Thần Thám Bị Vạn Người Ghét Dùng Tiền Tỷ Mua Lòng Người
Chương 204: Ngoại truyện - Gặp lại (6)
Thần tiên đã đồng ý với anh rồi – đời đời kiếp kiếp
Sau khi thu đội trở về đồn.
Phòng thẩm vấn.
Đội trưởng khoanh tay ngồi trước bàn thẩm vấn: "Ý của anh là, ngay từ đầu anh tiếp cận nạn nhân là vì tiền?"
"Đúng vậy." Trên mặt gã đàn ông trung niên còn in rõ dấu bàn tay đỏ bừng.
Vết tát này là khi bọn họ thu đội trở về, vừa vặn đụng phải nạn nhân.
Nạn nhân vừa thấy người này liền sững sờ một lúc lâu, sau đó nhìn xung quanh, rồi sắc mặt bỗng đỏ bừng vì tức giận, bước tới túm lấy cổ áo hắn, gầm lên: "Cả anh cũng lừa tôi sao?!"
Người đàn ông tránh né ánh mắt, lập tức khiến đối phương hiểu ra mọi chuyện, vung tay tát cho hắn một cái vang dội.
Tiếng vang chát chúa giữa sảnh lớn của đồn cảnh sát.
Động tác dứt khoát đến mức cảnh sát đứng gần đó cũng không kịp phản ứng.
Hóa ra tên này lại là bạn mà nạn nhân quen biết ở trung tâm massage.
Hai người thường xuyên hẹn nhau đi massage, ngâm chân, ăn buffet.
Từ quen biết xã giao, dần dần còn có hợp tác làm ăn, cho đến khi người đàn ông trung niên sang Dubai công tác, từ đó không còn tin tức.
Tên nghi phạm lên tiếng, giọng khàn khàn nhưng rụt rè: "Vốn dĩ là vì tiền, khoảng thời gian sau khi quen biết Trần Vọng cũng rất vui vẻ, nhưng bọn tôi cũng có chỉ tiêu công việc. Giờ tuyên truyền chống lừa đảo tốt quá, muốn lừa người lạ qua vài câu thật không dễ. Vậy nên... mới quay sang nhắm vào người quen... Anh ta có tài sản, lại khá đơn thuần."
Đội trưởng đội Hình sự cười cười, giọng như đùa mà chẳng hề mềm: "Anh chuyên lừa những người đối xử tốt với anh sao? Với kiểu người như anh, thì làm gì có ai thật lòng được chứ?"
Nói xong, hắn đứng dậy cầm theo hồ sơ, mở cửa ra ngoài, nói với phó đội: "Để một lính mới vào hỏi."
Hắn muốn xem trình độ cơ bản của đám lính mới dưới quyền.
Phó đội gật đầu, đưa người tiếp theo vào.
Giản Nhược Trầm liếc mắt nhìn cậu cảnh sát trẻ đi cùng, đề nghị: "Cậu hỏi không?"
Cậu đã "nghỉ hưu" bao năm, cái gì cũng từng trải rồi, giờ có làm cảnh sát lại cũng chẳng còn bao tham vọng.
Cảnh sát trẻ mỉm cười ngại ngùng, đôi mắt trong veo, xua tay liên tục: "Thôi cậu hỏi đi."
Một tân binh sinh sau năm 2000.
Trên người không có chút "mùi công chức" nào.
Giản Nhược Trầm:......
Cậu cầm túi niêm phong chứa m* t** lên, quay đầu nhìn về phía nghi phạm: "Thứ này là gì?"
Nghi phạm ấp úng: "Ma... m* t**."
Giản Nhược Trầm hơi nâng cao giọng: "Tôi hỏi tên của nó là gì! Loại m* t** nào! Anh phải nói rõ tên ra!"
Nghi phạm cúi đầu, tránh ánh nhìn.
Tốc độ lời nói dồn dập, âm lượng nâng cao, đôi mắt nhìn thẳng — mang lại áp lực rất lớn cho hắn.
"Trả lời!" Giản Nhược Trầm ra lệnh.
"Ma-gu 3⃣." Nghi phạm nhỏ giọng nói.
"Ma-gu? Lúc anh mua, người bán đã nói với anh như vậy, đúng không?"
"Đ-đúng vậy."
Lúc này Giản Nhược Trầm mới đặt túi niêm phong xuống: "Vậy tức là 10 viên này đều do anh tự mua để dùng?"
Nghi phạm không trả lời.
Mi mắt hắn rủ xuống, mắt đảo nhanh rồi ngẩng lên, cổ hơi đỏ, lộ rõ biểu hiện dối trá điển hình: "Phải, đều là tôi dùng."
Giản Nhược Trầm ngắt lời: "Không thể nào, thân hình của anh không giống người dùng lượng lớn m* t**. Anh có bán lại đúng không? Bán cho cậu trai giả gái lừa người kia? Cậu ta gầy bất thường, dùng còn nhiều hơn anh, đúng không?"
Tên nghi phạm nghẹn lời, hoảng loạn gật đầu nhận tội.
......
Bên ngoài phòng thẩm vấn.
Đội trưởng im lặng hồi lâu, rồi đột nhiên quay sang hỏi phó đội: "Thằng nhóc này là con nhà đại viện à 4⃣? Bố là quân nhân liệt sĩ?"
"Ừ." Phó đội đang đói, vừa ăn bánh bao trắng vừa gặm dưa muối Vũ Giang, bị nghẹn phải đập ngực tìm nước. Một lúc sau mới nuốt được, thở phào: "Nghiệp vụ tốt lắm, chẳng trách tốt nghiệp loại ưu."
"Gan lớn, tỉ mỉ, dám hỏi, khí thế cũng có, lại còn..." Đội trưởng xoa cằm nghĩ một lát, đột nhiên nhớ ra bộ trà nhỏ và vài lát chanh sấy trên bàn của Giản Nhược Trầm, thở dài: "Rõ ràng là vừa đi làm không bao lâu, mà lại cho tôi cảm giác như đã nghỉ hưu lâu năm."
Cho dù Giản Nhược Trầm tan tầm rồi lập tức vác cần câu trà trộn vào hội ngư ông trong công viên, cũng không thấy kỳ cục.
Quá ung dung.
Cứ như chuyện phá án đối với cậu là chuyện làm đi làm lại hàng nghìn lần, thuần thục đến mức quen tay.
Trong phòng thẩm vấn, tên đàn ông trung niên kia đã vô thức khai ra toàn bộ.
Hóa ra, hắn làm việc cho một nhóm lừa đảo viễn thông ở Dubai, giành được sự tin tưởng của tuyến trên, nhận nhiệm vụ về nước thăm người thân kết hợp phát triển tuyến dưới.
6 người còn lại đều là tuyến dưới lần này hắn chiêu mộ.
Lý do hắn chọn Trần Vọng làm mục tiêu lừa gạt, là vì biết anh ta là người có lòng trắc ẩn.
Trước kia khi họ cùng đi massage, Trần Vọng luôn hào phóng boa thêm tiền cho những chàng trai, cô gái nhìn có vẻ nghèo hơn.
"m* t**... Tôi cũng chỉ lần đầu thử." Gã trung niên nói, "Tôi chỉ muốn biết cảm giác, ai mà ngờ... Tiền nhiều mà chẳng biết tiêu đâu. Làm mấy chuyện mờ ám thì cũng không dám đến nơi đông người. ngẫu nhiên tiếp xúc với cái này... thấy tò mò nên thử. Tôi cũng không ép ai dùng, là họ tự xin."
Hắn ngập ngừng hỏi: "Như vậy... có tính là buôn bán m* t** không?"
Giản Nhược Trầm cười nói, "Chuyện đó không phải tôi nói là được, phải xem pháp luật định tội thế nào."
Hắn bối rối, không biết cảnh sát trước mặt có đang hù dọa mình không.
Giản Nhược Trầm thu dọn văn kiện ký tên, vừa ra ngoài đã chạm phải ánh mắt ngưỡng mộ đầy ngạc nhiên của cậu cảnh sát trẻ. "Cậu giỏi quá đi mất."
"Phù—" Giản Nhược Trầm làm bộ thở phào một hơi, miệng bắt đầu bịa, "Tôi cũng căng thẳng lắm chứ bộ."
Cảnh sát trẻ: ?
Đội trưởng: ?
"Tôi chỉ giả bộ thôi mà." Giản Nhược Trầm còn làm động tác tay, "Diễn theo phim hình sự ấy."
Phó đội:......
Chẳng lẽ thế giới này thật sự là một sân khấu khổng lồ?
Diễn viên thời nay, ai cũng có tố chất thế này sao?
"Được rồi." Đội trưởng gõ nhẹ tập hồ sơ lên vai Giản Nhược Trầm, "Cái miệng này của cậu đúng là..."
Thật hay giả, hắn còn không nhìn ra sao?
"À phải rồi." Đội trưởng gãi mũi, "Cậu theo tôi một lát."
Giản Nhược Trầm đi theo hắn đến phòng pha trà.
Đội trưởng thò đầu nhìn quanh, thấy không ai chú ý, bèn khép cửa lại, hạ giọng hỏi: "Cậu với đội trưởng đội kỹ thuật Quan Ứng Quân... là sao vậy? Hắn đang theo đuổi cậu à?"
Giản Nhược Trầm "Hả?" một tiếng.
"Đừng giả ngây. Sáng nay lúc ra xe, tôi thấy anh ta cà vào chân cậu, lúc xem lại ghi hình thực địa thì phát hiện, khi cậu chấp hành nhiệm vụ ánh mắt của anh ta nhìn cậu cũng không được bình thường lắm, không giống ánh mắt nghiêm túc trong công việc đâu." Đội trưởng vừa nói vừa ngó trước ngó sau, cuối cùng còn lấy tập hồ sơ che miệng: "Cậu có bị quấy rối nơi làm việc không?"
Giản Nhược Trầm: ?
"Không có, chúng tôi là..."
Việc này phải nói sao đây?
Người yêu? Bạn trai? Sống chung?
Bọn họ còn chưa bàn bạc xong mà.
Lúc cậu còn đang do dự, không biết đội trưởng đã tưởng tượng ra cái gì trong đầu.
Hắn nghiêm túc dặn dò, "Cậu phải cẩn thận đấy, làm ngành này thường xuyên gặp phải áp lực rất lớn, có người sẽ có biểu hiện bất thường trong... sinh hoạt. Nói chung là cậu phải biết tự giữ mình."
Quan Ứng Quân trông giống kiểu người mang đầy áp lực.
Giản Nhược Trầm nhìn quanh, nhỏ giọng đáp: "Vậy à, bảo sao..."
Đội trưởng: ?
"Đội trưởng, chỗ mình không cấm yêu đương công sở đúng không? Thật ra tôi..." Giản Nhược Trầm ngừng một chút, vành tai khẽ đỏ lên, "Đã ở bên Quan Ứng Quân được 4 năm rồi."
Đội trưởng: Hả?
Nhưng mà 4 năm trước, chẳng phải Quan Ứng Quân đang thi hành nhiệm vụ tuyệt mật sao?
Thế mà vẫn yêu đương được à?
Im lặng.
Một sự im lặng vang dội đến chói tai.
Đinh—đinh—đinh—đinh!
Tiếng chuông báo tan ca vang lên đột ngột.
Giản Nhược Trầm nâng cổ tay tắt chuông, mỉm cười: "Đội trưởng, đến giờ tan ca rồi, hôm nay có cần tăng ca không?"
Đội trưởng như đang mộng du: "Không cần, mấy người còn lại tôi đã cho người hỏi xong hết rồi."
"Vậy tôi xin phép về trước." Giản Nhược Trầm đẩy cửa ra, vừa ngẩng đầu liền thấy Quan Ứng Quân đang đứng bên ngoài.
Người đàn ông đã thay đồ thường phục, sơ mi đen xắn tay lên đến quá khuỷu, để lộ bắp tay săn chắc, cơ bắp hiện rõ, các ngón tay lúc nắm lúc buông.
Giản Nhược Trầm khẽ cười, đưa tay nắm lấy tay hắn: "Sao anh lại đứng đây đợi?"
Quan Ứng Quân vừa định trả lời thì đội trưởng đội hình sự chen lời trêu chọc: "Được rồi. Tôi lo cậu bị quấy rối, hắn cũng lo cậu bị quấy rối."
Đội trưởng giơ bàn tay lên, khoe nhẫn cưới trên ngón áp út, giọng pha chút tự đắc của người đàn ông thành công: "Tôi có vợ đàng hoàng nha."
Quan Ứng Quân khựng một nhịp, liếc nhìn chiếc nhẫn kim cương ấy, "Tần đội, chúng tôi về trước đây."
Hắn đang thuê một căn hộ gần đơn vị, tính đợi đợt lợi nhuận đầu tiên chuyển về thì mua một căn mới cho Giản Nhược Trầm.
Hai người tạm biệt đội trưởng, lái xe về nhà.
Quan Ứng Quân rẽ vô bãi giữ xe dưới lòng đất của con phố ẩm thực.
Đến khi thật sự bước vào khu phố...
Mắt Giản Nhược Trầm sáng rực lên, nghi ngờ hỏi: "Sao hôm nay anh tốt vậy? Em có thể ăn thoải mái à?"
Quan Ứng Quân vỗ vỗ eo cậu, "Giờ thân thể em không sao rồi thì ăn thoải mái đi. Mình có đến đây thường xuyên đâu."
Giản Nhược Trầm hít hà mùi đậu hũ nướng, cảm thấy lâng lâng hệt như đang mơ.
Thật sự quá hạnh phúc.
Chờ Quan Ứng Quân thanh toán xong, đĩa đậu hũ nướng thơm lừng được đưa tới tay, Giản Nhược Trầm vẫn cảm thấy tất cả như đang mơ.
Kiếp trước, mấy năm cuối đời cậu bị bệnh triền miên, cứ bất ngờ là phải nhập viện cấp cứu. Mỗi ngày chỉ ăn cơm nhạt canh suông, món "mặn" nhất cũng chỉ là trứng hấp cá diếc.
"Sao không ăn? Có phải nóng quá không?" Quan Ứng Quân hỏi.
Không xa.
Không xa đó, Phó đội trưởng Đội Trinh sát Kỹ thuật đang cùng đồng nghiệp đi tụ tập sau giờ làm bỗng khựng lại, giơ tay chặn đám người phía sau: "Đó có phải là đội trưởng của chúng ta không?"
Mọi người nhìn kỹ.
Đúng nha.
Tiểu Lý đội Kỹ thuật đột nhiên trợn tròn mắt: Quan đội đang đút đậu hũ cho cậu cảnh sát trẻ bên đội Hình sự kia ăn!
Giản Nhược Trầm mơ màng cắn một miếng, nóng đến mức môi đỏ ửng.
Ngay sau đó bọn họ nhìn thấy Quan đội – người bình thường nghiêm túc lạnh lùng, cứng rắn như sắt thép, sau khi hoàn thành nhiệm vụ cứ như một con sói đơn độc – mua một chai nước ép nho ướp lạnh, thậm chí còn chu đáo mở nắp chai đưa đến bên miệng người ta.
Tiểu Lý như mất hồn: "Phó đội, chắc là nhìn nhầm người rồi chứ?"
......
Giản Nhược Trầm ăn hai miếng đậu hũ, còn lại đẩy hết cho Quan Ứng Quân xử lý, rồi chạy sang quầy bên cạnh mua gà rán.
Hai người cứ thế ăn từ đầu phố đến cuối phố.
Đội Kỹ thuật đi theo sau vừa ăn xiên nướng vừa xem "phim tình cảm dài tập" ngoài đời thật, từ đầu phố bám tới cuối phố.
Sự thật chứng minh, tình yêu thật sự có thể thay đổi một con người.
Cả chứng sạch sẽ khó tính của Quan đội cũng bị tình yêu chữa khỏi — không chỉ ăn thức ăn Giản Nhược Trầm bỏ lại, thậm chí hắn còn ăn cả viên bò đã bị cắn dở.
Tiểu Lý tan vỡ tại chỗ: "Bạn trai tôi tự nhận mình mắc chứng sạch sẽ, không cho tôi ăn bánh mì ở trong xe, xem ra đó chẳng phải là tình yêu rồi."
Phó đội:......
Cuối con phố có một cửa hàng trang sức nhỏ, trước cửa đặt một cái búa sắt to tướng để đập bạc, đập theo điệu nhạc DJ "đinh đinh đoong đoong" như trình diễn trò vui.
Quan Ứng Quân đứng xem một lát.
Giản Nhược Trầm hỏi: "Thích à?"
Quan Ứng Quân mấp máy môi, không nói gì.
Hắn nghĩ đến chiếc nhẫn trên ngón áp út của đội trưởng, "Không cần cái này."
Đời này, hắn không muốn đeo nhẫn trơn nữa.
Năm 2030, Đài Loan đã trở về, hôn nhân đồng giới được hợp pháp hóa, muốn đăng ký kết hôn thì chỉ cần đi tàu cao tốc xuyên biển là được.
Hắn muốn đăng ký kết hôn.
Có giấy kết hôn rồi, sau đó lại có giấy báo tình trạng bệnh nguy kịch đưa đến trước mặt, hắn mới có quyền ký tên.
"Lần này chúng ta cứ đi theo thứ tự từng bước một." Quan Ứng Quân vừa nói vừa lấy khăn ướt lau tay, sau đó chủ động nắm lấy tay Giản Nhược Trầm.
Rồi hắn quay đầu liếc nhìn về góc phố.
Phó đội chớp mắt một cái, vội rụt đầu lại trốn vào quán ăn.
Mồ hôi túa ra đầy trán.
Đến khi thò đầu ra lại lần nữa, phố ăn vặt đã không còn bóng dáng hai người kia.
·
Hai người về nhà tắm rửa.
Giản Nhược Trầm ăn hơi nhiều, đánh răng xong liền nằm lên giường nghịch điện thoại.
Quan Ứng Quân bước ra khỏi phòng tắm liền thấy Giản Nhược Trầm đang vén áo, để lộ chiếc bụng trắng nõn.
Hắn bước tới, đặt tay lên bụng cậu, rồi cúi đầu hôn nhẹ.
Giản Nhược Trầm đặt điện thoại xuống liếc nhìn hắn: "Sao nào? Ăn cơm của Quan sir rồi còn phải 'trả giá' nữa à?"
Quan Ứng Quân cười khẽ một tiếng, "Em quên mất ở phòng trà đã nói gì với Tần đội rồi à?"
Giản Nhược Trầm sững sờ, "Cái gì?"
Quan Ứng Quân nhắc lại: "Tần đội nói làm ngành này áp lực lớn, đa phần đều sẽ ảnh hưởng đến....."
Giản Nhược Trầm lập tức đưa tay bịt miệng hắn: "Bình thường anh đã hơi..."
Kỳ quái rồi.
"Tối nay không tắt đèn." Quan Ứng Quân kéo tay cậu xuống, xoay người cậu lại, "Tối nay không cần kịch bản gì hết."
Giản Nhược Trầm giãy giụa như cá sắp lên bờ, vừa mới bò tới mép giường đã bị tóm về.
Dưới ánh đèn, lưng của thanh niên trắng ngần lay động theo nhịp, từng nhịp từng nhịp, tiếng nức nở xen kẽ đều đặn.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Giản Nhược Trầm nghe Quan Ứng Quân nói: "Em diễn thế nào anh cũng thích."
Giản Nhược Trầm giơ chân đá một phát.
Quan Ứng Quân ngừng lại một chút, lại nói tiếp: "Đá đau anh cũng vẫn thích."
Giản Nhược Trầm:......
Đấy thấy chưa — Quan Ứng Quân hồi trẻ đi nằm vùng nhiều quá, áp lực tâm lý quả thực không nhỏ.
·
Đời này thân thể khỏe mạnh, tiết chế vừa đủ, không ảnh hưởng đến công việc.
Công an Nam Sơn nhanh chóng khép lại vụ án lừa đảo, thu hồi được một phần tiền liên quan đến vụ án để trả lại cho nạn nhân, sau đó tiếp tục mở rộng điều tra từ manh mối trong cuộc thẩm vấn, lần ra vụ việc liên quan đến m* t** và buôn bán m* t**, cùng các đầu mối cấp trên của đường dây lừa đảo.
Tháng 12, họ triệt phá một nhà máy in bất hợp pháp chuyên in thẻ mồi câu khiêu dâm hàng loạt.
Trình Khai Tế thuận lợi vượt qua kỳ thi nhiệm vụ tuyệt mật, chính thức trở thành một đặc vụ nằm vùng danh chính ngôn thuận.
Không ai có thể đi tiễn đưa anh, đây là một con đường định sẵn sẽ cô độc.
Lúc anh rời đi, chỉ mang theo mấy cái bánh bao trong khu nhà tập thể quân đội, nói là để ăn dọc đường.
Giản Nhược Trầm nắm chặt tay Trình Khai Tế, nhìn mãi, cuối cùng mới mở miệng: "Anh Ba. Chú ý an toàn."
Trình Khai Tế "ừ" một tiếng, "Chờ anh trở về – khụ khụ! Em làm gì vậy?"
Giản Nhược Trầm thu lại nắm đấm vừa đánh vào bụng anh ta, lạnh nhạt đáp: "Đừng có lập flag."
"Được được được." Trình Khai Tế giơ tay đầu hàng, "Tạm biệt, anh sẽ cẩn thận."
Trước khi xoay người, anh ta liếc nhìn Quan Ứng Quân một cái thật sâu, rồi vỗ mạnh lên vai Giản Nhược Trầm: "Bạn trai này em chọn tốt đấy."
·
Ba tháng sau khi Trình Khai Tế rời đi, đến sinh nhật Quan Ứng Quân.
Giản Nhược Trầm ngồi nhìn số dư trong tài khoản, lặng thinh.
Đời này, toàn bộ tiền của cậu đều là tiền trợ cấp con liệt sĩ của chính phủ, cộng cả bố lẫn mẹ cũng chưa đến 5 triệu.
Cộng thêm tiền cậu tự kiếm, vừa đúng 5 triệu 1.
Muốn tặng du thuyền như kiếp trước thì đúng là không thể, cậu còn phải sống tiếp, mà cậu chỉ biết tiêu tiền chứ không biết kiếm. Vậy nên tặng gì đây?
Giản Nhược Trầm loanh quanh trong chợ ngọc, tìm tới một quầy chuyên bán phần thừa của ngọc phỉ thúy, kéo một cái ghế nhỏ ngồi chọn từng mảnh.
Đèn pin UV chiếu qua chiếu lại, đến mức ông chủ lóa cả mắt.
Sau gần 9 tiếng, từ lúc mở hàng đến lúc dọn quầy, Giản Nhược Trầm mới chọn được lượng phỉ thúy đủ để làm 36 hạt vòng, "Ông chủ, ra giá đi."
Ông chủ đang lim dim buồn ngủ thì giật mình tỉnh dậy, suy tính chốc lát rồi dò hỏi: "100 nghìn lẻ 800 đồng? Lô này chất lượng tốt lắm, tôi thấy cậu thích thật, thôi xóa số lẻ, bớt cho cậu chút, 100 nghìn! Một cái 3000, không đắt đâu."
Giản Nhược Trầm thở dài, lục lọi hồi lâu trong ngực rồi rút ra thẻ cảnh sát, giơ lên cho xem rồi lại cất vào. "Ông chủ, nói cho đàng hoàng."
Ông chủ: ?
Trả giá kiểu này hả?
Giản Nhược Trầm bật cười: "Chú tính lừa cán bộ nhà nước à? Tôi biết rõ giá đấy, cho chú lời 5.000, báo đúng giá đi. Tôi mua để kết hôn, không muốn phải bắt người lừa đảo tại chỗ đâu nha~"
Ông chủ run rẩy: "25 nghìn..."
Giản Nhược Trầm vừa định nói thêm, ông chủ đã cắt lời: "Cậu đã nói cho tôi lời 5.000 mà."
"Được." Giản Nhược Trầm sảng khoái cà thẻ thanh toán, trước khi đi còn liếc mắt đầy ẩn ý.
Ông chủ:......
Toát hết mồ hôi, mai phải tìm chỗ khác bán thôi.
·
Giản Nhược Trầm cầm đống phỉ thúy vừa mua, đi vòng vòng tìm được một tiệm điêu khắc có thể tiện hạt vòng, dưới ánh nhìn đầy khó hiểu của ông chủ, cậu đem tất cả những viên xanh táo ánh tím tuyển được tiện thành hạt tròn, làm thành hai chiếc vòng tay.
Nhìn thì giống hệt cái kiếp trước.
Giản Nhược Trầm x** n*n một hồi, bỏ chuỗi có hạt lớn hơn vào hộp quà, chuẩn bị lái xe về nhà thì điện thoại khẽ rung lên.
Cậu mở WeChat.
[Quan thanh tra]: Em đang ở đâu? Có cần anh đến đón không?
[Giản Nhược Trầm]: Em lái xe rồi, đang về. Bánh kem đặt trước đã đến chưa? Anh nhớ lấy nhé.
[Quan thanh tra]: Ừ.
Giản Nhược Trầm nhìn phần ghi chú tên Quan Ứng Quân trong điện thoại, trong mắt cậu mang theo ý cười.
Chắc Quan sir không biết cậu đã đặt ghi chú gì cho hắn đâu.
Không biết Quan Ứng Quân có ghi chú gì đặc biệt cho cậu không...
Chắc là không, dù sao người kia cũng khá thực tế, không hay để tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt này.
Từ trước đến nay, bọn họ vẫn gọi nhau bằng tên thật.
Đầu óc Giản Nhược Trầm lộn xộn, nhưng tay lái vẫn vững vàng, tốc độ ổn định.
Đến khi về đến nhà, mở cửa ra—
Phòng khách vẫn chưa bật đèn, trên bàn ăn giữa phòng đã được bày sẵn bữa tối cùng nến.
Ngọn nến run rẩy cháy sáng, chập chờn, mơ hồ.
Trước cửa sổ sát đất là bóng lưng lặng im của Quan Ứng Quân, hắn khoanh tay sau lưng, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Muôn vàn ánh đèn thắp sáng bầu trời đêm, đẹp đến mơ hồ, khiến người ta không phân biệt được đây là đêm nào.
Bầu không khí ám muội bất ngờ khiến động tác đóng cửa của Giản Nhược Trầm hơi khựng lại, yết hầu đột nhiên siết chặt, hơi thở cũng ngưng trệ: "Quan Ứng Quân?"
"Ừm." Quan Ứng Quân quay đầu lại, ánh mắt hắn trong ánh nến trở nên sâu thẳm mà dịu dàng: "Về rồi à, đi rửa tay rồi ăn cơm."
Giản Nhược Trầm lén nhét hộp quà chứa vòng tay vào túi quần, trong lúc rửa tay còn thầm mừng: May mà mình có chuẩn bị quà.
Nếu không lại bị Quan Ứng Quân lấn át mất rồi!
Ánh nến rung rinh.
Mỗi lần Giản Nhược Trầm ăn một miếng bít tết là lại liếc nhìn người đối diện, không ngờ mỗi lần ngẩng đầu lên đều bắt gặp ánh mắt của Quan Ứng Quân.
Ánh mắt đó, như thể không phải đang ăn bít tết, mà là... cậu.
Món Tây vốn dĩ không nhiều, Giản Nhược Trầm lại ăn không mấy tập trung, trong lòng cứ lờ mờ cảm thấy Quan Ứng Quân chắc chắn có sắp đặt gì đó.
Dù sao mỗi lần người này làm mấy chuyện có tính nghi thức, đều mang cái vẻ "Đừng ồn, anh có tiết tấu của mình." Tự tin lại kèm theo chút căng thẳng.
Giản Nhược Trầm chờ đợi tiết tấu của hắn.
Dưới ánh nến vàng dịu, chiếc bánh sinh nhật được đưa lên bàn, chỉ cắm duy nhất một cây nến.
"Chủ tiệm không đưa nến số à?" Giản Nhược Trầm định đứng dậy đi tìm.
Quan Ứng Quân kéo cậu lại: "Một cây là đủ rồi."
Ý tứ là có lệ thôi, hắn thật sự không muốn bị nhắc nhở rằng mình lại già thêm một tuổi, hoặc lại lớn hơn người trong lòng tận 7 tuổi.
Trên mặt hắn mơ hồ phiếm đỏ.
Giản Nhược Trầm không nhịn được ý trêu đùa đang dâng lên trong lòng, thấp giọng nói: "Vậy anh mau ước đi, không ước thì nến cháy hết mất."
Cậu vừa nói, chân dưới bàn đã đạp lên mu bàn chân Quan Ứng Quân, còn men theo ống quần mà trượt lên.
Mi mắt Quan Ứng Quân hơi cụp xuống, cả người khẽ run.
Hắn khàn giọng nói: "Anh..."
Hai đời người, đây là lần đầu tiên hắn thành tâm thành ý ước nguyện một điều với một vị thần linh hư vô mờ mịt trong ngày sinh nhật.
Sau đó, hắn lấy ra một chiếc hộp nhung màu đen trong túi áo: "Giản Nhược Trầm, chúng ta đi đăng ký kết hôn đi."
Giản Nhược Trầm rũ mắt nhìn hai chiếc nhẫn trong hộp, không phải là nhẫn trơn.
Chiếc lớn được gắn một viên đá quý, dưới ánh nến trông vừa như nâu vừa như đen, nhờ kỹ thuật cắt gọt mà khúc xạ ra ánh sáng màu vàng kim.
Giống hệt mắt cậu.
Chiếc nhỏ đính một viên kim cương, ánh sáng lung linh tựa như hào quang rực rỡ dưới ngọn nến.
Giản Nhược Trầm gần như ngừng thở.
Cậu không ngờ thứ mà Quan Ứng Quân chuẩn bị lại là cái này.
Nhìn ngọn nến sắp nhỏ sáp lên bánh, Giản Nhược Trầm vừa đưa tay ra vừa giục: "Anh mau thổi tắt nến đi đã."
Quan Ứng Quân dứt khoát rút nến ra, ném vào khay sắt.
Giản Nhược Trầm bị hắn chọc cười, vươn tay: "Đeo nhanh đi, em cũng có quà cho anh."
Quan Ứng Quân thở phào nhẹ nhõm, lấy chiếc nhẫn nhỏ đeo vào tay cậu, ngón tay hắn khẽ run.
Khi chiếc nhẫn lạnh lẽo chạm vào gốc ngón tay, Giản Nhược Trầm nắm chặt tay Quan Ứng Quân, mười ngón đan vào nhau, đồng thời lấy hộp quà trong túi, móc chiếc vòng tay ra: "Thế nào? Có thích không?"
Mũi Quan Ứng Quân bỗng cay xè, hắn cúi đầu, siết chặt chuỗi hạt, năm ngón tay mở ra, liền đeo luôn lên cổ tay, rồi ôm người trước mặt vào lòng.
Hơi thở nóng bỏng, chứa đựng tình yêu và luyến tiếc không cách nào kiềm chế được, tràn ra cùng lúc.
Chiếc vòng tay lạnh ngắt va vào thắt lưng Giản Nhược Trầm, rồi lại cọ vào xương bả vai.
Giản Nhược Trầm luống cuống đẩy người ra: "Em... còn chưa đeo nhẫn cho anh... Bánh kem sắp bị đè nát rồi!"
Quan Ứng Quân tránh bánh gato, đuổi theo hơi thở ẩm ướt công thành đoạt đất, cho đến khi Giản Nhược Trầm đá hắn một cước mới dừng lại.
Giản Nhược Trầm nghi ngờ hắn cố ý.
Nhưng nhìn dáng vẻ Quan Ứng Quân cúi đầu nghiêm túc đeo vòng tay cho cậu, cậu lại không nỡ nói gì.
Không sao, làm nghề này áp lực lớn, cậu hiểu được.
Giản Nhược Trầm đeo nhẫn vào ngón áp út của Quan Ứng Quân: "Đẹp lắm."
Cậu ghé sát lại, nhìn thẳng vào hắn: "Quan Ứng Quân, có phải anh đặc biệt thích đôi mắt của em không?"
Quan Ứng Quân "ừm" một tiếng, "Anh yêu em."
Hắn dừng lại một chút, rồi bổ sung: "Từng chỗ một."
Toàn thân Giản Nhược Trầm bỗng chốc nóng ran, cậu nghẹn ngào một hồi, đột nhiên hỏi: "Anh ước điều gì?"
"Anh nói, nếu lần này em đồng ý với anh, thì coi như là đời đời kiếp kiếp đều đồng ý với anh." Quan Ứng Quân nhíu mày nói, "Không biết có vị thần tiên nào quản chuyện ước nguyện sinh nhật không, Hoàng Đại Tiên hình như không quản."
Giản Nhược Trầm im lặng nửa ngày, khẽ cười nói: "Thần tiên đã đồng ý với anh rồi."
Cậu chấm một chút kem, chọc lên trán hắn: "Chúc mừng sinh nhật."
[Tác giả có lời muốn nói]
Tối hôm đó, Giản Bảo gắng gượng chờ đến lúc Quan sir ngủ say, len lén mở điện thoại hắn để xem phần ghi chú tên mình.
Trên đó hiện: [Nhóc Hồ Ly].
Giản Bảo nhìn hồi lâu, rồi lặng lẽ nằm xuống ngủ, tiện tay trả lại chăn cho Quan thanh tra.
Quan sir lén lút nở nụ cười, không bị phát hiện.
Kiếp này đến đây thôi, đoạn viết về thầy huấn luyện và Giản Bảo sẽ chuyển sang phần "Thanh mai trúc mã", kiếp này nhét không vô.
Thanh mai trúc mã
Thần Thám Bị Vạn Người Ghét Dùng Tiền Tỷ Mua Lòng Người
Đánh giá:
Truyện Thần Thám Bị Vạn Người Ghét Dùng Tiền Tỷ Mua Lòng Người
Story
Chương 204: Ngoại truyện - Gặp lại (6)
10.0/10 từ 49 lượt.