Thần Thám Bị Vạn Người Ghét Dùng Tiền Tỷ Mua Lòng Người

Chương 203: Ngoại truyện - Gặp lại (5)


"Tân binh" – Công nghệ cao này, sướng thật!



Căn cứ của băng nhóm lừa đảo nằm giữa khu vực quản lý của Nam Sơn và Bảo An.


 


Cũng không xa lắm.


 


Trước khi rời đi, đội trưởng đội hình sự đi ngang qua người bị hại đã phối hợp điều tra với cảnh sát vào sáng sớm: "Cái hang ổ này rất gần nơi đăng ký hộ khẩu của anh, chúng tôi nghi ngờ có khả năng là người quen gây án, anh nên chuẩn bị tâm lý. Hơn nữa..."


 


Hắn ngừng một chút, rồi giơ tay nhìn đồng hồ: "Đợi chúng tôi về rồi nói tiếp."


 


Giản Nhược Trầm hiểu rõ những lời chưa nói ra kia.


 


Nếu đúng là người quen gây án mà lại có tổ chức, có kỷ luật như thế, thì có lẽ tiền đã bị chuyển ra nước ngoài từ lâu rồi, sẽ không còn trong tài khoản ở giai đoạn đầu nữa.


 


Xét từ kết quả mà nói, phương thức lừa đảo này tuy không dùng nhiều công nghệ cao, nhưng lại vô cùng linh hoạt và tinh vi.


 


Bằng cách để tuyến trên ở nước ngoài điều khiển tuyến dưới trong nước, dù có bị bại lộ, cảnh sát bắt được tuyến dưới thì vì tuyến trên khó truy ra, phần lớn các vụ sẽ được khép lại tại đó.


 


Như vậy, tuyến trên vừa có thể ngồi mát ăn bát vàng, lại có thể thông qua việc tuyến dưới cắt liên lạc để nắm được tiến độ điều tra của cảnh sát, rồi sau đó khi thao túng "ma trành 2⃣" sẽ biết tránh xa khu Nam Sơn, thậm chí là cả Thâm thị.


 


*"" là linh hồn của những người bị hổ ăn thịt, sau đó trở thành nô lệ của hổ, giúp hổ dẫn dụ người khác vào chỗ chết. Trong bối cảnh truyện trinh thám hoặc tội phạm, nó thường được dùng để chỉ những người bị kẻ chủ mưu lợi dụng, điều khiển để gây án mà không hay biết, giống như con rối.


 


Nhưng những chuyện này tạm thời không thể nói với nạn nhân, tránh làm cảm xúc đối phương sụp đổ.


 


Lần này, Tổ Trinh sát Kỹ thuật chỉ có ba người, nhân lực ít, phải ngồi chung xe với các tân binh của đội hình sự.


 


Phó đội trưởng cầm lái là người ít nói.


 


Ghế phụ là một cảnh sát mới thi vào từ Học viện Cảnh sát Chiết Giang, im lặng như gà con.


 


Giữa xe là hai người ôm thiết bị điều khiển và máy bay không người lái. Giản Nhược Trầm và Quan Ứng Quân ngồi hàng ghế cuối.


 


Quan Ứng Quân chân dài, đành phải ngồi dang ra, đầu gối không tránh được mà chạm vào đùi người bên cạnh.


 


Giản Nhược Trầm liền nhân cơ hội huých nhẹ hắn một cái, giọng nhỏ đến mức như gió thoảng: "Anh biết dùng chứ?"


 


Quan Ứng Quân nghiêng đầu nhìn: Hử?


 


Biết cái gì?


 


Ánh mắt Giản Nhược Trầm lướt về phía máy bay không người lái phía trước.


 


Quan Ứng Quân gật đầu.


 


Thật ra hắn nhớ rất rõ ký ức của cơ thể này.


 


Đôi khi hắn còn cảm thấy tất cả mọi thứ ở Hồng Kông chỉ là một giấc mơ mà hắn và Giản Nhược Trầm cùng nhau tạo nên.


 


Khung cảnh ngoài cửa sổ vùn vụt trôi qua, mờ nhạt như một vệt bóng tàn.


 


Ngón tay Quan Ứng Quân đặt hờ lên đùi, các khớp tay rộng và mạnh mẽ.


 


Giản Nhược Trầm rất rõ bàn tay này khi nắm lại có cảm giác thế nào, lòng bàn tay không còn thô ráp như kiếp trước, cẳng tay cũng không có vết thương, kích cỡ... hình như còn to hơn một chút.


 


Dù sao tay to hơn cũng hợp lý, vì người cũng cao hơn.


 


Mà cậu cũng vậy — cũng cao hơn rồi.


 


Cao 1m83, thật sướng biết bao!


 


Không khí tầng trên vừa trong lành, lại có tầm nhìn thoáng đãng.


 


Chỉ có điều... hàng ghế sau xe này hơi nóng.


 


Giản Nhược Trầm liên tục kéo cổ áo, cố gắng đưa gió vào trong, lôi cổ chiếc đồng phục tác chiến màu đen xuống một chút để thoáng hơn.


 


Hàng trước, phó đội hạ điều hòa xuống, "Không được kéo áo tác chiến, nếu áo chống đạn bị xê dịch sẽ không bảo vệ được những bộ phận quan trọng. Nóng thì chịu nóng, chú ý an toàn."


 



Giản Nhược Trầm hiểu đạo lý này.


 


Cậu chỉnh cửa gió điều hòa phía sau xe hướng lên trên, nói: "Rõ."


 


Sau đó chỉnh lại áo tác chiến về vị trí ban đầu.


 


10 phút sau.


 


Một đoàn xe cảnh sát tiến vào khu phố cũ, dừng lại ngay dưới toà nhà phát hiện tín hiệu của ổ lừa đảo.


 


Đội trưởng cầm bộ đàm ra lệnh: "Chú ý chú ý, kiểm tra và phong tỏa lối thoát hiểm trước. Tân binh chưa hành động, ở lại với tôi."


 


Giản Nhược Trầm mở cửa, bước xuống xe.


 


Cậu cảnh sát mới từ Chiết Giang ngồi ở ghế phụ nhìn theo đầy ngưỡng mộ.


 


Chân dài thật đấy!


 


Cậu ta cũng nhảy xuống xe, liếc nhìn đôi chân mình, thở dài trong im lặng, rồi gắn đèn pin công suất cao vào vành mũ.


 


Một ông cụ đang đi dạo gần đó dừng bước, chắp tay sau lưng, tò mò thò đầu ra xem.


 


Đội trưởng Đội Hình sự hỏi: "Bác ơi, trong tòa nhà này có những ai đang sinh sống vậy? Có người nào lạ không?"


 


"Có đấy," ông cụ nói, "Tầng hai với tầng ba mỗi tầng có một nhà, chẳng mấy khi thấy họ ra ngoài."


 


Răng ông cụ yếu, nói hơi bị gió lọt vào: "Tầng bốn có cô kia, đêm nào cũng thật khuya mới về, còn đi giày cao gót nữa chứ, tiếng bước chân ồn ào lắm, làm người ta mất ngủ luôn đó!"


 


Đội trưởng vừa gật đầu "ừ ừ" vừa giơ tay ngăn ông lão lại: "Bác đợi dưới này chút nhé, đợi chúng cháu làm xong việc rồi hãy lên, để tránh ảnh hưởng đến sự an toàn của bác."


 


Ông lão nói được được được, rồi chấp tay sau lưng, đi xa hơn 20 mét, nấp sau một chiếc xe van cũ màu xám để hóng chuyện.


 


Cuối con phố lục tục có người tụ lại, nhưng đều đứng từ xa quan sát.


 


Giản Nhược Trầm quay đầu nhìn thoáng qua, bỗng nhớ đến những ông lão nhiệt tình ở Hồng Kông hồi chưa phổ cập pháp luật, luôn muốn làm "công dân tốt" giúp đỡ cảnh sát. Cậu theo bản năng quay sang nhìn Quan Ứng Quân.


 


Hai người nhìn nhau một cái, khi quay đầu đi, trong mắt đều thêm vài phần ý cười.


 


Trong bộ đàm, các cảnh sát được phân nhiệm vụ báo cáo: "Báo cáo, báo cáo, đã phong tỏa xong, cửa sổ phía tây tầng ba đang mở, bên trong có bóng người, khả năng cao là chúng ta đã bị phát hiện. Hết!"


 


Đội trưởng quay đầu, "Người điều khiển của Tổ Kỹ thuật, cho máy bay không người lái bay lên kiểm tra!"


 


Vừa nói, hắn vừa mở cốp sau lấy ra một cuộn dây thừng, đưa cho Giản Nhược Trầm: "Cậu lên tầng thượng chờ lệnh."


 


"Rõ." Giản Nhược Trầm nhận dây thừng rồi đi lên lầu, ấn nút bên phải kính bảo hộ. Rất nhanh, hình ảnh và bản đồ 3D được quét bởi máy bay không người lái bắt đầu hiển thị trong tầm mắt.


 


Thông qua hình ảnh bán trong suốt, cậu đi rất nhẹ nhàng, nhanh chóng lên đến tầng cao nhất, dùng chìa khóa vạn năng thành thạo mở khóa cửa sắt trên tầng thượng.


 


Giản Nhược Trầm thu lại chiếc "chìa khóa vạn năng" chỉ to bằng ngón cái, mặt hiện vẻ phức tạp.


 


Trời ạ, cuối cùng cũng không cần dùng thẻ ngân hàng để cạy khóa nữa, không cần làm thợ thủ công lề đường rồi!


 


Trở về Đội Cảnh sát công nghệ, tận hưởng cuộc sống thông minh!


 


Cậu đẩy cửa ra, khép cửa sắt lại phía sau, chia sẻ hình ảnh từ máy quay trước ngực lên kênh chung: "Báo cáo, báo cáo, đã có mặt trên tầng thượng."


 


Ngay sau đó, giọng Quan Ứng Quân vang lên trong kênh: "Báo cáo, nghi phạm ở tầng 3, sơ đồ bên trong đã quét xong."


 


Máy bay không người lái dùng để quét bản đồ chỉ bằng nửa lòng bàn tay, bám sát trần nhà khi bay nên tiếng động rất nhỏ, khó bị phát hiện.


 


Quan Ứng Quân cầm lên mà không muốn rời tay.


 


Thảo nào kiếp trước Giản Nhược Trầm đổ tiền vào công nghệ điện tử như nước, chỉ để phát triển mấy thứ như máy bay không người lái này.


 


Thật sự đáng giá.


 


Chỉ tiếc là kiếp trước khi những thiết bị này ra đời, hắn và Giản Nhược Trầm đã mải mê câu cá rồi, hoàn toàn không có cơ hội sử dụng.


 


"Tổ Kỹ thuật nghe lén. Những người còn lại đến trước cửa căn hộ mục tiêu ở tầng ba, chuẩn bị phá cửa." Đội trưởng đội hình sự với kinh nghiệm phá án phong phú, mệnh lệnh được đưa ra một cách có trật tự, do tốc độ nói nhanh nên nghe cứ như lắp bắp.



"Giản Nhược Trầm, nghe nói thành tích đu dây của cậu rất tốt, làm phiền cậu đu xuống chắn cửa sổ, đề phòng nghi phạm hoảng loạn nhảy lầu bỏ trốn. Dù sao tầng ba cũng hơi cao đấy."


 


Nhảy xuống mà có vấn đề gì, việc điều tra tiếp theo sẽ phức tạp hơn nhiều.


 


Giản Nhược Trầm đáp: "Rõ."


 


Cậu làm cố định đôi cho dây thừng, khóa chốt an toàn, dựa vào sơ đồ đã quét để tìm vị trí đáp, kéo dây, nhanh chóng đu xuống cửa sổ tầng ba.


 


Quan Ứng Quân chỉ cần hơi ngẩng đầu là đã thấy được bóng Giản Nhược Trầm từ sân thượng tụt xuống.


 


18 mét.


 


1.92 giây.


 


Hai bước đạp tường.


 


Khó trách năm đó Giản Nhược Trầm dám trèo từ tầng hai xuống theo đường ống nước để trộm hộp cơm.


 


Đôi giày chiến đấu của Giản Nhược Trầm được buộc chặt quanh mắt cá chân và một phần ba cẳng chân. Một chân cậu đạp thẳng vào tường, chân kia hơi gập lại để giữ vững trọng tâm, quần tác chiến màu đen có vẻ hơi rộng, nhưng vì đùi và bắp chân đều buộc dao găm và súng ngắn nên hình dáng đôi chân vẫn lộ rõ.


 


Cao, khỏe, sức bật mạnh, cơ bắp cân đối mà không gầy yếu.


 


Quan Ứng Quân ngẩng đầu nhìn cậu, đến cả hơi thở cũng như ngừng lại.


 


Kiếp trước thân thể của Giản Nhược Trầm không được như vậy, cậu là người giỏi nhất trong số các cố vấn, nhưng tuyệt đối không phải là người có thân thủ tốt nhất trong đám cảnh sát.


 


Thì ra, cậu từng sở hữu một cơ thể tốt như thế.


 


Vùng eo và bụng dưới của Giản Nhược Trầm hơi siết lại, cả người gần như dựa vào sức của tay, chân và nhóm cơ trung tâm để treo mình lơ lửng giữa không trung.


 


Quan Ứng Quân nhìn đến ngẩn người, yết hầu không tự chủ được mà di chuyển.


 


Đột nhiên, từ kênh nghe lén của máy bay không người lái vang lên âm thanh đối thoại: "Cảnh sát đến rồi."


 


Quan Ứng Quân lập tức điều chỉnh âm lượng, truyền đoạn hội thoại rõ ràng vào tai nghe của toàn đội.


 


Một giọng nam thô ráp cố ý hạ thấp: "Tôi đã nói là thằng nhãi kia báo cảnh sát mà cậu không tin! Giờ thì hay rồi? Tính sao đây?"


 


Một giọng thanh niên thì thào: "Chạy chứ còn sao nữa? Tiền chuyển hết rồi, phạt cũng không có mà nộp..."


 


"Chậc."


 


"Anh đừng có chậc nữa, nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi, xóa hết những thứ trong máy tính đi." Cậu thanh niên nói xong, trong tai nghe liền vang lên tiếng bước chân hỗn loạn.


 


"Tôi vừa mới nhìn ra cửa sổ!" Giọng đàn ông trung niên khàn đặc nói: "Toàn là cảnh sát, chạy kiểu gì?"


 


Một giọng nói the thé, không phân biệt được nam hay nữ chen vào: "Nhảy cửa sổ. Tôi đã xem rồi, tầng một có chỗ đổ rác, chỉ cần nhảy xuống mà còn bò dậy được là có thể lợi dụng địa hình quen thuộc để thoát khỏi cảnh sát. Vận may tốt thì chạy thoát, chúng ta... chúng ta chia ra chạy, xem ai mạng lớn vậy!"


 


Kênh liên lạc chung có cảnh sát khẽ nói: "Bọn chúng đang chuẩn bị tiêu hủy chứng cứ!"


 


Đội trưởng hạ lệnh: "Chuẩn bị phá cửa! 3, 2, 1——"


 


Rầm!


 


Cảnh sát mai phục ở cửa đạp một cước vào cửa sắt, tiếng nổ vang vọng khắp hành lang, làm tai người ù cả lên.


 


Giản Nhược Trầm nhân cơ hội di chuyển vị trí, đến ngay phía trên cửa sổ chờ lệnh.


 


Phần đuôi của dây thừng được cậu cuốn lại nhét vào túi chiến thuật, tuyệt đối không để lộ sơ hở.


 


Cảnh sát kỹ thuật điều khiển máy bay không người lái vẫn cần mẫn cho thiết bị bám sát trần nhà ghi lại toàn bộ quá trình tác nghiệp.


 


Một nhóm cảnh sát vũ trang đầy đủ xông vào trong, nhanh chóng kiểm tra phòng ngủ, nhà vệ sinh, bếp.


 


"Không được nhúc nhích!"


 


"Thả xuống! Đặt dao găm trên người xuống cho tôi! Nếu không thì coi như đang chống đối người thi hành công vụ!"


 


"Ôm đầu! Ôm đầu ngồi xổm xuống!"



 


"Chết tiệt, còn có thẻ, nhìn cái này xem!" Một cảnh sát tìm thấy mấy tấm thẻ mỏng, vẫy trước ống kính, "Ở đâu ra đống này vậy?"


 


Anh ta ấn mạnh gáy nghi phạm, đè người nằm úp sấp xuống đất, cùng lúc đó một cảnh sát khác nhanh nhẹn lấy còng tay, khóa lại gọn ghẽ.


 


"Tốt nhất là khai cho rõ."


 


Giản Nhược Trầm kéo khẩu trang đen được phân phát thống nhất lên, che kín đến sống mũi.


 


Giọng đội trưởng phát ra từ sau khẩu trang nghe hơi nghẹn: "Quét hình ảnh nhiệt phát hiện có 7 người, giờ bắt được mấy?"


 


Phó đội đếm một lượt: "6. Còn thiếu 1."


 


Đội trưởng chửi thầm một tiếng: "Trinh sát kỹ thuật, quét lại đi."


 


Sắc mặt Quan Ứng Quân không đổi, đưa điều khiển cho một cảnh sát khác.


 


Giờ thì hắn hoàn toàn hiểu vì sao Giản Nhược Trầm lại có tố chất nghề nghiệp cao đến thế, ở đây, ai cũng giỏi cả.


 


Nơi đào tạo ra những cảnh sát này không phải là Học viện Cảnh sát 6 tháng dưới chính quyền Cảng Anh, mà là 4 năm chính quy.


 


Còn đội trưởng với phó đội thì đều học thêm 2 năm cao học.


 


Trình độ cao là chuyện tất nhiên.


 


·


 


Giản Nhược Trầm nhìn hình ảnh quét nhiệt đồng bộ trong kính bảo hộ, bĩu môi.


 


Công nghệ cao, sướng thật.


 


Phòng ngủ chính không có, phòng ngủ phụ cũng không, dưới giường đơn ở phòng khách cũng không thấy.


 


"Đi đâu rồi?" Phó đội hỏi.


 


Đột nhiên, tai Giản Nhược Trầm động đậy.


 


Ngay sau đó, cậu thấy một gã đàn ông gầy gò từ tủ dưới bếp lao ra, phóng thẳng về phía cửa sổ.


 


Phó đội ngay lập tức phản ứng khi thấy hình ảnh nhiệt và hình thực tế.


 


Nhận ra mình không đuổi kịp, Phó đội hô lên: "Hắn định nhảy cửa sổ!"


 


Lời vừa dứt, tên kia đã bám lấy bậu cửa, nhảy thẳng về phía đống rác bên dưới.


 


Trên mặt hắn vừa mới hé ra nụ cười nhẹ vì nghĩ mình thoát được, thì trước mắt liền tối sầm lại.


 


Một cái bóng đen đột ngột hạ xuống.


 


Giản Nhược Trầm buông tay, cơ thể rơi thẳng xuống, hai chân co lại, đạp mạnh vào bụng nghi phạm, một cước đá ngược hắn từ ngoài cửa sổ trở lại trong phòng.


 


Cảnh sát kỹ thuật dưới tầng nghe rõ tiếng nôn khan của tên nghi phạm.


 


Hắn bị đá đến nôn luôn rồi.


 


"Phản ứng nhanh thật..." Có người dưới lầu thốt lên, "Giờ mấy tân binh ai nấy đều ổn định như vậy sao?"


 


"Cái độ ung dung này... vãi." Cảnh sát trẻ điều khiển máy bay không người lái nuốt nước bọt, "Đôi chân này thật sự quá đỉnh, trẻ khỏe, eo cũng tốt nữa."


 


Anh ta ngưỡng mộ nói: "Nếu tôi có cái eo với đôi chân như này, chắc mỗi tối người yêu tôi sẽ về nhà sớm hơn một tiếng đấy. Chứ giờ mỗi lần nằm xuống, cô ấy lại mở điện thoại lướt mấy anh người mẫu gym..."


 


Quan Ứng Quân nghiêng đầu nhìn qua một cái.


 


Anh ta lập tức im re.


 


Quan Ứng Quân thầm nghĩ, đâu chỉ về nhà sớm hơn một tiếng đâu.


 


Trước giờ hắn toàn đợi Giản Nhược Trầm cùng tan làm.


 



 


Khoảnh khắc ấy, tiếng còng tay "lách cách" và tiếng quần áo cọ xát như đều bị phóng to bên tai.


 


Quan Ứng Quân không khống chế được mà nghĩ đến lúc Giản Nhược Trầm cúi đầu còng tay người, khuôn mặt lạnh băng nhưng ánh mắt lại cười —


 


Nụ cười đó nhất định là rất hời hợt, nhưng lại khiến người ta muốn đến gần, khắc sâu vào tim, để có thể lấy ra hồi tưởng mỗi khi rảnh rỗi.


 


Một lúc lâu, tiếng khóa còng tay và giọng nói của Giản Nhược Trầm cùng vang lên, "Thật ngại quá, tôi là lính mới, ra chân không biết nặng nhẹ."


 


Nghi phạm: "Oẹ—"


 


Giản Nhược Trầm dừng lại một chút, "Tôi nói vậy không phải để anh nôn thêm. Nhưng anh nôn nãy giờ chẳng ra cái gì, ngoài lần đầu mắt đỏ theo phản xạ, còn lại chỉ ch** n**c dãi và đảo tròng mắt điên cuồng."


 


Giọng đối phương bắt đầu căng cứng: "Ý cậu là sao?"


 


Khóe môi Giản Nhược Trầm cong lên một nụ cười xấu xa, không hề giữ thể diện cho hắn: "Ý là lúc anh giả vờ nôn ói để nghĩ cách, có thể kín đáo hơn một chút.'"


 


Tên nghi phạm cứng đờ tại chỗ.


 


Giọng đội trưởng vang lên xen lẫn ý cười: "Thu đội!"


 


Lúc mọi người áp giải nghi phạm ra ngoài, Giản Nhược Trầm đột nhiên ngửi thấy một mùi hương rất quen.


 


Đó là một mùi sữa nhè nhẹ, không quá ngọt, nhưng cực kỳ dễ bỏ sót nếu không để ý.


 


Cậu dừng bước, lập tức ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn vào gầm bàn ăn — thì thấy bên dưới mặt bàn dán vài túi nhựa nhỏ kín, trong đó là những viên thuốc màu đỏ.


 


Khoảng 10 viên.


 


Hành động của Giản Nhược Trầm làm đội trưởng giật mình, nhưng rồi cũng lập tức cúi xuống nhìn.


 


Trời ạ — m* t**!


 


"Túi vật chứng!" Hắn nhanh chóng gom chúng vào túi vật chứng, vỗ vai Giản Nhược Trầm, cười nói: "Cậu nhóc nhạy bén đấy!"


 


Không ngờ nha.


 


Bắt một băng nhóm lừa đảo nhỏ, lại còn mò ra cả dấu vết buôn bán và sử dụng m* t**.


 


10 viên vào năm 2030 là một lượng lớn rồi. Bình thường chỉ tra được một, hai viên là cùng.


 


Cho thấy trong đám này có tên là khách quen của dân buôn thuốc phiện.


 


"Lập công rồi nha." Phó đội áp giải nghi phạm, vừa đi xuống vừa cười, "Sao cậu phát hiện được vậy?"


 


Giản Nhược Trầm đáp qua loa: "Ngửi thấy mùi thơm sữa, liền đột nhiên nhớ tới nội dung thầy đã giảng, chắc đây gọi là giai đoạn bảo vệ lính mới nhỉ."


 


Câu nói ấy vừa dứt ở đầu hành lang, thì Quan Ứng Quân cũng vừa lúc nghe thấy...


 


Mới?


 


Mới chỗ nào?


 


[Tác giả có lời muốn nói]


 


Bánh hấp (tác giả): Hình ảnh nhiệt! Kính bảo hộ thông tin! Chìa khóa vạn năng! Dây đu! Máy quay ghi hình thi hành công vụ! Tai nghe Bluetooth có bộ đàm! Ống ngắm hồng ngoại vô hình! Cái công nghệ này! Sướng ghê á!


 


Quan Ứng Quân: Mới? Là cái kiểu "lính mới từng làm Nhất Ca" đó hả?


 


Giản Nhược Trầm: Đừng đùa nữa, bao năm nay em đều sống kiểu này mà.


 


Quan Ứng Quân: Ý em là cấp trên của em đều bị em lừa kiểu này?


 


Giản Nhược Trầm: BB, anh nói gì vậy? Không nghe rõ. (nhìn trái nhìn phải)


 


Một tối nọ, Quan sir (ghi thù nhẹ nhàng):


 


"Bảo bối, tối nay chúng ta diễn cảnh cố vấn trẻ tuổi lừa gạt thanh tra nhưng bị Quan thanh tra phát hiện rồi bắt về nhà tra khảo, được không?"


 


Giản Bảo: ?



Thần Thám Bị Vạn Người Ghét Dùng Tiền Tỷ Mua Lòng Người
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thần Thám Bị Vạn Người Ghét Dùng Tiền Tỷ Mua Lòng Người Truyện Thần Thám Bị Vạn Người Ghét Dùng Tiền Tỷ Mua Lòng Người Story Chương 203: Ngoại truyện - Gặp lại (5)
10.0/10 từ 49 lượt.
loading...