Thần Thám Bị Vạn Người Ghét Dùng Tiền Tỷ Mua Lòng Người

Chương 202: Ngoại truyện - Gặp lại (4)


Hỏng rồi, hắn ra vẻ ngầu – Nhưng đánh thì không lại



Hà Tín Nhiên nhìn bàn tay hai người đang nắm lấy nhau, giọng cố giữ bình tĩnh: "Mua gì ăn sáng đấy?"


 


"Những món mà anh và ông Hà thích ăn." – Giản Nhược Trầm giơ túi nilon lên: "Há cảo tôm rau cần, bánh bao xá xíu, mấy món đó."


 


"Ừm." Dưới mắt Hà Tín Nhiên còn lộ ra hai quầng thâm, ngẩng đầu nhìn vào nhà: "Em vào thu dọn hành lý đi, anh có chuyện muốn nói riêng với Quan tiên sinh."


 


Giản Nhược Trầm liếc nhìn cây gậy, rồi lại nhìn sắc mặt Hà Tín Nhiên, nói ẩn ý: "Vậy hai người tranh thủ nhé, dạo trước anh ấy mới bị tai nạn xe, bác sĩ nói cần phải tĩnh dưỡng."


 


Cậu ngừng lại một chút, rồi nói thêm: "Bánh bao thịt mà nguội thì không ngon. Anh, em đi pha cho anh một ly cà phê."


 


Hà Tín Nhiên bật cười.


 


Đúng là hiểu ý người ta ghê.


 


Anh "ừ" một tiếng, đợi Giản Nhược Trầm vào nhà, đến khi không còn thấy bóng dáng nữa mới quay đầu nhìn Quan Ứng Quân: "Thân thể thế nào rồi?"


 


"Vẫn ổn." – Quan Ứng Quân đáp.


 


Hắn đã xem qua báo cáo kiểm tra sức khỏe rồi, không chỉ ổn mà còn như một kỳ tích y học – từ cõi chết trở về.


 


"Lên thử tay nghề nào." – Hà Tín Nhiên nói.


 


...


 


Trong nhà.


 


Giản Nhược Trầm bật máy pha cà phê, lúc đang chờ chiết xuất thì cầm bình sữa đi đánh bọt sữa bằng máy.


 


Máy đánh sữa vang lên tiếng xì xì, Giản Nhược Trầm nhìn sữa quay tròn trong bình mà vẫn không hiểu nổi Hà Tín Nhiên và Quan Ứng Quân có chuyện gì để nói riêng.


 


Cậu rũ mắt xuống, động tác thành thạo kéo hoa cà phê thành một hình thiên nga nhỏ.


 


Đang định mở vòi nước rửa dụng cụ thì ngoài cửa bỗng vang lên một tiếng "đùng!" cực lớn.


 


Giản Nhược Trầm khựng lại.


 


Đây rõ ràng là tiếng gậy cảnh sát đánh vào cửa thép phát ra.


 


Cậu hơi đứng không vững, đang định bước ra xem thì cánh cửa đã mở ra trước một bước.


 


Sắc mặt Hà Tín Nhiên vẫn đen sì.


 


Thật không ngờ thân thủ của tên họ Quan này lại tốt như vậy!


 


Nếu lý lịch chính trị mà đạt chuẩn thì thật sự không thể bắt bẻ được điểm nào!


 


Quan Ứng Quân đi theo phía sau anh ta, tay áo sơ mi được xắn lên, phía ngoài cánh tay còn một vết bầm tím.


 


Giản Nhược Trầm vừa nhìn thấy còn chưa kịp nói gì, Quan Ứng Quân đã lén lút kéo tay áo xuống như muốn che đi.


 


Suýt nữa Hà Tín Nhiên đã bị hắn làm cho tức chết.


 


Rõ ràng vết này là Quan Ứng Quân cố tình để lại!


 


Lúc nãy hai người chỉ là tỉ thí, điểm tới thì dừng, từ đầu đến cuối chỉ có cú đó là đánh trúng, mà còn là Quan Ứng Quân cố tình không tránh.


 


Tên này, được đấy.


 


Yêu qua mạng, mối tình đầu, nam cảnh sát trẻ thuần khiết, chuyên tâm, thân thủ tốt, biết nấu cơm, EQ cũng không thấp.


 


Max Buff.


 


Giản Nhược Trầm mím môi, không nhịn được khẽ bật cười một tiếng.


 


Quan Ứng Quân không che còn đỡ, vừa che, cậu liền biết vết này tuyệt đối là hắn cố ý để lại.


 


Nếu hắn thật sự muốn che, đã che từ ngoài rồi, chứ không phải đợi đến khi bị nhìn thấy mới làm vậy.


 


Người này khi chơi mưu thì không thua ai.


 


Cậu bưng ly latte có hình thiên nga đến trước mặt Hà Tín Nhiên, làm như không biết gì: "Ăn sáng thôi."


 


Hà Tín Nhiên nhận lấy, nhìn hình thiên nga xinh đẹp trên mặt ly cà phê, liền giơ điện thoại chụp ảnh rồi gửi vào nhóm chat, còn @ tất cả mọi người: [Giản Nhược Trầm về nhà rồi, làm cho tôi.]


 


Ba giây sau, dấu chấm hỏi tràn màn hình.


 


Điêu Chính Thanh: [ ......]


 


Tiêu Văn Quang: [Cậu ấy về rồi à?]


 


Tiêu Văn Quang: [Trông lòe loẹt vậy, uống được không?]


 


Cười chết, hắn sẽ chẳng thèm uống cái loại "sữa đậu nành Tây" này đâu, còn khiến Giản Nhược Trầm dậy sớm làm nữa chứ.


 


Hà Tín Nhiên: [Cà phê đắng.]



 


Hà Tín Nhiên: [Lòng còn đắng hơn.]


 


Biên Mạn hóng chuyện chẳng ngại phiền: [Sao vậy?]


 


Hà Tín Nhiên giơ tay, uống một hơi hết cái "mông cong cong" của con thiên nga nhỏ.


 


Lại gửi: [Haiz, Giản Nhược Trầm có bạn trai rồi mà, nói là muốn thi vào Cục Công an Nam Sơn, cùng làm việc với người yêu, Nam Sơn xa quá... E là sau này chỉ có Tết mới về nhà... Không biết còn được uống mấy lần cà phê đẹp thế này nữa...]


 


Tiêu Văn Quang:?


 


Nhóm chat lặng ngắt như tờ, Hà Tín Nhiên cực kỳ hài lòng.


 


Hừ hừ.


 


Anh không vui, vậy thì đừng ai vui vẻ gì cả.


 


·


 


Giản Nhược Trầm mặc kệ tiếng thông báo tin nhắn leng keng, cậu đang mải chiến đấu với há cảo tôm rau cần.


 


Kiếp trước đến cuối đời, đột nhiên cậu lại bị dị ứng cấp tính, từ lần đó nhà cậu không còn dọn món hải sản hay há cảo nữa.


 


Đã mấy năm cậu không được ăn tôm rồi.


 


Giản Nhược Trầm xiên há cảo vào đầu đũa, nhúng qua giấm rồi cho vào miệng, mỗi lần có thể ăn đến ba bốn cái.


 


Cậu ăn một mạch hơn 20 cái, đến khi căng bụng thì nằm vật lên tay vịn sofa nghỉ ngơi.


 


Quan Ứng Quân thì thu dọn chén đũa, đem vào bếp bỏ vào máy rửa chén.


 


Hà Cảnh Long vừa thức dậy đã thấy trước mắt là một cảnh tượng anh em hòa thuận, bình yên dịu dàng.


 


Đứa cháu ruột mà cả năm ông chỉ gặp được vài lần đang nằm úp trên sofa nhắn tin 'tạch tạch tạch', nhìn cái mặt là biết lại đang giở trò.


 


Hà Cảnh Long lấy một túi chè đậu xanh, lại lấy hai cái bánh bao bỏ vào hộp, định hẹn vài ông bạn già ra bờ sông câu cá.


 


Điêu Chính Thanh gửi tài liệu qua, nói lý lịch chính trị rất tốt.


 


Quan Ứng Quân này, cha mẹ đều là cảnh sát hy sinh vì nhiệm vụ, từ nhỏ sống với cậu mợ, trưởng thành thì tự thuê nhà ra ở riêng, thân phận rất tốt, hoàn cảnh cũng khá tương đồng với Giản Nhược Trầm, không đến mức không có gì để nói.


 


Hắn không chỉ có tác phong tốt, hơn nữa còn liên tục lập công lớn, trong đội ai cũng bảo hắn công chính liêm minh, nhưng cả ngày hôm nay nhìn thì, mặt lạnh với ai cũng được, trừ Giản Nhược Trầm.


 


Cũng không tệ.


 


Ông là người lớn, không tiện nhúng tay vào chuyện sau này.


 


Hà Cảnh Long thu dọn xong, lặng lẽ lén lút rời đi.


 


Nếu không đi ngay, thằng cháu thối kia chắc chắn sẽ gọi ông đứng ra "phán xử công bằng".


 


Ông không dám làm trọng tài.


 


Dù gì cũng không phải là ông nội ruột của Giản Nhược Trầm.


 


·


 


Giản Nhược Trầm ăn no quá thì buồn ngủ, mơ màng lê ra nằm dài trên ghế bố cạnh cửa, đong đưa trong làn gió hè thổi vào từ cánh cửa khép hờ.


 


Ban đầu cậu còn định ăn sáng xong thì đi thăm mấy người anh em khác.


 


Nhưng bây giờ buồn ngủ quá, thôi thì cứ ngủ một giấc đã.


 


Cậu ngủ rất nhẹ, hoàn toàn không biết trong nhà xảy ra chuyện gì.


 


·


 


Điêu Chính Thanh, Trình Khai Tế và Biên Mạn đến.


 


Mang tới "tin tốt" về "thân thế trong sạch" của Quan Ứng Quân.


 


Lần này, Hà Tín Nhiên không còn cái cớ nào để "thảo phạt" Quan Ứng Quân nữa.


 


Giờ tất cả những lần so chiêu, chỉ có thể lấy danh nghĩa: thử bản lĩnh, kết bạn.


 


"Này!" – Hà Tín Nhiên nhìn Quan Ứng Quân – "Lát nữa đi trường bắn, đi không?"


 


Quan Ứng Quân nhướng mày.


 


"Dẫn cậu đi gặp mấy người anh em cùng lớn lên với Giản Nhược Trầm, tiện thể bắn mấy phát." – Hà Tín Nhiên hạ giọng nói.


 


Quan Ứng Quân kéo chiếc chăn nhỏ mà Giản Nhược Trầm đè thành một đống, phủ lại lên bụng cậu, nói: "Được, kết bạn thôi mà."


 


Mặt trời dần lên cao.


 


Hơi mát trong gió sáng sớm cũng bị thổi tan, thay vào đó là một luồng khí nóng.


 


Giản Nhược Trầm gạt nhẹ tay, đẩy tấm chăn nhỏ sang một bên, một lát sau cậu bị ánh nắng chiếu vào trong nhà làm chói mắt mới tỉnh.



Cậu ngồi dậy, cầm lấy góc chăn ngẩn người một lúc, trong tầm mắt còn chưa kịp lấy nét đã có người xuất hiện.


 


Nhìn kỹ lại, là Trình Khai Tế đầy mồ hôi.


 


Anh ta vừa vào cửa, Giản Nhược Trầm đã cảm nhận được khí nóng hừng hực tỏa ra từ người anh ta, khiến cậu phải bật điều hòa ngay.


 


Trình Khai Tế lao vào phòng khách, mở tủ lạnh nhỏ rút một que kem nhét vào miệng, lẩm bẩm: "Em tìm đâu ra kiểu người thế này làm bạn trai vậy. Mẹ kiếp, hắn bắn tỉa mô phỏng 700yd (640m) mà còn đạt điểm tuyệt đối, giờ đang chơi trận thứ ba của trò chiến đấu giữ cờ, hắn giết đến điên rồi, mấy huấn luyện viên bên tiểu đoàn bộ binh đều kéo qua xem hắn bắn."


 


Anh ta vừa m*t kem vừa càm ràm: "Trong hồ sơ không ghi là hắn biết bắn tỉa, đừng nói là gián điệp trà trộn vào nhờ em tiếp ứng đấy nhé?"


 


Giản Nhược Trầm ngủ đến nhức đầu, cầm điện thoại lên xem.


 


Hà Tín Nhiên gửi tin nhắn: [Một lát nữa Trình Khai Tế đến nhà mình lấy kem, em trông chừng hắn, đừng để hắn lấy loại dâu mận, đó là mua cho em đấy.]


 


Giản Nhược Trầm ngẩng đầu nhìn.


 


Trong thùng rác, giấy gói kem đã bị xé ra, đúng là bao bì que kem vị dâu mận.


 


Cậu ấp úng, "...Anh ấy không phải gián điệp."


 


Thật kỳ diệu.


 


Thời thế thay đổi rồi.


 


Giản Nhược Trầm đứng dậy, "Các anh có bao nhiêu người?"


 


Trình Khai Tế giơ tay năm ngón: "Hơn 50 người. Còn 10 người nữa là hắn toàn thắng rồi."


 


Giản Nhược Trầm không để ý đến nửa câu sau, chỉ nói: "Vậy lấy 50 que mang đi chia cho mọi người." Nói xong, cậu lấy một túi giữ nhiệt bỏ kem vào, cùng Trình Khai Tế lên xe đến thao trường bắn.


 


Giờ luyện tập không còn dùng súng thật, bọn họ là người ngoài ngành, chỉ cần dùng súng điện tử trong phòng tác chiến mô phỏng là đủ, không tốn đạn mà vẫn đạt hiệu quả huấn luyện tương đương.


 


Lúc Giản Nhược Trầm đến nơi, Quan Ứng Quân đang cố thủ giữ cờ.


 


Băng đạn của hắn đã bắn hết, đang dùng một tay để thay băng đạn.


 


Quan Ứng Quân quỳ một gối, kẹp súng ngắn vào giữa đùi, một tay dùng tiểu liên áp chế hỏa lực với tiểu đội bên kia, tay còn lại thuần thục thay băng đạn cho khẩu súng ngắn kẹp dưới chân.


 


Khi băng đạn vừa khóa "cạch" một tiếng, hắn lập tức đứng dậy, đồng thời rút khẩu súng ngắn từ chân ra, nghiêng người vung mạnh, lợi dụng quán tính để lên đạn bằng một tay.


 


Giản Nhược Trầm hơi nín thở, ánh mắt dừng lại nơi giọt mồ hôi lăn bên thái dương Quan Ứng Quân.


 


Vài chục năm sau của kiếp trước, cậu và Quan Ứng Quân đều không còn ra chiến trường nữa.


 


Giờ thoáng thấy động tác dứt khoát khi thay đạn của hắn, Giản Nhược Trầm bỗng nhớ ra lý do ban đầu khiến mình thích hắn là gì.


 


Quan Ứng Quân lúc làm việc thật sự rất ngầu.


 


Mặt đẹp, dáng chuẩn, không chỉ biết lên đạn bằng một tay mà còn cực kỳ bình tĩnh, luôn có thể liều cả mạng.


 


Cậu thích Quan Ứng Quân ở cái sự điên cuồng ẩn dưới vẻ ngoài lạnh lùng, luôn dám đương đầu với khó khăn.


 


Giản Nhược Trầm đứng yên không nhúc nhích, đứng ngoài phòng kính nhìn vào.


 


Tiểu đội trưởng Tiêu Văn Quang trúng đạn vào đầu, bột màu xanh lam nổ tung trên trán hắn, khiến mặt hắn loang loáng sắc xanh, trông khá thảm hại.


 


Hắn há miệng thở, khói xanh lập tức tỏa ra trong không khí.


 


Hắn vừa ho sặc sụa vừa quay đầu, nhìn thấy nét mặt Giản Nhược Trầm ngoài phòng kính.


 


Xong rồi.


 


Tiêu Văn Quang nghĩ: Cơ hội dạy dỗ biến thành cơ hội để người ta khoe khoang mất rồi!


 


"Đừng bắn nữa!" Tiêu Văn Quang vừa ho vừa phun bột xanh.


 


Quan Ứng Quân bắn một loạt đạn xong, xác nhận trước mặt không còn ai "sống", mới cắm lá cờ màu vàng cháy xém vào mô đất nhỏ.


 


Thắng rồi.


 


Hắn khẽ nhếch môi cười, chính hắn cũng không rõ bản thân đang vui vẻ vì điều gì.


 


Tiêu Văn Quang không nói rõ được sự u uất trong lòng.


 


Hắn cảm thấy Quan Ứng Quân giống như một con rồng hung dữ cướp đi kho báu, lặng lẽ giấu mình trong hang động chơi đùa suốt 3 năm, đến khi mọi người phát hiện và kéo đến vây đánh, hắn lại hiên ngang đứng dậy nghênh chiến, phun lửa oai phong đánh thắng trận, rồi nằm chễm chệ trước đống kho báu, mỉm cười sung sướng.


 


Thật đáng ghét.


 


Giản Nhược Trầm cũng bật cười, đuôi mắt cong cong, xách túi giữ nhiệt bước vào: "Em và anh Ba mang kem tới đây, mọi người rửa mặt rồi chia nhau ăn nha."


 


Khó khăn lắm cả đám mới tụ tập được một chỗ liền lập tức giãn lưng ra, ngẩng đầu ngắm trời ngắm đất, huýt sáo, bá vai bá cổ nhau thay đồ, rửa mặt xong mới chạy đến chọn kem từ tay Giản Nhược Trầm.


 


Hết cách rồi, người Giản Nhược Trầm thích đúng là có chút bản lĩnh.


 


Đánh thì không lại.


 


Tra cũng không ra sai sót.


 



 


Vậy mà họ lại không tìm ra được một chút lý do nào để chia rẽ đôi tình nhân này.


 


Tiêu Văn Quang vừa rửa mặt vừa nghĩ: Thôi bỏ đi, Giản Nhược Trầm thích kiểu mới mẻ k*ch th*ch, nhỡ đâu yêu rồi lại chán thì sao?


 


Mối tình đầu đâu phải ai cũng đi được đến cuối cùng.


 


Đến lúc tan cuộc, phần lớn mọi người đều thấy Quan Ứng Quân không tệ, có mấy người đặc biệt cởi mở, thậm chí còn có thể vỗ vai Quan Ứng Quân chào tạm biệt.


 


Cuộc "ra mắt gia đình" rầm rộ này, tính cả già trẻ lớn bé, tổng cộng kéo dài nửa tháng.


 


Khi kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, Biên Mạn đã có thể cùng với những cô em gái khác trong viện cùng nhau tám chuyện rồi, "...Tôi nghe người trong phòng giám sát nói nha, Giản Nhược Trầm thỉnh thoảng nửa đêm còn trèo tường đi tìm người ta đấy!"


 


"Thật hay giả vậy?"


 


"Không bất ngờ, là chuyện cậu ta có thể làm được."


 


...


 


Nửa sau kỳ nghỉ hè, Giản Nhược Trầm liên tục tham gia các kỳ thi, việc rèn luyện thể lực cũng không bỏ qua, đến cuối tháng 10, sau khi lấy được chứng chỉ, cậu đã đủ điều kiện thi vào đơn vị mình muốn.


 


Cậu chọn phân cục công an Nam Sơn, thuận lợi gia nhập ngành, trở thành một thành viên của đội hình sự.


 


Môi trường trị an của năm 2030 đã khá hơn nhiều so với thập niên 90, nạn buôn m* t** cũng giảm, nhưng vẫn còn nhiều vụ án xảy ra.


 


Tháng đầu tiên đi làm, đội phá được một vụ trộm đột nhập nhà dân, đồng thời điều tra ra một vụ trồng và buôn bán cây anh túc trái phép.


 


Giản Nhược Trầm ở văn phòng chờ mãi, mỗi ngày hoặc là hỗ trợ tiền bối làm tài liệu, hoặc là đọc hồ sơ vụ án, sau khi trải nghiệm lại cảm giác "vô dụng" của lính mới, cuối cùng cậu cũng nhận được một vụ báo án lừa đảo viễn thông nghiêm trọng.


 


Người báo án là một người đàn ông 36 tuổi, bị lừa bởi trò "nữ dealer s*x* chia bài online".


 


Ngày nay kỹ thuật lừa đảo qua mạng đã lên tầm cao mới, hiếm ai còn bị những chiêu trò cũ rích này lừa, Giản Nhược Trầm vừa hỏi liền biết, người đàn ông này rõ ràng biết đó là lừa đảo mà vẫn đâm đầu vào.


 


Thì ra ban đầu, nạn nhân nhấp vào đường link bất hợp pháp chỉ để được "rửa mắt" với các mỹ nữ online, tiện thể chơi vài ván bài. Hắn biết kiểu trò chơi này thường dụ người thắng vài ván đầu, sau đó khiến người ta nghiện rồi thua sạch.


 


Thế nên hắn chỉ đặt cược từng ít một, như vậy không những được lời mà còn được ngắm gái đẹp chia bài.


 


Nào ngờ đối phương không đi theo kịch bản cũ, đến ngày thứ ba thì nữ dealer kia lại chủ động kết bạn WeChat với nạn nhân.


 


Kết bạn xong liền nhắn tin riêng, đảo ngược thế cờ, cố ý tiết lộ rằng bên trên đã bí mật điều chỉnh xác suất để khiến hắn thua, khuyên hắn hôm sau đừng đăng nhập nữa.


 


Để chứng minh mình thật lòng, nữ dealer còn gọi video, cho hắn xem vết bầm tím trên chân do bị đánh.


 


"Không giống giả chút nào."


 


Người đàn ông nói, "Lúc nói chuyện cậu ta còn khóc như mưa, giật cả tóc giả xuống, nói mình bị ép giả gái, bảo rằng lương tâm day dứt, kiếm mãi không ra tiền, có lẽ sắp bị đánh chết rồi, còn cầu xin tôi liên hệ cha mẹ cậu ta giúp nói lời từ biệt."


 


Người đàn ông lộ vẻ thương xót, không thể hiểu nổi: "Chú cảnh sát, chú nghe tôi nói, tôi thật sự không nghĩ đó là lỗi của cậu ta, chắc là người phía sau đang ép buộc cậu ta thôi."


 


Giản Nhược Trầm vừa gật đầu, vừa gõ máy tính ghi chép, dáng vẻ đầy cảm thông kiểu [Tôi đang lắng nghe anh nói đây.]


 


Nhưng thực tế thì đầu óc trống rỗng, thầm cảm khái: May mà tuổi tâm lý của cậu lớn, chứ bị một ông chú sắp 40t gọi là "chú cảnh sát", chắc cậu không chịu nổi mất.


 


Người đàn ông nói: "Nhưng lúc đó tôi cũng rất cảnh giác, tôi hỏi cậu ta đã có thể gọi cho người lạ, sao không kêu cứu."


 


Giản Nhược Trầm hỏi: "Cậu ta trả lời thế nào?"


 


"Cậu ta nói đã từng cầu cứu rồi, nhưng bị phát hiện, bị đánh cho gần chết. Không có thành tích thì chỉ có thể ăn nước vo gạo." Người đàn ông nói đến đây, khóe mắt hơi rũ xuống, giọng trở nên u buồn, "Tôi bèn bảo, vậy tôi sẽ tiếp tục nạp tiền, giúp cậu ta làm thành tích, rồi từ từ bàn cách cứu cậu ta ra."


 


Giản Nhược Trầm:......


 


"Dù sao tôi cũng kiếm được không ít, coi như trả lại hết, tôi cũng không lỗ." Người đàn ông lau mặt, tiếp lời: "Cậu ta thảm đến vậy, nếu tôi không cứu thì còn ai cứu?"


 


"Anh có thể báo cảnh sát." Đội trưởng Đội Hình sự là một người đàn ông ngoài 40 tuổi, hắn khoanh tay, giọng đều đều nhưng không hề khoan nhượng. "Hay là anh sợ báo cảnh sát xong sẽ khiến tên chia bài kia bị lộ, rồi lại bị đánh? Cho nên mới tạm thời không báo?"


 


Người đàn ông kinh hãi: "Sao anh biết? Cậu ta nói y như vậy! Cậu ta bảo báo cảnh sát chỉ khiến cậu ta bị đánh, chẳng có ích gì!"


 


Giản Nhược Trầm nghe cũng có chút xót xa, hỏi: "Anh có từng che giấu xu hướng tính dục của mình ở nơi công cộng không? Trong nhóm bạn bè trên mạng có từng đăng thông tin riêng tư không, chẳng hạn như từng đi Maldives với bạn trai rồi tiện thể check-in..."


 


"Có, tôi thích ghi lại cuộc sống." Người bị hại đáp.


 


Đội trưởng hỏi: "Vậy anh có từng nghĩ rằng có thể đối phương đã dựa vào những gì anh đăng trên mạng để xác định xu hướng tính dục của anh, sau đó để người của chúng đóng giả thành hình mẫu lý tưởng của anh để lừa anh không?"


 


Người đàn ông sững người, như thể giờ mới chợt hiểu ra, vành mắt đỏ hoe, ngón tay run rẩy hồi lâu rồi khẽ nói: "Giờ thì tôi biết rồi."


 


Nhưng hắn vẫn chưa hoàn toàn tin, "Nhưng hôm qua cậu ta còn bảo tôi đừng lo cho cậu ta nữa, nói rằng nhờ tiền tôi nạp mà cậu ta mới có quãng thời gian yên ổn. Cậu ta chẳng biết làm gì, chỉ làm liên lụy người khác, không muốn nhận tiền của tôi nữa."


 


Giản Nhược Trầm nheo mắt: "Mạo muội hỏi một câu, hiện tại anh còn bao nhiêu tiền tiết kiệm?"


 


Người đàn ông sững sờ.


 


Giản Nhược Trầm chậm rãi giải thích: "Chúng tôi cần dựa vào số tiền còn lại của anh để suy đoán động cơ dừng tay của bọn lừa đảo. Nếu anh còn nhiều tiền mà bọn chúng lại đột ngột dừng, vậy rất có thể chúng đang chuẩn bị chuyển địa bàn."


 


"Nếu không còn nhiều thì sao?" Người đàn ông nhỏ giọng hỏi.


 


"Nếu không còn nhiều, thì phải cân nhắc khả năng chúng đã đổi mục tiêu." Giản Nhược Trầm chú ý đến cảm xúc của anh ta, uyển chuyển nói: "Thông thường, các tổ chức lừa đảo có sự phân công rõ ràng. Để đảm bảo 'trải nghiệm' của người bị hại, chúng sẽ thay ca canh tài khoản, đảm bảo 24/24 có người online. Người mà anh nói chuyện, chưa chắc lúc nào cũng là cậu trai đó."


 


"Nhưng chúng tôi từng gọi video mà..." Người đàn ông nắm chặt tay, như đang bấu víu vào tia hy vọng mong manh cuối cùng của một mối tình ảo.



Đội trưởng nhẫn tâm giật phắt tia hy vọng đó: "Có lẽ chỉ khi gọi video mới là cậu ta thật."


 


Cuối cùng người đàn ông cũng sụp đổ mà bật khóc: "Tôi bị lừa rồi sao? Tôi đã tiêu 8 triệu đấy! Ngay cả quỹ đầu tư cũng bán hết! Chẳng lẽ tất cả đều là giả ư!"


 


Đội trưởng im lặng, thấp giọng nói: "Anh bình tĩnh lại đi. Tổ Trinh sát Kỹ thuật của chúng tôi rất giỏi, có khả năng giúp anh lấy lại phần nào thiệt hại."


 


"Tôi cần phải phối hợp thế nào?" Người đàn ông đẫm lệ, dùng ống tay áo lau mạnh một vệt nước mắt, "Lúc đầu tôi đến báo án là muốn nhờ các anh cứu người, nhưng nếu cậu ta chính là kẻ lừa đảo... sau khi bắt được, có thể giúp tôi hỏi một câu được không? Hỏi vì sao cậu ta lại lợi dụng lòng tốt của người khác!"


 


Giản Nhược Trầm rót một ly nước đưa qua, "Anh uống chút nước, bình tĩnh lại đã."


 


Cậu dừng lại một chút, nói: "Chúng tôi cần tài khoản WeChat của anh, cần anh trực tiếp ứng phó với cậu ta. Tổ Trinh sát Kỹ thuật của chúng tôi sẽ cố gắng tìm ra vị trí của đối phương, nhưng công nghệ này cần xin phê duyệt, thời gian chờ có thể lên đến hơn chục tiếng."


 


Người đàn ông nhanh chóng đưa ra quyết định: "Tôi sẵn sàng phối hợp."


 


Đội hình sự lập tức hành động, vị đội trưởng nhìn lên bảng trắng thở dài, "Aiz!"


 


Trong lòng hắn cũng chẳng dễ chịu gì: "Tháng này chắc không hoàn thành được chỉ tiêu bắt tội phạm m* t** rồi, chắc phải xin vài vụ bên phân cục sân bay thôi."


 


Hiện tại, tiền thưởng bắt tội phạm m* t** rất cao, mà số người buôn m* t** cũng giảm nhiều so với thời loạn nhất, nên việc tranh thành tích ngày càng khó.


 


Các phân cục công an giờ chẳng khác gì thợ săn tiền thưởng, chỉ cần phát hiện hang ổ buôn m* t** là toàn bộ thành viên lập tức xuất động, ai bắt được trước thì tính cho người đó. Đến muộn mà bị phân cục khác giành mất, cũng đành chịu.


 


Giản Nhược Trầm ngẫm nghĩ vài giây, nói đầy ẩn ý: "Đội trưởng, anh đừng vội than, tôi nghĩ chưa chắc đã vậy đâu."


 


Với vận may kiếp trước của cậu, chỉ đi ăn tô mì cũng có thể gặp phải bọn buôn m* t**, thì chưa chắc lần này đã trắng tay.


 


"Được rồi, chỉ có cậu biết ăn nói." Đội trưởng Đội Hình sự bật cười: "Cậu đi tìm Đội trưởng Tổ Trinh sát Kỹ thuật, báo lại tình hình vụ án. Đợi phê duyệt xong, chúng ta lập tức truy vết tín hiệu."


 


"OK." Giản Nhược Trầm cầm theo bản ghi lời khai và đoạn ghi âm của người bị hại, quay người đi tìm Quan Ứng Quân ở Tổ Trinh sát Kỹ thuật.


 


Người đàn ông kia đang ngồi điền biểu mẫu trước bàn làm việc, ngẩng đầu thấy Giản Nhược Trầm thì chưa nói đã cười, nhưng nụ cười chỉ lóe lên trong chốc lát lại nhanh chóng đè xuống, "Đóng cửa."


 


Giản Nhược Trầm thuận tay đóng cửa, bước tới ngồi ngay góc bàn làm việc của Quan Ứng Quân, như thể quá quen thuộc với chỗ này, "Quan sir, người khác đến tìm anh, anh cũng đóng cửa sao?"


 


"Không có." Quan Ứng Quân vừa nói vừa nhận lấy tập hồ sơ từ tay cậu, lật xem, "Người khác sẽ không ngồi trên bàn làm việc của anh, nên không cần đóng cửa."


 


Trong văn phòng không có camera, muốn làm gì cũng được.


 


Giản Nhược Trầm thấy hắn xem báo cáo xong, liền cúi đầu hôn lên khóe môi hắn, "Có phải quê hương em rất tốt không? Không chỉ tốc độ phá án nhanh, mà còn đầy rẫy camera giám sát, phá án dễ vô cùng. Làm cho Quan sir của chúng ta chẳng có cơ hội thể hiện bản lĩnh thật sự."


 


Quan Ứng Quân vòng tay ôm eo Giản Nhược Trầm, kéo cậu từ cạnh bàn vào lòng mình: "Lúc ở Hồng Kông cũng chẳng cần anh thể hiện gì cả, chẳng phải em còn chê mình lắp không đủ camera hay sao?"


 


Giản Nhược Trầm tựa trán vào trán hắn, bật cười.


 


"Anh có thể nuôi em." Quan Ứng Quân nói khẽ, nhưng giọng điệu vô cùng chắc chắn, không chút do dự, "Những tiết học của chú La tuy em không nghe, nhưng anh nghe rất rõ. Cả đời này chỉ cần dựa vào đầu tư cổ phiếu và nghề tay trái, cũng đủ nuôi sống em."


 


Giản Nhược Trầm không phải kiểu người quen thói ăn chơi xa xỉ, chỉ chu môi đáp: "Đời này em có sức khỏe tốt lắm, anh không còn lý do gì để ngăn cản em ăn thịt heo quay và ngỗng quay chay nữa đâu đấy!"


 


Quan Ứng Quân khựng lại, nhất thời dở khóc dở cười.


 


Hắn theo bản năng sờ vào chuỗi hạt trên cổ tay—


 


Sờ trúng khoảng không.


 


Giản Nhược Trầm để ý, liền giơ tay nắm lấy cổ tay hắn, đứng dậy nói: "Đợi dịp nào đó mình đi mua lại nhẫn, rồi kiếm thêm một sợi dây đỏ may mắn đeo nữa."


 


Bộ cảnh phục màu xanh lam của Hoa Quốc khác hẳn với bộ trắng ở Hồng Kông, sắc lam thẫm làm nổi bật màu trắng càng thêm trắng, màu đen càng thêm đen.


 


"Được." Quan Ứng Quân chăm chú nhìn Giản Nhược Trầm, giơ tay dùng mặt bên của ngón trỏ nhẹ gạt qua má cậu, "Anh hiểu vụ án rồi, anh sẽ đánh báo cáo xin phép. Giờ sắp 5 giờ rồi, em về chuẩn bị tan ca đi."


 


Giản Nhược Trầm bị động tác ấy làm cho nhột, vừa gãi mặt vừa rời đi.


 


18 tiếng sau.


 


Trưa hôm sau, 11 giờ.


 


Báo cáo xin phép đã được thông qua.


 


Tổ Trinh sát Kỹ thuật điều người tới hỗ trợ, dưới ánh mắt theo dõi của mọi người, nạn nhân cuộc lừa đảo gọi điện cho kẻ lừa đảo. Sau 30 phút vừa gọi vừa thăm dò, cuối cùng cũng lấy được địa chỉ IP của đối phương.


 


Không ngờ lại là một tổ chức trong nước.


 


Vị đội trưởng thở phào nhẹ nhõm, "Chuẩn bị xuất phát, Tổ Trinh sát Kỹ thuật cử một đội nhỏ điều khiển thiết bị bay không người lái. Xuất phát!"


 


Nói rồi, hắn định quay sang trấn an Giản Nhược Trầm - người lần đầu tham gia nhiệm vụ ngoại tuyến quy mô lớn. Ai ngờ quay đầu lại thì thấy cậu chẳng hề có chút căng thẳng nào, động tác chuẩn bị chiến đấu thành thạo như đã thực hiện cả ngàn lần.


 


Sau khi đeo còng tay xong, Giản Nhược Trầm ngẩng đầu, đối mặt với đội trưởng thì cậu hơi nghiêng đầu, trong đôi mắt đen láy như hạt nho ánh lên chút nghi hoặc.


 


Giản Nhược Trầm: Sao vậy?


 


Đội trưởng lau mặt một cái: Không có gì, chỉ là nhớ lại hồi mình còn là lính mới, thật chẳng ra gì...


 


[Lời của tác giả]


 


Đời trước Giản sir: Xung phong xung phong! Xây dựng đồn cảnh sát mới! Xung phong xung phong! Diệt sạch diệt sạch!


 


Đời này Giản sir: Xem camera, kiểm camera, truy dấu tín hiệu, chuẩn bị xuất phát, xong rồi! (Về nhà làm biếng)


 


Đời này Quan sir: Lên đạn bằng một tay, thay băng đạn bằng một tay, một mình cân cả đội thanh mai trúc mã trong đại viện, người chồng lớn tuổi tiếp tục thể hiện phong độ (không đúng đâu ha)



Thần Thám Bị Vạn Người Ghét Dùng Tiền Tỷ Mua Lòng Người
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thần Thám Bị Vạn Người Ghét Dùng Tiền Tỷ Mua Lòng Người Truyện Thần Thám Bị Vạn Người Ghét Dùng Tiền Tỷ Mua Lòng Người Story Chương 202: Ngoại truyện - Gặp lại (4)
10.0/10 từ 49 lượt.
loading...