Thần Thám Bị Vạn Người Ghét Dùng Tiền Tỷ Mua Lòng Người

Chương 201: Ngoại truyện - Gặp lại (3)


Rốt cuộc em có mấy anh trai tốt? - Không rảnh tay.



Tuổi càng lớn, giấc ngủ càng nông.


 


Nửa đêm hai giờ, Hà Cảnh Long tỉnh dậy một lần rồi không ngủ lại được nữa. Ông đứng dậy đi dạo một vòng, uống chút nước, đi xuống tầng dưới, lại thấy quà trên bàn vẫn chưa được cất đi.


 


Đêm tối tĩnh mịch, tách trà sứ trông sáng bóng dịu dàng, hài hòa với bàn cờ bên cạnh.


 


Hà Cảnh Long muốn pha trà, bèn đun nước. Trong lúc đợi nước sôi, ông ngồi xuống ghế sofa, trầm tư suy nghĩ.


 


Ông không phản đối chuyện bọn trẻ yêu đương, tự nhận mình cũng coi như cởi mở.


 


Quan Ứng Quân trông cũng chính trực, là Cảnh ti cấp 1 trẻ tuổi nhất ở Hoa Quốc, mới 26 tuổi. Hắn mà làm được đến mức đó ở tuổi 27, cũng tính là người xuất sắc trong số xuất sắc.


 


Nhưng...


 


Ông chỉ lo tiền mua quà của hắn không minh bạch, hoặc là có ý đồ không trong sáng muốn bám lấy Giản Nhược Trầm.


 


Chỉ là nhìn kỹ lại biểu hiện của Quan Ứng Quân hôm nay, lại chẳng thể soi ra điểm nào sai sót.


 


Nghe nói Hà Tín Nhiên với Điêu Chính Thanh đã đi điều tra hồ sơ lý lịch rồi, đợi có kết quả rồi hẵng tính. Nếu không ổn, ông nhất định phải khuyên ngăn bằng được.


 


Còn nếu không có chuyện gì, thì cứ để bọn trẻ tự mình xoay sở.


 


Hôm nay ông cố ý nhắc đến Hà Tín Nhiên trước mặt Giản Nhược Trầm, là để xem thử Quan Ứng Quân có rộng lượng không, có ép hỏi hay không.


 


Tính tình của Giản Nhược Trầm ông quá rõ, cậu ghét nhất là bị nghi ngờ.


 


Ục ục... ục ục.



 


Nước sôi rồi.


 


Hà Cảnh Long mượn ánh đêm, nhấc ấm nước lên tráng trà.


 


Đứa nhỏ đọc sách nửa năm mới về nhà, chẳng biết Hà Tín Nhiên và Giản Nhược Trầm ngủ có ngon không.


 


·


 


Trên tầng hai, trong phòng ngủ.


 


Hà Tín Nhiên gối tay sau đầu.


 


Anh không ngủ được.


 


Ai mà chẳng mất ngủ khi vừa về nhà, đã thấy em mình dẫn một người bạn trai không rõ lai lịch về?


 


Từ nhỏ Giản Nhược Trầm đã là cây hài trong đại viện, nghịch ngợm phá phách đủ cả, leo mái giật ngói cũng từng làm.


 


Nhưng cậu học giỏi, gương mặt lại ưa nhìn, còn rất biết cách lấy lòng người lớn.


 


Mỗi khi đám bạn nhỏ làm chuyện gì to tát có nguy cơ bị bố mẹ đánh cho một trận, chỉ cần nhờ được Giản Nhược Trầm nói giúp, cậu có thể ăn nói trơn tru như rót mật, cứu mọi người thoát khỏi nước sôi lửa bỏng.


 


Tránh được một trận đòn là chuyện nhỏ.


 


Cha mẹ bọn họ đều thuộc dạng uy nghiêm, nhiều khi rất sĩ diện, nhất là mấy ông bố, hễ nổi nóng là chẳng phân phải trái, cứ đánh trước nói sau.


 


Con trai cứng cáp, nhưng cũng có lòng tự trọng.


 


Uất ức dồn trong lòng, để lâu cũng thành oán.



Nhưng miệng lưỡi của Giản Nhược Trầm có thể biến đen thành trắng, giải oan minh bạch cũng chẳng mấy khó khăn.


 


Quan trọng là, cậu còn rất đẹp trai.


 


Lúc nhỏ, mỗi lần các chị dâu đến chơi, chỉ cần trang điểm sơ qua cho cậu là nhìn y như búp bê, làm cô dâu trong trò chơi gia đình cũng là chuyện bình thường.


 


Trong đám anh em cùng thế hệ, có đến hơn 30 người, ai mà chẳng có vài người từng thầm thích Giản Nhược Trầm khi mới biết rung động?


 


Cảm giác mơ hồ, bản thân cũng không rõ, chỉ biết là nếu cả đời được ở bên Giản Nhược Trầm thì cũng không tệ.


 


Hà Tín Nhiên trở mình.


 


Anh ít về nhà, từ trung học đã thi vào trường cấp ba ở thủ đô, mỗi kỳ chỉ về một lần, nhiều nhất là 2 tháng.


 


Anh chắc là mình không có loại tình cảm mơ hồ đó, nhưng vẫn cảm thấy hơi khó chịu, giống như cuốn sách mình thích nhất bị người khác cướp đi đọc hết rồi vậy.


 


Hà Tín Nhiên trở mình trằn trọc mãi không ngủ được, bỗng buồn đi vệ sinh, bèn dậy khỏi giường.


 


Căn nhà này cũ rồi, khóa không còn khít, cửa cũng không đóng chặt, luôn bị gió đêm thổi ra âm thanh cọt kẹt không ngừng.


 


Lúc đi ngang qua phòng ngủ phụ của Giản Nhược Trầm, Hà Tín Nhiên thấy cửa khép hờ, liền đưa tay kéo lại, tiện thể liếc mắt nhìn vào.


 


Một nửa chăn rơi xuống đất, giường thì trống trơn, chẳng thấy người đâu.


 


Hà Tín Nhiên "chậc" một tiếng, rồi lại nghe tiếng bước chân của Hà Cảnh Long từ dưới lầu vọng lên. Không nghĩ nhiều, anh liền kéo cửa lại, đóng thật chặt.


 


Lúc Hà Cảnh Long lên đến nơi, đúng lúc thấy Hà Tín Nhiên đứng cầm điện thoại trước nhà vệ sinh ở cuối hành lang.


 


Màn hình điện thoại phát ra ánh sáng mờ mờ.


 



 


Hà Tín Nhiên lười nhác đáp: "Con dậy đi vệ sinh."


 


"Được được được." Hà Cảnh Long xua tay, nhanh chóng về phòng.


 


Ngoài hành lang.


 


Hà Tín Nhiên giơ điện thoại di động lên, giao diện WeChat hiện ra khung chat của Giản Nhược Trầm.


 


Anh gửi một câu: [Ở đâu?]


 


Giản Nhược Trầm không trả lời.


 


·


 


Giản Nhược Trầm không có thời gian trả lời tin nhắn, thật sự là không rảnh tay.


 


Rõ ràng thân thể này của Quan Ứng Quân vẫn chưa hồi phục hẳn sau vết thương nặng, nhưng hình như còn tốt hơn cả kiếp trước!


 


Giản Nhược Trầm toát mồ hôi, nghiến răng nghiến lợi giục: "Anh có thể nhanh chút không. Mỏi quá."


 


Vừa nói, cậu vừa liếc mắt nhìn về phía điện thoại, "Anh trai em gửi tin nhắn hỏi em đang ở đâu, chắc chắn là anh ấy phát hiện em không có ở trong phòng ngủ rồi... Em phải nhanh chóng quay về."


 


Quan Ứng Quân không muốn nghe cậu nói điều này.


 


Hắn thật không ngờ kiếp trước Giản Nhược Trầm lại có nhiều ông anh trai đến thế.


 


Nếu tính cả mấy chị em gái, mỗi ngày nhớ một cái tên thì cũng phải mất hai tháng mới hết!


 


Trong một cái xã hội thu nhỏ như vậy, Giản Nhược Trầm vẫn có thể sống như cá gặp nước, chẳng trách kiếp trước cậu lại nhạy bén chính trị đến vậy.



Người đàn ông cúi đầu xuống, bắp thịt căng cứng, eo và bụng rắn chắc theo nhịp thở phập phồng.


 


Hắn cúi đầu hôn lên người cậu, khẽ cười nói: "Vậy thì đừng về nữa."


 


Giản Nhược Trầm sốc không nói nên lời: "Không thể như vậy được, đúng không?"


 


Quan Ứng Quân chỉ bật cười, hắn thật không biết phải diễn tả thế nào cảm giác đã mất rồi lại có lại. Dù đã trải qua nhiều lần, nhưng mỗi lần lại được hôn người trong lòng, cái cảm giác vui sướng đến muộn ấy lại trào dâng như thủy triều, cuồn cuộn không dứt.


 


Giản Nhược Trầm quỳ ngồi được vòng tay hắn ôm trọn, ánh đêm mờ mịt chiếu vào đôi mắt cậu lấp lánh như nước, như có ý cười mà không rõ, viên đá nhỏ đính trên môi cũng hơi phồng lên. Quan Ứng Quân nghĩ, chắc là do hắn m*t quá mạnh, không nên như thế.


 


Đến lúc kết thúc, hắn nắm tay Giản Nhược Trầm nói: "Mai dậy sớm một chút, mang theo bữa sáng rồi hãy về."


 


Giản Nhược Trầm cũng nhập tâm theo luôn dòng suy nghĩ ấy: "Cứ nói là em dậy sớm đi mua đồ ăn sáng, nên mới từ ngoài về đúng không?"


 


Quan Ứng Quân ừ một tiếng, lấy khăn giấy lau tay cho cậu, rồi đi tắm lại, sau đó vắt khăn lau mặt cho Giản Nhược Trầm, giờ cậu đã mềm oặt như cái bánh, ngủ mê mệt.


 


Sáng hôm sau, 5 giờ.


 


Giản Nhược Trầm và Quan Ứng Quân xách theo sủi cảo tôm, bánh bao và chè đậu xanh mua từ nhà ăn trở về, vừa vào sân liền đụng mặt Hà Tín Nhiên đang cầm dùi cui dài, múa vung vẩy hùng hổ trong sân.


 


Giản Nhược Trầm khựng lại bước chân, "Anh."


 


Anh luyện côn từ khi nào vậy?


 


[Lời của tác giả]


 


Quan sir: Ừm. Đúng, cứ nói vậy đi.


 


Hà Tín Nhiên: Nhìn thẳng vào tôi! Họ Quan kia!


 


Quan sir (liếc một cái) (quay đi) (uất ức): Rốt cuộc em có bao nhiêu anh trai tốt vậy?



Thần Thám Bị Vạn Người Ghét Dùng Tiền Tỷ Mua Lòng Người
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thần Thám Bị Vạn Người Ghét Dùng Tiền Tỷ Mua Lòng Người Truyện Thần Thám Bị Vạn Người Ghét Dùng Tiền Tỷ Mua Lòng Người Story Chương 201: Ngoại truyện - Gặp lại (3)
10.0/10 từ 49 lượt.
loading...