Thần Thám Bị Vạn Người Ghét Dùng Tiền Tỷ Mua Lòng Người

Chương 200: Ngoại truyện - Gặp lại (2)


Anh đến đây bằng cách nào thế? - Lần này để em trèo cửa sổ tìm anh!



Yên lặng.


 


Trong đại viện.


 


Sự yên lặng ấy như thể vang dội đến chói tai.


 


Trình Khai Tế phải lục lọi hết ký ức của đời mình tìm những chuyện vui vẻ, mới miễn cưỡng giữ được vẻ mặt ôn hòa, giữ được chút thể diện.


 


Giản Nhược Trầm vẫn bất động như núi, thần sắc bình tĩnh, biểu cảm đoan chính, hai tay đặt lên đầu gối, ngồi thẳng tắp, "... Chuyện là như vậy, sau khi xuống máy bay, bọn em có đi dạo trung tâm thương mại một vòng, không trì hoãn chút nào rồi lập tức quay về."


 


Người anh cả ngồi trước bàn trà nhìn đống quà trên bàn, hồi lâu mới lên tiếng: "Ý của em là, vì cậu ta bận công việc, lại liên quan đến bảo mật nên hai đứa yêu qua mạng 3 năm, lần đầu tiên gặp mặt là sau lễ tốt nghiệp, rồi liền..."


 


Đem về nhà?


 


Trình Khai Tế chen ngang: "Nó nói gọi video cũng tính là gặp mặt rồi."


 


Chị hai: ...


 


Đúng là yêu đương qua mạng.


 


Cô chuyển đề tài hỏi: "Mấy cái bánh bao xá xíu chị gửi cho hai đứa ăn chưa? Ngon không?"


 


"Ngon, ngon lắm." Trình Khai Tế không có tâm trạng nói chuyện này, ánh mắt đảo loạn, rơi lên người ông lão đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế gỗ — "Ông Hà ơi."


 


Sao ông không nói gì?


 


Bọn họ đều là con em liệt sĩ, lớn lên nhờ ăn cơm tập thể trong đại viện, đa phần đều được đồng đội của cha mẹ nhận về nuôi. Nếu nhà nhận nuôi không tiện nữa thì sẽ quay về ký túc xá chung sống một thời gian.


 


Hà Cảnh Long là cha của chiến hữu cha Giản Nhược Trầm.


 


Lúc Giản Nhược Trầm còn nhỏ, mỗi năm có một phần ba thời gian Giản Nhược Trầm ở nhà ông Hà, ông đối xử với cậu chẳng khác gì cháu ruột.


 


Hà Cảnh Long nhìn đống quà trên bàn, khóe miệng kéo ra một nụ cười: "Đồng chí, mấy món này không rẻ đâu nhỉ."


 


Thời đại mới rồi, ông không phải không chấp nhận chuyện đàn ông yêu nhau, nhưng cái người tên Quan Ứng Quân này, tuy mặc quân phục, dung mạo lạnh lùng, tác phong nghiêm chỉnh, nhưng việc làm lại mang theo một sự hoang đường khác biệt.


 


Ai đời đang trong lúc thực hiện nhiệm vụ cơ mật lại đi dùng tính năng "lắc điện thoại 1⃣." trên WeChat để quen một học viên cảnh sát còn chưa ra trường, tận ở phương trời xa?


 


Thời buổi nào rồi còn "lắc lắc" chứ?


 


Nhưng cứ cho là số trời đã định, vô tình bấm nhầm vào giao diện đó, vô tình lắc một cái, vô tình quen nhau.


 


Vậy thì chưa từng gặp mặt, thì có thể nói ra tình cảm gì được?


 


Thời thập niên 90, xem mắt còn phải gặp nhau ăn cơm đấy!


 


Hà Cảnh Long nghĩ vậy, ánh mắt nhìn Quan Ứng Quân bỗng mang theo sự nghi ngờ: "Cậu..."


 


Quan Ứng Quân đáp: "Mấy món quà này đều là Giản Nhược Trầm chọn, cháu chỉ là người trả tiền, thật ra đều là tâm ý của em ấy cả. Cháu chỉ là 'mượn hoa hiến Phật' thôi ạ."


 


Hắn ngừng một chút, cụp mắt nói: "Cháu... bình thường không có chỗ nào để tiêu tiền, trong thời gian thực hiện nhiệm vụ cơ mật, cũng không động đến thẻ lương, nên 3 năm nay tích được kha khá."


 


Đời trước, phần lớn thời gian hắn sống ở biệt thự trên đỉnh núi cùng La Bân Văn, ngày ngày đối mặt, đã sớm học được cách giao tiếp với người nhà của Giản Nhược Trầm.


 



Vừa dứt lời, Hà Cảnh Long lập tức im bặt.


 


Là do Giản Nhược Trầm chọn — bảo sao món nào ông cũng thích.


 


Nhìn cái chén trà gốm này xem, men trong suốt như băng, vết nứt tự nhiên. Lại nhìn cái ấm tử sa này, tròn trịa đáng yêu, như một viên tướng bụng phệ. Còn cả chú cá nhỏ dùng làm trà sủng này nữa.


 


Tinh xảo vô cùng!


 


Lại còn bộ cờ tướng làm bằng ngọc Túy...


 


Tết năm ngoái ông chỉ tiện miệng nhắc một câu, không ngờ Giản Nhược Trầm vẫn còn nhớ.


 


"Có lòng rồi." Hà Cảnh Long thở dài.


 


Ông nhìn Giản Nhược Trầm, luôn cảm thấy đứa trẻ nghịch ngợm ngày nào, từng trèo tường, tháo mái ngói, giờ bỗng chốc trưởng thành, chững chạc, như vừa đi đâu trải qua bao sóng gió trở về vậy.


 


Trước đây Giản Nhược Trầm cũng lanh lợi, nhưng chưa từng có được sự trầm ổn như bây giờ. Bọn trẻ này tuy thông minh, nhưng khi đối mặt với tình cảm mà không có ai hướng dẫn, luôn sẽ hành xử bồng bột.


 


Không hiểu sao, Hà Cảnh Long bỗng mở miệng hỏi Giản Nhược Trầm: "Ở bên ngoài, có chịu khổ không? Mệt lắm hả?"


 


Giản Nhược Trầm sững sờ, hốc mắt hơi nóng lên.


 


Thật kỳ lạ, rõ ràng cậu đã chẳng còn nhớ nhung gì quê nhà nữa rồi.


 


Vậy mà khi trở về, vẫn nhớ ông Hà thích uống trà đánh cờ, vẫn nhớ năm nào đó có người từng nhắc đến bộ cờ tướng bằng ngọc Túy.


 


"Không khổ đâu ạ." Giản Nhược Trầm đáp.


 


Hà Cảnh Long không tin, biểu cảm này không giống như chưa từng chịu khổ.


 


Ông khẽ cười: "Tối nay anh Tín Nhiên của cháu sẽ về, mà nhà mình thì khách nhiều, chắc không đủ phòng đâu. Tiểu Quan này, để ông sắp xếp chỗ ở khác cho cháu nhé."


 


Quan Ứng Quân đáp lời.


 


Anh Tín Nhiên?


 


Chưa từng nghe Giản Nhược Trầm nhắc đến.


 


"Vậy thì cứ thế nhé." Khóe miệng Hà Cảnh Long khẽ nhếch, "Mấy đứa trò chuyện đi, ông lên nghỉ một lát."


 


Ông từ từ đi lên lầu.


 


Giản Nhược Trầm, Quan Ứng Quân, Trình Khai Tế, Điêu Chính Thanh và Biên Mạn năm người ngồi trên ghế sofa gỗ, tạo thành thế chân vạc.


 


Một đôi tình nhân kiên định.


 


Một ông anh ba hoài nghi nhân sinh.


 


Anh cả và chị hai thì mơ hồ chẳng hiểu gì.


 


Trình Khai Tế nghĩ: Quả là một bức tranh danh họa nổi tiếng.


 


"Quan tiên sinh, chào anh, tôi là Điêu Chính Thanh, là anh cả."


 


Trình Khai Tế thấy Điêu Chính Thanh đưa tay ra, định nói lại thôi.


 


Quan Ứng Quân bắt tay, thuận miệng gọi: "Anh cả."



Điêu Chính Thanh khựng lại, cả bộ quân phục màu xanh lục như đông cứng theo.


 


Năm nay anh ta 30 tuổi rồi, bị người 27 tuổi gọi một tiếng anh cả cũng không có gì sai.


 


Nhưng mà...


 


Biên Mạn mỉm cười, kéo đĩa hoa quả trên bàn qua, chọn 2 gói ô mai vứt cho Giản Nhược Trầm: "Chị là Biên Mạn, đừng gọi là chị hai nữa."


 


Cô nhìn hai người một lượt, sau đó đứng dậy nhìn Giản Nhược Trầm từ trên cao xuống, nói: "Được rồi, em dẫn cậu ta đi dạo quanh đại viện đi. Chị còn có việc, phải ra ngoài một chuyến."


 


Không chỉ đi một mình, cô còn kéo theo Điêu Chính Thanh và Trình Khai Tế, mỗi tay một người.


 


Đợi đến khi Giản Nhược Trầm thật sự dắt Quan Ứng Quân đi dạo, ba người họ liền cùng nhau ló đầu ra khỏi bức tường thấp ở khúc ngoặt.


 


Biên Mạn ngẩng đầu nhìn Điêu Chính Thanh: "Anh, anh có quen người trong Tổ Khảo sát đúng không?"


 


Điêu Chính Thanh ra hiệu "OK", "Ý em là hồ sơ thẩm tra chính trị à? Anh nhờ người tra thử."


 


...


 


Bên này, Giản Nhược Trầm kéo Quan Ứng Quân đi dạo những nơi cậu đã lớn lên.


 


Đường rộng thênh thang, nền xi măng, lâu lâu lại có xe gầm cao chạy ngang.


 


Ngân hàng, bưu điện, rạp chiếu phim, cửa hàng dịch vụ, nhà trẻ, trường học, cái gì cũng có.


 


Có những tòa nhà tập thể xây thẳng hàng tăm tắp, cũng có biệt thự kiểu Tây có sân vườn như nhà ông Hà đang ở.


 


Một vài khu vực chăm sóc cây cối rất tốt, rừng cây nhỏ che khuất bầu trời, um tùm xanh tươi, đi vào từ con đường đá sỏi nhỏ, cái nóng mùa hè bỗng tan biến hết.


 


Giản Nhược Trầm giới thiệu đến đó thì dừng lại, quay đầu liếc nhìn, thấy không có ai, liền giơ tay ngoắc lấy ngón tay người đàn ông bên cạnh.


 


Quan Ứng Quân thuận thế đan năm ngón tay vào nhau, thuần thục nắm tay cậu, nói câu dài nhất từ khi ra khỏi nhà: "Cục cưng à, anh Tín Nhiên là ai? Sao em chưa từng nhắc đến?"


 


Hắn thấy lùm cây phía trước có chòi nghỉ mát, liền kéo người đi tới, hai chân mở rộng, ngồi phịch xuống ghế đá, lông mày khẽ chau lại, trong mắt lấp lóe tia sắc bén: "Ông Hà cố tình nhắc đến người đó trước mặt anh."


 


Thật là cáo già.


 


Trong viện này toàn là người tinh ranh.


 


Quan Ứng Quân ngồi đó, ngẩng đầu nhìn người, trong chớp mắt khí thế sắc bén liền biến mất, lông mày giãn ra, khóe môi khẽ rủ xuống, trong mắt như đang kìm nén uất ức.


 


Giản Nhược Trầm bật cười: "Anh chỉ biết dùng chiêu này thôi sao?"


 


"Cũng không chỉ có vậy." Quan Ứng Quân nói khẽ, đưa tay kéo cậu lại, đợi đến khi Giản Nhược Trầm ngã ngồi vào lòng hắn rồi, hắn mới ghé sát tai cậu, thì thầm: "Mấy chiêu khác cũng không ít, nhưng dùng mắt, đúng là chỉ biết mỗi chiêu này."


 


Ánh mắt Giản Nhược Trầm khẽ dao động, cậu chống tay lên vai Quan Ứng Quân, như cá bơi lội trượt ra khỏi lòng hắn, ngồi sang chiếc ghế đá bên cạnh, tựa hồ muốn nói lại thôi.


 


Gió chiều thổi qua.


 


Rừng cây xào xạc, vừa mập mờ vừa căng thẳng.


 


Đèn sân treo bốn phía trong chòi nghỉ đột nhiên sáng lên, chiếu vào gò má ửng đỏ đẫm mồ hôi của Giản Nhược Trầm, như quả đào căng mọng bị lột vỏ, chỉ cần bấm nhẹ đầu ngón tay là chảy ra nước ngọt.


 


Quan Ứng Quân ngây người.


 


Dù khi mới bắt đầu yêu nhau, Giản Nhược Trầm cũng không như vậy. Cậu luôn rất táo bạo, luôn muốn chiếm thế thượng phong, chẳng bao giờ ngoan ngoãn hay thẹn thùng.



 


Hắn như vừa nhìn thấy một khía cạnh mềm mại mà Giản Nhược Trầm hiếm khi để lộ ra.


 


Vừa ngạc nhiên, lại vừa tham lam muốn nhìn thêm.


 


Giản Nhược Trầm đưa mu bàn tay áp vào mặt để hạ nhiệt, nói: "Hà Tín Nhiên là bạn nối khố của em, ba anh ấy từng là đồng đội với ba em. Anh ấy chỉ lớn hơn em mấy tháng, từ nhỏ đến lớn đều học ở thủ đô, cũng chỉ về nhà vào dịp lễ Tết."


 


Ngụ ý rất rõ ràng — Hà Tín Nhiên đối với cậu chỉ có tình cảm anh em, không hơn.


 


"Anh..." Tim Quan Ứng Quân đập thình thịch, hắn vươn tay định nắm tay Giản Nhược Trầm, lần này không bị né tránh.


 


Đột nhiên, hắn có cảm giác lạ, ngẩng đầu đảo mắt nhìn quanh chòi nghỉ.


 


Chỉ thấy trong và ngoài chòi đều lắp camera giám sát, ánh đèn đỏ mờ mờ đang nhấp nháy.


 


Quan Ứng Quân: ...


 


Thảo nào phải lén lút.


 


"Năm 2030... Trình độ khoa học kỹ thuật thế nào rồi?" Hắn hỏi.


 


Giản Nhược Trầm hiểu rõ ẩn ý trong lời hắn, hạ giọng đáp: "Nơi này khá tiên tiến, anh chỉ cần mở miệng, người trực giám sát sẽ biết anh nói gì. Dùng thủ ngữ cũng không được."


 


Quan Ứng Quân câm nín.


 


May mà vừa rồi không nói gì quá lộ liễu.


 


"Anh muốn nói gì... thì đợi về nhà hẵng nói." Giản Nhược Trầm nói.


 


Không ai ngờ được, sau bữa tối, Hà Cảnh Long đến thông báo: khu phía Đông của viện đã hết phòng, khu tiếp khách bên phía Tây vẫn còn khá nhiều, nên sắp xếp cho Quan Ứng Quân ở tạm bên đó.


 


Hà Cảnh Long nói: "Vừa lúc, Tín Nhiên đã về rồi."


 


Ông quay đầu, "Hà Tín Nhiên, con lái xe đưa cảnh sát Quan đi đi."


 


Hà Tín Nhiên nhìn chằm chằm Quan Ứng Quân, mỉm cười: "Vâng ạ."


 


Quan Ứng Quân thấy không ổn.


 


Trước khi rời đi, hắn liếc nhìn Giản Nhược Trầm lần cuối, chợt thấy đôi mắt thanh niên khẽ nháy một cái tinh nghịch.


 


Hắn sững sờ, rồi mím môi nghiêng đầu, nở nụ cười với Hà Tín Nhiên: "Làm phiền anh rồi, anh Hà."


 


Hà Tin Nhiên cười như không cười, "Không phiền."


 


Anh ta đã nghe nói hết cả rồi — người này với Giản Nhược Trầm yêu nhau qua mạng, 3 năm không gặp, tốt nghiệp xong mới vừa gặp mặt lần đầu thì đã đến ra mắt người nhà.


 


Đây là một kẻ rất có bản lĩnh, trước khi kiểm tra lý lịch chính trị xong, phải cẩn thận đề phòng.


 


Hai người khách sáo vài câu rồi cùng nhau ra khỏi cửa.


 


Giản Nhược Trầm lén nhìn ông Hà một cái, rồi dán vào người ông bóp vai, "Ông nội..."


 


Gọi câu này khiến cậu cũng hơi đỏ mặt — dù sao về mặt tuổi tác tâm lý, cậu cũng không nhỏ hơn Hà Cảnh Long là mấy.


 


Giản Nhược Trầm nhìn bàn cờ đã bày sẵn: "Chơi cờ sao rồi ạ?"


 



 


Ông chuyển đề tài, "Định thi vào đơn vị nào? Mẹ con cũng từng làm trong Cục Công an Nam Sơn. Bên đó trước đây hay hợp tác với Hồng Kông bắt tội phạm buôn m* t**, phía nam giáp với Tân Giới Hồng Kông, phía Tây gần cảng biển, vượt biển là đến Ma Cao. Giờ thì... chủ yếu là dẹp tệ nạn m** d*m, cờ bạc. Việc nhiều, nhưng dễ thăng chức. Quan Ứng Quân được thăng lên Cảnh ti cấp 1, cũng không thể tách khỏi vị trí ở Cục Công an Nam Sơn."


 


Giản Nhược Trầm nói: "Nghe cũng hay đấy ạ."


 


Còn có thể tiếp tục làm việc cùng Quan Ứng Quân.


 


Hà Cảnh Long trầm mặc, "Con thích nó đến vậy sao?"


 


"Thích ạ." Giản Nhược Trầm dừng động tác bóp vai.


 


Thực ra cậu không dám nghĩ sâu.


 


Quan Ứng Quân khỏe mạnh như vậy, tại sao 7 ngày sau đã tới đây rồi?


 


Chẳng lẽ ở đây một ngày, bên kia là một năm?


 


Nhưng nhìn phản ứng khi gặp lại cậu của Quan Ứng Quân, có vẻ đúng là mới 7 ngày.


 


Hắn đã đến đây bằng cách nào?


 


Giản Nhược Trầm nhỏ giọng nói: "Thích vô cùng."


 


Hà Cảnh Long nhìn vẻ mặt kiên định của cậu, trong lòng khẽ thở dài.


 


Nếu lý lịch chính trị không có vấn đề, ông cũng chẳng muốn làm kẻ phá hoại nhân duyên, chuyện thử thách cứ giao cho đám thanh niên trẻ tuổi xử lý là được rồi.


 


"Thôi, nghỉ sớm đi. Chuẩn bị tài liệu lý lịch chính trị và bốn loại giấy tờ cần thiết để vào làm, rồi thi công chức, luyện thể lực cho đàng hoàng." Hà Cảnh Long phất tay, "Đi ngủ đi."


 


Giản Nhược Trầm vâng lời lên lầu, đợi tiếng ngáy của ông cụ vang lên từ phòng ngủ chính, cậu lập tức lén lút ra cửa, tránh camera một cách thành thạo, chỉ để lại một cái bóng mờ mờ trên màn hình giám sát, len lén đi từ viện ĐSng viện Tây.


 


Cậu nhắn: [Ở phòng nào á?]


 


Quan Ứng Quân trả lời: [110.]


 


Giản Nhược Trầm vòng ra sau tầng một của khu tiếp khách viện Tây, lập tức thấy một phòng duy nhất mở toang cửa sổ. Cậu nhón tay vịn lên bậu cửa, cong lưng nhảy vào.


 


Quan Ứng Quân đang đứng bên cửa sổ nhìn.


 


Ánh trăng xuyên qua song cửa sổ, phủ lên tóc Giản Nhược Trầm một tầng ánh bạc.


 


Đôi mắt cậu đen láy, đôi môi vì chạy mà đỏ rực lên, ánh nước lấp lánh, hơi thở gấp gáp.


 


Khi đáp xuống thì nhẹ nhàng không phát ra tiếng động, hiển nhiên so với kiếp trước càng thêm khéo léo hơn, càng giống một chú cáo nhỏ lén lút chui vào phòng người khác.


 


Giản Nhược Trầm đá văng đôi giày, một phát nhào đến trên giường, ngửa đầu nhìn Quan Ứng Quân bên cửa sổ cười: "Lần này tới lượt em leo cửa sổ phòng anh rồi đó."


 


[Lời của tác giả]


 


Cảnh sát Quan: Đúng vậy, là em ấy chủ động tìm tôi đấy. Chào mọi người, tôi là người yêu của em ấy. Chúng tôi là tình yêu hai chiều (vẫy tay trái, vẫy tay phải).


 


Cảnh sát Quan: Các bạn không biết em ấy ngọt ngào thế nào đâu. Chúng tôi là tình yêu hai chiều. Thật đó. Cảm ơn lời chúc phúc của mọi người. Chúng tôi sẽ hạnh phúc.


 


Bánh bao chiên: Anh tới đây kiểu gì vậy?


 


Quan Ứng Quân: Khó chịu quá... giống em, ngủ một giấc đã đến.


 


Nhân viên trực ban phòng theo dõi: Có cái gì vừa lọt vào khung hình đó, phóng to xem thử... (im lặng) Ồ, người quen.



Thần Thám Bị Vạn Người Ghét Dùng Tiền Tỷ Mua Lòng Người
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thần Thám Bị Vạn Người Ghét Dùng Tiền Tỷ Mua Lòng Người Truyện Thần Thám Bị Vạn Người Ghét Dùng Tiền Tỷ Mua Lòng Người Story Chương 200: Ngoại truyện - Gặp lại (2)
10.0/10 từ 49 lượt.
loading...