Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 37
67@-
Bên cạnh hai giáo viên vẫn luôn làm nền: “……”
Thật là đủ rồi!
Các cô gọi người đến để hòa giải, chứ đâu phải gọi thêm viện binh!
“Được rồi, các em định làm gì đây?”
Lúc này, cuối cùng thì Thẩm Sóc cũng lên tiếng, cau mày liếc Thẩm Dật và Thẩm Tùy một cái – chẳng lẽ mọi chuyện vẫn chưa đủ rối à?
Thẩm Dật bĩu môi, lại hừ nhẹ một tiếng.
Thẩm Tùy xoa xoa chóp mũi: “Nhưng mà Sơ Sơ nói cũng không sai, con nhà họ Tề là được dạy dỗ như vậy à?”
“Nhà họ Tề được dạy dỗ như thế nào, chẳng phải vẫn còn một người ở đây sao?”
Thẩm Sóc vừa nói vừa nhìn về phía Tề Nguyên An.
Ánh mắt nhìn sang đó khiến sắc mặt vốn đã khó coi của Tề Nguyên An lại càng thêm lúng túng, ngượng ngùng.
Tề Nguyên Tư vẫn còn tức tối.
“Cái gì mà ‘con nhà họ Tề’ chứ? Cậu ta—”
“Bốp!”
Tề Nguyên An tát mạnh vào sau gáy Tề Nguyên Tư: “Đủ rồi! Em xin lỗi ngay cho anh!”
Tề Nguyên Tư trợn tròn mắt khó tin: “Anh?!”
“Không nói nhiều! Anh bảo em xin lỗi!”
Tề Nguyên An trừng mắt với Tề Nguyên Tư: “Em sai rồi, biết không?!”
Tề Nguyên Tư ngơ ngác, miệng từ từ há ra——
“Oa…!!!”
Trong văn phòng bất ngờ vang lên tiếng khóc nức nở của Tề Nguyên Tư.
Thẩm Sơ đứng sững tại chỗ, nghĩ bụng: tình hình thế này, chẳng lẽ cậu cũng nên khóc một chút cho hợp cảnh? Nhưng lại nghe thấy Tề Nguyên Tư vừa khóc vừa há miệng về phía bọn họ——
“Xin——lỗi——”
Rồi đấy.
Dù gì thì cậu ta cũng biết nghe lời anh trai.
Thẩm Sơ tặc lưỡi, nghĩ thầm giờ thì khó nói thêm gì nữa rồi.
…
Mọi chuyện coi như tạm thời kết thúc.
Trong tình huống như vậy, Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh cũng không tiện ở lại trường mẫu giáo nữa, nên sau khi Tề Nguyên An dắt Tề Nguyên Tư đi, Thẩm Sóc, Thẩm Dật và Thẩm Tùy cũng xin nghỉ học, chuẩn bị đưa hai đứa nhỏ về nhà.
Tô Lạc Duyệt đương nhiên cũng biết chuyện xảy ra ở trường mẫu giáo.
Dù sao thì cũng cần báo với gia đình để sắp xếp bác sĩ gia đình chờ sẵn, nên bắt buộc phải gọi báo cho Tô Lạc Duyệt một tiếng.
Vừa nghe xong, suýt nữa Tô Lạc Duyệt đã hoảng loạn chạy đến trường mẫu giáo.
Tuy nhiên, phụ huynh của đứa trẻ kia không có thời gian đến, cũng chưa đến lượt Tô Lạc Duyệt phải ra mặt, nên bà được Thẩm Sóc trấn an.
Vụ việc này cuối cùng vẫn phải có lời giải thích từ nhà trường, thái độ của bên kia cũng chưa rõ ràng, nên chắc chắn chưa thể coi là xong được. Đến lúc đó, để Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu ra mặt cũng không muộn.
Thẩm Sóc dẫn cả nhóm ra ngoài, Thẩm Dật và Thẩm Tùy đi sau cùng, Thẩm Sơ kéo tay Tạ Thời Minh đi ở giữa.
Lúc nắm tay nhau, Thẩm Sơ mới phát hiện tay Tạ Thời Minh cũng bị thương.
Vì Tạ Thời Minh có làn da trắng, nên vết thương lại càng nổi bật, trông có hơi đáng sợ.
Thẩm Sơ nhìn mà cảm thấy đau thay, bĩu môi đầy bất mãn.
“Anh phải đợi em dậy rồi mới cùng em đánh cậu ta chứ!”
“Thẩm Sơ.”
Thẩm Sóc đột ngột dừng bước, quay lại, mặt không cảm xúc: “Em còn chưa đủ sao?”
“Trên người đầy vết thương, còn muốn đánh nhau?”
Thẩm Sóc liếc nhìn Tạ Thời Minh, rồi lại nhìn Thẩm Sơ, càng nói càng sa sầm mặt: “Cho em đến mẫu giáo không phải để gây chuyện! Mẹ bảo em chăm sóc A Minh, đây là cách em chăm sóc hả? Còn ở đây xúi giục A Minh—”
“Anh cả!”
Thẩm Dật cau mày cắt lời.
Nói thế hơi quá rồi.
Thẩm Tùy cũng nhíu mày, còn bước lên một bước.
Thẩm Sóc mím chặt môi, đối diện với ánh mắt của Thẩm Sơ.
Cậu nhóc mũm mĩm cứ thế đứng đó nhìn Thẩm Sóc, không nói gì, bên cạnh gương mặt bị thương của Tạ Thời Minh cũng nghiêm lại nhìn Thẩm Sóc, định lên tiếng thì nhận ra Thẩm Sơ đã có động tác——
Hai tay nhỏ vung lên chống nạnh, đầu nhỏ ngẩng cao, bụng nhỏ ưỡn ra đầy khí thế: “Hừ! Đàn ông!”
“Lúc nãy trong văn phòng, anh còn nhìn chằm chằm vào mặt em và mặt anh trai, còn lén trừng mắt với Tề Nguyên Tư nữa! Em thấy hết rồi, lúc cậu ta chạy đến chỗ anh trai, tay anh còn suýt giơ lên đánh người ta!”
“Chính anh cũng định đánh người, còn bảo em đừng đánh?”
Thẩm Dật và Thẩm Tùy đồng loạt quay sang——Anh cả! Thật hay đùa thế?!
Thẩm Sóc: “……”
Chậc chậc chậc~
Thì ra anh cả lại là người như vậy~~~
Thẩm Dật và Thẩm Tùy len lén nhìn Thẩm Sóc, như thể muốn nhìn chằm chằm anh suốt đoạn đường về nhà, còn nhóc mập thì lắc lư đôi chân, kéo tay Tạ Thời Minh, thong thả nhàn nhã, ngồi trong xe bảo mẫu, chân dạng ra hình chữ X, bụng nhỏ ưỡn lên trời như một ông vua chiến thắng trở về!
Thẩm Tùy tranh thủ quay đầu lại nhìn, một cục tròn vo nhỏ xíu vừa khít ghế trẻ em, vậy mà trong tình huống hỗn loạn như thế lại có thể quan sát tám phương, nghe ngóng bốn hướng?!
Thật sự rất đáng để nghiên cứu kỹ càng!
Thẩm Dật ghé lại huých khuỷu tay Thẩm Tùy, nháy mắt với anh——Thấy chưa! Thần kỳ chưa! Vĩ đại chưa! U-da!
Thẩm Tùy nghĩ một lát, rồi im lặng gật đầu——chủ yếu là vì anh cả cũng bị túm trúng điểm yếu!
Từ khẩu thị tâm phi đến cứng họng không nói được gì, thì ra chỉ cách một nhóc mập thôi sao?!
Hai người liếc nhau, rồi đồng thời ăn ý quay đầu đi, thưởng thức dáng vẻ im lặng suốt dọc đường của Thẩm Sóc– nhưng như ông bà ta vẫn nói, hoặc là chết trong im lặng, hoặc là bùng nổ trong im lặng——
Thẩm Sóc không thèm liếc hai người họ lấy một cái, giơ thẳng tay lên như đang đập hai con chim đang rúc trên cành hóng chuyện, “một gậy” chuẩn xác đập vào đầu hai "con chim”.
Thẩm Dật và Thẩm Tùy đồng loạt ôm đầu, lập tức kêu “ái da da” ầm lên.
Thẩm Sơ ở phía sau che miệng cười khúc khích, xem vô cùng sung sướng, nghĩ bụng: đã túm được điểm yếu của anh cả, còn không biết ngoan ngoãn như cậu, mà cứ muốn đào mộ tổ trên đầu Thái tuế, không đập đầu hai người thì đập ai chứ ha ha ha!
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Bên cạnh hai giáo viên vẫn luôn làm nền: “……”
Thật là đủ rồi!
Các cô gọi người đến để hòa giải, chứ đâu phải gọi thêm viện binh!
“Được rồi, các em định làm gì đây?”
Lúc này, cuối cùng thì Thẩm Sóc cũng lên tiếng, cau mày liếc Thẩm Dật và Thẩm Tùy một cái – chẳng lẽ mọi chuyện vẫn chưa đủ rối à?
Thẩm Dật bĩu môi, lại hừ nhẹ một tiếng.
Thẩm Tùy xoa xoa chóp mũi: “Nhưng mà Sơ Sơ nói cũng không sai, con nhà họ Tề là được dạy dỗ như vậy à?”
“Nhà họ Tề được dạy dỗ như thế nào, chẳng phải vẫn còn một người ở đây sao?”
Thẩm Sóc vừa nói vừa nhìn về phía Tề Nguyên An.
Ánh mắt nhìn sang đó khiến sắc mặt vốn đã khó coi của Tề Nguyên An lại càng thêm lúng túng, ngượng ngùng.
Tề Nguyên Tư vẫn còn tức tối.
“Cái gì mà ‘con nhà họ Tề’ chứ? Cậu ta—”
“Bốp!”
Tề Nguyên An tát mạnh vào sau gáy Tề Nguyên Tư: “Đủ rồi! Em xin lỗi ngay cho anh!”
Tề Nguyên Tư trợn tròn mắt khó tin: “Anh?!”
“Không nói nhiều! Anh bảo em xin lỗi!”
Tề Nguyên An trừng mắt với Tề Nguyên Tư: “Em sai rồi, biết không?!”
Tề Nguyên Tư ngơ ngác, miệng từ từ há ra——
“Oa…!!!”
Trong văn phòng bất ngờ vang lên tiếng khóc nức nở của Tề Nguyên Tư.
Thẩm Sơ đứng sững tại chỗ, nghĩ bụng: tình hình thế này, chẳng lẽ cậu cũng nên khóc một chút cho hợp cảnh? Nhưng lại nghe thấy Tề Nguyên Tư vừa khóc vừa há miệng về phía bọn họ——
“Xin——lỗi——”
Rồi đấy.
Dù gì thì cậu ta cũng biết nghe lời anh trai.
Thẩm Sơ tặc lưỡi, nghĩ thầm giờ thì khó nói thêm gì nữa rồi.
…
Mọi chuyện coi như tạm thời kết thúc.
Trong tình huống như vậy, Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh cũng không tiện ở lại trường mẫu giáo nữa, nên sau khi Tề Nguyên An dắt Tề Nguyên Tư đi, Thẩm Sóc, Thẩm Dật và Thẩm Tùy cũng xin nghỉ học, chuẩn bị đưa hai đứa nhỏ về nhà.
Tô Lạc Duyệt đương nhiên cũng biết chuyện xảy ra ở trường mẫu giáo.
Dù sao thì cũng cần báo với gia đình để sắp xếp bác sĩ gia đình chờ sẵn, nên bắt buộc phải gọi báo cho Tô Lạc Duyệt một tiếng.
Vừa nghe xong, suýt nữa Tô Lạc Duyệt đã hoảng loạn chạy đến trường mẫu giáo.
Tuy nhiên, phụ huynh của đứa trẻ kia không có thời gian đến, cũng chưa đến lượt Tô Lạc Duyệt phải ra mặt, nên bà được Thẩm Sóc trấn an.
Vụ việc này cuối cùng vẫn phải có lời giải thích từ nhà trường, thái độ của bên kia cũng chưa rõ ràng, nên chắc chắn chưa thể coi là xong được. Đến lúc đó, để Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu ra mặt cũng không muộn.
Thẩm Sóc dẫn cả nhóm ra ngoài, Thẩm Dật và Thẩm Tùy đi sau cùng, Thẩm Sơ kéo tay Tạ Thời Minh đi ở giữa.
Lúc nắm tay nhau, Thẩm Sơ mới phát hiện tay Tạ Thời Minh cũng bị thương.
Vì Tạ Thời Minh có làn da trắng, nên vết thương lại càng nổi bật, trông có hơi đáng sợ.
Thẩm Sơ nhìn mà cảm thấy đau thay, bĩu môi đầy bất mãn.
“Anh phải đợi em dậy rồi mới cùng em đánh cậu ta chứ!”
“Thẩm Sơ.”
Thẩm Sóc đột ngột dừng bước, quay lại, mặt không cảm xúc: “Em còn chưa đủ sao?”
“Trên người đầy vết thương, còn muốn đánh nhau?”
Thẩm Sóc liếc nhìn Tạ Thời Minh, rồi lại nhìn Thẩm Sơ, càng nói càng sa sầm mặt: “Cho em đến mẫu giáo không phải để gây chuyện! Mẹ bảo em chăm sóc A Minh, đây là cách em chăm sóc hả? Còn ở đây xúi giục A Minh—”
“Anh cả!”
Thẩm Dật cau mày cắt lời.
Nói thế hơi quá rồi.
Thẩm Tùy cũng nhíu mày, còn bước lên một bước.
Thẩm Sóc mím chặt môi, đối diện với ánh mắt của Thẩm Sơ.
Cậu nhóc mũm mĩm cứ thế đứng đó nhìn Thẩm Sóc, không nói gì, bên cạnh gương mặt bị thương của Tạ Thời Minh cũng nghiêm lại nhìn Thẩm Sóc, định lên tiếng thì nhận ra Thẩm Sơ đã có động tác——
Hai tay nhỏ vung lên chống nạnh, đầu nhỏ ngẩng cao, bụng nhỏ ưỡn ra đầy khí thế: “Hừ! Đàn ông!”
“Lúc nãy trong văn phòng, anh còn nhìn chằm chằm vào mặt em và mặt anh trai, còn lén trừng mắt với Tề Nguyên Tư nữa! Em thấy hết rồi, lúc cậu ta chạy đến chỗ anh trai, tay anh còn suýt giơ lên đánh người ta!”
“Chính anh cũng định đánh người, còn bảo em đừng đánh?”
Thẩm Dật và Thẩm Tùy đồng loạt quay sang——Anh cả! Thật hay đùa thế?!
Thẩm Sóc: “……”
Chậc chậc chậc~
Thì ra anh cả lại là người như vậy~~~
Thẩm Dật và Thẩm Tùy len lén nhìn Thẩm Sóc, như thể muốn nhìn chằm chằm anh suốt đoạn đường về nhà, còn nhóc mập thì lắc lư đôi chân, kéo tay Tạ Thời Minh, thong thả nhàn nhã, ngồi trong xe bảo mẫu, chân dạng ra hình chữ X, bụng nhỏ ưỡn lên trời như một ông vua chiến thắng trở về!
Thẩm Tùy tranh thủ quay đầu lại nhìn, một cục tròn vo nhỏ xíu vừa khít ghế trẻ em, vậy mà trong tình huống hỗn loạn như thế lại có thể quan sát tám phương, nghe ngóng bốn hướng?!
Thật sự rất đáng để nghiên cứu kỹ càng!
Thẩm Dật ghé lại huých khuỷu tay Thẩm Tùy, nháy mắt với anh——Thấy chưa! Thần kỳ chưa! Vĩ đại chưa! U-da!
Thẩm Tùy nghĩ một lát, rồi im lặng gật đầu——chủ yếu là vì anh cả cũng bị túm trúng điểm yếu!
Từ khẩu thị tâm phi đến cứng họng không nói được gì, thì ra chỉ cách một nhóc mập thôi sao?!
Hai người liếc nhau, rồi đồng thời ăn ý quay đầu đi, thưởng thức dáng vẻ im lặng suốt dọc đường của Thẩm Sóc– nhưng như ông bà ta vẫn nói, hoặc là chết trong im lặng, hoặc là bùng nổ trong im lặng——
Thẩm Sóc không thèm liếc hai người họ lấy một cái, giơ thẳng tay lên như đang đập hai con chim đang rúc trên cành hóng chuyện, “một gậy” chuẩn xác đập vào đầu hai "con chim”.
Thẩm Dật và Thẩm Tùy đồng loạt ôm đầu, lập tức kêu “ái da da” ầm lên.
Thẩm Sơ ở phía sau che miệng cười khúc khích, xem vô cùng sung sướng, nghĩ bụng: đã túm được điểm yếu của anh cả, còn không biết ngoan ngoãn như cậu, mà cứ muốn đào mộ tổ trên đầu Thái tuế, không đập đầu hai người thì đập ai chứ ha ha ha!
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Đánh giá:
Truyện Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Story
Chương 37
10.0/10 từ 22 lượt.