Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 36
65@-
“Nhưng anh ấy cũng là anh trai em mà.”
Vừa nói, Thẩm Sơ vừa liếc mắt nhìn Tề Nguyên Tư một cái.
Tề Nguyên Tư: “……”
A a a! Tức chết mất!
---
Cảnh quay từ camera giám sát không chỉ rõ nét mà còn ghi âm rất tốt.
Trong văn phòng của trường mẫu giáo, các anh trai được gọi đến từ tiểu học và trung học đều đã xem hết đoạn ghi hình. Họ chủ yếu chia thành hai nhóm: Thẩm Sóc, Thẩm Dật và Thẩm Tùy đứng cùng nhau, còn anh trai của Tề Nguyên Tư – Tề Nguyên An thì đơn độc đứng một mình.
Tề Nguyên Tư nhìn anh mình “cao to đứng lẻ loi”, lại nhìn sang ba người kia, liền bĩu môi tỏ vẻ không vui.
Lại nhìn bên cạnh mình? Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh đứng cạnh nhau, càng làm cậu ta cảm thấy đơn độc, yếu thế! Dù cậu ta đã học lỏm được hai thành ngữ thì cũng chẳng vui nổi!
“Tạ Tuấn Trạch đâu?” – Thẩm Sóc bỗng lên tiếng hỏi.
Cô giáo Tiểu Lý của lớp Hướng Dương 2 liền “à” một tiếng: “Cậu bé đó thì đã được cho về lớp rồi. Ngay từ đầu em ấy cũng không có động tay động chân, chỉ nói vài câu thôi nên sau khi hỏi sơ qua tình hình thì chúng tôi không gọi em ấy đến.”
“Có chuyện gì à, bạn học Thẩm?”
Vì đây là một vụ “hỗn chiến” giữa hai lớp, tuy số lượng không nhiều nhưng cũng không thể gọi hết bọn trẻ đến một lượt được. Nên bây giờ chỉ gọi ba em: một em bị đẩy trước, hai em ra tay đầu tiên.
Phải xem trước rồi mới tính đến chuyện giải quyết thế nào cho tốt.
Thẩm Sóc đáp lại một câu “không có gì”, rồi quay đầu nhìn về phía Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh.
Nói về người bị thương nặng nhất thì chắc chắn là hai đứa ra tay trước – Tạ Thời Minh và Tề Nguyên Tư đều có vết thương rõ rệt trên mặt. Nhưng nhìn sang bên cạnh, gương mặt mũm mĩm của Thẩm Sơ cũng có vết trầy xước nhẹ, không rõ bị thương lúc nào.
Những đứa trẻ khác thì không đáng nhắc tới.
Chỉ là đẩy qua đẩy lại.
May mà cuộc xung đột không leo thang nên không tạo thành thương tổn gì lớn, hơn nữa giáo viên đến kịp thời, nên chỉ có vài em ở “tâm chiến trường” là "đánh nhau" hơn một chút, thương tích cũng nặng hơn.
Trong số đó, Tề Nguyên Tư trông là người bị thương nặng nhất, sau đó là Tạ Thời Minh, rồi mới đến Thẩm Sơ.
Không phải là hai đánh một, thật ra Tạ Thời Minh còn bảo vệ phải Thẩm Sơ.
Chủ yếu là vì Tề Nguyên Tư không ngờ sức chiến đấu của Tạ Thì Minh lại mạnh đến vậy! Khiến cậu ta chống đỡ không nổi! Cho nên khi Thẩm Sơ tham gia, cậu ta liền theo bản năng đổi mục tiêu, kết quả suýt nữa bị Tạ Thời Minh đè xuống “cọ đất”.
Thế là hai bên đều tức giận, tất nhiên cũng chẳng nương tay gì.
Còn Thẩm Sơ thì kiểu không gây rối nhưng cũng chẳng giúp ích được gì, xuất phát điểm thì tốt, nhưng sức chiến đấu thì quá yếu.
Cuối cùng mặt còn bị trầy một vệt đỏ rất rõ.
Tất nhiên so với Tạ Thời Minh thì chỉ là chuyện nhỏ, mà so với Tề Nguyên Tư thì càng chẳng đáng nhắc đến, nhưng lúc này Tạ Thời Minh lại rất dữ dằn, luôn chắn trước mặt Thẩm Sơ, ngăn cách cậu và Tề Nguyên Tư.
Là cái kiểu dữ dằn khó thấy – “người sống chớ đến gần”.
Khiến Tề Nguyên Tư không dám nhìn thẳng Tạ Thời Minh, ra sức nháy mắt với anh trai, chỉ mong giải quyết nhanh chuyện này, cậu ta không muốn ở lại đây nữa, quá phiền phức, quá mất mặt!
Anh trai của Tề Nguyên Tư – Tề Nguyên An năm nay cũng 10 tuổi, bằng tuổi với Thẩm Dật và Thẩm Tùy. Không chỉ học cùng lớp với hai người, mà còn tham gia chương trình thực tế cùng Thẩm Dật. Chỉ là hai người vốn không hợp nhau.
Lúc này, Thẩm Dật khoanh tay, hơi ngẩng cằm lên, lạnh lùng nói: “Bảo em cậu xin lỗi đi.”
Tề Nguyên An cũng không xấu trai, nhưng biểu cảm lúc này thì rất khó coi. Dù có ngốc đến đâu cũng biết ai là người có lỗi lớn nhất – chính là Tề Nguyên Tư gây chuyện, không biết lý lẽ, lại còn là người đẩy người trước.
Nhưng cứ thừa nhận thế thì…
“Em cậu cũng phải xin lỗi, cậu nhìn xem nó đánh em tôi thành ra thế nào—”
“Anh ơi! Em cũng đánh lại nó rồi!”
Tề Nguyên An: “……”
Em có thể đừng nói nữa được không!
Tề Nguyên An vẫy tay gọi Tề Nguyên Tư tới gần.
Chờ cậu bé đến bên cạnh, liền bịt miệng lại, vừa bịt vừa nói: “Em trai tôi bị thương nặng hơn.”
“Ưm ưm!”
Thẩm Dật hừ lạnh một tiếng – Thì sao chứ?
Thẩm Tùy: “Kẻ đánh người, rồi cũng sẽ bị đánh.”
Tề Nguyên An: “Người ra tay trước không phải em trai tôi.”
“Nhưng nó đẩy người trước.”
“Cũng bởi vì em cậu trước đó đã châm chọc em tôi.”
“Tại vì nó không có lý cũng không nói lý, nói không lại Sơ Sơ nhà tôi.”
“Ưm ưm ưm!”
Tề Nguyên Tư hất tay anh mình ra, lớn tiếng hét: “Em chỉ là không muốn nằm cạnh Tạ Thời Minh thôi! Em không muốn cậu ta ngủ cạnh em nên mới bảo Thẩm Sơ đổi giường với cậu ta! Đáng lẽ bọn họ phải tự biết điều chứ, nhất là Tạ Thời Minh!”
“Cậu nói gì cơ?!”
Thẩm Sơ chống nạnh, tròn mắt trợn trừng: “Anh ấy làm gì cậu chứ?! Dựa vào đâu mà bọn tôi phải biết điều?!”
Tề Nguyên Tư chỉ vào Tạ Thời Minh: “Người bên cạnh cậu ta đều sẽ xui xẻo, cậu ta phải tự biết thân biết phận, tự động tránh xa người khác, tự động lăn xa ra! Để đỡ hại ch*t người khác—”
“Cậu nói linh tinh cái gì vậy?!”
Thẩm Sơ tức đỏ cả mặt, giơ nắm tay định lao lên một lần nữa—
“Cậu có muốn thử xem tôi có đánh cậu tơi tả không?!”
Vừa chạy được hai bước thì đã bị ai đó ôm lấy bụng.
“Ai da, buông em ra!”
Cậu nhóc mũm mĩm gào to: “Anh nghe cậu ta nói gì kìa! Có ai nói chuyện kiểu đó không chứ?!”
Tạ Thời Minh nhíu mày, nhưng giọng lại rất bình tĩnh an ủi: “Được rồi, đừng qua đó nữa.”
“Đừng để ý đến cậu ta.”
Thẩm Sơ vẫn giận sôi người.
“Em cũng muốn coi như cậu ta đang đánh rắm, nhưng mà cậu ta đánh rắm thối quá!”
Tề Nguyên An: “……”
Thẩm Dật và Thẩm Tùy đồng loạt gật đầu, nói hay lắm! Nói rất đúng!
Ai có thể chịu nổi khi ngửi “khí độc” cơ chứ?
Hai người nhất quyết phải cổ vũ cho Thẩm Sơ, còn lườm nguýt Tề Nguyên An, rõ ràng chỉ cần Tề Nguyên An cử động là hai người họ cũng sẽ xông vào luôn. Có gì phải sợ, năm đánh hai cơ mà, hoàn toàn áp đảo về quân số!
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
“Nhưng anh ấy cũng là anh trai em mà.”
Vừa nói, Thẩm Sơ vừa liếc mắt nhìn Tề Nguyên Tư một cái.
Tề Nguyên Tư: “……”
A a a! Tức chết mất!
---
Cảnh quay từ camera giám sát không chỉ rõ nét mà còn ghi âm rất tốt.
Trong văn phòng của trường mẫu giáo, các anh trai được gọi đến từ tiểu học và trung học đều đã xem hết đoạn ghi hình. Họ chủ yếu chia thành hai nhóm: Thẩm Sóc, Thẩm Dật và Thẩm Tùy đứng cùng nhau, còn anh trai của Tề Nguyên Tư – Tề Nguyên An thì đơn độc đứng một mình.
Tề Nguyên Tư nhìn anh mình “cao to đứng lẻ loi”, lại nhìn sang ba người kia, liền bĩu môi tỏ vẻ không vui.
Lại nhìn bên cạnh mình? Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh đứng cạnh nhau, càng làm cậu ta cảm thấy đơn độc, yếu thế! Dù cậu ta đã học lỏm được hai thành ngữ thì cũng chẳng vui nổi!
“Tạ Tuấn Trạch đâu?” – Thẩm Sóc bỗng lên tiếng hỏi.
Cô giáo Tiểu Lý của lớp Hướng Dương 2 liền “à” một tiếng: “Cậu bé đó thì đã được cho về lớp rồi. Ngay từ đầu em ấy cũng không có động tay động chân, chỉ nói vài câu thôi nên sau khi hỏi sơ qua tình hình thì chúng tôi không gọi em ấy đến.”
“Có chuyện gì à, bạn học Thẩm?”
Vì đây là một vụ “hỗn chiến” giữa hai lớp, tuy số lượng không nhiều nhưng cũng không thể gọi hết bọn trẻ đến một lượt được. Nên bây giờ chỉ gọi ba em: một em bị đẩy trước, hai em ra tay đầu tiên.
Phải xem trước rồi mới tính đến chuyện giải quyết thế nào cho tốt.
Thẩm Sóc đáp lại một câu “không có gì”, rồi quay đầu nhìn về phía Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh.
Nói về người bị thương nặng nhất thì chắc chắn là hai đứa ra tay trước – Tạ Thời Minh và Tề Nguyên Tư đều có vết thương rõ rệt trên mặt. Nhưng nhìn sang bên cạnh, gương mặt mũm mĩm của Thẩm Sơ cũng có vết trầy xước nhẹ, không rõ bị thương lúc nào.
Những đứa trẻ khác thì không đáng nhắc tới.
Chỉ là đẩy qua đẩy lại.
May mà cuộc xung đột không leo thang nên không tạo thành thương tổn gì lớn, hơn nữa giáo viên đến kịp thời, nên chỉ có vài em ở “tâm chiến trường” là "đánh nhau" hơn một chút, thương tích cũng nặng hơn.
Trong số đó, Tề Nguyên Tư trông là người bị thương nặng nhất, sau đó là Tạ Thời Minh, rồi mới đến Thẩm Sơ.
Không phải là hai đánh một, thật ra Tạ Thời Minh còn bảo vệ phải Thẩm Sơ.
Chủ yếu là vì Tề Nguyên Tư không ngờ sức chiến đấu của Tạ Thì Minh lại mạnh đến vậy! Khiến cậu ta chống đỡ không nổi! Cho nên khi Thẩm Sơ tham gia, cậu ta liền theo bản năng đổi mục tiêu, kết quả suýt nữa bị Tạ Thời Minh đè xuống “cọ đất”.
Thế là hai bên đều tức giận, tất nhiên cũng chẳng nương tay gì.
Còn Thẩm Sơ thì kiểu không gây rối nhưng cũng chẳng giúp ích được gì, xuất phát điểm thì tốt, nhưng sức chiến đấu thì quá yếu.
Cuối cùng mặt còn bị trầy một vệt đỏ rất rõ.
Tất nhiên so với Tạ Thời Minh thì chỉ là chuyện nhỏ, mà so với Tề Nguyên Tư thì càng chẳng đáng nhắc đến, nhưng lúc này Tạ Thời Minh lại rất dữ dằn, luôn chắn trước mặt Thẩm Sơ, ngăn cách cậu và Tề Nguyên Tư.
Là cái kiểu dữ dằn khó thấy – “người sống chớ đến gần”.
Khiến Tề Nguyên Tư không dám nhìn thẳng Tạ Thời Minh, ra sức nháy mắt với anh trai, chỉ mong giải quyết nhanh chuyện này, cậu ta không muốn ở lại đây nữa, quá phiền phức, quá mất mặt!
Anh trai của Tề Nguyên Tư – Tề Nguyên An năm nay cũng 10 tuổi, bằng tuổi với Thẩm Dật và Thẩm Tùy. Không chỉ học cùng lớp với hai người, mà còn tham gia chương trình thực tế cùng Thẩm Dật. Chỉ là hai người vốn không hợp nhau.
Lúc này, Thẩm Dật khoanh tay, hơi ngẩng cằm lên, lạnh lùng nói: “Bảo em cậu xin lỗi đi.”
Tề Nguyên An cũng không xấu trai, nhưng biểu cảm lúc này thì rất khó coi. Dù có ngốc đến đâu cũng biết ai là người có lỗi lớn nhất – chính là Tề Nguyên Tư gây chuyện, không biết lý lẽ, lại còn là người đẩy người trước.
Nhưng cứ thừa nhận thế thì…
“Em cậu cũng phải xin lỗi, cậu nhìn xem nó đánh em tôi thành ra thế nào—”
“Anh ơi! Em cũng đánh lại nó rồi!”
Tề Nguyên An: “……”
Em có thể đừng nói nữa được không!
Tề Nguyên An vẫy tay gọi Tề Nguyên Tư tới gần.
Chờ cậu bé đến bên cạnh, liền bịt miệng lại, vừa bịt vừa nói: “Em trai tôi bị thương nặng hơn.”
“Ưm ưm!”
Thẩm Dật hừ lạnh một tiếng – Thì sao chứ?
Thẩm Tùy: “Kẻ đánh người, rồi cũng sẽ bị đánh.”
Tề Nguyên An: “Người ra tay trước không phải em trai tôi.”
“Nhưng nó đẩy người trước.”
“Cũng bởi vì em cậu trước đó đã châm chọc em tôi.”
“Tại vì nó không có lý cũng không nói lý, nói không lại Sơ Sơ nhà tôi.”
“Ưm ưm ưm!”
Tề Nguyên Tư hất tay anh mình ra, lớn tiếng hét: “Em chỉ là không muốn nằm cạnh Tạ Thời Minh thôi! Em không muốn cậu ta ngủ cạnh em nên mới bảo Thẩm Sơ đổi giường với cậu ta! Đáng lẽ bọn họ phải tự biết điều chứ, nhất là Tạ Thời Minh!”
“Cậu nói gì cơ?!”
Thẩm Sơ chống nạnh, tròn mắt trợn trừng: “Anh ấy làm gì cậu chứ?! Dựa vào đâu mà bọn tôi phải biết điều?!”
Tề Nguyên Tư chỉ vào Tạ Thời Minh: “Người bên cạnh cậu ta đều sẽ xui xẻo, cậu ta phải tự biết thân biết phận, tự động tránh xa người khác, tự động lăn xa ra! Để đỡ hại ch*t người khác—”
“Cậu nói linh tinh cái gì vậy?!”
Thẩm Sơ tức đỏ cả mặt, giơ nắm tay định lao lên một lần nữa—
“Cậu có muốn thử xem tôi có đánh cậu tơi tả không?!”
Vừa chạy được hai bước thì đã bị ai đó ôm lấy bụng.
“Ai da, buông em ra!”
Cậu nhóc mũm mĩm gào to: “Anh nghe cậu ta nói gì kìa! Có ai nói chuyện kiểu đó không chứ?!”
Tạ Thời Minh nhíu mày, nhưng giọng lại rất bình tĩnh an ủi: “Được rồi, đừng qua đó nữa.”
“Đừng để ý đến cậu ta.”
Thẩm Sơ vẫn giận sôi người.
“Em cũng muốn coi như cậu ta đang đánh rắm, nhưng mà cậu ta đánh rắm thối quá!”
Tề Nguyên An: “……”
Thẩm Dật và Thẩm Tùy đồng loạt gật đầu, nói hay lắm! Nói rất đúng!
Ai có thể chịu nổi khi ngửi “khí độc” cơ chứ?
Hai người nhất quyết phải cổ vũ cho Thẩm Sơ, còn lườm nguýt Tề Nguyên An, rõ ràng chỉ cần Tề Nguyên An cử động là hai người họ cũng sẽ xông vào luôn. Có gì phải sợ, năm đánh hai cơ mà, hoàn toàn áp đảo về quân số!
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Đánh giá:
Truyện Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Story
Chương 36
10.0/10 từ 22 lượt.