Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Chương 35

66@-

Cúi đầu nhìn xuống——


Do dự hai giây, Tạ Thời Minh lại ngẩng đầu lên: “Anh nhớ… đồ ăn của anh không nhiều như vậy.”


Đặc biệt là ớt xanh và cà rốt.


“He he.”


Thẩm Sơ vỗ vỗ cái bụng mềm như bánh gạo nếp, mặt tròn phúng phính tỏ vẻ không biết xấu hổ: “Em ăn không nhiều, anh ăn giúp em một chút đi mà.”


“Ớt xanh cùng cà rốt có giá trị dinh dưỡng rất cao, anh xem em tốt với anh chưa, nhường hết cho anh luôn đó!”


“Anh phải ăn hết bọn nó, đừng phụ tấm lòng của em nha.”


Cậu nhóc mũm mĩm có lẽ cũng biết mình hơi mặt dày, nên vừa nói xong liền đưa hai tay ra tạo hình trái tim, làm bộ dễ thương lấy lòng, còn tặng kèm một nụ cười tiêu chuẩn: “Anh ơi, tặng anh trái tim nè~”


Cậu đúng là càng ngày càng không biết xấu hổ…


Nhưng không sao, dùng được là được!


Thẩm Sơ ăn cơm ngon lành, lúc trải giường ngủ trưa còn vừa làm vừa ngân nga hát.


Bên trái cậu là Tạ Thời Minh, bên phải giường còn trống.



Căn phòng chủ đề SpongeBob này hôm nay dành cho lớp Hướng Dương 1 và lớp Hướng Dương 2, giường cũng theo hình SpongeBob hoặc Plankton, không có Patrick, Mr. Krabs hay Squidward vì khó làm thành giường, nên mọi người đều tranh nhau giường hình SpongeBob để ngủ.


Thẩm Sơ nhanh tay nhanh mắt chiếm được hai chiếc giường SpongeBob, kéo Tạ Thời Minh cùng trải giường. Bên cạnh cậu còn dư hai chiếc giường SpongeBob nữa, không biết sẽ bị ai chiếm—


Vừa nghĩ đến đây thì thấy Tề Nguyên Tư dắt Tạ Tuấn Trạch đi đến.


Đúng là oan gia ngõ hẹp…


Tề Nguyên Tư cũng nhíu mày "chậc" một tiếng, nhưng vẫn muốn ngủ giường SpongeBob nên đứng đó không rời đi, quay lại nhìn Thẩm Sơ: “Đây là khu vực của lớp Hướng Dương 2 tụi tao, mày đi qua kia ngủ đi!”


Thẩm Sơ nhìn quanh: “Ở đâu ghi là khu của lớp cậu? Cậu nói suông vậy ai tin?”


“Ồ, cậu hiểu 'nói suông' và 'nói bậy' nghĩa là gì không? Không thì để tôi—”


“Tao hiểu! Không cần mày giải thích!”


Thẩm Sơ lại kéo dài giọng "ồ" một tiếng, giọng điệu quen thuộc chọc tức người khác: “Thì ra cậu biết mình đang nói bậy à.”


“Tao! Tao không có——”


Tề Nguyên Tư chỉ vào phía tường bên này: “Bên này rõ ràng người lớp tao đông hơn!”


Nhóc mập nghiêng đầu: “Rồi sao?”


“So what?”



Tề Nguyên Tư suýt nữa thì tức đến ngửa ra sau!


Thành ngữ! Lại là thành ngữ!


Cậu ta cảm thấy hôm nay có vô số thành ngữ bay tới đập vào đầu mình, rồi còn câu “So what?” nữa, khiến cơn giận của cậu ta bùng lên không thể kiểm soát, tức đến mức muốn xì khói!


Lúc này, phía sau có người kéo tay cậu ta lại.


“Thôi đi, hay là mình nhường cho tụi nó?”


Tạ Tuấn Trạch đứng sau mở lời: “Đừng tranh với Thẩm Sơ nữa, lúc trước cậu đã…”


Đó! Đổ thêm dầu vào lửa!


Lập tức, "thù mới hận cũ" bùng lên một lượt! Tề Nguyên Tư tức đến dựng tóc gáy: “Dựa vào cái gì chứ!”


“Tớ nhất định phải ngủ ở đây!”


“Bọn mày đi chỗ khác——”


Nói xong liền duỗi tay đẩy mạnh Thẩm Sơ một cái.


Thẩm Sơ đang quỳ gối trải chăn, bị đẩy bất ngờ từ phía sau khiến mông vểnh lên, mặt đập thẳng xuống chăn — “bụp”!


Vừa chổng mông, vừa úp mặt vào chăn, lúc đó cậu còn nghe thấy giọng Tạ Thời Minh—



“Cậu làm gì vậy?!”


Đến khi ngẩng đầu lên, thì thấy Tạ Thời Minh và Tề Nguyên Tư đã đánh nhau rồi!


Thẩm Sơ hai tay ôm mặt: “A!”


Lúc này cậu nên nói “Đừng đánh nữa mà~”, hay là nói—


“Các anh em ơi mau tới đây! Lớp 2 đánh người rồi!!”


Thẩm Sơ vừa la vừa giơ nắm tay lao vào, dù sao người ra tay trước cũng không phải cậu, là Tề Nguyên Tư không biết lý lẽ bắt nạt người khác trước, hơn nữa cậu lao lên không phải muốn đánh trẻ con mà là muốn “nói lý lẽ”!


Nhưng mà, ai ngờ đâu lại mở ra một “cuộc hỗn chiến”…


Ai mà ngờ một tiếng la của cậu thật sự gọi được người lớp mình tới, chắc lúc nãy ai cũng nghe thấy mấy câu Tề Nguyên Tư nói, cũng nín giận lâu rồi, bên này lại có sẵn nhiều người lớp 2, thế là tiện tay cũng nhào vô.


Thế là từ “đánh nhau cá nhân” biến thành “ hỗn chiến”.


Đến khi giáo viên của hai lớp vất vả lắm mới kéo từng đứa ra, tìm được đầu sỏ gây chuyện, mỗi người nắm một đứa, mặt thì lúc đỏ lúc trắng, dường như sắp phát điên: “Phải gọi phụ huynh của các em tới, chuyện này không thể chấp nhận được!”


Thẩm Sơ nghĩ thầm tiêu rồi, mới ngày đầu tiên nhập học thôi đó, mà còn chưa hết một ngày nữa!


Sáng nay cậu còn hùng hồn hứa hẹn và an ủi Tô Lạc Duyệt. Giờ thì chẳng khác nào tự tát vào mặt mình!


Thế là cậu nhóc mũm mĩm ngẩng đầu, ngập ngừng thương lượng: “Cô ơi, em có anh trai học ở đây, vậy có thể——”



“Cô ơi! Em cũng có anh trai học ở đây!”


Chưa kịp nói hết câu, thì nghe Tề Nguyên Tư cũng lớn tiếng chen vào, như đang thi đua với cậu vậy.


Thẩm Sơ: “……”


Tề Nguyên Tư ưỡn ngực: “Cô ơi, em có một anh trai học tiểu học ở đây!”


“Cô ơi, em cũng có một anh trai.”


Thẩm Sơ nhìn Tề Nguyên Tư một cái, rồi mới tiếp tục: “Anh ấy học cấp hai ở đây.”


Tề Nguyên Tư: “……”


Thua rồi!


“À đúng rồi, em còn có anh hai và anh ba nữa, họ cũng học tiểu học ở đây, giống như anh trai của bạn Tề Nguyên Tư đó.”


Tề Nguyên Tư ôm ngực.


Quên mất là cậu ta còn có anh hai và anh ba!


Thẩm Sơ lại chỉ vào Tạ Thời Minh bên cạnh: “Đây cũng là anh trai em, anh ấy——”


Cô giáo Tiểu Hoa ấn ngón tay mũm mĩm của Thẩm Sơ xuống: “Em ấy không tính.”


“Ồ, dạ vâng…”


Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con Truyện Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con Story Chương 35
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...