Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Chương 34

79@-

“Ba mẹ cậu ấy cũng rất tốt, không bao giờ đánh cậu ấy, tớ cũng muốn có ba mẹ như thế, còn được xem phim hoạt hình nữa.”


“Tề Nguyên Tư, cậu đừng nói người ta như vậy.”


“Tụi tớ sắp đi tìm Tạ Thời Minh chơi đây.”


Vài đứa quay sang hỏi Tề Nguyên Tư có muốn đi không.


Tề Nguyên Tư cũng không rõ là vì giận hay sao mà mặt đỏ bừng, giận dỗi nói: “Tớ không đi!”


“Ồ, vậy thôi nhé.”


Thấy mấy đứa trẻ kia sắp đi, Tề Nguyên Tư lập tức giơ tay chặn lại: “Khoan đã! Vậy mấy cậu quay lại làm gì? Chỉ để nói mấy lời đó thôi à?”


“À không phải đâu.”


“À đúng rồi, suýt nữa quên—”


Tề Nguyên Tư: “Quên gì cơ?”


“Là, Thẩm Sơ hỏi cậu có hiểu thế nào là ‘cảm động lòng người, vui buồn lẫn lộn’ không? Cậu ấy bảo có thể đến giải thích cho cậu nghe. Còn thành ngữ ‘chim khách chiếm tổ chim c*’ thì quá dễ rồi, cậu ấy bảo cậu đừng dùng thành ngữ đó để bêu xấu mình trước mặt cậu ấy nữa.”


Tề Nguyên Tư: “……”


Biết thế cậu ta đã không hỏi!


Như thể có thể tưởng tượng ra cảnh Thẩm Sơ giơ tay chữ “yeah” lắc qua lắc lại trước mặt mình—



Lần này là hai thành ngữ liền.


Hai cái đó!


Còn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt đắc ý của tên mập kia, hai tay chống nạnh mà cười toe toét!


Còn cậu ta! Lại thua thảm hại một lần nữa!


Cậu ta hận!


Tề Nguyên Tư tức đến mức muốn đấm xuống đất!


Sau khi mấy người kia đi hết, cậu ta ngồi phịch xuống với vẻ hậm hực, cảm thấy cô đơn chưa từng có!


Đúng lúc ấy, có người ngồi xuống bên cạnh—


“Cậu không sao chứ?”


“Thật ra không đi chơi với Tạ Thời Minh cũng tốt.”


---


Sau giờ hoạt động tự do là đến giờ ăn, ăn xong là giờ ngủ trưa.


Nam Hoành đúng là vị thế đi đôi với chất lượng, giá cả phù hợp, dịch vụ đầy đủ, thực đơn đều là do chuyên gia xây dựng, nấu nướng thì có đầu bếp chuyên nghiệp, từ món Trung đến món Âu, thợ làm bánh ngọt làm đủ thứ, khu ngủ trưa cũng là phòng theo chủ đề, đúng nghĩa “chu đáo mọi mặt”.


Tuy nhiên, việc ăn uống vẫn phải tuân theo nguyên tắc dinh dưỡng khoa học, không thể muốn ăn gì thì ăn, đặc biệt là rau xanh bắt buộc phải có!


Thẩm Sơ bưng khay cơm nhỏ của mình, nhìn thấy món ớt xanh bên trong mà nhăn cả mũi.



Thứ nhì là cà rốt!


Trước kia còn cố thôi miên bản thân rằng ăn những thứ này tốt cho sức khỏe, nhưng giờ thì—hai món đó đừng hòng lọt vào miệng cậu dễ dàng!


Thế là Thẩm Sơ cầm thìa nhỏ, liếc mắt nhìn về phía Tạ Thời Minh.


Trùng hợp làm sao, Tạ Thời Minh cũng đang nhìn cậu.


Hoặc nói chính xác hơn là từ lúc lấy cơm cho đến khi ngồi xuống, ánh mắt của đối phương cứ thỉnh thoảng lại liếc về phía cậu, như thể muốn nói gì đó, hay đúng hơn là từ trước khi kết thúc giờ hoạt động tự do, Tạ Thời Minh đã như mang một bầu tâm sự.


“Làm sao thế?”


Thẩm Sơ chống cằm, nghiêng đầu nhìn Tạ Thời Minh.


“Có phải đột nhiên thấy em đáng yêu không?”


Tạ Thời Minh như khựng lại một chút, rồi mới mở miệng hỏi: “Em đã nói gì với bọn họ vậy?”


Sao thái độ sau đó lại thay đổi hẳn?


Còn chủ động rủ bọn họ chơi cùng nữa…


Cậu nhóc mũm mĩm chớp mắt, giang hai tay, giả ngu: “Em có nói gì đâu.”


Tạ Thời Minh nhìn Thẩm Sơ một lúc, bỗng nhiên nói: “Thật ra anh không để ý đâu.”


“Ồ…”


Thẩm Sơ kéo dài giọng, vươn tay về phía trước.



“Vậy anh để ý điều gì?”


“Nếu không để ý lời người khác nói, thì còn gì khác? Chắc chắn anh phải có điều gì đó để ý chứ?”


Thẩm Sơ một tay chống cằm, vừa hỏi vừa nhìn Tạ Thời Minh, tay kia lại đưa ra trước.


“Anh trai, anh nói đi?”


“Anh để ý đến cái gì?”


Tạ Thời Minh hơi do dự, vừa định nói: “Anh…”


“Thẩm Sơ!”


Tiếng gọi bất ngờ cắt ngang cuộc trò chuyện, Thẩm Sơ ngẩng đầu lên thì thấy Tề Nguyên Tư đang bưng khay cơm đứng đối diện, bên cạnh… lại là Tạ Tuấn Trạch? Hai người này sao lại chơi chung thế?


Suýt nữa bị tiếng gọi làm giật mình, Thẩm Sơ lườm một cái: “Làm gì thế?”


“Tề Nguyên Tư, cậu không định ngồi cạnh tôi đấy chứ?”


“Không được đâu nha, cậu làm tôi mất ngon.”


“Ai thèm ngồi cạnh mày chứ!”


Tề Nguyên Tư cau mày, hậm hực nói, nhưng lại liếc sang Tạ Thời Minh đối diện Thẩm Sơ, không hiểu sao đột nhiên lại cười, mà còn là kiểu cười hả hê: “Tao chỉ muốn nhắc mày một câu, cẩn thận xui xẻo đó.”


“Ý gì?” Thẩm Sơ nhíu mày.


“Ơ, mày không biết à?”



Thẩm Sơ: “……”


Cái thằng này sao mà đáng ghét thế chứ!


Thông thường, khi người ta thể hiện kiểu—“Cái gì? Cậu không biết à?!” thì chỉ có thể là muốn bạn hỏi tiếp để họ làm ra vẻ rộng lượng mà kể ra, hoặc là cố tình hỏi như thế để được dịp châm chọc.


Thẩm Sơ thầm cười lạnh hai tiếng, nghĩ bụng: mấy trò vặt này, chẳng khác nào múa đao trước mặt Quan Công.


Cậu kéo dài giọng “ồ” một tiếng: “Vậy cậu định kể cho tớ nghe sao?”


“Tao…"


Tề Nguyên Tư vừa thốt ra được một chữ “tao” thì Thẩm Sơ đã lắc đầu một cái—


“Thôi quên đi, tớ cũng chẳng muốn biết lắm.”


“Nhưng nếu cậu thật sự muốn kể, tớ cũng có thể ‘rộng lượng’ mà nghe một chút.”


Tề Nguyên Tư: “……”


Game Over!


Nhìn Tề Nguyên Tư dẫn Tạ Tuấn Trạch quay người rời đi, Thẩm Sơ hừ mũi một tiếng, đầu ngẩng cao, còn dám đấu với cậu?


Nhưng mà xui xẻo gì cơ?


Lại còn cứ nhìn Tạ Thời Minh…


Thẩm Sơ theo bản năng liếc qua, thì thấy Tạ Thời Minh như đang ngẩn người, giữa trán còn hơi nhíu lại, cậu giơ tay nhỏ lên quơ quơ trước mắt Tạ Thời Minh: “Nghĩ gì vậy? Không ăn thì cơm canh nguội hết đó!”


Tạ Thời Minh lúc này mới lấy lại tinh thần, nhìn Thẩm Sơ một cái rồi khẽ “ừ” một tiếng.


Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con Truyện Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con Story Chương 34
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...