Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 33
70@-
“Thật ra bọn tớ cũng không nói gì nhiều, chỉ là…”
Đứa bé kia liếc nhìn Tạ Thời Minh một cái rồi mới nói tiếp: “Chỉ là, sao anh cậu lại họ Tạ thế? Không phải là họ Thẩm sao? Với lại bạn mới chuyển đến lớp mình cũng họ Tạ, hai người họ không phải là người thân à?”
“Đúng vậy, sao lại gọi là Tạ Thời Minh? Cậu ấy không phải là đứa trẻ mà nhà họ Thẩm tìm được từ bên ngoài sao?”
“Chẳng lẽ nhà họ Thẩm không thích cậu ấy? Tớ nghe nói cậu ấy trước đây là người nghèo đấy.”
“Thẩm Sơ, Tề Nguyên Tư nói cậu là chim khách chiếm tổ chim c*.”
“Cậu có biết thành ngữ ‘chim khách chiếm tổ chim c*’ là gì không? Cậu ấy bảo tớ nói cho cậu biết—”
“Không phải.”
Thẩm Sơ còn chưa kịp lên tiếng, đứa bé kia đã bị Tạ Thời Minh ngắt lời.
Tạ Thời Minh cau mày, nhìn qua bọn họ, lặp lại lần nữa: “Thẩm Sơ không phải như thế.”
Ngữ khí không một chút do dự.
Thẩm Sơ chớp chớp mắt, không ngờ khi họ nói khó nghe rằng hắn là người nghèo, vậy mà Tạ Thời Minh chẳng những không phản bác, thậm chí sắc mặt cũng chẳng thay đổi, vậy mà cuối cùng lại là người lên tiếng thay cậu.
Cũng đúng thôi, mỗi khi là chuyện dính đến bản thân, Tạ Thời Minh luôn ít nói, lười cãi lại.
Nhưng hắn luôn làm nhiều hơn là nói, nếu thật sự có ảnh hưởng gì, thì dùng hành động thực tế để chứng minh còn thuyết phục hơn bất cứ lời nói nào.
“Không phải thì không phải, đâu phải do bọn tớ nói.”
“Đúng rồi, bọn tớ cũng chỉ nghe người khác nói thôi mà.”
“Hơn nữa ai mà chẳng biết chuyện xảy ra trong nhà các cậu chứ…”
Thấy bầu không khí bắt đầu căng thẳng, đặc biệt là Tạ Thời Minh tỏ ra không vui, “đại ca mũm mĩm” liền ra tay đúng lúc—
“Khoan đã!”
Thẩm Sơ kéo tay Tạ Thời Minh: “Anh đi với em một chút.”
Sau đó còn quay lại dặn dò: “Các cậu cứ đứng đây đợi tớ một lát nhé!”
Tạ Thời Minh bị kéo đến một góc khác, Thẩm Sơ đoán chừng khoảng cách này đủ để hắn không nghe được gì, liền ấn vai Tạ Thời Minh xuống, rồi nhón chân vỗ vỗ đầu hắn: “Anh đứng đây đợi em một chút nhé.”
Tạ Thời Minh: “?”
Thấy Thẩm Sơ xoay người muốn rời đi, hắn lập tức kéo tay cậu lại: “Em định làm gì?”
“Ai nha, em có thể làm được gì chứ.”
Thẩm Sơ nói xong, đột nhiên nhìn chằm chằm Tạ Thời Minh mấy giây, rồi bất thình lình lại gần—
“Anh lo cho em hả?”
“Vậy có phải là anh rất thích em không?”
Tạ Thời Minh đương nhiên không thể trả lời được.
Nhưng khi Thẩm Sơ trêu đủ rồi, tiếp tục xoay người định rời đi, cậu lại nghe thấy Tạ Thời Minh ở sau lưng bất ngờ lên tiếng—
“Anh sẽ đứng đây.”
Cậu nhóc mũm mĩm nghiêng đầu, trong lòng nghĩ ý câu đó chắc là “Anh sẽ đứng đây đợi để bảo vệ em”?
Ài, ngại quá đi à~~~
…
Khi Thẩm Sơ quay lại, mấy đứa trẻ vẫn còn ở đó.
Không phải vì nghe lời, mà là tò mò muốn biết rốt cuộc Thẩm Sơ định làm gì.
Tạ Thời Minh không vui, bọn nó cũng chẳng vui hơn là bao.
Toàn là con nhà được nuông chiều từ nhỏ, đứa nào mà là “bao cát cảm xúc” chứ.
Thẩm Sơ thấy rõ biểu cảm trên mặt mấy đứa kia, trong lòng thầm nghĩ, “lời đồn dừng lại ở người thông minh”... xì! Làm gì có, người ta truyền được thì mình cũng truyền được, mà mình truyền sự thật cơ mà, chỉ là xem ai truyền hay hơn thôi!
Thế là cậu nhóc mũm mĩm tặc lưỡi hai cái, vẫy tay gọi mấy đứa nhỏ lại.
Mấy đứa trẻ: “?”
“Làm gì đấy?”
Thẩm Sơ cười ngọt ngào: “Các cậu có muốn nghe kể chuyện không?”
“Tớ kể miễn phí cho các cậu.”
“Còn hay hơn truyện ‘Nòng nọc đi tìm mẹ’ nữa đó, cảm động rơi nước mắt luôn, bi tráng lắm luôn!”
…
Trong giờ hoạt động tự do, hầu hết các bạn nhỏ đều đang chơi đùa, Tề Nguyên Tư thì đang cầm sách đọc, nhưng hôm nay cậu ta có vẻ không tập trung được, cứ thỉnh thoảng liếc về phía bên kia, giả vờ không để ý rồi lại thu mắt về.
Cứ lặp lại như thế vài lần, cậu ta đột nhiên phát hiện “cục tụ tập” bên kia thế mà lại nhiều người hơn!
Lạ thật, Thẩm Sơ đang làm cái quái gì thế?
Tề Nguyên Tư không phải không để ý, mà là cực kỳ để ý!
Lúc này cậu ta còn đứng ngồi không yên, gãi đầu gãi tai, trong lòng ngứa ngáy, nhưng lại sĩ diện, nhất định không chịu chạy qua đó.
Qua đó là thua mất!
Cứ như vậy, cuối cùng mấy đứa kia cũng quay lại—đội “tiền trạm” của cậu ta!
Nhưng còn chưa kịp hỏi han gì, Tề Nguyên Tư đã thấy mắt mũi tụi nó đỏ hoe, giống như mới khóc vậy.
Có đứa thậm chí còn đang dụi mắt.
Tề Nguyên Tư ngẩn người ra, rồi lập tức bật dậy: “Sao thế?! Thẩm Sơ đánh các cậu à?!”
Không thể nào, cái bánh bao trắng đó mà một chấp ba được sao?!
“Không có, Thẩm Sơ không đánh bọn tớ, cậu ấy chỉ kể chuyện cho bọn tớ nghe thôi.”
“Kể chuyện á?”
Tề Nguyên Tư nhíu mày: “Chuyện gì?”
Từ bao giờ Thẩm Sơ biết kể chuyện vậy?!
“Một câu chuyện rất cảm động, khiến người ta rơi lệ đó!”
Tề Nguyên Tư: “?”
Lũ nhóc kia bắt đầu líu ríu kể lại chuyện Thẩm Sơ đã kể, về việc Tạ Văn Sơn dẫn Tạ Thời Minh tìm tới thế nào, tại sao Tạ Thời Minh không muốn đổi tên…
Sau khi được “gia công nghệ thuật” và “tô vẽ văn học”, cộng thêm vốn văn chương tích lũy từ thời viết văn thi đại học, nhóc mập – vốn có học vấn cấp ba – hoàn toàn có thể “thu phục” được đám trẻ mẫu giáo còn đang “mù chữ” này.
Tất nhiên là không thể thua được rồi!
Huống hồ Thẩm Sơ còn kéo Tạ Thời Minh rời đi trước, điều đó thực sự đã để lại cho cậu rất nhiều không gian để phát huy và một con đường sống rộng mở ——
Khua môi múa mép, miệng mồm lanh lợi, nói năng líu lo không ngừng, làm sao để khiến người ta xúc động rơi lệ thế nào cũng có thể nghĩ ra, đúng là muốn cho đám “mù chữ” được mở mang tầm mắt, biết thế nào là đỉnh cao trí tuệ và văn chương!
“Tạ Thời Minh đáng thương quá.”
“Ừ, cậu ấy là một đứa trẻ ngoan, gia đình cậu ấy cũng rất yêu thương cậu ấy.”
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
“Thật ra bọn tớ cũng không nói gì nhiều, chỉ là…”
Đứa bé kia liếc nhìn Tạ Thời Minh một cái rồi mới nói tiếp: “Chỉ là, sao anh cậu lại họ Tạ thế? Không phải là họ Thẩm sao? Với lại bạn mới chuyển đến lớp mình cũng họ Tạ, hai người họ không phải là người thân à?”
“Đúng vậy, sao lại gọi là Tạ Thời Minh? Cậu ấy không phải là đứa trẻ mà nhà họ Thẩm tìm được từ bên ngoài sao?”
“Chẳng lẽ nhà họ Thẩm không thích cậu ấy? Tớ nghe nói cậu ấy trước đây là người nghèo đấy.”
“Thẩm Sơ, Tề Nguyên Tư nói cậu là chim khách chiếm tổ chim c*.”
“Cậu có biết thành ngữ ‘chim khách chiếm tổ chim c*’ là gì không? Cậu ấy bảo tớ nói cho cậu biết—”
“Không phải.”
Thẩm Sơ còn chưa kịp lên tiếng, đứa bé kia đã bị Tạ Thời Minh ngắt lời.
Tạ Thời Minh cau mày, nhìn qua bọn họ, lặp lại lần nữa: “Thẩm Sơ không phải như thế.”
Ngữ khí không một chút do dự.
Thẩm Sơ chớp chớp mắt, không ngờ khi họ nói khó nghe rằng hắn là người nghèo, vậy mà Tạ Thời Minh chẳng những không phản bác, thậm chí sắc mặt cũng chẳng thay đổi, vậy mà cuối cùng lại là người lên tiếng thay cậu.
Cũng đúng thôi, mỗi khi là chuyện dính đến bản thân, Tạ Thời Minh luôn ít nói, lười cãi lại.
Nhưng hắn luôn làm nhiều hơn là nói, nếu thật sự có ảnh hưởng gì, thì dùng hành động thực tế để chứng minh còn thuyết phục hơn bất cứ lời nói nào.
“Không phải thì không phải, đâu phải do bọn tớ nói.”
“Đúng rồi, bọn tớ cũng chỉ nghe người khác nói thôi mà.”
“Hơn nữa ai mà chẳng biết chuyện xảy ra trong nhà các cậu chứ…”
Thấy bầu không khí bắt đầu căng thẳng, đặc biệt là Tạ Thời Minh tỏ ra không vui, “đại ca mũm mĩm” liền ra tay đúng lúc—
“Khoan đã!”
Thẩm Sơ kéo tay Tạ Thời Minh: “Anh đi với em một chút.”
Sau đó còn quay lại dặn dò: “Các cậu cứ đứng đây đợi tớ một lát nhé!”
Tạ Thời Minh bị kéo đến một góc khác, Thẩm Sơ đoán chừng khoảng cách này đủ để hắn không nghe được gì, liền ấn vai Tạ Thời Minh xuống, rồi nhón chân vỗ vỗ đầu hắn: “Anh đứng đây đợi em một chút nhé.”
Tạ Thời Minh: “?”
Thấy Thẩm Sơ xoay người muốn rời đi, hắn lập tức kéo tay cậu lại: “Em định làm gì?”
“Ai nha, em có thể làm được gì chứ.”
Thẩm Sơ nói xong, đột nhiên nhìn chằm chằm Tạ Thời Minh mấy giây, rồi bất thình lình lại gần—
“Anh lo cho em hả?”
“Vậy có phải là anh rất thích em không?”
Tạ Thời Minh đương nhiên không thể trả lời được.
Nhưng khi Thẩm Sơ trêu đủ rồi, tiếp tục xoay người định rời đi, cậu lại nghe thấy Tạ Thời Minh ở sau lưng bất ngờ lên tiếng—
“Anh sẽ đứng đây.”
Cậu nhóc mũm mĩm nghiêng đầu, trong lòng nghĩ ý câu đó chắc là “Anh sẽ đứng đây đợi để bảo vệ em”?
Ài, ngại quá đi à~~~
…
Khi Thẩm Sơ quay lại, mấy đứa trẻ vẫn còn ở đó.
Không phải vì nghe lời, mà là tò mò muốn biết rốt cuộc Thẩm Sơ định làm gì.
Tạ Thời Minh không vui, bọn nó cũng chẳng vui hơn là bao.
Toàn là con nhà được nuông chiều từ nhỏ, đứa nào mà là “bao cát cảm xúc” chứ.
Thẩm Sơ thấy rõ biểu cảm trên mặt mấy đứa kia, trong lòng thầm nghĩ, “lời đồn dừng lại ở người thông minh”... xì! Làm gì có, người ta truyền được thì mình cũng truyền được, mà mình truyền sự thật cơ mà, chỉ là xem ai truyền hay hơn thôi!
Thế là cậu nhóc mũm mĩm tặc lưỡi hai cái, vẫy tay gọi mấy đứa nhỏ lại.
Mấy đứa trẻ: “?”
“Làm gì đấy?”
Thẩm Sơ cười ngọt ngào: “Các cậu có muốn nghe kể chuyện không?”
“Tớ kể miễn phí cho các cậu.”
“Còn hay hơn truyện ‘Nòng nọc đi tìm mẹ’ nữa đó, cảm động rơi nước mắt luôn, bi tráng lắm luôn!”
…
Trong giờ hoạt động tự do, hầu hết các bạn nhỏ đều đang chơi đùa, Tề Nguyên Tư thì đang cầm sách đọc, nhưng hôm nay cậu ta có vẻ không tập trung được, cứ thỉnh thoảng liếc về phía bên kia, giả vờ không để ý rồi lại thu mắt về.
Cứ lặp lại như thế vài lần, cậu ta đột nhiên phát hiện “cục tụ tập” bên kia thế mà lại nhiều người hơn!
Lạ thật, Thẩm Sơ đang làm cái quái gì thế?
Tề Nguyên Tư không phải không để ý, mà là cực kỳ để ý!
Lúc này cậu ta còn đứng ngồi không yên, gãi đầu gãi tai, trong lòng ngứa ngáy, nhưng lại sĩ diện, nhất định không chịu chạy qua đó.
Qua đó là thua mất!
Cứ như vậy, cuối cùng mấy đứa kia cũng quay lại—đội “tiền trạm” của cậu ta!
Nhưng còn chưa kịp hỏi han gì, Tề Nguyên Tư đã thấy mắt mũi tụi nó đỏ hoe, giống như mới khóc vậy.
Có đứa thậm chí còn đang dụi mắt.
Tề Nguyên Tư ngẩn người ra, rồi lập tức bật dậy: “Sao thế?! Thẩm Sơ đánh các cậu à?!”
Không thể nào, cái bánh bao trắng đó mà một chấp ba được sao?!
“Không có, Thẩm Sơ không đánh bọn tớ, cậu ấy chỉ kể chuyện cho bọn tớ nghe thôi.”
“Kể chuyện á?”
Tề Nguyên Tư nhíu mày: “Chuyện gì?”
Từ bao giờ Thẩm Sơ biết kể chuyện vậy?!
“Một câu chuyện rất cảm động, khiến người ta rơi lệ đó!”
Tề Nguyên Tư: “?”
Lũ nhóc kia bắt đầu líu ríu kể lại chuyện Thẩm Sơ đã kể, về việc Tạ Văn Sơn dẫn Tạ Thời Minh tìm tới thế nào, tại sao Tạ Thời Minh không muốn đổi tên…
Sau khi được “gia công nghệ thuật” và “tô vẽ văn học”, cộng thêm vốn văn chương tích lũy từ thời viết văn thi đại học, nhóc mập – vốn có học vấn cấp ba – hoàn toàn có thể “thu phục” được đám trẻ mẫu giáo còn đang “mù chữ” này.
Tất nhiên là không thể thua được rồi!
Huống hồ Thẩm Sơ còn kéo Tạ Thời Minh rời đi trước, điều đó thực sự đã để lại cho cậu rất nhiều không gian để phát huy và một con đường sống rộng mở ——
Khua môi múa mép, miệng mồm lanh lợi, nói năng líu lo không ngừng, làm sao để khiến người ta xúc động rơi lệ thế nào cũng có thể nghĩ ra, đúng là muốn cho đám “mù chữ” được mở mang tầm mắt, biết thế nào là đỉnh cao trí tuệ và văn chương!
“Tạ Thời Minh đáng thương quá.”
“Ừ, cậu ấy là một đứa trẻ ngoan, gia đình cậu ấy cũng rất yêu thương cậu ấy.”
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Đánh giá:
Truyện Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Story
Chương 33
10.0/10 từ 22 lượt.