Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 32
52@-
Đáng ghét thật!
“Ơ? Đây chẳng phải là Sơ Sơ cùng Thời Minh sao?”
“Vừa hay, Tiểu Trạch, mau qua chào anh con đi.”
Giọng nói nghe hơi quen vang lên, Thẩm Sơ quay đầu lại thì thấy Chúc Phương Trân đang dắt Tạ Tuấn Trạch đi tới. Ồ, suýt chút nữa thì quên mất hai mẹ con này, không ngờ lại gặp ngay ở cổng mẫu giáo…
Chỗ này là “phong thủy bảo địa” (nơi có phong thủy tốt) sao!
“Thẩm Sơ, mày nói dối!”
Lúc này, Tề Nguyên Tư mở miệng, chỉ vào Tạ Tuấn Trạch đang đi tới: “Sao cậu ta cũng gọi anh mày là anh? Có phải mày đang nói dối không, người anh này của mày chắc là nhận bừa chứ gì?”
Thẩm Sơ trợn trắng mắt, chẳng buồn để ý đến lời Tề Nguyên Tư nói, mà quay sang nhìn Chúc Phương Trân, tay nhỏ chống nạnh, như một đứa trẻ ngang ngược, ngẩng đầu chất vấn: “Cô vừa gọi tôi là gì đấy? ‘Sơ Sơ’ là từ mà cô có thể gọi à?”
“Còn nữa, tôi nói rồi, đây là anh tôi, không phải anh cậu ta! Không được phép gọi là anh!”
Thẩm Sơ vừa nói, vừa vươn tay ôm lấy cánh tay Tạ Thời Minh, bĩu môi, mặt đầy vẻ không hài lòng: “Không thì tôi sẽ mách với ba mẹ, lần trước cậu ta còn dám mắng anh tôi đấy, đúng là không biết xấu hổ?”
“Xì, đồ không biết xấu hổ!”
Cậu nhóc mũm mĩm lè lưỡi, cũng không biết là ai đang không biết xấu hổ.
Dù sao thì sắc mặt của Chúc Phương Trân trông cũng chẳng đẹp đẽ gì, mà sắc mặt của Tạ Tuấn Trạch cũng chẳng khá hơn, nhưng có vẻ lần trước sau khi về nhà, cậu ta thật sự đã bị Chúc Phương Trân dạy dỗ một trận, nên lần này chỉ nhìn sang Tề Nguyên Tư, nhịn xuống không phản ứng gì.
Chỉ là không biết Chúc Phương Trân đã “dạy dỗ” kiểu gì.
Tề Nguyên Tư tò mò hóng chuyện: “Vậy cậu ta là ai?”
Chưa kịp để Thẩm Sơ lên tiếng, Chúc Phương Trân đã “ôi chao” một tiếng: “Mau vào trường thôi, đừng chậm trễ ở đây nữa, mới ngày đầu tiên đã trễ thì không hay đâu, đúng không các cháu?”
Thẩm Sơ âm thầm bĩu môi.
Chẳng lẽ cậu không nhìn ra mấy tính toán nhỏ nhặt của Chúc Phương Trân hay sao—
Ngay từ đầu gọi cậu thân mật như thế, cùng với bảo Tạ Tuấn Trạch gọi Tạ Thời Minh là “anh”, chẳng phải đang cố tình “lôi kéo làm quen” sao.
Bọn trẻ ở đây đều là con cái nhà giàu, nghĩ đủ cách để cho Tạ Tuấn Trạch vào trường mẫu giáo này, vậy mà không dạy con cách học hành đàng hoàng, lại chỉ lo lấp l**m “thân phận”, muốn dựa vào người khác để đứng vững ở đây... Thế thì lúc đầu đừng để cậu ta học trường này có phải hơn không?
Mà đã vào học ở Nam Hoành rồi, chỉ cần thành tích không có vấn đề gì, bình thường sẽ được học thẳng lên, thân phận thực sự của Tạ Tuấn Trạch là gì, tình hình cụ thể thế nào, cho dù có thể giấu được một thời gian, nhưng có giấu được cả đời không?
Hay là Chúc Phương Trân nghĩ, chỉ cần dựa vào mối quan hệ với Tạ Thời Minh, dù chỉ là nương vào “tên tuổi” của Tạ Thời Minh, cũng đủ để Tạ Tuấn Trạch hô mưa gọi gió ở đây, sống thoải mái dễ chịu?
Thẩm Sơ chỉ muốn lắc đầu.
Thôi thì cũng kệ đi, nếu có thể nói thông được thì mẹ con họ đâu cố chấp đến vậy.
Thẩm Sơ làm mình làm mẩy một trận, cũng chẳng định tiếp tục dây dưa, huống hồ cô giáo Tiểu Hoa đã lâu không gặp cũng chạy tới, muốn dẫn họ về lớp Hoa Hướng Dương 1, ngoài việc làm thủ tục nhập học cho Tạ Thời Minh, còn phải giới thiệu trường lớp cho hắn v.v…
Tề Nguyên Tư cũng bị dẫn đi, Thẩm Sơ để ý thấy Tạ Tuấn Trạch và Tề Nguyên Tư lại cùng đi về hướng lớp Hoa Hướng Dương 2.
Cũng được thôi... ít nhất là lần này không học cùng lớp Hoa Hướng Dương 1 với họ.
Coi như trong rủi có may.
Cậu nhóc mũm mĩm vẫn là tương đối dễ thoải mãn..
Ban đầu là có cảm giác luôn có ánh mắt dán lên người cậu và Tạ Thời Minh, sau đó là quanh hai người cứ có đứa trẻ “vô tình” đi ngang qua rồi liếc nhìn, tiếp đó là tụm thành một nhóm nhỏ, vừa nhìn cậu và Tạ Thời Minh vừa thì thầm nói gì đó… chuyện này mà bảo không có gì thì đến quỷ cũng không tin!
Quả nhiên trẻ con cũng biết chia bè chia phái và nói xấu người khác!
Nhất là kiểu cố tình nói xấu ngay trước mặt người ta, cứ như đang muốn khoe khoang cái gì đó, lại còn có một loại cảm giác đặc biệt "tự hào”, kiểu như chắc mẩm người bị nói xấu sẽ không dám lại gần, cũng không dám nói cái gì, nếu thấy sắc mặt đối phương thay đổi, có khi bọn họ lại càng hưng phấn nói tiếp.
Thẩm Sơ hừ khẽ một tiếng—
Dám chơi chiêu này à!
Cậu mà sợ sao?
Dĩ nhiên là không!
Thế là cậu nhóc mũm mĩm vỗ tay, bước từng bước đầy khí thế, nghênh ngang đi thẳng tới—
“Các cậu đang nói chuyện về tôi và anh tôi à?”
Thẩm Sơ vừa đi tới đã hỏi luôn, khí thế bừng bừng: “Nói gì thế? Kể tôi nghe với?”
Mấy đứa nhỏ ở đó: “…”
Có một câu danh ngôn nói rất đúng—
[Thay vì tiêu hao nội lực, chi bằng tiêu hao sức lực của người khác.]
Thẩm Sơ quyết tâm thực hiện triệt để tư tưởng này, nên đứng giữa mấy đứa trẻ, còn giơ tay ra, tay trái tay phải mỗi bên ôm một đứa, khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười dễ thương "hiền từ”: “Nào, nói đi, đang nói gì về tụi tôi thế?”
Đám trẻ nhìn nhau, trên mặt là vẻ xấu hổ mà mắt thường có thể thấy được.
Có lẽ chẳng ai ngờ được, người trong cuộc sẽ trực tiếp đến đây…. khiến bọn họ không biết làm sao!
Chưa kể Thẩm Sơ không đi một mình, còn kéo theo cả Tạ Thời Minh, hai người đứng đó, đúng là khí thế “không nói thì đừng hòng đi đâu”. Huống hồ Tạ Thời Minh lại cao hơn hẳn phần lớn mấy đứa trẻ ở đây, đứng bên cạnh như thế, khiến họ có chút áp lực.
“Ưm… không có gì đâu, bọn tớ chỉ nói chuyện phiếm thôi.”
Thẩm Sơ ra dáng “đại ca xã hội đen”, chỉ thiếu điếu thuốc ngậm ở khóe miệng: “Là như thế này, tớ sợ các cậu nghe được những thông tin sai lệch, như thế thì không hay, nên mới tới nghe thử, để còn kịp đính chính lại cho đúng.”
“Dù sao thì hỏi ai cũng không bằng hỏi người trong cuộc, các cậu nói đúng không?”
Vì thái độ của Thẩm Sơ khá “hòa nhã”, cộng thêm bị “bắt tại trận”, lại có phần bị tò mò thôi thúc, cho nên do dự vài giây, cuối cùng cũng có một đứa trong đám lên tiếng trước—
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Đáng ghét thật!
“Ơ? Đây chẳng phải là Sơ Sơ cùng Thời Minh sao?”
“Vừa hay, Tiểu Trạch, mau qua chào anh con đi.”
Giọng nói nghe hơi quen vang lên, Thẩm Sơ quay đầu lại thì thấy Chúc Phương Trân đang dắt Tạ Tuấn Trạch đi tới. Ồ, suýt chút nữa thì quên mất hai mẹ con này, không ngờ lại gặp ngay ở cổng mẫu giáo…
Chỗ này là “phong thủy bảo địa” (nơi có phong thủy tốt) sao!
“Thẩm Sơ, mày nói dối!”
Lúc này, Tề Nguyên Tư mở miệng, chỉ vào Tạ Tuấn Trạch đang đi tới: “Sao cậu ta cũng gọi anh mày là anh? Có phải mày đang nói dối không, người anh này của mày chắc là nhận bừa chứ gì?”
Thẩm Sơ trợn trắng mắt, chẳng buồn để ý đến lời Tề Nguyên Tư nói, mà quay sang nhìn Chúc Phương Trân, tay nhỏ chống nạnh, như một đứa trẻ ngang ngược, ngẩng đầu chất vấn: “Cô vừa gọi tôi là gì đấy? ‘Sơ Sơ’ là từ mà cô có thể gọi à?”
“Còn nữa, tôi nói rồi, đây là anh tôi, không phải anh cậu ta! Không được phép gọi là anh!”
Thẩm Sơ vừa nói, vừa vươn tay ôm lấy cánh tay Tạ Thời Minh, bĩu môi, mặt đầy vẻ không hài lòng: “Không thì tôi sẽ mách với ba mẹ, lần trước cậu ta còn dám mắng anh tôi đấy, đúng là không biết xấu hổ?”
“Xì, đồ không biết xấu hổ!”
Cậu nhóc mũm mĩm lè lưỡi, cũng không biết là ai đang không biết xấu hổ.
Dù sao thì sắc mặt của Chúc Phương Trân trông cũng chẳng đẹp đẽ gì, mà sắc mặt của Tạ Tuấn Trạch cũng chẳng khá hơn, nhưng có vẻ lần trước sau khi về nhà, cậu ta thật sự đã bị Chúc Phương Trân dạy dỗ một trận, nên lần này chỉ nhìn sang Tề Nguyên Tư, nhịn xuống không phản ứng gì.
Chỉ là không biết Chúc Phương Trân đã “dạy dỗ” kiểu gì.
Tề Nguyên Tư tò mò hóng chuyện: “Vậy cậu ta là ai?”
Chưa kịp để Thẩm Sơ lên tiếng, Chúc Phương Trân đã “ôi chao” một tiếng: “Mau vào trường thôi, đừng chậm trễ ở đây nữa, mới ngày đầu tiên đã trễ thì không hay đâu, đúng không các cháu?”
Thẩm Sơ âm thầm bĩu môi.
Chẳng lẽ cậu không nhìn ra mấy tính toán nhỏ nhặt của Chúc Phương Trân hay sao—
Ngay từ đầu gọi cậu thân mật như thế, cùng với bảo Tạ Tuấn Trạch gọi Tạ Thời Minh là “anh”, chẳng phải đang cố tình “lôi kéo làm quen” sao.
Bọn trẻ ở đây đều là con cái nhà giàu, nghĩ đủ cách để cho Tạ Tuấn Trạch vào trường mẫu giáo này, vậy mà không dạy con cách học hành đàng hoàng, lại chỉ lo lấp l**m “thân phận”, muốn dựa vào người khác để đứng vững ở đây... Thế thì lúc đầu đừng để cậu ta học trường này có phải hơn không?
Mà đã vào học ở Nam Hoành rồi, chỉ cần thành tích không có vấn đề gì, bình thường sẽ được học thẳng lên, thân phận thực sự của Tạ Tuấn Trạch là gì, tình hình cụ thể thế nào, cho dù có thể giấu được một thời gian, nhưng có giấu được cả đời không?
Hay là Chúc Phương Trân nghĩ, chỉ cần dựa vào mối quan hệ với Tạ Thời Minh, dù chỉ là nương vào “tên tuổi” của Tạ Thời Minh, cũng đủ để Tạ Tuấn Trạch hô mưa gọi gió ở đây, sống thoải mái dễ chịu?
Thẩm Sơ chỉ muốn lắc đầu.
Thôi thì cũng kệ đi, nếu có thể nói thông được thì mẹ con họ đâu cố chấp đến vậy.
Thẩm Sơ làm mình làm mẩy một trận, cũng chẳng định tiếp tục dây dưa, huống hồ cô giáo Tiểu Hoa đã lâu không gặp cũng chạy tới, muốn dẫn họ về lớp Hoa Hướng Dương 1, ngoài việc làm thủ tục nhập học cho Tạ Thời Minh, còn phải giới thiệu trường lớp cho hắn v.v…
Tề Nguyên Tư cũng bị dẫn đi, Thẩm Sơ để ý thấy Tạ Tuấn Trạch và Tề Nguyên Tư lại cùng đi về hướng lớp Hoa Hướng Dương 2.
Cũng được thôi... ít nhất là lần này không học cùng lớp Hoa Hướng Dương 1 với họ.
Coi như trong rủi có may.
Cậu nhóc mũm mĩm vẫn là tương đối dễ thoải mãn..
Ban đầu là có cảm giác luôn có ánh mắt dán lên người cậu và Tạ Thời Minh, sau đó là quanh hai người cứ có đứa trẻ “vô tình” đi ngang qua rồi liếc nhìn, tiếp đó là tụm thành một nhóm nhỏ, vừa nhìn cậu và Tạ Thời Minh vừa thì thầm nói gì đó… chuyện này mà bảo không có gì thì đến quỷ cũng không tin!
Quả nhiên trẻ con cũng biết chia bè chia phái và nói xấu người khác!
Nhất là kiểu cố tình nói xấu ngay trước mặt người ta, cứ như đang muốn khoe khoang cái gì đó, lại còn có một loại cảm giác đặc biệt "tự hào”, kiểu như chắc mẩm người bị nói xấu sẽ không dám lại gần, cũng không dám nói cái gì, nếu thấy sắc mặt đối phương thay đổi, có khi bọn họ lại càng hưng phấn nói tiếp.
Thẩm Sơ hừ khẽ một tiếng—
Dám chơi chiêu này à!
Cậu mà sợ sao?
Dĩ nhiên là không!
Thế là cậu nhóc mũm mĩm vỗ tay, bước từng bước đầy khí thế, nghênh ngang đi thẳng tới—
“Các cậu đang nói chuyện về tôi và anh tôi à?”
Thẩm Sơ vừa đi tới đã hỏi luôn, khí thế bừng bừng: “Nói gì thế? Kể tôi nghe với?”
Mấy đứa nhỏ ở đó: “…”
Có một câu danh ngôn nói rất đúng—
[Thay vì tiêu hao nội lực, chi bằng tiêu hao sức lực của người khác.]
Thẩm Sơ quyết tâm thực hiện triệt để tư tưởng này, nên đứng giữa mấy đứa trẻ, còn giơ tay ra, tay trái tay phải mỗi bên ôm một đứa, khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười dễ thương "hiền từ”: “Nào, nói đi, đang nói gì về tụi tôi thế?”
Đám trẻ nhìn nhau, trên mặt là vẻ xấu hổ mà mắt thường có thể thấy được.
Có lẽ chẳng ai ngờ được, người trong cuộc sẽ trực tiếp đến đây…. khiến bọn họ không biết làm sao!
Chưa kể Thẩm Sơ không đi một mình, còn kéo theo cả Tạ Thời Minh, hai người đứng đó, đúng là khí thế “không nói thì đừng hòng đi đâu”. Huống hồ Tạ Thời Minh lại cao hơn hẳn phần lớn mấy đứa trẻ ở đây, đứng bên cạnh như thế, khiến họ có chút áp lực.
“Ưm… không có gì đâu, bọn tớ chỉ nói chuyện phiếm thôi.”
Thẩm Sơ ra dáng “đại ca xã hội đen”, chỉ thiếu điếu thuốc ngậm ở khóe miệng: “Là như thế này, tớ sợ các cậu nghe được những thông tin sai lệch, như thế thì không hay, nên mới tới nghe thử, để còn kịp đính chính lại cho đúng.”
“Dù sao thì hỏi ai cũng không bằng hỏi người trong cuộc, các cậu nói đúng không?”
Vì thái độ của Thẩm Sơ khá “hòa nhã”, cộng thêm bị “bắt tại trận”, lại có phần bị tò mò thôi thúc, cho nên do dự vài giây, cuối cùng cũng có một đứa trong đám lên tiếng trước—
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Đánh giá:
Truyện Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Story
Chương 32
10.0/10 từ 22 lượt.