Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 31
50@-
Vì vậy, điều mà Tô Lạc Duyệt lo lắng chính là những chuyện này—
Bà sợ rằng dù là với Thẩm Sơ hay với Tạ Thời Minh, cả hai đều sẽ vì chuyện “hoán đổi thân thế” mà không khỏi bị chú ý, thậm chí là bị công kích bằng lời nói, dù là vô tình hay cố ý.
Nếu mọi chuyện leo thang thành những “xung đột” khác, thì càng tệ hơn.
Không phải sợ rắc rối, mà bà chỉ sợ chuyện đó sẽ ảnh hưởng đến các con.
Thế nhưng câu nói cuối cùng của Thẩm Sơ lại như thể biết được gì đó, đôi mắt to trong veo sáng rực, khiến bà như được an ủi, Tô Lạc Duyệt không khỏi thu lại những lo lắng trong lòng, nghĩ bụng: Sợ gì chứ, đến lúc thực sự có chuyện, thì chiến là xong!
“Sơ Sơ trưởng thành rồi.”
Tô Lạc Duyệt cảm thán một câu: “Biết an ủi mẹ nữa chứ.”
“Được, mẹ tin con. Nhưng nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, điều quan trọng đầu tiên là hai đứa phải bảo vệ bản thân mình trước, sau đó đi tìm các anh, hoặc chờ mẹ và ba đến xử lý, biết chưa?”
Thẩm Sơ liên tục gật đầu, ngoan ngoãn đồng ý. Kết quả là, ngay ngày khai giảng đầu tiên, cậu đã gây một chuyện lớn…
Chuyện là thế này—
Cậu và Tạ Thời Minh vừa đến cổng trường mẫu giáo, còn chưa kịp tìm cô giáo Tiểu Hoa của lớp Hoa Hướng Dương 1, thì đã đụng mặt Tề Nguyên Tư của lớp Hoa Hướng Dương 2. Đúng là oan gia ngõ hẹp, vừa gặp đã thấy ánh mắt đối phương trừng tới.
Thẩm Sơ mất khoảng 0,03 giây để moi lại cái tên này từ trong ký ức.
Ưm, Tề Nguyên Tư à, tên thua dưới tay cậu!
Phải nói Nam Hoành từ mẫu giáo đến cấp 2 đều theo mô hình giáo dục tinh anh, mỗi lớp đều giới hạn số lượng học sinh để dễ quan tâm, theo sát từng em, nên một lớp mẫu giáo thường không quá 10 em.
Nhưng ít trẻ thì không khí khó sôi nổi, hơn nữa để rèn luyện ý thức cạnh tranh, nên mẫu giáo thường cho hai lớp hoạt động chung, đôi khi còn học chung, thậm chí điểm thi lớn nhỏ cũng gộp chung để xếp hạng.
Đúng vậy, mẫu giáo cũng có thi lớn thi nhỏ đấy.
Tuy chủ yếu là học mấy thứ cơ bản, danh nghĩa là “xây dựng nền tảng”, nhưng thật ra nội dung dạy không ít đâu. Không chỉ có song ngữ, còn có thể dục, hội họa, âm nhạc để rèn luyện cảm thụ, rồi các tiết về xã hội, khoa học, quy tắc hành vi, vệ sinh, lễ phép các kiểu.
Nói chung, cũng không nhàn nhã gì.
Nên dù thi cử ở mẫu giáo không nghiêm ngặt như tiểu học hay cấp 2, nhưng cứ có điểm là có thi đua, vì có câu—nơi nào có người là nơi đó có giang hồ.
Dù Thẩm Sơ không bằng mấy anh, nhưng chênh lệch tuổi vẫn là chuyện rõ ràng. Khi cậu học mẫu giáo, mấy anh đã lên tiểu học hay cấp 2 rồi, nên lúc chưa có Tạ Thời Minh, Thẩm Sơ sống “như cá gặp nước” ở mẫu giáo.
Cậu chính là vua của lớp Hoa Hướng Dương 1, không ai tranh nổi!
Ở lớp Hoa Hướng Dương 2 bên cạnh, Tề Nguyên Tư cũng là một “vua học tập”, nhưng không thể vượt mặt cậu!
Vì hai lớp thường bị “trói” chung, hay cùng hoạt động và học, không rõ từ lúc nào, Tề Nguyên Tư cứ coi cậu là đối thủ—hằn học, đối địch, suốt ngày muốn vượt mặt cậu.
À phải, Tề Nguyên Tư còn có một ông anh 10 tuổi tên là Tề Nguyên An, hình như học cùng lớp với anh hai và anh ba của cậu?
Nếu nhớ không nhầm, mẹ của hai anh em Tề Nguyên Tư và Tề Nguyên An cũng là người trong giới giải trí giống như Tô Lạc Duyệt, hơn nữa hai người đều dẫn theo con, cùng nhau tham gia chương trình giải trí “Nhà Tôi Có Con Đang Lớn”... Nhưng suốt cả mùa hè, nổi tiếng nhất lại là Tô Lạc Duyệt và Thẩm Dật.
Thành ra người qua đường hầu như chỉ biết đến Thẩm Dật, còn Tề Nguyên An thì chẳng ai nhắc tới. Mẹ của cậu ta... Thẩm Sơ đến giờ vẫn không nhớ nổi tên, chỉ nhớ là hình tượng giống với mẹ cậu, hai người vẫn luôn cạnh tranh gay gắt.
Thẩm Sơ xoa cằm nghĩ: Vậy đây là "kẻ thù truyền kiếp” rồi!
Bảo sao ánh mắt Tề Nguyên Tư nhìn cậu càng lúc càng không hòa nhã.
Vậy giờ nên làm gì đây? Bơ đi tốt hơn, hay là... lườm lại?
So mắt to hả? Cậu thắng chắc.
Thắng đậm luôn!
Nhưng mà vừa mới vào mẫu giáo đã gây chuyện…
“Ê, Thẩm Sơ, mày còn được đến mẫu giáo học hả?”
Rồi, khỏi cần do dự nữa.
Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh dừng bước, thấy Tề Nguyên Tư bước tới. Cậu ta cao hơn Thẩm Sơ một chút, nhưng thấp hơn Tạ Thời Minh, khuôn mặt không đến nỗi nào, nhưng biểu cảm thì thật đáng ghét.
“Ba mẹ mày không đuổi mày đi hả?”
Tề Nguyên Tư nói xong còn ra vẻ như chợt hiểu ra: “À, quên mất, đó đâu phải ba mẹ ruột của mày.”
Đứa nhóc này đáng ghét thật!
Thẩm Sơ bĩu môi, vừa định mở miệng thì thấy trước mặt mình xuất hiện một bóng người—Tạ Thời Minh bước lên chắn trước cậu, hiếm thấy nhíu mày, nhìn Tề Nguyên Tư: “Việc này liên quan gì tới cậu?”
Tề Nguyên Tư khó hiểu, cũng nhíu mày: “Cậu là ai?”
Thẩm Sơ từ sau lưng Tạ Thời Minh ló đầu ra, giọng khoa trương: “Cậu không biết anh ấy là ai ư?!”
“Vậy cậu có biết từ ‘lo chuyện bao đồng’ nghĩa là gì không?”
Tề Nguyên Tư há miệng th* d*c: “Cái đó...”
Thẩm Sơ lập tức bày ra vẻ mặt kiểu “cậu đừng nói là không biết nhé”, chỉ vào Tạ Thời Minh trước mặt: “Đây là anh trai tôi, ảnh còn chưa nói gì tôi, cậu ở đây bô bô làm gì vậy, khoe là cậu có miệng hả?”
Tuy không nói rõ ra, nhưng Tề Nguyên Tư cũng không ngốc, lập tức hiểu thân phận của Tạ Thời Minh.
Đây là đứa trẻ mới được nhà họ Thẩm đón về sao?
Vậy mà lại học mẫu giáo cùng với Thẩm Sơ?!
Mối quan hệ giữa hai người này... sao lại thế này?! Không đúng chút nào…
Tề Nguyên Tư cau mày nhìn Thẩm Sơ, rồi lại nhìn Tạ Thời Minh, chợt hiểu ra được chút gì đó, thì ra “lo chuyện bao đồng” là ý đó— đồng thời âm thầm hậm hực ở trong lòng: Lại có một từ mà Thẩm Sơ biết, còn mình thì không!
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Vì vậy, điều mà Tô Lạc Duyệt lo lắng chính là những chuyện này—
Bà sợ rằng dù là với Thẩm Sơ hay với Tạ Thời Minh, cả hai đều sẽ vì chuyện “hoán đổi thân thế” mà không khỏi bị chú ý, thậm chí là bị công kích bằng lời nói, dù là vô tình hay cố ý.
Nếu mọi chuyện leo thang thành những “xung đột” khác, thì càng tệ hơn.
Không phải sợ rắc rối, mà bà chỉ sợ chuyện đó sẽ ảnh hưởng đến các con.
Thế nhưng câu nói cuối cùng của Thẩm Sơ lại như thể biết được gì đó, đôi mắt to trong veo sáng rực, khiến bà như được an ủi, Tô Lạc Duyệt không khỏi thu lại những lo lắng trong lòng, nghĩ bụng: Sợ gì chứ, đến lúc thực sự có chuyện, thì chiến là xong!
“Sơ Sơ trưởng thành rồi.”
Tô Lạc Duyệt cảm thán một câu: “Biết an ủi mẹ nữa chứ.”
“Được, mẹ tin con. Nhưng nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, điều quan trọng đầu tiên là hai đứa phải bảo vệ bản thân mình trước, sau đó đi tìm các anh, hoặc chờ mẹ và ba đến xử lý, biết chưa?”
Thẩm Sơ liên tục gật đầu, ngoan ngoãn đồng ý. Kết quả là, ngay ngày khai giảng đầu tiên, cậu đã gây một chuyện lớn…
Chuyện là thế này—
Cậu và Tạ Thời Minh vừa đến cổng trường mẫu giáo, còn chưa kịp tìm cô giáo Tiểu Hoa của lớp Hoa Hướng Dương 1, thì đã đụng mặt Tề Nguyên Tư của lớp Hoa Hướng Dương 2. Đúng là oan gia ngõ hẹp, vừa gặp đã thấy ánh mắt đối phương trừng tới.
Thẩm Sơ mất khoảng 0,03 giây để moi lại cái tên này từ trong ký ức.
Ưm, Tề Nguyên Tư à, tên thua dưới tay cậu!
Phải nói Nam Hoành từ mẫu giáo đến cấp 2 đều theo mô hình giáo dục tinh anh, mỗi lớp đều giới hạn số lượng học sinh để dễ quan tâm, theo sát từng em, nên một lớp mẫu giáo thường không quá 10 em.
Nhưng ít trẻ thì không khí khó sôi nổi, hơn nữa để rèn luyện ý thức cạnh tranh, nên mẫu giáo thường cho hai lớp hoạt động chung, đôi khi còn học chung, thậm chí điểm thi lớn nhỏ cũng gộp chung để xếp hạng.
Đúng vậy, mẫu giáo cũng có thi lớn thi nhỏ đấy.
Tuy chủ yếu là học mấy thứ cơ bản, danh nghĩa là “xây dựng nền tảng”, nhưng thật ra nội dung dạy không ít đâu. Không chỉ có song ngữ, còn có thể dục, hội họa, âm nhạc để rèn luyện cảm thụ, rồi các tiết về xã hội, khoa học, quy tắc hành vi, vệ sinh, lễ phép các kiểu.
Nói chung, cũng không nhàn nhã gì.
Nên dù thi cử ở mẫu giáo không nghiêm ngặt như tiểu học hay cấp 2, nhưng cứ có điểm là có thi đua, vì có câu—nơi nào có người là nơi đó có giang hồ.
Dù Thẩm Sơ không bằng mấy anh, nhưng chênh lệch tuổi vẫn là chuyện rõ ràng. Khi cậu học mẫu giáo, mấy anh đã lên tiểu học hay cấp 2 rồi, nên lúc chưa có Tạ Thời Minh, Thẩm Sơ sống “như cá gặp nước” ở mẫu giáo.
Cậu chính là vua của lớp Hoa Hướng Dương 1, không ai tranh nổi!
Ở lớp Hoa Hướng Dương 2 bên cạnh, Tề Nguyên Tư cũng là một “vua học tập”, nhưng không thể vượt mặt cậu!
Vì hai lớp thường bị “trói” chung, hay cùng hoạt động và học, không rõ từ lúc nào, Tề Nguyên Tư cứ coi cậu là đối thủ—hằn học, đối địch, suốt ngày muốn vượt mặt cậu.
À phải, Tề Nguyên Tư còn có một ông anh 10 tuổi tên là Tề Nguyên An, hình như học cùng lớp với anh hai và anh ba của cậu?
Nếu nhớ không nhầm, mẹ của hai anh em Tề Nguyên Tư và Tề Nguyên An cũng là người trong giới giải trí giống như Tô Lạc Duyệt, hơn nữa hai người đều dẫn theo con, cùng nhau tham gia chương trình giải trí “Nhà Tôi Có Con Đang Lớn”... Nhưng suốt cả mùa hè, nổi tiếng nhất lại là Tô Lạc Duyệt và Thẩm Dật.
Thành ra người qua đường hầu như chỉ biết đến Thẩm Dật, còn Tề Nguyên An thì chẳng ai nhắc tới. Mẹ của cậu ta... Thẩm Sơ đến giờ vẫn không nhớ nổi tên, chỉ nhớ là hình tượng giống với mẹ cậu, hai người vẫn luôn cạnh tranh gay gắt.
Thẩm Sơ xoa cằm nghĩ: Vậy đây là "kẻ thù truyền kiếp” rồi!
Bảo sao ánh mắt Tề Nguyên Tư nhìn cậu càng lúc càng không hòa nhã.
Vậy giờ nên làm gì đây? Bơ đi tốt hơn, hay là... lườm lại?
So mắt to hả? Cậu thắng chắc.
Thắng đậm luôn!
Nhưng mà vừa mới vào mẫu giáo đã gây chuyện…
“Ê, Thẩm Sơ, mày còn được đến mẫu giáo học hả?”
Rồi, khỏi cần do dự nữa.
Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh dừng bước, thấy Tề Nguyên Tư bước tới. Cậu ta cao hơn Thẩm Sơ một chút, nhưng thấp hơn Tạ Thời Minh, khuôn mặt không đến nỗi nào, nhưng biểu cảm thì thật đáng ghét.
“Ba mẹ mày không đuổi mày đi hả?”
Tề Nguyên Tư nói xong còn ra vẻ như chợt hiểu ra: “À, quên mất, đó đâu phải ba mẹ ruột của mày.”
Đứa nhóc này đáng ghét thật!
Thẩm Sơ bĩu môi, vừa định mở miệng thì thấy trước mặt mình xuất hiện một bóng người—Tạ Thời Minh bước lên chắn trước cậu, hiếm thấy nhíu mày, nhìn Tề Nguyên Tư: “Việc này liên quan gì tới cậu?”
Tề Nguyên Tư khó hiểu, cũng nhíu mày: “Cậu là ai?”
Thẩm Sơ từ sau lưng Tạ Thời Minh ló đầu ra, giọng khoa trương: “Cậu không biết anh ấy là ai ư?!”
“Vậy cậu có biết từ ‘lo chuyện bao đồng’ nghĩa là gì không?”
Tề Nguyên Tư há miệng th* d*c: “Cái đó...”
Thẩm Sơ lập tức bày ra vẻ mặt kiểu “cậu đừng nói là không biết nhé”, chỉ vào Tạ Thời Minh trước mặt: “Đây là anh trai tôi, ảnh còn chưa nói gì tôi, cậu ở đây bô bô làm gì vậy, khoe là cậu có miệng hả?”
Tuy không nói rõ ra, nhưng Tề Nguyên Tư cũng không ngốc, lập tức hiểu thân phận của Tạ Thời Minh.
Đây là đứa trẻ mới được nhà họ Thẩm đón về sao?
Vậy mà lại học mẫu giáo cùng với Thẩm Sơ?!
Mối quan hệ giữa hai người này... sao lại thế này?! Không đúng chút nào…
Tề Nguyên Tư cau mày nhìn Thẩm Sơ, rồi lại nhìn Tạ Thời Minh, chợt hiểu ra được chút gì đó, thì ra “lo chuyện bao đồng” là ý đó— đồng thời âm thầm hậm hực ở trong lòng: Lại có một từ mà Thẩm Sơ biết, còn mình thì không!
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Đánh giá:
Truyện Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Story
Chương 31
10.0/10 từ 22 lượt.