Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Chương 38

65@-

Tuy nhiên, ông vua chiến thắng trở về cũng chẳng vui vẻ được bao lâu…


Vừa về tới nhà đã bị nước mắt của Tô Lạc Duyệt tấn công —  


Trước mặt mẹ, ông vua cũng phải cụp tai.


“Các con xem hai đứa nhỏ đi, sáng còn bảnh bao sạch sẽ ra khỏi nhà, chiều về thì chẳng khác gì hai đứa ăn mày… Nhìn khuôn mặt đáng yêu của Minh Minh nhà mình, rồi còn cả Sơ Sơ nữa—”


Thẩm Dật lấy tay che miệng, nói lí nhí: “Tuy là vậy… nhưng cái vết đỏ trên mặt nhóc mập đó chắc hai ngày là hết nhỉ?”


Thẩm Tùy cũng che miệng nói theo: “Biết đâu mai là hết rồi.”


Thẩm Dật: “Đúng rồi ha, giờ mẹ không nói, mai nói thì muộn mất.”


Tô Lạc Duyệt: “…”


Bà nghe thấy hết rồi đó, rõ ràng đâu có nói nhỏ gì cho cam!


“Bé cưng nhà ta trước giờ có bao giờ bị thương đâu, cùng lắm chỉ là cắt móng tay hay cắt tóc thôi…” Tô Lạc Duyệt vừa nói vừa sờ má Thẩm Sơ, rồi lại sờ má Tạ Thời Minh, thấy hắn bôi thuốc mà không kêu đau, lại càng đau lòng hơn.


Đứa nào bị thương bà cũng xót, nếu có thể, thậm chí làm mẹ bà còn mong mình có thể gánh thay con những vết thương ấy. Bà mong những đứa chưa từng bị thương thì mãi mãi đừng bị thương, những đứa từng bị thương rồi thì về sau cũng đừng bị thương nữa. Tốt nhất là cả năm đứa con của bà cứ vui vẻ, bình an, mạnh khỏe suốt đời, đó là ước nguyện lớn nhất của Tô Lạc Duyệt.


“Mẹ trước kia không giỏi thể hiện tình cảm, nhưng từ nay mẹ sẽ cố gắng thể hiện nhiều hơn.”



Tô Lạc Duyệt mắt đỏ hoe, lau nước mắt, nhìn Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh, lại quay sang nhìn Thẩm Dật, Thẩm Tùy, và cả Thẩm Sóc bên cạnh: “Vậy nên các con có thể hứa với mẹ, sau này nhất định phải biết tự bảo vệ bản thân, đừng để bị thương nữa được không?”


Mấy đứa nhỏ đều sững người trong chốc lát.


Đặc biệt là ba người Thẩm Sóc, Thẩm Dật và Thẩm Tùy, lần đầu tiên nghe được những lời như thế, nhất thời chẳng biết làm sao.


Thẩm Dật vội vàng gật đầu cam đoan: “Dạ được, mẹ ơi, sau này tụi con sẽ không đánh nhau nữa—”


“Không phải thế.”


Tô Lạc Duyệt lắc đầu: “Ý mẹ là, sau này nếu có chuyện gì, thì năm đứa các con tốt nhất là cùng nhau xông lên.”


Thẩm Sóc: “…”


Thẩm Dật và Thẩm Tùy: “…”


Tạ Thời Minh: “…”


Chỉ có Thẩm Sơ là vỗ trán—cậu biết ngay mà!


Tô Lạc Duyệt còn giơ tay nắm thành nắm đấm: “Các con à, phải nhớ đoàn kết nha!”


Rồi bà lại quay sang hỏi Thẩm Sơ, sáng nay bà chẳng phải đã dặn cậu rồi sao, có chuyện thì phải tìm anh cả, hoặc tìm anh hai, anh ba cũng được, sao lại không đợi mấy anh tới rồi mới cùng nhau lên… à không, cùng nhau giảng đạo lý chứ?


Thẩm Sơ: “... Tại không kịp mà.”



Cậu nhóc mập ôm Tô Lạc Duyệt nũng nịu, dỗ dành, nói là may mà có anh trai phản ứng nhanh, nếu không cậu đã bị bắt nạt rồi.


Tạ Thời Minh thì không nói gì nhiều, chỉ thỉnh thoảng lại liếc nhìn vết đỏ trên mặt Thẩm Sơ—trước giờ cậu nhóc này chưa từng bị thương sao…


Tối muộn hôm đó, Thẩm Minh Châu tan làm về nhà, lại thêm một màn đau lòng dặn dò, y hệt Tô Lạc Duyệt.


“Hứ, hai đứa nhóc nhà họ Tề…”


Thẩm Minh Châu bĩu môi tỏ vẻ khó chịu: “Cuối tuần tụi con được nghỉ, về nhà cũ thì có thể than thở với ông nội một chút.”


Thẩm Sơ nghiêng đầu: “Nói với ông nội ạ?”


Thẩm Minh Châu ghé vào tai Thẩm Sơ thì thầm: “Nhà họ Tề ấy mà, ở ngay bên cạnh nhà cũ, ông cụ nhà họ với ông nội con có quen biết, con trai ông ấy thì ba cũng quen, à đúng rồi, vợ của con trai ông ấy cũng quen mẹ con nữa.”


Thẩm Sơ gật đầu lia lịa, chuyện này cậu có biết.


Vậy rốt cuộc là sao?


“Tức là, ông cụ nhà họ Tề với ông nội con là cùng một kiểu người, còn con dâu nhà đó lại giống mẹ con, đều hoạt động trong giới giải trí, cho nên, bé cưng hiểu chưa?”


Hai cha con nhìn nhau một cái, đồng loạt lấy tay che miệng—


Ồ he he.


Tô Lạc Duyệt đứng bên nhìn mà chỉ biết lắc đầu, hai cha con này đúng là một giuộc xấu xa như nhau.



“À mà, tay của Minh Minh bị băng lại rồi, không được dính nước, vậy tối nay tắm thế nào đây—”


Tạ Thời Minh: “Con có thể tự tắm.”


“Không được.”


Tô Lạc Duyệt nhíu mày, vẻ mặt không tán thành: “Mặt con vẫn còn bị thương, tự tắm sao tiện được.”


“Vậy thì…”


“Hay là để con giúp nhé.”


Tạ Thời Minh còn đang lưỡng lự, thì có một giọng nói cất lên.


Quay đầu lại, là Thẩm Sơ.


Cậu nhóc mũm mĩm đập tay lên ngực, xung phong nhận việc: “Mẹ ơi, con có thể giúp anh trai tắm nha.”


Ahaha!


Giúp Tạ Thời Minh hồi nhỏ tắm á?


Vậy chẳng phải là có thể chê cười Tạ Thời Minh cả đời sao, nhìn thấy mông trần các kiểu á haha…


Nhà họ Thẩm vẫn luôn khuyến khích con cái tự lập từ sớm, ở chỗ Thẩm Tùng Quốc thì càng thế, mọi việc phải học tự làm từ nhỏ. Còn ở chỗ Thẩm Minh Châu và Tô Lạc Duyệt, thì chuyện trước kia không nói, nhưng từ khi Thẩm Sơ trở về, cậu cũng luôn tự tắm một mình.



Tạ Thời Minh lại càng khỏi phải nói.


Từ sau khi được nhận về nhà họ Thẩm, việc gì có thể làm được đều tự mình làm, chưa bao giờ nhờ ai giúp.


Nên giờ nghe Thẩm Sơ nói vậy, hắn vẫn còn hơi do dự.


Nhưng Tô Lạc Duyệt lại chốt hạ luôn: “Vậy thì để Sơ Sơ giúp, tiện thể tắm cho mình luôn nhé.”


“Dạ vâng… Hả?”


Không phải, ý cậu không phải vậy!


Thẩm Sơ có chút há hốc mồm, cậu muốn nhìn thấy mông người ta, chứ đâu phải để người ta nhìn thấy mông mình!


“Hả gì mà hả, không phải chính con nói sao?”


Tô Lạc Duyệt đập nhẹ lên đầu Thẩm Sơ: “Con với Minh Minh có thể giúp đỡ nhau, cùng nhau tắm chẳng phải tốt quá còn gì?”


Bên cạnh, Thẩm Minh Châu tích cực giơ tay: “Ba cũng có thể giúp hai đứa tắm!”


Thẩm Sơ lập tức từ chối: “Thôi thôi, để con với anh trai tự làm là được rồi.”


Thẩm Minh Châu: “…”


Lại bị ghét bỏ.…


Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con Truyện Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con Story Chương 38
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...