Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Chương 21

69@-

Đang mải suy nghĩ lung tung, bên cạnh đột nhiên truyền đến một cảm giác mềm mềm.


“Anh cả, anh mau nhìn này.”


Thẩm Sơ ghé sát lại, thì thầm: “Sắp đến giờ ăn rồi, không còn nhiều thời gian đâu.”


“Hay là mình lén nói với mẹ làm thêm vài món nữa nhé?”


Nhóc mập nghiêng đầu, ngước mắt nhìn Thẩm Sóc: “Anh cả muốn ăn gì?”


Thẩm Sóc bỗng khựng lại.


Bên kia, Tạ Thời Minh nhìn thấy Thẩm Sơ dựa sát vào Thẩm Sóc, không khỏi cau mày —  


Đang... tựa vào anh cả sao?


Thẩm Sóc cúi đầu nhìn thẳng vào mắt Thẩm Sơ, cơ thể nhỏ nhắn dựa sát vào không chỉ mềm mại mà còn căng mịn, như một cục bánh trôi tròn xoe khiến Thẩm Sóc bất giác liên tưởng đến hình dạng chưa tiến hóa của Agumon – một cục bột hồng hồng.


Thẩm Sơ vẫn đang tính toán, bảo rằng nếu Tô Lạc Duyệt làm thêm hai món thì có thể xem thêm được một tập nữa.


Nói xong, đôi mắt tròn xoe sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Thẩm Sóc.


“Thế nào, anh cả?”



Thẩm Sóc ngừng lại một chút, mới nói: “Anh đã nói rồi mà...”


Thẩm Sơ gật đầu lia lịa: “Em biết mà, anh nói là chưa từng nghĩ tới.”


“Nhưng trước kia chưa từng nghĩ tới, thì giờ nghĩ cũng được mà, có sao đâu.”


Thẩm Sóc mím môi, định từ chối, nhưng cậu nhóc mũm mĩm đã như bị lửa đốt mông, vội vã túm lấy tay anh: “Anh cả nghĩ nhanh lên, không còn bao nhiêu thời gian đâu! Tập này cũng sắp hết rồi! Em còn muốn xem thêm một tập nữa!”


“Anh cả! Anh cả! Anh cả!”


Tiếng gọi “anh cả” vang dội khiến Thẩm Dật và Thẩm Tùy cũng phải quay đầu lại.


Thẩm Dật: “Nó bị gì thế?”


Thẩm Tùy: “Bị chó rượt.”


“Chó đâu?”


“Trong lòng nó.”


Thẩm Dật: “…”


Anh ta mà còn nói chuyện với Thẩm Tùy nữa thì chính là chó!


Không bàn đến Thẩm Dật và Thẩm Tùy, đến Thẩm Sóc cũng bị Thẩm Sơ gọi đến mức không khỏi cảm thấy khẩn trương, vô thức bắt đầu suy nghĩ xem muốn ăn món gì. Đến khi khôi phục lại tinh thần thì nhóc mập đã chạy ào vào bếp gọi món rồi.



Đợi đến khi Thẩm Sơ quay lại, liền thấy Tạ Thời Minh hơi cúi đầu, không xem hoạt hình nữa, lại rơi vào trạng thái như ngẩn người, thực ra là đang chìm trong thế giới riêng, cứ như cách biệt với tất cả mọi người xung quanh.


Cậu nghĩ ngợi một chút, rồi sử dụng cả tay lẫn chân bò lên ghế sofa, ngồi cạnh Tạ Thời Minh, nhỏ giọng nói: “Trước đây em đã nói với mẹ rồi.”


Tạ Thời Minh ngớ ra, không hiểu cậu đang nói gì.


Chỉ nghe Thẩm Sơ tiếp tục nói —


“Là em nói với mẹ, làm món có trứng gà cho anh, vì anh luôn vô thức gắp trứng gà ăn.”


Tạ Thời Minh càng thêm sững sờ, hắn thật sự như vậy sao?


Lần trước nói với Tô Lạc Duyệt là thật, hắn thật sự không biết mình thích ăn gì, chưa từng nghĩ đến, bởi vì khi sống cùng Tạ Văn Sơn, hắn đều có gì ăn nấy, không kén ăn, cũng không quan tâm.


Nhưng… thì ra hắn lại ăn trứng gà nhiều hơn sao?


“Gà là thứ tốt, trứng gà cũng là thứ tốt.”


Thẩm Sơ tựa vào Tạ Thời Minh, cảm thán: “Em cũng thích ăn trứng gà, gà rán cũng ngon, trứng với khoai tây cũng ngon, khoai tây hầm, khoai tây chiên, khoai tây nghiền, ôi, mềm mềm mịn mịn, làm món chính hay món phụ đều hợp.”


“Sau này anh thử ăn nhiều khoai tây xem, em nghĩ anh chắc chắn cũng sẽ thích.”


“Khoai tây cũng là thứ tốt.”


Thẩm Sơ vừa chép miệng, vừa liếc mắt nhìn Tạ Thời Minh: “Nên lần sau anh có muốn nói không?”



“Lúc mẹ hỏi lại ấy, anh có muốn nói anh thích hoặc muốn ăn gì không?”


Thẩm Sơ chọc chọc tay Tạ Thời Minh: “Lần sau mà còn nói không biết nữa, em không nói thay anh đâu nha, em lười quan tâm lắm, mệt chết.”


Cậu nhóc mũm mĩm nói với giọng đầy ghét  bỏ, thế mà Tạ Thời Minh lại khẽ mỉm cười.


“Ừm.”


“Hả?”


Thẩm Sơ nghiêng đầu, tròn mắt nhìn Tạ Thời Minh: “Anh… vừa cười đấy à?”


Oa, hồi bé thế mà sẽ cưới!


Nhưng mà có gì đáng cười đâu chứ?


Lạ thật.


Thẩm Sơ vươn tay, bất ngờ véo má Tạ Thời Minh: “Đừng hạ khóe miệng xuống, cười một cái nữa đi.”


Tạ Thời Minh chớp chớp mắt, kéo tay Thẩm Sơ xuống: “Phim hoạt hình sắp hết rồi.”


“A!”


Không được, cậu phải xem hoạt hình!



Thẩm Sơ vội vàng quay đầu lại, ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa xem tiếp, thân hình mềm mại, nhỏ nhắn dễ lọt sâu vào sofa, luôn phải tựa vào thứ gì đó mới thấy thoải mái, nên cậu sẽ vô thức tựa vào thứ gần mình.


Lúc này dựa vào Tạ Thời Minh thấy dễ chịu, thế là cũng lười nhúc nhích.


Dù sao thì phiên bản thu nhỏ của Tạ Thời Minh, chính là để tha hồ bắt nạt mà, cơ hội khó có được!


Ha, ha!


Thẩm Sơ cười khoái chí trong lòng, càng thấy cuộc sống hiện tại thật sung sướng.


Nhưng mà đến tối thì cậu lại không nghĩ vậy nữa —


Trong một ngày mà sáng và chiều đều có nhiệm vụ học tập, chỉ xem được hơn nửa tiếng hoạt hình, mà đến tối lại phải ngủ từ tám giờ! Tám giờ đó, người đi làm còn chưa tan làm sớm thế đâu!


Cuộc sống về đêm mới chỉ vừa mới bắt đầu!


Dù là trẻ con thì cũng đâu cần ngủ sớm như vậy…


Ít nhất cũng phải có một tiếng hoạt động chứ, hormone tăng trưởng còn chưa bắt đầu làm việc mà.


Thẩm Sơ bĩu môi, ngồi trên giường trừng mắt nhìn Tạ Thời Minh: “Em không ngủ được."


Cũng giống như lúc ở biệt thự, khi dọn vào nhà cũ, Tô Lạc Duyệt vẫn nhất quyết để cậu và Tạ Thời Minh ngủ chung một phòng trước, dù sao cũng chỉ ở lại một tuần, phòng khác có thể để Tạ Thời Minh tùy ý sửa sang sau.


Dễ đoán được, trước kia Tạ Thời Minh còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị Thẩm Sơ quậy ầm ĩ đòi chia phòng.


Ngoài ra, trước quy định của nhà cũ là từ cấp 2 trở xuống phải ngủ sớm, Thẩm Sơ luôn chấp hành nghiêm chỉnh, dù không buồn ngủ cũng nằm nhắm mắt trên giường, sau này còn học được cách chui vào chăn học bài, cũng là vì lý do đó mà ra.


Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con Truyện Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con Story Chương 21
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...