Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Chương 22

78@-

Tuy nhiên, lúc này mà bắt Thẩm Sơ nhắm mắt nằm trên giường thì cậu nhất quyết không chịu.


Cậu trở về là để hưởng thụ, sao có thể nhắm mắt đếm cừu được!


Thế là Thẩm Sơ tiến lại gần Tạ Thời Minh, cười với đối phương.


Tạ Thời Minh: “?”


“Nghe nói mẹ đang ở phòng chiếu phim tầng bốn, bảo là muốn xem mấy bộ phim trước kia của đạo diễn nào đó.”


Tạ Thời Minh “ồ” một tiếng, gật đầu.


Rồi sao nữa?


Thẩm Sơ lại cười thêm lần nữa: “Vậy tụi mình cũng lên xem đi, nghe nói hay lắm đó!”


“Nhưng mà... em quên ông nội đã nói gì với em sau bữa tối rồi à?”


“Ừm…”


Đương nhiên không thể!


Xét theo biểu hiện hôm nay của cậu, Thẩm Tùng Quốc "đặc biệt quan tâm” đến cậu, dặn dò cậu ăn tối xong thì đừng gây thêm chuyện gì nữa. Dù gì thì thổi kèn vào buổi tối chính là làm phiền người khác, cho dù người ngoài nhà cũ không nghe thấy, ông vẫn có lý do chính đáng để bác bỏ sự “chăm chỉ” của Thẩm Sơ! Thế nên trước khi đi, ông còn có cảm giác vô cùng hả hê.


Nhưng mà Thẩm Sơ có chịu nghe lời không—


Tất nhiên là không!



“Chúng ta lén đi.”


Thẩm Sơ hạ giọng: “Dù sao ông nội cũng về phòng rồi, ông thường ngủ sớm lắm.”


“Nhưng mà…”


“Thôi nào, nhưng cái gì mà nhưng!”


Cậu nhóc mũm mĩm nheo mắt lại: “Anh định nói để em tự đi một mình sao?!”


“Không có!”


Tạ Thời Minh lập tức lắc đầu: “Anh chỉ định nói... em không sợ ông nội phạt em à?”


“Chuyện đó thì…”


Thẩm Sơ gãi gãi cằm, đúng là một vấn đề đáng suy nghĩ.



Sau bữa tối, Thẩm Dật và Thẩm Tùy vẫn đang học tiểu học nên cũng bị đuổi về phòng.


Nhưng hai người đương nhiên cũng không thể ngủ ngay được, như thường lệ vẫn bật đèn đọc sách, định đọc sách một lát rồi mới đi ngủ. Đột nhiên, có tiếng gõ cửa vang lên—


“Ai đấy?”


Thẩm Dật lẩm bẩm, liếc nhìn Thẩm Tùy.


Không giống như Thẩm Sơ, phòng cậu là "phòng giường lớn”, phòng của Thẩm Dật và Thẩm Tùy là “phòng tiêu chuẩn”, dù sao cũng là sinh đôi, từ khi chào đời đã ở cùng nhau, nên đến giờ vẫn ở chung một phòng.



Giường của Thẩm Dật gần cửa, Thẩm Tùy thì nằm trong, nhưng vì lười nên thường sai Thẩm Tùy làm cái này cái kia — dù sao em trai sinh sau nửa tiếng thì vẫn là em trai mà!


“Mau đi mở cửa đi.”


Thẩm Dật nằm sấp trên giường chống tay nhìn Thẩm Tùy ngoan ngoãn xuống giường, không khỏi cảm thấy buồn cười, cảm thán: “Sao những lúc này em lại nghe lời thế?”


“Bởi vì em đang luyện tập.”


“Hả? Luyện cái gì?”


Thẩm Tùy: “Luyện sau này khi anh già yếu nằm liệt giường, em cũng sẽ chăm sóc anh như thế.”


Thẩm Dật: “...”


Anh ta đúng là chó! Vì cái gì mà lại muốn mở miệng hỏi!


Thẩm Dật tức đến mức vò chăn, lúc này cánh cửa được mở ra, một cậu nhóc mũm mĩm ló đầu vào.


“He he.”


Thẩm Sơ ngoan ngoãn chào hỏi: “Anh hai, anh ba.”


Thẩm Dật nhướng mày.


Khóe miệng Tạ Thời Minh giật giật, nhìn Thẩm Sơ — đây là “ biện pháp” em nghĩ ra đấy hả?


Thẩm Sơ nháy mắt với Tạ Thời Minh, dùng ánh mắt ra hiệu — đây gọi là một người vui không bằng mọi người cùng vui!


Tạ Thời Minh: “…”



Là một người bị phạt không bằng mọi người cùng bị phạt đi…..


Thì ra “biện pháp” hùng hồn mà Thẩm Sơ nói trước đó chính là kéo mọi người cùng “ tham gia” à?


“Em không ngủ đi, mò đến đây làm gì?”


Lúc này Thẩm Dật cũng bước tới, khoanh tay làm ra vẻ đáng sợ: “Không sợ bị bắt được, ông nội có thể nắm tóc em à!”


“Nhưng mà em không ngủ được.”


Thẩm Sơ nhìn hai người: “Hai anh ngủ được sao?”


Thẩm Dật và Thẩm Tùy nhìn nhau — tất nhiên là không rồi, nếu ngủ được thì đã không bật đèn đọc sách.


Nhưng trước kia đều là như vậy, nằm một lát là ngủ được thôi.


“Chúng ta lên tầng bốn tìm mẹ đi, mẹ đang xem phim đó.”


Thẩm Sơ nhìn Thẩm Dật, cậu biết Thẩm Dật chưa bao giờ cưỡng lại được mấy chuyện này, quả nhiên thấy chân mày Thẩm Dật giật giật.


Nhưng Thẩm Tùy không dao động.


Cậu nhóc mũm mĩm xoa cằm: “Em nghe nói mẹ đang xem phim đề tài kỹ thuật khoa học tương lai, còn nói với ba là phim này từng đoạt giải, nghe bảo mấy nội dung liên quan đến kỹ thuật khoa học đều có mời chuyên gia tham khảo qua đấy.”


Thẩm Tùy lập tức nắm cửa phòng: “Vậy đi thôi.”


“Khoan đã!”


Thẩm Dật giữ vững lý trí, ngăn lại, nheo mắt phượng nhìn Thẩm Sơ: “Vậy sao em không đi một mình? Gọi cả bọn anh làm gì? Em tốt bụng vậy sao?”



Thẩm Sơ vừa định mở miệng thì thấy Thẩm Dật lại giơ tay — 


“Em đừng nói, Minh Minh nói.”


Vừa nói vừa chỉ tay về phía Tạ Thời Minh.


“Ờ…”


Tạ Thời Minh há miệng: “Chuyện này là bởi vì…”


“Cái đó…”


Thấy Tạ Thời Minh lắp bắp, Thẩm Dật học theo dáng đứng chống nạnh của Thẩm Sơ: “Anh biết ngay mà, tên nhóc mũm mĩm này chắc chắn không có ý tốt!”


“Không phải em đang nghĩ nếu bị ông nội phát hiện, thì có thể kéo theo cả anh với Thẩm Tùy cùng bị phạt đấy chứ?!”


Ô hố.


Bị phát hiện rồi~~~


Thẩm Sơ xoa mặt, nghĩ bụng mình mặt dày mà, thế là liền một bên cầm tay Thẩm Tùy, một bên cầm tay Thẩm Dật, kéo dài giọng —


“Anh hai~ anh ba~”


“Chúng ta cùng nhau làm bạn không tốt sao~”


“Là anh em thì phải thương yêu nhau, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu. Em có ý tốt thật mà, chẳng qua là muốn rủ mọi người cùng đi xem phim thôi, với lại đâu chắc là sẽ bị ông nội phát hiện đúng không?”


Vừa nói, Thẩm Sơ vừa đung đưa tay hai người họ.


“Đi mà, đi ngủ sớm chán chết đi được, đợi buồn ngủ rồi thì mình xuống lầu cũng đâu muộn.”


Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con Truyện Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con Story Chương 22
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...