Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 20
70@-
Thẩm Tùy chớp chớp mắt, “Ờ” một tiếng.
Sau đó lại bổ sung một câu: “Vậy để con suy nghĩ kỹ.”
Câu nói ấy khiến sống mũi Tô Lạc Duyệt cay cay, bà vội vàng xoa đầu Thẩm Tùy, rồi quay sang hỏi Thẩm Dật lát nữa muốn ăn gì. Hỏi xong Thẩm Dật, bà mới chuyển ánh mắt, cuối cùng dừng lại trên người Thẩm Sóc.
Không phải cố tình để Thẩm Sóc lại sau cùng, mà là vì đối diện với con trai lớn, Tô Lạc Duyệt luôn có một cảm giác "chùn bước".
Người mà bà cảm thấy có lỗi nhiều nhất… e rằng chính là đứa con cả này.
Cho nên trước mặt Thẩm Sóc, bà gần như không có chút dũng khí nào.
Thậm chí có lúc ngay cả nói chuyện cũng trở nên cẩn trọng dè dặt, cứ như thể sợ chọc giận anh vậy.
Trước mặt Thẩm Sóc, bà thiếu tự tin nhất.
Lúc này, bà lên tiếng với Thẩm Sóc, giọng nói đầy vẻ lấy lòng:
“Tiểu Sóc, lát nữa mẹ sẽ làm nhiều món ngọt một chút nhé. Con thật ra cũng thích ăn ngọt đúng không? Vậy mẹ sẽ—”
“Không cần đâu.”
Thẩm Sóc cắt ngang lời bà, bình thản nói: “Đã có quá nhiều món rồi, không cần làm phần của con nữa.”
“Không phiền đâu mà.”
Tô Lạc Duyệt vội vàng giải thích: “Thật sự không phiền, mẹ chỉ muốn nấu cho các con ăn thôi—”
“Nhưng thật sự con ăn gì cũng được.”
Thẩm Sóc nhìn bà: “Con ăn gì cũng được, không ảnh hưởng gì đâu. Dù sao… dù sao từ nhỏ đến giờ con đều như vậy. Không có khái niệm thích hay không thích, muốn ăn hay không, con chưa bao giờ nghĩ tới điều đó.”
…
Tô Lạc Duyệt xoay người vào bếp, Thẩm Minh Châu cũng theo vào.
Trước bữa trưa thường không có việc gì quan trọng, ai nấy đều tự sắp xếp thời gian. Thẩm Tùng Quốc thì thường ở trong thư phòng, đến giờ ăn mới xuống. Vậy nên lúc này, sau khi Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu rời đi, chỉ còn mấy anh em ngồi lại trong phòng khách.
Thẩm Sơ sáng nay đã luyện xô na cả buổi, má phồng rát hết cả lên, vốn không muốn nói chuyện. Nhưng liếc nhìn về phía bếp, lại nhìn các anh trai, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở Thẩm Sóc, không khỏi thở dài trong lòng.
Bầu không khí lúng túng thế này, cậu từng chứng kiến quá nhiều rồi.
Lẽ ra nên quen với nó, nhưng giờ khi đã thoát khỏi vòng xoáy “Không để ý đến chuyện bên ngoài, chỉ chăm đọc sách”, mới thấy tình cảnh hiện tại thật sự khiến người ta không thoải mái.
Không nên như vậy.
Cũng không thể tiếp tục như vậy được.
Vậy phải thay đổi thế nào?
Thẩm Sơ liếc qua vẻ mặt không chút biểu cảm của Thẩm Sóc, rồi đến Thẩm Dật, người cứ định mở miệng nhưng lại không nói được lời nào trong tình cảnh này. Lại nhìn Thẩm Tùy, thông minh thì khỏi bàn nhưng đôi lúc lại cứng nhắc quá mức. Cuối cùng, ánh mắt dừng ở Tạ Thời Minh, người dường như vẫn ở ngoài cuộc... chỉ thấy gánh thì nặng mà đường thì xa.
Nhưng mấy ông anh lớn thì cậu không nắm bắt được, hiện tại đối mặt với mấy "phiên bản nhỏ" này, cậu còn không nắm bắt được sao?
Nghĩ vậy, nhóc mập nghiêng đầu, kéo tay Tạ Thời Minh, rồi nhìn về phía Thẩm Sóc mở miệng nói—
“Anh cả, em cùng anh trai muốn xem phim hoạt hình!”
Tạ Thời Minh: “?”
“Anh cả cũng thích xem đúng không? Mình xem tiếp “Digimon” đi!”
Lúc này đến lượt Thẩm Dật và Thẩm Tùy: “?!”
Hai người đồng loạt quay sang nhìn Thẩm Sóc— Anh cả cũng thích hoạt hình á?! Thiệt không vậy?!
Thẩm Sóc: “…”
Anh cảm thấy khoé miệng mình không kiểm soát được mà giật giật liên hồi.
“Không sao đâu anh cả, thích thì phải dũng cảm nói ra!”
Thẩm Sơ không chỉ nói, mà còn chống nạnh, bụng phình ra, lớn tiếng nói tiếp: “Chúng ta còn phải dũng cảm đối mặt với thế lực tà ác! Càng không cho làm càng phải làm! Anh cả chính là đứa trẻ được chọn đó, mau tỉnh lại đi! Anh cả thú!”
Thẩm Tùy nhịn mãi vẫn không nhịn được: “Rốt cuộc anh cả là đứa trẻ được chọn, hay là… thú?”
Thẩm Sơ: “Không thể là cả hai luôn sao?”
“Vậy thế lực tà ác là gì…”
Nhóc mập ngẩng đầu: “Tất nhiên là——”
“Là gì?”
Đột nhiên từ phía sau vang lên một giọng nói nghiêm nghị, khiến Thẩm Sơ sợ đến mức rụt cổ lại, “Ôi thôi…”
Cậu quay đầu lại, thấy Thẩm Tùng Quốc từ trên lầu bước xuống, mặt nghiêm lại, chau mày nhìn cậu——
“Cháu lại muốn rủ anh cả xem phim hoạt hình?”
Thẩm Tùng Quốc tiến lại gần: “Ông thấy là cháu học còn chưa đủ, luyện tập cũng chưa đủ!”
Nhóc mập chớp mắt: “Vậy ông ơi, cháu đi thổi kèn xô na tiếp nhé?”
Thẩm Tùng Quốc khựng lại: “… Làm gì cũng không nên vội.”
“Học tập cũng thế.”
Ông nhìn cậu: “Hôm nay cháu học xong rồi đúng không?”
Nếu không ông đã chẳng từ tầng ba đi xuống.
“Xong rồi ạ.”
Thẩm Sơ gật đầu: “Vậy giờ cháu được xem phim hoạt hình chứ?”
“Không thì… cháu cũng có thể luyện thêm một chút nữa.”
Nhóc mập nói với vẻ chân thành, nghiêm túc: “Không sao đâu ông ơi, cháu không sợ mệt, học thêm cũng tốt mà.”
Thẩm Tùng Quốc: “……”
Ông như đang suy xét một quyết định hệ trọng của công ty, cân nhắc thiệt hơn suốt hai giây, cuối cùng khó khăn mở miệng——
“Thôi được, cháu có thể xem đến khi ăn cơm.”
“Vậy cháu muốn các anh xem cùng cháu.”
Thẩm Sơ chỉ từng người một, như đang nhảy nhót trên gân xanh trên trán Thẩm Tùng Quốc.
“Không—”
“Nếu vậy cháu không muốn xem một mình, cháu đi thổi kèn tiếp.”
“…”
Thẩm Tùng Quốc cảm thấy mình rơi vào một vòng lặp kỳ quái… không thoát ra được.
Nửa phút sau, Thẩm Dật nhìn chiếc TV vừa được bật, cảm thấy như kỳ tích, lại nhìn sang Thẩm Sơ đang ngồi cạnh Tạ Thời Minh, chỉ thấy đây là cục tròn vo kỳ diệu! Quá vĩ đại!
Thẩm Tùy sờ cằm — hay kỳ thực điều vĩ đại chính là… kèn xô na?
Thẩm Sóc…
Anh không ngờ Thẩm Sơ lại một lần nữa thành công.
Mà lại là trong khung cảnh thế này – ở phòng khách nhà cũ, mở TV, chiếu phim hoạt hình… Đây là một cảnh tượng chưa từng có trước đây, là điều anh chưa từng dám nghĩ đến. Lúc này, ngồi trên ghế sofa, lưng Thẩm Sóc vẫn thẳng tắp.
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Thẩm Tùy chớp chớp mắt, “Ờ” một tiếng.
Sau đó lại bổ sung một câu: “Vậy để con suy nghĩ kỹ.”
Câu nói ấy khiến sống mũi Tô Lạc Duyệt cay cay, bà vội vàng xoa đầu Thẩm Tùy, rồi quay sang hỏi Thẩm Dật lát nữa muốn ăn gì. Hỏi xong Thẩm Dật, bà mới chuyển ánh mắt, cuối cùng dừng lại trên người Thẩm Sóc.
Không phải cố tình để Thẩm Sóc lại sau cùng, mà là vì đối diện với con trai lớn, Tô Lạc Duyệt luôn có một cảm giác "chùn bước".
Người mà bà cảm thấy có lỗi nhiều nhất… e rằng chính là đứa con cả này.
Cho nên trước mặt Thẩm Sóc, bà gần như không có chút dũng khí nào.
Thậm chí có lúc ngay cả nói chuyện cũng trở nên cẩn trọng dè dặt, cứ như thể sợ chọc giận anh vậy.
Trước mặt Thẩm Sóc, bà thiếu tự tin nhất.
Lúc này, bà lên tiếng với Thẩm Sóc, giọng nói đầy vẻ lấy lòng:
“Tiểu Sóc, lát nữa mẹ sẽ làm nhiều món ngọt một chút nhé. Con thật ra cũng thích ăn ngọt đúng không? Vậy mẹ sẽ—”
“Không cần đâu.”
Thẩm Sóc cắt ngang lời bà, bình thản nói: “Đã có quá nhiều món rồi, không cần làm phần của con nữa.”
“Không phiền đâu mà.”
Tô Lạc Duyệt vội vàng giải thích: “Thật sự không phiền, mẹ chỉ muốn nấu cho các con ăn thôi—”
“Nhưng thật sự con ăn gì cũng được.”
Thẩm Sóc nhìn bà: “Con ăn gì cũng được, không ảnh hưởng gì đâu. Dù sao… dù sao từ nhỏ đến giờ con đều như vậy. Không có khái niệm thích hay không thích, muốn ăn hay không, con chưa bao giờ nghĩ tới điều đó.”
…
Tô Lạc Duyệt xoay người vào bếp, Thẩm Minh Châu cũng theo vào.
Trước bữa trưa thường không có việc gì quan trọng, ai nấy đều tự sắp xếp thời gian. Thẩm Tùng Quốc thì thường ở trong thư phòng, đến giờ ăn mới xuống. Vậy nên lúc này, sau khi Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu rời đi, chỉ còn mấy anh em ngồi lại trong phòng khách.
Thẩm Sơ sáng nay đã luyện xô na cả buổi, má phồng rát hết cả lên, vốn không muốn nói chuyện. Nhưng liếc nhìn về phía bếp, lại nhìn các anh trai, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở Thẩm Sóc, không khỏi thở dài trong lòng.
Bầu không khí lúng túng thế này, cậu từng chứng kiến quá nhiều rồi.
Lẽ ra nên quen với nó, nhưng giờ khi đã thoát khỏi vòng xoáy “Không để ý đến chuyện bên ngoài, chỉ chăm đọc sách”, mới thấy tình cảnh hiện tại thật sự khiến người ta không thoải mái.
Không nên như vậy.
Cũng không thể tiếp tục như vậy được.
Vậy phải thay đổi thế nào?
Thẩm Sơ liếc qua vẻ mặt không chút biểu cảm của Thẩm Sóc, rồi đến Thẩm Dật, người cứ định mở miệng nhưng lại không nói được lời nào trong tình cảnh này. Lại nhìn Thẩm Tùy, thông minh thì khỏi bàn nhưng đôi lúc lại cứng nhắc quá mức. Cuối cùng, ánh mắt dừng ở Tạ Thời Minh, người dường như vẫn ở ngoài cuộc... chỉ thấy gánh thì nặng mà đường thì xa.
Nhưng mấy ông anh lớn thì cậu không nắm bắt được, hiện tại đối mặt với mấy "phiên bản nhỏ" này, cậu còn không nắm bắt được sao?
Nghĩ vậy, nhóc mập nghiêng đầu, kéo tay Tạ Thời Minh, rồi nhìn về phía Thẩm Sóc mở miệng nói—
“Anh cả, em cùng anh trai muốn xem phim hoạt hình!”
Tạ Thời Minh: “?”
“Anh cả cũng thích xem đúng không? Mình xem tiếp “Digimon” đi!”
Lúc này đến lượt Thẩm Dật và Thẩm Tùy: “?!”
Hai người đồng loạt quay sang nhìn Thẩm Sóc— Anh cả cũng thích hoạt hình á?! Thiệt không vậy?!
Thẩm Sóc: “…”
Anh cảm thấy khoé miệng mình không kiểm soát được mà giật giật liên hồi.
“Không sao đâu anh cả, thích thì phải dũng cảm nói ra!”
Thẩm Sơ không chỉ nói, mà còn chống nạnh, bụng phình ra, lớn tiếng nói tiếp: “Chúng ta còn phải dũng cảm đối mặt với thế lực tà ác! Càng không cho làm càng phải làm! Anh cả chính là đứa trẻ được chọn đó, mau tỉnh lại đi! Anh cả thú!”
Thẩm Tùy nhịn mãi vẫn không nhịn được: “Rốt cuộc anh cả là đứa trẻ được chọn, hay là… thú?”
Thẩm Sơ: “Không thể là cả hai luôn sao?”
“Vậy thế lực tà ác là gì…”
Nhóc mập ngẩng đầu: “Tất nhiên là——”
“Là gì?”
Đột nhiên từ phía sau vang lên một giọng nói nghiêm nghị, khiến Thẩm Sơ sợ đến mức rụt cổ lại, “Ôi thôi…”
Cậu quay đầu lại, thấy Thẩm Tùng Quốc từ trên lầu bước xuống, mặt nghiêm lại, chau mày nhìn cậu——
“Cháu lại muốn rủ anh cả xem phim hoạt hình?”
Thẩm Tùng Quốc tiến lại gần: “Ông thấy là cháu học còn chưa đủ, luyện tập cũng chưa đủ!”
Nhóc mập chớp mắt: “Vậy ông ơi, cháu đi thổi kèn xô na tiếp nhé?”
Thẩm Tùng Quốc khựng lại: “… Làm gì cũng không nên vội.”
“Học tập cũng thế.”
Ông nhìn cậu: “Hôm nay cháu học xong rồi đúng không?”
Nếu không ông đã chẳng từ tầng ba đi xuống.
“Xong rồi ạ.”
Thẩm Sơ gật đầu: “Vậy giờ cháu được xem phim hoạt hình chứ?”
“Không thì… cháu cũng có thể luyện thêm một chút nữa.”
Nhóc mập nói với vẻ chân thành, nghiêm túc: “Không sao đâu ông ơi, cháu không sợ mệt, học thêm cũng tốt mà.”
Thẩm Tùng Quốc: “……”
Ông như đang suy xét một quyết định hệ trọng của công ty, cân nhắc thiệt hơn suốt hai giây, cuối cùng khó khăn mở miệng——
“Thôi được, cháu có thể xem đến khi ăn cơm.”
“Vậy cháu muốn các anh xem cùng cháu.”
Thẩm Sơ chỉ từng người một, như đang nhảy nhót trên gân xanh trên trán Thẩm Tùng Quốc.
“Không—”
“Nếu vậy cháu không muốn xem một mình, cháu đi thổi kèn tiếp.”
“…”
Thẩm Tùng Quốc cảm thấy mình rơi vào một vòng lặp kỳ quái… không thoát ra được.
Nửa phút sau, Thẩm Dật nhìn chiếc TV vừa được bật, cảm thấy như kỳ tích, lại nhìn sang Thẩm Sơ đang ngồi cạnh Tạ Thời Minh, chỉ thấy đây là cục tròn vo kỳ diệu! Quá vĩ đại!
Thẩm Tùy sờ cằm — hay kỳ thực điều vĩ đại chính là… kèn xô na?
Thẩm Sóc…
Anh không ngờ Thẩm Sơ lại một lần nữa thành công.
Mà lại là trong khung cảnh thế này – ở phòng khách nhà cũ, mở TV, chiếu phim hoạt hình… Đây là một cảnh tượng chưa từng có trước đây, là điều anh chưa từng dám nghĩ đến. Lúc này, ngồi trên ghế sofa, lưng Thẩm Sóc vẫn thẳng tắp.
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Đánh giá:
Truyện Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Story
Chương 20
10.0/10 từ 22 lượt.