Tại Thời Điểm Tốt Nhất Nói Yêu Anh
Chương 53
Chương Cuối – Mãi Mãi Thuộc Về Nhau
Tết Dương lịch là một dịp đại lễ, thế nên mâm cơm đoàn viên chắc chắn vô cùng thịnh soạn. Ngoài món sủi cảo trứ danh của mẹ Hứa, còn có rất nhiều món mà Tô Thanh Ngọc yêu thích do chính tay mẹ Tô làm. Ngược lại, những món còn lại trên bàn đều là "gu" của Hứa Mẫn Trần tác phẩm tâm huyết của bà nội trợ nhà họ Hứa.
Bàn ăn tuy không lớn nhưng đủ cho cả hai gia đình quây quần. Tivi đang phát lại chương trình văn nghệ đón năm mới, cả nhà cùng nâng chén rượu giao lưu, bầu không khí yên bình và ấm áp lạ thường.
Tô Thanh Ngọc nhấp một ngụm rượu, thấy vị khá ngon nên định uống thêm ngụm nữa thì bị Hứa Mẫn Trần giữ tay lại. Anh nhíu mày nhắc nhở: "Uống từ từ thôi, đừng để bị say."
Tô Thanh Ngọc thẹn thùng đặt chén rượu xuống, đổi sang uống nước lọc. Lúc này Hứa Mẫn Trần mới hài lòng buông tay. Nhìn cách hai đứa chăm sóc nhau, phụ huynh hai bên đều lộ rõ vẻ mãn nguyện. Sau bữa cơm no nê, Tô Thanh Ngọc nảy ý định đi dạo phố, và dĩ nhiên, người đồng hành không ai khác chính là anh chồng mới cưới.
Lúc này là giữa trưa, nắng vàng rạng rỡ nhưng thời tiết vẫn khá lạnh. Tô Thanh Ngọc không muốn quàng khăn vì vướng víu, nhưng Hứa Mẫn Trần vẫn kiên quyết quàng cho cô, còn bắt cô khoác thêm chiếc áo dạ lông cừu dày sụ. Trông cô lúc này chẳng khác nào một chú gấu nhỏ tròn trịa.
"Mặc thế này trông xấu lắm anh ơi," Tô Thanh Ngọc lầu bầu phản đối, "Anh nhìn trong gương mà xem, dạo này em béo lên bao nhiêu rồi, lại còn mặc một đống đồ thế này, đứng cạnh anh trông chẳng xứng đôi chút nào."
Tuy nhiên, "lý tưởng thì đầy đặn mà thực tế lại rất gầy gò"... Hứa Mẫn Trần đời nào chịu thỏa hiệp.
"Một là mặc thế này đi ra ngoài, hai là cởi ra rồi ở nhà, em chọn đi." Khi anh nghiêm nghị nói chuyện, Tô Thanh Ngọc chẳng thể nào phản kháng nổi. Thế là cô đành chấp nhận để anh gói ghém mình kín mít như một chú heo nhỏ rồi mới được ra khỏi cửa.
Họ đi bộ về phía bắc khu tập thể, nơi có một ngôi trường trung học cơ sở trường điểm của thành phố Giang Thành. Cả hai đều từng theo học ở đây. Đang kỳ nghỉ lễ nên sân trường vắng lặng không một bóng người.
"Hồi anh tốt nghiệp cấp hai thì em vẫn còn đang học ở tiểu học đấy. Lúc đó mẹ em cứ càm ràm suốt về việc anh học giỏi thế nào, rồi chuyện anh đỗ vào trường chuyên của thành phố nữa. Tuy trường hơi xa nhưng anh lại là Thủ khoa đầu vào, cả cái khu tập thể này ai cũng bàn tán xôn xao."
Tựa người vào lan can sân vận động, Tô Thanh Ngọc nhướng mày cười nói: "Lúc đó anh chính là 'con nhà người ta' trong truyền thuyết của mẹ em đấy. Em đã nghĩ mình cũng phải ưu tú được như anh. Thật ra hồi đó sức học của em cũng bình thường thôi, lên cấp hai mới bắt đầu biết nỗ lực." Cô khẽ ho một tiếng rồi tiếp: "Chính anh đã khiến em trở nên tốt hơn, có được thành công như hôm nay, nên là... cảm ơn anh nhé!"
Cô làm một tư thế kiểu "anh em tốt", nhưng ngay khi tay vừa chạm vào vai anh, cô đã bị anh kéo tuột vào lòng, ôm chặt.
"Sao thế anh?" Tô Thanh Ngọc tò mò hỏi. Lúc này xung quanh vắng vẻ, cô cũng chẳng ngại việc anh ôm mình, ngược lại còn thấy rất ngọt ngào và ấm áp, đến cả cơn gió đông lạnh buốt thổi qua dường như cũng hóa thành dịu dàng.
"Không có gì, chỉ là đột nhiên muốn ôm em thôi." Hứa Mẫn Trần tựa cằm l*n đ*nh đầu cô, một tay vòng qua eo, tay kia lấy điện thoại từ túi ra, mở camera rồi giơ lên cao hướng về phía hai người.
"Anh định chụp ảnh à?" Tô Thanh Ngọc cuống quýt: "Giờ không được đâu! Em chưa trang điểm, mặc đồ thì lôi thôi, lại còn dày sụ như con gấu ấy. Muốn chụp ảnh chung thì chờ em về thay đồ, trang điểm tử tế đã rồi tính."
Cô ra sức mặc cả để có được tấm hình lung linh hơn, nhưng "nhiếp ảnh gia" kia chẳng hề lay chuyển. Cậy mình cao ráo tay dài, anh mặc kệ cô vùng vẫy phản kháng mà chụp liên tiếp mấy tấm, thậm chí chụp được cả khoảnh khắc cô nhảy cẫng lên định cướp điện thoại. Tô Thanh Ngọc nhìn mấy tấm ảnh trong máy mà khóc không ra nước mắt. Trông cô vừa béo vừa ngốc, so với người đàn ông ngũ quan tinh xảo, điển trai ngời ngời bên cạnh đúng là một trời một vực, nhìn chẳng khác nào... cô giúp việc đi cạnh thiếu gia.
Tâm trạng bỗng chốc tụt dốc không phanh, Tô Thanh Ngọc dỗi, chẳng buồn nói năng gì mà tách ra, đứng tựa vào lan can nhìn đăm đăm xuống sân vận động. Đang là mùa đông, sân cỏ chỉ còn lại những cành cây khô khẳng khiu. Cô nhớ lại hồi mới vào cấp hai, trong phòng truyền thống có trưng bày chiếc cúp mà Hứa Mẫn Trần từng đạt được. Khi đó cô như một fan hâm mộ nhỏ bé, mang theo bí mật thầm kín mà lén lút v**t v* tấm ảnh dán cạnh chiếc cúp. Bạn bè cùng trang lứa đều mơ mộng yêu đương hay cảm nắng ai đó, duy chỉ có cô là chẳng có lấy một mối quan hệ mập mờ nào. Hồi ấy giáo viên còn lấy cô làm gương, khen cô là tấm gương đạo đức chỉ lo học hành, nhưng thực chất... chỉ là vì người cô thích không có ở ngôi trường này mà thôi. Nghĩ lại thật là thấy hổ thẹn.
Hứa Mẫn Trần cất điện thoại, thấy Tô Thanh Ngọc cứ lầm lũi đứng dỗi một mình thì biết ngay cô đang không thoải mái. Anh vốn biết trong lòng cô luôn có một nút thắt, cô luôn cảm thấy mình không xứng với anh, dù là về ngoại hình, trải nghiệm hay năng lực.
Suốt một thời gian dài, anh không chủ động nhắc đến chuyện này vì muốn để cô tự mình thấu hiểu: Sự xứng đôi không nằm ở điều kiện ngoại cảnh hay kinh tế, mà nằm ở sự đồng điệu về tâm hồn và tình cảm.
Hứa Mẫn Trần là kiểu người thẳng thắn, đặc biệt là trong chuyện tình cảm. Đã yêu là yêu, không yêu là không yêu, tuyệt đối không có chuyện dây dưa dây cà. Thái độ của anh khi xử lý sai lầm với An Hồng cũng dứt khoát y như vậy.
Anh bước đến bên cạnh Tô Thanh Ngọc, chỉ tay về phía một mầm cây non khẳng khiu giữa sân vận động, hỏi: "Em thấy cái cây kia chứ?"
Tô Thanh Ngọc vốn đang định dỗi, không muốn thèm để ý đến anh, nhưng ngay giây phút mấu chốt, cô vẫn buột miệng đáp theo bản năng: "Thấy rồi, sao ạ?"
Vừa dứt lời, cô chỉ muốn tự cốc vào đầu mình cho tỉnh. Đúng là cô chẳng thể nào giận anh nổi quá ba giây. Chỉ cần anh mở miệng, cô sẽ tự động "đầu hàng". Thật là ngốc hết chỗ nói! Sao cô không thể tỏ ra cứng rắn hơn một chút, thực sự nổi đóa một lần cho anh xem nhỉ?
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cô rút ra kết luận: Không thể làm được! thật là muốn khóc một dòng sông mà!
"So với những cây cổ thụ bên cạnh, năm sau dù nó có đâm chồi nảy lộc thì trông cũng chẳng mấy đẹp mắt." Hứa Mẫn Trần nói với giọng ôn hòa. Lời nói nghe có vẻ bâng quơ, nhưng Tô Thanh Ngọc lại cảm thấy hình như anh đang ám chỉ điều gì đó.
"Nhưng thời gian luôn tiến về phía trước. Dù bây giờ nó chỉ là một mầm cây khô khốc xấu xí, nhưng chắc chắn sẽ có ngày nó lớn mạnh thành đại thụ che trời. Những cái cây vốn đã là đại thụ rồi thì tốc độ phát triển sẽ rất chậm. Thế nên chỉ cần mầm cây kia cứ bình an mà lớn lên, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày đuổi kịp. Đến lúc đó, người ta sẽ không thấy nó xấu xí nữa, mà chỉ thấy sự xứng đôi và khâm phục sức sống của mầm cây ấy mà thôi."
Nói đến nước này, nếu Thanh Ngọc còn không hiểu dụng ý của anh thì đúng là quá khờ. Cô ngẩn ngơ nhìn Hứa Mẫn Trần một hồi lâu, rồi mới rụt rè nắm lấy tay anh: "Em... sẽ có ngày đó sao?"
Hứa Mẫn Trần cúi xuống nhìn cô, dịu dàng đáp: "Em hiện tại đã rất gần với ngày đó rồi. Nếu không có em, sẽ không có anh của ngày hôm nay. Tất cả mọi người đều phải cảm ơn em mới đúng."
Tô Thanh Ngọc chậm rãi cúi đầu, mân mê những ngón tay: "Chắc tại em quen tự ti rồi. Từ nhỏ đến lớn, em đã dành cả thanh xuân để yêu thầm anh, rồi tự thấy mình không xứng. Thế nên dù là hiện tại, em vẫn không tránh khỏi những lúc tự oán tự trách." Cô mếu máo ngước lên nhìn anh: "Làm sao bây giờ, cái tật này em chưa sửa ngay được. Thật ra anh nói đúng, ngoại hình không phải tất cả. Em tuy không sắc sảo nhưng cũng đâu đến nỗi khó coi. Cứ trốn tránh mãi thế này, anh sớm muộn gì cũng chán cho xem."
Rõ ràng Tô Thanh Ngọc hiểu rõ nút thắt của chính mình, nhưng để thay đổi một thói quen "ngước nhìn" đã kéo dài mười mấy năm không phải là chuyện ngày một ngày hai.
Hứa Mẫn Trần không tiếp tục chủ đề đó nữa, anh cầm lấy tay cô rồi bỗng nhiên bảo: "Anh chợt thấy tay em hình như thiếu mất thứ gì đó."
Thanh Ngọc ngẩn người, không bắt kịp mạch suy nghĩ của anh: "Thiếu gì cơ ạ? À, anh nói cái vòng tay em hay đeo hả? Mùa đông vướng víu nên em không mang ra ngoài."
Anh nhíu mày vẻ trăn trở, nắm lấy bàn tay trái của cô quan sát hồi lâu rồi lắc đầu: "Không phải vòng tay. Không phải thiếu thứ đó."
Thanh Ngọc bắt đầu thấy lo lắng: "Thế là thiếu cái gì? Tay em có chỗ nào không bình thường sao?" Cô khẩn trương giơ tay lên nhìn thật kỹ. Nói công bằng, dù ngũ quan cô bình thường nhưng bàn tay lại cực kỳ đẹp: thon dài, trắng trẻo, các khớp xương rõ rệt, đẹp đến mức có thể đi làm người mẫu bàn tay được.
Loay hoay tìm kiếm một hồi mà chẳng thấy gì lạ, Tô Thanh Ngọc đành cầu cứu người bên cạnh: "Rốt cuộc là thiếu cái gì thế? Anh đừng dọa em mà." Ánh mắt cô tràn ngập sự tin tưởng dành cho anh.
Hứa Mẫn Trần nhìn cô vài giây, rồi như chợt bừng tỉnh, anh nói: "Anh biết thiếu cái gì rồi."
"Thiếu cái gì ạ?" Cô nôn nóng đến mức dán sát vào người anh, mũi giày suýt chạm vào giày anh.
"Em dẫm vào chân anh bây giờ, đừng lo. Tay em thiếu cái gì anh biết rõ nhất, nhưng trước tiên, em nhắm mắt lại đi."
Dù Thanh Ngọc có chậm chạp đến đâu thì lúc này cũng đã cảm nhận được bầu không khí có gì đó "khác lạ". Tim cô bỗng đập loạn nhịp, xung quanh như bao phủ bởi một làn hương ngọt ngào. Cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại, hơi ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên.
"Em nhắm mắt rồi đây."
Trong màn đêm trước mắt, người đàn ông đối diện khẽ "ừ" một tiếng trầm ấm: "Đưa tay cho anh."
Tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tô Thanh Ngọc chậm rãi nâng tay lên giữa không trung, duy trì một độ cao mà anh có thể dễ dàng nắm lấy. Hứa Mẫn Trần chăm chú nhìn cô lúc này, thực sự rất muốn lấy điện thoại chụp lại khoảnh khắc đáng yêu này, nhưng sợ cô lại dỗi nên đành thôi.
"Rốt cuộc là định làm gì thế anh?" Cô bồn chồn hỏi, chân cứ nhón lên nhón xuống, mũi khẽ chun lại như muốn dò xét xem anh có đang trêu mình hay không.
Hứa Mẫn Trần mở chiếc hộp trong tay, lấy vật bên trong ra. Một tay anh giữ chặt tay cô, tay kia lồng chiếc nhẫn vào ngón áp út của bàn tay trái. Nếu ban đầu còn mơ hồ, thì giờ đây Tô Thanh Ngọc đã hoàn toàn hiểu ra mọi chuyện.
"Mở mắt ra được rồi."
Giọng nói trầm ổn của anh vang lên. Giây tiếp theo, Tô Thanh Ngọc mở choàng mắt. Cô nhìn mặt anh trước tiên, sau đó mới run rẩy nhìn xuống bàn tay trái. Thấy chiếc nhẫn lấp lánh đang ngự trị trên ngón áp út, cô cảm thấy như mình sắp bay lên trời, hạnh phúc đến mức muốn nổ tung.
Hứa Mẫn Trần dường như chưa nhận ra cảm xúc mãnh liệt của cô, anh ghé sát tai cô thì thầm bằng giọng điệu lịch lãm: "Tuy chúng ta đã đăng ký kết hôn, nhưng anh vẫn luôn nợ em một chiếc nhẫn. Lẽ ra anh nên trao nó cho em ở một nơi trang trọng hơn, nhưng anh nghĩ, chắc em cũng không quá quan tâm đến địa điểm và hình thức đâu nhỉ?"
Đúng thế, em không quan tâm! Chỉ cần là anh tặng, dù là ở xó xỉnh nào em cũng thấy đó là nơi tuyệt vời nhất.
Tô Thanh Ngọc bừng tỉnh, cô nhận ra suy nghĩ của mình vừa rồi thật ngốc nghế cũng thật chân thành. Ngước lên nhìn anh, cô thấy má mình lành lạnh, đôi mắt nhòe đi vì lệ hạnh phúc...
Tại Thời Điểm Tốt Nhất Nói Yêu Anh
Đánh giá:
Truyện Tại Thời Điểm Tốt Nhất Nói Yêu Anh
Story
Chương 53
10.0/10 từ 13 lượt.
