Tại Thời Điểm Tốt Nhất Nói Yêu Anh

Chương 54


Ngoại truyện: Ánh Trăng Luôn Ở Bên Em


Ôi, ánh nắng hôm nay mới rạng rỡ làm sao, chiếu lên người thật ấm áp, khiến lòng người cũng trở nên thư thái lạ kỳ.


"Cảm ơn anh, em thích lắm." Cô hít một hơi thật sâu mới thốt nên lời, rồi lại bối rối gãi đầu nói tiếp: "Nhưng mà, anh tặng nhẫn cho em rồi, em chợt nhận ra mình vẫn còn nợ anh một chiếc." Cô chớp chớp mắt: "Nhẫn của anh quý giá quá, em sợ mình không đủ khả năng mua một chiếc tốt như vậy để tặng lại cho anh."



Đáp lại lời thú nhận thành thật ấy, Hứa Mẫn Trần khẽ mỉm cười đầy bí ẩn: "Mua không nổi cũng không sao, quan trọng là... em có nguyện ý đeo nó vào tay cho anh không?"


Tô Thanh Ngọc ngẩn người, lắp bắp: "Anh..."


Chưa kịp để cô nói hết câu, Hứa Mẫn Trần đã lấy từ trong túi áo ra một hộp nhẫn khác. Anh mở nắp hộp, đặt nó trước mặt cô: "Anh mua một đôi, chiếc này đến lúc giao cho em giữ rồi." Anh thay đổi sắc mặt, trở nên trang trọng và nghiêm túc hơn bao giờ hết: "Vậy nên, anh hỏi lại một lần nữa, em có nguyện ý đeo nó cho anh không?"


Sau giờ cơm trưa, phố xá bắt đầu có người qua lại tản bộ. Dù cư dân ở đây phần lớn đã dời đi, nhưng vẫn còn một vài người chưa kịp dọn hẳn. Từ đằng xa, họ trông thấy một đôi nam nữ đứng bên ngoài sân vận động. Người đàn ông đang nói gì đó, tay cầm hộp nhẫn, trông rõ ràng là một màn cầu hôn lãng mạn. Thế nhưng, sao lại là cô gái đang vui mừng khôn xiết, cầm lấy nhẫn đeo vào tay cho chàng trai nhỉ? Hai người này... đổi vai cho nhau à?



Nhận thấy có người đi ngang qua, Tô Thanh Ngọc thẹn thùng vùi đầu vào hõm cổ Hứa Mẫn Trần. Anh khẽ quay đầu nhìn vị khách bộ hành, gật đầu chào xã giao một cái. Người kia nhìn rõ gương mặt của chàng trai vừa được đeo nhẫn, bỗng thấy quen mắt vô cùng, cứ như đã gặp ở đâu đó. Mãi đến khi đi được một quãng xa, ông ta mới sực tỉnh: Chẳng phải đó là vị đại gia vừa thu mua toàn bộ khu đất này sao?


Nhưng khi ông quay lại tìm kiếm, bóng dáng hai người họ đã biến mất tự bao giờ. Họ đã đi đâu rồi?


Thực ra, họ chẳng đi đâu xa cả, chỉ là đang thong thả dắt tay nhau bước về nhà mà thôi.


Trời bắt đầu trở lạnh hơn khi mặt trời dần khuất sau những tầng mây. Thật tình cờ, từ trên không trung, những bông tuyết nhỏ li ti bắt đầu rơi xuống, nhẹ nhàng và xinh đẹp, đậu khẽ trên vai hai người. Thanh Ngọc vừa đi vừa đưa tay hứng lấy, nhìn bông tuyết tan chảy trong lòng bàn tay, cô quay sang bảo Hứa Mẫn Trần: "Đây là lần đầu tiên chúng mình cùng ngắm tuyết rơi đấy. Mùa tuyết năm ngoái, anh vẫn còn ở xa em lắm, giống như ánh trăng treo tận trên cao vậy." Nói rồi, cô khẽ cười.



Tô Thanh Ngọc sững người mất một lúc mới hiểu ra ẩn ý trong câu nói ấy. Cô đỏ mặt, khẽ "vâng" một tiếng rồi siết chặt lấy tay anh.


Đúng vậy, kể từ nay về sau, bất kể khi nào tuyết rơi, "ánh trăng" của cô sẽ luôn ở bên, chẳng bao giờ rời xa nữa. Thật tuyệt vời biết bao.


Cô thầm hy vọng tất cả mọi người trên thế giới này đều có được hạnh phúc như mình. Dù mùa tuyết năm nay bạn vẫn chưa tìm thấy người thương, thì mong rằng mùa tuyết năm sau, bạn sẽ tìm được một nửa của đời mình.


Để mỗi người đều có một "vầng trăng sáng" tinh khôi, vĩnh viễn bầu bạn ở bên cạnh.


HOÀN TOÀN VĂN.



Tại Thời Điểm Tốt Nhất Nói Yêu Anh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tại Thời Điểm Tốt Nhất Nói Yêu Anh Truyện Tại Thời Điểm Tốt Nhất Nói Yêu Anh Story Chương 54
10.0/10 từ 13 lượt.
loading...