Tại Thời Điểm Tốt Nhất Nói Yêu Anh
Chương 45
Người phụ nữ trung niên bất đắc dĩ phải đỡ lấy người phụ nữ đang nồng nặc mùi rượu, nghe nữ tài xế nói mà bà cứ như lạc vào sương mù, chẳng hiểu mô tê gì. Đến khi nhìn rõ diện mạo của kẻ say xỉn, bà lập tức nổi trận lôi đình, quát lớn:"Đây không phải con gái tôi! Đồ điên à, sao lại đưa cô ta đến nhà chúng tôi làm gì?!"
Nữ tài xế đã đi được một đoạn, nghe thấy lời này thì sững người lại, đứng từ xa phân bua: "Chính cô ta báo cho tôi địa chỉ này mà, chắc chắn không sai đâu, cô ta nói đây là nhà mình."
Ba mẹ An Hồng hiện đều ở nước ngoài, ở trong nước ngoại trừ căn hộ cô ta tự mua ra thì chẳng còn nơi nào có thể gọi là nhà. Nhưng nếu là trước kia, vào cái thời quan hệ giữa cô ta và Hứa Mẫn Trần còn tốt đẹp, thì nơi này đúng là "nhà" thật.
Đúng vậy, địa chỉ An Hồng báo chính là nhà của Hứa Mẫn Trần. Người ra mở cửa là mẹ Hứa, bà là người hiểu rõ nhất con trai mình lâm vào cảnh khốn cùng như ngày hôm nay là nhờ "công lao" của ai, làm sao bà có thể thu nhận một kẻ như An Hồng?
Mẹ Hứa dứt khoát đẩy An Hồng ra ngoài, chẳng thèm quan tâm cô ta có bị va đập vào đâu hay không rồi lạnh lùng đóng sập cửa lại. Trước khi cài then chốt cửa, bà buông một câu cạn tình: "Tôi không quen biết cô ta, đây cũng chẳng phải nhà cô ta, đừng đến đây quấy rầy chúng tôi nữa!"
Nữ tài xế đứng sững tại chỗ, cạn lời chứng kiến cảnh tượng này. Thấy An Hồng ngã chổng vó dưới đất mà vẫn cười ngây dại, cô cũng chẳng muốn rước thêm rắc rối vào thân. Giúp người đến mức này là quá đủ rồi, cô có quay về cũng không cần phải cảm thấy áy náy nữa.
Thế là nữ tài xế lái xe đi mất. Giữa đêm khuya tĩnh mịch, An Hồng cứ thế nằm ngửa mặt trước cửa nhà cũ của họ Hứa, thẫn thờ ngắm trăng. Thời gian như ngược dòng trở về cái ngày đầu tiên cô ta đặt chân đến nơi này.
Lúc đó, hình như cô ta từng bắt gặp một cô bé vẫn còn đang tuổi đi học, sống ngay đối diện nhà Hứa Mẫn Trần. Một con bé trông hết sức bình thường, thuộc diện nhạt nhòa đến mức ném vào đám đông là chẳng ai tìm thấy. Khi ấy, làm sao An Hồng có thể ngờ được rằng, chính cái đứa nhóc không chút ấn tượng ấy lại là người sẽ cướp đi tất cả những gì thuộc về cô ta?
Thực ra, nếu Tô Thanh Ngọc không xuất hiện, chỉ còn lại một mình Hứa Mẫn Trần thì biết đâu An Hồng vẫn có thể thuyết phục anh quay lại. Bởi lẽ nếu thiếu Tô Thanh Ngọc, anh đã chẳng thể gượng dậy nổi. Ngay cả khi phải ôm lấy ý nghĩ cùng nhau đày đọa, dày vò lẫn nhau đến chết, Hứa Mẫn Trần có lẽ cũng sẽ chấp nhận ở bên An Hồng một lần nữa.
Nhưng đời này làm gì có nhiều "nếu như" đến thế?
An Hồng nhắm mắt lại, đôi môi hé nở nụ cười vừa tự giễu vừa bi thương, nhưng nơi khóe mắt lệ lại tuôn rơi.
Trong nhà, mẹ Hứa hé cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy An Hồng vẫn nằm im bất động thì bắt đầu lo lắng sẽ dính dáng đến kiện tụng. Bà sốt ruột đi đi lại lại trong phòng khiến ba Hứa cũng phải thức giấc để xem có chuyện gì.
Sau khi nghe vợ kể ngọn ngành, ba Hứa lập tức gắt lên: "Lại có chuyện này sao? Sao bà không nói sớm? Dù có ghét nó thì cũng không thể để nó nằm đấy được, đêm hôm bao nhiêu nguy hiểm, nhỡ có chuyện gì không phải nhà mình gánh trách nhiệm à?" Ông nhíu mày nói tiếp: "Gọi điện ngay cho Mẫn Trần, bảo nó về mà xử lý."
Mẹ Hứa ngập ngừng: 'Giờ này chắc Mẫn Trần ngủ rồi, vả lại nó đang ở cùng Thanh Ngọc, nhỡ Thanh Ngọc biết chuyện rồi không vui thì tính sao?'
Ba Hứa trầm ngâm hồi lâu rồi quyết định: "Vậy thì gọi cả hai đứa cùng về. Sớm muộn gì cũng phải giải quyết dứt điểm một lần, cứ nhây đi nhây lại mãi thế này bao giờ mới kết thúc? Gọi ngay đi!"
Dù không đành lòng nhưng mẹ Hứa cũng biết chồng mình nói đúng. Sau một hồi đắn đo, bà rốt cuộc cũng bấm số gọi cho con trai.
Lúc này, Hứa Mẫn Trần quả thực đã ngủ say sau một đêm nồng cháy cùng Tô Thanh Ngọc. Vì hai người đã quyết định kết hôn và muốn có con nên lần này họ hoàn toàn "thả cửa", cảm xúc vô cùng thăng hoa và trọn vẹn.
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên giữa đêm đánh thức cả hai. Tô Thanh Ngọc dụi mắt bật đèn đầu giường, khẽ hỏi: "Có chuyện gì thế anh?"
Hứa Mẫn Trần nhìn màn hình hiển thị hai chữ "Mẹ" nhưng lời anh nói ra lại liên quan đến An Hồng:
Tô Thanh Ngọc nghe xong thì tỉnh hẳn cả ngủ, cô kinh ngạc thốt lên: "Không thể nào? Một người như chị ta mà lại để bản thân thất thố đến mức này sao? Em cứ tưởng chị ta sẽ không bao giờ như thế chứ!"
Lần trước tình cờ chứng kiến cảnh An Hồng gần như suy sụp, Tô Thanh Ngọc đã cảm thấy thế giới quan của mình bị đảo lộn hoàn toàn. Cô vẫn còn nhớ như in lần đầu gặp An Hồng khi cô đang làm thêm tại cửa hàng bánh ngọt. Lúc đó, cô đầy sự ngưỡng mộ và khao khát, thầm ước mình có thể trở thành một người phụ nữ thành đạt, mạnh mẽ như thế. Nhưng về tính cách thì tuyệt đối không, bởi cô thực sự coi thường cái cách An Hồng sẵn sàng bán đứng tất cả vì lợi ích và sự nghiệp, kể cả tình cảm của chính mình.
Thật không thể tin nổi, một người phụ nữ vốn "không tì vết" trong mắt công chúng lại có thể hành động như vậy. Không chỉ Tô Thanh Ngọc, mà ngay cả Hứa Mẫn Trần cũng có giây phút ngỡ ngàng.
Vì không muốn làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của ba mẹ, Tô Thanh Ngọc và Hứa Mẫn Trần lập tức chạy về nhà ngay trong đêm. Khi đến cửa nhà cũ, quả nhiên họ thấy một người đang nằm gục đó. Giữa cái lạnh buốt giá của đêm đông, cô ta chỉ mặc phong phanh, cơ thể đã sớm run cầm cập và cứng đờ vì lạnh, nhưng khóe môi vẫn kỳ lạ treo một nụ cười.
An Hồng nhắm nghiền mắt, chẳng rõ có cảm nhận được có người đang đến gần hay không, chỉ thấy mùi rượu nồng nặc bốc lên dù đứng cách một quãng xa.
"Xem ra chị ta uống quá nhiều rồi.'"Tô Thanh Ngọc mím môi, trong hoàn cảnh tréo ngoe này, dường như ngoài câu đó ra cô chẳng biết nói gì thêm.
Hứa Mẫn Trần không đáp lời, anh bước nhanh hơn cô một nhịp, rồi quỳ một chân xuống bên cạnh An Hồng, nhìn cô ta không chớp mắt.
Tô Thanh Ngọc đứng khựng lại tại chỗ, bỗng nhiên cô không muốn tiến lại gần nữa.
Thực ra, sâu thẳm trong lòng cô vẫn luôn chôn giấu một nỗi lo lắng và kiêng dè. Dù lần trước ở căn phòng thuê, cô đã thấy thái độ dứt khoát của Hứa Mẫn Trần đối với An Hồng, nhưng khi ấy An Hồng vẫn còn giữ chút cao ngạo. Cô không chắc chắn liệu một khi An Hồng vứt bỏ mọi liêm sỉ, từ bỏ tất cả để quay lại cầu xin và nhận sai, thì Hứa Mẫn Trần sẽ phản ứng ra sao.
Giờ đây, nhìn bóng anh nửa quỳ bên cạnh cô ta dưới ánh đèn đường, cảm nhận ánh mắt anh đang dán chặt vào An Hồng, Tô Thanh Ngọc không khỏi suy nghĩ: Hứa Mẫn Trần, anh sẽ làm gì đây? Anh sẽ thỏa hiệp chứ? Có hối hận không? Anh định đối xử với chị ta thế nào?
Hành động tiếp theo của anh sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cô. Đó sẽ là sự giải thoát hoàn toàn khỏi mọi xiềng xích để cô có thể toàn tâm toàn ý bên anh không chút đắn đo, hay cô sẽ rơi vào cảnh lo được lo mất đầy tồi tệ? Tất cả đều phụ thuộc vào phản ứng của Hứa Mẫn Trần lúc này.
Đúng lúc thấy anh giơ tay ra, chậm rãi đưa về phía An Hồng, tim Tô Thanh Ngọc như vọt lên tận cổ họng.
Đúng lúc tay Hứa Mẫn Trần sắp chạm vào mình, giống như có sự giao thoa tâm linh với Tô Thanh Ngọc, ngay cả một kẻ đang say khướt như An Hồng cũng cảm nhận được mà suýt mở mắt ra. Thế nhưng chẳng rõ sợi dây thần kinh nào đã mách bảo rằng cô ta không được mở mắt lúc này, nếu không sẽ đánh mất cơ hội cuối cùng. Vì vậy, cô ta vẫn nhắm nghiền mắt, đầu óc trong thoáng chốc bỗng tỉnh táo lạ thường như thể hiện tượng "hồi quang phản chiếu", trước khi lại chìm vào mông lung.
Rất nhanh sau đó, bàn tay anh đã rơi xuống. Thế nhưng, Hứa Mẫn Trần không hề có ý định dịu dàng v**t v* hay nâng đỡ cô ta dậy. Ngay khoảnh khắc tay anh chạm vào mặt cô ta, trái tim đang treo lơ lửng của Tô Thanh Ngọc lập tức buông xuống, còn trái tim của An Hồng thì hoàn toàn vỡ vụn.
Có lẽ trong hoàn cảnh này, việc cảm thấy hả hê hay vui sướng trên nỗi đau của người khác là điều không nên, thậm chí là thiếu nhân văn, nhưng Tô Thanh Ngọc vẫn không nhịn được mà bật cười.
Hứa Mẫn Trần vỗ mạnh 'bộp bộp' hai cái vào đôi má của An Hồng, đồng thời buông lời mỉa mai đầy cay nghiệt: "Tỉnh rồi chứ? Đừng diễn nữa, đứng dậy tự rời khỏi đây đi. Còn làm loạn nữa tôi sẽ báo cảnh sát đấy."
Nếu lần trước gặp Hứa Mẫn Trần, An Hồng vẫn chưa hoàn toàn tuyệt vọng vì nghĩ rằng khi mình đã thê thảm thế này ít ra anh cũng phải chút mủi lòng, thì giờ đây cô ta đã hiểu: mình lại vừa tự dâng hiến cơ hội cho người khác nhục nhã mình.
Nhưng biết làm sao được, khi bình minh lên, có lẽ công an sẽ bắt đầu vào cuộc điều tra vụ bê bối tại Abbott, cô ta và Vu Nhiên chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp. Trong bước đường cùng này, khi anh đã ở ngay bên cạnh, cô ta thực sự không thể kiềm chế được bản thân, cứ lao vào làm những việc tự rước lấy nhục.
An Hồng chậm chạp mở mắt, khó nhọc ngồi dậy. Cô ta nhìn người đàn ông vừa quen thuộc vừa xa lạ đang quỳ bên cạnh, rồi lại nhìn cô gái trẻ phía xa với nụ cười ẩn hiện nơi khóe môi. Giây phút này, cô ta biết mình là kẻ thua cuộc thảm hại nhất. Xem ra cô ta đã lầm thật rồi, cô ta quên mất rằng ai cũng có giới hạn cuối cùng. Dù quan điểm kinh doanh có khác biệt đến đâu cũng không được phép dùng thủ đoạn cực đoan để hãm hại người khác, nếu không, kẻ nhận lấy trái đắng cuối cùng cũng chỉ là chính mình mà thôi.
"Hứa Mẫn Trần." An Hồng khàn giọng cất tiếng, gương mặt xinh đẹp dường như già sạm đi hàng chục tuổi. Cô ta nhìn anh bằng ánh mắt rã rời: "Nơi này chính là nơi đầu tiên anh dẫn em đến sau khi về nước, chắc là anh đã quên sạch rồi. Khi đó anh nói nhà của anh cũng là nhà của em, sau này nơi đây sẽ là tổ ấm của em ở trong nước, dù có bị thương hay khổ sở thế nào đều có thể quay về đây. Anh nói ba mẹ anh cũng là ba mẹ em, họ sẽ mãi mãi yêu thương em như yêu thương anh vậy... Những lời đó em đều khắc cốt ghi tâm, chẳng lẽ anh đã quên hết rồi sao?"
Cô ta nói trong tiếng nấc nghẹn ngào, nhưng những giọt nước mắt ấy chẳng còn mảy may lay động được Hứa Mẫn Trần thêm một chút nào nữa.
"An Hồng, đây là lần thứ hai, và cũng là lần cuối cùng." Hứa Mẫn Trần lạnh lùng gạt bàn tay cô ta đang níu kéo mình ra, đứng dậy nhìn xuống cô ta với vẻ xa cách: "Sẽ không có lần sau đâu, tôi sẽ không để cô rời đi dễ dàng như thế này nữa. Không ai có thể sống mãi trong quá khứ, con người phải biết nhìn về phía trước. Cô tự làm điều sai trái thì phải tự mình chịu lấy sự trừng phạt. Tôi nghĩ sau này cô cũng chẳng còn cơ hội tự do để đến quấy rầy cuộc sống của tôi nữa. Vậy nên đêm nay, coi như là lời từ biệt cuối cùng giữa chúng ta. Không bao giờ gặp lại."
Nói đoạn, anh vẫy tay gọi Tô Thanh Ngọc đang đứng cách đó không xa. Tô Thanh Ngọc rảo bước chạy tới, anh nắm chặt lấy tay cô, tra chìa khóa mở cửa rồi nhanh chóng bước vào, sập cửa lại. Anh hoàn toàn chẳng buồn bận tâm người ngoài cửa sẽ ra sao, cũng chẳng màng đến việc một cô gái lẻ loi giữa đêm khuya có thể gặp phải chuyện gì.
An Hồng ngẩn ngơ đứng đó nhìn cánh cửa đã đóng sập. Chẳng rõ có phải do hơi men hay không, cô ta bỗng chẳng thiết giữ chút liêm sỉ nào nữa, lao vào đập cửa rầm rầm, vừa khóc vừa gào thét: "Hứa Mẫn Trần, anh mở cửa ra! Anh ra đây nói chuyện với em đi! Đừng đi mà, em yêu anh, anh quên những lúc chúng ta bên nhau rồi sao?"
Cô ta gào khóc, đập cửa dữ dội khiến hàng xóm bắt đầu bật đèn để xem có chuyện gì, nhưng người trong nhà vẫn chẳng mảy may có ý định mở cửa.
"Mẫn Trần..." An Hồng khóc lóc rồi gục đầu vào cánh cửa, đầu óc quay cuồng, cảm giác như chính mình sắp chết đi vậy.
Vừa lúc đó, Vu Nhiên lái xe tới nơi. Anh ta vừa xử lý xong việc ở công ty, kết quả vô cùng tồi tệ và bất lợi. Có khả năng cảnh sát sẽ sớm vào cuộc điều tra lại vụ án cũ, nhưng lúc này anh ta cũng chẳng còn gì để sợ nữa, mọi chuyện đã nát đến mức này rồi. Vu Nhiên đã chạy đến quán bar, nghe nói An Hồng bắt taxi đi nên anh ta đi tìm khắp nơi, từ nhà riêng đến những chỗ cô ta hay lui tới đều không thấy. Cuối cùng, anh ta đoán cô ta chỉ có thể đến nhà ba mẹ Hứa Mẫn Trần, và quả nhiên cô ta ở đây thật.
Nhiều năm qua, An Hồng luôn là nữ thần trong lòng Vu Nhiên, và lúc này cũng vậy. Anh ta không thể ngờ được vị nữ thần sẵn sàng hy sinh tất cả của mình, giờ đây lại đang khép nép cầu xin một người đàn ông khác đoái hoài, mà người đàn ông kia lại tuyệt tình đến thế.
Vu Nhiên đứng lặng đi bên cạnh xe, nghe được vài câu thì không chịu nổi nữa, bước nhanh tới định kéo An Hồng đi. Nhưng An Hồng cũng bất chấp tất cả, cô ta muốn được một lần yếu lòng đến cùng, nhất quyết không chịu rời bước.
"Tôi không đi! Anh buông tôi ra, tôi phải ở lại đây! Tôi muốn xem anh ấy rốt cuộc có thực sự không chút bận tâm đến tôi hay không! Tôi không tin! Làm sao có thể chứ? Từng yêu nhau sâu đậm như vậy, chẳng lẽ chỉ vài tháng là hết sạch, là từ bỏ được sao? Sao lại có thể như vậy được? Ai cũng có lúc phạm sai lầm, anh sai em có thể cho anh cơ hội sửa đổi, tại sao em sai thì lại không thể chứ?!"
An Hồng khàn giọng gào lên: "Hứa Mẫn Trần, anh mở cửa cho em! Tô Thanh Ngọc, cô nghĩ cô có thể cùng anh ấy thiên trường địa cửu sao? Cô nhìn kết cục của tôi đi, sớm muộn gì cũng có ngày cô sẽ như vậy thôi! Anh ấy sẽ không cần cô đâu! Sẽ không cưới cô đâu! Các người không có tương lai đâu!"
Tại Thời Điểm Tốt Nhất Nói Yêu Anh
Đánh giá:
Truyện Tại Thời Điểm Tốt Nhất Nói Yêu Anh
Story
Chương 45
10.0/10 từ 13 lượt.
