Tại Thời Điểm Tốt Nhất Nói Yêu Anh
Chương 46
Từng câu từng chữ của An Hồng đều lọt vào tai Vu Nhiên và cả những người phía sau cánh cửa. Vu Nhiên rốt cuộc không thể chịu đựng nổi cảnh cô ta khóc lóc om sòm được nữa, anh ta rút điện thoại ra ấn vào tay cô ta: "Đủ rồi đấy An Hồng! Giữ lại chút liêm sỉ cho mình đi! Nhìn tin tức này xem!"
An Hồng ngẩn người, ngơ ngác cầm lấy điện thoại. Trên màn hình là tin sốt dẻo từ cánh paparazzi: Vào đúng lúc cô ta đau khổ nhất, Hứa Mẫn Trần đang cùng Tô Thanh Ngọc đi xem phim; vào lúc cô ta mượn rượu giải sầu, anh lại đưa Thanh Ngọc đi khám phụ sản. Tiêu đề tin tức được in đậm đỏ chót: "Tô Thanh Ngọc nghi vấn mang thai". Tấm ảnh hai người ôm nhau hạnh phúc ở bệnh viện như một nhát dao chí mạng đâm thẳng vào tim, khiến An Hồng nghẹn đắng, không thể thốt thêm lời nào.
Thấy cô ta đã im lặng, Vu Nhiên bước tới trước cửa nhà họ Hứa, nói lớn: "Hứa Mẫn Trần, tôi biết anh đang nghe. Tôi có vài lời muốn nói, dù hơi muộn màng nhưng vẫn phải nói. Lúc đầu An Hồng không hề muốn đối xử với anh như thế, là tôi đã luôn thúc ép cô ấy. Nhưng cũng chính thái độ lạnh lùng, luôn gạt bỏ ý kiến của chúng tôi và sự im lặng của anh đã đẩy mọi chuyện đến kết cục tồi tệ nhất. Anh không hoàn toàn vô tội đâu. Hãy nhớ kỹ, lần này chúng tôi thua rồi, có lẽ sẽ phải ngồi tù, sẽ thân bại danh liệt, nhưng cũng chẳng sao cả, đó là báo ứng. Tôi chỉ hy vọng khi anh bắt đầu lại lần nữa, anh hãy học cách mở lòng hơn, nói ra suy nghĩ của mình để người khác hiểu, nếu không thì đừng trách họ đi vào cực đoan. Hứa Mẫn Trần tôi xin lỗi! Chúng ta thanh toán xong rồi, Abbott trả lại cho anh, tôi và An Hồng từ bỏ."
Nói xong, Vu Nhiên dìu An Hồng rời đi. Vừa đi được vài bước, cánh cửa phía sau mở ra. Hứa Mẫn Trần đứng đó, giọng lạnh nhạt: "Nơi này không phải bãi rác. Abbott đã không còn là Abbott của ngày xưa, tôi không cần nữa. Các người muốn phá hủy hay để lại cho cổ đông thì tùy, hôm nay là dấu chấm hết cho tất cả. Sau này dù sống hay chết, vinh quang hay xuống vực thẳm, chúng ta không còn bất cứ liên quan nào, và cũng đừng bao giờ liên lạc với nhau nữa."
Vu Nhiên không ngờ Hứa Mẫn Trần lại ra mặt. Anh ta quay đầu nhìn người đàn ông đứng ở cửa, vẫn là dáng vẻ trong trí nhớ, nhưng tình cảm giữa họ đã vĩnh viễn không thể như xưa. Anh tamím môi, đáp một cách cứng nhắc: "Được, cứ theo ý anh." Nói rồi, anh ta lôi An Hồng lúc này đã hoàn toàn mất đi ý thức rời đi.
Khi chiếc xe khuất bóng khỏi tiểu khu, Hứa Mẫn Trần khép cửa vào nhà. Tô Thanh Ngọc từ phòng của ba mẹ anh bước ra, khẽ khàng đóng cửa lại rồi đi tới trước mặt anh: "Ba mẹ ngủ rồi, bên này anh xử lý xong chưa?"
Hứa Mẫn Trần nhìn cô đứng đó, sống động và chân thật ngay trong nhà mình. Anh nhịn không được hỏi khẽ: "Em có thấy anh quá tuyệt tình, quá vô tình không?"
Tô Thanh Ngọc hơi ngẩn ra, chưa kịp trả lời thì anh đã nói tiếp: "Hay em nghĩ lẽ ra anh nên nói một câu "tôi tha thứ cho các người", để khi họ nhận sự trừng phạt, cảm giác tội lỗi sẽ vơi đi đôi chút?"
Câu hỏi của anh khiến Tô Thanh Ngọc băn khoăn, không rõ anh đang muốn cô phản bác hay đồng tình với mình.
Tô Thanh Ngọc im lặng một hồi, rồi cô nắm lấy tay anh, dắt về phía căn phòng nằm sâu trong góc hành lang. Đó là căn phòng Hứa Mẫn Trần từng ở thời còn đi học, từ lúc anh ra nước ngoài du học, nơi này vẫn luôn bỏ trống. Lần này ông bà Hứa dọn về đây, họ đã dọn dẹp căn phòng vô cùng sạch sẽ và ngăn nắp.
Vào phòng, Tô Thanh Ngọc cẩn thận khép cửa lại, rồi kéo anh ngồi xuống chiếc bàn đặt cạnh cửa sổ. Từ vị trí ấy, họ có thể nhìn thấy những ánh đèn đêm lấp lánh xa xa, không gian yên bình đến lạ kỳ.
"Chắc chắn là anh không nhớ đâu, hồi em còn nhỏ, chính tại đây anh đã dạy kèm cho em. Em ngồi cạnh nhìn anh giải đề, rõ ràng là những bài toán hóc búa mà thầy cô nói thế nào em cũng không hiểu, vậy mà qua lời anh chỉ vài câu là em thông suốt ngay." Tô Thanh Ngọc nhìn ra cửa sổ, đắm chìm trong ký ức: "Lúc đó em đã nghĩ, anh Hứa thông minh quá, giá mà anh có thể dạy kèm cho em mãi thì tốt biết mấy. Ngày đó em còn quá nhỏ để hiểu sự mong mỏi ấy là tình cảm gì, chỉ biết là luôn muốn dõi theo anh. Mỗi ngày đi học về, việc đầu tiên em làm là dùng giấy khen 'Học sinh ba tốt' để đổi lấy chiếc kính viễn vọng, lén quan sát mọi cử động của anh. Sau này, vất vả lắm em mới thi đỗ vào trường đại học của anh, thì lại nghe tin gia đình anh sắp dọn đi, và anh đã có bạn gái..."
Cô quay sang nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng nhất: "Rồi sau đó nữa, chính là ngày chúng ta gặp lại nhau. Khi biết những chuyện anh đã trải qua, lúc đó em đã nghĩ, nếu là em, em sẽ còn tuyệt tình gấp trăm lần anh hiện tại."
Hứa Mẫn Trần lặng yên nhìn cô, anh như bị cuốn vào dòng hồi ức của cô, đôi mắt thoáng hiện lên vẻ si mê, hồi lâu không thốt nên lời.
Tô Thanh Ngọc siết chặt lấy bàn tay anh như muốn truyền thêm sức mạnh: "Cho nên, em thấy anh làm rất đúng. Anh đã quá nhân từ rồi. Nếu đổi lại là em, có khi em còn hả hê kiểu 'ông trời có mắt, quả báo nhãn tiền' ấy chứ. Dù sao đi nữa, tương lai của chúng ta không còn liên quan gì đến họ. Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ sống cuộc đời của riêng mình."
Hứa Mẫn Trần khẽ gật đầu, anh rũ mắt xuống, hàng lông mi dài khẽ rung động như cánh bướm.
"Em nói đúng." Anh thì thầm: "Sống cuộc đời của chúng ta."
Hôm nay, có lẽ mới thực sự là lời chào tạm biệt cuối cùng dành cho quá khứ. Từ nay về sau, đường ai nấy đi, nước sông không phạm nước giếng.
Cuộc đời anh bắt đầu sang trang mới, mọi thứ đều mới mẻ và tinh khôi. Như vậy thật tốt. Anh đã từng từ đỉnh cao rơi xuống đáy vực, nhưng rồi đã nỗ lực ngoi lên mặt nước, bơi sang bờ bên kia để tìm lại ước mơ và hy vọng. Anh sẽ lại dựa vào chính đôi tay mình để trở lại đỉnh cao, nhưng đó sẽ không còn là đỉnh cao của ngày xưa nữa.
Lần trở lại này, là để mang đến một tương lai bình yên cho ba mẹ, và cho người phụ nữ đã toàn tâm toàn ý vì anh.
Sáng sớm hôm sau, mọi thứ dường như vừa trải qua một cuộc tái sinh. Vẫn là ánh mặt trời rực rỡ ấy, nhưng nhìn vào lại thấy khác hẳn trước kia.
Tô Thanh Ngọc và Hứa Mẫn Trần nghỉ lại nhà họ Hứa một đêm. Sáng ra, sau khi chào tạm biệt hai bác, họ đi bộ sang nhà họ Tô đối diện. Dẫu sao cũng đã về từ tối qua, hai nhà lại chỉ cách nhau một con phố, nếu không sang chào hỏi một tiếng thì e là ba mẹ Tô sẽ không vui.
Họ đến đúng vào giờ ăn sáng. Tô Thanh Ngọc định bụng về nhà ăn ké một bữa, nhưng vừa vào phòng đã chẳng thấy ba mẹ đâu, bếp núc cũng lạnh tanh. Hóa ra cả hai đang tụ tập ngoài phòng khách, dán mắt vào màn hình TV với vẻ mặt kinh ngạc đến mức cô mở cửa vào nhà mà họ cũng chẳng hay biết.
Thấy lạ, Tô Thanh Ngọc tò mò ghé sát lại ngồi xem cùng. Chỉ nhìn vài giây cô đã hiểu tại sao ba mẹ mình lại sốc đến thế. Cô ngượng ngùng ho khẽ một tiếng, vỗ nhẹ vào vai mẹ. Hành động này khiến mẹ Tô giật bắn mình nhảy dựng lên khỏi ghế sofa, tiện thể làm ba Tô cũng được một phen hú vía. Hai người lớn tuổi bị bất ngờ đột ngột nên nhất thời có chút hoa mắt chóng mặt.
"Ba mẹ không sao chứ ạ?" Tô Thanh Ngọc dở khóc dở cười, vội vuốt lưng trấn an mẹ.
Mẹ Tô nhìn kỹ lại cô, nghi hoặc hỏi: "Hai đứa đến từ bao giờ thế? Sao chẳng nghe thấy tiếng động gì vậy? Suýt thì hù chết mẹ rồi."
Nhắc đến TV, mẹ Tô lại sôi máu: "Con còn nói nữa à! Mau khai thật cho mẹ xem chuyện này là thế nào? Tại sao lại mang thai rồi đi khám sản khoa? Cái bụng này của con trông có nhô ra một chút thật, nhưng không phải là do con béo quá đấy chứ?"
Tô Thanh Ngọc vốn định bình tĩnh giải thích, nghe mẹ nói vậy liền trừng mắt, chỉ vào mình: "Như thế này mà gọi là béo á? Với chiều cao và cân nặng này mà mẹ bảo con béo sao?"
Mẹ Tô liếc nhìn cô đầy nghiêm túc: "Người khác mẹ không biết, nhưng con thế này là béo rồi."
Tô Thanh Ngọc r*n r* một tiếng đầy bất lực. Hứa Mẫn Trần đứng cạnh nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô mà khẽ mỉm cười. Nụ cười không tự chủ ấy toát lên tình cảm sâu đậm anh dành cho TôThanh Ngọc, khiến ba Tô đứng quan sát nãy giờ cũng thấy yên tâm phần nào.
"Mà này, rốt cuộc là chuyện gì?" Ba Tô lên tiếng, "Dù hai đứa đều đến tuổi lập gia đình rồi, nhưng cũng không nên 'ăn cơm trước kẻng' như thế chứ. Tuy rằng chuyện bác sĩ bảo cưới thời nay rất phổ biến, nhưng nói ra thì cũng chẳng hay ho gì."
Hứa Mẫn Trần nắm chặt tay Thanh Ngọc, chậm rãi giải thích: "Thưa bác Tô, Thanh Ngọc không có thai đâu ạ. Hôm đó chỉ là... do cháu lo xa quá thôi."
Vừa dứt lời, anh thấy vẻ mặt của ba mẹ Tô trở nên khá vi diệu, dường như có chút hụt hẫng hóa ra họ cũng mong sớm có cháu bế.
Nắm bắt thời cơ, Hứa Mẫn Trần chuyển chủ đề ngay: "Tuy nhiên, để chuẩn bị tốt nhất cho việc đón thành viên mới sau này, chúng cháu quyết định sẽ kết hôn ạ."
Bấy giờ đã là tháng mười một, trời đã sang đông. Nếu tính chuyện cưới xin thì chắc phải tầm quanh Tết Nguyên Đán. Ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu mẹ Tô là cưới vào mùa đông thì lạnh lắm, làm gì cũng bất tiện. Nhưng rồi bà nhận ra, vấn đề quan trọng hơn cả không phải là thời tiết.
Bà nhìn chồng với vẻ khó xử, sau đó thở dài nói với Hứa Mẫn Trần: "Thực lòng bác không phản đối hai đứa kết hôn, chỉ là hiện tại cả hai đều đang khởi nghiệp, thu nhập chưa ổn định. Muốn cưới mà nhà cửa riêng cũng chưa có, cưới xong lại vẫn phải chen chúc nhau vừa sống vừa làm việc, bác cứ thấy... lòng không yên."
Dù Tô Thanh Ngọc không thuộc hàng sắc nước hương trời, nhưng bù lại cô có vóc dáng cân đối và học vấn đàng hoàng. Ban đầu, ba mẹ Tô chỉ mong tìm cho con gái một tấm chồng là công chức nhà nước hoặc nhân viên trong các doanh nghiệp quốc doanh những nơi tuy thu nhập không quá cao nhưng lại là "bát cơm sắt" ổn định. Quan trọng hơn, thường thì nhà trai sẽ chuẩn bị sẵn nhà cửa, Tô Thanh Ngọc chỉ việc gả về là có nơi chốn đàng hoàng, không nợ nần, chẳng rủi ro. Hai vợ chồng cứ thế bảo nhau đi làm, kiếm tiền nuôi con, nếu có khó khăn thì ông bà cũng sẵn lòng trợ cấp thêm. Cuộc sống như vậy chẳng phải sẽ rất thảnh thơi sao?
Thế nhưng, chẳng ai ngờ cô con gái vốn ngoan ngoãn lại "có chủ kiến" đến vậy. Cô lại chọn đúng người đàn ông từng ở cái tầng lớp mà họ phải ngước nhìn, giờ đây dù sa cơ lỡ vận nhưng vẫn dấn thân vào những công việc đầy mạo hiểm. Nếu cưới ngay lúc này, vạn nhất lần khởi nghiệp này Hứa Mẫn Trần lại trắng tay thì con gái họ biết tính sao?
Dù không trực tiếp tra hỏi Tô Thanh Ngọc, nhưng qua những lời tâm sự của ông bà Hứa hàng xóm, ba mẹ Tô cũng hiểu được phần nào tình cảnh của anh. Khi biết con gái quyết tâm đi theo Hứa Mẫn Trần, và thấy anh mang một số tiền đến để chứng minh năng lực chăm sóc cô, họ hiểu rằng đã đến lúc hai bên gia đình cần ngồi lại nói chuyện nghiêm túc.
Thực lòng, họ không nghi ngờ tài năng của Hứa Mẫn Trần, họ chỉ cảm thấy bất an. Có quá nhiều biến số khiến họ không dám tin tưởng tuyệt đối, mà điều cốt yếu vẫn là họ không đành lòng để con gái mình phải chịu khổ.
Tô Thanh Ngọc thừa hiểu nỗi lo của đấng sinh thành, cô nắm lấy tay mẹ, khẽ khàng: "Mẹ à, ở bên anh ấy, dù chưa có nhà có xe nhưng ít nhất con thấy hạnh phúc. Nếu đổi lại là người khác, dù giàu sang đến mấy mà lòng con không vui thì cũng chẳng để làm gì, mẹ thấy đúng không?"
Nhìn dáng vẻ khẩn cầu của con gái, bà Tô lại thở dài, trìu mến xoa đầu cô rồi nhìn sang Hứa Mẫn Trần: "Con bé nhà dì từ nhỏ đã chẳng để ba mẹ phải bận lòng. Nó luôn tự lập, học hành giỏi giang, lại có tầm nhìn khi chọn chuyên nghiệp đang 'hot' để theo đuổi. Nếu nó đã nhất quyết muốn gả cho cậu, tôi cũng không ngăn cản nữa. Dì chỉ hy vọng cậu Hứa đây đừng phụ lòng nó, dù sau này cậu có trở lại đỉnh cao lần nữa, gặt hái thành công thì cũng xin đừng quên những gì con bé đã hy sinh cho cậu."
Ba Tô nhẹ nhàng vỗ vai vợ trấn an: "Bà này, các con muốn tiến tới hôn nhân là chuyện đại hỷ, sao lại nói chuyện buồn bã thế? Tôi tin tưởng Mẫn Trần sẽ chăm lo tốt cho con gái mình, chẳng phải còn có ông bà Hứa làm bảo chứng đó sao?"
Vừa dứt lời thì cửa mở, vợ chồng ông Hứa bước vào, cười nói rôm rả: "Ông Tô nói chí phải! Còn có chúng tôi ở đây cơ mà, hai anh chị đừng lo. Chuyện nhà cưới cứ để hai thân già này lo liệu. Thanh Ngọc thích căn hộ ở đâu, chúng tôi sẽ mua cho con bé căn đó!"
Bà Tô ngẩn người nhìn Tô Thanh Ngọc, Tô Thanh Ngọc lại nhìn Hứa Mẫn Trần, còn Hứa Mẫn Trần thì sững sờ nhìn ba mẹ mình. Sau vài giây im lặng vì quá bất ngờ, anh lắp bắp hỏi: "Ba mẹ... lấy đâu ra tiền mà mua nhà thế?"
Tại Thời Điểm Tốt Nhất Nói Yêu Anh
Đánh giá:
Truyện Tại Thời Điểm Tốt Nhất Nói Yêu Anh
Story
Chương 46
10.0/10 từ 13 lượt.
