Tại Thời Điểm Tốt Nhất Nói Yêu Anh
Chương 44
Tô Thanh Ngọc đành phải đuổi theo, nhón chân thì thầm vào tai Hứa Mẫn Trần. Anh rũ mắt liếc nhìn cô, theo bản năng dõi theo hướng cô chỉ. Quả nhiên, có mấy kẻ đang lấm lét nấp sau đám đông. Bệnh viện là nơi đông đúc, rất dễ để họ ngụy trang. Chẳng cần đoán cũng biết đó là cánh paparazzi từ các trang tin lá cải. Có lẽ chỉ lát nữa thôi, tin tức "Hứa Mẫn Trần đưa bạn gái mới đi khám thai" sẽ tràn ngập mặt báo. Nhưng nghĩ lại, tin đó cũng chẳng quá xa rời sự thật, vì mục đích anh đưa cô đến đây đúng là vì chuyện đó.
"Đừng bận tâm đến bọn họ."
Hứa Mẫn Trần thản nhiên nắm tay cô bước tiếp. Tô Thanh Ngọc dù có chậm chạp đến mấy cũng hiểu được tại sao anh lại kiên quyết như vậy. Tim cô bỗng đập loạn nhịp, cô lầm lũi bước theo anh đến tận khoa phụ sản. Khi anh bắt đầu tìm phòng khám, cô mới không nhịn được mà lên tiếng.
"Mẫn Trần, anh nghĩ là... em có thai sao?"nTô Thanh Ngọc cắn môi hỏi.
Bước chân Hứa Mẫn Trần khựng lại. Kể từ lúc rời rạp phim, anh luôn tỏ ra gấp gáp, đây là lần đầu tiên anh dừng lại. Anh quay đầu, buông cổ tay cô ra, hờ hững nói một câu: "Ừ, anh còn tưởng phải đợi đến lúc làm xét nghiệm em mới nhận ra cơ đấy."
Tô Thanh Ngọc cười khổ: "Thực ra nội tiết tố của em không ổn định, kinh nguyệt vốn chẳng bao giờ đúng hạn. Anh đừng lo lắng quá, em mới chỉ nôn một lần thôi mà, có phải thường xuyên đâu. Nếu anh lo, lúc về mình mua que thử thai là được, vả lại chúng mình vẫn luôn có biện pháp phòng tránh, làm sao mà có thai được..."
Giọng cô cứ nhỏ dần rồi lí nhí hẳn đi. Hứa Mẫn Trần lúc này mới lên tiếng: "Xuất tinh ngoàicũng không hoàn toàn an toàn tuyệt đối đâu."
Anh thản nhiên nói ra câu đó mà mặt không đổi sắc, khiến Tô Thanh Ngọc xấu hổ tới mức hận không thể tìm cái khe nứt nào mà chui xuống ngay lập tức. Cô ngượng ngùng liếc nhìn xung quanh, cũng may mà ai nấy đều bận rộn khám bệnh nên chẳng ai rảnh để ý. Cô thở phào một hơi rồi khẽ nói: "Nhưng chắc gì đã có. Nếu... nếu thực sự có thai, anh tính sao?" Cô nhíu mày, tay siết chặt thành nắm đấm: "Anh đang trong giai đoạn gây dựng sự nghiệp, dường như lúc này có con là quá sớm. Em đoán chắc chắn anh cũng nghĩ như vậy, nhưng mà em...."
Càng nói về sau giọng cô càng nghẹn lại, vành mắt cũng bắt đầu đỏ hoe. Thực ra cô không hoàn toàn tin rằng mình đã có thai, nhưng chỉ cần nghĩ đến tình huống nếu đó là thật, ngộ nhỡ Hứa Mẫn Trần muốn cô bỏ đứa bé, lòng cô lại bồn chồn không yên. Cảm giác ấy thật khó chịu, khiến cả người cô như rã rời.
Bỏ con sao? Cô thực sự không nỡ. So với việc phải đối diện với cái kết cục nghiệt ngã ấy, cô thà cứ giả vờ như chẳng biết gì về sự thay đổi của cơ thể còn hơn.
Hứa Mẫn Trần vẫn im lặng lắng nghe cô nói. Đến thời điểm mấu chốt này, nếu anh còn không đoán ra cô đang lo sợ điều gì thì đúng là kẻ chẳng hiểu chút gì về tâm lý phụ nữ.
Anh khẽ mỉm cười, lần này đến lượt anh cảm thấy bất lực trước sự lo xa của cô. Anh hoàn toàn phớt lờ đám paparazzi đang xì xào bàn tán cách đó không xa, xem họ như không khí, rồi hơi cúi người xuống, thì thầm vào tai cô: "Nếu em mang thai, dĩ nhiên là phải sinh con ra rồi, chúng ta sẽ kết hôn ngay lập tức. Còn nếu không có thai, kiểm tra một chút anh cũng sẽ yên tâm hơn. Tóm lại, đừng có suy nghĩ lung tung nữa. Dù là đối với anh hay đối với chính bản thân mình, em cũng phải có chút lòng tin chứ."
Lời anh nói vô cùng dịu dàng, tựa như một làn gió ấm áp xoa dịu tâm hồn cô. Tô Thanh Ngọc nghe xong liền ngước mắt lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn anh, rồi chẳng màng đến đám paparazzi hay những người xa lạ đang qua lại, cô nhào tới vòng tay ôm chặt lấy cổ anh.
Thú thực, ngay cả cánh paparazzi vốn đã dày dặn kinh nghiệm, đây cũng là lần đầu tiên họ chộp được một khoảnh khắc nóng hổi mà lại đong đầy tình cảm đến thế.
Dù là ánh mắt xúc động của cô gái hay cử chỉ dịu dàng của chàng trai, tất cả đều toát lên một niềm hạnh phúc viên mãn khi đôi trái tim cùng chung nhịp đập. Hơn nữa, điều hiếm hoi là lần này họ không bị xua đuổi như đuổi ruồi, khiến tâm trạng của cánh thợ săn ảnh cũng trở nên vui vẻ. Vì thế, khi đăng bài, họ đã vô thức mà "nương tay", chọn chính tấm ảnh giàu cảm xúc nhất để công bố.
Nhưng đó là chuyện của sau này, tạm thời không bàn tới.
Điều quan trọng nhất lúc này chính là: Rốt cuộc Tô Thanh Ngọc có mang thai hay không?
Cuối cùng thì "thân làm sao lo nổi bằng vai", Tô Thanh Ngọc vẫn không thể lay chuyển được ý định của Hứa Mẫn Trần. Dưới sự hộ tống sát sao của anh, cô đã làm một bộ kiểm tra tổng quát. Ngoại trừ xét nghiệm máu phải đợi ba ngày mới có kết quả, các hạng mục khác đều có ngay tại chỗ.
Kết quả xác nhận cô không hề mang thai. Còn về việc sức khỏe có vấn đề gì khác hay không thì vẫn phải chờ kết luận cuối cùng từ mẫu máu.
Tô Thanh Ngọc nghe mà dở khóc dở cười, cô lễ phép thưa với bác sĩ: "Dạ, vậy ba ngày sau có kết quả xét nghiệm máu, cháu sẽ lại mang đến nhờ bác xem giúp ạ."
Vị bác sĩ cười hiền từ gật đầu. Ngay khi Tô Thanh Ngọc và Hứa Mẫn Trần chuẩn bị rời đi, bà bỗng ngập ngừng gọi lại: "Cháu gái, chồng cháu... có phải họ Hứa không?"
Tô Thanh Ngọc ngẩn người, quay sang nhìn Hứa Mẫn Trần. Anh cũng đang nhìn vị bác sĩ nữ. Bà cười giải thích: "Đừng hiểu lầm nhé, bác chỉ thuận miệng hỏi thôi vì thấy vị tiên sinh này trông quen mắt quá. Con trai bác học IT, suốt ngày nhắc tên một người là Hứa Mẫn Trần, còn mua bao nhiêu sách của cậu ấy nữa. Bác thấy cháu đây trông rất giống nên mới hỏi vậy."
Tô Thanh Ngọc bừng tỉnh, bác sĩ thực sự không nhận nhầm người. Nhưng nhìn phản ứng của Hứa Mẫn Trần, có vẻ anh không định thừa nhận danh tính của mình. Dẫu vậy anh cũng không phủ nhận, chỉ khẽ gật đầu chào bác sĩ rồi nắm tay Thanh Ngọc rời đi.
Lúc hai người ra khỏi bệnh viện, đám paparazzi đã giải tán. Họ bắt một chiếc taxi để về nhà.Tô Thanh Ngọc len lén liếc nhìn người đàn ông ngồi cạnh, thấy sắc mặt anh không được tốt lắm. Cô khẽ đảo mắt, nhỏ giọng hỏi: 'Trông anh có vẻ không được vui nhỉ?'
Hứa Mẫn Trần hơi nhếch môi nhìn cô. Dù miệng cười nhưng chẳng thấy chút vui vẻ nào, ngược lại, Thanh Ngọc cảm nhận rõ anh đang rất không thoải mái, thậm chí còn pha chút thất vọng.
"Anh lộ rõ thế sao?'"Anh hỏi lại, nụ cười càng thêm vẻ bất lực và chút tự ti.
Thanh Ngọc quan sát anh một lúc rồi xích lại gần, thì thầm: "Thực ra anh rất muốn có một đứa con, em nói đúng chứ?"
Sau câu hỏi của cô, Hứa Mẫn Trần im lặng rất lâu. Chiếc taxi vẫn đều đều lăn bánh, cảnh vật hai bên đường lùi nhanh về phía sau. Màn đêm buông xuống mang theo cái lạnh cắt da thịt của mùa đông, người đi đường đã khoác lên mình những chiếc áo măng tô dày sụ, không gian trở nên trầm mặc và thâm trầm. Giữa bầu không khí ấy, Hứa Mẫn Trần mới chậm rãi cất lời.
"Có lẽ ngay từ đầu chính anh cũng không nhận ra mình muốn có con đến thế. Chỉ là vừa nghe bác sĩ nói em không hề mang thai, trong lòng anh bỗng thấy trống rỗng, như thể vừa đánh mất một thứ gì đó vô cùng quý giá.'"Nói đến đây, anh dường như có chút ngượng ngùng, cười nhẹ đầy vẻ tự giễu: "Suy nghĩ như vậy có phải là hơi sướt mướt không? Cứ như mấy cô gái hay lo được lo mất vậy."
Tô Thanh Ngọc mỉm cười dịu dàng, tựa đầu vào vai anh: "Sao lại thế chứ? Anh nghĩ vậy em vui lắm. Thực ra em cũng rất muốn có một đứa con. Nếu đó cũng là mong muốn của anh, em sẽ chăm sóc bản thân thật tốt để sớm sinh một em bé thuộc về hai chúng ta."
Hứa Mẫn Trần lập tức bắt được ý tứ trong lời cô nói, anh siết chặt lấy bàn tay cô, hạ thấp giọng thì thầm: "Vậy thì trước lúc đó, có lẽ anh cần phải cưới em đã. Em... có đồng ý không?"
Thực ra, Tô Thanh Ngọc từng vẽ ra bao nhiêu kịch bản cầu hôn lãng mạn. Thuở còn yêu thầm một Hứa Mẫn Trần xa vời vợi, cô đã mơ thấy một bóng hình mờ ảo cầu hôn mình giữa biển xanh cát trắng. Lúc đó cô đã mộng mơ rằng biết đâu người ấy chính là anh, biết đâu một ngày nào đó tương lai ấy sẽ thành sự thật.
Thế nhưng ngay sau đó, cô lại cảm thấy xấu hổ mà tự cười nhạo chính mình. Tại sao lại có thể hão huyền đến thế, lại dám đưa ra một giả thiết "không biết lượng sức" như vậy, rõ ràng khi ấy cô chẳng có chút vốn liếng nào để tự tin cả.
Thật khó mà hình dung nổi, có một ngày cô lại thực sự được nghe chính miệng anh cầu hôn. Lần trước anh đưa cô về gặp ba mẹ đã khiến cô vui sướng ngất ngây, nỗi hân hoan đó còn chưa kịp tan đi thì giờ đây lời cầu hôn lại ập đến. Tô Thanh Ngọc chẳng còn tâm trí đâu mà bận tâm mình đang ngồi trên xe taxi nữa, cô gật đầu lia lịa trong xúc động.
"Em đồng ý, đương nhiên là em nguyện ý rồi!'"Cô phấn khích ôm chầm lấy người đàn ông bên cạnh, mặc kệ bác tài xế đang nhìn mình với vẻ mặt thế nào. Đôi mắt đỏ hoe vì hạnh phúc, cô cứ thế rướn người hôn lên mặt Hứa Mẫn Trần, rồi vẫn chưa thấy đủ mà thốt lên: "Em hạnh phúc quá đi mất, mong ước cả đời này cuối cùng cũng thành hiện thực, em sắp được gả cho anh rồi!"
Bác tài xế nhìn qua gương chiếu hậu chứng kiến cảnh tượng "phá vỡ liêm sỉ" này, lẽ ra ông phải cảm thấy thanh niên thời nay thật quá phóng túng, nhưng chẳng hiểu sao khóe miệng lại vô thức nhếch lên theo. Cảnh tượng này đúng là có sức truyền cảm ghê gớm, bác tài sực tỉnh, vội vàng lắc lắc đầu để tập trung lái xe.
Ban đêm.
Quán bar.
An Hồng ngồi trong căn phòng bao quen thuộc tại quán bar, nói là ngồi, nhưng thực chất là đang nằm bò ra bàn.
Đổ rượu ra ly rồi mới uống có vẻ quá chậm chạp, không đủ sảng khoái, An Hồng dứt khoát cầm cả chai tu ừng ực. Hơn nửa chai rượu vang đỏ trôi xuống bụng mang theo cái lạnh lẽo thấu xương, dường như chính sự buốt giá ấy khiến cơ thể cô ta quá tải, cả người nổi da gà, sống lưng lạnh toát.
Uống thêm một hồi, cô ta bỗng thấy mình không nên ở đây. Tại sao cô ta lại ở nơi này chứ? Cô taphải về nhà, một người phụ nữ say khướt thế này mà ở đây thì thật quá nguy hiểm.
Thế là An Hồng run rẩy bò dậy, lảo đảo rời phòng với hơi men nồng nặc. Nhân viên quán bar chẳng ai dám lên tiếng hỏi han, chỉ lặng lẽ gọi điện báo cho Vu Nhiên một tiếng. Nhưng Vu Nhiên lúc này đang bận tối tăm mặt mày để xử lý đống rắc rối thù trong giặc ngoài, căn bản không rảnh lo cho An Hồng. Dù anh ta có muốn đi đón cô ta thì cũng bị mớ bòng bong trước mắt cầm chân, lực bất tòng tâm.
Cứ thế, An Hồng đứng bên lề đường bắt đầu vẫy xe. Giờ này, một người phụ nữ xinh đẹp lại ăn mặc quyến rũ đi bắt xe, tài xế nào cũng sẽ nán lại một chút, thậm chí có kẻ còn nảy sinh ý đồ xấu. Nhưng An Hồng dù sao vẫn là An Hồng, dù say mướt vẫn là một người đàn bà sắc sảo và mạnh mẽ. Một chiếc taxi dừng lại cạnh cô ta, gã tài xế hạ kính sổ ghế phụ rồi huýt sáo cợt nhả. Cô talập tức nheo mắt, buông một câu chửi thề bằng tiếng Anh rồi giơ "ngón tay thối" về phía gã, sau đó bước thẳng lên một chiếc taxi khác đang đỗ gần đó, mặc kệ gã tài xế kia chửi đổng lại một câu.
"Tiểu thư, cô muốn đi đâu?" Người cầm lái chiếc xe này là một nữ tài xế. Có lẽ cô ấy lo lắng An Hồng sẽ bị kẻ xấu lợi dụng nên mới nhanh chóng dừng lại đón cô lên.
"Tôi muốn về nhà."An Hồng cộc cằn báo một địa chỉ, rồi rút vài tờ tiền mặt từ trong ví ném lên ghế trước: "Cho cô đấy, đưa tôi về nhà."
Nói xong, cô ta dựa vào lưng ghế rồi lịm đi chẳng biết gì nữa. Nữ tài xế nhặt xấp tiền, liếc nhìn cô ta qua gương chiếu hậu rồi thở dài ngao ngán. Cô ta thầm nghĩ cô gái này chắc chắn là thất tình nên mới ra nông nỗi này. Nhưng lạ thay, cô gái này trông cứ quen mắt thế nào ấy, chẳng biết là đã gặp ở đâu rồi.
Với nỗi thắc mắc đó, nữ tài xế rời khỏi quán bar, chạy theo địa chỉ An Hồng đã đưa. Khoảng nửa giờ sau, giữa đêm khuya hơn mười một giờ, xe đã tới điểm đến. Lúc này trời tối đen như mực, khu phố này lại toàn nhà cũ, cư dân đa phần là người già nên ngủ rất sớm, nhà nào nhà nấy đều đã tắt đèn. Ngoài ánh đèn đường hiu hắt, chỉ còn lại ánh đèn pha của chiếc taxi soi sáng.
"Tiểu thư?" Nữ tài xế thử gọi nhưng An Hồng không tỉnh. Bà đành xuống xe, vòng ra ghế sau vỗ vỗ vai cô ta. Lần này cô ta có tỉnh lại, nhưng vẫn trong trạng thái say khướt, đầu óc mông lung chẳng biết trời đất là gì.
Vốn là người tốt bụng, thấy cô ta như vậy, nữ tài xế nhìn theo địa chỉ mà cô ta báo rồi đỡ cô xuống xe, dìu đến trước cổng nhà rồi nhấn chuông. Gia đình này chắc đã ngủ say nên cô gái nhấn chuông hồi lâu vẫn không thấy động tĩnh. Cô gái kiên trì nhấn tiếp, hai ba phút sau, cửa cuối cùng cũng mở. Một người phụ nữ đứng tuổi khoác vội chiếc áo khoác, vẻ mặt đầy nghi hoặc hỏi: "Đã khuya thế này rồi, cô tìm ai vậy?"
Nữ tài xế lập tức đẩy An Hồng sang phía bà ấy rồi nói: "Bác ơi, đây là con gái bác phải không? Tôi đưa cô ấy về nhà giúp bác đây. Tôi phải chạy chuyến tiếp đây, đi trước nhé!"
Tại Thời Điểm Tốt Nhất Nói Yêu Anh
Đánh giá:
Truyện Tại Thời Điểm Tốt Nhất Nói Yêu Anh
Story
Chương 44
10.0/10 từ 13 lượt.
