Tại Thời Điểm Tốt Nhất Nói Yêu Anh
Chương 43
Những lời Vu Nhiên nói chẳng khác nào những nhát dao rỉ máu đâm sâu vào trái tim An Hồng. Cho đến tận lúc bước vào khán phòng họp báo và ngồi vào vị trí diễn thuyết, cô ta vẫn không tài nào lấy lại được bình tĩnh. Gương mặt cô ta cứng đờ, vô hồn nhìn về phía trước, nơi vô số ống kính máy ảnh và phóng viên từ các cơ quan thông tấn lớn đang chực chờ. Buổi họp báo hôm nay quan trọng đến mức chỉ cần cô ta sảy chân nói sai dù chỉ một từ, người của Hứa Mẫn Trần cũng có thể chớp lấy để mổ xẻ và suy diễn quá mức. Ban đầu cô vốn đã chuẩn bị vô cùng kỹ lưỡng, trong tư thế sẵn sàng chiến đấu, nhưng giờ đây đầu óc cô bỗng trống rỗng hoàn toàn. Đến khi giờ đã điểm, buổi họp báo chính thức bắt đầu, An Hồng vẫn giữ im lặng tuyệt đối.
Ánh đèn flash liên tục nháy sáng đến lóa mắt. Vu Nhiên sốt ruột không thôi, hắn đưa tay kéo nhẹ cánh tay cô ta nhắc nhở, nhưng An Hồng vẫn chẳng nói một lời. Ngay khi các phóng viên bắt đầu xì xào bàn tán và nghi ngại lẫn nhau, An Hồng bỗng nhiên rơi lệ.
Khoảnh khắc ấy lập tức bị giới phóng viên tại hiện trường điên cuồng thu vào ống kính. Đôi mắt An Hồng mở to, trân trân nhìn về phía trước không hề chớp lấy một lần, để mặc cho những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má rồi vỡ tan. Cô ta hít một hơi thật sâu, nỗ lực kìm nén cảm xúc để bắt đầu lên tiếng.
"Xin lỗi mọi người vì đã để các bạn phải thấy trò cười này. Chỉ là cứ nghĩ đến việc buộc phải đối đầu với người mình từng yêu sâu đậm nhất, lòng tôi lại đau thắt lại, không thể bình tâm nổi."
An Hồng vốn luôn xuất hiện với hình tượng một nữ cường nhân, đây là lần đầu tiên cô thể hiện sự yếu đuối trước công chúng. Vốn có nhan sắc trời ban, vẻ tiều tụy này của cô ta ngay lập tức khơi dậy sự trắc ẩn của giới truyền thông. Thái độ hùng hổ, chực chờ chất vấn của đám đông ban nãy bỗng chốc dịu đi đáng kể.
"Thực ra trước buổi họp báo, bộ phận truyền thông đã chuẩn bị cho tôi rất nhiều bản thảo." Cô tacầm xấp văn kiện trên bàn lên lật xem qua rồi bật cười tự giễu, "Nhưng đến lúc này, tôi bỗng thấy những thứ này chẳng còn nghĩa lý gì nữa." Nói đoạn, cô ta thẳng tay xé nát xấp tài liệu, vừa xé vừa rũ mắt nói: "Cho đến tận giờ phút này, lòng tôi vẫn còn yêu người đàn ông ấy. Tôi biết đây là buổi họp báo của công ty, không nên nhắc đến chuyện tư tình, nhưng tôi vẫn muốn khẳng định với mọi người rằng: Dù Hứa tiên sinh đã có những lựa chọn sai lầm và mọi chuyện đã đi đến nước này, tôi vẫn luôn chờ đợi anh ấy quay lại Abbott. Chỉ cần anh ấy chịu nhận sai, tôi và Vu tiên sinh đều sẵn lòng dang tay đón nhận anh ấy một lần nữa."
Vu Nhiên vốn đang lo lắng và bất mãn vì An Hồng tự ý bỏ bản thảo để nói năng tự do, nhưng khi nghe giọng điệu và nhìn biểu cảm của cô ta, anh ta chợt nhận ra nước đi này quá sức tuyệt vời.
Việc tung ra quân bài tình cảm luôn hiệu quả hơn những lời giải thích hành chính khô khan để tranh thủ lòng tin của công chúng. Bởi lẽ trước đó, Hứa Mẫn Trần vốn là người ở thế yếu, còn dư luận thì đang chĩa mũi dùi nghi ngờ hai người bọn họ hãm hại anh để trục lợi.
An Hồng hít một hơi sâu, đôi mắt nhòe lệ nhìn thẳng vào ống kính: "Tôi vẫn luôn tự nhủ, dù có phải chờ đợi bao nhiêu tháng ngày để anh ấy nhận ra lỗi lầm rồi quay về Abbott, tôi vẫn cam lòng. Thế nhưng tôi không ngờ, anh ấy hiện tại lại vì bạn gái mới mà lập công ty riêng, dùng mọi thủ đoạn lôi kéo nhân sự cũ để quay lại đối đầu với Abbott nơi từng là đứa con tinh thần mà anh ấy dày công gây dựng."
Lời vừa dứt, cả khán phòng trở nên hỗn loạn. Tất cả phóng viên đều bắt được từ khóa gây sốc: Hứa Mẫn Trần có người mới!
Ngay lúc này, phía truyền thông bám đuôi tại rạp chiếu phim cũng đã tung tin tức mới nhất lên mạng. Một vài phóng viên tại hiện trường nhận được tin nhắn liền lập tức sửa lại bản thảo: Hứa Mẫn Trần thực sự đã có bạn gái mới. Vậy mối quan hệ này bắt đầu từ trước hay sau khi anh rời khỏi Abbott? Nếu là từ trước, chẳng lẽ cô gái này chính là 'tiểu tam' xen vào giữa anh và An Hồng?
Hàng loạt câu hỏi hóc búa được tung ra dồn dập. Vu Nhiên trong lòng sướng rơn, nhưng mặt vẫn giữ vẻ sầu bi, như thể họ mới là những nạn nhân đáng thương nhất trong vở kịch này. An Hồng giả vờ như không còn sức để trả lời, cô ta chống tay xuống bàn nức nở khóc. Vu Nhiên thấy vậy liền nhanh chóng tiến lại đỡ lấy cô ta, tuyên bố với giới báo chí: "An tổng sức khỏe không tốt, buổi họp báo hôm nay kết thúc tại đây. Rất mong các bạn truyền thông đưa tin khách quan và hỗ trợ chúng tôi."
Sự khiêm nhường giả tạo của Vu Nhiên khiến cánh phóng viên cảm thấy rất được tôn trọng. Cộng thêm hình ảnh một nữ cường nhân như An Hồng lại khóc đến mức không thành tiếng, dư luận bắt đầu ngả hẳn về phía Abbott.
Vừa rời khỏi hiện trường, An Hồng lập tức lau khô nước mắt. Vu Nhiên nhìn cô ta cười đắc ý: "Tôi thật không ngờ em lại nhanh trí đến thế. Biết tôi cho người đi chụp trộm cậu ta và con bé kia là em dùng ngay vào cuộc họp báo. Lần này chúng ta chỉ cần dẫn dắt truyền thông tin rằng Hứa Mẫn Trần ngoại tình trước là nắm chắc phần thắng. Một gã đàn ông vì nhân tình mà phạm lỗi phải rời công ty, rồi còn quay lại cắn vợ cũ vì tiểu tam thì ai thèm ủng hộ cậu ta và sản phẩm của cậu ta nữa?"
Vu Nhiên càng nói càng phấn khích, suýt chút nữa thì cười thành tiếng. An Hồng liếc xéo hắn: "Đầu óc anh bớt đơn giản đi được không? Đây mới chỉ là lời nói từ một phía của chúng ta. Anh nghĩ Hứa Mẫn Trần sẽ không đưa ra bằng chứng sao?'
Vu Nhiên khựng lại, ấp úng đáp: "Cậu ta thì lấy đâu ra bằng chứng? Hiện tại chúng ta đang chiếm thế thượng phong, chúng ta ra đòn trước, sau này cậu ta có giải thích thì mình cứ thuê thủy quân vào chửi cậu ta là giấu đầu lòi đuôi, đánh lạc hướng dư luận là xong."
An Hồng đứng khựng lại, nhìn về phía trước: "Anh ấy không hề ngoại tình, không có lỗi với tôi, lại càng không có lỗi với anh. Đó là sự thật. Còn về bằng chứng? Tôi không lo anh ấy phủ nhận chuyện Tô Thanh Ngọc là tiểu tam, vì chuyện đó anh ấy chỉ có thể tìm người nhà làm chứng, mà người nhà thì lời khai không có giá trị pháp lý. Nhưng... nếu anh ấy đưa ra được bằng chứng về vụ chúng ta hãm hại anh ấy năm đó thì sao?"
Vu Nhiên lập tức hoảng loạn: "Không thể nào! Chẳng lẽ cậu ta vẫn còn giữ sao? Với tính cách của cậu ta, suốt mấy tháng qua không có hành động gì, những chứng cứ cần xóa chúng ta đã xóa sạch rồi, tôi không tin cậu ta còn giữ lại cái gì."
An Hồng cười khổ, nửa giận nửa thương hại: "Vu Nhiên, anh đúng là kém cỏi hơn anh ấy không chỉ một chút. Anh ấy bây giờ đâu có làm một . Dàn lãnh đạo cũ đi theo anh ấy toàn là những kẻ sừng sỏ ở Abbott, anh nghĩ họ sẽ khoanh tay đứng nhìn sao?"
Vu Nhiên đờ người ra, đầu óc bắt đầu rối loạn tìm cách đối phó.
Thế nhưng, sự việc ập đến còn nhanh hơn cả những gì họ tưởng tượng và lo sợ.
Trong khi Hứa Mẫn Trần và Tô Thanh Ngọc vẫn đang ngọt ngào tận hưởng bộ phim tình cảm, thì những cộng sự đang nghỉ cuối tuần của anh đã âm thầm tung đòn phản kích nhắm thẳng vào buổi họp báo của Abbott. Ngay trên trang Weibo vừa đăng ký của công ty mới, họ đã ném ra một "quả bom hạng nặng": Đó là bản thỏa thuận nội bộ giữa Abbott và công ty chứng khoán vốn liên quan đến vụ án thao túng thị trường trước đây. Điều chấn động nhất là, người ký tên trên bản thỏa thuận đó không phải là kẻ đang bị dư luận truy cứu trách nhiệm Hứa Mẫn Trần, mà lại chính là An Hồng và Vu Nhiên.
Ngay khi bản thỏa thuận này được công bố, An Hồng người vừa mới sụt sùi khóc lóc vì "bị cắm sừng" tại họp báo lập tức bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió. Đòn đánh này đến quá đúng lúc, chứng tỏ Hứa Mẫn Trần đã sớm thu thập đủ bằng chứng, chỉ chờ thời điểm mấu chốt để tung ra nhát dao chí mạng, khiến Vu Nhiên và An Hồng không còn đường chống đỡ, dẹp bỏ mọi rắc rối không đáng có chỉ trong tích tắc.
Nhìn những dòng thông báo mới nhất trên Weibo và hàng loạt bình luận đang nhảy số chóng mặt, An Hồng thực sự cảm thấy kinh hoàng.
Chưa bao giờ cô ta nhận thức rõ ràng như lúc này: Hứa Mẫn Trần thực sự không còn yêu cô tanữa, và lần này anh muốn dồn cô ta vào đường chết. Có lẽ ngay từ đầu anh đã cho cô ta và Vu Nhiên cơ hội, chỉ cần họ không làm mình làm mẩy, để công ty mới của anh yên ổn phát triển thì đôi bên vẫn có thể nước sông không phạm nước giếng. Nhưng một khi cô ta đã bất nhân, thì anh cũng chẳng cần giữ nghĩa.
Một khi tính xác thực của bản thỏa thuận trong ảnh được chứng minh, thì kết cục thảm hại của Hứa Mẫn Trần năm xưa chính là tấm gương cho tương lai của An Hồng và Vu Nhiên.
An Hồng đờ đẫn cả người, nhìn chằm chằm vào điện thoại không thể tin nổi. Đúng lúc đó, Vu Nhiên hớt hải xông vào văn phòng, chìa điện thoại ra trước mặt cô ta, hét lớn: "Bản thỏa thuận này sao có thể rơi vào tay bọn họ được?! Không phải em nói với tôi là tất cả những gì chúng ta ký kết đều đã bị hủy sạch rồi sao? Ngay cả bên công ty chứng khoán cũng không tra ra được cơ mà, sao giờ nó lại lù lù xuất hiện thế này?!"
Giọng nói của Vu Nhiên tràn ngập sự sợ hãi tột cùng. Nếu không phải vì quá hoảng loạn, anh tađã không dùng cái giọng điệu gay gắt đó để nói chuyện với người mà anh ta vốn thầm thương trộm nhớ bấy lâu như An Hồng.
An Hồng liếc nhìn anh ta đầy vẻ dửng dưng, cười tự giễu: "Tôi đã hủy rồi, chính tay tôi đốt sạch, thậm chí tro cũng đã xả trôi xuống bồn cầu. Chính xác là mấy bản thỏa thuận đôi bên ký kết đều được xử lý như vậy, làm sao tôi biết bọn họ lấy đâu ra thêm một bản nữa?"
Vu Nhiên suy sụp hoàn toàn, ngã quỵ xuống ghế sofa. Trong khi đó, ở phía bên kia rạp chiếu phim, Hứa Mẫn Trần cảm nhận được điện thoại trong túi đang rung lên, anh lấy ra xem thì thấy một dãy số rất quen thuộc là của một nhân viên cấp dưới. Anh thản nhiên nhấn nút nghe nhưng không nói lời nào, chỉ áp điện thoại vào tai, im lặng lắng nghe một hồi rồi cất máy trở lại vào túi. Anh tiếp tục đưa bắp rang cho Tô Thanh Ngọc, nhìn cô vừa xem phim vừa cười tủm tỉm nhai bắp rang đầy ngon lành, đôi mắt anh cũng hiện lên vẻ sủng ái vô bờ.
Thực tế, An Hồng đã vô cùng cẩn trọng, những thứ cần tiêu hủy đều do đích thân cô ta xử lý. Thế nhưng cô ta đã quên mất một điều: ai mới là người bỏ ra nhiều tâm huyết nhất khi thành lập công ty, và ai mới là người có uy tín cao nhất trong lòng nhân viên? Trong quá trình xử lý văn kiện, chỉ cần qua tay người khác là rất dễ để lại dấu vết. Có thể coi là may mắn cho họ khi lúc đầu ra tay quá nhanh khiến Hứa Mẫn Trần không kịp trở tay, khiến anh mất tất cả chỉ trong chớp mắt và ngã xuống từ đỉnh cao vinh quang, nhưng điều đó không có nghĩa là những bằng chứng ấy không có ai bí mật giữ lại.
Dù bản gốc khó lòng giữ được, nhưng những tấm ảnh chụp bằng điện thoại vô cùng rõ nét, từng trang, từng chữ, cho đến con dấu và chữ ký đều đủ sức nặng để vượt qua mọi cuộc thẩm định của tòa án và cơ quan công chứng. Một khi thứ này được tung ra, Vu Nhiên và An Hồng coi như đã nắm chắc phần thua.
Sau khi trấn tĩnh lại, An Hồng bắt đầu điên cuồng gọi cho Hứa Mẫn Trần với hy vọng sự yếu thế lúc này có thể cứu vãn được tình hình. Nhưng điện thoại vẫn không thể kết nối. Không còn giống như trước đây, chỉ cần chuông reo hai tiếng là anh sẽ bắt máy, kể từ ngày anh rời đi, cô ta chưa bao giờ gọi được cho anh thêm một lần nào nữa.
Sau khi thẳng tay chặn thêm một số điện thoại mới của An Hồng, Hứa Mẫn Trần nắm tay Tô Thanh Ngọc bước ra khỏi rạp phim. Cô đang mải mê ăn cây kẹo bông gòn trên tay nên chẳng hề hay biết anh vừa làm gì. Đang ăn, cô bỗng dừng bước, nhíu mày cảnh giác: "Hình như có ai đang chụp lén chúng mình thì phải?"
Hứa Mẫn Trần liếc mắt về phía vị trí cô vừa chỉ, kẻ chụp lén lập tức lẩn trốn. Anh không hề bận tâm, tiếp tục dắt tay cô bước đi, thản nhiên nói: "Cũng đến lúc để mọi người biết chuyện này rồi."
Nhìn bóng lưng vững chãi của người đàn ông đang dắt tay mình phía trước, nghe những lời anh nói, khóe môi Tô Thanh Ngọc không tự chủ được mà cong lên hạnh phúc. Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, đang đi cô bỗng cảm thấy dạ dày khó chịu. Chẳng biết do cây kẹo bông gòn hay do mùi nước hoa nồng nặc của ai đó vừa thoảng qua, tóm lại là cô thấy buồn nôn cực độ, vội che miệng chạy tới một góc.
Hứa Mẫn Trần bước nhanh theo sau. Nhìn thấy cô đang nôn khan bên cạnh thùng rác, đôi mắt anh bỗng mở to kinh ngạc.
Chẳng rõ là có chuyện gì, sau khi nôn khan một trận đầy khó chịu ngay cửa rạp phim, Tô Thanh Ngọc đã bị Hứa Mẫn Trần "áp giải" thẳng tới bệnh viện.
Lặng lẽ đi theo sau nhìn anh tất bật xếp hàng, lấy số đăng ký, rồi lại lếch thếch theo anh vào phòng khám, đầu óc Tô Thanh Ngọc vẫn còn đang trong trạng thái mông lung.
"Mẫn Trần này, em thật sự không sao đâu mà. Chỉ là nôn một chút thôi, chắc do bát canh hôm nay hơi ngấy thôi. Em về uống viên thuốc tiêu hóa là khỏi ngay ấy mà, anh đừng lo lắng quá." Tô Thanh Ngọc níu lấy tay anh, cô không muốn lãng phí tiền bạc vì thực sự cảm thấy bản thân vẫn ổn.
Hứa Mẫn Trần quay đầu lại, nhìn cô với vẻ mặt đầy ẩn ý một hồi lâu, rồi mới mím môi nói: "Trước khi rõ ràng thì đừng có uống thuốc linh tinh."
Tô Thanh Ngọc lờ mờ nhận ra có gì đó sai sai, nhưng cô lại chẳng dám tự mình mơ mộng về phía ấy, chỉ đành thuận theo lời anh mà hỏi vặn lại: "Đã không cho em uống thuốc, thế anh mang em đến bệnh viện để làm gì cơ chứ?"
Hứa Mẫn Trần thu hồi tầm mắt, tiếp tục sải bước về phía trước. Vì lo cô sẽ không tự giác đi theo, anh còn đưa tay nắm chặt lấy cổ tay cô mà kéo đi. Giữa dòng người đông đúc, Tô Thanh Ngọc vẫn thoáng thấy vài người đang cầm máy ảnh lén lút chụp hai người. Cô hơi kháng cự, muốn rút tay về vì không muốn họ chộp được những khoảnh khắc có thể bị thêu dệt, làm lớn chuyện trên mặt báo.
Thế nhưng, có lẽ Hứa Mẫn Trần lại hiểu lầm rằng cô đang trốn tránh việc kiểm tra sức khỏe, nên anh càng nắm chặt hơn, nhất quyết không buông. Sức con gái làm sao bì được với đàn ông, kết quả là Tô Thanh Ngọc có vùng vẫy thế nào cũng chẳng thể thoát ra được.
"Mẫn Trần, anh buông em ra trước đã, em sẽ tự đi theo anh mà. Phía bên kia hình như có người đang chụp lén chúng mình đấy!"
Tại Thời Điểm Tốt Nhất Nói Yêu Anh
Đánh giá:
Truyện Tại Thời Điểm Tốt Nhất Nói Yêu Anh
Story
Chương 43
10.0/10 từ 13 lượt.
