Tại Thời Điểm Tốt Nhất Nói Yêu Anh
Chương 42
Hạ Mộc Trạch chậm rãi thở hắt ra, tay siết chặt bức ảnh, bỗng nhiên cười nhạo một tiếng: "Em tưởng anh không hiểu đạo lý đó sao? Nhưng bao lâu nay, có ai thèm bận tâm đến cảm xúc của anh không? Người đi thì đi rồi, nhẹ lòng biết mấy. Nghiên Nghiên, em bảo anh phải làm sao đây? Anh cũng phải có chỗ nào đó để ký thác tâm hồn chứ, nếu không anh sẽ gục ngã mất. Mà em biết đấy, anh không được phép gục ngã, vì nếu anh ngã xuống, em sẽ không thể tiếp tục cuộc sống như bây giờ nữa."
Hạ Nghiên kích động nắm lấy tay anh trai: "Anh à, chỉ cần chúng ta ở bên nhau, dù sống thế nào em cũng thấy hạnh phúc. Anh quay đầu lại đi, đừng cố chấp nữa. Sau này chúng ta sẽ sống cho riêng mình, em hy vọng anh có thể thực lòng yêu một người khác, chứ không phải yêu một bóng dáng của chị dâu hay một niềm tin hư ảo."
Hạ Mộc Trạch đau đớn ôm mặt. Hạ Nghiên ngồi dậy nhào vào lòng anh, trong phòng bệnh yên tĩnh vang lên tiếng nức nở không dứt của cô bé. Nghe tiếng khóc ấy, trái tim vốn đã tan nát của Hạ Mộc Trạch dường như lại vỡ thêm một lần nữa.
Rất lâu sau, lâu đến mức Hạ Nghiên gần như kiệt sức vì khóc, cô mới nghe thấy câu trả lời của anh trai như một ảo giác. Giọng anh ấy trầm thấp, khàn đặc, mang theo vẻ tê dại, khẽ thốt ra một chữ: "Được."
Hạ Nghiên nhẹ lòng, tinh thần vừa thả lỏng liền ngất lịm đi bên cạnh anh ấy. Hạ Mộc Trạch hốt hoảng đứng bật dậy gọi bác sĩ. Giữa đêm khuya, trong phòng bệnh tràn ngập tiếng cười tự giễu đầy tuyệt vọng của anh ấy hòa lẫn với bóng dáng tất bật của y bác sĩ.
Ngày kế tiếp là ngày nghỉ, dù là cuối tuần nhưng nhiều người vẫn đến văn phòng làm việc như thường lệ. Tô Thanh Ngọc, người vốn ôm mộng "cuối tuần có thể ngủ nướng đến 10 giờ", sau khi thức dậy bỗng thấy cả thế giới thật tồi tệ.
Lúc cô tỉnh dậy, Hứa Mẫn Trần không có trong phòng. Cô cứ ngỡ anh ở ngoài làm việc gì đó nên cứ thế mặc váy ngủ bước ra. Khổ nỗi, sau "trận chiến kịch liệt" đêm qua, trên ngực cô đầy rẫy những dấu vết ân ái. Nếu mặc đồ thu đông bình thường thì chẳng ai thấy, nhưng đằng này cô chỉ mặc mỗi chiếc váy ngủ mỏng manh, khoác hờ chiếc áo khoác, để lộ vùng cổ và ngực một cách "hào phóng". Vừa ra khỏi cửa, cô đã nhận ngay "lễ chú mục" của các đồng nghiệp đang tăng ca.
Tô Thanh Ngọc chết lặng, dụi mắt vì tưởng mình nhìn lầm, nhưng khi thấy họ vẫn lù lù ở đó, cô mới biết mình vừa mất mặt đến mức nào.
"Xin lỗi... quấy rầy rồi, mọi người tiếp tục đi nha." Cô lúng túng nói rồi chạy biến vào phòng ngủ, tựa lưng vào cửa th* d*c. Cô ai oán dậm chân, nghĩ thầm phen này xong đời, hình tượng dày công gây dựng bấy lâu coi như tan thành mây khói.
Tiếng gõ cửa vang lên, cô vội siết chặt áo khoác rồi mở cửa. Thấy người đứng ngoài là Hứa Mẫn Trần, cô thở phào trách khẽ: "Sao anh không bảo em là hôm nay mọi người đến tăng ca?"
Cô nhường lối cho anh vào phòng, vô tình nới lỏng tay cầm cổ áo. Những vết đỏ trên ngực cô lập tức lọt vào mắt Hứa Mẫn Trần. Anh nhìn chằm chằm vài giây rồi quay đi, biểu cảm không rõ là gì, nhưng Tô Thanh Ngọc lại thấy rất muốn trêu anh. Gần đây gan cô to ra hẳn, nhiều việc trước kia chẳng dám nghĩ tới thì nay đều dám làm. Cô tự nhủ: Đây là dấu hiệu tốt, chứng tỏ con đường từ yêu thầm đến yêu công khai của mình là hoàn toàn đúng đắn.
"Mọi người có việc cần xử lý, em cứ ở trong phòng nghỉ ngơi đi." Hứa Mẫn Trần ngồi xuống mép giường, nhìn bức tranh treo tường rồi bổ sung: "Nếu em thấy ngại."
Thanh Ngọc ngồi xuống cạnh anh, cô vòng tay ôm vai anh hỏi: "Cuối tuần mà mọi người vẫn làm việc, có vất vả quá không anh?"
Hứa Mẫn Trần quay lại nhìn cô, dò xét: "Em đang có kế hoạch gì à?"
Bị nói trúng tim đen, cô lảng tránh: "Cũng không hẳn... mà có cũng vô dụng thôi, anh chắc chắn phải làm việc với họ rồi." Nói đoạn cô cúi đầu nghịch ngón tay, vẻ mặt đầy ủy khuất.
Thực ra, nhan sắc của cô rất đỗi bình thường, tuy không xấu nhưng tuyệt nhiên không thể gọi là xinh đẹp. Xét về đẳng cấp của Hứa Mẫn Trần, anh chắc hẳn đã từng gặp gỡ vô số mỹ nhân, ngay cả cô bạn gái cũ cũng thuộc hàng sắc nước hương trời. So với họ, diện mạo của Tô Thanh Ngọc thực sự mờ nhạt đến cực điểm. Lẽ ra anh không nên cảm thấy những biểu cảm hay cử chỉ của cô có gì là đẹp đẽ hay động lòng người, nhưng sự đời vốn dĩ lại chẳng như thế.
Chỉ cần nhìn cô, anh liền cảm thấy từng động tác nhỏ nhất của cô đều toát lên vẻ đẹp riêng. Đôi khi chỉ là một nụ cười mỉm nhàn nhạt cũng đủ khiến anh thấy đây chẳng phải là mùa thu muộn với vạn vật héo tàn, mà là mùa xuân ấm áp, khi muôn loài đang hồi sinh mãnh liệt.
"Anh đang nhìn gì thế?'"Tô Thanh Ngọc nghiêng đầu quan sát Hứa Mẫn Trần. Anh cứ chăm chú nhìn cô không rời mắt, khiến cô dù đã quá đỗi quen thuộc vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng, mất tự nhiên.
Một lúc sau, Hứa Mẫn Trần mới chịu mở lời, nhưng ánh mắt vẫn đóng đinh trên người cô không đổi: "Anh không cần phải làm việc cùng họ. Mọi người có việc chưa xong nên mới đến làm, xử lý xong họ sẽ đi ngay thôi."
"Hóa ra là em muốn đi chơi. Em muốn đi đâu?"
Cô khoa tay múa chân phấn khích: "Em muốn đi nhiều nơi lắm! Anh nghĩ xem, chúng mình bên nhau lâu thế mà chưa bao giờ đi hẹn hò như những cặp đôi bình thường cả. Công viên giải trí, vườn hoa, bờ biển... em đều muốn đi với anh."
Khi nói những lời này, đôi mắt Tô Thanh Ngọc sáng rực lên khiến Hứa Mẫn Trần gần như không thể chối từ. Và ngay khi anh vừa định 'giương cờ trắng đầu hàng', cô đã vội lao tới ôm lấy cánh tay anh, bồi thêm một đòn quyết định: "Em còn muốn cùng anh đi xem phim nữa. Chiều nay có một bộ phim tình cảm mà em vô cùng mong đợi, anh đi xem cùng em nhé?"
Hóa ra là muốn đi xem phim.
Hứa Mẫn Trần thầm nghĩ trong lòng, gương mặt anh lộ vẻ suy tư rồi chăm chú nhìn cô một lúc lâu, sau đó mới nhẹ nhàng đáp: "Được, anh sẽ đi cùng em."
Tô Thanh Ngọc lập tức sướng rơn mà reo hò thành tiếng. Vừa reo xong, cô chợt nhớ đến các đồng nghiệp đang làm việc bên ngoài nên vội vàng lấy tay che miệng, cười bẽn lẽn đầy ngượng nghịu: "Thật là, cứ vui quá là em lại đắc ý quên hết cả trời đất. Vậy anh cứ đi làm việc tiếp đi, em dọn dẹp phòng ốc một chút. Tầm chiều tối chúng mình xuất phát nhé, anh mà cho em leo cây là em bắt đền đấy!"
Cô nói năng có vẻ chắc nịch lắm, cứ như thể nếu anh dám cho cô "leo cây" thì cô sẽ nổi trận lôi đình ngay lập tức. Nhưng thực ra, trong lòng cô chẳng hề nghĩ thế. Dù anh có lỡ hẹn thật, cô cũng chẳng nỡ giận anh. Khi đã thật lòng yêu một người, bạn sẽ không cách nào nỡ giận họ quá lâu, bởi bạn luôn lo sợ sự ích kỷ hay nóng nảy của mình sẽ đẩy người ấy ra xa, nhất là khi anh vừa mới chọn dừng chân nơi bến đỗ là cô.
Thật may, Hứa Mẫn Trần đã không thất hứa trong buổi hẹn hò đầu tiên này. Thậm chí, anh còn bắt đầu chuẩn bị sớm trước cả tiếng đồng hồ. Khi Tô Thanh Ngọc đang bận rộn nấu canh trong bếp, cô bỗng nghe thấy những tiếng động lạ phát ra từ phòng ngủ. Tay vẫn cầm chiếc muôi, cô tò mò ghé đầu vào xem thử thì thấy Hứa Mẫn Trần đang đứng bên tủ đồ. Trên cổ anh treo chiếc cà vạt chưa thắt, vài chiếc cúc áo sơ mi vẫn còn để mở, trên trán lấm tấm mồ hôi, còn trên giường thì bày bừa la liệt đủ loại quần áo.
Vừa phát hiện Tô Thanh Ngọc đang đứng ở cửa, Hứa Mẫn Trần lập tức đứng thẳng người, đưa tay lên thắt cà vạt, vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra. Tô Thanh Ngọc hơi ngẩn người, chỉ vào đống quần áo bừa bãi trên giường hỏi: "Sao anh lại lôi hết đồ đạc ra thế này?"
Hứa Mẫn Trần liếc nhìn cô một cái, thản nhiên đáp: "Anh tìm chút đồ thôi."
Tô Thanh Ngọc chẳng mảy may nghi ngờ, còn sốt sắng chạy lại gần bảo: "Anh tìm gì thế? Để em tìm giúp cho, anh có biết em cất đồ ở đâu đâu mà tìm."
Hứa Mẫn Trần khựng lại một lúc mới đáp: "Anh tìm thấy rồi."
Nghe anh nói vậy, Tô Thanh Ngọc bỗng thấy mình như vừa mất đi 'đất diễn', cô hụt hẫng buông một tiếng "Vâng" lí nhí.
"Canh của em sắp trào rồi kìa." Hứa Mẫn Trần tung ra một câu nhắc nhở đúng lúc.
Tô Thanh Ngọc giật mình kêu lên một tiếng rồi vội vã chạy biến đi. Hứa Mẫn Trần ngó theo, xác định cô sẽ không quay lại ngay, anh lập tức xoay người bắt đầu dọn dẹp đống quần áo bừa bãi trên giường.
Thực ra anh vốn chẳng thạo mấy việc này. Trước đây khi còn bên An Hồng, cô ta không bao giờ động tay, mọi việc đều có người giúp việc lo liệu. Nhưng từ khi ở cùng Tô Thanh Ngọc, dù anh không phải làm gì nhưng ngày ngày nhìn cô làm cũng đủ để anh "mưa dầm thấm đất". Đến lúc tự thân vận động, anh không hề lúng túng mà trái lại, thu dọn rất nhanh chóng và đâu ra đấy.
Nhìn chiếc tủ quần áo đã gọn gàng, Hứa Mẫn Trần bình thản khép cửa lại. Chỉ số thông minh cao đúng là có lợi, dù là thứ chưa từng chạm tay vào, chỉ cần quan sát là anh có thể học được ngay.
Đến khi Tô Thanh Ngọc nấu xong và bưng canh ra, Hứa Mẫn Trần đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ chỉ chờ xuất phát. Lúc này cô vẫn còn mặc bộ đồ ở nhà, vì nhân viên tăng ca đã về hết nên cô cũng chẳng ngại xuề xòa. Thế nhưng, đối lập với một Hứa Mẫn Trần quần áo chỉnh tề, chải chuốt kỹ lưỡng, cô bỗng giật mình tự hỏi liệu mình có nhìn lầm giờ không, sắp muộn rồi sao?
Cô cuống quýt liếc nhìn đồng hồ trên tường. Vẫn đúng giờ mà, còn tận một tiếng nữa mới đến giờ chiếu, rạp phim lại ngay gần đây. Hai người uống xong bát canh cho ấm bụng rồi thong thả đi bộ đến đó cũng chẳng sợ trễ.
Ôm nỗi thắc mắc trong lòng, cô bưng chén canh lại gần nói: "Anh uống chút canh đi đã, kẻo tí nữa xem phim lại đói. Dù Coca ngon thật nhưng dạ dày anh không tốt, vẫn nên hạn chế đồ uống có ga."
Nào ngờ câu nói của cô khiến Hứa Mẫn Trần giật thót mình. Anh đang húp canh thì bị sặc, ho sặc sụa, bát canh suýt chút nữa làm bẩn chiếc sơ mi trắng vừa mới thay, may mà cô kịp dùng khăn giấy chặn lại.
Thấy anh dần đỏ mặt lên vì bối rối, Tô Thanh Ngọc bỗng nhiên vỡ lẽ ra lý do cho mọi sự khác thường của anh chiều nay. Cô lập tức cười rạng rỡ, không nhịn được mà rướn người hôn anh một cái.
Hứa Mẫn Trần ban đầu còn thấy hơi ngượng, nhưng khi cảm nhận được nụ hôn của cô đặt trên mặt mình, bao nhiêu sự lúng túng bỗng chốc tan biến sạch sành sanh. Anh nghiêng đầu nhìn cô, hai người cứ thế nhìn nhau vài giây rồi không hẹn mà cùng bật cười hạnh phúc.
Trong khi Tô Thanh Ngọc và Hứa Mẫn Trần đang tận hưởng buổi hẹn hò xem phim đầy thư thái, không chút bận lòng, thì bên này An Hồng lại phải cuống cuồng mở cuộc họp báo khẩn cấp.
Khi tin tức "Dàn lãnh đạo cấp cao của Abbott đồng loạt từ chức để đầu quân cho cựu CEO Hứa Mẫn Trần" bắt đầu bùng nổ trên mạng xã hội, dư luận đã xoay chiều. Tâm điểm chú ý không còn là lý do Hứa Mẫn Trần rời đi năm xưa, mà chuyển sang nghi vấn anh bị hãm hại, còn những kẻ đang thâu tóm Abbott là Vu Nhiên và An Hồng mới thực sự là thủ phạm đứng sau tất cả.
Những nghi vấn này nhanh chóng leo thẳng lên top đầu tin tức nóng hổi. An Hồng vốn định dùng chiêu bài im lặng để sự việc tự chìm xuống, nhưng giờ đây cô ta buộc phải ra mặt tổ chức họp báo.
Đứng ngay cửa hiện trường buổi họp báo, Vu Nhiên đang nghe điện thoại, thấy An Hồng tiến lại gần liền ngắt máy rồi hỏi: "Em đoán xem lúc này Hứa Mẫn Trần đang làm gì?"
Anh ta nở một nụ cười đầy vẻ dữ tợn, nhìn qua là biết chẳng định nói điều gì tốt lành. An Hồng bực bội đáp: "Anh ấy thì làm được gì? Thuê thủy quân đẩy chuyện này đi xa hơn để xem chúng ta khốn đốn, rồi giờ chắc đang ngồi trước TV chờ cười nhạo chúng ta chứ gì?"
Nghe vậy, Vu Nhiên bỗng cười phá lên một cách đầy thô lỗ khiến An Hồng không hiểu chuyện gì, cô ta định bước đi tiếp nhưng ngay lập tức bị anh ta kéo lại.
"An Hồng, tôi hy vọng lần này em thực sự quyết tâm dìm cậu ta xuống vũng bùn, để cậu ta cùng con đàn bà kia xuống địa ngục luôn. Nếu không, khi biết cậu ta đang làm gì, em chắc chắn sẽ tức đến nghẹn họng đấy."
Vu Nhiên cười đầy mỉa mai, nói tiếp: "Em chắc chắn không đoán nổi đâu, cậu ta đang cùng con bé đó đi xem phim. Giữa lúc em đang đầu bù tóc rối đối phó với mớ bòng bong này để mở họp báo, thì hai người bọn họ lại ung dung ngồi trong rạp ăn bắp rang, xem phim tình cảm. Lãng mạn làm sao! Paparazzi đi chụp trộm mà Hứa Mẫn Trần chẳng thèm né tránh, cứ thế nắm chặt tay cô ta. So với hồi còn bên em, chẳng phải trông cậu ta hạnh phúc hơn nhiều sao? Tôi còn chẳng nhớ nổi hai người đã từng đi xem phim cùng nhau mấy lần, hình như phần lớn thời gian các người đều chỉ vùi đầu vào công việc và trang web thôi nhỉ?'"
Tại Thời Điểm Tốt Nhất Nói Yêu Anh
Đánh giá:
Truyện Tại Thời Điểm Tốt Nhất Nói Yêu Anh
Story
Chương 42
10.0/10 từ 13 lượt.
