Tại Thời Điểm Tốt Nhất Nói Yêu Anh

Chương 36


Khi cô đến nơi, Hạ Nghiên đang ngủ. Gương mặt cô bé tái nhợt, gầy đi trông thấy, vẻ mặt suy nhược mệt mỏi. Hạ Mộc Trạch đang ngồi bên mép giường gọt hoa quả, nghe thấy tiếng đẩy cửa cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nói một câu: "Cảm ơn hai người đã đến."


Câu nói này mang hàm ý rất sâu xa.


"Hai người" chứng tỏ anh ấy biết rõ người đến là ai. Sao anh ấy có thể đoán chính xác như vậy? Thực ra cũng dễ hiểu, bên ngoài phòng bệnh có người canh gác, nếu không được anh ấy cho phép thì chẳng ai vào được đây. Cho nên khi thấy có người bước vào, anh ấy tự nhiên đoán được danh tính.


Đặt chỗ hoa quả xuống, Hạ Mộc Trạch đứng dậy xoay người lại. Khi nhìn thấy Hứa Mẫn Trần đi cùng Tô Thanh Ngọc, trên mặt anh ấy không mảy may lộ vẻ ngạc nhiên.


Anh ấy đã sớm biết Hứa Mẫn Trần sẽ đi cùng cô. Với tình hình hiện tại, dù lần trước anh ấy đã đưa ra một lời giải thích rất đàng hoàng, nhưng Hứa Mẫn Trần người từng đưa Thanh Ngọc đi gặp bác sĩ trong tay dù không chắc có bằng chứng nhưng chắc chắn sẽ không để anh ta có cơ hội ở riêng với cô.


Cứ như thể khi đã bước đến bước này, những gì anh ta muốn làm đều trở nên khó khăn vô cùng. Ngay cả Tô Thanh Ngọc, trong ánh mắt cô ngoài sự kháng cự và dè chừng bấy lâu nay, giờ còn thêm một tầng cảnh giác.


"Chào Hạ tổng." Tô Thanh Ngọc chào hỏi một cách vô cùng khách sáo và công thức, cô hạ thấp giọng hỏi: "Nghiên Nghiên ngủ rồi sao?"


Hạ Mộc Trạch nhìn cô chằm chằm không đổi sắc, ánh mắt thủy chung đặt lên người cô, một bàn tay anh ấy đặt lên giường vỗ nhẹ một cái, Hạ Nghiên lập tức tỉnh dậy.


Cô bé ngủ rất chập chờn. Lúc nãy họ đã cố ý nói khẽ để không làm phiền, nhưng cái vỗ nhẹ của anh trai đã đánh thức cô bé.


"Anh?" Hạ Nghiên cắn môi nhìn anh trai đầy nghi hoặc. Hạ Mộc Trạch quay lại nhìn em gái, ánh mắt rốt cuộc cũng có chút chuyển biến, anh ấy dịu dàng nói: "Cô giáo Tô đến thăm em này."



Hạ Nghiên chậm rãi mở to mắt như không tin nổi, cô bé nhìn sang bên cạnh, quả nhiên thấy Tô Thanh Ngọc đứng đó. Chỉ là bên cạnh cô còn có một người lạ mặt, dù anh rất đẹp trai, thậm chí có thể sánh ngang với anh trai mình, nhưng cô bé lại cảm thấy rất chướng mắt.


"Cô giáo Tô!"


Cô bé nở một nụ cười yếu ớt, niềm vui ấy khiến người ta thấy xót xa. Tô Thanh Ngọc là phụ nữ, trái tim đương nhiên dễ mủi lòng và áy náy. Ngay khi cô bé nói xong, cô liền tự nhiên ngồi xuống mép giường, nắm lấy tay Hạ Nghiên và trò chuyện.


Hạ Mộc Trạch nhường lại không gian cho hai người, anh ấy tiến lại gần Hứa Mẫn Trần, liếc nhìn từ trên xuống dưới một lượt rồi bỗng nhiên đề nghị: "Ra ngoài nói chuyện chút không?"


Hứa Mẫn Trần chẳng thèm liếc anh ấy lấy một cái, cũng không đáp lời, rõ ràng là đang âm thầm từ chối. Anh đứng đó như một vị thần hộ mệnh thầm lặng, ở sát bên cạnh Tô Thanh Ngọc không rời nửa bước.


Hạ Mộc Trạch cũng không giận, anh ấy hạ thấp giọng, nở một nụ cười nửa miệng đầy ẩn ý: "Chuyện tôi muốn nói không liên quan đến Tô tiểu thư, nhưng lại quan hệ mật thiết với Hứa tiên sinh đấy. Tôi biết một vài động thái bên phía Abbott, anh không muốn nghe sao? Nghe nói dạo này anh bắt đầu làm việc trở lại, cũng kiếm được chút tiền. Hứa tiên sinh chắc chắn muốn Đông Sơn tái khởi nhỉ? Vậy anh có muốn biết Vu tổng và An tổng định dùng chiêu gì để triệt tiêu con đường quay lại của anh không?"


Dựa theo tính cách của Hứa Mẫn Trần, anh thường chẳng bận tâm đến những việc này. Dù Vu Nhiên và An Hồng có gây khó dễ đến đâu cũng nằm trong dự tính của anh, anh không thấy ngạc nhiên, cũng không tin rằng ai đó có thể hoàn toàn tuyệt đường sống của người khác. Nếu trước kia anh có thể vượt qua ngàn trùng gian khó để lập nên Abbott, thì bây giờ anh cũng có thể làm lại từ đầu.


Nhưng, nếu để Tô Thanh Ngọc nghe thấy những lời này, cô chắc chắn sẽ lo lắng vô cùng. Tiếp tục chủ đề này ở đây không phải ý hay, vì thế sau vài giây suy nghĩ, Hứa Mẫn Trần xoay người đi ra ngoài. Hạ Mộc Trạch liếc nhìn bóng lưng anh, nói khẽ với hai cô gái trong phòng: "Anh và anhHứa ra ngoài một lát, hai người cứ trò chuyện đi."


Tô Thanh Ngọc quay lại nhìn ra cửa, quả nhiên thấy Hứa Mẫn Trần đã không còn ở đó. Cô bỗng thấy hụt hẫng lạ kỳ, nhưng tay cô vẫn bị Hạ Nghiên nắm chặt. Nhìn vẻ mặt đau đớn mà đầy mong chờ của cô bé, Tô Thanh Ngọc đành phải nghe theo sự sắp xếp của Hạ Mộc Trạch.


Thấy vậy, Hạ Mộc Trạch lộ ra nụ cười đầu tiên kể từ lúc họ đến. Anh ấy lặng lẽ bước ra ngoài và khép cửa lại.


Trong phòng, Hạ Nghiên nhìn chằm chằm vào mặt Tô Thanh Ngọc với vẻ mê mang, cô bé cố cười một cái rồi hỏi: "Cô giáo Tô, hóa trị có đau lắm không? Nếu em sợ đau thì có thể không làm không? Bảo anh trai đưa tiền cho bác sĩ rồi bỏ qua mấy cái đó được không chị?"



Tô Thanh Ngọc nghe mà lòng thắt lại, cô dịu dàng nói: "Nghiên Nghiên, việc điều trị là bắt buộc. Tuy có hơi đau nhưng em sẽ khỏe lại, sự đau đớn này là xứng đáng. Anh trai em thương em như vậy, nhưng lúc này anh ấy cũng không thể chịu đau thay em được, em không thể làm anh ấy lo lắng thêm, đúng không?"


Hạ Nghiên ngây ngô hỏi: "Vậy cô giáo Tô, chị có lo cho em không?"


Tô Thanh Ngọc sững lại rồi gật đầu: "Tất nhiên rồi, sao em lại hỏi thế?"


Hạ Nghiên cười nhạt: "Em cứ tưởng chị có bạn trai rồi thì sẽ chẳng quan tâm đến điều gì khác nữa chứ."


Tô Thanh Ngọc ngẩn người, hồi lâu không nói nên lời. Một phần vì cô không hiểu sao một đứa trẻ như Hạ Nghiên lại nói ra những lời như vậy, phần khác cô cũng không biết phải đáp lại thế nào, đành giữ im lặng.


Hạ Nghiên cũng không bận tâm, cô bé tiếp tục giọng mềm yếu: "Cô giáo Tô, chị có biết tại sao trước đây anh trai tìm bao nhiêu gia sư em đều không thích, mà chỉ thích mỗi chị không?"


Đây cũng là câu hỏi khiến Tô Thanh Ngọc trăn trở bấy lâu. Lúc đó có rất nhiều người cùng đến ứng tuyển, học vấn cao hơn cô, ngoại hình đẹp hơn cô cũng không thiếu, cô chưa từng nghĩ vị trí đó lại thuộc về mình.


Vì thế, đối mặt với câu hỏi của Hạ Nghiên, Thanh Ngọc lắc đầu đầy thắc mắc: "Vậy..... là tại vì sao thế em?"


Hạ Nghiên nỗ lực muốn ngồi dậy, Thanh Ngọc vội tiến lại giúp: "Nghiên Nghiên em muốn tìm gì? Để chị giúp cho."


Hạ Nghiên vã mồ hôi hột nhưng vẫn cố chấp nói: "Cái này... nhất định em phải tự tay lấy ra."


Tô Thanh Ngọc không biết nói gì trước sự bướng bỉnh của cô bé, chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn cô bé mò mẫm từ ngăn bí mật của giường bệnh lấy ra một bức ảnh. Làm xong động tác đó và nằm xuống, Hạ Nghiên thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt càng trắng bệch.



"Cô giáo Tô, chị xem này." Sau khi ổn định hơi thở, Hạ Nghiên đưa bức ảnh về phía Thanh Ngọc. Vừa nhìn thấy, Thanh Ngọc đã chết lặng.


"Cái này là..." Cô phản ứng không kịp. Chẳng lẽ trên đời có một người giống hệt mình? Nếu không phải, thì người trong ảnh là ai?


Hạ Nghiên dù thân thể đau đớn nhưng tâm trạng lại rất tốt, cô bé cảm thấy nhẹ lòng hẳn khi nói ra bí mật mà anh trai bấy lâu nay cấm đoán. Đứa trẻ tầm tuổi này ít nhiều đều có sự nổi loạn, và cô bé cũng không ngoại lệ.


"Cô giáo Tô, đây là ảnh gia đình em." Hạ Nghiên th* d*c nói, "Từ khi ba mẹ em qua đời, để em không buồn, anh trai đã giấu sạch ảnh của ba mẹ trong nhà đi, đây là tấm em lén giữ lại." Cô bé chỉ từng người: "Đây là mẹ em, đây là bố em, đây là em lúc nhỏ, đây là anh trai em, còn đây nữa..." Cô bé chỉ vào người cuối cùng trong ảnh, cũng chính là người khiến Thanh Ngọc bàng hoàng.


Người đó trông gần như đúc cùng một khuôn với cô. Giữa gen ưu tú của gia đình họ Hạ, cô gái đó trông có vẻ hơi lạc lõng, nhưng Hạ Mộc Trạch đang khoác vai cô ấy, cả hai đều cười vô cùng hạnh phúc.


"Đây là chị dâu em, chị ấy lớn lên cùng anh em chúng em từ nhỏ, đính hôn với anh em từ rất sớm. Chị ấy đối xử với em cực kỳ tốt, em rất yêu chị ấy, nhưng mà..." Hạ Nghiên lộ vẻ đau khổ, nước mắt rơi lã chã, "Nhưng mà, vào cái ngày ba mẹ em gặp tai nạn xe hơi, chị ấy cũng có mặt trên xe."


Tô Thanh Ngọc lập tức hiểu ra lý do khiến Hạ Nghiên đau lòng, cô nghẹn ngào hỏi: "Vậy nên... chị ấy cũng qua đời rồi sao?"


Hạ Nghiên khóc lóc gật đầu, nức nở: "Anh trai lúc đó đau khổ lắm, rồi anh ấy thay đổi hoàn toàn. Trước đây anh ấy không như bây giờ đâu, anh ấy tốt bụng và hay cười lắm, không phải kiểu cười như bây giờ, mà là nụ cười từ tận đáy lòng... Đã lâu lắm rồi em không còn thấy nụ cười ấy nữa."


Ở bên ngoài, Hạ Mộc Trạch tất nhiên không biết em gái mình đang nói gì bên trong, anh ta đang có cuộc đối đầu với Hứa Mẫn Trần.


Thực ra cũng khó gọi là đối đầu, vì dù anh ta nói gì, Hứa Mẫn Trần cũng chẳng có phản ứng nào, cứ như thể anh takhông hề tồn tại vậy. Hạ Mộc Trạch vốn kiên nhẫn, nhưng lúc này cũng bắt đầu mất kiểm soát. Anh ta nhìn thẳng vào Hứa Mẫn Trần, không vòng vo nữa: "Hứa tiên sinh, có lẽ những lời lúc nãy chưa chạm được đến anh, vậy tôi nói thẳng luôn cho nhanh."


Lời này cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của Hứa Mẫn Trần. Anh quay đầu nhìn anh ấy một cái. Khí chất của anh khác hẳn Hạ Mộc Trạch, thay vì vẻ ôn hòa giả tạo của đối phương, Hứa Mẫn Trần mang vẻ lạnh lùng, khó gần. Nếu là vài tháng trước, trên người anh còn có thêm sự tự tin đến mức ngạo nghễ.



Hạ Mộc Trạch đã từng thấy Hứa Mẫn Trần của lúc đó. So với Vu Nhiên và An Hồng, Hứa Mẫn Trần mới đúng là một nhà lãnh đạo bẩm sinh, dù không nói gì cũng khiến người ta nể phục. Chỉ là, ai ngờ cuối cùng anh lại bị hai kẻ mình tin tưởng nhất đâm sau lưng.


Hạ Mộc Trạch cười nhạt: "Tôi biết Hứa tiên sinh có thành kiến với tôi, nhưng lần này tôi thực sự muốn hợp tác. Anh có năng lực, tôi có tài chính. Nếu chúng ta bắt tay, dù Abbott có muốn làm gì đi nữa thì anh cũng chẳng cần bận tâm, chỉ việc tập trung làm việc thôi. Đôi bên cùng có lợi, chẳng phải rất tốt sao?"


Hứa Mẫn Trần nở một nụ cười lạnh lẽo. Anh im lặng quan sát Hạ Mộc Trạch một lúc lâu, cho đến khi nụ cười giả tạo của hắn sắp không giữ nổi nữa, anh mới hờ hững buông lời: "Hạ Mộc Trạch, đừng hòng nhúng tay vào việc của tôi. So với kẻ thù bên ngoài, tôi càng lo ngại kẻ thù ẩn mình bên cạnh để chực chờ ra tay hơn."


Lời nói đầy ám chỉ khiến vẻ thân thiện trên mặt Hạ Mộc Trạch vụt tắt. Khi anh ấy định lên tiếng lần nữa thì cửa phòng bệnh mở ra, Tô Thanh Ngọc bước ra với ánh mắt nhìn anh ấy đầy ẩn ý, rồi cô bảo Hứa Mẫn Trần: "Chúng ta về thôi."


Hứa Mẫn Trần lập tức đứng dậy. Tô Thanh Ngọc bước nhanh tới, chẳng thèm chào tạm biệt Hạ Mộc Trạch, cô nắm lấy tay Hứa Mẫn Trần kéo đi thật nhanh.


Hạ Mộc Trạch nhíu mày quay vào phòng bệnh. Mọi thứ vẫn y như lúc anh ấy bước ra, vậy cái ánh mắt lúc nãy của Tô Thanh Ngọc là sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?


Kể từ sau buổi thăm Hạ Nghiên, Tô Thanh Ngọc cứ như người mất hồn suốt mấy ngày liền. Hứa Mẫn Trần thấy hết, nhưng anh không hỏi. Ai cũng có quyền riêng tư, nếu cô muốn nói, anh sẽ nghe. Anh biết chỉ cần mình hỏi, cô chắc chắn sẽ kể thật lòng, nhưng anh không muốn ép cô.


Dần dần, cô cũng chẳng còn tâm trí đâu mà phiền lòng vì chuyện đó nữa, bởi cô có rắc rối lớn hơn phải lo.


"Sao bọn họ có thể làm như vậy chứ?" Tô Thanh Ngọc giận dữ ném bản hợp đồng lên bàn. Cô vẫn còn đeo ba lô, vừa đi bên ngoài về, gương mặt phờ phạc và vô cùng khó coi.


Thời tiết Giang Thành bắt đầu chuyển đông, trời trở lạnh. Thanh Ngọc ra ngoài phải mặc áo khoác và áo len để giữ ấm. Cô vốn là người sợ lạnh, nhưng lúc này lại cầm tờ báo trên bàn quạt lấy quạt để, vẻ mặt hầm hầm đầy tức giận trông đáng yêu vô cùng.


"Nóng à?" Hứa Mẫn Trần ngẩng lên từ máy tính nhìn cô vài giây rồi bật cười.


Tô Thanh Ngọc lập tức bị nụ cười thanh thoát ấy "hạ gục". Rõ ràng anh chẳng cố tình làm vẻ rađẹp trai gì cả, nhưng sao chỉ một cái cười nhẹ cũng đẹp đến mức khiến người ta cam tâm tình nguyện hy sinh vì nó như vậy chứ?


Tại Thời Điểm Tốt Nhất Nói Yêu Anh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tại Thời Điểm Tốt Nhất Nói Yêu Anh Truyện Tại Thời Điểm Tốt Nhất Nói Yêu Anh Story Chương 36
10.0/10 từ 13 lượt.
loading...