Tại Thời Điểm Tốt Nhất Nói Yêu Anh
Chương 35
Nếu trước đây anh còn có thể tự trấn an rằng tình cảm với Tô Thanh Ngọc chỉ là vì trách nhiệm, thì kể từ khoảnh khắc nghe thấy những lời vô tâm của cô khi đang lắp máy in, anh đã hoàn toàn thay đổi ý định. Giờ đây, anh thậm chí không nỡ đặt cô lên bàn cân để so sánh với An Hồng. Sự hy sinh và tình cảm của cô dành cho anh vốn dĩ không phải là nỗ lực từ một phía.
Trong mối quan hệ này, anh cũng đã thực sự động lòng.
Trải qua một đoạn tình cảm thất bại, chỉ vài tháng sau đã bắt đầu một hành trình mới, thật chẳng biết tương lai sẽ là phúc hay là họa.
(Lời tác giả: Là phúc mà! Hứa nam thần, anh còn lầm bầm lèo nhèo nữa là tôi đánh chết anh đấy!)
Nếu lúc đầu vợ chồng ông bà Hứa còn chút e dè trước sự xuất hiện của Tô Thanh Ngọc, thì đến cuối bữa ăn, không khí đã trở nên vô cùng thân mật, "chủ khách đều vui vẻ".
Đặc biệt là bà Hứa, bà trực tiếp kéo Hứa Mẫn Trần người đang định đi rót nước vào phòng nhỏ, vỗ vỗ tay con trai rồi ân cần dặn dò: "Mẫn Trần à, lần này con nghiêm túc chứ? Thanh Ngọc là một cô bé ngoan, con đừng có phụ lòng con bé. Nó tốt hơn người trước của con nhiều, lại là chỗ người nhà mình hiểu rõ gốc gác, con phải đối xử thật tốt với nó, biết chưa?"
Thực ra bà Hứa không muốn nhắc đến An Hồng, nhưng trong lúc lỡ lời vẫn buông ra, bà vội che miệng nhìn con trai đầy ái ngại.
Nhưng phản ứng của Hứa Mẫn Trần lại khiến bà yên tâm hơn hẳn. Khi nhắc đến An Hồng, biểu cảm của anh không mảy may gợn sóng, anh thậm chí còn gật đầu đáp lời mẹ:
"Con biết rồi, mẹ yên tâm, con sẽ đối tốt với cô ấy." Trước khi bước ra ngoài, anh còn quay đầu hỏi: "Mẹ có uống nước ấm không? Thanh Ngọc dạo này người hơi yếu, không uống được nước lạnh hay nước ngọt, nên con định rót nước ấm cho cô ấy."
Bà Hứa vừa nghe vừa sững sờ rồi mừng rỡ khôn xiết. Mới mấy tháng trước con trai bà còn suy sụp tưởng như cả đời không gượng dậy nổi, vậy mà giờ đây không chỉ đứng lên được mà còn biết yêu đương, biết quan tâm người khác từng li từng tí thế này.
"Mẹ không uống đâu, con mau đi rót nước cho con bé đi, ăn nãy giờ chắc nó khát rồi." Bà Hứa cười rạng rỡ.
Hứa Mẫn Trần gật đầu rồi đi rót nước cho Thanh Ngọc. Lúc này, cô đang say sưa bàn về chủ đề Tam Quốc với ông Hứa. Ông Hứa là một "fan cứng" của Tam Quốc, nghiên cứu rất sâu, tình cờ Thanh Ngọc cũng đã đọc qua vài lần, hai người lại cùng yêu thích những nhân vật giống nhau. Trong phút chốc, trông họ không giống mối quan hệ con dâu ba chồng tương lai mà giống như một đôi bạn vong niên tâm đầu ý hợp.
Hứa Mẫn Trần bưng nước ra thì thấy ngay cảnh tượng đó. Tô Thanh Ngọc đang hào hứng bàn luận về Quách Gia, còn ba anh thì không ngừng gật đầu tâm đắc, gương mặt lộ rõ vẻ phấn khích. Anh chợt nhớ lại khoảng thời gian mình phá sản, ab mẹ đã phải lo âu và đau khổ biết nhường nào.
Khi đó, họ dường như già đi mười tuổi chỉ sau một đêm. Đồ đạc trong nhà bị dọn sạch, chủ nợ đến đòi liên miên, nhà phải bán tháo. Họ phải lủi thủi dọn về căn nhà cũ ở vùng ngoại thành dưới sự soi mói của hàng xóm và truyền thông. Vậy mà từ đầu chí cuối, họ chưa từng trách móc anh lấy một lời, chỉ luôn canh cánh nỗi lo cho anh.
Người ta nói "đáng thương thay lòng ba mẹ trong thiên hạ", trước đây anh chưa làm ba nên chưa hiểu, nhưng giờ thì anh đã phần nào thấm thía. Thực ra ngay cả lúc anh thành đạt nhất, ba mẹ cũng chẳng mấy khi vui vẻ. Sống trong khu biệt thự hạng sang, xung quanh toàn những người quyền quý, họ phải dè chừng trong giao tiếp, lại thêm truyền thông soi mói, thêu dệt đời tư khiến cuộc sống của họ vô cùng gò bó.
Họ chỉ cố tỏ ra vui vẻ trước mặt anh mà thôi. Còn bây giờ, nhìn họ mới thật sự là hạnh phúc.
Hứa Mẫn Trần mang nước về bàn ăn. Tô Thanh Ngọc đang mải nói chuyện nên không nhận ra anh đã đứng sau lưng từ bao giờ. Cho đến khi một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai:
"Uống nước đi."
Đó là giọng nói của Hứa Mẫn Trần.
Tô Thanh Ngọc giật mình quay phắt lại, thấy anh đang mỉm cười, đôi mắt hơi nheo lại nhìn mình chằm chằm, cô tức khắc xấu hổ đến mức hận không thể tìm cái lỗ nẻ nào mà chui xuống.
"Cảm ơn anh." Cô bưng ly nước lên, vội vã uống lấy uống để cho bớt ngượng. Vừa lúc đó, mẹ Tô bưng đĩa trái cây tráng miệng ra. Thanh Ngọc gãi đầu vẻ bối rối, ánh mắt chạm phải nhị vị phụ huynh nhà họ Hứa. Dáng vẻ nhỏ nhẹ, lễ phép của cô tuy không phải kiểu sắc nước hương trời nhưng lại cực kỳ có duyên và dễ mến. Hai vị trưởng bối đương nhiên là quý cô lắm, lúc ra về còn tay xách nách mang bao nhiêu là quà cáp cho hai đứa.
"Bác thấy cháu ăn món này có vẻ ngon miệng nên đóng gói một ít cho cháu mang về đây. Cái hộp này giữ nhiệt tốt lắm, về nhà chỉ cần hâm nóng lại là ăn được ngay." Bác gái Hứa cười hiền hậu nói.
Tô Thanh Ngọc vui lắm, bởi chiếm được cảm tình của họ là mục đích lớn nhất của cô hôm nay. Cô cảm thấy dạo này mình như trúng số độc đắc, làm gì cũng thuận buồm xuôi gió. Cô thầm hy vọng sự nghiệp của Hứa Mẫn Trần sắp tới cũng sẽ suôn sẻ như vậy.
Việc Tô Thanh Ngọc được lòng ba mẹ mình hoàn toàn nằm trong dự tính của Hứa Mẫn Trần. Anh không nghĩ gì nhiều, chỉ đơn giản cảm thấy một cô gái như cô, chỉ cần tiếp xúc là rất khó để người ta không yêu mến.
Nhắc đến đây, không thể không nhắc tới Hạ Mộc Trạch.
Suốt một thời gian dài kể từ khi Tô Thanh Ngọc nghỉ việc gia sư, anh ấy không hề xuất hiện, cũng chẳng có chút tin tức gì. Tô Thanh Ngọc gần như đã quên mất mình từng quen biết một nhân vật nguy hiểm và khó lường như thế, cho đến khi anh ấy đột ngột gọi tới.
Lúc điện thoại reo,Tô Thanh Ngọc đang bận in ấn một bản hợp đồng thiết kế website cho một công ty kiến trúc. Cô chẳng kịp nhìn số điện thoại mà nhấn nghe ngay, một tay kẹp điện thoại, một tay dùng dập ghim đóng tập tài liệu, miệng nói: "Alo, tôi là Tô Thanh Ngọc."
Vài giây sau, đầu dây bên kia vang lên giọng nam trầm thấp mà cô vốn chẳng muốn nghe lại chút nào.
"Là tôi, Hạ Mộc Trạch đây."
Gần như ngay sau khi anh ấy tự giới thiệu, Tô Thanh Ngọc đã định cúp máy. Dù trong tay chẳng có bằng chứng gì để khẳng định Hạ Mộc Trạch là hạng tiểu nhân b**n th** như cô hằng tưởng tượng, nhưng cô vẫn muốn nghe lời Hứa Mẫn Trần: tránh xa người này ra, tốt nhất là cắt đứt mọi liên lạc.
Hạ Mộc Trạch dường như cũng đoán trước được phản ứng của cô, anh ấy nhanh chóng lên tiếng trước khi cô kịp ngắt kết nối: "Nghiên Nghiên nằm viện rồi, con bé bị bệnh bạch cầu cấp tính, tình hình rất xấu. Con bé muốn gặp em, nếu em có thời gian, tôi mong em hãy đến một chuyến."
Động tác định cúp máy của Thanh Ngọc khựng lại giữa chừng. Cô kinh ngạc thốt lên: "Bệnh bạch cầu cấp tính? Sao có thể chứ? Nghiên Nghiên vốn vẫn rất khỏe mạnh mà?"
Hạ Mộc Trạch đáp lời rất nhanh, trong giọng nói ẩn chứa sự nôn nóng và u uất không thể che giấu. Có vẻ như lần này anh ấy không hề nói dối, suy cho cùng đó là người thân duy nhất còn lại của anh ấy, cũng là cô em gái mà anh ấy luôn nâng niu như báu vật.
"Con bé vốn đã thấy không khỏe từ lâu, cả ở trường lẫn ở nhà, nhưng vì sợ tôi lo lắng nên nó cứ âm thầm chịu đựng, chẳng nói một lời. Lần trước con bé sốt cao liên miên không dứt, tôi đưa đi khám mới phát hiện ra chuyện này." Anh ấy dừng lại một chút, dường như đang cố kìm nén cảm xúc, rồi nói tiếp: "Tô tiểu thư, tôi biết em có lẽ đang có hiểu lầm gì đó về cá nhân tôi, điều đó không sao cả. Nhưng Nghiên Nghiên đối xử với em thế nào, chắc em hiểu rõ nhất. Con bé sắp phải bước vào quá trình điều trị gian nan, tôi hy vọng em có thể đến để cổ vũ nó một chút. Nó luôn tự trách rằng chắc do mình làm sai điều gì nên em mới bỏ đi mà chẳng thèm chào nó một câu."
Lời nói của Hạ Mộc Trạch vô tình đặt Thanh Ngọc vào vị thế của một kẻ vô tình vô nghĩa. Đối với một cô bé ngoan ngoãn và nhạy cảm như Nghiên Nghiên, hành động của cô có vẻ thật thiếu chân thành: lúc cần công việc gia sư thì đối xử tốt, đến khi không cần nữa, hoặc khi bạn trai lên tiếng, là cô phủi tay ra đi không một lời từ biệt.
Hạ Mộc Trạch nói địa chỉ bệnh viện và số phòng xong liền lấy cớ bận chăm sóc em gái để cúp máy. Anh ta thì nhẹ nhõm rồi, nhưng Tô Thanh Ngọc lại cảm thấy như có một tảng đá đè nặng lên tim, khiến cô thấy khó thở vô cùng.
Lúc này Hứa Mẫn Trần không có nhà. Có một công ty tại Giang Thành muốn thuê anh thiết kế trang web, vốn dĩ Thanh Ngọc định đi thay anh, nhưng vì trận "nồng nhiệt" quá mức tối qua khiến cô hơi mệt, nên cuối cùng anh đích thân đi gặp đối tác thảo luận.
Nhìn đồng hồ, chắc cũng phải nửa tiếng nữa anh mới về. Thanh Ngọc ngồi xuống ghế, day day thái dương rồi lấy điện thoại lật tìm danh bạ, gọi cho một đồng nghiệp cũ ở cửa hàng bánh ngọt để đặt một chiếc bánh kem. Đặt xong cô mới sực nhớ đến bệnh tình của Hạ Nghiên, vội vàng lên mạng tìm kiếm xem trẻ em bị bệnh bạch cầu có ăn được bánh kem không, thấy bảo có thể ăn được cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Xong xuôi, cô đứng dậy định vào bếp nấu cơm. Dù lòng đầy tâm sự nhưng cũng không thể để cái bụng đói, đặc biệt là không thể để Hứa Mẫn Trần đi làm về mà phải chịu đói được.
Thế nhưng hôm nay Hứa Mẫn Trần lại về sớm hơn dự kiến. Cô vừa định bước vào bếp thì cửa nhà đã mở, anh bước vào trong bộ vest đen đơn giản, không thắt cà vạt. Chiếc sơ mi trắng mới thay sáng nay phẳng phiu, không một vết bụi, càng tôn lên nước da của anh. Thật hiếm thấy người đàn ông nào chẳng bao giờ bôi kem chống nắng hay dưỡng da mà lại có nước da đẹp đến thế, thậm chí có thể so bì với cả phụ nữ như Tô Thanh Ngọc, khiến cô thầm tự ti.
"Anh về sớm thế?" Cô ngạc nhiên hỏi, "Em vẫn chưa nấu cơm, để em đi làm ngay, anh chắc là đói rồi."
Cô định lách người đi vào thì Hứa Mẫn Trần giữ lấy cánh tay cô. Thanh Ngọc ngơ ngác quay lại, thấy anh đang nhìn mình đầy dò xét. Đôi môi mỏng khẽ mở, anh trầm giọng hỏi: "Em sao thế?"
Tô Thanh Ngọc ngẩn ra: "Em có sao đâu?"
"Biểu cảm của em không đúng. Nếu em không muốn nói thì anh không ép." Anh bày tỏ quan điểm một cách dứt khoát rồi buông tay, để cô tự mình lựa chọn.
Điều này thật sự khiến cô khó xử. Thanh Ngọc day nhẹ thái dương, một lát sau mới lên tiếng: "Em vừa nhận được điện thoại của Hạ Mộc Trạch. Anh ta nói em gái anh ta bị bệnh bạch cầu cấp tính, muốn em đến thăm con bé. Nghĩ lại em cũng thấy tự trách, cảm thấy mình hơi 'tệ'. Lúc trước vì cần công việc gia sư đó nên em hết lòng lấy lòng Nghiên Nghiên, giờ không cần nữa, muốn cùng anh khởi nghiệp nên em cứ thế nghỉ việc mà chẳng thèm chào con bé một câu. Em cứ ngỡ con bé sẽ hận em lắm, không ngờ nó vẫn muốn gặp em."
Cô thẳng thắn giãi bày mọi suy nghĩ và ngọn ngành sự việc. Điều này nằm ngoài dự đoán của Hứa Mẫn Trần. Anh đứng đối diện, đưa tay xoa nhẹ l*n đ*nh đầu cô, v**t v* mái tóc một cách dịu dàng. Ban đầu cô không hiểu, sau mới nhận ra anh đang an ủi mình.
... Hứa Mẫn Trần chắc chắn chẳng biết đến trào lưu " cái xoa đầu đốn tim" đang thịnh hành đâu. Hành động này, cộng thêm bộ dạng chỉnh tề và gương mặt nghiêm túc của anh, đúng là khiến "hormone" bùng nổ. Thanh Ngọc lập tức chẳng còn tâm trí đâu mà thương xuân bi thu nữa, chỉ hận không thể đè ngay người đàn ông trước mặt xuống mà "thế này thế nọ".
Dường như cũng cảm nhận được điều gì đó bất ổn, Hứa Mẫn Trần vốn nhạy bén với nguy hiểm liền lùi lại một bước, đưa tay lên miệng khẽ ho một tiếng: "Anh đi cùng em."
Thanh Ngọc sững sờ: "Anh đi cùng em á?"
"Anh không yên tâm để em tiếp xúc với anh ta một mình." Anh nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm như những vì sao sáng giữa trời đêm, "Nhưng lần này có vẻ em không đi không được, vậy anh sẽ đi cùng. Với thân phận hiện tại của anh, chắc là đủ để em dẫn theo rồi chứ?"
Tô Thanh Ngọc bỗng thấy lòng mình ấm áp lạ thường.
Tô Thanh Ngọc ngày càng cảm nhận rõ rệt rằng họ đang thực sự yêu nhau, một tình yêu đúng nghĩa. Nó không còn là trạng thái đơn phương hy sinh đầy hèn mọn của cô như thuở ban đầu nữa.
Mối quan hệ giữa hai người đã trở nên bình đẳng. Anh bắt đầu chủ động bước vào thế giới của cô, và điều đó thực sự tuyệt vời.
Khi trái tim ngập tràn niềm vui, hành động của cô cũng trở nên táo bạo hơn. Thanh Ngọc bất ngờ nhào tới, đẩy anh tựa sát vào tường.
"Đủ chứ, quá đủ là đằng khác! Với thân phận hiện tại của anh, em có thể mang anh đi bất cứ đâu, làm bất cứ việc gì!"
Cô phấn khích thốt lên rồi cúi đầu đặt một nụ hôn lên môi anh. Đúng lúc ấy, Hứa Mẫn Trần bỗng cảm thấy sống mũi mình cay cay.
Thật không hiểu nổi, sao mình lại nhạy cảm và xao động thế này, thật chẳng giống đàn ông chút nào. Sau khi thầm mắng bản thân một câu như vậy, Hứa Mẫn Trần dứt khoát siết chặt lấy eo cô, đáp lại bằng một nụ hôn sâu và nồng cháy hơn.
Có vẻ như trước khi ăn bữa trưa, anh muốn được "thưởng thức" một món khác ngọt ngào hơn nhiều.
Gia tộc họ Hạ vô cùng giàu có. Hạ Mộc Trạch là một vị chủ tịch trẻ tuổi tài ba, lại nổi tiếng cưng chiều em gái, nên phòng bệnh của Hạ Nghiên dĩ nhiên sang trọng đến mức choáng ngợp.
Khi Tô Thanh Ngọc bước chân vào, cô thậm chí còn ngỡ mình đang đi nhầm vào phòng riêng của Hạ Nghiên tại biệt thự nhà họ Hạ. Từ cách bài trí cho đến nội thất, mọi thứ gần như được tái hiện lại giống hệt như đúc, không hề có chút không khí lạnh lẽo thường thấy của bệnh viện.
Tại Thời Điểm Tốt Nhất Nói Yêu Anh
Đánh giá:
Truyện Tại Thời Điểm Tốt Nhất Nói Yêu Anh
Story
Chương 35
10.0/10 từ 13 lượt.
