Tái Hôn - Cửu Lục

Chương 60: Kết hôn với anh nhé?

82@-

Chuyến hành trình Nam Cực kết thúc. Trước khi về nước, họ dừng lại ở khách sạn nghỉ ngơi hai ngày, vừa lấy lại sức vừa tranh thủ mua ít quà cho gia đình và bạn bè.


Lịch trình của sáu người không giống nhau, nên cũng chẳng đi chung. Phương Ngôn với Tang Dịch Minh cả ngày chẳng thấy bóng dáng, chắc là ra ngoài hẹn hò rồi. Hai nhiếp ảnh gia thì đi chụp hình. Thê Nam mấy đêm trước ngủ không ngon, những thứ cần đều nhờ Phương Ngôn mua giúp, còn anh thì ở khách sạn ngủ.


Vừa mới nhét được một bên nút tai ngủ thì chuông cửa đã vang lên.


Thê Nam tưởng Phương Ngôn đã về, đi tới cửa nhìn qua mắt mèo theo thói quen.


Người đàn ông ngoài cửa rất cao, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai đen, ánh mắt nóng rực nhìn thẳng vào mắt mèo. Dường như biết trong phòng có người đang nhìn mình, còn mỉm cười một cái về phía mắt mèo.


Thê Nam còn chưa kịp phản ứng thì đã xoay nắm cửa mở ra, một bóng người mang theo áp lực mạnh mẽ từ khe cửa chen vào, đè lên người anh. Ngay sau đó khoang mũi tràn ngập mùi hương quen thuộc đã nhớ nhung bao ngày, một đôi tay siết chặt ôm lấy anh.


"Anh Nam..." Triều Ngạn Ninh gọi sát bên tai, tiếng gọi vang trong tai Thê Nam, từng lớp từng lớp như sóng vỗ dội vào.


Trước khi tới đây, Triều Ngạn Ninh không nói trước với Thê Nam. Nửa tiếng trước hai người còn đang nhắn tin, Thê Nam kể cho cậu nghe thời tiết và đồ ăn ở Argentina. Triều Ngạn Ninh trả lời rằng cậu cũng muốn ăn, Thê Nam bảo lần sau sẽ đưa cậu cùng đi.


"Em đến sao không nói với anh trước một tiếng?"


"Muốn ăn cơm với anh, muốn gặp anh."


Khoảng thời gian này, họ gần như không liên lạc được. Triều Ngạn Ninh ngủ cũng chẳng yên, nửa đêm thường giật mình tỉnh dậy, cầm điện thoại xem có tin nhắn của Thê Nam hay không. Thỉnh thoảng cậu còn xuất hiện ảo giác, luôn cảm giác điện thoại mình vừa reo lên.


Hai người ôm nhau như vậy có chút nóng, Thê Nam buông tay, tháo mũ lưỡi trai trên đầu Triều Ngạn Ninh xuống. Tóc cậu đã mọc ra một lớp tơ xanh, nhưng vẫn có thể thấy rõ da đầu.


Thê Nam xoa lên đầu cậu một cái. Nhớ lại cuộc gọi đứt quãng kia, Ngạn Ninh nói mình bị trọc đầu, là chú Ba cạo.


Anh đang định hỏi sao lại phải cạo tóc, thì đã nhìn thấy phía sau tai phải của Ngạn Ninh có một vết sẹo trông còn rất mới.


"Chỗ này là thế nào?" Sắc mặt Thê Nam lập tức thay đổi. Lý do vì sao phải cạo tóc bây giờ anh cũng chẳng cần hỏi nữa, nguyên nhân đã rõ ràng.



"Trước Tết có một trận mưa tuyết, trên đường xảy ra một vụ tai nạn xe nhỏ, đầu em bị mảnh kính cắt trúng, phải khâu mấy mũi." Triều Ngạn Ninh thật thà thú nhận.


"Tai nạn khi nào?" Thê Nam muốn đưa tay chạm vào, nhưng nhìn vết thương đỏ ửng nên chỉ dám chạm nhẹ qua khoảng không.


"Hôm 30 Tết, thật quá xui xẻo. Tết năm nay chẳng được yên ổn, chú Ba với chú Cảnh nấu cơm tất niên xách vào bệnh viện cho em ăn."


Giờ đây gặp lại người, Triều Ngạn Ninh đem hết ấm ức tuôn ra. Cậu ôm chặt Thê Nam kể rằng lúc ấy mình sợ chết đi được, may mà phản ứng nhanh nên xoay vô lăng mấy vòng. Nếu không nhanh thì không đơn giản chỉ khâu mấy mũi thế này.


Cậu tự mình kể còn thấy sợ, Thê Nam nghe lại càng sợ hơn.


Triều Ngạn Ninh không phải cố tình muốn dọa anh. Cậu chỉ muốn được an ủi một chút, nhưng nhìn sắc mặt Thê Nam càng lúc càng khó coi nên lập tức đổi chủ đề.


"Anh, em để đầu đinh có đẹp không?"


Thê Nam lại xoa lên mái tóc ngắn của cậu, bàn tay chà nhẹ bên tai. Tóc ngắn đi, đường nét xuất sắc trên gương mặt của Triều Ngạn Ninh càng lộ rõ.


"Đẹp, đẹp chết đi được." Thê Nam ôm lấy đầu cậu hôn một cái.


"Chú Ba còn bảo để người ta cạo cho em cái hình trên đầu ấy." Triều Ngạn Ninh nghiêng cổ, má cọ vào lòng bàn tay Thê Nam, "Nhưng bị chú Cảnh ngăn lại rồi."


Video cầu hôn của Tang Dịch Minh mà Thê Nam quay đã gửi cho cậu xem. Lần này Triều Ngạn Ninh đến với chiếc nhẫn giấu sẵn trong túi quần.


Cậu không phải muốn ganh đua với Tang Dịch Minh hay Phương Ngôn, mà đây vốn là chuyện cậu đã quyết định từ trước. Nếu không phải vì nhẫn làm chậm, thì chắc chắn trước khi Thê Nam đi, cậu đã đeo vào tay anh rồi. Một ngày cậu cũng không muốn chờ thêm.


Chú Ba và chú Cảnh biết cậu muốn cầu hôn, nên dạo gần đây hết lòng bày mưu tính kế, còn cùng cậu diễn thử mấy lần.


Trước ngày xuất phát, chú Ba còn gọi một nhà tạo mẫu tóc tới, nói là muốn thiết kế cho Triều Ngạn Ninh một kiểu tóc mới.


Triều Ngạn Ninh lúc đó sờ lên lớp tóc ngắn dính sát da đầu mình, nói: "Chú Ba, tóc cháu ngắn dính sát da như thế này, còn tạo kiểu gì nữa."


Chú Ba kéo nhà tạo mẫu tóc tới, phất tay một cái: "Có thể cạo thêm họa tiết gì đó trên tóc cháu, phải ngầu một chút."



Nhà tạo mẫu tóc còn đưa ra sẵn mấy mẫu, lật từng tấm cho Triều Ngạn Ninh xem. Tất cả đều là kiểu đầu đinh ngắn, hai bên hoặc sau gáy cạo thành các hình dáng và hoa văn khác nhau.


Triều Ngạn Ninh xem xong, khóe miệng không khỏi giật giật.


Chú Cảnh thấy vậy, tốt bụng tiễn nhà tạo mẫu tóc đi. Triều Ngạn Ninh mới nói: "Chú Ba, cái thẩm mĩ của chú ... hồi đó rốt cuộc làm sao theo đuổi được chú Cảnh vậy?"


"Hê... thẩm mĩ của chú thì làm sao?" chú Ba không phục.


Từ hồi trai trẻ cho đến tận bây giờ, Triều Tam vẫn luôn tự tin mình đẹp trai. Hồi còn trẻ là chàng thanh niên khôi ngô, về già cũng là một ông chú phong độ.


Ông vỗ vỗ cánh tay Kha Cảnh: "Em nói với nó đi, bao năm nay thẩm mĩ của anh có bao giờ lệch đâu. Anh đi đâu mặc gì dùng gì, món nào chẳng hợp với em nhất, đúng không?"


Kha Cảnh không nỡ nói thẳng. Lần đầu gặp Triều Tam, ông ta trông như một người tị nạn. Hai mươi mấy tuổi, mặc cái áo ba lỗ xám xịt của ông già, tóc dài che tai che mắt. May mà có gương mặt kia gánh được, nên dễ khiến người ta bỏ qua bộ dạng khó tả ấy.


Chỉ cần nhìn ánh mắt chú Cảnh, Triều Ngạn Ninh đã đoán được ông đang nghĩ gì. Cậu cười, nghiêng người tựa vào sofa.


"Chú Ba, bao nhiêu năm nay, tất của chú đều do chú Cảnh chọn, ra khỏi cửa lúc nào mà chẳng là chú Cảnh giúp chú chọn quần áo. Ngay cả độ dài tóc cũng do chú Cảnh quyết định."


Chú Ba đưa tay gãi sống mũi. Ông biết những gì Triều Ngạn Ninh nói đều đúng, bản thân cũng nghĩ thế, nhưng miệng vẫn không chịu nhận, lầm bầm nửa ngày. Cuối cùng ông vẫn thấy tiếc vì Triều Ngạn Ninh không chịu cắt kiểu đầu theo ý mình.



Triều Ngạn Ninh né tránh chuyện cầu hôn của mình, chỉ nói chú Ba muốn cậu cắt kiểu tóc mới, Thê Nam nghe vậy thì cười nửa ngày.


Trong lúc hai người đang trò chuyện, nhân viên phục vụ gõ cửa, chỉ vào chiếc vali ngoài hành lang rồi hỏi có phải của họ không.


Thê Nam nhận ra ngay đó là vali của Triều Ngạn Ninh. Cậu đã vào phòng hơn nửa tiếng rồi, vậy mà vali vẫn bị bỏ quên ngoài hành lang.


Triều Ngạn Ninh chỉ mải nghĩ đến Thê Nam nên quên luôn vali. Cậu cảm ơn nhân viên phục vụ rồi kéo vali vào phòng.


Hai người cùng nhau xuống nhà hàng ăn tối, rồi đi dạo trên phố, không ở ngoài lâu mà cùng nhau quay lại khách sạn. Bây giờ hai người chỉ muốn ở cạnh nhau, mọi cảnh đẹp xung quanh đều chẳng lọt vào mắt.



"Được rồi, đã tháo chỉ nên không sao nữa." Triều Ngạn Ninh nói.


"Vậy em vào tắm trước đi, ngồi máy bay lâu chắc cũng mệt rồi, tắm xong ngủ sớm một chút."


Một câu "ngủ sớm chút" của Thê Nam thôi, cũng khiến môi lưỡi Triều Ngạn Ninh khô. Cậu lấy quần áo rồi vào phòng tắm, còn hỏi Thê Nam có muốn cùng tắm không. Thê Nam đang mải nhắn tin nên bảo cậu tắm trước.


Chiếc quần mà Triều Ngạn Ninh cởi ra vắt ở mép giường, Thê Nam gửi xong tin nhắn xong tiện tay cầm lên định đặt sang ghế sofa bên cạnh. Không ngờ vừa nhấc lên thì trong túi quần của Triều Ngạn Ninh rơi ra một chiếc hộp đen nhỏ, bao bì tinh xảo.


Chỉ nhìn thấy chiếc hộp đó, Thê Nam đã đoán được bên trong là nhẫn.


Thê Nam không chút chần chừ, mở hộp nhẫn, cầm lấy chiếc nhẫn ngắm kỹ. Mặt trong vòng nhẫn khắc hình con rắn nhỏ ngậm một bông hồng đỏ, bên trên là chữ viết tắt họ của anh và Triều Ngạn Ninh.


Thê Nam biết cái nào là của mình, đeo lên vừa khít lên ngón tay. Anh giơ tay lên soi dưới ánh đèn nhìn rất lâu, mặt nhẫn lấp lánh ánh sáng.


Triều Ngạn Ninh tắm xong bước ra, thấy Thê Nam đang đeo chiếc nhẫn trên tay, còn giơ tay lên ngắm. Trong đôi mắt anh tràn đầy nụ cười rạng rỡ chẳng thể giấu.


Thấy Triều Ngạn Ninh đi ra, Thê Nam hỏi cậu: "Nhẫn của em đã thử chưa?"


"Thử rồi."


Thê Nam giơ bàn tay đang đeo nhẫn về phía cậu, ngoắc nhẹ: "Lại đây, để anh đeo cho em."


Triều Ngạn Ninh trên người chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm quanh eo, nằm sấp trên giường, cả mảng cơ lưng căng chặt. Lòng bàn tay nâng lấy bàn tay đang đeo nhẫn của Thê Nam, hôn một cái lên ngón áp út của anh.


"Anh à, em còn chưa cầu hôn mà."


Triều Ngạn Ninh đã nghĩ kỹ nghi thức cầu hôn. Ngày mai muốn tìm cách đưa Thê Nam ra ngoài, để cậu có thể chuẩn bị phòng thật đẹp. Nhà hàng cậu cũng đã đặt rồi, chính là nơi Thê Nam từng nhắc đến. Hoa tươi từ tiệm cũng sẽ được đưa tới đúng giờ, trong nhà hàng sẽ vang lên bản nhạc piano.


Cậu đã nghĩ đến rất nhiều tình huống, chỉ không ngờ nhẫn lại bị Thê Nam nhìn thấy trước.


Trên đường đi, cậu cứ lo mất nhẫn, để trong vali thì không yên tâm, suốt dọc đường đều mang theo bên mình. Tay luôn cắm trong túi quần, ngay cả khi ngủ trên máy bay, cũng nắm chặt hộp nhẫn không buông.



Đến trước cửa phòng khách sạn, chiếc hộp ấy đã bị bàn tay cậu làm ấm.


Nghe vậy, Thê Nam ngồi thẳng người, rất phối hợp: "Vậy em cầu hôn đi, anh tháo nhẫn xuống trước nhé?"


"Đừng mà anh, đừng tháo." Vì quá gấp, giọng Triều Ngạn Ninh cũng thay đổi. Cậu nắm chặt tay Thê Nam không buông, sợ chỉ chậm một giây thôi Thê Nam sẽ thật sự tháo nhẫn xuống.


Đã đeo vào rồi, thì không còn lý do gì để tháo ra.


"Chú Ba nói rồi, đã đeo vào mà tháo xuống thì không may. Không tháo, không được tháo, anh phải đeo cho chắc, cả đời này cũng đừng hòng tháo xuống."


Nói xong, Triều Ngạn Ninh còn đẩy chiếc nhẫn trên ngón áp út của Thê Nam sát thêm vào gốc ngón.


"Được, không tháo, sau này cũng không tháo."


Triều Ngạn Ninh hôn liên tục lên ngón tay Thê Nam. Cậu kể kế hoạch cầu hôn của mình. Cho dù không có một nghi thức trọn vẹn, Triều Ngạn Ninh vẫn kích động đến mức ngón tay run lên.


Trong lòng Thê Nam cũng chẳng bình tĩnh hơn cậu là bao. Nghi thức không thể thiếu, anh cầm chiếc nhẫn còn lại trong hộp, vừa hôn đáp lại Triều Ngạn Ninh, vừa hỏi:


"Tiểu Ninh, từ nay đừng làm em trai anh nữa, chúng ta kết hôn nhé?"


Triều Ngạn Ninh luôn nhìn vào mắt Thê Nam, cậu có thể thấy rõ ràng trong mắt anh chỉ có mình cậu.


Thê Nam cũng nhìn lại Triều Ngạn Ninh, mắt Triều Ngạn Ninh lập tức đỏ lên. Thê Nam đau lòng hôn lên khóe mắt cậu:


"Đổi thành anh cầu hôn em được không? Về sau sẽ không để em phải chờ nữa, cũng sẽ không để em phải sợ nữa, càng không cần phải lén lút nhìn. Chúng ta quang minh chính đại bước về phía trước. Bây giờ không có đầy đủ như trong kế hoạch cầu hôn của em, không có hoa tươi, không có bữa tối đầy ánh nến, không có âm nhạc, cũng không có người chứng kiến, nhưng sau này anh sẽ bù cho em từng thứ một. Tiểu Ninh, kết hôn với anh nhé?"


Mỗi chữ Thê Nam nói đều vang vọng trong tai Triều Ngạn Ninh, đập mạnh vào ngực rồi lại dội ngược trở về.


"Kết..."


Đầu ngón tay Triều Ngạn Ninh đều tê dại, cổ họng nghẹn lại chỉ thốt ra được một chữ. Cậu vội đưa tay lên trước Thê Nam, ra hiệu anh mau đeo cho mình.


Thê Nam cầm chiếc nhẫn, chậm rãi lồng vào ngón áp út của Triều Ngạn Ninh, từ đầu ngón đẩy dần vào tận gốc: "Kết, về nhà là kết hôn luôn."


Tái Hôn - Cửu Lục
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tái Hôn - Cửu Lục Truyện Tái Hôn - Cửu Lục Story Chương 60: Kết hôn với anh nhé?
10.0/10 từ 37 lượt.
loading...