Tái Hôn - Cửu Lục
Chương 61: Cũng đang dựa dẫm vào cậu
84@-
Chưa gì Thê Nam đã thích sờ tóc Triều Ngạn Ninh. Chỉ cần Triều Ngạn Ninh ngồi cạnh anh, bàn tay anh lại đặt l*n đ*nh đầu hoặc sau gáy cậu, cứ xoa lên xoa xuống.
Triều Ngạn Ninh nằm sấp trên giường. Cậu vẫn đang ngắm chiếc nhẫn trên tay mình, cảm thấy Thê Nam xoa đủ rồi mới ngẩng cổ lên: "Anh à, anh xoa em thế này, cảm giác như đang vuốt chó vậy."
Thê Nam lại xoa thêm vài cái trên đầu cậu: "Thế à? Sờ em còn thích hơn cả Đại Tuấn."
Mái tóc ngắn lởm chởm hơi chích vào lòng bàn tay, sờ vào ngứa ngứa rất dễ gây nghiện. Triều Ngạn Ninh nắm lấy cổ tay Thê Nam rồi hôn một cái lên ngón tay anh đang đeo nhẫn.
Thê Nam đứng dậy đi tắm, Triều Ngạn Ninh lập tức trở mình theo vào. Trong phòng tắm quấn quýt hơn một tiếng đồng hồ. Hai người không biết đã tắm bao nhiêu lần, tiếng nước chảy ngắt quãng, chẳng che nổi những âm thanh dồn dập, ướt át.
Ngày hôm sau Triều Ngạn Ninh bị chuông điện thoại gọi dậy. Buổi sáng cậu có một cuộc họp video. Cậu chỉnh lại áo choàng tắm trên người, dựa vào đầu giường mở cuộc họp.
Thê Nam cũng tỉnh giấc, sợ làm phiền cậu họp nên làm gì cũng nhẹ nhàng. Anh vừa định xuống giường đã bị Triều Ngạn Ninh kéo trở lại.
Video chỉ hiện đến bờ vai Triều Ngạn Ninh, còn dưới ống kính Thê Nam đang gối đầu lên đùi cậu. Triều Ngạn Ninh bên trên thì nghiêm túc họp, nhưng dưới tay lại không ngoan, hết lần này đến lần khác nhéo lấy cổ Thê Nam.
Thê Nam mấy lần muốn ngồi dậy đều bị Triều Ngạn Ninh giữ chặt vai, hoàn toàn không cho động đậy. Anh cũng không muốn gây ra tiếng động lớn, nhưng Triều Ngạn Ninh lại bất ngờ trượt tay xuống ngực anh.
Động tác đó quá bất ngờ, Thê Nam không nhịn được khẽ hít một tiếng, ngẩng đầu trừng cậu. Triều Ngạn Ninh lại đáp trả bằng vẻ mặt vô tội: "Anh, có chuyện gì vậy?" Sau đó tiếp tục nghiêm túc họp, còn đôi tay thì không hề dừng lại, cứ như hai con người khác nhau.
Thê Nam xoay người, hất tung chiếc chăn trên chân Triều Ngạn Ninh ra. Anh cúi đầu áp thẳng xuống, hoàn toàn không cho Triều Ngạn Ninh thời gian phản ứng.
Triều Ngạn Ninh thật sự chịu không nổi loại k*ch th*ch này. Toàn thân cậu căng chặt, chỉ chưa đầy nửa phút đã không chịu nổi nữa. Gương mặt nghiêm túc nãy giờ biến mất sạch sẽ. Cậu hít sâu một hơi, nghiến chặt quai hàm, quay về màn hình nói một câu "có việc gấp", rồi nhanh chóng cúp cuộc họp video.
"Ưm..."
Triều Ngạn Ninh ngửa cổ, Thê Nam nửa quỳ bên cạnh. Lòng bàn tay Triều Ngạn Ninh đặt trên đỉnh đầu anh, theo phản xạ muốn ấn mạnh xuống nhưng lại không nỡ, bàn tay chỉ ấn nhẹ lên.
Nhưng k*ch th*ch thế này đã đủ khiến cậu phát điên, trong cổ họng vô thức bật ra âm thanh, đều là đang gọi tên Thê Nam.
"Anh..."
"Anh Nam..."
"Thê Nam..."
....
Trong làn sương mờ mê loạn, Thê Nam khẽ ngước mắt. Gương mặt vốn lạnh nhạt trước bao người giờ đây chỉ còn lại vẻ si mê, đắm say.
Anh nghĩ, người này là của anh.
–
Trên chuyến bay trở về, Triều Ngạn Ninh ngồi cạnh Thê Nam, hàng ghế phía sau chính là Phương Ngôn và Tang Dịch Minh.
Thê Nam mấy ngày nay không ngủ ngon, vừa lên máy bay đã đeo bịt mắt ngủ luôn.
Triều Ngạn Ninh cả người tinh thần phấn chấn, vui vẻ chào hỏi: "Anh Ngôn, anh Dịch Minh."
Tang Dịch Minh gật đầu xem như đáp lại, Phương Ngôn giơ tay với cậu: "Tiểu Triều, lâu rồi không gặp."
Triều Ngạn Ninh cười nói: "Anh Ngôn, lần này về thì chúng ta có thể thường xuyên gặp nhau rồi."
Về đến nhà, bốn người cùng đi thăm ông bà ngoại. Họ mang về một đống lớn quà lưu niệm và kỷ vật. Ông bà chỉ xem qua quà một lúc rồi bỏ sang một bên, chăm chú ôm lấy chiếc video cầu hôn của Tang Dịch Minh, xem đi xem lại, vừa xem vừa cảm thán.
Ở tuổi của họ, điều mong muốn nhất chắc chắn là nhìn thấy con cháu sống hạnh phúc. Nói xong Phương Ngôn, cũng không quên dặn dò thêm Thê Nam vài câu.
Phương Ngôn nói: "Bà ơi, bà không thấy trên tay hai người đang đeo nhẫn sao?"
Ông bà ngoại quay đầu lại, Triều Ngạn Ninh nắm lấy tay Thê Nam, đưa ra trước mặt mọi người khoe cặp nhẫn giống hệt nhau.
"Đúng là giống hệt nhau." Bà ngoại ngắm đi ngắm lại hồi lâu, càng xem càng hài lòng.
Hai đứa cháu chẳng đứa nào khiến người ta bớt lo. Đứa thì ly hôn rồi lại rối rít đòi tái hôn, bên này Thê Nam cũng từng ly hôn, nay lại ở bên đứa trẻ mà họ nhìn nó lớn lên từ nhỏ. May mà cuối cùng đều có kết quả tốt.
Ông bà ngoại lại không nhịn được mở video cầu hôn xem thêm một lần nữa. Triều Ngạn Ninh đứng phía sau sofa, kéo nhẹ ống tay áo Thê Nam, thì thầm nói với anh: "Anh, lúc đó chúng ta không quay lại, em thấy tiếc lắm. Hay là mình làm lại một lần nhé?"
Tối hôm đó, họ thật sự làm lại một lần. Triều Ngạn Ninh chuẩn bị bữa tối đầy hoa tươi, chỉnh sẵn góc máy ảnh, rồi lại cầu hôn một lần nữa.
Nhẫn không tháo nên cũng chẳng cần đeo lại, đến cuối cùng Triều Ngạn Ninh ôm lấy Thê Nam kéo về phía giường.
Thê Nam đẩy cậu một cái, hất cằm về phía đầu giường: "Vẫn còn đang quay video kìa."
"Quay thì quay," Triều Ngạn Ninh đè anh xuống hôn một cái, "Anh ơi, em chờ không nổi nữa, cứ quay hết vào đi."
–
Ngày Phương Ngôn và Tang Dịch Minh đi đăng ký kết hôn, Tang Dịch Minh chụp tấm ảnh giấy chứng nhận hôn nhân gửi cho Thê Nam, còn thêm một câu —
"Bọn tôi nhanh hơn các cậu."
Thê Nam nhìn tin nhắn vừa buồn cười vừa thấy bất đắc dĩ. Anh thầm nghĩ Tang Dịch Minh sao mà trẻ con thế, chỉ một câu nói đùa ở sân bay mà vẫn nhớ kỹ, lấy xong giấy chứng nhận còn cố ý khoe với anh.
Anh cũng rất phối hợp, trả lại cho Tang Dịch Minh mấy cái biểu tượng ngón cái, lại gửi: "Vẫn là sếp Tang lợi hại."
Tang Dịch Minh vô cùng vui vẻ, trả lại cho Thê Nam mấy cái mặt cười, rồi lại gửi thêm một câu "Hai người cũng cố gắng nhé."
Thê Nam đưa màn hình điện thoại cho Triều Ngạn Ninh xem. Triều Ngạn Ninh xem xong cũng bật cười: "Anh Dịch Minh thật sự ngoài chuyện của anh Ngôn ra thì chẳng để tâm gì khác. Hồi nhỏ em với anh Ngôn cãi nhau, anh ấy toàn bênh anh Ngôn, vậy mà anh ấy còn chẳng nhận ra."
"Lúc nhỏ em chọc giận Phương Ngôn quá trời, bảo sao anh Dịch Minh lúc nào cũng thiên vị." Thê Nam nói.
Triều Ngạn Ninh chạm nhẹ mũi, bắt đầu cãi chày cãi cối: "Đấy chẳng phải vì anh luôn bỏ mặc em sao. Trước kia em hay nghĩ, giá mà anh chỉ thuộc về mình em thôi, không ai tranh với em cả."
Phương Ngôn lớn hơn Triều Ngạn Ninh mấy tuổi, luôn rất hiểu chuyện, tự chăm sóc bản thân rất tốt, chưa từng khiến anh phải bận tâm.
Triều Ngạn Ninh thì khác, đúng là đồ chuyên gây chuyện. Anh thường xuyên phải theo sau dọn dẹp hậu quả. So ra anh lo cho Triều Ngạn Ninh còn nhiều hơn lo cho Phương Ngôn.
"Anh bỏ mặc em khi nào chứ. Nếu thật sự bỏ mặc, em chẳng nhảy lên mái nhà mà giở trò rồi à?"
"Không giở trò," Triều Ngạn Ninh ôm lấy eo Thê Nam, mặt dụi vào vai anh, "Anh ơi, em cũng sốt ruột lắm, vậy khi nào chúng ta đi đăng ký kết hôn?"
Thê Nam lại đưa tay xoa đầu cậu, nói: "Cứ từng bước một, chỗ em chẳng phải có quy trình rồi sao?"
Lần trước quy trình đính hôn của Đường Cát, Triều Ngạn Ninh vẫn còn nhớ rõ, một bước cũng không được thiếu.
Ngày đính hôn hôm đó, Chú Ba và chú Cảnh dẫn Đường Cát đến cùng. Cả nhà quyết định xong ngày đăng ký kết hôn của hai người và ngày chính thức tổ chức hôn lễ.
Thời gian đăng ký thì tuỳ thuộc vào sắp xếp của hai người họ, nhưng hôn lễ thì không thể nhanh như vậy. Vì phải chuẩn bị quá nhiều, thêm cả chuyện nhà tân hôn. Dù Triều Ngạn Ninh có sốt ruột đến đâu, thì cũng chỉ có thể xếp sau hôn lễ của Đường Cát. Hôn lễ được định vào mùa thu.
Chú Ba và chú Cảnh đến rồi cũng không đi nữa, cũng có ý định ở lại lâu dài. Căn nhà cũ của ông bà ngoại đã được sửa sang lại, chú Ba và chú Cảnh đến ở trong khu tập thể.
Ban ngày chú Ba cùng bà ngoại đánh mạt chược, chú Cảnh thì cùng ông ngoại chơi cờ, rảnh rỗi thì dắt chó gọi mèo.
Đúng lúc sân bên cạnh nhà ông bà ngoại rao bán, hai ông chú xem xong quyết định mua luôn.
Nghe bà ngoại nói nhà này do Tang Dịch Minh tìm nhà thiết kế để sửa. Họ cũng xin số điện thoại của người thiết kế, dự định sẽ trang trí lại theo ý thích riêng. Sau này còn định mở một cánh cửa trên bức tường giữa hai sân, để thuận tiện qua lại.
Triều Ngạn Ninh và Thê Nam vẫn phải chạy qua lại giữa hai thành phố. Ai có thời gian thì sẽ đến tìm đối phương, nếu cả hai đều bận, buổi tối nhất định cũng sẽ gọi video. Thê Nam thường mở video mà ngủ quên, sáng hôm sau vừa mở mắt ra, điện thoại đã hết pin.
Triều Ngạn Ninh không muốn sau khi kết hôn vẫn phải sống xa nhau, muốn chuyển công ty sang đây. Ngay cả cuộc sống an nhàn tuổi già của hai ông chú cũng bị phá vỡ vì Triều Ngạn Ninh gọi về công ty giúp đỡ.
Có lần Triều Ngạn Ninh xong việc công ty nên về sớm, gọi mãi không liên lạc được với Thê Nam. Đến studio của anh mới biết Thê Nam đang ở phim trường chụp hình.
Triều Ngạn Ninh hỏi rõ địa chỉ, lái xe tới phim trường. Lần này Thê Nam giúp bạn chụp một bộ ảnh quảng cáo sáng tạo. Người mẫu mãi vẫn chưa nhập vai, hình chụp ra không đạt yêu cầu của Thê Nam. Anh là người rất chú trọng chi tiết, nên không có một tấm nào khiến anh hài lòng.
Ban đầu Thê Nam vẫn kiên nhẫn, từ tốn dẫn dắt người mẫu nhập vai. Sau đó cũng không kìm được mà nổi giận, người mẫu cũng sốt ruột, xin lỗi mọi người không ngừng.
Thê Nam cố nén cơn giận đã dâng đến tận đỉnh đầu, đổi sang cách khác để trao đổi lại với người mẫu.
Thê Nam vừa nói xong, có một người đàn ông đưa qua một chai nước khoáng. Anh nhận lấy, vặn nắp, ngửa đầu uống liền nửa chai. Ngụm cuối cùng còn chưa nuốt xuống thì anh bất ngờ quay người lại.
Triều Ngạn Ninh đang mỉm cười nhìn anh, đưa tay lau vệt nước ở khóe môi anh: "Anh ơi, đừng giận mà, cứ từ từ chụp."
Khoảnh khắc nhìn thấy Triều Ngạn Ninh, ngọn lửa trên đỉnh đầu Thê Nam thật sự tan biến hết. Vừa rồi toàn bộ sự chú ý của anh còn đặt trên người mẫu, mãi đến khi nhớ ra bàn tay đưa nước cho anh có đeo chiếc nhẫn giống hệt mình thì mới sực tỉnh, thì ra Triều Ngạn Ninh đã đến.
"Khụ khụ... sao em lại đến đây." Hôm nay mải làm việc, Thê Nam vẫn chưa từng xem điện thoại.
Triều Ngạn Ninh vỗ lưng anh từ trên xuống: "Uống chậm thôi anh, em đến từ lâu rồi, thấy anh luôn bận làm việc nên không quấy rầy."
Thê Nam lại uống thêm vài ngụm, bảo Triều Ngạn Ninh chờ mình một lát. Hôm nay bất kể thế nào anh cũng sẽ chỉ chụp thêm một lần cuối.
Không ngờ lần này kết quả lại vô cùng thuận lợi, người mẫu cuối cùng cũng nhập được vai, một lần chụp là xong. Khi Thê Nam thu máy ảnh còn thì thầm: "Em vừa đến, chuyện gì cũng thuận lợi hơn hẳn."
Triều Ngạn Ninh đón lời, thuận thế leo lên: "Anh à, anh nói xem, có phải rời xa em là không được không."
"Đúng," Thê Nam cười, "rời xa em là không được."
Trên đường về, Thê Nam vừa lên xe đã ngủ thiếp đi. Triều Ngạn Ninh đã đặt bàn ở nhà hàng, nhưng đến nơi, thấy anh vẫn ngủ ngon lành, cậu đành để xe dừng trước cửa chờ một lúc lâu. Thấy anh mãi chẳng tỉnh, cậu nói nhân viên gói đồ ăn đem về.
Thê Nam ngủ rất say, trong mơ còn đang nói chuyện với người mẫu, giữa lông mày vẫn nhíu chặt.
Triều Ngạn Ninh hôn lên trán anh rồi lên chỗ lông mày đang nhíu chặt: "Anh, đừng lo lắng."
Quả nhiên Thê Nam không còn nói mớ nữa. Trong mơ như thể nghe thấy Triều Ngạn Ninh đang nói chuyện, khẽ "ừm" một tiếng, lông mày cũng dần giãn ra.
Khoảnh khắc đó, trong lòng Triều Ngạn Ninh bỗng hiểu rõ thế nào là "bình yên".
Thì ra giữa bọn họ, không chỉ có cậu dựa dẫm vào Thê Nam, mà Thê Nam cũng đang dựa dẫm vào cậu như vậy.
Tái Hôn - Cửu Lục
Chưa gì Thê Nam đã thích sờ tóc Triều Ngạn Ninh. Chỉ cần Triều Ngạn Ninh ngồi cạnh anh, bàn tay anh lại đặt l*n đ*nh đầu hoặc sau gáy cậu, cứ xoa lên xoa xuống.
Triều Ngạn Ninh nằm sấp trên giường. Cậu vẫn đang ngắm chiếc nhẫn trên tay mình, cảm thấy Thê Nam xoa đủ rồi mới ngẩng cổ lên: "Anh à, anh xoa em thế này, cảm giác như đang vuốt chó vậy."
Thê Nam lại xoa thêm vài cái trên đầu cậu: "Thế à? Sờ em còn thích hơn cả Đại Tuấn."
Mái tóc ngắn lởm chởm hơi chích vào lòng bàn tay, sờ vào ngứa ngứa rất dễ gây nghiện. Triều Ngạn Ninh nắm lấy cổ tay Thê Nam rồi hôn một cái lên ngón tay anh đang đeo nhẫn.
Thê Nam đứng dậy đi tắm, Triều Ngạn Ninh lập tức trở mình theo vào. Trong phòng tắm quấn quýt hơn một tiếng đồng hồ. Hai người không biết đã tắm bao nhiêu lần, tiếng nước chảy ngắt quãng, chẳng che nổi những âm thanh dồn dập, ướt át.
Ngày hôm sau Triều Ngạn Ninh bị chuông điện thoại gọi dậy. Buổi sáng cậu có một cuộc họp video. Cậu chỉnh lại áo choàng tắm trên người, dựa vào đầu giường mở cuộc họp.
Thê Nam cũng tỉnh giấc, sợ làm phiền cậu họp nên làm gì cũng nhẹ nhàng. Anh vừa định xuống giường đã bị Triều Ngạn Ninh kéo trở lại.
Video chỉ hiện đến bờ vai Triều Ngạn Ninh, còn dưới ống kính Thê Nam đang gối đầu lên đùi cậu. Triều Ngạn Ninh bên trên thì nghiêm túc họp, nhưng dưới tay lại không ngoan, hết lần này đến lần khác nhéo lấy cổ Thê Nam.
Thê Nam mấy lần muốn ngồi dậy đều bị Triều Ngạn Ninh giữ chặt vai, hoàn toàn không cho động đậy. Anh cũng không muốn gây ra tiếng động lớn, nhưng Triều Ngạn Ninh lại bất ngờ trượt tay xuống ngực anh.
Động tác đó quá bất ngờ, Thê Nam không nhịn được khẽ hít một tiếng, ngẩng đầu trừng cậu. Triều Ngạn Ninh lại đáp trả bằng vẻ mặt vô tội: "Anh, có chuyện gì vậy?" Sau đó tiếp tục nghiêm túc họp, còn đôi tay thì không hề dừng lại, cứ như hai con người khác nhau.
Thê Nam xoay người, hất tung chiếc chăn trên chân Triều Ngạn Ninh ra. Anh cúi đầu áp thẳng xuống, hoàn toàn không cho Triều Ngạn Ninh thời gian phản ứng.
Triều Ngạn Ninh thật sự chịu không nổi loại k*ch th*ch này. Toàn thân cậu căng chặt, chỉ chưa đầy nửa phút đã không chịu nổi nữa. Gương mặt nghiêm túc nãy giờ biến mất sạch sẽ. Cậu hít sâu một hơi, nghiến chặt quai hàm, quay về màn hình nói một câu "có việc gấp", rồi nhanh chóng cúp cuộc họp video.
"Ưm..."
Triều Ngạn Ninh ngửa cổ, Thê Nam nửa quỳ bên cạnh. Lòng bàn tay Triều Ngạn Ninh đặt trên đỉnh đầu anh, theo phản xạ muốn ấn mạnh xuống nhưng lại không nỡ, bàn tay chỉ ấn nhẹ lên.
Nhưng k*ch th*ch thế này đã đủ khiến cậu phát điên, trong cổ họng vô thức bật ra âm thanh, đều là đang gọi tên Thê Nam.
"Anh..."
"Anh Nam..."
"Thê Nam..."
....
Trong làn sương mờ mê loạn, Thê Nam khẽ ngước mắt. Gương mặt vốn lạnh nhạt trước bao người giờ đây chỉ còn lại vẻ si mê, đắm say.
Anh nghĩ, người này là của anh.
–
Trên chuyến bay trở về, Triều Ngạn Ninh ngồi cạnh Thê Nam, hàng ghế phía sau chính là Phương Ngôn và Tang Dịch Minh.
Thê Nam mấy ngày nay không ngủ ngon, vừa lên máy bay đã đeo bịt mắt ngủ luôn.
Triều Ngạn Ninh cả người tinh thần phấn chấn, vui vẻ chào hỏi: "Anh Ngôn, anh Dịch Minh."
Tang Dịch Minh gật đầu xem như đáp lại, Phương Ngôn giơ tay với cậu: "Tiểu Triều, lâu rồi không gặp."
Triều Ngạn Ninh cười nói: "Anh Ngôn, lần này về thì chúng ta có thể thường xuyên gặp nhau rồi."
Về đến nhà, bốn người cùng đi thăm ông bà ngoại. Họ mang về một đống lớn quà lưu niệm và kỷ vật. Ông bà chỉ xem qua quà một lúc rồi bỏ sang một bên, chăm chú ôm lấy chiếc video cầu hôn của Tang Dịch Minh, xem đi xem lại, vừa xem vừa cảm thán.
Ở tuổi của họ, điều mong muốn nhất chắc chắn là nhìn thấy con cháu sống hạnh phúc. Nói xong Phương Ngôn, cũng không quên dặn dò thêm Thê Nam vài câu.
Phương Ngôn nói: "Bà ơi, bà không thấy trên tay hai người đang đeo nhẫn sao?"
Ông bà ngoại quay đầu lại, Triều Ngạn Ninh nắm lấy tay Thê Nam, đưa ra trước mặt mọi người khoe cặp nhẫn giống hệt nhau.
"Đúng là giống hệt nhau." Bà ngoại ngắm đi ngắm lại hồi lâu, càng xem càng hài lòng.
Hai đứa cháu chẳng đứa nào khiến người ta bớt lo. Đứa thì ly hôn rồi lại rối rít đòi tái hôn, bên này Thê Nam cũng từng ly hôn, nay lại ở bên đứa trẻ mà họ nhìn nó lớn lên từ nhỏ. May mà cuối cùng đều có kết quả tốt.
Ông bà ngoại lại không nhịn được mở video cầu hôn xem thêm một lần nữa. Triều Ngạn Ninh đứng phía sau sofa, kéo nhẹ ống tay áo Thê Nam, thì thầm nói với anh: "Anh, lúc đó chúng ta không quay lại, em thấy tiếc lắm. Hay là mình làm lại một lần nhé?"
Tối hôm đó, họ thật sự làm lại một lần. Triều Ngạn Ninh chuẩn bị bữa tối đầy hoa tươi, chỉnh sẵn góc máy ảnh, rồi lại cầu hôn một lần nữa.
Nhẫn không tháo nên cũng chẳng cần đeo lại, đến cuối cùng Triều Ngạn Ninh ôm lấy Thê Nam kéo về phía giường.
Thê Nam đẩy cậu một cái, hất cằm về phía đầu giường: "Vẫn còn đang quay video kìa."
"Quay thì quay," Triều Ngạn Ninh đè anh xuống hôn một cái, "Anh ơi, em chờ không nổi nữa, cứ quay hết vào đi."
–
Ngày Phương Ngôn và Tang Dịch Minh đi đăng ký kết hôn, Tang Dịch Minh chụp tấm ảnh giấy chứng nhận hôn nhân gửi cho Thê Nam, còn thêm một câu —
"Bọn tôi nhanh hơn các cậu."
Thê Nam nhìn tin nhắn vừa buồn cười vừa thấy bất đắc dĩ. Anh thầm nghĩ Tang Dịch Minh sao mà trẻ con thế, chỉ một câu nói đùa ở sân bay mà vẫn nhớ kỹ, lấy xong giấy chứng nhận còn cố ý khoe với anh.
Anh cũng rất phối hợp, trả lại cho Tang Dịch Minh mấy cái biểu tượng ngón cái, lại gửi: "Vẫn là sếp Tang lợi hại."
Tang Dịch Minh vô cùng vui vẻ, trả lại cho Thê Nam mấy cái mặt cười, rồi lại gửi thêm một câu "Hai người cũng cố gắng nhé."
Thê Nam đưa màn hình điện thoại cho Triều Ngạn Ninh xem. Triều Ngạn Ninh xem xong cũng bật cười: "Anh Dịch Minh thật sự ngoài chuyện của anh Ngôn ra thì chẳng để tâm gì khác. Hồi nhỏ em với anh Ngôn cãi nhau, anh ấy toàn bênh anh Ngôn, vậy mà anh ấy còn chẳng nhận ra."
"Lúc nhỏ em chọc giận Phương Ngôn quá trời, bảo sao anh Dịch Minh lúc nào cũng thiên vị." Thê Nam nói.
Triều Ngạn Ninh chạm nhẹ mũi, bắt đầu cãi chày cãi cối: "Đấy chẳng phải vì anh luôn bỏ mặc em sao. Trước kia em hay nghĩ, giá mà anh chỉ thuộc về mình em thôi, không ai tranh với em cả."
Phương Ngôn lớn hơn Triều Ngạn Ninh mấy tuổi, luôn rất hiểu chuyện, tự chăm sóc bản thân rất tốt, chưa từng khiến anh phải bận tâm.
Triều Ngạn Ninh thì khác, đúng là đồ chuyên gây chuyện. Anh thường xuyên phải theo sau dọn dẹp hậu quả. So ra anh lo cho Triều Ngạn Ninh còn nhiều hơn lo cho Phương Ngôn.
"Anh bỏ mặc em khi nào chứ. Nếu thật sự bỏ mặc, em chẳng nhảy lên mái nhà mà giở trò rồi à?"
"Không giở trò," Triều Ngạn Ninh ôm lấy eo Thê Nam, mặt dụi vào vai anh, "Anh ơi, em cũng sốt ruột lắm, vậy khi nào chúng ta đi đăng ký kết hôn?"
Thê Nam lại đưa tay xoa đầu cậu, nói: "Cứ từng bước một, chỗ em chẳng phải có quy trình rồi sao?"
Lần trước quy trình đính hôn của Đường Cát, Triều Ngạn Ninh vẫn còn nhớ rõ, một bước cũng không được thiếu.
Ngày đính hôn hôm đó, Chú Ba và chú Cảnh dẫn Đường Cát đến cùng. Cả nhà quyết định xong ngày đăng ký kết hôn của hai người và ngày chính thức tổ chức hôn lễ.
Thời gian đăng ký thì tuỳ thuộc vào sắp xếp của hai người họ, nhưng hôn lễ thì không thể nhanh như vậy. Vì phải chuẩn bị quá nhiều, thêm cả chuyện nhà tân hôn. Dù Triều Ngạn Ninh có sốt ruột đến đâu, thì cũng chỉ có thể xếp sau hôn lễ của Đường Cát. Hôn lễ được định vào mùa thu.
Chú Ba và chú Cảnh đến rồi cũng không đi nữa, cũng có ý định ở lại lâu dài. Căn nhà cũ của ông bà ngoại đã được sửa sang lại, chú Ba và chú Cảnh đến ở trong khu tập thể.
Ban ngày chú Ba cùng bà ngoại đánh mạt chược, chú Cảnh thì cùng ông ngoại chơi cờ, rảnh rỗi thì dắt chó gọi mèo.
Đúng lúc sân bên cạnh nhà ông bà ngoại rao bán, hai ông chú xem xong quyết định mua luôn.
Nghe bà ngoại nói nhà này do Tang Dịch Minh tìm nhà thiết kế để sửa. Họ cũng xin số điện thoại của người thiết kế, dự định sẽ trang trí lại theo ý thích riêng. Sau này còn định mở một cánh cửa trên bức tường giữa hai sân, để thuận tiện qua lại.
Triều Ngạn Ninh và Thê Nam vẫn phải chạy qua lại giữa hai thành phố. Ai có thời gian thì sẽ đến tìm đối phương, nếu cả hai đều bận, buổi tối nhất định cũng sẽ gọi video. Thê Nam thường mở video mà ngủ quên, sáng hôm sau vừa mở mắt ra, điện thoại đã hết pin.
Triều Ngạn Ninh không muốn sau khi kết hôn vẫn phải sống xa nhau, muốn chuyển công ty sang đây. Ngay cả cuộc sống an nhàn tuổi già của hai ông chú cũng bị phá vỡ vì Triều Ngạn Ninh gọi về công ty giúp đỡ.
Có lần Triều Ngạn Ninh xong việc công ty nên về sớm, gọi mãi không liên lạc được với Thê Nam. Đến studio của anh mới biết Thê Nam đang ở phim trường chụp hình.
Triều Ngạn Ninh hỏi rõ địa chỉ, lái xe tới phim trường. Lần này Thê Nam giúp bạn chụp một bộ ảnh quảng cáo sáng tạo. Người mẫu mãi vẫn chưa nhập vai, hình chụp ra không đạt yêu cầu của Thê Nam. Anh là người rất chú trọng chi tiết, nên không có một tấm nào khiến anh hài lòng.
Ban đầu Thê Nam vẫn kiên nhẫn, từ tốn dẫn dắt người mẫu nhập vai. Sau đó cũng không kìm được mà nổi giận, người mẫu cũng sốt ruột, xin lỗi mọi người không ngừng.
Thê Nam cố nén cơn giận đã dâng đến tận đỉnh đầu, đổi sang cách khác để trao đổi lại với người mẫu.
Thê Nam vừa nói xong, có một người đàn ông đưa qua một chai nước khoáng. Anh nhận lấy, vặn nắp, ngửa đầu uống liền nửa chai. Ngụm cuối cùng còn chưa nuốt xuống thì anh bất ngờ quay người lại.
Triều Ngạn Ninh đang mỉm cười nhìn anh, đưa tay lau vệt nước ở khóe môi anh: "Anh ơi, đừng giận mà, cứ từ từ chụp."
Khoảnh khắc nhìn thấy Triều Ngạn Ninh, ngọn lửa trên đỉnh đầu Thê Nam thật sự tan biến hết. Vừa rồi toàn bộ sự chú ý của anh còn đặt trên người mẫu, mãi đến khi nhớ ra bàn tay đưa nước cho anh có đeo chiếc nhẫn giống hệt mình thì mới sực tỉnh, thì ra Triều Ngạn Ninh đã đến.
"Khụ khụ... sao em lại đến đây." Hôm nay mải làm việc, Thê Nam vẫn chưa từng xem điện thoại.
Triều Ngạn Ninh vỗ lưng anh từ trên xuống: "Uống chậm thôi anh, em đến từ lâu rồi, thấy anh luôn bận làm việc nên không quấy rầy."
Thê Nam lại uống thêm vài ngụm, bảo Triều Ngạn Ninh chờ mình một lát. Hôm nay bất kể thế nào anh cũng sẽ chỉ chụp thêm một lần cuối.
Không ngờ lần này kết quả lại vô cùng thuận lợi, người mẫu cuối cùng cũng nhập được vai, một lần chụp là xong. Khi Thê Nam thu máy ảnh còn thì thầm: "Em vừa đến, chuyện gì cũng thuận lợi hơn hẳn."
Triều Ngạn Ninh đón lời, thuận thế leo lên: "Anh à, anh nói xem, có phải rời xa em là không được không."
"Đúng," Thê Nam cười, "rời xa em là không được."
Trên đường về, Thê Nam vừa lên xe đã ngủ thiếp đi. Triều Ngạn Ninh đã đặt bàn ở nhà hàng, nhưng đến nơi, thấy anh vẫn ngủ ngon lành, cậu đành để xe dừng trước cửa chờ một lúc lâu. Thấy anh mãi chẳng tỉnh, cậu nói nhân viên gói đồ ăn đem về.
Thê Nam ngủ rất say, trong mơ còn đang nói chuyện với người mẫu, giữa lông mày vẫn nhíu chặt.
Triều Ngạn Ninh hôn lên trán anh rồi lên chỗ lông mày đang nhíu chặt: "Anh, đừng lo lắng."
Quả nhiên Thê Nam không còn nói mớ nữa. Trong mơ như thể nghe thấy Triều Ngạn Ninh đang nói chuyện, khẽ "ừm" một tiếng, lông mày cũng dần giãn ra.
Khoảnh khắc đó, trong lòng Triều Ngạn Ninh bỗng hiểu rõ thế nào là "bình yên".
Thì ra giữa bọn họ, không chỉ có cậu dựa dẫm vào Thê Nam, mà Thê Nam cũng đang dựa dẫm vào cậu như vậy.
Tái Hôn - Cửu Lục
Đánh giá:
Truyện Tái Hôn - Cửu Lục
Story
Chương 61: Cũng đang dựa dẫm vào cậu
10.0/10 từ 37 lượt.