Tái Hôn - Cửu Lục
Chương 59: Chúc mừng năm mới
83@-
Bên ngoài là một ngày trời xanh biếc tuyệt đẹp, bầu trời xanh ngắt phủ lên những núi băng trắng khổng lồ. Còn xung quanh những núi băng trắng ấy lại là biển xanh thẳm mênh mông không thấy bờ.
Lên bờ xong, Thê Nam chuyên tâm chụp ảnh. Phương Ngôn đi theo bên cạnh nói rằng khi về sẽ cho ông bà ngoại xem, rửa nhiều tấm treo trong nhà.
Trong lòng Thê Nam thầm nghĩ, anh cũng sẽ chụp nhiều một chút mang về cho Triều Ngạn Ninh xem.
Trên tảng băng trôi nhìn thấy mấy chú chim cánh cụt nhỏ, đứng ở mép chuẩn bị xuống nước, Thê Nam bỗng nhớ đến lần đầu gặp Triều Ngạn Ninh. Khi ấy thằng bé trông thì ngoan ngoãn, thật ra lại rất nghịch, có thể chạy thì chẳng chịu đi, có thể nhảy thì chẳng chịu ngồi, đôi chân nhỏ chạy ào tới nhào vào người anh, rồi gọi giòn tan "anh Nam".
Tiếng "anh Nam" trong trẻo ấy khiến lòng Thê Nam khi ấy tê ngứa. Đến tận bây giờ mỗi lần nhớ lại, tim anh vẫn mềm đi.
Sau khi lên bờ chơi mấy tiếng, trưa đến họ chèo thuyền kayak tham quan. Sau mười hai giờ thì trời dần âm u. Những cảnh nắng Thê Nam đã chụp đủ, còn cảnh khi trời âm u thì chưa. Ánh sáng lúc này lại vừa vặn, có lẽ sẽ chụp được những khung hình khác biệt.
Phương Ngôn chèo thuyền kayak chán rồi nên tập trung ở trên bờ xem chim cánh cụt và hải cẩu.
Thê Nam cùng hai nhiếp ảnh gia và Tang Dịch Minh chia nhau ngồi hai chiếc thuyền kayak chèo ra ngoài.
Họ dự định thực hiện một chuyến du ngoạn khác để chụp một số tảng băng nổi gần và động vật trên đó.
Thê Nam và Hồ Dương ngồi chung một chiếc thuyền kayak, còn nhiếp ảnh gia Trương Việt Bân thì đi cùng Tang Dịch Minh một chiếc khác. Khi hai thuyền chèo ra thì vẫn đi song song với nhau.
Thê Nam cách một đoạn hỏi Tang Dịch Minh: "Không phải anh nói chuyến Nam Cực lần này không chỉ để chụp ảnh, mà là để cầu hôn sao? Định khi nào thì mở lời đây?"
Thê Nam vừa hỏi, hai nhiếp ảnh gia kia cũng bắt đầu hùa theo, hỏi Tang Dịch Minh tính thế nào, để họ còn biết đường mà phối hợp.
Tang Dịch Minh thong thả đưa mái chèo vừa đáp: "Tôi đang tìm phong cảnh đẹp hơn, địa điểm thích hợp hơn."
Thê Nam nói chuyện với Tang Dịch Minh nhưng máy ảnh trong tay không ngừng bấm, nửa người nghiêng hẳn ra mũi thuyền, tìm góc chụp đàn chim cánh cụt con phía xa. Vượt qua một tảng băng nổi rồi rẽ ngoặt, trước mắt lại hiện ra khung cảnh khác lạ.
Đi lòng vòng mấy vòng, Thê Nam và Hồ Dương chụp xong thì quay về trước, còn Tang Dịch Minh và nhiếp ảnh gia kia mãi vẫn không thấy bóng dáng.
Phương Ngôn tìm khắp nơi gọi Tang Dịch Minh. Thê Nam trấn an cậu đừng sốt ruột, rồi cả hai đứng trên cao đảo mắt nhìn quanh.
Băng trôi lớn nhỏ dập dềnh khắp nơi, chắn ngang tầm mắt, đứng ở đâu cũng có vô số khoảng chết. Thuyền kayak cũng nhiều, vậy mà vẫn không thấy thuyền của Tang Dịch Minh đâu.
Trên đầu, trời ngày càng âm u, Phương Ngôn càng lúc càng lo lắng bất an, cách vài phút lại hỏi Thê Nam mấy giờ rồi.
Thê Nam dẫn Phương Ngôn ngồi lên thuyền, lại vòng thêm một vòng nữa, vẫn không thấy người. Nghĩ bọn họ có lẽ đã quay về, anh lại chèo trở về bờ, nhưng trên bờ vẫn chẳng có ai.
Có hai người đàn ông Nga vừa chèo thuyền xong lên bờ. Thê Nam nghe hiểu được chút tiếng Nga, đại khái hiểu bọn họ nói có hai người Trung Quốc đi thuyền kayak đâm phải băng trôi nên thuyền bị lật, cả hai đều rơi xuống biển.
Thê Nam vội vàng chạy đến chặn họ lại, hỏi đặc điểm của hai người Trung Quốc rơi xuống biển rồi lại hỏi tình hình bây giờ thế nào.
Tiếng Nga của Thê Nam là học lỏm từ một người bạn ở Hắc Hà. Vốn từ ít ỏi, chỉ nghe hiểu được chút ít chứ không biết nói. Hai bên không biết ngôn ngữ của nhau, anh đành vừa đoán vừa ra hiệu bằng cả tay lẫn chân.
Người Nga hiểu được Thê Nam muốn hỏi gì, nhưng họ cũng không biết hai người Trung Quốc rơi xuống kia là ai vì hầu như mọi người đều mặc giống nhau. Áo khoác đỏ do công ty du thuyền phát, tất cả đều mặc quần màu đen chống nước và ủng chống nước. Họ lại còn đeo kính râm, nên chẳng thể miêu tả cụ thể được, chỉ biết là hai người Trung Quốc.
Thật ra người Nga còn nói hai người kia không sao. Ai cũng mặc áo phao, mà thuyền kayak chèo bằng tay nên cũng không nhanh. Họ chỉ vì mải chụp ảnh nên quên điều khiển hướng mới lật thuyền. Hai người đã được người cứu hộ gần đó kéo lên, người không sao cả.
Người Nga còn bảo rằng những người bạn đồng hành của họ còn c** q**n áo và bơi dưới biển mà cũng không sao, nên không cần phải lo lắng đâu. Nhưng những câu ấy Thê Nam đều không nghe hiểu.
Thê Nam và Phương Ngôn lại leo lên kayak. Hai người chèo nhanh, vừa chèo vừa gọi to tên Tang Dịch Minh và nhiếp ảnh gia kia.
Thuyền rẽ trái rẽ phải, vòng qua mấy tảng băng nổi.
Tang Dịch Minh nghe thấy tiếng Phương Ngôn gọi, từ tảng băng nổi bên kia đáp lại một tiếng, cũng gọi lớn tên Phương Ngôn.
Cuối cùng cũng nghe thấy tiếng vọng, Thê Nam nhanh chóng chèo xuồng vòng qua tảng băng phía sau nhìn thấy hai người vẫn đang chụp ảnh. Nhìn mái tóc ướt sũng của Tang Dịch Minh thì biết ngay người rơi xuống biển chính là họ.
"Vừa rồi hai người rơi xuống biển à?" Thê Nam hỏi.
"Không sao, không cần thận nên lật thuyền thôi." Tang Dịch Minh kéo lớp đồ chống nước bó sát cổ, "Ngoài tóc ướt ra thì người không bị nước vào."
"Không sao đâu, đừng lo." Tang Dịch Minh mỉm cười an ủi, chìa tay ra muốn vỗ Phương Ngôn.
Nhưng khoảng cách còn hơi xa, Tang Dịch Minh không với tới.
Thấy bọn họ không sao, Thê Nam lại giơ máy ảnh đeo trên cổ lên, định chụp thêm vài tấm khác. Vừa bấm được mấy tấm núi tuyết, thì nghe người bên cạnh nói:
"Tang Dịch Minh, không phải anh nói muốn cầu hôn em ở Nam Cực sao? Nhanh lên đi, ngay bây giờ luôn."
Tang Dịch Minh ngẩng đầu nhìn trời: "Trời đang âm u mà."
"Không cần biết là trời âm u hay trời nắng, có gió hay có sóng. Ngay bây giờ, anh mau cầu hôn đi. Em biết anh luôn mang theo nhẫn đính hôn bên người mà, mau lấy ra đi."
Cuối cùng cũng đến màn cầu hôn, Thê Nam lập tức chĩa máy ảnh về phía hai người. Anh tất nhiên phải giúp họ ghi lại khoảnh khắc này, còn chuẩn bị mang về cho ông bà ngoại xem thật kỹ nữa.
Trong ống kính, hai nhân vật chính lúc này trong mắt chỉ có đối phương. Tang Dịch Minh loay hoay hồi lâu mới lấy được hộp nhẫn từ túi áo bên trong ra.
Những đám mây xám nặng nề trên đầu bị gió thổi tan, bầu trời nhanh chóng sáng trong. Hai nhân vật chính đang dưới trời xanh mây trắng nói lời thề đẹp nhất.
Tang Dịch Minh vốn là người ít bộc lộ cảm xúc, vậy mà lúc này mắt cũng đỏ hoe, Thê Nam còn đặc biệt chụp cho anh một tấm cận cảnh.
"Ngôn Ngôn, em có nguyện ý kết hôn với anh một lần nữa không? Lần này chúng ta sẽ sống thật tốt, sống cả một đời."
Phương Ngôn tháo găng tay, đưa tay về phía Tang Dịch Minh, lắc ngón tay: "Mau đeo cho em đi, kẻo lát nữa rơi xuống biển mất."
....
Cảnh cầu hôn của Tang Dịch Minh, Thê Nam xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần. Trên thuyền vẫn chẳng có tín hiệu, nếu không thì cho dù bên kia Triều Ngạn Ninh có là nửa đêm, anh cũng nhất định sẽ gửi cho cậu xem.
Mấy ngày sau, ngoài việc chụp hình như thường lệ, Thê Nam còn đặc biệt chụp cho hai người kia bộ ảnh du lịch cưới.
Ban đầu Thê Nam không thấy gì, chưa được nửa ngày đã thấy không ổn. Hai người kia trước mặt anh hoàn toàn không hề kiêng kỵ, dính lấy nhau từ sáng tới tối. Thê Nam cảm giác trong miệng mình ngập tràn 'cơm chó'. Lúc nào anh cũng phải nhét sẵn vài quả quýt trong túi, thỉnh thoảng bóc một múi bỏ vào miệng để át bớt mùi 'cơm chó'.
Anh nhớ Triều Ngạn Ninh, liên tục lấy điện thoại ra xem có tin nhắn nào của cậu không, nhưng vẫn chẳng có tín hiệu.
Đến giao thừa, họ cũng ở trên thuyền. Buổi tối, điện thoại Thê Nam rốt cuộc cũng có chút sóng, máy rung mãi, toàn là tin nhắn chưa đọc.
Phần lớn đều là tin nhắn Triều Ngạn Ninh gửi. Theo thứ tự thời gian thì hầu như ngày nào cũng có mấy tin từ sáng đến tối. Ngoài tin nhắn còn có rất nhiều video Triều Ngạn Ninh quay. Cảnh bình minh buổi sớm, gió thổi ngoài cửa sổ, các kiểu ảnh tự chụp ở nhiều nơi, bữa trưa trong văn phòng, thậm chí nhìn thấy chú mèo con bên đường cũng quay một đoạn video, rồi lời chào buổi sáng, buổi tối...
Trong đó có mấy tin khá dài, Triều Ngạn Ninh kể cậu đi ăn với một đối tác, con trai của đối tác cũng đến. Sau đó người này cứ bám riết lấy cậu hẹn ăn cơm. Cậu từ chối thì không chịu, còn tặng hoa tặng quà, nhưng đều bị Đường Cát chặn lại.
Không biết tên kia là loại quái gở gì, lại dám gửi cho cậu ta ảnh dâm uế của mình. Triều Ngạn Ninh lấy ảnh đó gửi thẳng cho bố hắn ta, rồi cắt đứt toàn bộ hợp tác với đối tác kia.
Người đó bị bố đánh mấy trận, rụng mất hai cái răng, cuối cùng phải nhận sai xin lỗi.
Triều Ngạn Ninh coi như chuyện cười mà kể lại cho Thê Nam nghe, còn đòi khen mình rất ngoan.
Nhân lúc có tín hiệu, Thê Nam vội bấm gọi Triều Ngạn Ninh, nhưng bên kia mãi không bắt máy, đến khi gọi lại thì đã mất sóng.
Thê Nam cầm điện thoại sang phòng của Phương Ngôn, lúc ấy Phương Ngôn đang gọi điện cho bà ngoại. Thê Nam ghé vào nói chuyện với bà ngoại vài câu.
Hai đầu sóng đều không rõ, nhưng từ những đoạn đứt quãng cũng có thể đoán được nội dung.
Ông bà ngoại đang ở quê, chỉ nghe tiếng ồn ào náo nhiệt bên kia là biết rất đông vui, còn xen lẫn cả tiếng đánh mạt chược. Bà ngoại hỏi bọn họ ăn có ngon không, ngủ có yên không, có mệt không, bao giờ thì về.
Điện thoại bật loa ngoài, Thê Nam nói chuyện với bà ngoại, một câu tiếng phổ thông một câu tiếng địa phương.
Cúp máy bà ngoại xong, anh mượn điện thoại của Phương Ngôn gọi cho Triều Ngạn Ninh nhưng cũng không gọi được.
Về phòng mình, Thê Nam nằm trên giường ngẩn người, không biết Tết năm nay Triều Ngạn Ninh sẽ trôi qua thế nào.
Mà tết năm nay của Triều Ngạn Ninh không yên ổn chút nào, cậu ở trong bệnh viện đón Tết. Cậu thay chú Ba và chú Cảnh đi gửi quà Tết cho các trưởng bối, nhưng ở Cảng Thành trời trở lạnh lại mưa tuyết, trên đường kẹt xe, cậu bị một chiếc xe mất lái đâm phải. May mà không nghiêm trọng, chỉ khâu mấy mũi trên đầu.
Chú Ba với chú Cảnh vừa nghe tin thì hoảng hồn, bắt Triều Ngạn Ninh ở lại bệnh viện vài hôm để dưỡng vết thương. Bữa cơm tất niên cũng mang thẳng vào bệnh viện ăn.
"Chú Ba, chú Cảnh, mấy giờ rồi?"
"Anh Nam có gửi tin nhắn cho cháu không?" Triều Ngạn Ninh hỏi.
"Có một cuộc gọi nhỡ, lúc bác sĩ khâu cho cháu thì nó gọi, tụi ta không để ý nên lỡ mất," chú Ba nói, "sau đó gọi lại thì không được, chắc là mất tín hiệu, chú đã nhắn cho nó rồi."
"Không nói cháu đang ở bệnh viện chứ?" Triều Ngạn Ninh không muốn Thê Nam lo lắng ngay ngày Tết.
"Không hề nói."
Ngạn Ninh đưa tay lên đầu, chỉ thấy lạnh ngắt, chạm ngay vào miếng băng gạc, đau đến mức hít mạnh một hơi. Lần mò sang sau gáy mới chợt nhận ra, tóc mình đã bị cạo sạch.
Hôm khâu vết thương, bác sĩ đã cạo tóc, sau đó chú Ba thấy cạo lem nhem lại cạo thêm lần nữa. Thế là bây giờ cậu hoàn toàn trọc lốc.
"...Thôi được, không có tóc thì không có tóc đi." Triều Ngạn Ninh lẩm bẩm, rồi vẫn không nhịn được lại đưa tay xoa l*n đ*nh đầu một lần nữa.
Mãi đến mùng Ba, cậu vất vả lắm mới gọi được cho Thê Nam. Âm thanh trong điện thoại rè rè, chẳng nghe rõ, mỗi người đều nói vài câu, tưởng rằng đối phương nghe được chút ít.
"Anh vừa mới chụp được cả một đàn cá." Thê Nam nói.
"Anh ơi, em nhớ anh." Trên giường bệnh, Triều Ngạn lại xoa cái đầu nhẵn bóng, cạo ngắn đến mức chẳng còn gì, giống hệt một hòa thượng.
Trong lòng cậu nghĩ, không biết anh Nam có thích đầu trọc không. Đợi đến khi anh Nam về, chắc tóc mình cũng mọc dài thêm chút rồi.
Thê Nam: "Nam Cực đang có tuyết rơi."
Triều Ngạn Ninh: "Anh, chỗ em đang mưa."
Thê Nam: "Chúc mừng năm mới, dù hơi muộn một chút."
Triều Ngạn Ninh: "Anh, năm mới vui vẻ. Em vừa ăn cơm xong, chú Cảnh nấu ngon lắm... Em bị trọc đầu rồi."
Triều Ngạn Ninh nói hết chuyện này đến chuyện khác một hồi lâu, bên kia Thê Nam chỉ nghe rõ được một câu ——
Em ấy trọc đầu rồi, là chú Ba cạo.
Tái Hôn - Cửu Lục
Bên ngoài là một ngày trời xanh biếc tuyệt đẹp, bầu trời xanh ngắt phủ lên những núi băng trắng khổng lồ. Còn xung quanh những núi băng trắng ấy lại là biển xanh thẳm mênh mông không thấy bờ.
Lên bờ xong, Thê Nam chuyên tâm chụp ảnh. Phương Ngôn đi theo bên cạnh nói rằng khi về sẽ cho ông bà ngoại xem, rửa nhiều tấm treo trong nhà.
Trong lòng Thê Nam thầm nghĩ, anh cũng sẽ chụp nhiều một chút mang về cho Triều Ngạn Ninh xem.
Trên tảng băng trôi nhìn thấy mấy chú chim cánh cụt nhỏ, đứng ở mép chuẩn bị xuống nước, Thê Nam bỗng nhớ đến lần đầu gặp Triều Ngạn Ninh. Khi ấy thằng bé trông thì ngoan ngoãn, thật ra lại rất nghịch, có thể chạy thì chẳng chịu đi, có thể nhảy thì chẳng chịu ngồi, đôi chân nhỏ chạy ào tới nhào vào người anh, rồi gọi giòn tan "anh Nam".
Tiếng "anh Nam" trong trẻo ấy khiến lòng Thê Nam khi ấy tê ngứa. Đến tận bây giờ mỗi lần nhớ lại, tim anh vẫn mềm đi.
Sau khi lên bờ chơi mấy tiếng, trưa đến họ chèo thuyền kayak tham quan. Sau mười hai giờ thì trời dần âm u. Những cảnh nắng Thê Nam đã chụp đủ, còn cảnh khi trời âm u thì chưa. Ánh sáng lúc này lại vừa vặn, có lẽ sẽ chụp được những khung hình khác biệt.
Phương Ngôn chèo thuyền kayak chán rồi nên tập trung ở trên bờ xem chim cánh cụt và hải cẩu.
Thê Nam cùng hai nhiếp ảnh gia và Tang Dịch Minh chia nhau ngồi hai chiếc thuyền kayak chèo ra ngoài.
Họ dự định thực hiện một chuyến du ngoạn khác để chụp một số tảng băng nổi gần và động vật trên đó.
Thê Nam và Hồ Dương ngồi chung một chiếc thuyền kayak, còn nhiếp ảnh gia Trương Việt Bân thì đi cùng Tang Dịch Minh một chiếc khác. Khi hai thuyền chèo ra thì vẫn đi song song với nhau.
Thê Nam cách một đoạn hỏi Tang Dịch Minh: "Không phải anh nói chuyến Nam Cực lần này không chỉ để chụp ảnh, mà là để cầu hôn sao? Định khi nào thì mở lời đây?"
Thê Nam vừa hỏi, hai nhiếp ảnh gia kia cũng bắt đầu hùa theo, hỏi Tang Dịch Minh tính thế nào, để họ còn biết đường mà phối hợp.
Tang Dịch Minh thong thả đưa mái chèo vừa đáp: "Tôi đang tìm phong cảnh đẹp hơn, địa điểm thích hợp hơn."
Thê Nam nói chuyện với Tang Dịch Minh nhưng máy ảnh trong tay không ngừng bấm, nửa người nghiêng hẳn ra mũi thuyền, tìm góc chụp đàn chim cánh cụt con phía xa. Vượt qua một tảng băng nổi rồi rẽ ngoặt, trước mắt lại hiện ra khung cảnh khác lạ.
Đi lòng vòng mấy vòng, Thê Nam và Hồ Dương chụp xong thì quay về trước, còn Tang Dịch Minh và nhiếp ảnh gia kia mãi vẫn không thấy bóng dáng.
Phương Ngôn tìm khắp nơi gọi Tang Dịch Minh. Thê Nam trấn an cậu đừng sốt ruột, rồi cả hai đứng trên cao đảo mắt nhìn quanh.
Băng trôi lớn nhỏ dập dềnh khắp nơi, chắn ngang tầm mắt, đứng ở đâu cũng có vô số khoảng chết. Thuyền kayak cũng nhiều, vậy mà vẫn không thấy thuyền của Tang Dịch Minh đâu.
Trên đầu, trời ngày càng âm u, Phương Ngôn càng lúc càng lo lắng bất an, cách vài phút lại hỏi Thê Nam mấy giờ rồi.
Thê Nam dẫn Phương Ngôn ngồi lên thuyền, lại vòng thêm một vòng nữa, vẫn không thấy người. Nghĩ bọn họ có lẽ đã quay về, anh lại chèo trở về bờ, nhưng trên bờ vẫn chẳng có ai.
Có hai người đàn ông Nga vừa chèo thuyền xong lên bờ. Thê Nam nghe hiểu được chút tiếng Nga, đại khái hiểu bọn họ nói có hai người Trung Quốc đi thuyền kayak đâm phải băng trôi nên thuyền bị lật, cả hai đều rơi xuống biển.
Thê Nam vội vàng chạy đến chặn họ lại, hỏi đặc điểm của hai người Trung Quốc rơi xuống biển rồi lại hỏi tình hình bây giờ thế nào.
Tiếng Nga của Thê Nam là học lỏm từ một người bạn ở Hắc Hà. Vốn từ ít ỏi, chỉ nghe hiểu được chút ít chứ không biết nói. Hai bên không biết ngôn ngữ của nhau, anh đành vừa đoán vừa ra hiệu bằng cả tay lẫn chân.
Người Nga hiểu được Thê Nam muốn hỏi gì, nhưng họ cũng không biết hai người Trung Quốc rơi xuống kia là ai vì hầu như mọi người đều mặc giống nhau. Áo khoác đỏ do công ty du thuyền phát, tất cả đều mặc quần màu đen chống nước và ủng chống nước. Họ lại còn đeo kính râm, nên chẳng thể miêu tả cụ thể được, chỉ biết là hai người Trung Quốc.
Thật ra người Nga còn nói hai người kia không sao. Ai cũng mặc áo phao, mà thuyền kayak chèo bằng tay nên cũng không nhanh. Họ chỉ vì mải chụp ảnh nên quên điều khiển hướng mới lật thuyền. Hai người đã được người cứu hộ gần đó kéo lên, người không sao cả.
Người Nga còn bảo rằng những người bạn đồng hành của họ còn c** q**n áo và bơi dưới biển mà cũng không sao, nên không cần phải lo lắng đâu. Nhưng những câu ấy Thê Nam đều không nghe hiểu.
Thê Nam và Phương Ngôn lại leo lên kayak. Hai người chèo nhanh, vừa chèo vừa gọi to tên Tang Dịch Minh và nhiếp ảnh gia kia.
Thuyền rẽ trái rẽ phải, vòng qua mấy tảng băng nổi.
Tang Dịch Minh nghe thấy tiếng Phương Ngôn gọi, từ tảng băng nổi bên kia đáp lại một tiếng, cũng gọi lớn tên Phương Ngôn.
Cuối cùng cũng nghe thấy tiếng vọng, Thê Nam nhanh chóng chèo xuồng vòng qua tảng băng phía sau nhìn thấy hai người vẫn đang chụp ảnh. Nhìn mái tóc ướt sũng của Tang Dịch Minh thì biết ngay người rơi xuống biển chính là họ.
"Vừa rồi hai người rơi xuống biển à?" Thê Nam hỏi.
"Không sao, không cần thận nên lật thuyền thôi." Tang Dịch Minh kéo lớp đồ chống nước bó sát cổ, "Ngoài tóc ướt ra thì người không bị nước vào."
"Không sao đâu, đừng lo." Tang Dịch Minh mỉm cười an ủi, chìa tay ra muốn vỗ Phương Ngôn.
Nhưng khoảng cách còn hơi xa, Tang Dịch Minh không với tới.
Thấy bọn họ không sao, Thê Nam lại giơ máy ảnh đeo trên cổ lên, định chụp thêm vài tấm khác. Vừa bấm được mấy tấm núi tuyết, thì nghe người bên cạnh nói:
"Tang Dịch Minh, không phải anh nói muốn cầu hôn em ở Nam Cực sao? Nhanh lên đi, ngay bây giờ luôn."
Tang Dịch Minh ngẩng đầu nhìn trời: "Trời đang âm u mà."
"Không cần biết là trời âm u hay trời nắng, có gió hay có sóng. Ngay bây giờ, anh mau cầu hôn đi. Em biết anh luôn mang theo nhẫn đính hôn bên người mà, mau lấy ra đi."
Cuối cùng cũng đến màn cầu hôn, Thê Nam lập tức chĩa máy ảnh về phía hai người. Anh tất nhiên phải giúp họ ghi lại khoảnh khắc này, còn chuẩn bị mang về cho ông bà ngoại xem thật kỹ nữa.
Trong ống kính, hai nhân vật chính lúc này trong mắt chỉ có đối phương. Tang Dịch Minh loay hoay hồi lâu mới lấy được hộp nhẫn từ túi áo bên trong ra.
Những đám mây xám nặng nề trên đầu bị gió thổi tan, bầu trời nhanh chóng sáng trong. Hai nhân vật chính đang dưới trời xanh mây trắng nói lời thề đẹp nhất.
Tang Dịch Minh vốn là người ít bộc lộ cảm xúc, vậy mà lúc này mắt cũng đỏ hoe, Thê Nam còn đặc biệt chụp cho anh một tấm cận cảnh.
"Ngôn Ngôn, em có nguyện ý kết hôn với anh một lần nữa không? Lần này chúng ta sẽ sống thật tốt, sống cả một đời."
Phương Ngôn tháo găng tay, đưa tay về phía Tang Dịch Minh, lắc ngón tay: "Mau đeo cho em đi, kẻo lát nữa rơi xuống biển mất."
....
Cảnh cầu hôn của Tang Dịch Minh, Thê Nam xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần. Trên thuyền vẫn chẳng có tín hiệu, nếu không thì cho dù bên kia Triều Ngạn Ninh có là nửa đêm, anh cũng nhất định sẽ gửi cho cậu xem.
Mấy ngày sau, ngoài việc chụp hình như thường lệ, Thê Nam còn đặc biệt chụp cho hai người kia bộ ảnh du lịch cưới.
Ban đầu Thê Nam không thấy gì, chưa được nửa ngày đã thấy không ổn. Hai người kia trước mặt anh hoàn toàn không hề kiêng kỵ, dính lấy nhau từ sáng tới tối. Thê Nam cảm giác trong miệng mình ngập tràn 'cơm chó'. Lúc nào anh cũng phải nhét sẵn vài quả quýt trong túi, thỉnh thoảng bóc một múi bỏ vào miệng để át bớt mùi 'cơm chó'.
Anh nhớ Triều Ngạn Ninh, liên tục lấy điện thoại ra xem có tin nhắn nào của cậu không, nhưng vẫn chẳng có tín hiệu.
Đến giao thừa, họ cũng ở trên thuyền. Buổi tối, điện thoại Thê Nam rốt cuộc cũng có chút sóng, máy rung mãi, toàn là tin nhắn chưa đọc.
Phần lớn đều là tin nhắn Triều Ngạn Ninh gửi. Theo thứ tự thời gian thì hầu như ngày nào cũng có mấy tin từ sáng đến tối. Ngoài tin nhắn còn có rất nhiều video Triều Ngạn Ninh quay. Cảnh bình minh buổi sớm, gió thổi ngoài cửa sổ, các kiểu ảnh tự chụp ở nhiều nơi, bữa trưa trong văn phòng, thậm chí nhìn thấy chú mèo con bên đường cũng quay một đoạn video, rồi lời chào buổi sáng, buổi tối...
Trong đó có mấy tin khá dài, Triều Ngạn Ninh kể cậu đi ăn với một đối tác, con trai của đối tác cũng đến. Sau đó người này cứ bám riết lấy cậu hẹn ăn cơm. Cậu từ chối thì không chịu, còn tặng hoa tặng quà, nhưng đều bị Đường Cát chặn lại.
Không biết tên kia là loại quái gở gì, lại dám gửi cho cậu ta ảnh dâm uế của mình. Triều Ngạn Ninh lấy ảnh đó gửi thẳng cho bố hắn ta, rồi cắt đứt toàn bộ hợp tác với đối tác kia.
Người đó bị bố đánh mấy trận, rụng mất hai cái răng, cuối cùng phải nhận sai xin lỗi.
Triều Ngạn Ninh coi như chuyện cười mà kể lại cho Thê Nam nghe, còn đòi khen mình rất ngoan.
Nhân lúc có tín hiệu, Thê Nam vội bấm gọi Triều Ngạn Ninh, nhưng bên kia mãi không bắt máy, đến khi gọi lại thì đã mất sóng.
Thê Nam cầm điện thoại sang phòng của Phương Ngôn, lúc ấy Phương Ngôn đang gọi điện cho bà ngoại. Thê Nam ghé vào nói chuyện với bà ngoại vài câu.
Hai đầu sóng đều không rõ, nhưng từ những đoạn đứt quãng cũng có thể đoán được nội dung.
Ông bà ngoại đang ở quê, chỉ nghe tiếng ồn ào náo nhiệt bên kia là biết rất đông vui, còn xen lẫn cả tiếng đánh mạt chược. Bà ngoại hỏi bọn họ ăn có ngon không, ngủ có yên không, có mệt không, bao giờ thì về.
Điện thoại bật loa ngoài, Thê Nam nói chuyện với bà ngoại, một câu tiếng phổ thông một câu tiếng địa phương.
Cúp máy bà ngoại xong, anh mượn điện thoại của Phương Ngôn gọi cho Triều Ngạn Ninh nhưng cũng không gọi được.
Về phòng mình, Thê Nam nằm trên giường ngẩn người, không biết Tết năm nay Triều Ngạn Ninh sẽ trôi qua thế nào.
Mà tết năm nay của Triều Ngạn Ninh không yên ổn chút nào, cậu ở trong bệnh viện đón Tết. Cậu thay chú Ba và chú Cảnh đi gửi quà Tết cho các trưởng bối, nhưng ở Cảng Thành trời trở lạnh lại mưa tuyết, trên đường kẹt xe, cậu bị một chiếc xe mất lái đâm phải. May mà không nghiêm trọng, chỉ khâu mấy mũi trên đầu.
Chú Ba với chú Cảnh vừa nghe tin thì hoảng hồn, bắt Triều Ngạn Ninh ở lại bệnh viện vài hôm để dưỡng vết thương. Bữa cơm tất niên cũng mang thẳng vào bệnh viện ăn.
"Chú Ba, chú Cảnh, mấy giờ rồi?"
"Anh Nam có gửi tin nhắn cho cháu không?" Triều Ngạn Ninh hỏi.
"Có một cuộc gọi nhỡ, lúc bác sĩ khâu cho cháu thì nó gọi, tụi ta không để ý nên lỡ mất," chú Ba nói, "sau đó gọi lại thì không được, chắc là mất tín hiệu, chú đã nhắn cho nó rồi."
"Không nói cháu đang ở bệnh viện chứ?" Triều Ngạn Ninh không muốn Thê Nam lo lắng ngay ngày Tết.
"Không hề nói."
Ngạn Ninh đưa tay lên đầu, chỉ thấy lạnh ngắt, chạm ngay vào miếng băng gạc, đau đến mức hít mạnh một hơi. Lần mò sang sau gáy mới chợt nhận ra, tóc mình đã bị cạo sạch.
Hôm khâu vết thương, bác sĩ đã cạo tóc, sau đó chú Ba thấy cạo lem nhem lại cạo thêm lần nữa. Thế là bây giờ cậu hoàn toàn trọc lốc.
"...Thôi được, không có tóc thì không có tóc đi." Triều Ngạn Ninh lẩm bẩm, rồi vẫn không nhịn được lại đưa tay xoa l*n đ*nh đầu một lần nữa.
Mãi đến mùng Ba, cậu vất vả lắm mới gọi được cho Thê Nam. Âm thanh trong điện thoại rè rè, chẳng nghe rõ, mỗi người đều nói vài câu, tưởng rằng đối phương nghe được chút ít.
"Anh vừa mới chụp được cả một đàn cá." Thê Nam nói.
"Anh ơi, em nhớ anh." Trên giường bệnh, Triều Ngạn lại xoa cái đầu nhẵn bóng, cạo ngắn đến mức chẳng còn gì, giống hệt một hòa thượng.
Trong lòng cậu nghĩ, không biết anh Nam có thích đầu trọc không. Đợi đến khi anh Nam về, chắc tóc mình cũng mọc dài thêm chút rồi.
Thê Nam: "Nam Cực đang có tuyết rơi."
Triều Ngạn Ninh: "Anh, chỗ em đang mưa."
Thê Nam: "Chúc mừng năm mới, dù hơi muộn một chút."
Triều Ngạn Ninh: "Anh, năm mới vui vẻ. Em vừa ăn cơm xong, chú Cảnh nấu ngon lắm... Em bị trọc đầu rồi."
Triều Ngạn Ninh nói hết chuyện này đến chuyện khác một hồi lâu, bên kia Thê Nam chỉ nghe rõ được một câu ——
Em ấy trọc đầu rồi, là chú Ba cạo.
Tái Hôn - Cửu Lục
Đánh giá:
Truyện Tái Hôn - Cửu Lục
Story
Chương 59: Chúc mừng năm mới
10.0/10 từ 37 lượt.