Tái Hôn - Cửu Lục

Chương 58: Anh thật sự nhớ Triều Ngạn Ninh rồi

94@-

Trước đây Thê Nam từng đến Nam Cực chụp ảnh, nhưng lần này đi anh vẫn chuẩn bị rất kĩ lưỡng.


Chuyến đi Nam Cực lần này có tổng cộng sáu người, ngoài Thê Nam còn có hai nhiếp ảnh gia khác. Vì Thê Nam từng có kinh nghiệm chụp ảnh ở Nam Cực nên chuyến này anh làm thợ chính.


Ngày Phương Ngôn được nghỉ đông, cậu ta dẫn Tang Dịch Minh cùng sang nhà dì ăn cơm. Sau bữa ăn, cả ba lại ngồi trò chuyện về kế hoạch hành trình và lịch trình chụp lần này.


Bà ngoại ở bên cạnh vừa rửa hoa quả vừa rót nước cho ba đứa, nghe nói bọn trẻ phải đi một nơi xa đến thế, bà cứ lo mãi. Năm nay cả ba đều không ở nhà ăn Tết, trong lòng bà lại càng thấy trống trải.


Đợi họ bàn xong, bà ngoại nhét vào tay mỗi người một quả quýt, rồi lại dặn dò từng li từng tí.


"Ba đứa phải mang thêm quần áo, mặc thật ấm, Nam Cực lạnh lắm. Thuốc men dự phòng cũng phải mang theo, cẩn thận kẻo bị cóng. Mũ với găng tay phải đeo, rồi còn..."


Đợi bà nói xong, Thê Nam ôm vai bà, an ủi: "Ngoại, không sao đâu. Con đã từng đi Nam Cực rồi, ngoại quên à? Hình chụp vẫn còn đó. Giờ Nam Cực đang là mùa hè, không lạnh như mình tưởng đâu. Quần áo bọn con mua đều là đồ chống lạnh chuyên dụng vùng cực, túi ngủ cũng vậy."


"Vẫn phải ngủ ngoài trời sao?" Ông ngoại chen vào một câu, "Không phải ở trên tàu à?"


"Ở trên tàu, nhưng phòng ngừa bất trắc nên chuẩn bị thêm túi ngủ." Phương Ngôn nói xen vào.


"Dịch Minh, cháu cũng phải chú ý nhiều hơn, mấy hôm trước nghe Ngôn Ngôn nói cháu bị cảm, đừng để nhiễm lạnh nữa." Bà ngoại dặn dò hết người này lại đến người kia.


Tang Dịch Minh nuốt múi quýt trong miệng, gật đầu đáp một tiếng "Vâng".


Sáu người không ở cùng một thành phố, họ tập trung ở Bắc Kinh, rồi xuất phát bay sang Argentina, sau đó đến lên tàu ở Ushuaia.


Thời gian của họ rất dư dả, nên trên đường đi cũng không vội. Thê Nam một tay kéo vali, một tay cầm điện thoại nhắn tin cho Triều Ngạn Ninh. Mấy ngày nay điện thoại anh gần như không rời tay.


Thê Nam mải gõ chữ quá, suýt đụng phải người đi đường, may mà Phương Ngôn kịp kéo anh lại.


Người kia bị giật mình, quay đầu nhìn họ một cái. Thê Nam nhận ra, ngẩng đầu áy náy nói một câu xin lỗi.


Phương Ngôn kéo lấy một cánh tay Thê Nam, lôi anh về phía mình, ghé đầu nhìn màn hình điện thoại của anh: "Anh, anh đang nhắn cho ai mà nhập tâm thế?"


Thê Nam cười, nói là đang nhắn tin cho Triều Ngạn Ninh.



Phương Ngôn liếc qua, thấy khóe mắt Thê Nam không giấu nổi nụ cười, khóe môi cũng thế, gần như nhoẻn đến tận mang tai, làm thế nào cũng ép không xuống được.


Phương Ngôn lại lấy khuỷu tay hích anh, tò mò hỏi: "Anh, anh với Tiểu Triều giờ thế nào rồi?"


Giờ Thê Nam đã ly hôn, mối quan hệ giữa anh với Triều Ngạn Ninh, Phương Ngôn thật ra cũng đoán được.


Ngay ngày đầu tiên đến nhà bà ngoại, cậu đã phát hiện Triều Ngạn Ninh đối với anh trai khác hẳn. Thằng nhóc đó chiếm hữu quá mạnh, đến cả việc cậu là em họ ngồi gần Thê Nam cũng không được.


Hồi bé, Phương Ngôn đặc biệt ghét điểm này của Triều Ngạn Ninh. Ánh mắt nó nhìn cậu luôn đầy địch ý, thường xuyên nhân lúc Thê Nam không để ý mà trừng cậu.


Cậu lớn hơn Triều Ngạn Ninh mấy tuổi, phần nhiều thời gian không thèm chấp trẻ con, nhưng nếu bị nó trừng gắt quá thì cũng trợn mắt lại. Thế là sau lưng Thê Nam, hai đứa thường xuyên lén trừng nhau, ai cũng thấy đối phương chướng mắt.


Triều Ngạn Ninh lại đặc biệt nhiều mánh, nhất là trước mặt Thê Nam. Vừa mới trừng mắt với Phương Ngôn xong, quay đầu thấy Thê Nam là lập tức đổi sắc mặt. Tốc độ đổi vai đến mức Phương Ngôn phải giơ ngón cái khen ngầm, không đi đóng phim thì thật đáng tiếc.


Anh trai cậu, Thê Nam từ trước đến nay luôn thẳng thắn xuề xòa, không sao đoán được mấy đường vòng trong lòng thằng bé kia. Chỉ cần Triều Ngạn Ninh mím môi, tỏ vẻ tủi thân đứng trước mặt anh, bất kể đưa ra yêu cầu gì, anh cũng sẽ mềm lòng mà đồng ý.


Từ lâu, Phương Ngôn đã từng nghĩ có phải Triều Ngạn Ninh thích anh mình không? Nhưng khi suy đoán ấy còn chưa thành hình, Triều Ngạn Ninh đã biến mất.


Triều Ngạn Ninh gửi cho Thê Nam một tin: "Nhớ anh."


Thê Nam trả lời: "Qua Tết anh về."


Không nhận được câu mà mình mong đợi, Triều Ngạn Ninh hỏi thẳng: "Thế anh không nhớ em sao?"


"Nhớ chứ."


Thê Nam nhắn xong hai chữ "nhớ chứ", không thấy Triều Ngạn Ninh trả lời nữa, đoán cậu có lẽ bận việc rồi nên cất điện thoại vào túi. Ngón tay nắm hờ thành quyền chống lên môi, hắng giọng một cái mới trả lời câu hỏi của Phương Ngôn: "Bọn anh bây giờ rất tốt."


Nói xong, anh quay lại vỗ vai Tang Dịch Minh đang đi cạnh Phương Ngôn, rồi cười với anh ta:


"Dịch Minh, anh phải tranh thủ theo đuổi đấy nhé, đừng để đám cưới của mình tổ chức sau tôi."


Tang Dịch Minh thường ngày ngoài chuyện kế hoạch thì rất ít nói, nhưng vừa nghe Thê Nam nói vậy, lập tức đáp ngay: "Không thể nào, bọn tôi sẽ không kết hôn sau cậu đâu."


....



Thê Nam thường xuyên đi khắp nơi, nên tốc độ điều chỉnh rất nhanh. Anh chụp không ít ảnh, đều gửi cho Triều Ngạn Ninh, mà tin nhắn từ Triều Ngạn Ninh cũng đáp lại rất nhanh.


Vì chênh lệch múi giờ nên Thê Nam thường chọn lúc ban ngày cậu làm việc hoặc buổi tối trước khi ngủ để nhắn tin. Có một lần anh chụp được cá heo, quên mất thời gian nên gửi ngay cho Triều Ngạn Ninh.


Gửi xong mới nhớ ra bên đó là hai giờ sáng. Chưa đến nửa phút, Triều Ngạn Ninh đã nhắn lại.


"Em chưa ngủ à?" Thê Nam gửi một tin nhắn thoại.


"Ngủ rồi, em mới tỉnh." Triều Ngạn Ninh cũng gửi một tin nhắn thoại, nghe giọng mơ màng khàn khàn, chắc là bị tin nhắn của Thê Nam đánh thức.


Đoạn ghi âm khá dài, Thê Nam nghe thấy tiếng lục sục lật chăn, giữa chừng ngừng vài giây, rồi rất nhanh lại nghe được giọng nói khàn khàn trầm thấp của Triều Ngạn Ninh:


"Nghe thấy chuông báo, em biết ngay là anh nhắn cho em."


"Anh quên mất thời gian, làm phiền em rồi." Thê Nam nói.


Triều Ngạn Ninh nói một câu "không đâu", bật đèn rồi trực tiếp gọi video cho Thê Nam.


Thê Nam đưa máy ảnh trong tay cho Phương Ngôn, đi sang một chỗ yên tĩnh ít người để nhận cuộc gọi. Ban đầu camera hướng ra ngoài, quay về dãy núi tuyết hùng vĩ ở phía xa.


Thê Nam muốn để Triều Ngạn Ninh ngắm nhiều phong cảnh xung quanh, cầm điện thoại xoay một vòng, vừa xoay vừa giới thiệu:


"Đây là bờ nam đảo Tierra del Fuego, xung quanh toàn là núi tuyết, em xem..."


Triều Ngạn Ninh chỉ chăm chú tìm hình bóng Thê Nam trên nền núi tuyết kia, nhưng quay hết một vòng vẫn chưa thấy.


"Em không thấy anh đâu, anh ở chỗ nào vậy?"


Thê Nam bấm đổi sang camera trước, lần này cuối cùng mới thấy được anh. Triều Ngạn Ninh lập tức cười toe toét ngốc nghếch.


Thê Nam nhìn chằm chằm quầng thâm dưới mắt cậu, ngón tay chạm lên mí mắt trong màn hình, nhẹ nhàng vuốt: "Về sau ngủ sớm đi, nhớ để điện thoại sang chế độ im lặng."


"Không đâu," giọng Triều Ngạn Ninh đã rõ ràng hơn nhiều, "em muốn nhìn thấy tin nhắn của anh ngay lập tức."


Thê Nam mặc rất dày, đầu đội mũ, vừa đi vừa trò chuyện với Triều Ngạn Ninh, giọng có chút th* d*c.



Thê Nam đứng yên tại chỗ, bị câu nói ấy làm cho vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, anh hít sâu mấy hơi rồi nói: "Anh đi mệt rồi."


"Dù mệt cũng đừng th* d*c như thế. Anh thở như vậy, em không ngủ nổi." Triều Ngạn Ninh nói xong, l**m môi một cái, lại kéo cổ áo ngủ xuống thấp.


Thê Nam ghé sát màn hình, hạ thấp giọng trêu: "Triều Ngạn Ninh, em bớt d*m đ*ng lại đi."


Triều Ngạn Ninh cũng cúi sát màn hình, giọng ép xuống trầm khàn: "Anh, em thật sự muốn chạm vào anh qua cả màn hình."


Lời cậu khiến lồng ngực Thê Nam nóng ran. Anh còn định nói thêm gì đó, thì phía sau vang lên tiếng Phương Ngôn gọi anh đi ăn cơm. Họ đã đặt chỗ trong nhà hàng, giờ cũng gần đến giờ rồi.


Thê Nam quay đầu vẫy tay với mọi người phía sau, nói một câu: "Anh ra ngay đây."


Anh lại quay về trò chuyện với Triều Ngạn Ninh: "Ngày mai bọn anh sẽ lên tàu, có lẽ sau đó tín hiệu sẽ rất kém, có thể không gửi tin nhắn cho em được."


"Chỉ cần có tín hiệu thì nhắn cho em," Triều Ngạn Ninh đáp, "em sẽ trả lời ngay lập tức."


Tắt video, Triều Ngạn Ninh quả nhiên không sao ngủ được, nằm trên giường mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.


Tết sắp đến, khắp nơi đều rộn ràng không khí vui tươi, mỗi tối đều có trình diễn pháo hoa.


Rèm cửa không kéo, nên nằm trên giường cậu cũng thấy được những chùm pháo hoa vỡ tung rất xa nơi bầu trời đêm.


Triều Ngạn Ninh lại dọn về nhà cũ. Hai ông chú rất thích bầu không khí ngày Tết, năm nào cũng trang hoàng căn nhà thật rực rỡ. Trong sân treo đầy lồng đèn đỏ, hai cây mộc lan quấn kín dây đèn nhỏ đủ màu. Chú Cảnh tính toán kỹ thời gian, những đóa hoa được ông trồng trong nhà kính cũng nở rộ đúng dịp.


Triều Ngạn Ninh khoác áo xuống lầu, chụp một tấm ảnh lồng đèn đỏ trong sân gửi cho Thê Nam.


Tấm ảnh được chụp từ dưới lên, ánh sáng trong lồng đèn là màu vàng ấm áp, bên dưới tua vàng của lồng đèn theo gió đung đưa.


Thê Nam lúc ấy đang ăn cơm, chỉ nhìn tấm ảnh đã biết Triều Ngạn Ninh đang nghĩ gì, nhanh chóng nhắn lại: "Năm sau chúng ta sẽ cùng nhau đón Tết, cho dù có ra ngoài cũng mang em theo."



Mùa hè ở Nam Cực thời tiết khá ổn định, ngày nắng cũng nhiều, động vật hoang dã hoạt động thường xuyên. Lúc đầu mọi thứ đều gió yên sóng lặng.


Thê Nam rất may mắn, vừa lên tàu đã chụp được không ít tư liệu mình muốn.



Lục địa băng tuyết ngàn năm không thay đổi lại tràn đầy sức sống, những tảng băng trôi trên biển ánh lên sắc xanh thẳm, đứng trên boong tàu có thể thấy cá voi sát thủ đuổi nhau nhảy lên mặt nước, cả mảng băng vỡ như lá sen dập dềnh theo sóng.


Thật sự quá đẹp.


"Choáng ngợp quá, anh Nam," nhiếp ảnh gia Hồ Dương đưa ảnh mình chụp cho Thê Nam xem, "anh nhìn này, ảnh cá voi sát thủ em chụp được."


"Hai con cá voi cùng nhảy lên trong bức này chụp rất đẹp," Thê Nam xem từng tấm, "tấm này cũng rất được. Giờ là mùa động vật hoạt động, lát nữa chắc còn có thể chụp được nhiều thứ khác, chúng ta cứ kiên nhẫn đợi xem."


Chuyến đi sau đó không phải lúc nào cũng sóng yên biển lặng, khi tàu đi qua eo biển Drake thì gió biển và sóng rất lớn.


Tin nhắn hiển thị đã gửi thành công, nhưng đến điểm cập bờ thì lại mất tín hiệu, Thê Nam không nhận được hồi âm.


Nhân viên trên tàu phát cho mỗi người một bộ quần áo để lên bờ. Thê Nam thay xong, xách theo túi máy ảnh đi sang phòng bên cạnh.


Phòng bên cạnh là phòng của Phương Ngôn và Tang Dịch Minh. Thấy cửa mở nên Thê Nam cứ thế đi vào, thế là bắt gặp một người ngồi một người đứng, đang ôm lấy nhau.


"Ôi trời ơi, ôi trời ơi," Thê Nam vừa vào cửa đã đưa tay xoa lên trán, kêu mấy tiếng, "cửa còn mở thế này, hai người đang làm cái gì thế..."


"Em đang bôi kem chống nắng cho anh ấy." Phương Ngôn ngồi trên giường, quay đầu nhìn Thê Nam, "Anh đã bôi chưa?"


"Bôi rồi, bôi qua loa vài cái lên mặt thôi." Thê Nam ngồi xuống ghế, lại chọc ghẹo hai người thêm một lúc.


Một người ngồi bên mép giường, một người đứng. Cả hai đang dính lấy nhau, cẩn thận bôi kem chống nắng cho đối phương.


Thê Nam lúc bình thường đi chụp ảnh ra ngoài ít khi bôi kem chống nắng, nếu ở ngoài trời lâu thì cùng lắm chỉ đội thêm cái mũ.


Nhưng ở đây thì không được, thời gian chiếu sáng quá dài, tia cực tím lại mạnh, không bôi chống nắng thì sẽ bị bỏng nắng.


Thê Nam khoanh tay nhìn hai người kia, bôi tỉ mỉ đến mức ngay cả sau gáy và vành tai cũng không bỏ sót. Anh ở phòng mình chỉ qua loa bôi mấy cái lên mặt, trong mắt anh bôi đều là được rồi.


Anh lại "chậc" mấy tiếng, không cam tâm lại lấy điện thoại ra xem, vẫn không có tín hiệu, đương nhiên cũng không có tin nhắn của Triều Ngạn Ninh.


Thê Nam cũng đưa tay sờ sau tai mình, thầm nghĩ: 'lần sau phải đưa Triều Ngạn Ninh đi cùng, để em ấy bôi cho mình, cả sau tai cũng không được bỏ sót.'


Nghĩ đến đó, ánh mắt anh dần mất tiêu điểm, lòng bàn tay áp chặt lên lồng ngực đang đập thình thịch.


Anh thật sự nhớ Triều Ngạn Ninh rồi.


Tái Hôn - Cửu Lục
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tái Hôn - Cửu Lục Truyện Tái Hôn - Cửu Lục Story Chương 58: Anh thật sự nhớ Triều Ngạn Ninh rồi
10.0/10 từ 37 lượt.
loading...