Tái Hôn - Cửu Lục
Chương 57: Về sau không cần lén lút nhìn nữa.
81@-
Thê Nam lại xem kỹ từng tấm ảnh trong album thêm một lần nữa. Tất cả các góc chụp đều là chụp lén từ xa, có ảnh chính diện, ảnh nghiêng. Có cảnh sau khi tụ tập với bạn bè anh vẫy tay chào tạm biệt lúc nửa đêm. Cũng có cảnh mùa đông anh cúi đầu đi trong gió bắc lạnh buốt, trên đầu còn rơi mấy bông tuyết xám trắng. Trong ngày mưa ẩm ướt hơi nước mịt mờ, anh đứng dựa vào xe hút thuốc, ánh mắt không biết nhìn về đâu.
Thậm chí còn có mấy tấm là 'góc nhìn thứ ba' trong những lần anh đi chụp ảnh khắp thế giới, đều do Triều Ngạn Ninh chụp, toàn bộ đều là góc nhìn thứ ba về anh.
Còn có vài tấm ảnh, Thê Nam nhìn chằm chằm rất lâu mà vẫn không nhớ mình lúc đó đang làm gì, chỉ có thể dựa vào quần áo trên người và khung cảnh trong ảnh để đoán ra mùa và thời tiết khi ấy.
Trong lòng anh nghĩ, Triều Ngạn Ninh nhất định nhớ rõ từng tấm ảnh.
Trước đây anh đã đoán được, Triều Ngạn Ninh nhiều năm qua vẫn luôn lặng lẽ dõi theo mình, nhưng anh không biết cậu ấy lại thường xuyên chụp lén mình.
Với tư cách một nhiếp ảnh gia, ống kính trong tay Thê Nam luôn nhạy bén với thế giới bên ngoài. Nhưng khi chính anh trở thành nhân vật trong ống kính, anh lại hoàn toàn không hề nhận ra.
Vậy thì chỉ có một khả năng, đó là Triều Ngạn Ninh không muốn để anh phát hiện. Bao năm qua, Triều Ngạn Ninh vẫn luôn giấu mình rất kỹ, giấu đến mức cậu có thể nhìn thấy anh, nhưng anh lại chẳng thể nhìn thấy cậu.
Thê Nam lại mở tủ, lấy ra mấy cuốn album còn lại. Không ngoài dự đoán, bên trong cũng toàn là anh.
Có rất nhiều tấm chắc là do Triều Ngạn Ninh vội vàng bấm máy, đều bị nhòe. Nếu những tấm nhòe đến mức không nhận ra mặt mũi này là do Thê Nam chụp, anh nhất định sẽ xóa ngay lập tức. Nhưng Triều Ngạn Ninh lại giữ tất cả những tấm ảnh mờ ấy rất cẩn thận.
Thê Nam ngây người nhìn những bóng mờ chồng chéo của chính mình trong ảnh, đến khi điện thoại trong túi rung lên mấy lần mới phản ứng.
Là cuộc gọi của Triều Ngạn Ninh. Thê Nam điều chỉnh lại hơi thở rồi mới ấn nút nghe, áp chặt điện thoại vào tai.
"Anh, anh ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi, em xong việc chưa?" Thê Nam chăm chú lắng nghe giọng nói và hơi thở từ đầu dây bên kia, không muốn bỏ lỡ dù chỉ một chút.
Giọng Triều Ngạn Ninh ngập tràn ý cười: "Vừa xong việc luôn, em đang chuẩn bị ăn đây."
Thê Nam đưa điện thoại ra trước nhìn giờ, đã gần một giờ, rồi lại nhanh chóng áp sát vào tai hỏi: "Muộn thế này rồi mới ăn à?"
"Vừa rồi có việc nên bị trễ," Triều Ngạn Ninh nói xong lại hỏi, "Anh, tối nay anh muốn ăn gì, có muốn đi nhà hàng nào không?"
Ngón tay Thê Nam gõ nhẹ vào điện thoại: "Tối nay mình ăn với chú Ba và chú Cảnh nhé. Để tối anh nấu cho em."
"Được," Triều Ngạn Ninh vui vẻ, "chiều em xong việc sẽ về. Anh đang làm gì đó?"
Thê Nam nói: "Anh ... đang xem ảnh."
Triều Ngạn Ninh tưởng anh đang sắp xếp những bức ảnh mình từng chụp, cũng không hỏi thêm. Dù sao ảnh Thê Nam chụp thì cậu đều đã xem hết rồi.
Thê Nam khép album lại, hơi dịch người, chân ghế ma sát trên nền phát ra tiếng kèn kẹt chói tai. Anh duỗi thẳng lưng, ngồi ngay ngắn, không động đậy nữa.
Bên kia điện thoại cũng im lặng, mấy giây sau, Thê Nam khẽ gọi: "Tiểu Ninh?"
"Em đây, anh."
"Về sau, không cần lén lút nhìn nữa."
Triều Ngạn Ninh chưa hiểu ý câu đó, buổi tối cậu về rất sớm. Trên bàn đã bày đầy một mâm thức ăn lớn, toàn bộ đều do Thê Nam nấu. Anh không để chú Ba và chú Cảnh giúp.
Triều Ngạn Ninh vào bếp rửa tay để phụ, Thê Nam đang múc món cuối cùng, chỉ vào nồi canh trên bếp nói: "Nồi canh kia chín rồi, em mang ra ngoài đi."
Triều Ngạn Ninh khẽ "ừ" một tiếng rồi bước sang bên cạnh, cố tình để cơ thể cọ sát vào Thê Nam, còn cúi xuống hôn nhanh một cái lên vành tai anh.
Tai Thê Nam lập tức tê rần, nghiêng đầu dụi vào vai để giảm cảm giác ấy, động tác hơi mạnh khiến đĩa thức ăn trên tay suýt rơi. Anh bực mình đá Triều Ngạn Ninh một cú: "Ngoan nào."
Triều Ngạn Ninh cười hớn hở, lùi lại nửa bước, nhe răng cầm nồi canh đi ra ngoài.
Sau bữa tối, hai ông chú ra ngoài đi dạo, Thê Nam kéo Triều Ngạn Ninh xuống tầng hầm.
Thông gió cả buổi chiều, lại được Thê Nam dọn dẹp một lượt, phòng tập dưới hầm sạch sẽ tinh tươm, mùi ẩm mốc cũng tan biến hết.
Những cuốn album Thê Nam lấy ra vẫn để ngay trên bàn, chưa cất lại. Chỉ vừa nhìn thoáng, Triều Ngạn Ninh đã nhận ra ngay.
Cậu lập tức hiểu ngay câu "về sau không cần lén lút nhìn nữa" mà Thê Nam đã nói trong điện thoại có ý gì, tim bỗng hụt một nhịp.
Trong mấy cuốn album toàn là ảnh Thê Nam, trong điện thoại cũng có lưu, thỉnh thoảng lại lôi ra ngắm. Nhưng dẫu sao đó đều là ảnh chụp lén.
Triều Ngạn Ninh nhanh bước đến bên Thê Nam, đứng sát bên, cả người nửa vòng ôm lấy anh, vội vàng giải thích: "Anh, trước đây em..."
Thê Nam không để cậu nói hết, bọn họ có thể đi đến ngày hôm nay, có vài lời không cần nói ra.
Anh nhấc đôi găng quyền anh trên tủ, xoay người hất về phía Triều Ngạn Ninh: "Có muốn thử đấu thêm một trận không?"
Thấy Thê Nam thật sự không để bụng, Triều Ngạn Ninh mới yên lòng. Cậu nuốt lại những gì định nói, rồi cũng cầm một đôi găng khác đeo vào.
Thê Nam đeo găng xong, dùng động tác do Triều Ngạn Ninh từng dạy, mũi chân tách ra, đầu gối hơi khuỵu, chuẩn bị tư thế.
Triều Ngạn Ninh vẫn nhường anh, gần như không ra đòn. Thê Nam tiến lên thì cậu lùi lại. Thê Nam lùi thì cậu lại tiến. Thê Nam ra đòn thì cậu giơ tay đỡ.
Cuối cùng, Triều Ngạn Ninh vẫn ép được Thê Nam vào bao cát bên cạnh. Cả người Thê Nam đổ về phía bao cát, loạng choạng mấy bước, vội vàng ôm chặt lấy nó.
Sợ anh ngã, Triều Ngạn Ninh vội giữ lấy, áp sát từ phía sau, vòng tay siết chặt quanh anh.
Bao cát đung đưa, cơ thể Thê Nam không có điểm tựa thật sự, may mà phía sau Triều Ngạn Ninh đứng vững. Thê Nam chỉ có thể dựa hẳn vào người cậu, dồn hết trọng lượng cho cậu gánh.
Triều Ngạn Ninh dồn toàn bộ sự chú ý lên Thê Nam, cúi đầu cắn nhẹ lên gáy ướt đẫm mồ hôi của anh, cả người áp sát trong tư thế đầy chiếm hữu mãnh liệt.
Thê Nam đau đến mức ngẩng cao đầu, cổ vươn thẳng lên. Đợi Triều Ngạn Ninh buông ra mới chậm rãi xoay người lại, tháo găng quyền anh, nâng mặt Triều Ngạn Ninh trong tay. Anh dùng chóp mũi cọ nhẹ lên chóp mũi cậu, đem những lời chưa nói hết trong điện thoại nói ra một lần nữa.
"Triều Ngạn Ninh, về sau không cần lén lút nhìn nữa. Từ nay anh sẽ ở bên em, cùng em trưởng thành lại một lần nữa."
....
–
Sau khi về nhà, Thê Nam đến thẳng chỗ ba mẹ, xách theo không ít túi lớn túi nhỏ.
Vừa nhìn, Thê Duệ Tiến đã biết ngay đó là đồ Triều Ngạn Ninh chuẩn bị, hỏi Thê Nam: "Tiểu Ninh và chú Ba của nó dạo này thế nào?"
"Họ đều rất tốt, chỉ là đến Tết nên ai cũng bận."
Đàm Mẫn đứng bên bàn ăn gọi mọi người lại dùng bữa, buổi tối gói sủi cảo. Bà ngoại gắp thêm mấy cái vào bát Thê Nam, giục anh ăn nhiều một chút.
Thê Nam lấy khuỷu tay che bát của mình: "Bà ngoại, đủ rồi ạ, nhiều hơn con không ăn nổi đâu."
"Bà gói nhân mà con thích, ăn thêm chút đi." Bà ngoại lại gắp thêm mấy cái.
Đàm Mẫn nhắc đến chuyện Tết: "Năm nay mấy đứa nhỏ các con đều không ở nhà, mẹ với ba con định đưa ông bà ngoại về quê ăn Tết."
"Được chứ, quê nhiều họ hàng, về đó ăn Tết cũng vui hơn," Thê Nam ăn thêm mấy cái bánh rồi hỏi, "Bao giờ về ạ?"
"Muộn hơn các con hai ngày, Tết đến phải dọn dẹp nhà cửa trước đã."
"Đại Tuấn và Nguyên Bảo cũng đi cùng à?"
"Ừ, mang theo."
Đại Tuấn cứ loanh quanh bên bàn ăn, hình như nghe hiểu được rằng sẽ được mang theo. Nó chui xuống gầm bàn dùng đầu húc vào mắt cá chân của Thê Nam, trong miệng còn "ư ử" hai tiếng.
Trong nhà sưởi ấm đầy đủ, Thê Nam lại sợ nóng, nên đã xắn ống quần lên. Bị cái đầu lông xù của Đại Tuấn cọ qua một cái, ngứa quá nên anh lại kéo ống quần xuống, cúi đầu quát nó một tiếng: "Đại Tuấn, anh đang ăn cơm, đừng nghịch nữa."
Đại Tuấn chẳng để ý, miệng vẫn ư ử, đuôi lắc lia lịa, tiếp tục cọ vào Thê Nam.
Thê Nam cúi người vỗ một cái lên cổ nó, nhưng Đại Tuấn vẫn không chịu đi. Anh lấy điện thoại trong túi ra, chụp một bức gửi cho Triều Ngạn Ninh.
Trong ảnh, ống quần Thê Nam lại bị Đại Tuấn húc lên, mép quần dính vào bắp chân, lộ ra mắt cá cùng đoạn cơ bắp mảnh mai đẹp mắt.
Triều Ngạn Ninh nhìn chằm chằm vào điện thoại, trong đầu lại hiện lên cảnh tối qua trong phòng tập dưới hầm và sau đó về phòng họ quấn quýt không ngừng. Mắt lập tức đỏ lên, cậu giật mạnh cà vạt trên cổ, yết hầu bất giác trượt lên xuống mấy lần, đưa lưỡi l**m khóe môi, gõ lại một dòng tin:
"Anh, dấu răng trên mắt cá chân anh vẫn chưa mờ đâu."
Thê Nam nhấc chân nhìn, bên trong mắt cá chân phải còn một dấu răng rất rõ do Triều Ngạn Ninh cắn. Tuy không rách da nhưng đỏ bừng, trên dấu răng còn hằn vết máu bầm.
Tối qua mới bị cắn, làm sao mà tan nhanh được? Thê Nam lại kéo ống quần xuống che kín vết cắn.
Không chỉ ở mắt cá, những chỗ được quần áo che đi, cũng toàn là từng mảng dấu vết.
Đại Tuấn bị bà ngoại kéo lại nên không cọ vào anh nữa, nhưng Thê Nam vẫn cảm giác cổ chân mình ngứa ngứa.
Đêm qua anh với Triều Ngạn Ninh ở dưới tầng hầm quấn quýt mấy lần. Chú Ba lo lắng cho hai người, còn xuống gõ cửa tầng hầm, may mà bên trong khóa trái. Hai người nghe thấy tiếng gõ thì vội vàng mặc quần áo ra ngoài.
Tối đó về phòng, Triều Ngạn Ninh lại làm thêm hai lần nữa. Thê Nam nghĩ sau này hai người sẽ phải xa nhau một thời gian dài, nên cũng mặc cho cậu buông thả.
Anh cảm giác mình vừa chợp mắt thì chuông báo thức đã reo. Ngáp ngắn ngáp dài rửa mặt, vừa ngáp vừa xuống lầu, rồi lại tiếp tục ngáp ngắn ngáp dài chào tạm biệt hai ông chú.
Triều Ngạn Ninh đưa anh ra sân bay. Suốt dọc đường anh ngáp mãi, còn cậu thì tinh thần dồi dào, lải nhải chuyện nọ chuyện kia. Anh chỉ ậm ừ đáp lại.
Cuối cùng Thê Nam mệt quá ngủ thiếp đi, hoàn toàn không nghe rõ Triều Ngạn Ninh đã nói những gì. Ở bãi đỗ xe, thấy anh ngủ ngon như vậy, Triều Ngạn Ninh không nỡ đánh thức. Đến khi nhìn đồng hồ sắp muộn, cậu hôn anh một cái để gọi dậy.
Thê Nam lập tức tỉnh hẳn. Nếu còn mơ màng thêm thì Triều Ngạn Ninh chắc chắn có thể làm bậy ngay trong xe.
Anh không muốn lên báo xã hội với chuyện "mây mưa trong xe ở sân bay", việc đó tuyệt đối không thể xảy ra.
Thê Nam đưa tay xoa chỗ sau gáy còn đau, gửi đi một tin nhắn: "Không chỉ có dấu răng ở mắt cá chân chưa mờ đâu."
Triều Ngạn Ninh trả lời ngay bằng một icon ôm. Thê Nam bật cười, lại gửi tiếp: "Ngoan ngoãn đợi anh về."
Triều Ngạn Ninh lập tức nhắn lại: "Em luôn ngoan mà. Em sẽ đợi anh trở về."
Tái Hôn - Cửu Lục
Thê Nam lại xem kỹ từng tấm ảnh trong album thêm một lần nữa. Tất cả các góc chụp đều là chụp lén từ xa, có ảnh chính diện, ảnh nghiêng. Có cảnh sau khi tụ tập với bạn bè anh vẫy tay chào tạm biệt lúc nửa đêm. Cũng có cảnh mùa đông anh cúi đầu đi trong gió bắc lạnh buốt, trên đầu còn rơi mấy bông tuyết xám trắng. Trong ngày mưa ẩm ướt hơi nước mịt mờ, anh đứng dựa vào xe hút thuốc, ánh mắt không biết nhìn về đâu.
Thậm chí còn có mấy tấm là 'góc nhìn thứ ba' trong những lần anh đi chụp ảnh khắp thế giới, đều do Triều Ngạn Ninh chụp, toàn bộ đều là góc nhìn thứ ba về anh.
Còn có vài tấm ảnh, Thê Nam nhìn chằm chằm rất lâu mà vẫn không nhớ mình lúc đó đang làm gì, chỉ có thể dựa vào quần áo trên người và khung cảnh trong ảnh để đoán ra mùa và thời tiết khi ấy.
Trong lòng anh nghĩ, Triều Ngạn Ninh nhất định nhớ rõ từng tấm ảnh.
Trước đây anh đã đoán được, Triều Ngạn Ninh nhiều năm qua vẫn luôn lặng lẽ dõi theo mình, nhưng anh không biết cậu ấy lại thường xuyên chụp lén mình.
Với tư cách một nhiếp ảnh gia, ống kính trong tay Thê Nam luôn nhạy bén với thế giới bên ngoài. Nhưng khi chính anh trở thành nhân vật trong ống kính, anh lại hoàn toàn không hề nhận ra.
Vậy thì chỉ có một khả năng, đó là Triều Ngạn Ninh không muốn để anh phát hiện. Bao năm qua, Triều Ngạn Ninh vẫn luôn giấu mình rất kỹ, giấu đến mức cậu có thể nhìn thấy anh, nhưng anh lại chẳng thể nhìn thấy cậu.
Thê Nam lại mở tủ, lấy ra mấy cuốn album còn lại. Không ngoài dự đoán, bên trong cũng toàn là anh.
Có rất nhiều tấm chắc là do Triều Ngạn Ninh vội vàng bấm máy, đều bị nhòe. Nếu những tấm nhòe đến mức không nhận ra mặt mũi này là do Thê Nam chụp, anh nhất định sẽ xóa ngay lập tức. Nhưng Triều Ngạn Ninh lại giữ tất cả những tấm ảnh mờ ấy rất cẩn thận.
Thê Nam ngây người nhìn những bóng mờ chồng chéo của chính mình trong ảnh, đến khi điện thoại trong túi rung lên mấy lần mới phản ứng.
Là cuộc gọi của Triều Ngạn Ninh. Thê Nam điều chỉnh lại hơi thở rồi mới ấn nút nghe, áp chặt điện thoại vào tai.
"Anh, anh ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi, em xong việc chưa?" Thê Nam chăm chú lắng nghe giọng nói và hơi thở từ đầu dây bên kia, không muốn bỏ lỡ dù chỉ một chút.
Giọng Triều Ngạn Ninh ngập tràn ý cười: "Vừa xong việc luôn, em đang chuẩn bị ăn đây."
Thê Nam đưa điện thoại ra trước nhìn giờ, đã gần một giờ, rồi lại nhanh chóng áp sát vào tai hỏi: "Muộn thế này rồi mới ăn à?"
"Vừa rồi có việc nên bị trễ," Triều Ngạn Ninh nói xong lại hỏi, "Anh, tối nay anh muốn ăn gì, có muốn đi nhà hàng nào không?"
Ngón tay Thê Nam gõ nhẹ vào điện thoại: "Tối nay mình ăn với chú Ba và chú Cảnh nhé. Để tối anh nấu cho em."
"Được," Triều Ngạn Ninh vui vẻ, "chiều em xong việc sẽ về. Anh đang làm gì đó?"
Thê Nam nói: "Anh ... đang xem ảnh."
Triều Ngạn Ninh tưởng anh đang sắp xếp những bức ảnh mình từng chụp, cũng không hỏi thêm. Dù sao ảnh Thê Nam chụp thì cậu đều đã xem hết rồi.
Thê Nam khép album lại, hơi dịch người, chân ghế ma sát trên nền phát ra tiếng kèn kẹt chói tai. Anh duỗi thẳng lưng, ngồi ngay ngắn, không động đậy nữa.
Bên kia điện thoại cũng im lặng, mấy giây sau, Thê Nam khẽ gọi: "Tiểu Ninh?"
"Em đây, anh."
"Về sau, không cần lén lút nhìn nữa."
Triều Ngạn Ninh chưa hiểu ý câu đó, buổi tối cậu về rất sớm. Trên bàn đã bày đầy một mâm thức ăn lớn, toàn bộ đều do Thê Nam nấu. Anh không để chú Ba và chú Cảnh giúp.
Triều Ngạn Ninh vào bếp rửa tay để phụ, Thê Nam đang múc món cuối cùng, chỉ vào nồi canh trên bếp nói: "Nồi canh kia chín rồi, em mang ra ngoài đi."
Triều Ngạn Ninh khẽ "ừ" một tiếng rồi bước sang bên cạnh, cố tình để cơ thể cọ sát vào Thê Nam, còn cúi xuống hôn nhanh một cái lên vành tai anh.
Tai Thê Nam lập tức tê rần, nghiêng đầu dụi vào vai để giảm cảm giác ấy, động tác hơi mạnh khiến đĩa thức ăn trên tay suýt rơi. Anh bực mình đá Triều Ngạn Ninh một cú: "Ngoan nào."
Triều Ngạn Ninh cười hớn hở, lùi lại nửa bước, nhe răng cầm nồi canh đi ra ngoài.
Sau bữa tối, hai ông chú ra ngoài đi dạo, Thê Nam kéo Triều Ngạn Ninh xuống tầng hầm.
Thông gió cả buổi chiều, lại được Thê Nam dọn dẹp một lượt, phòng tập dưới hầm sạch sẽ tinh tươm, mùi ẩm mốc cũng tan biến hết.
Những cuốn album Thê Nam lấy ra vẫn để ngay trên bàn, chưa cất lại. Chỉ vừa nhìn thoáng, Triều Ngạn Ninh đã nhận ra ngay.
Cậu lập tức hiểu ngay câu "về sau không cần lén lút nhìn nữa" mà Thê Nam đã nói trong điện thoại có ý gì, tim bỗng hụt một nhịp.
Trong mấy cuốn album toàn là ảnh Thê Nam, trong điện thoại cũng có lưu, thỉnh thoảng lại lôi ra ngắm. Nhưng dẫu sao đó đều là ảnh chụp lén.
Triều Ngạn Ninh nhanh bước đến bên Thê Nam, đứng sát bên, cả người nửa vòng ôm lấy anh, vội vàng giải thích: "Anh, trước đây em..."
Thê Nam không để cậu nói hết, bọn họ có thể đi đến ngày hôm nay, có vài lời không cần nói ra.
Anh nhấc đôi găng quyền anh trên tủ, xoay người hất về phía Triều Ngạn Ninh: "Có muốn thử đấu thêm một trận không?"
Thấy Thê Nam thật sự không để bụng, Triều Ngạn Ninh mới yên lòng. Cậu nuốt lại những gì định nói, rồi cũng cầm một đôi găng khác đeo vào.
Thê Nam đeo găng xong, dùng động tác do Triều Ngạn Ninh từng dạy, mũi chân tách ra, đầu gối hơi khuỵu, chuẩn bị tư thế.
Triều Ngạn Ninh vẫn nhường anh, gần như không ra đòn. Thê Nam tiến lên thì cậu lùi lại. Thê Nam lùi thì cậu lại tiến. Thê Nam ra đòn thì cậu giơ tay đỡ.
Cuối cùng, Triều Ngạn Ninh vẫn ép được Thê Nam vào bao cát bên cạnh. Cả người Thê Nam đổ về phía bao cát, loạng choạng mấy bước, vội vàng ôm chặt lấy nó.
Sợ anh ngã, Triều Ngạn Ninh vội giữ lấy, áp sát từ phía sau, vòng tay siết chặt quanh anh.
Bao cát đung đưa, cơ thể Thê Nam không có điểm tựa thật sự, may mà phía sau Triều Ngạn Ninh đứng vững. Thê Nam chỉ có thể dựa hẳn vào người cậu, dồn hết trọng lượng cho cậu gánh.
Triều Ngạn Ninh dồn toàn bộ sự chú ý lên Thê Nam, cúi đầu cắn nhẹ lên gáy ướt đẫm mồ hôi của anh, cả người áp sát trong tư thế đầy chiếm hữu mãnh liệt.
Thê Nam đau đến mức ngẩng cao đầu, cổ vươn thẳng lên. Đợi Triều Ngạn Ninh buông ra mới chậm rãi xoay người lại, tháo găng quyền anh, nâng mặt Triều Ngạn Ninh trong tay. Anh dùng chóp mũi cọ nhẹ lên chóp mũi cậu, đem những lời chưa nói hết trong điện thoại nói ra một lần nữa.
"Triều Ngạn Ninh, về sau không cần lén lút nhìn nữa. Từ nay anh sẽ ở bên em, cùng em trưởng thành lại một lần nữa."
....
–
Sau khi về nhà, Thê Nam đến thẳng chỗ ba mẹ, xách theo không ít túi lớn túi nhỏ.
Vừa nhìn, Thê Duệ Tiến đã biết ngay đó là đồ Triều Ngạn Ninh chuẩn bị, hỏi Thê Nam: "Tiểu Ninh và chú Ba của nó dạo này thế nào?"
"Họ đều rất tốt, chỉ là đến Tết nên ai cũng bận."
Đàm Mẫn đứng bên bàn ăn gọi mọi người lại dùng bữa, buổi tối gói sủi cảo. Bà ngoại gắp thêm mấy cái vào bát Thê Nam, giục anh ăn nhiều một chút.
Thê Nam lấy khuỷu tay che bát của mình: "Bà ngoại, đủ rồi ạ, nhiều hơn con không ăn nổi đâu."
"Bà gói nhân mà con thích, ăn thêm chút đi." Bà ngoại lại gắp thêm mấy cái.
Đàm Mẫn nhắc đến chuyện Tết: "Năm nay mấy đứa nhỏ các con đều không ở nhà, mẹ với ba con định đưa ông bà ngoại về quê ăn Tết."
"Được chứ, quê nhiều họ hàng, về đó ăn Tết cũng vui hơn," Thê Nam ăn thêm mấy cái bánh rồi hỏi, "Bao giờ về ạ?"
"Muộn hơn các con hai ngày, Tết đến phải dọn dẹp nhà cửa trước đã."
"Đại Tuấn và Nguyên Bảo cũng đi cùng à?"
"Ừ, mang theo."
Đại Tuấn cứ loanh quanh bên bàn ăn, hình như nghe hiểu được rằng sẽ được mang theo. Nó chui xuống gầm bàn dùng đầu húc vào mắt cá chân của Thê Nam, trong miệng còn "ư ử" hai tiếng.
Trong nhà sưởi ấm đầy đủ, Thê Nam lại sợ nóng, nên đã xắn ống quần lên. Bị cái đầu lông xù của Đại Tuấn cọ qua một cái, ngứa quá nên anh lại kéo ống quần xuống, cúi đầu quát nó một tiếng: "Đại Tuấn, anh đang ăn cơm, đừng nghịch nữa."
Đại Tuấn chẳng để ý, miệng vẫn ư ử, đuôi lắc lia lịa, tiếp tục cọ vào Thê Nam.
Thê Nam cúi người vỗ một cái lên cổ nó, nhưng Đại Tuấn vẫn không chịu đi. Anh lấy điện thoại trong túi ra, chụp một bức gửi cho Triều Ngạn Ninh.
Trong ảnh, ống quần Thê Nam lại bị Đại Tuấn húc lên, mép quần dính vào bắp chân, lộ ra mắt cá cùng đoạn cơ bắp mảnh mai đẹp mắt.
Triều Ngạn Ninh nhìn chằm chằm vào điện thoại, trong đầu lại hiện lên cảnh tối qua trong phòng tập dưới hầm và sau đó về phòng họ quấn quýt không ngừng. Mắt lập tức đỏ lên, cậu giật mạnh cà vạt trên cổ, yết hầu bất giác trượt lên xuống mấy lần, đưa lưỡi l**m khóe môi, gõ lại một dòng tin:
"Anh, dấu răng trên mắt cá chân anh vẫn chưa mờ đâu."
Thê Nam nhấc chân nhìn, bên trong mắt cá chân phải còn một dấu răng rất rõ do Triều Ngạn Ninh cắn. Tuy không rách da nhưng đỏ bừng, trên dấu răng còn hằn vết máu bầm.
Tối qua mới bị cắn, làm sao mà tan nhanh được? Thê Nam lại kéo ống quần xuống che kín vết cắn.
Không chỉ ở mắt cá, những chỗ được quần áo che đi, cũng toàn là từng mảng dấu vết.
Đại Tuấn bị bà ngoại kéo lại nên không cọ vào anh nữa, nhưng Thê Nam vẫn cảm giác cổ chân mình ngứa ngứa.
Đêm qua anh với Triều Ngạn Ninh ở dưới tầng hầm quấn quýt mấy lần. Chú Ba lo lắng cho hai người, còn xuống gõ cửa tầng hầm, may mà bên trong khóa trái. Hai người nghe thấy tiếng gõ thì vội vàng mặc quần áo ra ngoài.
Tối đó về phòng, Triều Ngạn Ninh lại làm thêm hai lần nữa. Thê Nam nghĩ sau này hai người sẽ phải xa nhau một thời gian dài, nên cũng mặc cho cậu buông thả.
Anh cảm giác mình vừa chợp mắt thì chuông báo thức đã reo. Ngáp ngắn ngáp dài rửa mặt, vừa ngáp vừa xuống lầu, rồi lại tiếp tục ngáp ngắn ngáp dài chào tạm biệt hai ông chú.
Triều Ngạn Ninh đưa anh ra sân bay. Suốt dọc đường anh ngáp mãi, còn cậu thì tinh thần dồi dào, lải nhải chuyện nọ chuyện kia. Anh chỉ ậm ừ đáp lại.
Cuối cùng Thê Nam mệt quá ngủ thiếp đi, hoàn toàn không nghe rõ Triều Ngạn Ninh đã nói những gì. Ở bãi đỗ xe, thấy anh ngủ ngon như vậy, Triều Ngạn Ninh không nỡ đánh thức. Đến khi nhìn đồng hồ sắp muộn, cậu hôn anh một cái để gọi dậy.
Thê Nam lập tức tỉnh hẳn. Nếu còn mơ màng thêm thì Triều Ngạn Ninh chắc chắn có thể làm bậy ngay trong xe.
Anh không muốn lên báo xã hội với chuyện "mây mưa trong xe ở sân bay", việc đó tuyệt đối không thể xảy ra.
Thê Nam đưa tay xoa chỗ sau gáy còn đau, gửi đi một tin nhắn: "Không chỉ có dấu răng ở mắt cá chân chưa mờ đâu."
Triều Ngạn Ninh trả lời ngay bằng một icon ôm. Thê Nam bật cười, lại gửi tiếp: "Ngoan ngoãn đợi anh về."
Triều Ngạn Ninh lập tức nhắn lại: "Em luôn ngoan mà. Em sẽ đợi anh trở về."
Tái Hôn - Cửu Lục
Đánh giá:
Truyện Tái Hôn - Cửu Lục
Story
Chương 57: Về sau không cần lén lút nhìn nữa.
10.0/10 từ 37 lượt.