Tái Hôn - Cửu Lục
Chương 37: Em nhớ anh
117@-
Thê Nam không phải cố tình treo lơ lửng Triều Ngạn Ninh, thật sự là anh không thể cho cậu một câu trả lời rõ ràng. Nhưng chỉ một câu "sau này chúng ta cứ từ từ" đã đủ để Triều Ngạn Ninh ôm trong lòng nghiền ngẫm mãi không chán.
Triều Ngạn Ninh là kiểu người, có thể mở một xưởng nhuộm nếu cho cậu ba phần màu. Hơn nữa lần này Thê Nam cho không chỉ là ba phần màu, mà là cả một chậu thuốc nhuộm lớn và vững vàng.
Thê Nam đã không thể nhìn Triều Ngạn Ninh như cậu em năm nào nữa. Sự thay đổi ấy âm thầm tích tụ từng chút một, nhưng khoảnh khắc nhận ra lại như cơn sóng bất ngờ ập đến.
Đêm hôm đó, Triều Ngạn Ninh nằm ngay bên cạnh, hơi thở và nhiệt độ toát ra từ cậu khiến Thê Nam muốn làm ngơ cũng chẳng thể.
Sàn nhà có sưởi nhưng vẫn quá nóng. Thê Nam tuy nhắm mắt nhưng vẫn chưa ngủ được, nằm thế nào cũng thấy nóng nực.
Nghe tiếng hô hấp đều đặn bên cạnh, anh tưởng Triều Ngạn Ninh đã ngủ. Thê Nam nhẹ nhàng vén chăn, đi chân trần xuống giường, bước tới bên cửa sổ ở góc xa nhất và hé mở một cánh.
Anh không dám mở to, chỉ hé một nửa, để cơn gió lạnh bên ngoài lập tức ùa vào, cuốn sạch sự nóng nực và hỗn loạn trong người. Không chỉ dễ chịu hơn, mà cả đầu óc cũng tỉnh táo hẳn.
Thê Nam đứng bên cửa sổ hóng gió một lúc rồi nhìn sang tòa nhà đối diện. Vẫn còn nhiều cửa sổ sáng đèn, những tòa nhà xa hơn thì lờ mờ hòa vào bóng tối đêm khuya.
Mãi đến khi cơ thể bắt đầu thấy lạnh Thê Nam mới kéo cửa sổ lại, chỉ chừa một khe nhỏ rồi mới lên giường ngủ.
Vừa chui vào chăn eo anh đã bị một cánh tay rắn rỏi ôm lấy, hơi thở ấm áp phả lên vành tai:
"Anh, anh thấy nóng à?"
Thê Nam bị hành động bất ngờ ấy làm tim giật thót, quay đầu nhìn ra sau: "Em chưa ngủ à?"
"Em ngủ không được." Triều Ngạn Ninh sờ cánh tay lạnh của Thê Nam, nói:
"Lạnh thế này, cẩn thận kẻo bị cảm lại."
Cậu vẫn nhớ lời Đàm Mẫn dặn, chống người ngồi dậy nửa người nhìn về phía cửa sổ nhưng trong phòng tối quá nên không thấy rõ cửa có mở không.
"Anh lại mở cửa sổ à?"
"Anh chỉ hé một khe nhỏ thôi" Thê Nam nói, "Không sao đâu, không thổi đến giường."
Cánh tay Triều Ngạn Ninh ôm qua người Thê Nam, cách một lớp chăn vẫn cảm nhận rõ. Thê Nam nhích vai:
"Em bỏ tay ra đi, đè thế này anh thở không nổi."
Triều Ngạn Ninh không rút tay, ngược lại còn siết chặt hơn, cằm đặt lên gáy anh:
"Cứ ngủ thế này đi."
Thê Nam không nhúc nhích nữa, Triều Ngạn Ninh lại dịch sát vào anh thêm một chút, mãn nguyện cong khóe môi rồi mới nhắm mắt.
Triều Ngạn Ninh ở nhà ba mẹ Thê Nam thêm hai ngày nữa rồi quay về Cảng Thành. Ba mẹ Thê Nam chuẩn bị rất nhiều đặc sản địa phương cho cậu mang về, đều là gửi cho chú Ba và chú Cảnh. Lúc tiễn cậu họ còn dặn đi dặn lại rằng chú Ba và chú Cảnh nhất định phải đến chơi một chuyến.
Triều Ngạn Ninh nhận lời ngay không chút do dự. Trong lòng còn nghĩ rất lạc quan, gặp người nhà là chuyện sớm muộn. Thê Nam đã mở lời thế rồi, cậu thậm chí đã nghĩ tới cả chuyện sau khi cưới.
Chưa được mấy hôm, chú Ba và chú Cảnh cũng quay về. Dù không còn quản lý chuyện công ty nữa, nhưng dịp cuối năm vẫn bận rộn, quan hệ qua lại vẫn phải duy trì. Hai người họ định chờ sau Tết rồi mới đi du lịch tiếp.
Lúc ăn cơm, chú Ba nhắc đến tin tức mấy hôm trước:
"Tiểu Ninh, Lại Kiện bị bắt rồi đấy, con biết chưa?"
Triều Ngạn Ninh gật đầu, nói: "Con biết rồi, mấy hôm nay vẫn luôn theo dõi."
Chú Ba lại dặn dò cậu mấy câu, chú Cảnh ngồi cạnh Triều Ngạn Ninh, giơ tay xoa đầu cậu một cái, dịu giọng nói:
"Chuyện cũ đừng nghĩ tới nữa, sau này hãy sống thật tốt với Thê Nam."
Nghe đến cái tên ấy, chút bực dọc vừa trỗi lên trong lòng Triều Ngạn Ninh nhanh chóng tan biến, cậu gật đầu chắc nịch:
"Nhất định rồi. Chú Ba, chú Cảnh, hai người cứ yên tâm, con tự biết mình nên làm gì."
"Bên Thê Nam dạo này bận không?" Chú Ba hỏi, "Cuối năm có về không?"
Triều Ngạn Ninh bưng bát, nhanh chóng ăn mấy miếng cơm rồi đáp:
"Anh ấy chưa nói, để con hỏi lại sau."
-
Từ khi Triều Ngạn Ninh về lại Cảng Thành, phần lớn thời gian Thê Nam đều ở lì trong studio. Dù ban ngày đã làm xong mọi việc, anh cũng chẳng mấy khi muốn về căn hộ của mình. Cơm trưa cơm tối đều ăn cùng mấy người trong studio.
Về nhà thì cũng chỉ có một mình, lạnh lẽo và trống trải.
Con người mà, một khi đã quen với sự náo nhiệt và ấm áp thì mấy ai lại muốn quay về với trống rỗng và lạnh lẽo?
Ngay ngày hôm sau khi Triều Ngạn Ninh đi, lúc vừa tỉnh giấc mơ màng, Thê Nam vẫn tưởng cậu còn ở đây. Anh theo thói quen làm bữa sáng hai phần, bày sẵn hai bộ bát đũa trên bàn. Mãi đến khi xong việc mới sực nhớ Triều Ngạn Ninh đã đi rồi.
Một mình, anh chẳng ăn nổi. Suất còn lại cất vào tủ lạnh, rồi ngồi lại ghế. Cảm giác trống rỗng trong lòng cứ thế ùa đến, rõ ràng đến mức không thể phớt lờ.
Sau khi Triều Ngạn Ninh quay về Cảng Thành mấy ngày, Thê Nam lại có cảm giác có người đang lén nhìn mình từ đâu đó. Loại cảm giác bị theo dõi này khiến anh bất an, cực kỳ khó chịu.
Lần đầu tiên nhận ra điều bất thường, là khi anh giúp một nhiếp ảnh trong studio chụp cảnh đêm xong trở về. Họ làm việc đến khuya, rồi cùng nhau đi ăn chút gì đó, lúc về đã là hơn một giờ sáng.
Khi lên lầu, Thê Nam cảm thấy phía sau có người, quay đầu nhìn thì không thấy gì, nhưng cảm giác bị theo dõi vẫn không hề biến mất.
Điện thoại reo, là tin nhắn của Triều Ngạn Ninh. Cậu biết hôm nay Thê Nam tan làm muộn, nên nhắn hỏi anh đã về nhà chưa.
Thê Nam vội vàng lên lầu, nhập mật mã mở cửa. Anh nhắn lại cho Triều Ngạn Ninh một câu "Anh về đến rồi", rồi mới bật đèn.
Đèn vừa sáng, Thê Nam lắc đầu. Anh nghĩ chắc do anh quá mệt, lại uống chút rượu nên mới sinh ra ảo giác.
Nhưng sau lần đó, cảm giác bị theo dõi không biến mất. Trên đường đến studio, lúc đến nhà ba mẹ, lúc dạo dưới lầu. Cảm giác ấy càng ngày càng rõ rệt.
Sáng ngày Đông chí, Thê Nam vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Lý Lăng Hách.
Lý Lăng Hách đứng ở hành lang, dựa lưng vào tường, miệng ngậm điếu thuốc. Thấy Thê Nam ra ngoài, hắn vội dập tàn thuốc, xách theo hộp đồ ăn sáng bước tới: "Chào buổi sáng, Tiểu Nam, em ăn gì chưa?"
Thê Nam không nhận hộp đồ ăn của hắn: "Anh lại tới làm gì nữa?"
"Anh..." Lý Lăng Hách thấy anh không nhận hộp đồ ăn sáng, tay cũng buông xuống, "Anh chỉ muốn đến thăm em một chút. Hôm nay là Đông chí, anh có gói sủi cảo cho em."
"Không cần." Thê Nam bắt đầu mất kiên nhẫn, lách người đi qua hắn, bước nhanh về phía thang máy: "Lần sau đừng tới nữa."
"Em với Triều..." Lý Lăng Hách đuổi theo.
Câu nói còn chưa hết, đã bị ánh mắt lạnh lẽo của Thê Nam chặn lại:
"Giữa tôi với cậu ấy thế nào, không liên quan đến anh. Hỏi mấy câu kiểu đó, là quá giới hạn rồi."
Vừa nhắc đến Triều Ngạn Ninh, thì điện thoại của Thê Nam đổ chuông, là cậu gọi tới. Lý Lăng Hách cũng nhìn thấy màn hình hiển thị "Tiểu Ninh".
Cửa thang máy mở ra, Thê Nam cầm điện thoại bước vào. Lý Lăng Hách cũng kịp chen vào trước khi cửa khép lại, đứng cạnh anh.
Tín hiệu trong thang máy không tốt, lại có mặt Lý Lăng Hách nên Thê Nam không nghe máy, chỉ chuyển điện thoại sang chế độ im lặng rồi định lát nữa sẽ gọi lại cho Triều Ngạn Ninh.
Lý Lăng Hách nhìn ra Thê Nam không muốn nói chuyện, bèn đổi chủ đề:
"À đúng rồi, lúc nãy anh lên lầu, thấy có một người đàn ông đội mũ đeo khẩu trang cứ lảng vảng trước cửa nhà em."
Thê Nam không để tâm, cũng không đáp. Trong đầu chỉ mong thang máy nhanh chóng xuống đến tầng một.
Lý Lăng Hách nói tiếp: "Anh hỏi ông ta tìm ai, ông ta nói tìm Triều Ngạn Ninh. Triều Ngạn Ninh cũng sống ở đây à?"
Thê Nam bực rồi, đè giọng xuống, mang theo cơn giận: "Lý Lăng Hách, anh còn chưa chịu thôi à?"
"Tiểu Nam, anh lo cho em thật mà. Chuyện nhà Triều Ngạn Ninh anh cũng biết ít nhiều, trước đây chẳng phải vì cái tên điên Thẩm Văn Khang cứ gây chuyện với nhà họ nên cả nhà mới dọn đến khu tập thể của bà ngoại em sao? Tóm lại... em phải cẩn thận đấy, anh thật sự lo cho em."
Cuối cùng cũng đến tầng một, cửa thang máy mở ra, Thê Nam lập tức bước nhanh ra ngoài, mặc kệ Lý Lăng Hách vẫn theo sau lải nhải không dứt.
Gió ngoài trời thổi mạnh, tạt thẳng vào mặt khiến Thê Nam rùng mình nổi hết da gà.
Anh rụt cổ chạy đến bên xe mình, mở cửa bước vào rồi "rầm" một tiếng đóng sập cửa xe, tách biệt hoàn toàn với Lý Lăng Hách bên ngoài. Anh không thèm liếc hắn một cái mà nhấn ga lao đi luôn.
Lý Lăng Hách vừa nhắc tới Thẩm Văn Khang, trong đầu Thê Nam cũng bất giác hiện về những chuyện cũ đã rất lâu rồi.
Triều Ngạn Ninh cùng cả nhà dọn đến sống trong khu tập thể của bà ngoại, đúng là để trốn một người. Chuyện ân oán giữa nhà họ và Thẩm Văn Khang cũng chỉ được kể lại sau khi ông ta lần đầu tìm tới tận đại viện gây náo loạn, ba mẹ Triều Ngạn Ninh mới buộc phải nói rõ với ông bà.
Mẹ của Triều Ngạn Ninh là Kiều Anh trước đây từng là bác sĩ nhi ở bệnh viện huyện quê cũ. Sau đó xảy ra một vụ tai biến y tế nghiêm trọng. Một bé trai bị sốc phản vệ do dị ứng thuốc và đã tử vong. Mẹ của cậu bé vì không chịu nổi cú sốc nên đã nhảy lầu tự sát. Mà cha của cậu bé đó chính là Thẩm Văn Khang.
Thẩm Văn Khang không chấp nhận bất kỳ khoản bồi thường nào từ gia đình Triều Ngạn Ninh. Từ đó về sau, ông ta không làm gì khác ngoài việc theo dõi, bám riết lấy gia đình họ, luôn miệng thề rằng sẽ khiến cả nhà phải sống không bằng chết.
Dù ba mẹ Triều Ngạn Ninh đã cố gắng bồi thường, chuộc lỗi bằng mọi cách nhưng Thẩm Văn Khang đều không chấp nhận. Ông ta chỉ liên tục bám theo Kiều Anh gây rối, khiến cuộc sống cả nhà đảo lộn.
Ông ta đến tận nhà Triều Ngạn Ninh quấy phá, lại đến đơn vị công tác của ba cậu gây chuyện. Cuối cùng, ba cậu cũng mất việc. Hàng xóm xung quanh không chịu nổi nữa, gia đình họ đành phải dọn đi.
Về sau, Thẩm Văn Khang chuyển mục tiêu. Con trai và vợ ông ta đều đã mất, ông ta cũng không muốn con trai của Kiều Anh sống yên ổn nữa. Thế là bắt đầu theo dõi, rình rập Triều Ngạn Ninh.
Khi đó Triều Ngạn Ninh mới hơn 2 tuổi, còn chưa hiểu chuyện gì. Triều Minh Sinh báo cảnh sát cũng vô ích, giữ người lại được hai ngày rồi vẫn phải thả.
Hai vợ chồng dắt theo Triều Ngạn Ninh chuyển nhà hết lần này đến lần khác, nhưng mỗi lần đều bị Thẩm Văn Khang tìm được.
Kiều Anh luôn sợ Thẩm Văn Khang và dồn hết sức lực vào việc trông nom Triều Ngạn Ninh, chỉ lo con gặp chuyện. Về sau có lần bà bị say nắng ngất xỉu giữa đường, Triều Ngạn Ninh bị Thẩm Văn Khang bắt đi ngay giữa phố.
Hai ngày sau, cảnh sát phá cửa xông vào và thấy Triều Ngạn Ninh mới hai tuổi bị trói vào ghế, đói đến mức ngất lịm.
Thẩm Văn Khang bị bắt nhưng chẳng bao lâu sau được giám định mắc bệnh tâm thần và bị đưa vào trại giam giữ dành cho người bệnh.
Tuy ông ta không thể ra khỏi trại nữa nhưng việc Triều Ngạn Ninh từng bị bắt cóc đã khiến Triều Minh Sinh và Kiều Anh sợ đến mức không dám ở lại quê. Họ quyết định rời quê hương hoàn toàn.
Sau đó họ chuyển đến sống ở nhiều thành phố khác nhau, cuối cùng mới ổn định tại tập thể nhà bà ngoại.
Gia đình ba người sống yên ổn tại đó hơn 10 năm, cứ ngỡ cả đời có thể bình yên như vậy. Không ngờ Thẩm Văn Khang sau khi được thả khỏi trại lại tiếp tục tìm họ và cuối cùng vẫn tìm ra đến khu tập thể.
Năm đó Thê Nam đang học đại học ở nơi khác, rất nhiều chuyện anh đều nghe bà ngoại kể lại.
Thẩm Văn Khang tới khu tập thể quấy rối nhiều lần, ba mẹ Triều Ngạn Ninh lại một lần nữa mất việc. Họ không muốn Thẩm Văn Khang phá vỡ cuộc sống yên bình của khu tập thể, không muốn ông ta làm phiền ông bà ngoại nên quyết định tiếp tục đưa Triều Ngạn Ninh chuyển đi nơi khác.
Vào ngày chuyển nhà, ba mẹ Triều Ngạn Ninh đến trường đón cậu tan học nhưng trên đường xe của họ đâm vào một xe tải chở đất đá và tử vong tại chỗ.
Thê Nam vội vàng trở về trong đêm. Triều Ngạn Ninh vẫn luôn cố gắng gồng mình chịu đựng, cho đến khi nhìn thấy Thê Nam thì sợi dây căng chặt trong lòng đột ngột đứt phựt. Cậu nhào vào lòng Thê Nam, không thể nhịn được nữa mà bật khóc.
Thê Nam siết chặt cánh tay Triều Ngạn Ninh, trong lòng nghĩ: từ nay về sau, anh sẽ nuôi em.
Có lẽ vì ba mẹ Triều Ngạn Ninh qua đời, nên Thẩm Văn Khang không còn đến khu tập thể quấy rối nữa. Nhưng sau này, Thê Nam vẫn từng nhìn thấy Thẩm Văn Khang ở đầu ngõ.
Lúc đó mặt Triều Ngạn Ninh đỏ bừng, cậu muốn hất tay Thẩm Văn Khang ra nhưng ông ta cứ chặn ngay trước mặt. Miệng lải nhải rằng ba mẹ cậu đáng chết, cả nhà cậu đều đáng chết.
Thê Nam lập tức lao tới, đấm thẳng một cú vào mặt Thẩm Văn Khang rồi đứng chắn trước Triều Ngạn Ninh, cảnh cáo ông ta không được đến làm phiền nữa.
Ba mẹ Triều Ngạn Ninh đã mất, những chuyện đời trước không liên quan gì đến cậu. Nếu còn dám đến gây chuyện, anh tuyệt đối sẽ không nương tay.
Không lâu sau đó, Triều Ngạn Ninh đột nhiên biến mất.
Mọi người trong khu tập thể không ai nghĩ tới khả năng xấu nhất. Họ chỉ cho rằng cậu muốn ra ngoài trốn Thẩm Văn Khang một thời gian rồi vài ngày nữa sẽ quay về.
Chỉ có một mình Thê Nam sợ hãi, anh như phát điên đi khắp nơi tìm người, tìm suốt nhiều năm trời như thế.
Anh mãi nghĩ về những chuyện trước kia nên quên mất chưa gọi lại cho Triều Ngạn Ninh. Điện thoại vẫn để chế độ im lặng, đến khi vào studio anh mới lấy ra xem.
Mấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc, tất cả đều là của Triều Ngạn Ninh.
Thê Nam bước vào văn phòng, đóng cửa lại rồi mới gọi điện cho cậu, giải thích rằng nãy giờ anh lái xe và để im lặng nên không nghe thấy cuộc gọi.
Bình thường mỗi sáng ngủ dậy hai người sẽ nhắn tin cho nhau hai ba câu, hoặc gọi điện, gọi video. Hôm nay gọi mãi không được, Triều Ngạn Ninh đã lo lắng lắm rồi.
"Gọi cho anh mãi không được, em còn tưởng anh xảy ra chuyện gì cơ."
"Đừng nghĩ linh tinh."
"Anh ơi, Lý Lăng Hách có phải lại tìm anh rồi không?"
Thê Nam khựng lại một chút: "Hắn gọi điện cho em à."
"Ừ, hắn cảnh cáo em, đừng mang phiền phức đến cho anh."
"Tiểu Ninh," Thê Nam hơi nghiêm giọng, "sau này có chuyện gì thì phải nói với anh, đừng tự mình quyết định."
"Em biết rồi mà" Triều Ngạn Ninh lập tức đồng ý, "giờ mình đâu còn như trước, em sẽ không giấu anh chuyện gì nữa đâu.."
"Ừ, ngoan."
Triều Ngạn Ninh bật cười: "Em ngoan mà. Hôm nay là Đông Chí đó, phải ăn sủi cảo chứ."
"Trưa về nhà ăn, mẹ anh nhắc từ hôm qua rồi" Thê Nam nhìn ra ngoài cửa sổ, "trời âm u lắm, hình như sắp có tuyết."
"Anh, em nhớ anh."
Thê Nam đang nói chuyện thời tiết, còn Triều Ngạn Ninh lại nói "em nhớ anh". Ban đầu anh còn thấy cái nền trời xám xịt ngoài kia lạnh lẽo biết bao, vậy mà nghe xong vành tai đã khẽ nóng lên, đến cả điện thoại áp bên tai cũng như đang ấm dần. Anh chẳng nhận ra gương mặt u ám suốt dọc đường tới giờ đang dần dịu lại, ánh mắt cũng mềm hơn.
Anh khẽ mím môi, thở nhẹ ra một hơi, siết chặt ngón tay đang cầm điện thoại, vô thức áp sát hơn vào tai.
Giọng của Triều Ngạn Ninh vang lên gần thêm một chút: "Bao giờ anh qua Cảng Thành?"
Thê Nam cầm cuốn lịch trên bàn làm việc. Tháng cuối cùng của năm chỉ còn lại mấy ngày, Tết dương lịch cùng Triều Ngạn Ninh đón năm mới vậy.
Anh gõ nhẹ vài cái lên điện thoại, rồi nói: "Tết dương lịch, anh sang với em."
Tái Hôn - Cửu Lục
Thê Nam không phải cố tình treo lơ lửng Triều Ngạn Ninh, thật sự là anh không thể cho cậu một câu trả lời rõ ràng. Nhưng chỉ một câu "sau này chúng ta cứ từ từ" đã đủ để Triều Ngạn Ninh ôm trong lòng nghiền ngẫm mãi không chán.
Triều Ngạn Ninh là kiểu người, có thể mở một xưởng nhuộm nếu cho cậu ba phần màu. Hơn nữa lần này Thê Nam cho không chỉ là ba phần màu, mà là cả một chậu thuốc nhuộm lớn và vững vàng.
Thê Nam đã không thể nhìn Triều Ngạn Ninh như cậu em năm nào nữa. Sự thay đổi ấy âm thầm tích tụ từng chút một, nhưng khoảnh khắc nhận ra lại như cơn sóng bất ngờ ập đến.
Đêm hôm đó, Triều Ngạn Ninh nằm ngay bên cạnh, hơi thở và nhiệt độ toát ra từ cậu khiến Thê Nam muốn làm ngơ cũng chẳng thể.
Sàn nhà có sưởi nhưng vẫn quá nóng. Thê Nam tuy nhắm mắt nhưng vẫn chưa ngủ được, nằm thế nào cũng thấy nóng nực.
Nghe tiếng hô hấp đều đặn bên cạnh, anh tưởng Triều Ngạn Ninh đã ngủ. Thê Nam nhẹ nhàng vén chăn, đi chân trần xuống giường, bước tới bên cửa sổ ở góc xa nhất và hé mở một cánh.
Anh không dám mở to, chỉ hé một nửa, để cơn gió lạnh bên ngoài lập tức ùa vào, cuốn sạch sự nóng nực và hỗn loạn trong người. Không chỉ dễ chịu hơn, mà cả đầu óc cũng tỉnh táo hẳn.
Thê Nam đứng bên cửa sổ hóng gió một lúc rồi nhìn sang tòa nhà đối diện. Vẫn còn nhiều cửa sổ sáng đèn, những tòa nhà xa hơn thì lờ mờ hòa vào bóng tối đêm khuya.
Mãi đến khi cơ thể bắt đầu thấy lạnh Thê Nam mới kéo cửa sổ lại, chỉ chừa một khe nhỏ rồi mới lên giường ngủ.
Vừa chui vào chăn eo anh đã bị một cánh tay rắn rỏi ôm lấy, hơi thở ấm áp phả lên vành tai:
"Anh, anh thấy nóng à?"
Thê Nam bị hành động bất ngờ ấy làm tim giật thót, quay đầu nhìn ra sau: "Em chưa ngủ à?"
"Em ngủ không được." Triều Ngạn Ninh sờ cánh tay lạnh của Thê Nam, nói:
"Lạnh thế này, cẩn thận kẻo bị cảm lại."
Cậu vẫn nhớ lời Đàm Mẫn dặn, chống người ngồi dậy nửa người nhìn về phía cửa sổ nhưng trong phòng tối quá nên không thấy rõ cửa có mở không.
"Anh lại mở cửa sổ à?"
"Anh chỉ hé một khe nhỏ thôi" Thê Nam nói, "Không sao đâu, không thổi đến giường."
Cánh tay Triều Ngạn Ninh ôm qua người Thê Nam, cách một lớp chăn vẫn cảm nhận rõ. Thê Nam nhích vai:
"Em bỏ tay ra đi, đè thế này anh thở không nổi."
Triều Ngạn Ninh không rút tay, ngược lại còn siết chặt hơn, cằm đặt lên gáy anh:
"Cứ ngủ thế này đi."
Thê Nam không nhúc nhích nữa, Triều Ngạn Ninh lại dịch sát vào anh thêm một chút, mãn nguyện cong khóe môi rồi mới nhắm mắt.
Triều Ngạn Ninh ở nhà ba mẹ Thê Nam thêm hai ngày nữa rồi quay về Cảng Thành. Ba mẹ Thê Nam chuẩn bị rất nhiều đặc sản địa phương cho cậu mang về, đều là gửi cho chú Ba và chú Cảnh. Lúc tiễn cậu họ còn dặn đi dặn lại rằng chú Ba và chú Cảnh nhất định phải đến chơi một chuyến.
Triều Ngạn Ninh nhận lời ngay không chút do dự. Trong lòng còn nghĩ rất lạc quan, gặp người nhà là chuyện sớm muộn. Thê Nam đã mở lời thế rồi, cậu thậm chí đã nghĩ tới cả chuyện sau khi cưới.
Chưa được mấy hôm, chú Ba và chú Cảnh cũng quay về. Dù không còn quản lý chuyện công ty nữa, nhưng dịp cuối năm vẫn bận rộn, quan hệ qua lại vẫn phải duy trì. Hai người họ định chờ sau Tết rồi mới đi du lịch tiếp.
Lúc ăn cơm, chú Ba nhắc đến tin tức mấy hôm trước:
"Tiểu Ninh, Lại Kiện bị bắt rồi đấy, con biết chưa?"
Triều Ngạn Ninh gật đầu, nói: "Con biết rồi, mấy hôm nay vẫn luôn theo dõi."
Chú Ba lại dặn dò cậu mấy câu, chú Cảnh ngồi cạnh Triều Ngạn Ninh, giơ tay xoa đầu cậu một cái, dịu giọng nói:
"Chuyện cũ đừng nghĩ tới nữa, sau này hãy sống thật tốt với Thê Nam."
Nghe đến cái tên ấy, chút bực dọc vừa trỗi lên trong lòng Triều Ngạn Ninh nhanh chóng tan biến, cậu gật đầu chắc nịch:
"Nhất định rồi. Chú Ba, chú Cảnh, hai người cứ yên tâm, con tự biết mình nên làm gì."
"Bên Thê Nam dạo này bận không?" Chú Ba hỏi, "Cuối năm có về không?"
Triều Ngạn Ninh bưng bát, nhanh chóng ăn mấy miếng cơm rồi đáp:
"Anh ấy chưa nói, để con hỏi lại sau."
-
Từ khi Triều Ngạn Ninh về lại Cảng Thành, phần lớn thời gian Thê Nam đều ở lì trong studio. Dù ban ngày đã làm xong mọi việc, anh cũng chẳng mấy khi muốn về căn hộ của mình. Cơm trưa cơm tối đều ăn cùng mấy người trong studio.
Về nhà thì cũng chỉ có một mình, lạnh lẽo và trống trải.
Con người mà, một khi đã quen với sự náo nhiệt và ấm áp thì mấy ai lại muốn quay về với trống rỗng và lạnh lẽo?
Ngay ngày hôm sau khi Triều Ngạn Ninh đi, lúc vừa tỉnh giấc mơ màng, Thê Nam vẫn tưởng cậu còn ở đây. Anh theo thói quen làm bữa sáng hai phần, bày sẵn hai bộ bát đũa trên bàn. Mãi đến khi xong việc mới sực nhớ Triều Ngạn Ninh đã đi rồi.
Một mình, anh chẳng ăn nổi. Suất còn lại cất vào tủ lạnh, rồi ngồi lại ghế. Cảm giác trống rỗng trong lòng cứ thế ùa đến, rõ ràng đến mức không thể phớt lờ.
Sau khi Triều Ngạn Ninh quay về Cảng Thành mấy ngày, Thê Nam lại có cảm giác có người đang lén nhìn mình từ đâu đó. Loại cảm giác bị theo dõi này khiến anh bất an, cực kỳ khó chịu.
Lần đầu tiên nhận ra điều bất thường, là khi anh giúp một nhiếp ảnh trong studio chụp cảnh đêm xong trở về. Họ làm việc đến khuya, rồi cùng nhau đi ăn chút gì đó, lúc về đã là hơn một giờ sáng.
Khi lên lầu, Thê Nam cảm thấy phía sau có người, quay đầu nhìn thì không thấy gì, nhưng cảm giác bị theo dõi vẫn không hề biến mất.
Điện thoại reo, là tin nhắn của Triều Ngạn Ninh. Cậu biết hôm nay Thê Nam tan làm muộn, nên nhắn hỏi anh đã về nhà chưa.
Thê Nam vội vàng lên lầu, nhập mật mã mở cửa. Anh nhắn lại cho Triều Ngạn Ninh một câu "Anh về đến rồi", rồi mới bật đèn.
Đèn vừa sáng, Thê Nam lắc đầu. Anh nghĩ chắc do anh quá mệt, lại uống chút rượu nên mới sinh ra ảo giác.
Nhưng sau lần đó, cảm giác bị theo dõi không biến mất. Trên đường đến studio, lúc đến nhà ba mẹ, lúc dạo dưới lầu. Cảm giác ấy càng ngày càng rõ rệt.
Sáng ngày Đông chí, Thê Nam vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Lý Lăng Hách.
Lý Lăng Hách đứng ở hành lang, dựa lưng vào tường, miệng ngậm điếu thuốc. Thấy Thê Nam ra ngoài, hắn vội dập tàn thuốc, xách theo hộp đồ ăn sáng bước tới: "Chào buổi sáng, Tiểu Nam, em ăn gì chưa?"
Thê Nam không nhận hộp đồ ăn của hắn: "Anh lại tới làm gì nữa?"
"Anh..." Lý Lăng Hách thấy anh không nhận hộp đồ ăn sáng, tay cũng buông xuống, "Anh chỉ muốn đến thăm em một chút. Hôm nay là Đông chí, anh có gói sủi cảo cho em."
"Không cần." Thê Nam bắt đầu mất kiên nhẫn, lách người đi qua hắn, bước nhanh về phía thang máy: "Lần sau đừng tới nữa."
"Em với Triều..." Lý Lăng Hách đuổi theo.
Câu nói còn chưa hết, đã bị ánh mắt lạnh lẽo của Thê Nam chặn lại:
"Giữa tôi với cậu ấy thế nào, không liên quan đến anh. Hỏi mấy câu kiểu đó, là quá giới hạn rồi."
Vừa nhắc đến Triều Ngạn Ninh, thì điện thoại của Thê Nam đổ chuông, là cậu gọi tới. Lý Lăng Hách cũng nhìn thấy màn hình hiển thị "Tiểu Ninh".
Cửa thang máy mở ra, Thê Nam cầm điện thoại bước vào. Lý Lăng Hách cũng kịp chen vào trước khi cửa khép lại, đứng cạnh anh.
Tín hiệu trong thang máy không tốt, lại có mặt Lý Lăng Hách nên Thê Nam không nghe máy, chỉ chuyển điện thoại sang chế độ im lặng rồi định lát nữa sẽ gọi lại cho Triều Ngạn Ninh.
Lý Lăng Hách nhìn ra Thê Nam không muốn nói chuyện, bèn đổi chủ đề:
"À đúng rồi, lúc nãy anh lên lầu, thấy có một người đàn ông đội mũ đeo khẩu trang cứ lảng vảng trước cửa nhà em."
Thê Nam không để tâm, cũng không đáp. Trong đầu chỉ mong thang máy nhanh chóng xuống đến tầng một.
Lý Lăng Hách nói tiếp: "Anh hỏi ông ta tìm ai, ông ta nói tìm Triều Ngạn Ninh. Triều Ngạn Ninh cũng sống ở đây à?"
Thê Nam bực rồi, đè giọng xuống, mang theo cơn giận: "Lý Lăng Hách, anh còn chưa chịu thôi à?"
"Tiểu Nam, anh lo cho em thật mà. Chuyện nhà Triều Ngạn Ninh anh cũng biết ít nhiều, trước đây chẳng phải vì cái tên điên Thẩm Văn Khang cứ gây chuyện với nhà họ nên cả nhà mới dọn đến khu tập thể của bà ngoại em sao? Tóm lại... em phải cẩn thận đấy, anh thật sự lo cho em."
Cuối cùng cũng đến tầng một, cửa thang máy mở ra, Thê Nam lập tức bước nhanh ra ngoài, mặc kệ Lý Lăng Hách vẫn theo sau lải nhải không dứt.
Gió ngoài trời thổi mạnh, tạt thẳng vào mặt khiến Thê Nam rùng mình nổi hết da gà.
Anh rụt cổ chạy đến bên xe mình, mở cửa bước vào rồi "rầm" một tiếng đóng sập cửa xe, tách biệt hoàn toàn với Lý Lăng Hách bên ngoài. Anh không thèm liếc hắn một cái mà nhấn ga lao đi luôn.
Lý Lăng Hách vừa nhắc tới Thẩm Văn Khang, trong đầu Thê Nam cũng bất giác hiện về những chuyện cũ đã rất lâu rồi.
Triều Ngạn Ninh cùng cả nhà dọn đến sống trong khu tập thể của bà ngoại, đúng là để trốn một người. Chuyện ân oán giữa nhà họ và Thẩm Văn Khang cũng chỉ được kể lại sau khi ông ta lần đầu tìm tới tận đại viện gây náo loạn, ba mẹ Triều Ngạn Ninh mới buộc phải nói rõ với ông bà.
Mẹ của Triều Ngạn Ninh là Kiều Anh trước đây từng là bác sĩ nhi ở bệnh viện huyện quê cũ. Sau đó xảy ra một vụ tai biến y tế nghiêm trọng. Một bé trai bị sốc phản vệ do dị ứng thuốc và đã tử vong. Mẹ của cậu bé vì không chịu nổi cú sốc nên đã nhảy lầu tự sát. Mà cha của cậu bé đó chính là Thẩm Văn Khang.
Thẩm Văn Khang không chấp nhận bất kỳ khoản bồi thường nào từ gia đình Triều Ngạn Ninh. Từ đó về sau, ông ta không làm gì khác ngoài việc theo dõi, bám riết lấy gia đình họ, luôn miệng thề rằng sẽ khiến cả nhà phải sống không bằng chết.
Dù ba mẹ Triều Ngạn Ninh đã cố gắng bồi thường, chuộc lỗi bằng mọi cách nhưng Thẩm Văn Khang đều không chấp nhận. Ông ta chỉ liên tục bám theo Kiều Anh gây rối, khiến cuộc sống cả nhà đảo lộn.
Ông ta đến tận nhà Triều Ngạn Ninh quấy phá, lại đến đơn vị công tác của ba cậu gây chuyện. Cuối cùng, ba cậu cũng mất việc. Hàng xóm xung quanh không chịu nổi nữa, gia đình họ đành phải dọn đi.
Về sau, Thẩm Văn Khang chuyển mục tiêu. Con trai và vợ ông ta đều đã mất, ông ta cũng không muốn con trai của Kiều Anh sống yên ổn nữa. Thế là bắt đầu theo dõi, rình rập Triều Ngạn Ninh.
Khi đó Triều Ngạn Ninh mới hơn 2 tuổi, còn chưa hiểu chuyện gì. Triều Minh Sinh báo cảnh sát cũng vô ích, giữ người lại được hai ngày rồi vẫn phải thả.
Hai vợ chồng dắt theo Triều Ngạn Ninh chuyển nhà hết lần này đến lần khác, nhưng mỗi lần đều bị Thẩm Văn Khang tìm được.
Kiều Anh luôn sợ Thẩm Văn Khang và dồn hết sức lực vào việc trông nom Triều Ngạn Ninh, chỉ lo con gặp chuyện. Về sau có lần bà bị say nắng ngất xỉu giữa đường, Triều Ngạn Ninh bị Thẩm Văn Khang bắt đi ngay giữa phố.
Hai ngày sau, cảnh sát phá cửa xông vào và thấy Triều Ngạn Ninh mới hai tuổi bị trói vào ghế, đói đến mức ngất lịm.
Thẩm Văn Khang bị bắt nhưng chẳng bao lâu sau được giám định mắc bệnh tâm thần và bị đưa vào trại giam giữ dành cho người bệnh.
Tuy ông ta không thể ra khỏi trại nữa nhưng việc Triều Ngạn Ninh từng bị bắt cóc đã khiến Triều Minh Sinh và Kiều Anh sợ đến mức không dám ở lại quê. Họ quyết định rời quê hương hoàn toàn.
Sau đó họ chuyển đến sống ở nhiều thành phố khác nhau, cuối cùng mới ổn định tại tập thể nhà bà ngoại.
Gia đình ba người sống yên ổn tại đó hơn 10 năm, cứ ngỡ cả đời có thể bình yên như vậy. Không ngờ Thẩm Văn Khang sau khi được thả khỏi trại lại tiếp tục tìm họ và cuối cùng vẫn tìm ra đến khu tập thể.
Năm đó Thê Nam đang học đại học ở nơi khác, rất nhiều chuyện anh đều nghe bà ngoại kể lại.
Thẩm Văn Khang tới khu tập thể quấy rối nhiều lần, ba mẹ Triều Ngạn Ninh lại một lần nữa mất việc. Họ không muốn Thẩm Văn Khang phá vỡ cuộc sống yên bình của khu tập thể, không muốn ông ta làm phiền ông bà ngoại nên quyết định tiếp tục đưa Triều Ngạn Ninh chuyển đi nơi khác.
Vào ngày chuyển nhà, ba mẹ Triều Ngạn Ninh đến trường đón cậu tan học nhưng trên đường xe của họ đâm vào một xe tải chở đất đá và tử vong tại chỗ.
Thê Nam vội vàng trở về trong đêm. Triều Ngạn Ninh vẫn luôn cố gắng gồng mình chịu đựng, cho đến khi nhìn thấy Thê Nam thì sợi dây căng chặt trong lòng đột ngột đứt phựt. Cậu nhào vào lòng Thê Nam, không thể nhịn được nữa mà bật khóc.
Thê Nam siết chặt cánh tay Triều Ngạn Ninh, trong lòng nghĩ: từ nay về sau, anh sẽ nuôi em.
Có lẽ vì ba mẹ Triều Ngạn Ninh qua đời, nên Thẩm Văn Khang không còn đến khu tập thể quấy rối nữa. Nhưng sau này, Thê Nam vẫn từng nhìn thấy Thẩm Văn Khang ở đầu ngõ.
Lúc đó mặt Triều Ngạn Ninh đỏ bừng, cậu muốn hất tay Thẩm Văn Khang ra nhưng ông ta cứ chặn ngay trước mặt. Miệng lải nhải rằng ba mẹ cậu đáng chết, cả nhà cậu đều đáng chết.
Thê Nam lập tức lao tới, đấm thẳng một cú vào mặt Thẩm Văn Khang rồi đứng chắn trước Triều Ngạn Ninh, cảnh cáo ông ta không được đến làm phiền nữa.
Ba mẹ Triều Ngạn Ninh đã mất, những chuyện đời trước không liên quan gì đến cậu. Nếu còn dám đến gây chuyện, anh tuyệt đối sẽ không nương tay.
Không lâu sau đó, Triều Ngạn Ninh đột nhiên biến mất.
Mọi người trong khu tập thể không ai nghĩ tới khả năng xấu nhất. Họ chỉ cho rằng cậu muốn ra ngoài trốn Thẩm Văn Khang một thời gian rồi vài ngày nữa sẽ quay về.
Chỉ có một mình Thê Nam sợ hãi, anh như phát điên đi khắp nơi tìm người, tìm suốt nhiều năm trời như thế.
Anh mãi nghĩ về những chuyện trước kia nên quên mất chưa gọi lại cho Triều Ngạn Ninh. Điện thoại vẫn để chế độ im lặng, đến khi vào studio anh mới lấy ra xem.
Mấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc, tất cả đều là của Triều Ngạn Ninh.
Thê Nam bước vào văn phòng, đóng cửa lại rồi mới gọi điện cho cậu, giải thích rằng nãy giờ anh lái xe và để im lặng nên không nghe thấy cuộc gọi.
Bình thường mỗi sáng ngủ dậy hai người sẽ nhắn tin cho nhau hai ba câu, hoặc gọi điện, gọi video. Hôm nay gọi mãi không được, Triều Ngạn Ninh đã lo lắng lắm rồi.
"Gọi cho anh mãi không được, em còn tưởng anh xảy ra chuyện gì cơ."
"Đừng nghĩ linh tinh."
"Anh ơi, Lý Lăng Hách có phải lại tìm anh rồi không?"
Thê Nam khựng lại một chút: "Hắn gọi điện cho em à."
"Ừ, hắn cảnh cáo em, đừng mang phiền phức đến cho anh."
"Tiểu Ninh," Thê Nam hơi nghiêm giọng, "sau này có chuyện gì thì phải nói với anh, đừng tự mình quyết định."
"Em biết rồi mà" Triều Ngạn Ninh lập tức đồng ý, "giờ mình đâu còn như trước, em sẽ không giấu anh chuyện gì nữa đâu.."
"Ừ, ngoan."
Triều Ngạn Ninh bật cười: "Em ngoan mà. Hôm nay là Đông Chí đó, phải ăn sủi cảo chứ."
"Trưa về nhà ăn, mẹ anh nhắc từ hôm qua rồi" Thê Nam nhìn ra ngoài cửa sổ, "trời âm u lắm, hình như sắp có tuyết."
"Anh, em nhớ anh."
Thê Nam đang nói chuyện thời tiết, còn Triều Ngạn Ninh lại nói "em nhớ anh". Ban đầu anh còn thấy cái nền trời xám xịt ngoài kia lạnh lẽo biết bao, vậy mà nghe xong vành tai đã khẽ nóng lên, đến cả điện thoại áp bên tai cũng như đang ấm dần. Anh chẳng nhận ra gương mặt u ám suốt dọc đường tới giờ đang dần dịu lại, ánh mắt cũng mềm hơn.
Anh khẽ mím môi, thở nhẹ ra một hơi, siết chặt ngón tay đang cầm điện thoại, vô thức áp sát hơn vào tai.
Giọng của Triều Ngạn Ninh vang lên gần thêm một chút: "Bao giờ anh qua Cảng Thành?"
Thê Nam cầm cuốn lịch trên bàn làm việc. Tháng cuối cùng của năm chỉ còn lại mấy ngày, Tết dương lịch cùng Triều Ngạn Ninh đón năm mới vậy.
Anh gõ nhẹ vài cái lên điện thoại, rồi nói: "Tết dương lịch, anh sang với em."
Tái Hôn - Cửu Lục
Đánh giá:
Truyện Tái Hôn - Cửu Lục
Story
Chương 37: Em nhớ anh
10.0/10 từ 37 lượt.