Tái Hôn - Cửu Lục

Chương 38: Chút đặc quyền này mà em cũng không được sao?

92@-

Thê Nam đã lắp một chiếc camera trước cửa nhà mình, mấy ngày nay đều theo dõi kỹ nhưng chẳng hề thấy bóng dáng người đàn ông nào cứ lảng vảng như Lý Lăng Hách từng nói. Ngần ấy năm rồi, Thẩm Văn Khang cũng chưa từng xuất hiện, nên anh không quá bận tâm.


Thê Nam đặt vé bay đến Cảng Thành vào ngày 30 cuối tháng, nhưng Lý Lăng Hách lại đến tìm anh hai lần. Một lần chặn trước cửa studio của anh, một lần ở dưới lầu căn hộ.


Thê Nam nói gì, Lý Lăng Hách cũng như không nghe thấy. Cuối cùng anh đổi vé, đi sớm mấy ngày. Dù sao dạo này cũng không có việc gì cần làm nên đi sớm một chút cũng được.


Anh thấy căn hộ quá lạnh lẽo. Mấy ngày trước khi bay đến Cảng Thành, buổi tối anh đều về nhà ba mẹ ngủ.


Nhà đông người, lại có một con mèo và một con chó nên từ sáng đến tối lúc nào cũng náo nhiệt. Thế nhưng Thê Nam vẫn thấy như thiếu điều gì đó, anh biết đã bị Triều Ngạn Ninh ảnh hưởng.


Anh thừa nhận điều này.


Bố mẹ Thê Nam thấy anh cứ ở nhà mãi, cũng không quay về chỗ ở nên hỏi liệu có phải Lý Lăng Hách lại đi công tác vắng nhà.


Chuyện ly hôn, Thê Nam vẫn chưa nói với gia đình. Giờ ba mẹ hỏi, anh nói thẳng luôn.


Anh không giấu nguyên nhân ly hôn, nhưng giấu việc người nói cho anh biết Lý Lăng Hách ngoại tình chính là Triều Ngạn Ninh.


Anh dặn bố mẹ đừng vội nói với ông bà ngoại. Họ đã lớn tuổi, anh không muốn họ phải lo nghĩ. Đợi sau khi Phương Ngôn và Tang Dịch Minh tái hôn, anh sẽ từ từ nói với ông bà.


Đàm Mẫn và Thê Duệ Tiến ngồi trò chuyện với Thê Nam cả buổi, thấy tâm trạng anh không tệ mới yên tâm. Vừa vào phòng, họ đã mắng Lý Lăng Hách một trận.


Thê Nam và Lý Lăng Hách kết hôn đã nhiều năm, họ luôn cho rằng Lý Lăng Hách là người khá tốt. Dù là với Thê Nam hay với người lớn trong nhà, bề ngoài hắn không có gì để chê. Không ngờ sau lưng lại có thể làm ra chuyện bẩn thỉu như vậy.


Tính tình của Thê Nam thế nào, hai vợ chồng họ đương nhiên rõ. Đó là con trai ruột của họ, trong mắt anh không chứa nổi một hạt cát, ly hôn là đúng.


Chỉ trách anh giấu nhẹm chuyện lớn như vậy, không hề bàn bạc với gia đình. Thê Nam cũng hứa, lần sau có chuyện gì sẽ không giấu nữa.


Đàm Mẫn chẳng chịu ngồi yên lại muốn mai mối cho Thê Nam, nói sẽ giới thiệu cho anh vài thanh niên, bị Thê Nam từ chối thẳng thừng.


Anh từ chối dứt khoát đến mức Đàm Mẫn tưởng rằng anh vẫn còn vương vấn Lý Lăng Hách, nên đành nói để sau hãy tính.


Vài ngày sau, Đàm Mẫn ngồi nghĩ lại, bỗng nhớ đến bữa cơm lần trước khi Triều Ngạn Ninh đến nhà chơi. Trên bàn ăn hôm ấy, kiểu gì cũng nhắc đến chuyện hôn nhân giữa Thê Nam và Phương Ngôn.



Chỉ là, mỗi lần vừa nhắc tới Lý Lăng Hách là Thê Nam lại cố tình lái sang chuyện khác. Giờ nghĩ lại, nhìn phản ứng hôm đó của Triều Ngạn Ninh, rõ ràng cậu ta biết chuyện.


Triều Ngạn Ninh và Thê Nam rất thân nhau. Nhưng cái kiểu thân đó, không giống tình cảm anh em đơn thuần, cử chỉ nhỏ nhặt thì quá nhiều.


Giờ Triều Ngạn Ninh và Thê Nam cũng không còn là trẻ con nữa, nói là anh em thân thiết thì cũng không hợp lý.


Đặc biệt là ánh mắt mà Triều Ngạn Ninh dành cho Thê Nam, vừa dính vừa quấn quýt, cứ như lúc nào cũng muốn bám riết lấy anh không buông.


Đàm Mẫn là người từng trải, lúc ấy không nghĩ nhiều, nhưng sau ngẫm lại thì cảm thấy giữa hai đứa chắc chắn có điều gì đó không đơn giản.


Bà vốn không giỏi giấu chuyện, có điều gì trong lòng là phải hỏi cho bằng được. Thê Nam đang ở sân bay thì nhận được điện thoại của bà gọi đến.


"Tiểu Nam, lần này con đến Cảng Thành mấy ngày?"


"Còn chưa chắc mẹ ạ, để con xem tình hình đã."


"Studio dạo này có bận không?" Đàm Mẫn lại hỏi.


"Không bận mấy đâu mẹ, Tết Dương lịch ai cũng nghỉ cả mà."


Thê Nam biết mẹ gọi đến chắc chắn không chỉ để hỏi mấy chuyện này, hỏi thẳng: "Mẹ, mẹ có chuyện gì phải không? Có gì thì nói luôn đi."


"Đúng là mẹ có chuyện muốn hỏi con."


Đàm Mẫn ngồi thẳng lưng, tránh để ông bà ngoại nghe thấy. Bà lén gọi điện trong phòng, còn liếc sang Thê Duệ Tiến đang ngồi ở đầu giường, tai vểnh lên nghe chăm chú.


Tối qua bà trằn trọc cả đêm, cứ suy nghĩ mãi không ngủ được. Đến khi trong đầu lóe lên một khả năng, bà giơ chân đá một phát khiến Thê Duệ Tiến tỉnh giấc.


Thê Duệ Tiến cứ tưởng trong nhà xảy ra chuyện lớn, hỏi mấy lần "có chuyện gì vậy". Đàm Mẫn mới nhỏ giọng nói với ông, rằng mối quan hệ giữa Thê Nam và Triều Ngạn Ninh có vẻ không bình thường.


Thê Duệ Tiến đang ngủ ngon, bị đá tỉnh chỉ để nghe chuyện đó. Ông nói bà lại suy nghĩ lung tung rồi. Thê Nam và Triều Ngạn Ninh lớn lên cùng khu, thân nhau như anh em ruột, thân thiết một chút cũng đâu có gì kỳ lạ.


Nhưng Đàm Mẫn lại không nghĩ vậy. Bà nhịn cả đêm, sáng hôm sau mới gọi điện cho Thê Nam, hỏi thẳng điều bà vẫn canh cánh trong lòng.


"Con nói thật với mẹ đi, con với Tiểu Triều... có phải đang hẹn hò không đấy?"



Đàm Mẫn hỏi thẳng đến mức Thê Nam cũng phải sững người, không ngờ mẹ lại nhận ra nhanh đến vậy. Rõ ràng Triều Ngạn Ninh mới chỉ đến nhà chơi mấy hôm thôi mà.


Anh lại nghĩ, chẳng lẽ họ thể hiện rõ ràng đến vậy sao?


"Mẹ, bây giờ con cũng không nói rõ với mẹ được, nhưng tụi con hiện tại đúng là đang..."


Thê Nam cẩn trọng lựa lời. Giữa anh và Triều Ngạn Ninh, thứ quan hệ mập mờ ấy, chưa đủ rõ ràng để gọi là yêu, nhưng cũng chẳng thể coi như không có gì, cứ như đang điên cuồng nhảy nhót trên ranh giới ấy. Cuối cùng, anh chỉ có thể nói: "Tụi con đang ở trong một kiểu quan hệ khác một chút."


Dù câu trả lời của Thê Nam khá mơ hồ, nhưng như thế đã đủ để xác nhận suy đoán trong lòng bà hoàn toàn chính xác.


Đàm Mẫn bật loa ngoài, vừa nghe xong đã quay sang nhìn Thê Duệ Tiến vẫn đang há hốc miệng vì kinh ngạc. Khóe mắt bà cong cong như cười, ánh mắt tràn đầy vẻ đắc ý: "Thấy chưa, tôi nói đúng mà."


"Ba mẹ biết rồi. Con từ nhỏ đã luôn có chính kiến, còn Tiểu Triều thì là đứa trẻ bố mẹ nhìn lớn lên từng ngày. Tuy nó có hơi nghịch, hơi bướng, nhưng nhân cách thì không có gì phải lo, lại luôn đặt con lên trước mọi thứ. Hơn nữa, nó là người mà gia đình mình hiểu rất rõ. Chuyện của hai đứa, ba mẹ sẽ không can thiệp, để các con tự quyết định."


Thê Nam khẽ bật cười. Ba mẹ anh từ trước đến nay luôn là như vậy, cho anh nhiều tự do nhất, không ràng buộc, luôn tôn trọng mọi quyết định của anh.


"Con biết rồi mẹ."


"Vậy nhé, trên đường chú ý an toàn, đến Cảng Thành nhớ gọi về cho ba mẹ một cuộc."


Thê Nam đáp "vâng", rồi cúp máy, bắt đầu làm thủ tục lên máy bay.


-


Triều Ngạn Ninh vừa rời khỏi sảnh tiệc đã vội vàng kéo theo Đường Cát đến sân bay. Thê Nam ngủ suốt cả chặng đường, lúc xuống máy bay vẫn còn đang ngáp dài.


Không chỉ buồn ngủ, Thê Nam còn thấy nóng. Cởi áo khoác, treo tạm lên cần kéo vali, trên người chỉ còn lại chiếc áo dài tay mỏng, tay áo cũng xắn cao lên một đoạn.


Anh nghĩ, mùa ĐSu này có lẽ sẽ thường xuyên phải bay qua bay lại giữa Nam và Bắc. Một nơi lạnh một nơi nóng. Nếu lạnh quá thì bay đến Cảng Thành, còn nếu muốn ngắm tuyết thì bay về nhà. Nghĩ vậy cũng thấy hay.


Vừa nghĩ xong đã bật cười, đến lúc nhận ra thì mới thấy thì ra bản thân đã vô thức nghĩ đến tương lai rồi.


Triều Ngạn Ninh đã gần một tháng không gặp Thê Nam. Vừa gặp lại, cậu đã không ngồi yên nổi. Ngồi sau xe với anh, cậu hết sờ tay rồi lại cào lên quần, lúc thì ghé tai thì thầm đủ thứ.


"Uống rượu à?" Thê Nam nghiêng lại ngửi người cậu, có mùi rượu, nhưng không nồng.



"Nếu bận thì không cần đón đâu," Thê Nam nói, "anh biết đường mà."


"Em biết anh rành đường rồi, nhưng là em muốn gặp anh sớm hơn một chút. Nhất định phải đến đón anh, được không?" Triều Ngạn Ninh nói.


Dạo gần đây, Thê Nam đã dần quen với sự thẳng thắn của Triều Ngạn Ninh. Thế nhưng, cảm giác khi nghe qua điện thoại và khi đối diện trực tiếp lại là hai chuyện hoàn toàn khác. Tim anh đập thình thịch.


"Được."


Dù hai người nói nhỏ đến đâu, Đường Cát ngồi phía trước vẫn nghe thấy.


Hắn đang lái xe, nhìn qua gương chiếu hậu về phía sau, thấy khóe miệng Triều Ngạn Ninh cong đến tận mang tai.


Đường Cát thầm thở phào một hơi. Gần đây công ty xảy ra vài chuyện rắc rối, đối thủ cố ý nhắm vào Chú Ba và chú Cảnh của Triều Ngạn Ninh, cướp mất mấy đối tác quan trọng.


Triều Ngạn Ninh không muốn họ lo lắng nên không nói gì, một mình gánh vác. Dù cuối cùng không chịu thiệt hại lớn nhưng ngày nào cậu cũng phải làm thêm giờ, gương mặt lúc nào cũng u ám. Vừa phải ứng phó với đối tác, vừa phải đối đầu với mấy ông già thích bắt bẻ trong công ty. Tâm trạng cậu bị dồn nén đến mức chỉ cần một tia lửa nhỏ cũng có thể bùng lên ngay.


Dạo này ai cũng cẩn thận dè dặt, chỉ sợ làm sai gì khiến cậu nổi giận. Chỉ có lúc nhận điện thoại của Thê Nam là không giống.


Có lần Đường Cát tận mắt chứng kiến cảnh Triều Ngạn Ninh mắng một trưởng phòng mắc lỗi nghiêm trọng trong văn phòng, mắng đến mức như muốn lột da người ta. Còn chưa kịp lấy hơi thì điện thoại của Thê Nam gọi tới, cậu lập tức như biến thành một người khác. Cười đến cong mắt cong mày, cầm điện thoại quay người ngồi xuống ghế sofa, chăm chú trò chuyện.


Không cần đoán cũng biết, chỉ nhìn vẻ mặt đó, Đường Cát đã chắc chắn người gọi đến chính là anh Nam.


Vị trưởng phòng bị mắng đến tơi bời, mồ hôi đầm đìa, thế mà vẫn ráng vểnh tai hóng hớt. Bị chửi gần chết rồi vẫn còn lòng dạ đoán xem rốt cuộc người ở đầu dây bên kia là ai.


Chú Ba với chú Cảnh đã chuẩn bị cơm tươm tất ở nhà. Tuy cậu và Đường Cát đã ăn ở tiệc rồi, nhưng vẫn ngồi xuống ăn thêm cùng Thê Nam một chút.


Tối hôm đó, Thê Nam vẫn ngủ trong căn phòng quen thuộc. Triều Ngạn Ninh ôm theo máy tính, kéo bàn lại sát sofa rồi ngồi xuống tiếp tục làm việc. Mỗi khi cần gọi điện, cậu lại sang thư phòng, xong việc lại chạy lon ton trở về, cứ thế quấn lấy anh không chịu rời khỏi phòng.


Thê Nam cũng mặc cho cậu ở đó, mệt thì tự mình nằm xuống ngủ.


Anh ngủ chừng một tiếng thì tỉnh, vừa hé mắt đã thấy khuôn mặt của Triều Ngạn Ninh ở ngay trước mặt, gần đến mức như được phóng to.


Hai người ở rất gần, chóp mũi gần như chạm vào nhau.


Trong mắt cậu ánh lên ngọn lửa rực rỡ, ngay giây anh mở mắt đã như tràn thẳng vào, nóng đến mức khiến anh thấy đau.



Nhìn vào ánh mắt rực rỡ lại không hề che giấu ấy, khiến Thê Nam thoáng ngẩn ngơ. Dù đang nằm yên trên giường, anh vẫn có cảm giác chông chênh như mất trọng lực, buộc phải siết chặt ga giường, thật cẩn thận để không rơi xuống.


"Anh, anh tỉnh rồi."


Giọng Triều Ngạn Ninh khàn khàn, yết hầu lăn lên xuống hai lần, cằm và môi cũng hơi động đậy.


Thê Nam phản ứng lại, vừa định chống tay ngồi dậy thì đã bị Triều Ngạn Ninh ấn xuống.


Nếu không cảm nhận rõ bàn tay kia siết lấy cánh tay mình đến đau, anh hẳn sẽ tưởng đây chỉ là một giấc mơ.


Nhưng không phải mơ, cảm giác ấm nóng chân thật trên môi, cùng hơi thở và sức nặng của Triều Ngạn Ninh đều đang phủ xuống người anh.


Nặng đến mức anh không sao đẩy nổi.


Còn chưa kịp hoàn toàn tỉnh táo, Thê Nam đã bị kéo vào một khoảng không khác, nhưng lý trí vẫn còn, anh gom hết sức mới đẩy được cậu ra.


Thê Nam dùng sức khá mạnh khiến Triều Ngạn Ninh suýt bị hất khỏi giường. Cuối cùng cậu phải bám được nửa người vào mép giường mới không rơi xuống, trông có phần chật vật.


Trước đó, vừa kết thúc công việc, cậu nằm sấp bên giường ngắm khuôn mặt anh đang ngủ say. Nhìn mãi không kìm được, cậu lén hôn mấy lần, đang định hôn tiếp thì anh tỉnh giấc.


Bị đẩy ra, cậu khựng lại rồi chậm rãi bò về giữa giường. Ánh mắt ươn ướt như mang ý trách móc, cậu nói:


"Anh, anh cũng có cảm tình với em đúng không? Không phải kiểu anh trai với em trai đó, em biết mà."


"Không phải chỉ vì có chút cảm tình mà phải làm ngay." Thê Nam kéo lại quần áo, tránh nhìn cậu, rồi đi thẳng vào phòng tắm.


Chân anh hơi nhũn, phải xối nước lạnh lên mặt thật lâu mới thấy dễ chịu hơn đôi chút. Đứng trước gương, anh hít sâu, ép mình lấy lại bình tĩnh, điều chỉnh gương mặt trở lại vẻ bình thản rồi mới bước ra.


Triều Ngạn Ninh vẫn quỳ ngồi trên giường, vai trĩu xuống, cổ áo sơ mi lệch hẳn, khuy trước ngực bị bung một chiếc, dấu vết do chính cậu vừa mạnh tay kéo ra.


Cậu thoáng nét thất vọng, còn đang vương bận tâm vì lời từ chối ban nãy. Chỉ đến khi Thê Nam bước ra, đôi mắt vẫn cụp mới chịu ngẩng lên.


"Anh, tại sao lại không được?"


Thê Nam thở dài, giọng mềm đi: "Chúng ta đã nói rồi, cứ từ từ em vội gì chứ?"


Ánh lửa trong mắt Triều Ngạn Ninh đã sớm lụi tắt, thay vào đó là chút ấm ức. Cậu hít sâu mấy hơi, rồi nói: "Em đã làm em trai anh bao năm nay, chẳng lẽ ngay cả chút đặc quyền này cũng không được sao?"


Tái Hôn - Cửu Lục
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tái Hôn - Cửu Lục Truyện Tái Hôn - Cửu Lục Story Chương 38: Chút đặc quyền này mà em cũng không được sao?
10.0/10 từ 37 lượt.
loading...