Tái Hôn - Cửu Lục

Chương 36: Tiểu Ninh, sau này mình cứ chậm rãi bên nhau nhé.

106@-

Triều Ngạn Ninh muốn gì, Thê Nam biết rõ.


Nhưng khi Triều Ngạn Ninh siết tay anh chặt hơn, đè lên ngực mình, mỉm cười nói ra câu: "Điều em muốn tất nhiên là anh rồi", trái tim Thê Nam vẫn thắt lại, như bị ai đó dùng dây siết mạnh một cái. Ngón tay bị Triều Ngạn Ninh nắm chặt đến mức không thể nhúc nhích, tê rần.


"Em ngốc hả?" Giọng Thê Nam khàn hẳn đi nghe như kim khâu xuyên qua lớp da, nhói âm ỉ từng chút một.


"Em là đồ ngốc mà" Triều Ngạn Ninh ngốc nghếch cười với anh, "Ngốc nhiều năm như vậy rồi, anh giúp em đi, giúp em thông minh hơn một chút."


Thê Nam nghe mà vành tai đỏ bừng, đôi mắt cũng nóng lên.


Ánh mắt Triều Ngạn Ninh nhìn anh, dạo gần đây anh luôn không chịu nổi. Theo phản xạ, anh muốn né đi, nhưng cuối cùng vẫn ép bản thân đứng yên. Đến khi thật sự chịu đựng được, những ngón tay bị cậu đè lên ngực khẽ cào nhẹ hai cái.


"Dậy đi, đi tắm rồi ngủ sớm."


Triều Ngạn Ninh nhờ Thê Nam kéo dậy rồi tự đi vào phòng tắm. Tắm xong bước ra, cậu thấy trên bàn có thêm một ly nước nóng. Biết là Thê Nam chuẩn bị cho mình, cậu uống hết rồi mới đi ngủ.


Cửa phòng ngủ Triều Ngạn Ninh không đóng. Thê Nam sợ cậu lại nôn trong đêm nên cứ cách một lúc lại ghé vào xem. Mỗi lần thấy cậu ngủ say rồi anh mới yên tâm quay về phòng.


Sáng hôm sau, Thê Duệ Tiến lại gọi điện bảo Triều Ngạn Ninh về nhà ăn cơm. Lần này, Thê Nam dặn đi dặn lại, bắt hai người tuyệt đối không được uống rượu nữa.


Hôm qua vì quá vui nên Triều Ngạn Ninh uống hơi nhiều, Thê Duệ Tiến cũng không kiềm chế nổi, hai bữa liền đều uống tới bến. Hôm nay chỉ đơn giản là gọi về ăn cơm thôi.


Thê Nam ghé qua studio một lúc, ở lại hai tiếng rồi lái xe về nhà ba mẹ.


Ông bà ngoại đang ngồi trong phòng khách đùa với mèo và chó. Đàm Mẫn và Thê Duệ Tiến thì bận rộn trong bếp. Triều Ngạn Ninh ở bên cạnh giúp đỡ, ba người vừa làm vừa cười nói rôm rả.


Thê Nam còn chưa cởi áo khoác, đã vào bếp trước nhìn một vòng, hỏi có cần anh giúp gì không.


Triều Ngạn Ninh nói còn hai món nữa là xong, bảo anh cứ chờ ngoài ăn cơm là được, cứ như đây là nhà cậu ấy vậy.


Bếp vốn nhỏ, thêm một người nữa là chật ních. Thê Nam cũng không vào, chỉ mở ngăn tủ cạnh tủ lạnh, lấy hai túi rác ra.


Anh vừa bước ra được vài bước đã thấy không đủ, lại bước đến chỗ Đàm Mẫn hay để túi đồ siêu thị lôi ra một túi lớn, rồi đem về phòng ngủ.


Anh muốn dọn sạch những đồ đạc của Lý Lăng Hách.


Lý Lăng Hách để lại không ít đồ, chủ yếu là vật dụng hằng ngày như quần áo, giày dép, ảnh chụp chung đặt trên tủ đầu giường, cùng vài thứ linh tinh vặt vãnh. Thê Nam gom hết, nhét vào túi rác.


Khi Triều Ngạn Ninh đẩy cửa bước vào, Thê Nam đang quỳ trên giường thay ga, chăn ga gối cũ chất một đống dưới sàn.



"Anh đang dọn phòng à? Để em giúp anh nhé." Triều Ngạn Ninh bước lại gần, kéo nhẹ một góc ga giường, giúp anh trải lại cho phẳng.


"Được rồi, thế là được."


Thê Nam bước xuống giường, gom đống ga giường và vỏ chăn dưới sàn nhét vào túi rác. Xách ba túi đầy căng phồng lên, chuẩn bị mang ra ngoài.


Triều Ngạn Ninh đưa tay ra đón: "Đưa em, là rác phải không? Em mang xuống giúp anh."


"Không cần." Thê Nam né khỏi tay cậu, siết chặt miệng túi rác: "Anh tự mang xuống được, tiện thể đi mua ít đồ. Em ở trên nói chuyện với ông bà ngoại đi."


Triều Ngạn Ninh nhận ra Thê Nam không muốn để cậu đụng vào nên cũng không cố chấp, chỉ nghiêng người nhường đường cho anh.


Nhưng vì nhét quá nhiều thứ, Thê Nam đi chưa được mấy bước, mép khung ảnh đã chọc rách túi. Một tiếng "soạt" vang lên, đồ bên trong rơi hết ra, trải dài dưới chân hai người.


Vài bộ quần áo nam, cả đồ mỏng lẫn dày, một chiếc cốc sứ, một chiếc đồng hồ nam, mấy mô hình xe hơi, còn có một bức ảnh chụp chung.


Là ảnh chụp chung của Thê Nam và Lý Lăng Hách, trông như đã chụp từ nhiều năm trước. Thê Nam không vội nhặt đống đồ dưới đất, mà trước tiên nhìn sang Triều Ngạn Ninh.


Ánh mắt Triều Ngạn Ninh dừng lại trên tấm ảnh, ngay lúc Thê Nam vừa định mở miệng, cậu bỗng ngẩng đầu: "Anh định thật sự đem chỗ rác đó đi đổ à?"


Thê Nam "ừ" một tiếng, ngồi xổm xuống, vo mấy món đồ trên sàn lại rồi nhét vào một cái túi mua sắm còn chưa đầy.


Không nghe thấy Triều Ngạn Ninh nói gì, Thê Nam nghĩ một chút rồi vẫn lên tiếng, giọng như lơ đãng: "Dạo này anh không về nhà ngủ, nên mấy thứ này chưa kịp dọn."


Triều Ngạn Ninh cũng ngồi xuống, đầu gối trái chạm đất, một tay chống sàn, nghiêng đầu cười toe nhìn đôi môi mím chặt của Thê Nam: "Anh đang giải thích với em à?"


Có những chuyện, có những lời, chỉ cần trong lòng hiểu là được, Thê Nam đã nói đến mức này rồi.


Nhưng Triều Ngạn Ninh thì khác. Cậu nhất định phải hỏi, phải hỏi ngay đúng lúc đó, hỏi đến tận cùng. Dù câu trả lời có rõ ràng mấy, cậu vẫn muốn nghe chính miệng anh nói ra.


Thê Nam gom rác dưới đất xong thì đứng lên, không trả lời thẳng, chỉ nói: "Giữa anh và Lý Lăng Hách, đúng là từng có một đoạn tình cảm..."


"Em biết mà," Triều Ngạn Ninh không để tâm, "Chuyện cũ thì cho qua đi, mấy thứ không ra gì, quăng vào thùng rác là xong."


Đã biết rõ trong túi rác là gì, Triều Ngạn Ninh cũng không đòi giúp anh mang đi nữa.


Bởi những thứ này, nên để chính Thê Nam là người vứt bỏ.



Hôm qua Triều Ngạn Ninh đến bất ngờ vào đúng giờ trưa, trong nhà chỉ kịp nấu tạm mấy món có sẵn trong tủ lạnh. Hôm nay, Đàm Mẫn và bà ngoại đã đi chợ từ sáng sớm, mua đủ thứ tươi ngon, bày kín cả bàn ăn, nhìn chẳng khác gì Tết.



Cả nhà ngồi ăn từ trưa tới tối, buổi tối chỉ cần hâm nóng lại, thêm hai món nóng nữa là đủ.


Mọi người nói chuyện toàn là chuyện cũ ở khu tập thể ngày trước. Khóe môi Triều Ngạn Ninh lúc nào cũng cong cong, vẻ mặt tràn ngập vui vẻ.


Cậu ngồi cạnh Thê Nam, hai người gần như dính sát ghế vào nhau. Cánh tay Triều Ngạn Ninh luôn đặt lên lưng ghế của Thê Nam, mà Thê Nam thì tựa lưng vào ghế. Tư thế đó trông như thể Thê Nam đang tựa vào tay Triều Ngạn Ninh vậy.


Ánh nắng từ khung cửa sổ rộng lớn chiếu vào, phủ lên gương mặt cả hai lớp sáng vàng nhè nhẹ, khiến cả khung cảnh trở nên dịu dàng, ấm áp vô cùng.


Tối đến, Đàm Mẫn bảo hai người ở lại ngủ, đỡ phải đi đi lại lại. Cả hai cũng đồng ý.


Vì ăn nhiều nên tối đó không ai ngủ sớm. Cả nhà lại ngồi trong phòng khách tiếp tục trò chuyện.


Ông bà ngoại nuôi một con mèo và một con chó. Mèo tên là Nguyên Bảo, cả ngày lười biếng nằm cuộn tròn ngủ trên tấm đệm ngoài ban công.


Con chó giống Golden Retriever tên là Đại Tuấn, được nuôi rất tốt. Nó béo khỏe, năng động, hơi nghịch ngợm và lúc nào cũng khiến người ta cảm nhận rõ sự hiện diện của mình trong nhà.


Hôm qua Triều Ngạn Ninh ở lại cả ngày, với Đại Tuấn mà nói thì cậu vẫn là người lạ. Hơn nữa, ông bà ngoại dạy dỗ chú chó này rất nghiêm. Nhà có khách, nó tuyệt đối không được lại gần quấy rầy, bởi nhiều người không thích chó, đặc biệt là mấy giống to con.


Nhưng hôm nay Triều Ngạn Ninh lại đến nữa, Đại Tuấn bắt đầu mạnh dạn hơn. Ban đầu chỉ dám lén lút tiến lại gần, sau thì cứ quấn lấy quanh chân cậu, thỉnh thoảng còn dùng móng cào nhẹ vào ống quần.


Vì từng có một ký ức tồi tệ khi bị nhốt chung với một con chó hung dữ nên Triều Ngạn Ninh không thích chó cho lắm. Dù biết Đại Tuấn rất thông minh, đáng yêu và hoàn toàn ngoan ngoãn, không có tính tấn công.


Nhưng sự sợ hãi ấy lại xuất phát từ phản xạ sinh lý, không phải điều cậu có thể kiểm soát. Mỗi lần Đại Tuấn tiến lại gần, cảm giác lạnh lẽo như chạy dọc sống lưng, khiến cậu nghẹt thở.


Có một điều mà ngay cả Thê Nam cũng chưa từng để ý. Đó là từ đầu đến cuối, ánh mắt anh vẫn luôn dõi theo từng biểu cảm nhỏ nhất của Triều Ngạn Ninh.


Anh nhanh chóng nhận ra sự chống đối của Triều Ngạn Ninh với Đại Tuấn. Chỉ cần con chó lại gần là lưng cậu sẽ hơi căng cứng, cơ bắp ở tay cũng siết chặt.


Thê Nam cúi xuống, gạt móng chó của Đại Tuấn ra khỏi mũi giày của Triều Ngạn Ninh, rồi lấy một cây xúc xích ném vào bát cho nó.


"Đại Tuấn, đi ăn xúc xích đi. Ăn xong thì đừng chen lấn nữa, ra ban công chơi với Nguyên Bảo đi."


Có đồ ăn, Đại Tuấn không quấn lấy Triều Ngạn Ninh nữa, vẫy đuôi quay đầu đi ăn xúc xích.


Nhưng hình như nó rất thích Triều Ngạn Ninh. Ăn xong lại lẽo đẽo quay lại, lè lưỡi, vẫy đuôi, cứ xoay quanh cậu, không gần quá cũng chẳng chịu đi xa.


"Đại Tuấn rất thích Tiểu Triều đấy" Bà ngoại nói.


"Đúng là nghịch quá" Thê Nam nói.


Mỗi lần Đại Tuấn lại gần, Thê Nam dùng chân ngăn cách cậu và nó một chút. Không cho nó tới gần quá, hoặc đưa tay xoa xoa cổ nó, kéo nó về phía chân mình.



"Em sợ chó à?" Thê Nam quay đầu, nhẹ giọng hỏi Triều Ngạn Ninh.


Bà ngoại nghe anh hỏi thế thì hơi ngạc nhiên: "Tiểu Triều, cháu sợ chó à?"


Triều Ngạn Ninh định lắc đầu, nhưng ngập ngừng một lúc rồi vẫn gật đầu: "Cũng hơi sợ..."


Bà ngoại ngẫm nghĩ rồi nói: "Hồi nhỏ bà nhớ cháu đâu có sợ chó. Hồi đó nhà bà Lưu hàng xóm nuôi con chó đen to đùng, suốt ngày chạy sang sân mình. Cháu khi đó còn chưa tới 10 tuổi, ngày nào cũng dắt nó chạy quanh sân, còn đòi dẫn chó trèo lên mái nhà. Mà con chó không leo được thang, cháu trèo lên trước rồi cúi xuống mắng nó ngu."


Bà ngoại vừa nhắc đến chuyện đó, cả Triều Ngạn Ninh và Thê Nam đều bật cười. Triều Ngạn Ninh cười xong mới nói: "Sau này cháu từng bị chó cắn, cũng không hẳn là sợ. Chỉ là phản ứng sinh lý, cứ muốn tránh xa."


Bàn tay đang v**t v* cổ Đại Tuấn của Thê Nam hơi khựng lại: "Cắn chỗ nào?"


"Chân..."


Triều Ngạn Ninh vén ống quần bên trái lên, chỉ vào vết mờ bên trong bắp chân, nói với Thê Nam: "Lâu lắm rồi, vết sẹo cũng mờ đi nhiều rồi."


Chân cậu dài, đường nét cơ bắp săn chắc, vừa dẻo vừa khỏe, mang vẻ đẹp đặc trưng của người hay vận động. Ở mặt bên bắp chân, có một vết sẹo nhỏ. Trước đây Thê Nam không để ý, giờ nhìn thấy lại cảm thấy vô cùng chướng mắt.


Thê Nam thu tay lại, rồi chạm nhẹ lên vết sẹo răng chó ở bắp chân Triều Ngạn Ninh. Đầu ngón tay lướt qua làn da, cảm nhận rõ phần sẹo nhô lên, thô ráp.


Triều Ngạn Ninh không ngờ Thê Nam lại trực tiếp chạm vào. Toàn thân cậu nổi da gà, căng thẳng đến mức cơ bắp chân cũng gồng lên, rõ nét từng đường gân.


Bà ngoại đứng bên cạnh nghe thấy cũng rướn cổ qua nhìn, thấy rõ vết sẹo thì "ối dào" hai tiếng, hỏi cậu bị chó cắn thế nào.


Triều Ngạn Ninh thả ống quần xuống, nuốt nước bọt rồi mới nói là không cẩn thận bị chó cắn trên đường.


Thê Nam vẫn luôn dõi theo từng biểu cảm của cậu, biết rõ cậu đang nói dối, muốn hỏi nhưng lại kìm xuống.


Đàm Mẫn lấy ra một chiếc chăn mỏng để tối nay Triều Ngạn Ninh đắp. Trong nhà có sưởi ấm đầy đủ, đắp chăn mỏng là đủ. Bà còn dặn họ tối đừng mở cửa số, coi chừng cảm.


Mỗi lần Thê Nam về nhà ngủ mùa đông, anh đều than sàn nhà sưởi nóng quá, vừa đóng cửa phòng là mở cửa sổ cho thông thoáng. Có lần mở cửa sổ rồi quên đóng, ngủ một đêm gió lùa thẳng vào, sáng hôm sau bị cảm lạnh.


Chuyện đó Đàm Mẫn nhắc đi nhắc lại mấy năm nay. Chỉ cần Thê Nam về nhà ngủ vào mùa đông, bà lại lôi ra nhắc một lần.


Triều Ngạn Ninh lần đầu nghe, nghiêm túc đáp một câu: "Tối cháu không mở đâu ạ." Thê Nam vừa mới khỏe lại, không thể để cảm lạnh nữa.


Cậu nhận lấy chăn từ tay Đàm Mẫn, mang về phòng ngủ của Thê Nam. Đàm Mẫn nhìn đồng hồ, thấy cũng không còn sớm, lại thúc giục bà ngoại và Thê Nam vẫn đang xem tivi trên sofa mau về phòng nghỉ ngơi.


Đại Tuấn chạy về ổ của mình, bà ngoại ngáp một cái rồi đứng dậy. Thê Nam cũng đứng lên theo rồi quay về phòng.


Phòng Thê Nam có nhà vệ sinh riêng, nên hai người tắm rửa không cần ra ngoài.



Thê Nam lấy một bộ đồ ngủ thể thao rộng thùng thình của mình đưa cho Triều Ngạn Ninh thay. Triều Ngạn Ninh tắm rất nhanh, chưa đến nửa tiếng đã ra.


Lúc ấy, Thê Nam đang ngồi trên giường, cúi đầu thất thần suy nghĩ gì đó. Mãi đến khi Triều Ngạn Ninh ngồi xuống bên cạnh, giơ tay khẽ vẫy trước mắt anh, anh mới hoàn hồn.


"Anh đang nghĩ gì vậy?"


Hai giây sau, Thê Nam đột nhiên nói: "Há miệng."


Giọng anh giống như đang ra lệnh. Triều Ngạn Ninh ngoan ngoãn há miệng, còn nghiêng người lại gần anh một chút.


Thê Nam nhìn hàng răng đều tăm tắp của cậu, ngón trỏ chạm vào chỗ từng là răng nanh của Triều Ngạn Ninh. Đầu răng có độ cong, nhưng không còn nhọn như răng nanh.


"Có đau không?" Thê Nam khẽ hỏi, tay vẫn chạm vào răng cậu.


Câu này anh từng hỏi rồi, Triều Ngạn Ninh biết anh đang hỏi gì. Cậu hơi nghiêng đầu, áp má vào lòng bàn tay anh, cọ nhẹ một cái.


Cậu không trả lời, chỉ dùng răng cắn lấy ngón tay anh.


Thê Nam muốn rút tay lại, nhưng Triều Ngạn Ninh vẫn cắn, không buông. Dù cậu không dùng lực nhưng Thê Nam vẫn cảm nhận được chút đau nhè nhẹ nơi đầu ngón tay.


Triều Ngạn Ninh cố tình nghịch ngợm, định trêu Thê Nam thêm một lúc. Nhưng cậu hoàn toàn không ngờ, Thê Nam không mắng cậu, cũng không đẩy ra. Ngược lại còn khẽ đảo đầu ngón tay trên lưỡi cậu, như thể quét qua một vòng.


Lần này thì cậu chịu không nổi thật. Trước đây toàn là cậu cố tình lại gần Thê Nam, chưa bao giờ nghĩ sẽ nhận được hồi đáp từ anh.


Coi như là, đáp lại rồi nhỉ?


Triều Ngạn Ninh vội buông ra, khẽ l**m môi, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.


Trong phòng lặng đi một lúc, hai người cứ nhìn chằm chằm vào nhau. Cuối cùng vẫn là Triều Ngạn Ninh mở miệng trước.


"Anh ơi, anh đừng cứ để em chờ đợi thế nữa. Anh cho em một câu trả lời chắc chắn đi. Không thì đêm nay em mất ngủ thật đấy."


Triều Ngạn Ninh nhất định phải hỏi cho rõ. Tối nay cậu sẽ ngủ cùng giường với Thê Nam, cơ thể còn kiềm chế được, nhưng đầu óc thì không. Đầu óc cậu chắc chắn chẳng thể nào nằm yên mà ngủ được.


Cậu không thể làm được chuyện như kiểu không nghĩ gì cả, cũng chẳng thể giả vờ dứt khoát như không có gì trong lòng.


Triều Ngạn Ninh nhìn Thê Nam đầy mong chờ, Thê Nam cũng rất nghiêm túc đáp: "Bây giờ anh không thể cho em một câu trả lời chắc chắn..."


Anh cũng hiểu rõ câu trả lời mơ hồ này không phải điều Triều Ngạn Ninh muốn nghe, nhưng anh thật sự không thể nói ra điều gì chắc chắn hơn. Những ngón tay còn ướt xoay nhẹ trong lòng bàn tay.


ThấyTriều Ngạn Ninh hiện rõ vẻ thất vọng, Thê Nam lại không đành lòng mà nói thêm một câu dù biết không nên nói lúc này.


"Tiểu Ninh, sau này chúng ta cứ từ từ thôi."


Tái Hôn - Cửu Lục
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tái Hôn - Cửu Lục Truyện Tái Hôn - Cửu Lục Story Chương 36: Tiểu Ninh, sau này mình cứ chậm rãi bên nhau nhé.
10.0/10 từ 37 lượt.
loading...