Tái Hôn - Cửu Lục
Chương 28: Đôi bên đã cùng có tình cảm
92@-
Thê Nam vừa ngẩng đầu đã thấy Triều Ngạn Ninh đang sải bước đi tới. Cậu bước đi rất nhanh, hai bước đã xuống hết bậc thềm. Trên mặt vẫn mang theo nụ cười khi nãy ở bàn rượu, nhưng rõ ràng chỉ là vẻ bề ngoài.
Cậu đi đến bên cạnh Thê Nam: "Anh Nam, thì ra anh ở đây, nãy giờ em tìm anh mãi."
Thê Nam: "Ra ngoài hút điếu thuốc, cho thoáng đầu óc."
Triều Ngạn Ninh nắm lấy tay Thê Nam, anh cũng để mặc cho cậu nắm.
Hai người sóng bước quay về, cùng nhau đi nhanh lên bậc thềm.
Triều Ngạn Ninh đứng trước cửa hành lang, trước khi đẩy cửa thì quay đầu nhìn Thiệu Hoa vẫn còn đang đứng trong vườn hút thuốc.
Thiệu Hoa đứng dưới tán cây, không thấy rõ biểu cảm trên mặt, chỉ thấy tàn thuốc sáng lên trong bóng tối.
Hôm nay gọi Thiệu Hoa đến, một là vì lần trước cậu đã nói với hắn ta Thê Nam là bạn trai mình. Mà Thê Nam cũng không phản đối nên cậu muốn hưởng ké thêm chút.
Hai là, cậu muốn dập tắt hoàn toàn suy nghĩ trong đầu Thiệu Hoa. Lần trước, Thiệu Hoa vẫn còn gửi cho cậu mấy tin nhắn mập mờ khiến cậu khó chiu.
Bây giờ, cậu thấy hối hận.
Thiệu Hoa đã phá hỏng chuyện tốt của cậu.
Lửa giận cuộn trào trong đáy mắt Triều Ngạn Ninh.
Thiệu Hoa không quay lại phòng tiệc nữa. Có người hỏi Triều Ngạn Ninh nên cậu bịa vài lí do kiểu như hắn ta uống nhiều quá nên về trước rồi.
Trong bàn tiệc có người biết chuyện Thiệu Hoa theo đuổi Triều Ngạn Ninh mấy năm trời, mà cậu cũng từ chối suốt từng ấy năm.
Chú Ba và chú Cảnh có quan hệ rất tốt với bố mẹ Thiệu Hoa, nên dù không thân thiết thì giữa hai bên vẫn khó tránh những mối làm ăn qua lại.
Nhưng trong đời thường, Triều Ngạn Ninh vẫn luôn cố tình tránh né Thiệu Hoa.
Năm ngoái chú Ba bị bệnh phải nằm viện một thời gian. Người đang ốm thì hay lo nghĩ, ông cũng không yên tâm về Triều Ngạn Ninh.
Lúc đó thấy Thê Nam đã kết hôn nhiều năm, ông đã nghĩ tới chuyện mai mối cho cậu với Thiệu Hoa, biết đâu lâu ngày sinh tình.
Nhưng Triều Ngạn Ninh vẫn luôn cứng rắn từ chối.
Tin đồn cậu sẽ đính hôn với Thiệu Hoa thật ra là do phía hắn ta cố tình tung ra.
Giờ thì không cần phải thanh minh gì nữa, ai cũng biết Triều Ngạn Ninh đã "có chủ".
Bữa tiệc kéo dài đến tận nửa đêm mới tàn, mọi người đều uống khá nhiều. Quản lý nhà hàng đã được chú Cảnh dặn trước, sớm chuẩn bị sẵn phòng nghỉ trên lầu cho khách.
Triều Ngạn Ninh có một phòng suite cố định trên tầng. Thê Nam tính định đặt thêm phòng riêng, nhưng thấy trong suite có hai phòng ngủ nên cũng không nói gì.
Lúc hai người từ vườn quay trở lại, chỗ rượu còn lại hầu như đều do Triều Ngạn Ninh uống thay. Thành ra cậu là người say hơn anh rất nhiều.
Thê Nam đỡ Triều Ngạn Ninh vào phòng, cậu nghiêng người ngã xuống ghế sofa. Trong phòng chỉ kịp bật đèn hành lang, ánh sáng mờ mịt không rõ. Thê Nam đứng bên cạnh ghế, Triều Ngạn Ninh ngẩng đầu nhìn anh.
Thê Nam đứng quay lưng về phía ánh sáng ở hành lang. Triều Ngạn Ninh chỉ có thể thấy được đường nét lờ mờ nơi khuôn mặt anh. Nhưng cho dù không thấy rõ, trong lòng cậu vẫn có thể phác họa từng đường nét trên gương mặt Thê Nam.
Đó là người đã cùng cậu lớn lên, cũng là người đã khuấy động giấc mơ của cậu suốt bao năm qua.
Những lúc thất thần ngắm nhìn Thê Nam, Triều Ngạn Ninh thường cho rằng mình đang mơ hoặc đang gặp ảo giác vào khoảnh khắc sắp nghẹt thở.
Trong phòng hơi nóng, Thê Nam cũng thấy nóng. Mà hễ thấy nóng, anh lại càng không chịu được ánh nhìn của Triều Ngạn Ninh. Anh đành phải lảng tránh, đảo mắt một vòng quanh phòng: "Muốn uống nước không?"
"Muốn." Triều Ngạn Ninh đáp rất ngoan, giọng nhỏ khàn, vì uống nhiều nên nghe như một cơn gió thu khô khốc lướt qua tai.
Thê Nam đi rót hai ly nước ấm, ngồi bên cạnh cậu. Cả hai mỗi người cầm một ly, chậm rãi nhấp từng ngụm.
Trong phòng, chỉ còn tiếng thở đều và âm thanh khe khẽ của nước chạm môi.
Triều Ngạn Ninh đột nhiên lên tiếng: "Em với Thiệu Hoa chẳng có gì cả. Mấy tin đồn trước đây nói tụi em sắp đính hôn đều là bịa đặt, không thật đâu."
Thê Nam vốn chỉ đoán, giờ thì chính miệng cậu nói ra, anh biết mình đoán đúng. Anh khẽ "ừ" một tiếng, không nói thêm lời nào.
"Lúc anh nói mấy câu với Thiệu Hoa ở ngoài vườn, em cũng nghe hết rồi." Sau khi uống chút nước, giọng Triều Ngạn Ninh đã rõ ràng hơn nhiều.
Thê Nam vẫn lặng lẽ nhìn vào khoảng tối trong phòng, ánh mắt như không có tiêu cự, ý thức cũng đang lơ mơ. Nhưng nghe đến đó, anh nghiêng đầu liếc nhìn cậu một cái:
"Em muốn nói gì?"
"Nói hay lắm."
Triều Ngạn Ninh uống cạn ly nước, cổ họng bị rượu đốt nóng giờ đã dễ chịu hơn nhiều. Cậu đặt ly lên bàn trà cạnh sofa, đáy ly va vào mặt bàn phát ra một tiếng "cạch".
Tiếng ấy làm tim Thê Nam khẽ giật, anh cũng đặt ly nước chưa uống hết xuống.
Triều Ngạn Ninh tiếp tục: "Hắn là ai mà xen vào chuyện tụi mình? Đừng nói tám trăm cây sào, dù có cách tám trăm đời cũng chẳng dính dáng gì đến hắn."
Cậu nói đầy nghiêm túc, giọng rõ ràng mang theo bực bội. Thê Nam bị cậu chọc cười.
"Anh Nam, đừng cười mà, em nói thật đấy."
Triều Ngạn Ninh lười biếng dựa vào sofa, uống quá nhiều rượu khiến cậu cảm thấy như đang trôi nổi trên mặt hồ, bồng bềnh lắc lư. Nhưng vì có Thê Nam bên cạnh, nước trong hồ cũng trở nên ấm áp.
Đầu gối lên lưng ghế sofa, nhưng ánh mắt vẫn dán trên người Thê Nam.
"Chuyện hôm nay là lỗi của em. Việc gọi hắn ta đến, là em cố ý. Em chỉ muốn được lại gần anh thêm chút. Dù sao lần trước cũng đã giả làm người yêu anh trước mặt hắn ta, nếu hôm nay hắn ta không có mặt thì em đâu còn cớ gì nữa."
Lý do gọi Thiệu Hoa đến, Thê Nam đương nhiên cũng biết. Nhưng giờ Triều Ngạn Ninh lại nói thẳng ra, mọi thứ như đập thẳng vào mắt, dội vào tai anh.
Cậu vẫn luôn như thế, thẳng thắn đến mức không để anh kịp phản ứng, luôn bất ngờ mà ập tới.
Thê Nam không đáp lại, chỉ yên lặng ngồi bên cạnh cậu. Một lúc sau, cơ thể dần thả lỏng, cũng ngả lưng vào sofa nhắm mắt tựa đầu nghỉ.
Trong phòng rất yên tĩnh không ai nói gì, chỉ có tiếng thở, một trầm một nhẹ.
Không biết đã qua bao lâu, Thê Nam ngỡ rằng Triều Ngạn Ninh đã ngủ. Anh ngồi thẳng dậy, thất thần một lúc, đưa tay xoa tóc rồi khẽ thở dài, đứng lên định về phòng.
Triều Ngạn Ninh đúng là đã nhắm mắt, nhưng chỉ cần Thê Nam khẽ cử động, cậu lập tức tỉnh dậy. Cánh tay theo bản năng vươn ra, nắm lấy tay kéo anh lại gần mình.
Thê Nam loạng choạng ngã xuống ghế sofa, tư thế đối mặt với Triều Ngạn Ninh. Đầu gối phải quỳ thẳng trên đệm ghế, chân trái lại kẹt g*** h** ch*n cậu. Nửa người trên nghiêng hẳn về phía Triều Ngạn Ninh, gần như đổ vào lòng cậu.
"Anh Nam" Triều Ngạn Ninh vòng tay ôm lấy eo Thê Nam. Đầu dụi dụi vào bụng anh, khẽ gọi, "Anh Nam ..."
"Cho em ôm thêm một lúc," Triều Ngạn Ninh úp mặt vào người anh, giọng khàn khàn như lạc đi"Không phải giả đâu, chỉ là em muốn ôm anh một chút, đừng nhúc nhích."
Lần này Thê Nam không đẩy ra, nhưng tư thế này thật sự không thoải mái.
Khi anh tưởng Triều Ngạn Ninh đã ngủ thì đầu gối đang mắc g*** h** ch*n cậu lại truyền đến cảm giác kỳ lạ.
Thê Nam tê cả da đầu, lập tức gạt tay Triều Ngạn Ninh ra rồi đứng dậy bước về phòng mình: "Ngủ sớm đi, chúc ngủ ngon."
Thê Nam về phòng, tiếng cửa khép lại, mãi một lúc sau Triều Ngạn Ninh mới khẽ thì thầm một câu "Ngủ ngon."
Cậu ngồi trên ghế sofa như một pho tượng, không nhúc nhích.
Triều Ngạn Ninh hơi ngơ ngác, vừa nãy vẫn còn yên ổn, sao tự dưng lại muốn rời đi? Cậu còn chưa ôm đủ mà.
Thật sự là chưa đủ. Vừa ôm lấy đã bắt đầu nghĩ ngợi lung tung, những ý nghĩ rối ren trong đầu cuối cùng cũng hóa thành phản ứng thật sự trên cơ thể.
Triều Ngạn Ninh cúi đầu nhìn xuống, có chút tủi thân.
Cái này đâu phải cậu kiểm soát được, cậu thật sự nhịn không nổi mà.
Bên cạnh ghế sofa rung lên mấy lần, Triều Ngạn Ninh cúi đầu nhìn thấy trong khe ghế có ánh sáng lóe lên.
Cậu thò tay vào lấy ra một chiếc điện thoại, là của Thê Nam.
Lúc nãy bị cậu kéo một cái, điện thoại trong túi quần anh rơi vào khe ghế mà anh không hay biết.
Là một tin nhắn gửi đến từ số không có trong danh bạ. Nhưng chỉ cần nhìn dãy số, Triều Ngạn Ninh đã biết là ai.
Lý Lăng Hách gửi ba tin nhắn cho Thê Nam. Từng dòng chữ lần lượt hiện lên màn hình, đập thẳng vào mắt Triều Ngạn Ninh.
"Tiểu Nam, em đang ở Cảng Thành à?"
"Xin lỗi."
"Chúc mừng sinh nhật, bình an vui vẻ."
Triều Ngạn Ninh bật dậy, trong lòng chửi thầm: Đồ khốn, cút xa đi cho rồi.
Cơn giận khiến men rượu trong người cậu bay sạch. Cậu cầm điện thoại bước qua bước lại bên cạnh sofa. Bàn tay siết chặt đến mức màn hình như muốn nứt ra. Các đốt ngón tay trắng bệch vì căng lực.
Lý Lăng Hách còn dám nhắn tin cho Thê Nam?
Hỏi ở đâu, nói xin lỗi, chúc sinh nhật vui vẻ, cầu mong bình an. Từng câu từng chữ hắn đều không có tư cách nói.
Một người chồng cũ thì nên tự biết vị trí của mình.
Ly hôn rồi thì phải xem bản thân như người đã chết, tốt nhất là vĩnh viễn đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Thê Nam thêm một lần nào nữa.
Điện thoại của Thê Nam có đặt mật khẩu, nhưng anh là kiểu người lười nhớ mật mã. Triều Ngạn Ninh biết rõ thói quen đó nên thử nhập mật khẩu cũ mà Thê Nam hay dùng, dễ dàng mở được khóa.
Triều Ngạn Ninh mặt lạnh xóa sạch ba tin nhắn mà Lý Lăng Hách vừa gửi rồi kéo số điện thoại của hắn vào danh sách chặn.
Cậu lầm bầm chửi nãy giờ, ngón tay vì tức giận mà run lên, vô tình bấm nhầm mở vào album ảnh. Định thoát ra thì lại vô tình thấy tám tấm hình xăm. Hình xăm ấy cậu quá quen thuộc rồi, chính là con rắn xương quấn bên hông mình.
Cậu mở tấm đầu tiên, rồi lướt từng tấm một xem tiếp. Mỗi ảnh đều có watermark ở góc dưới bên phải "Tiệm xăm Bất Chỉ" đây là studio của Bùi Nhận.
Ngọn lửa giận vừa bị Lý Lăng Hách khơi lên bỗng hóa thành một cảm giác hưng phấn khó tả. Triều Ngạn Ninh không thể không nghĩ nhiều.
Thê Nam lén tìm tài khoản của studio Bùi Nhận, lại còn cẩn thận lưu những tấm hình xăm con rắn xương trên người cậu từ tài khoản đó.
Thời gian lưu ảnh là mấy ngày hôm trước.
Thê Nam vì sao lại lưu ảnh hình xăm của cậu?
Chẳng cần nghĩ quá lâu, Triều Ngạn Ninh đã tự đưa ra một kết luận: Thê Nam thích cậu.
Chắc chắn là vậy, không còn khả năng nào khác.
Cậu thích Thê Nam, mà Thê Nam cũng thích cậu.
Tốt lắm.
Đôi bên đã cùng có tình cảm rồi.
Tái Hôn - Cửu Lục
Thê Nam vừa ngẩng đầu đã thấy Triều Ngạn Ninh đang sải bước đi tới. Cậu bước đi rất nhanh, hai bước đã xuống hết bậc thềm. Trên mặt vẫn mang theo nụ cười khi nãy ở bàn rượu, nhưng rõ ràng chỉ là vẻ bề ngoài.
Cậu đi đến bên cạnh Thê Nam: "Anh Nam, thì ra anh ở đây, nãy giờ em tìm anh mãi."
Thê Nam: "Ra ngoài hút điếu thuốc, cho thoáng đầu óc."
Triều Ngạn Ninh nắm lấy tay Thê Nam, anh cũng để mặc cho cậu nắm.
Hai người sóng bước quay về, cùng nhau đi nhanh lên bậc thềm.
Triều Ngạn Ninh đứng trước cửa hành lang, trước khi đẩy cửa thì quay đầu nhìn Thiệu Hoa vẫn còn đang đứng trong vườn hút thuốc.
Thiệu Hoa đứng dưới tán cây, không thấy rõ biểu cảm trên mặt, chỉ thấy tàn thuốc sáng lên trong bóng tối.
Hôm nay gọi Thiệu Hoa đến, một là vì lần trước cậu đã nói với hắn ta Thê Nam là bạn trai mình. Mà Thê Nam cũng không phản đối nên cậu muốn hưởng ké thêm chút.
Hai là, cậu muốn dập tắt hoàn toàn suy nghĩ trong đầu Thiệu Hoa. Lần trước, Thiệu Hoa vẫn còn gửi cho cậu mấy tin nhắn mập mờ khiến cậu khó chiu.
Bây giờ, cậu thấy hối hận.
Thiệu Hoa đã phá hỏng chuyện tốt của cậu.
Lửa giận cuộn trào trong đáy mắt Triều Ngạn Ninh.
Thiệu Hoa không quay lại phòng tiệc nữa. Có người hỏi Triều Ngạn Ninh nên cậu bịa vài lí do kiểu như hắn ta uống nhiều quá nên về trước rồi.
Trong bàn tiệc có người biết chuyện Thiệu Hoa theo đuổi Triều Ngạn Ninh mấy năm trời, mà cậu cũng từ chối suốt từng ấy năm.
Chú Ba và chú Cảnh có quan hệ rất tốt với bố mẹ Thiệu Hoa, nên dù không thân thiết thì giữa hai bên vẫn khó tránh những mối làm ăn qua lại.
Nhưng trong đời thường, Triều Ngạn Ninh vẫn luôn cố tình tránh né Thiệu Hoa.
Năm ngoái chú Ba bị bệnh phải nằm viện một thời gian. Người đang ốm thì hay lo nghĩ, ông cũng không yên tâm về Triều Ngạn Ninh.
Lúc đó thấy Thê Nam đã kết hôn nhiều năm, ông đã nghĩ tới chuyện mai mối cho cậu với Thiệu Hoa, biết đâu lâu ngày sinh tình.
Nhưng Triều Ngạn Ninh vẫn luôn cứng rắn từ chối.
Tin đồn cậu sẽ đính hôn với Thiệu Hoa thật ra là do phía hắn ta cố tình tung ra.
Giờ thì không cần phải thanh minh gì nữa, ai cũng biết Triều Ngạn Ninh đã "có chủ".
Bữa tiệc kéo dài đến tận nửa đêm mới tàn, mọi người đều uống khá nhiều. Quản lý nhà hàng đã được chú Cảnh dặn trước, sớm chuẩn bị sẵn phòng nghỉ trên lầu cho khách.
Triều Ngạn Ninh có một phòng suite cố định trên tầng. Thê Nam tính định đặt thêm phòng riêng, nhưng thấy trong suite có hai phòng ngủ nên cũng không nói gì.
Lúc hai người từ vườn quay trở lại, chỗ rượu còn lại hầu như đều do Triều Ngạn Ninh uống thay. Thành ra cậu là người say hơn anh rất nhiều.
Thê Nam đỡ Triều Ngạn Ninh vào phòng, cậu nghiêng người ngã xuống ghế sofa. Trong phòng chỉ kịp bật đèn hành lang, ánh sáng mờ mịt không rõ. Thê Nam đứng bên cạnh ghế, Triều Ngạn Ninh ngẩng đầu nhìn anh.
Thê Nam đứng quay lưng về phía ánh sáng ở hành lang. Triều Ngạn Ninh chỉ có thể thấy được đường nét lờ mờ nơi khuôn mặt anh. Nhưng cho dù không thấy rõ, trong lòng cậu vẫn có thể phác họa từng đường nét trên gương mặt Thê Nam.
Đó là người đã cùng cậu lớn lên, cũng là người đã khuấy động giấc mơ của cậu suốt bao năm qua.
Những lúc thất thần ngắm nhìn Thê Nam, Triều Ngạn Ninh thường cho rằng mình đang mơ hoặc đang gặp ảo giác vào khoảnh khắc sắp nghẹt thở.
Trong phòng hơi nóng, Thê Nam cũng thấy nóng. Mà hễ thấy nóng, anh lại càng không chịu được ánh nhìn của Triều Ngạn Ninh. Anh đành phải lảng tránh, đảo mắt một vòng quanh phòng: "Muốn uống nước không?"
"Muốn." Triều Ngạn Ninh đáp rất ngoan, giọng nhỏ khàn, vì uống nhiều nên nghe như một cơn gió thu khô khốc lướt qua tai.
Thê Nam đi rót hai ly nước ấm, ngồi bên cạnh cậu. Cả hai mỗi người cầm một ly, chậm rãi nhấp từng ngụm.
Trong phòng, chỉ còn tiếng thở đều và âm thanh khe khẽ của nước chạm môi.
Triều Ngạn Ninh đột nhiên lên tiếng: "Em với Thiệu Hoa chẳng có gì cả. Mấy tin đồn trước đây nói tụi em sắp đính hôn đều là bịa đặt, không thật đâu."
Thê Nam vốn chỉ đoán, giờ thì chính miệng cậu nói ra, anh biết mình đoán đúng. Anh khẽ "ừ" một tiếng, không nói thêm lời nào.
"Lúc anh nói mấy câu với Thiệu Hoa ở ngoài vườn, em cũng nghe hết rồi." Sau khi uống chút nước, giọng Triều Ngạn Ninh đã rõ ràng hơn nhiều.
Thê Nam vẫn lặng lẽ nhìn vào khoảng tối trong phòng, ánh mắt như không có tiêu cự, ý thức cũng đang lơ mơ. Nhưng nghe đến đó, anh nghiêng đầu liếc nhìn cậu một cái:
"Em muốn nói gì?"
"Nói hay lắm."
Triều Ngạn Ninh uống cạn ly nước, cổ họng bị rượu đốt nóng giờ đã dễ chịu hơn nhiều. Cậu đặt ly lên bàn trà cạnh sofa, đáy ly va vào mặt bàn phát ra một tiếng "cạch".
Tiếng ấy làm tim Thê Nam khẽ giật, anh cũng đặt ly nước chưa uống hết xuống.
Triều Ngạn Ninh tiếp tục: "Hắn là ai mà xen vào chuyện tụi mình? Đừng nói tám trăm cây sào, dù có cách tám trăm đời cũng chẳng dính dáng gì đến hắn."
Cậu nói đầy nghiêm túc, giọng rõ ràng mang theo bực bội. Thê Nam bị cậu chọc cười.
"Anh Nam, đừng cười mà, em nói thật đấy."
Triều Ngạn Ninh lười biếng dựa vào sofa, uống quá nhiều rượu khiến cậu cảm thấy như đang trôi nổi trên mặt hồ, bồng bềnh lắc lư. Nhưng vì có Thê Nam bên cạnh, nước trong hồ cũng trở nên ấm áp.
Đầu gối lên lưng ghế sofa, nhưng ánh mắt vẫn dán trên người Thê Nam.
"Chuyện hôm nay là lỗi của em. Việc gọi hắn ta đến, là em cố ý. Em chỉ muốn được lại gần anh thêm chút. Dù sao lần trước cũng đã giả làm người yêu anh trước mặt hắn ta, nếu hôm nay hắn ta không có mặt thì em đâu còn cớ gì nữa."
Lý do gọi Thiệu Hoa đến, Thê Nam đương nhiên cũng biết. Nhưng giờ Triều Ngạn Ninh lại nói thẳng ra, mọi thứ như đập thẳng vào mắt, dội vào tai anh.
Cậu vẫn luôn như thế, thẳng thắn đến mức không để anh kịp phản ứng, luôn bất ngờ mà ập tới.
Thê Nam không đáp lại, chỉ yên lặng ngồi bên cạnh cậu. Một lúc sau, cơ thể dần thả lỏng, cũng ngả lưng vào sofa nhắm mắt tựa đầu nghỉ.
Trong phòng rất yên tĩnh không ai nói gì, chỉ có tiếng thở, một trầm một nhẹ.
Không biết đã qua bao lâu, Thê Nam ngỡ rằng Triều Ngạn Ninh đã ngủ. Anh ngồi thẳng dậy, thất thần một lúc, đưa tay xoa tóc rồi khẽ thở dài, đứng lên định về phòng.
Triều Ngạn Ninh đúng là đã nhắm mắt, nhưng chỉ cần Thê Nam khẽ cử động, cậu lập tức tỉnh dậy. Cánh tay theo bản năng vươn ra, nắm lấy tay kéo anh lại gần mình.
Thê Nam loạng choạng ngã xuống ghế sofa, tư thế đối mặt với Triều Ngạn Ninh. Đầu gối phải quỳ thẳng trên đệm ghế, chân trái lại kẹt g*** h** ch*n cậu. Nửa người trên nghiêng hẳn về phía Triều Ngạn Ninh, gần như đổ vào lòng cậu.
"Anh Nam" Triều Ngạn Ninh vòng tay ôm lấy eo Thê Nam. Đầu dụi dụi vào bụng anh, khẽ gọi, "Anh Nam ..."
"Cho em ôm thêm một lúc," Triều Ngạn Ninh úp mặt vào người anh, giọng khàn khàn như lạc đi"Không phải giả đâu, chỉ là em muốn ôm anh một chút, đừng nhúc nhích."
Lần này Thê Nam không đẩy ra, nhưng tư thế này thật sự không thoải mái.
Khi anh tưởng Triều Ngạn Ninh đã ngủ thì đầu gối đang mắc g*** h** ch*n cậu lại truyền đến cảm giác kỳ lạ.
Thê Nam tê cả da đầu, lập tức gạt tay Triều Ngạn Ninh ra rồi đứng dậy bước về phòng mình: "Ngủ sớm đi, chúc ngủ ngon."
Thê Nam về phòng, tiếng cửa khép lại, mãi một lúc sau Triều Ngạn Ninh mới khẽ thì thầm một câu "Ngủ ngon."
Cậu ngồi trên ghế sofa như một pho tượng, không nhúc nhích.
Triều Ngạn Ninh hơi ngơ ngác, vừa nãy vẫn còn yên ổn, sao tự dưng lại muốn rời đi? Cậu còn chưa ôm đủ mà.
Thật sự là chưa đủ. Vừa ôm lấy đã bắt đầu nghĩ ngợi lung tung, những ý nghĩ rối ren trong đầu cuối cùng cũng hóa thành phản ứng thật sự trên cơ thể.
Triều Ngạn Ninh cúi đầu nhìn xuống, có chút tủi thân.
Cái này đâu phải cậu kiểm soát được, cậu thật sự nhịn không nổi mà.
Bên cạnh ghế sofa rung lên mấy lần, Triều Ngạn Ninh cúi đầu nhìn thấy trong khe ghế có ánh sáng lóe lên.
Cậu thò tay vào lấy ra một chiếc điện thoại, là của Thê Nam.
Lúc nãy bị cậu kéo một cái, điện thoại trong túi quần anh rơi vào khe ghế mà anh không hay biết.
Là một tin nhắn gửi đến từ số không có trong danh bạ. Nhưng chỉ cần nhìn dãy số, Triều Ngạn Ninh đã biết là ai.
Lý Lăng Hách gửi ba tin nhắn cho Thê Nam. Từng dòng chữ lần lượt hiện lên màn hình, đập thẳng vào mắt Triều Ngạn Ninh.
"Tiểu Nam, em đang ở Cảng Thành à?"
"Xin lỗi."
"Chúc mừng sinh nhật, bình an vui vẻ."
Triều Ngạn Ninh bật dậy, trong lòng chửi thầm: Đồ khốn, cút xa đi cho rồi.
Cơn giận khiến men rượu trong người cậu bay sạch. Cậu cầm điện thoại bước qua bước lại bên cạnh sofa. Bàn tay siết chặt đến mức màn hình như muốn nứt ra. Các đốt ngón tay trắng bệch vì căng lực.
Lý Lăng Hách còn dám nhắn tin cho Thê Nam?
Hỏi ở đâu, nói xin lỗi, chúc sinh nhật vui vẻ, cầu mong bình an. Từng câu từng chữ hắn đều không có tư cách nói.
Một người chồng cũ thì nên tự biết vị trí của mình.
Ly hôn rồi thì phải xem bản thân như người đã chết, tốt nhất là vĩnh viễn đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Thê Nam thêm một lần nào nữa.
Điện thoại của Thê Nam có đặt mật khẩu, nhưng anh là kiểu người lười nhớ mật mã. Triều Ngạn Ninh biết rõ thói quen đó nên thử nhập mật khẩu cũ mà Thê Nam hay dùng, dễ dàng mở được khóa.
Triều Ngạn Ninh mặt lạnh xóa sạch ba tin nhắn mà Lý Lăng Hách vừa gửi rồi kéo số điện thoại của hắn vào danh sách chặn.
Cậu lầm bầm chửi nãy giờ, ngón tay vì tức giận mà run lên, vô tình bấm nhầm mở vào album ảnh. Định thoát ra thì lại vô tình thấy tám tấm hình xăm. Hình xăm ấy cậu quá quen thuộc rồi, chính là con rắn xương quấn bên hông mình.
Cậu mở tấm đầu tiên, rồi lướt từng tấm một xem tiếp. Mỗi ảnh đều có watermark ở góc dưới bên phải "Tiệm xăm Bất Chỉ" đây là studio của Bùi Nhận.
Ngọn lửa giận vừa bị Lý Lăng Hách khơi lên bỗng hóa thành một cảm giác hưng phấn khó tả. Triều Ngạn Ninh không thể không nghĩ nhiều.
Thê Nam lén tìm tài khoản của studio Bùi Nhận, lại còn cẩn thận lưu những tấm hình xăm con rắn xương trên người cậu từ tài khoản đó.
Thời gian lưu ảnh là mấy ngày hôm trước.
Thê Nam vì sao lại lưu ảnh hình xăm của cậu?
Chẳng cần nghĩ quá lâu, Triều Ngạn Ninh đã tự đưa ra một kết luận: Thê Nam thích cậu.
Chắc chắn là vậy, không còn khả năng nào khác.
Cậu thích Thê Nam, mà Thê Nam cũng thích cậu.
Tốt lắm.
Đôi bên đã cùng có tình cảm rồi.
Tái Hôn - Cửu Lục
Đánh giá:
Truyện Tái Hôn - Cửu Lục
Story
Chương 28: Đôi bên đã cùng có tình cảm
10.0/10 từ 37 lượt.