Tái Hôn - Cửu Lục
Chương 27: Không đến lượt cậu lên tiếng
105@-
Sáng hôm sau, Triều Ngạn Ninh và Thê Nam cùng bước ra khỏi phòng ngủ. Thê Nam liếc cậu một cái chẳng ừ hử gì mà đi thẳng về phía trước.
Mới sáng sớm Triều Ngạn Ninh chẳng hiểu anh làm sao, nhanh chân đuổi theo: "Anh, anh sao thế, ai chọc giận anh à?"
"Không sao cả, đói rồi, xuống lầu giúp chú Ba làm bữa sáng."
Triều Ngạn Ninh véo nhẹ d** tai Thê Nam: "Vậy sao tai anh lại đỏ thế này?"
Giờ thì hay rồi Triều Ngạn Ninh động tay động chân với anh đã thành thói quen. Tay khoác lên vai anh, lúc thì sờ tay anh, lúc thì sờ cổ anh.
Thê Nam hất tay cậu ra: "Ngoan ngoãn một chút đi."
Triều Ngạn Ninh lại cười đuổi theo, không chịu bỏ cuộc, tiếp tục hỏi: "Tai anh lại càng đỏ hơn rồi kìa."
Thê Nam: "......"
Lúc ăn sáng, chú Ba hỏi Thê Nam định tổ chức sinh nhật thế nào. Triều Ngạn Ninh đã từng nhắc qua với với ông vài câu, cậu muốn tổ chức một bữa tiệc lớn.
Vì trong lòng cậu thấy ngột ngạt khó chịu, nên mới muốn có thật nhiều người chứng kiến cậu và Thê Nam đứng cạnh nhau.
Hôm ấy khi Thiệu Hoa tới chơi, Triều Ngạn Ninh cố tình mượn cớ mà tuyên bố Thê Nam là bạn trai của mình. Cậu chẳng cần phải cố ý kể lại, chuyện đó tự khắc sẽ được lan truyền. Mọi người sớm muộn gì cũng biết.
Nhưng Thê Nam chỉ muốn sinh nhật làm đơn giản thôi, đông người quá cũng thấy ngại.
Triều Ngạn Ninh nghe lời anh, quyết định chỉ mời mấy người bạn thân đến ăn một bữa cơm.
Mấy hôm trước, Thê Duệ Tiến và Đàm Mẫn đã hỏi anh có định về nhà vào sinh nhật không, bà ngoại với Phương Diễn cũng hỏi hai lần. Anh trả lời là sẽ ở lại Cảng Thành tổ chức sinh nhật xong rồi mới về. Ngoài chuyến đi Nam Cực sắp tới, từ giờ đến cuối năm anh cũng không định đi đâu chụp ảnh nữa.
Đêm đó anh thật sự rất hoảng khi thấy Triều Ngạn Ninh dùng gối đè lên mình. Anh biết Triều Ngạn Ninh là không muốn anh đi, vậy thì anh sẽ không đi nữa.
Nhưng mấy ngày nay cứ ở bên Triều Ngạn Ninh, lòng anh lại rối như tơ vò. Một cảm giác rối ren không thể diễn tả, cũng không thể lý giải.
Thê Nam rầu rĩ gãi đầu.
Hôm sinh nhật anh, Cảng Thành đổ một trận mưa. Chỉ cần bước ra ngoài, người và mặt lúc nào cũng ẩm ướt.
Nhiệt độ hạ xuống một chút, buổi tối có hơi lạnh. Thê Nam mặc chiếc áo khoác hôm đó Triều Ngạn Ninh dùng để trùm lên mặt mình.
Sau hôm đó anh lấy lại cà vạt và áo khoác của mình. Triều Ngạn Ninh còn trắng trợn đến hỏi anh có phải lấy áo khoác và cà vạt không.
"Đính chính một chút, đó là áo khoác và cà vạt của anh," Thê Nam nói từng chữ một, vô cùng nghiêm túc, "Em muốn thì tự đi mà mua, hoặc anh mua cho cũng được."
Câu nói ấy giúp anh tự mình xoá đi chút lúng túng và ngại ngùng trong lòng. Nhưng anh không biết, trong lòng Triều Ngạn Ninh lại chỉ thấy tiếc. Cậu còn âm thầm nghiến răng mấy lần, thầm nghĩ sau này phải tìm cơ hội lấy thêm vài món từ chỗ Thê Nam.
Bữa trưa bốn người trong nhà ăn cùng nhau. Buổi tối thì tổ chức tiệc ngay tại khách sạn của chú Cảnh.
Chú Ba và chú Cảnh nói buổi tối sẽ không tham dự tiệc cùng đám trẻ. Dù gì họ cũng là người lớn trong nhà, nếu đến sẽ khiến tụi nhỏ thấy ngại, chắc chắn chơi không thoải mái.
Chú Ba và chú Cảnh trước giờ luôn tặng quà sinh nhật rất thực tế. Lần này mỗi người tặng Thê Nam một phong bao lì xì thật to, loại bao kích cỡ lớn, nhét đầy tiền, dày đến mức căng phồng.
Chú Ba nhét thẳng hai phong bao vào tay Thê Nam: "Sinh nhật của Triều Ngạn Ninh, hai chú cũng không biết nên mua gì, cứ cho bao lì xì luôn. Cháu cũng giống như nó thôi."
"Cảm ơn chú Ba, cảm ơn chú Cảnh."
Món quà của Triều Ngạn Ninh là một chiếc máy ảnh Leica bản sưu tầm. Cậu đấu giá được tại buổi đấu giá. Lúc Thê Nam nhận lấy, sợ làm rơi nên hai tay ôm chặt mấy tiếng liền. Anh thật sự rất thích.
–
Buổi tối Đường Cát dẫn bạn gái đến, hai người nắm tay nhau suốt dọc đường. Cô gái khá hoạt bát, vừa vào sảnh đã nhìn thấy họ. Đường Cát nắm tay bạn gái bước tới chào.
"Anh Triều, anh Nam" Đường Cát khoác vai bạn gái, hiếm khi nghiêm túc, "Đây là bạn gái em, tên A San."
"Anh Triều, anh Nam." A San gật đầu chào họ.
Triều Ngạn Ninh và Thê Nam cũng gật đầu đáp lại. Có vẻ trước đó Đường Cát đã kể gì đó với bạn gái mình, ánh mắt A San khi nhìn họ đầy vẻ háo hức kiểu muốn hóng chuyện.
Triều Ngạn Ninh và Thê Nam đi phía trước, vẫn có thể nghe thấy hai người phía sau thì thầm "Anh Triều vẫn chưa theo đuổi được anh Nam à?" A San hỏi.
"Chắc là chưa," Đường Cát nói, "Nếu theo đuổi được rồi thì anh Triều kiểu gì cũng khoe với anh cả ngày."
Triều Ngạn Ninh chẳng chịu bỏ qua bất cứ cơ hội nào, dù chỉ là một câu lướt qua tai cũng không bỏ, ghé sát lại ép giọng xuống hỏi Thê Nam:
"Anh Nam, bao giờ em mới được đi khoe với người ta đây?"
Thê Nam: "......" Cậu bây giờ đã khoe thấy rõ rồi đấy.
Triều Ngạn Ninh mời mấy người bạn của mình. Lâm Tử Minh vừa hay cũng đang ở Cảng Thành nên Thê Nam gọi tới. Triều Ngạn Ninh cũng mời cả Thiệu Hoa.
Thiệu Hoa còn chưa đến, Đường Cát và bạn gái thì không cần giới thiệu nữa, lần trước ở quốc lộ 318 nhóm Lâm Tử Minh đã gặp rồi. Lâm Tử Minh vẫn giữ liên lạc với Thê Nam, còn thường gửi cho anh vài bức ảnh đi phượt, coi như cũng quen biết cả.
Mấy người còn lại mà Thê Nam chưa gặp bao giờ, Triều Ngạn Ninh lần lượt giới thiệu với anh.
"Tống Trạch Dương, trước khi vào giới giải trí tụi em đã quen nhau rồi, bây giờ là nghệ sĩ của công ty."
Là gương mặt quen, Thê Nam nhận ra.
"Đây là Đồng Hải."
Người này là cánh tay đắc lực bên cạnh chú Ba, mỗi lần Triều Ngạn Ninh không có mặt ở công ty thì việc lớn nhỏ đều do Đồng Hải xử lý. Hồi Triều Ngạn Ninh bỏ đi tìm anh trai, Đồng Hải cực kỳ vất vả, mắng Triều Ngạn Ninh không biết bao nhiêu lần, còn buông lời đe dọa nếu cậu không quay về thì hắn cũng sẽ bỏ việc.
"Kha Minh Húc, anh Nam gặp lần đầu nhỉ, cả hai tụi mình đều phải gọi là anh Húc đó."
Kha Minh Húc là cháu trai của chú Cảnh, lớn tuổi hơn cả Thê Nam và Triều Ngạn Ninh. Sống ở nước ngoài quanh năm, vừa mới về nước hôm qua, chú Cảnh đã nhắc với Thê Nam từ trước.
Thê Nam lần lượt chào hỏi từng người, Kha Minh Húc biết đôi chút chuyện giữa Triều Ngạn Ninh và Thê Nam nên cố ý cười hỏi Triều Ngạn Ninh: "Ngạn Ninh, cậu còn chưa giới thiệu đàng hoàng với tụi này đấy, rốt cuộc hai người là quan hệ gì vậy?"
Anh ta vừa dứt lời, cửa phòng mở ra, Thiệu Hoa bước vào. Triều Ngạn Ninh nắm lấy tay Thê Nam giơ lên: "Không có gì để nói, là người yêu tôi."
... Lại chiêu này nữa.
Đường Cát và bạn gái liếc mắt nhìn nhau, thật sự không ngờ, anh Triều của hắn đã cưa đổ người ta rồi.
Đường Cát nháy mắt ra hiệu với Triều Ngạn Ninh: Trong khoảng thời gian em vắng mặt, rốt cuộc đã bỏ lỡ những gì?
Triều Ngạn Ninh không thèm để ý đến vẻ mặt ngỡ mình bỏ lỡ kịch hay của Đường Cát. Bởi vì dưới gầm bàn, Thê Nam vừa giẫm cho cậu một cú. Cậu đau tới mức khom lưng xuống, nhưng cũng nhờ đó mà có cớ nghiêng người sát lại gần Thê Nam hơn.
Trước khi đến đây, Thê Nam không hề biết Triều Ngạn Ninh còn gọi cả Thiệu Hoa. Mọi thứ đều nối tiếp nhau, Triều Ngạn Ninh là cố ý.
Đã có một lần như vậy rồi thì về sau, chỉ cần có mặt Thiệu Hoa anh cũng bắt buộc phải là "người yêu của Triều Ngạn Ninh".
Không nhận cũng phải nhận.
Cả bàn tiệc đều là người thân thiết với Triều Ngạn Ninh, uống qua hai vòng rượu Thê Nam cũng đã làm quen hết. Chủ đề trò chuyện đủ kiểu trên trời dưới biển, nói gì Thê Nam cũng có thể góp chuyện vài câu.
Triều Ngạn Ninh suốt cả buổi đều rất ân cần, liên tục gắp thức ăn cho Thê Nam, còn đỡ giùm anh không ít rượu.
Mọi người bắt đầu tò mò về chuyện giữa hai người. Tống Trạch Dương hỏi thẳng vào chi tiết, và tất nhiên toàn bộ đều là Triều Ngạn Ninh trả lời.
"Vậy hai người bắt đầu từ lúc nào?" Tống Trạch Dương hỏi.
Triều Ngạn Ninh: "Mới ở bên nhau."
Mới ở bên nhau, đương nhiên là lúc ngọt ngào nhất, ngay cả Đường Cát và bạn gái cũng không tình tứ bằng hai người này. Cả căn phòng tràn ngập cái mùi chua lè của tình yêu.
Tống Trạch Dương và Đồng Hải đều còn độc thân, bị hai người họ làm cho ghen tỵ không chịu được. Đồng Hải dạo trước cắm đầu tăng ca, cực khổ làm việc lâu như vậy chỉ để dành thời gian cho Triều Ngạn Ninh đi theo đuổi người ta. Thế mà Triều Ngạn Ninh theo đuổi thành công rồi lại chẳng nói với mình một câu.
Đồng Hải nói Triều Ngạn Ninh chơi không đẹp, rót rượu cho cậu mấy lần. Triều Ngạn Ninh cũng không từ chối, cứ rót là uống.
Dù không ai bị chuốc say nhưng không khí đã lên, ai nấy đều uống không ít.
Dù rằng mối quan hệ kia chỉ là giả vờ, nhưng suốt buổi tối hôm đó, Thê Nam vẫn thấy rất thoải mái. Có người gắp món cho, có người chắn rượu giúp, cần khăn giấy thì Triều Ngạn Ninh lập tức rút ra đưa tận tay.
Chỉ là tay của Triều Ngạn Ninh hơi sát, còn hay nắm tay anh, đũa trên bàn bị cậu làm rơi mấy lần.
Phục vụ phải đến thay đũa hai lần, về sau dứt khoát đặt hẳn vài đôi ngay bên cạnh, để mặc họ làm rơi bao nhiêu cũng vẫn có để dùng.
Dưới gầm bàn, chân của Triều Ngạn Ninh bị Thê Nam giẫm cho mấy lần đến là khổ. Nhưng cậu vẫn không dừng lại, cứ nghịch Thê Nam mãi.
Có lần bị giẫm đau quá, cậu nghiêng người ghé sát tai Thê Nam thì thầm cầu xin: "Anh ơi, em bị anh giẫm sưng chân luôn rồi, nhẹ chân chút, nha..."
Thê Nam uống không ít, nhưng anh thuộc dạng uống bao nhiêu cũng không đỏ mặt. Người ngoài nhìn không ra, chỉ có Triều Ngạn Ninh ngồi gần mới nhìn kỹ ánh mắt Thê Nam có phần mơ màng.
Chỉ một chút mơ hồ thôi, nhưng lại mang theo một cảm giác lấp lánh khó gọi tên. Như đêm mưa vừa dứt, đọng lại một tầng hơi ẩm mong manh, phủ thêm một lớp ẩm ướt mỏng manh.
Thê Nam cũng nghiêng người về phía Triều Ngạn Ninh, đôi mắt hơi mơ hồ nhìn cậu nói: "Đáng đời, em chịu đi."
"Được thôi," Triều Ngạn Ninh cười ngả người vào ghế, ánh mắt chưa từng rời khỏi gương mặt Thê Nam, "Em chịu hết."
Thiệu Hoa ngồi bên cạnh nhìn hai người họ tình tứ, lặng lẽ nâng ly một hơi uống cạn.
Điện thoại đặt trên bàn của Thê Nam sáng lên, Triều Ngạn Ninh liếc nhìn trước, rồi dùng khuỷu tay chạm nhẹ anh nhắc: "Là bà ngoại gọi."
Thê Nam thu lại dòng suy nghĩ đang lơ đãng, cầm điện thoại đứng dậy nói một câu "xin phép" với mọi người rồi rời bàn ra ngoài nghe điện thoại.
Khi vòng ra sau lưng Triều Ngạn Ninh để rời đi, cậu khẽ đưa tay nắm lấy cổ tay đang buông thõng của Thê Nam. Đầu ngón tay lướt nhẹ qua mặt trong cổ tay anh, rồi mới chậm rãi buông ra như thể kéo theo vài sợi tơ mảnh vô hình, vương vấn chẳng rời.
Kha Minh Húc nhìn thấy, nâng ly cụng một cái với cậu: "Chúc mừng nhé."
"Cảm ơn anh Húc."
Thê Nam gọi xong cho bà ngoại, tiện thể đi vào nhà vệ sinh rửa tay. Lúc anh đang rửa tay thì Thiệu Hoa cũng bước vào.
Thiệu Hoa gật đầu với Thê Nam qua gương, nhưng không vào hẳn, chỉ đứng ở cửa đợi.
Thê Nam biết rõ, Thiệu Hoa cố ý đợi mình.
Tối nay là "sân nhà" của anh, uống không ít, vậy mà dáng đi vẫn vững vàng, lời nói rõ ràng, nhìn qua còn chẳng nhận ra là đã uống rượu.
Còn Thiệu Hoa thì tửu lượng không cao, lúc này mặt mũi và cổ đều đỏ bừng, mùi rượu nồng nặc, ánh mắt cũng lộ rõ vẻ lơ mơ, thiếu tỉnh táo.
Hơi thở của Thiệu Hoa có phần nặng nề. Nhìn Thê Nam lau khô tay, anh ta rút bật lửa và bao thuốc trong túi ra: "Anh Thê, ra ngoài hút điếu thuốc chứ?"
Thê Nam dừng chân ở cửa, cuối cùng vẫn nhận lấy điếu thuốc, cùng Thiệu Hoa xuống vườn hoa tầng một.
Vì vừa mới mưa xong nên bãi cỏ ngoài trời vẫn còn ướt sũng. Thiệu Hoa châm thuốc cho Thê Nam. Anh nheo mắt hút một hơi, đầu thuốc đỏ rực dần lên.
Thê Nam chủ động lên tiếng: "Tối nay thấy cậu ăn không nhiều, tiếp đãi không chu đáo rồi."
Thiệu Hoa rít một hơi thuốc: "Là tôi không có khẩu vị, ăn không vô."
Lời lẽ thẳng thừng, chẳng buồn khách sáo lấy một câu. Bình thường nếu gặp tình huống này thì Thê Nam sẽ tìm chuyện gợi lại bầu không khí, nhưng lần này anh thật sự không biết nên mở lời từ đâu. Huống hồ rượu uống cũng không ít, nên anh chỉ im lặng hút thuốc.
Cuối cùng vẫn là Thiệu Hoa không nhịn được: "Tôi không ngờ Ngạn Ninh lại cố chấp với anh như vậy."
Lại kéo sang chuyện Triều Ngạn Ninh. Mối quan hệ giữa anh và Triều Ngạn Ninh là giả. Mà cái giả vờ này lại bắt nguồn từ tên Thiệu Hoa. Thê Nam có thể cảm nhận được sự thù địch trong lời nói của hắn ta, mà sau vài chén rượu thì cảm giác này lại càng lộ rõ hơn.
"Cậu Thiệu, cậu muốn nói gì?" Thê Nam vẫn mỉm cười.
Thiệu Hoa hỏi thẳng: "Nghe nói anh ly hôn rồi?"
Câu hỏi ấy rõ ràng đã vượt quá giới hạn. Thê Nam và Thiệu Hoa vốn không thân, chẳng đến lượt hắn ta được hỏi chuyện đời tư của anh. Nhưng Thê Nam vẫn bình thản trả lời:
"Đúng vậy, tôi vừa ly hôn xong."
Thiệu Hoa hít một hơi thật sâu, rít thuốc liên tục đến tận đầu lọc. Đầu ngón tay vẫn kẹp lấy điếu thuốc đã cháy gần hết, đôi mắt hoe đỏ nhìn anh chằm chằm: "Vừa ly hôn đã ở bên Triều Ngạn Ninh, anh làm cách nào vậy? Không gián đoạn chút nào à?"
Cả buổi tối uống bao nhiêu cũng chẳng sao, vậy mà giờ chỉ vài hơi thuốc lại nghẹn nơi cổ họng, tắc lại trong lồng ngực. Cảm giác ấy khiến Thê Nam bức bối như vừa bị ai đấm một cú chẳng rõ nguyên do, kéo theo một ngọn lử âm ỉ bùng lên xộc thẳng tới đỉnh đầu.
Nếu là trước kia, Thiệu Hoa vừa là bạn của Triều Ngạn Ninh, vừa là đối tác làm ăn, Thê Nam hoàn toàn có thể mắt nhắm mắt mở cho qua. Coi như hắn ta uống say nói bậy, mình chỉ cần quay lại bàn tiệc, sau này không cần dây dưa gì thêm là được.
Nhưng hôm nay Thê Nam không muốn nhịn, đến diễn cũng không muốn. Anh ném điếu thuốc đang hút dở vào thùng rác cạnh bên, khẽ bật cười:
"Thế nên, cậu Thiệu, chuyện này thì liên quan gì đến cậu? Giữa bọn tôi là chuyện gì, cách tám trăm cây sào cũng chẳng đến lượt cậu lên tiếng."
Góc có lời muốn nói : Giải thích câu "Tám trăm cây sào cũng chẳng đến lượt cậu lên tiếng"
Thành ngữ "" Thành ngữ này có nguồn gốc từ việc sử dụng sào ( – gān zǐ) để đo khoảng cách. Tám trăm sào là một khoảng cách rất xa, và nếu một vật gì đó cách xa đến mức "bắn tám trăm sào cũng không tới" thì có nghĩa là nó rất xa xôi, không thể với tới được, tương tự như hai người không có liên quan gì với nhau.
Tái Hôn - Cửu Lục
Sáng hôm sau, Triều Ngạn Ninh và Thê Nam cùng bước ra khỏi phòng ngủ. Thê Nam liếc cậu một cái chẳng ừ hử gì mà đi thẳng về phía trước.
Mới sáng sớm Triều Ngạn Ninh chẳng hiểu anh làm sao, nhanh chân đuổi theo: "Anh, anh sao thế, ai chọc giận anh à?"
"Không sao cả, đói rồi, xuống lầu giúp chú Ba làm bữa sáng."
Triều Ngạn Ninh véo nhẹ d** tai Thê Nam: "Vậy sao tai anh lại đỏ thế này?"
Giờ thì hay rồi Triều Ngạn Ninh động tay động chân với anh đã thành thói quen. Tay khoác lên vai anh, lúc thì sờ tay anh, lúc thì sờ cổ anh.
Thê Nam hất tay cậu ra: "Ngoan ngoãn một chút đi."
Triều Ngạn Ninh lại cười đuổi theo, không chịu bỏ cuộc, tiếp tục hỏi: "Tai anh lại càng đỏ hơn rồi kìa."
Thê Nam: "......"
Lúc ăn sáng, chú Ba hỏi Thê Nam định tổ chức sinh nhật thế nào. Triều Ngạn Ninh đã từng nhắc qua với với ông vài câu, cậu muốn tổ chức một bữa tiệc lớn.
Vì trong lòng cậu thấy ngột ngạt khó chịu, nên mới muốn có thật nhiều người chứng kiến cậu và Thê Nam đứng cạnh nhau.
Hôm ấy khi Thiệu Hoa tới chơi, Triều Ngạn Ninh cố tình mượn cớ mà tuyên bố Thê Nam là bạn trai của mình. Cậu chẳng cần phải cố ý kể lại, chuyện đó tự khắc sẽ được lan truyền. Mọi người sớm muộn gì cũng biết.
Nhưng Thê Nam chỉ muốn sinh nhật làm đơn giản thôi, đông người quá cũng thấy ngại.
Triều Ngạn Ninh nghe lời anh, quyết định chỉ mời mấy người bạn thân đến ăn một bữa cơm.
Mấy hôm trước, Thê Duệ Tiến và Đàm Mẫn đã hỏi anh có định về nhà vào sinh nhật không, bà ngoại với Phương Diễn cũng hỏi hai lần. Anh trả lời là sẽ ở lại Cảng Thành tổ chức sinh nhật xong rồi mới về. Ngoài chuyến đi Nam Cực sắp tới, từ giờ đến cuối năm anh cũng không định đi đâu chụp ảnh nữa.
Đêm đó anh thật sự rất hoảng khi thấy Triều Ngạn Ninh dùng gối đè lên mình. Anh biết Triều Ngạn Ninh là không muốn anh đi, vậy thì anh sẽ không đi nữa.
Nhưng mấy ngày nay cứ ở bên Triều Ngạn Ninh, lòng anh lại rối như tơ vò. Một cảm giác rối ren không thể diễn tả, cũng không thể lý giải.
Thê Nam rầu rĩ gãi đầu.
Hôm sinh nhật anh, Cảng Thành đổ một trận mưa. Chỉ cần bước ra ngoài, người và mặt lúc nào cũng ẩm ướt.
Nhiệt độ hạ xuống một chút, buổi tối có hơi lạnh. Thê Nam mặc chiếc áo khoác hôm đó Triều Ngạn Ninh dùng để trùm lên mặt mình.
Sau hôm đó anh lấy lại cà vạt và áo khoác của mình. Triều Ngạn Ninh còn trắng trợn đến hỏi anh có phải lấy áo khoác và cà vạt không.
"Đính chính một chút, đó là áo khoác và cà vạt của anh," Thê Nam nói từng chữ một, vô cùng nghiêm túc, "Em muốn thì tự đi mà mua, hoặc anh mua cho cũng được."
Câu nói ấy giúp anh tự mình xoá đi chút lúng túng và ngại ngùng trong lòng. Nhưng anh không biết, trong lòng Triều Ngạn Ninh lại chỉ thấy tiếc. Cậu còn âm thầm nghiến răng mấy lần, thầm nghĩ sau này phải tìm cơ hội lấy thêm vài món từ chỗ Thê Nam.
Bữa trưa bốn người trong nhà ăn cùng nhau. Buổi tối thì tổ chức tiệc ngay tại khách sạn của chú Cảnh.
Chú Ba và chú Cảnh nói buổi tối sẽ không tham dự tiệc cùng đám trẻ. Dù gì họ cũng là người lớn trong nhà, nếu đến sẽ khiến tụi nhỏ thấy ngại, chắc chắn chơi không thoải mái.
Chú Ba và chú Cảnh trước giờ luôn tặng quà sinh nhật rất thực tế. Lần này mỗi người tặng Thê Nam một phong bao lì xì thật to, loại bao kích cỡ lớn, nhét đầy tiền, dày đến mức căng phồng.
Chú Ba nhét thẳng hai phong bao vào tay Thê Nam: "Sinh nhật của Triều Ngạn Ninh, hai chú cũng không biết nên mua gì, cứ cho bao lì xì luôn. Cháu cũng giống như nó thôi."
"Cảm ơn chú Ba, cảm ơn chú Cảnh."
Món quà của Triều Ngạn Ninh là một chiếc máy ảnh Leica bản sưu tầm. Cậu đấu giá được tại buổi đấu giá. Lúc Thê Nam nhận lấy, sợ làm rơi nên hai tay ôm chặt mấy tiếng liền. Anh thật sự rất thích.
–
Buổi tối Đường Cát dẫn bạn gái đến, hai người nắm tay nhau suốt dọc đường. Cô gái khá hoạt bát, vừa vào sảnh đã nhìn thấy họ. Đường Cát nắm tay bạn gái bước tới chào.
"Anh Triều, anh Nam" Đường Cát khoác vai bạn gái, hiếm khi nghiêm túc, "Đây là bạn gái em, tên A San."
"Anh Triều, anh Nam." A San gật đầu chào họ.
Triều Ngạn Ninh và Thê Nam cũng gật đầu đáp lại. Có vẻ trước đó Đường Cát đã kể gì đó với bạn gái mình, ánh mắt A San khi nhìn họ đầy vẻ háo hức kiểu muốn hóng chuyện.
Triều Ngạn Ninh và Thê Nam đi phía trước, vẫn có thể nghe thấy hai người phía sau thì thầm "Anh Triều vẫn chưa theo đuổi được anh Nam à?" A San hỏi.
"Chắc là chưa," Đường Cát nói, "Nếu theo đuổi được rồi thì anh Triều kiểu gì cũng khoe với anh cả ngày."
Triều Ngạn Ninh chẳng chịu bỏ qua bất cứ cơ hội nào, dù chỉ là một câu lướt qua tai cũng không bỏ, ghé sát lại ép giọng xuống hỏi Thê Nam:
"Anh Nam, bao giờ em mới được đi khoe với người ta đây?"
Thê Nam: "......" Cậu bây giờ đã khoe thấy rõ rồi đấy.
Triều Ngạn Ninh mời mấy người bạn của mình. Lâm Tử Minh vừa hay cũng đang ở Cảng Thành nên Thê Nam gọi tới. Triều Ngạn Ninh cũng mời cả Thiệu Hoa.
Thiệu Hoa còn chưa đến, Đường Cát và bạn gái thì không cần giới thiệu nữa, lần trước ở quốc lộ 318 nhóm Lâm Tử Minh đã gặp rồi. Lâm Tử Minh vẫn giữ liên lạc với Thê Nam, còn thường gửi cho anh vài bức ảnh đi phượt, coi như cũng quen biết cả.
Mấy người còn lại mà Thê Nam chưa gặp bao giờ, Triều Ngạn Ninh lần lượt giới thiệu với anh.
"Tống Trạch Dương, trước khi vào giới giải trí tụi em đã quen nhau rồi, bây giờ là nghệ sĩ của công ty."
Là gương mặt quen, Thê Nam nhận ra.
"Đây là Đồng Hải."
Người này là cánh tay đắc lực bên cạnh chú Ba, mỗi lần Triều Ngạn Ninh không có mặt ở công ty thì việc lớn nhỏ đều do Đồng Hải xử lý. Hồi Triều Ngạn Ninh bỏ đi tìm anh trai, Đồng Hải cực kỳ vất vả, mắng Triều Ngạn Ninh không biết bao nhiêu lần, còn buông lời đe dọa nếu cậu không quay về thì hắn cũng sẽ bỏ việc.
"Kha Minh Húc, anh Nam gặp lần đầu nhỉ, cả hai tụi mình đều phải gọi là anh Húc đó."
Kha Minh Húc là cháu trai của chú Cảnh, lớn tuổi hơn cả Thê Nam và Triều Ngạn Ninh. Sống ở nước ngoài quanh năm, vừa mới về nước hôm qua, chú Cảnh đã nhắc với Thê Nam từ trước.
Thê Nam lần lượt chào hỏi từng người, Kha Minh Húc biết đôi chút chuyện giữa Triều Ngạn Ninh và Thê Nam nên cố ý cười hỏi Triều Ngạn Ninh: "Ngạn Ninh, cậu còn chưa giới thiệu đàng hoàng với tụi này đấy, rốt cuộc hai người là quan hệ gì vậy?"
Anh ta vừa dứt lời, cửa phòng mở ra, Thiệu Hoa bước vào. Triều Ngạn Ninh nắm lấy tay Thê Nam giơ lên: "Không có gì để nói, là người yêu tôi."
... Lại chiêu này nữa.
Đường Cát và bạn gái liếc mắt nhìn nhau, thật sự không ngờ, anh Triều của hắn đã cưa đổ người ta rồi.
Đường Cát nháy mắt ra hiệu với Triều Ngạn Ninh: Trong khoảng thời gian em vắng mặt, rốt cuộc đã bỏ lỡ những gì?
Triều Ngạn Ninh không thèm để ý đến vẻ mặt ngỡ mình bỏ lỡ kịch hay của Đường Cát. Bởi vì dưới gầm bàn, Thê Nam vừa giẫm cho cậu một cú. Cậu đau tới mức khom lưng xuống, nhưng cũng nhờ đó mà có cớ nghiêng người sát lại gần Thê Nam hơn.
Trước khi đến đây, Thê Nam không hề biết Triều Ngạn Ninh còn gọi cả Thiệu Hoa. Mọi thứ đều nối tiếp nhau, Triều Ngạn Ninh là cố ý.
Đã có một lần như vậy rồi thì về sau, chỉ cần có mặt Thiệu Hoa anh cũng bắt buộc phải là "người yêu của Triều Ngạn Ninh".
Không nhận cũng phải nhận.
Cả bàn tiệc đều là người thân thiết với Triều Ngạn Ninh, uống qua hai vòng rượu Thê Nam cũng đã làm quen hết. Chủ đề trò chuyện đủ kiểu trên trời dưới biển, nói gì Thê Nam cũng có thể góp chuyện vài câu.
Triều Ngạn Ninh suốt cả buổi đều rất ân cần, liên tục gắp thức ăn cho Thê Nam, còn đỡ giùm anh không ít rượu.
Mọi người bắt đầu tò mò về chuyện giữa hai người. Tống Trạch Dương hỏi thẳng vào chi tiết, và tất nhiên toàn bộ đều là Triều Ngạn Ninh trả lời.
"Vậy hai người bắt đầu từ lúc nào?" Tống Trạch Dương hỏi.
Triều Ngạn Ninh: "Mới ở bên nhau."
Mới ở bên nhau, đương nhiên là lúc ngọt ngào nhất, ngay cả Đường Cát và bạn gái cũng không tình tứ bằng hai người này. Cả căn phòng tràn ngập cái mùi chua lè của tình yêu.
Tống Trạch Dương và Đồng Hải đều còn độc thân, bị hai người họ làm cho ghen tỵ không chịu được. Đồng Hải dạo trước cắm đầu tăng ca, cực khổ làm việc lâu như vậy chỉ để dành thời gian cho Triều Ngạn Ninh đi theo đuổi người ta. Thế mà Triều Ngạn Ninh theo đuổi thành công rồi lại chẳng nói với mình một câu.
Đồng Hải nói Triều Ngạn Ninh chơi không đẹp, rót rượu cho cậu mấy lần. Triều Ngạn Ninh cũng không từ chối, cứ rót là uống.
Dù không ai bị chuốc say nhưng không khí đã lên, ai nấy đều uống không ít.
Dù rằng mối quan hệ kia chỉ là giả vờ, nhưng suốt buổi tối hôm đó, Thê Nam vẫn thấy rất thoải mái. Có người gắp món cho, có người chắn rượu giúp, cần khăn giấy thì Triều Ngạn Ninh lập tức rút ra đưa tận tay.
Chỉ là tay của Triều Ngạn Ninh hơi sát, còn hay nắm tay anh, đũa trên bàn bị cậu làm rơi mấy lần.
Phục vụ phải đến thay đũa hai lần, về sau dứt khoát đặt hẳn vài đôi ngay bên cạnh, để mặc họ làm rơi bao nhiêu cũng vẫn có để dùng.
Dưới gầm bàn, chân của Triều Ngạn Ninh bị Thê Nam giẫm cho mấy lần đến là khổ. Nhưng cậu vẫn không dừng lại, cứ nghịch Thê Nam mãi.
Có lần bị giẫm đau quá, cậu nghiêng người ghé sát tai Thê Nam thì thầm cầu xin: "Anh ơi, em bị anh giẫm sưng chân luôn rồi, nhẹ chân chút, nha..."
Thê Nam uống không ít, nhưng anh thuộc dạng uống bao nhiêu cũng không đỏ mặt. Người ngoài nhìn không ra, chỉ có Triều Ngạn Ninh ngồi gần mới nhìn kỹ ánh mắt Thê Nam có phần mơ màng.
Chỉ một chút mơ hồ thôi, nhưng lại mang theo một cảm giác lấp lánh khó gọi tên. Như đêm mưa vừa dứt, đọng lại một tầng hơi ẩm mong manh, phủ thêm một lớp ẩm ướt mỏng manh.
Thê Nam cũng nghiêng người về phía Triều Ngạn Ninh, đôi mắt hơi mơ hồ nhìn cậu nói: "Đáng đời, em chịu đi."
"Được thôi," Triều Ngạn Ninh cười ngả người vào ghế, ánh mắt chưa từng rời khỏi gương mặt Thê Nam, "Em chịu hết."
Thiệu Hoa ngồi bên cạnh nhìn hai người họ tình tứ, lặng lẽ nâng ly một hơi uống cạn.
Điện thoại đặt trên bàn của Thê Nam sáng lên, Triều Ngạn Ninh liếc nhìn trước, rồi dùng khuỷu tay chạm nhẹ anh nhắc: "Là bà ngoại gọi."
Thê Nam thu lại dòng suy nghĩ đang lơ đãng, cầm điện thoại đứng dậy nói một câu "xin phép" với mọi người rồi rời bàn ra ngoài nghe điện thoại.
Khi vòng ra sau lưng Triều Ngạn Ninh để rời đi, cậu khẽ đưa tay nắm lấy cổ tay đang buông thõng của Thê Nam. Đầu ngón tay lướt nhẹ qua mặt trong cổ tay anh, rồi mới chậm rãi buông ra như thể kéo theo vài sợi tơ mảnh vô hình, vương vấn chẳng rời.
Kha Minh Húc nhìn thấy, nâng ly cụng một cái với cậu: "Chúc mừng nhé."
"Cảm ơn anh Húc."
Thê Nam gọi xong cho bà ngoại, tiện thể đi vào nhà vệ sinh rửa tay. Lúc anh đang rửa tay thì Thiệu Hoa cũng bước vào.
Thiệu Hoa gật đầu với Thê Nam qua gương, nhưng không vào hẳn, chỉ đứng ở cửa đợi.
Thê Nam biết rõ, Thiệu Hoa cố ý đợi mình.
Tối nay là "sân nhà" của anh, uống không ít, vậy mà dáng đi vẫn vững vàng, lời nói rõ ràng, nhìn qua còn chẳng nhận ra là đã uống rượu.
Còn Thiệu Hoa thì tửu lượng không cao, lúc này mặt mũi và cổ đều đỏ bừng, mùi rượu nồng nặc, ánh mắt cũng lộ rõ vẻ lơ mơ, thiếu tỉnh táo.
Hơi thở của Thiệu Hoa có phần nặng nề. Nhìn Thê Nam lau khô tay, anh ta rút bật lửa và bao thuốc trong túi ra: "Anh Thê, ra ngoài hút điếu thuốc chứ?"
Thê Nam dừng chân ở cửa, cuối cùng vẫn nhận lấy điếu thuốc, cùng Thiệu Hoa xuống vườn hoa tầng một.
Vì vừa mới mưa xong nên bãi cỏ ngoài trời vẫn còn ướt sũng. Thiệu Hoa châm thuốc cho Thê Nam. Anh nheo mắt hút một hơi, đầu thuốc đỏ rực dần lên.
Thê Nam chủ động lên tiếng: "Tối nay thấy cậu ăn không nhiều, tiếp đãi không chu đáo rồi."
Thiệu Hoa rít một hơi thuốc: "Là tôi không có khẩu vị, ăn không vô."
Lời lẽ thẳng thừng, chẳng buồn khách sáo lấy một câu. Bình thường nếu gặp tình huống này thì Thê Nam sẽ tìm chuyện gợi lại bầu không khí, nhưng lần này anh thật sự không biết nên mở lời từ đâu. Huống hồ rượu uống cũng không ít, nên anh chỉ im lặng hút thuốc.
Cuối cùng vẫn là Thiệu Hoa không nhịn được: "Tôi không ngờ Ngạn Ninh lại cố chấp với anh như vậy."
Lại kéo sang chuyện Triều Ngạn Ninh. Mối quan hệ giữa anh và Triều Ngạn Ninh là giả. Mà cái giả vờ này lại bắt nguồn từ tên Thiệu Hoa. Thê Nam có thể cảm nhận được sự thù địch trong lời nói của hắn ta, mà sau vài chén rượu thì cảm giác này lại càng lộ rõ hơn.
"Cậu Thiệu, cậu muốn nói gì?" Thê Nam vẫn mỉm cười.
Thiệu Hoa hỏi thẳng: "Nghe nói anh ly hôn rồi?"
Câu hỏi ấy rõ ràng đã vượt quá giới hạn. Thê Nam và Thiệu Hoa vốn không thân, chẳng đến lượt hắn ta được hỏi chuyện đời tư của anh. Nhưng Thê Nam vẫn bình thản trả lời:
"Đúng vậy, tôi vừa ly hôn xong."
Thiệu Hoa hít một hơi thật sâu, rít thuốc liên tục đến tận đầu lọc. Đầu ngón tay vẫn kẹp lấy điếu thuốc đã cháy gần hết, đôi mắt hoe đỏ nhìn anh chằm chằm: "Vừa ly hôn đã ở bên Triều Ngạn Ninh, anh làm cách nào vậy? Không gián đoạn chút nào à?"
Cả buổi tối uống bao nhiêu cũng chẳng sao, vậy mà giờ chỉ vài hơi thuốc lại nghẹn nơi cổ họng, tắc lại trong lồng ngực. Cảm giác ấy khiến Thê Nam bức bối như vừa bị ai đấm một cú chẳng rõ nguyên do, kéo theo một ngọn lử âm ỉ bùng lên xộc thẳng tới đỉnh đầu.
Nếu là trước kia, Thiệu Hoa vừa là bạn của Triều Ngạn Ninh, vừa là đối tác làm ăn, Thê Nam hoàn toàn có thể mắt nhắm mắt mở cho qua. Coi như hắn ta uống say nói bậy, mình chỉ cần quay lại bàn tiệc, sau này không cần dây dưa gì thêm là được.
Nhưng hôm nay Thê Nam không muốn nhịn, đến diễn cũng không muốn. Anh ném điếu thuốc đang hút dở vào thùng rác cạnh bên, khẽ bật cười:
"Thế nên, cậu Thiệu, chuyện này thì liên quan gì đến cậu? Giữa bọn tôi là chuyện gì, cách tám trăm cây sào cũng chẳng đến lượt cậu lên tiếng."
Góc có lời muốn nói : Giải thích câu "Tám trăm cây sào cũng chẳng đến lượt cậu lên tiếng"
Thành ngữ "" Thành ngữ này có nguồn gốc từ việc sử dụng sào ( – gān zǐ) để đo khoảng cách. Tám trăm sào là một khoảng cách rất xa, và nếu một vật gì đó cách xa đến mức "bắn tám trăm sào cũng không tới" thì có nghĩa là nó rất xa xôi, không thể với tới được, tương tự như hai người không có liên quan gì với nhau.
Tái Hôn - Cửu Lục
Đánh giá:
Truyện Tái Hôn - Cửu Lục
Story
Chương 27: Không đến lượt cậu lên tiếng
10.0/10 từ 37 lượt.