Tái Hôn - Cửu Lục
Chương 25: Không phải anh trai, là bạn trai.
94@-
Triều Ngạn Ninh cùng Lại Kiện ra khỏi nhà hàng, bên cạnh Triều Ngạn Ninh là đôi mắt phun lửa của Đường Cát, phía sau Lại Kiện là mấy tên đàn em say bí tỉ.
Thê Nam thấy họ ra, hạ cửa kính xe: "Tiểu Ninh, Đường Cát, giải quyết xong rồi à?"
Thê Nam có thể phân biệt được tâm trạng của Triều Ngạn Ninh như thế nào, nụ cười kia là cười thật hay cười giả.
Tuy Triều Ngạn Ninh khoác vai gã đàn ông bên cạnh, nhưng gã đó tuyệt đối không phải bạn cậu, là kẻ thù thì đúng hơn.
Nghe thấy tiếng, Triều Ngạn Ninh và Lại Kiện đều ngẩng đầu.
Lại Kiện không nhận ra được ngay Triều Ngạn Ninh, nhưng gã lại nhận ra Thê Nam ngay từ cái nhìn đầu tiên. Người ngồi trong xe chính là người trong bức ảnh mà Triều Ngạn Ninh giấu trong ví năm đó.
Khi còn ở sàn đấu ngầm, lúc đầu Triều Ngạn Ninh giấu bức ảnh trong ví rất kĩ, không ai biết cả.
Mãi đến một lần thắng trận, cậu mới lén lấy ảnh ra xem trong phòng. Cậu chăm chú nhìn ảnh đến mức không nghe thấy tiếng bước chân phía sau. Đến khi người kia đứng trước mặt và hỏi trong ảnh là ai, Triều Ngạn Ninh mới giật mình ngẩng đầu. Cậu nhanh chóng cất ảnh vào ví, rồi nói đó là anh trai mình.
"Nhớ anh trai à?"
Triều Ngạn Ninh siết chặt tay vào ghế gỗ, những mảnh dằm đâm vào đầu ngón tay, cậu cũng chẳng thấy đau. Cậu chỉ ngoan cố hỏi lại một lần nữa:
"Nếu tôi đánh đủ 200 trận thì có thể ra ngoài đúng không?"
Trận đó cậu thắng, nhưng đối thủ cũng là một kẻ liều mạng, chẳng từ bất kỳ thủ đoạn nào. Trong sàn đấu ngầm làm gì có quy tắc, càng ra tay độc ác, càng khiến người ta đổ máu, khán giả càng hưng phấn.
Đối thủ hơn cậu ba tuổi, hình thể lẫn sức mạnh đều vượt trội. Hiệp đầu Triều Ngạn Ninh bị đánh tơi bời, hoàn toàn không có đường phản đòn. Phải đến hiệp sau, cậu mới tìm ra điểm yếu và phản công thành công.
Lúc rời sàn đấu, cả khuôn mặt Triều Ngạn Ninh bầm dập xanh tím. Mắt cậu sưng vù chỉ còn lại một khe hở, khóe môi rớm máu, ngay cả nuốt nước miếng cũng chỉ toàn mùi tanh ngọt của máu.
Đêm đó, đa số đều cược đối thủ sẽ thắng. Không ai ngờ con ngựa ô Triều Ngạn Ninh lại lật ngược tình thế, giúp đám người đó thắng lớn. Lại Kiện cười đến híp mắt, vỗ đầu cậu như đang v**t v* một cái máy in tiền: "Đương nhiên là thật rồi. Nói tôi nghe sau khi đánh đủ số trận, cậu muốn làm gì?"
Triều Ngạn Ninh xoay cổ, hất tay đang đặt trên đầu mình ra: "Đi tìm anh tôi."
"Được, chỉ cần cậu đánh đủ hai trăm trận. Cậu sẽ được ra ngoài tìm anh trai."
Mỗi lần nói với Triều Ngạn Ninh, gã đều nói như vậy, miệng thì cười nhưng trên mặt toàn là vẻ chế nhạo. Chế nhạo sự ngu ngốc và ngây thơ của cậu.
Về sau Triều Ngạn Ninh mới hiểu, cho dù cậu có đánh đủ hai trăm trận cũng không thể ra ngoài.
Cậu đã trốn rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng bị Lại Kiện bắt trở lại.
Triều Ngạn Ninh nói người trong tấm ảnh là anh cậu, cậu muốn ra ngoài tìm anh mình.
Lúc đầu Lại Kiện tin thật, cứ tưởng người trong ảnh là anh ruột của cậu, mãi sau này mới nhận ra sự thật.
Anh cái gì? Rõ ràng là người cậu yêu thầm trong lòng.
Thiếu niên càng rướm máu trong tim, thì chấp niệm dành cho người kia lại càng khắc cốt ghi tâm.
Cho nên nếu muốn khống chế Triều Ngạn Ninh, đôi khi chỉ một tấm ảnh đó là đủ.
Lão đại của gã nói, phải cho nó hy vọng, cứ liên tục cho nó hy vọng. Giống như thuần hóa một con chó hoang dữ tợn nhất, không thể cho ăn no, nhưng cũng không thể thiếu đi mùi vị của khúc xương có thể móc được mũi nó.
Lại Kiện uống hơi nhiều, đầu óc tê dại, nghĩ gì nói nấy, giọng điệu khinh khỉnh đầy giễu cợt:
"Được đấy sếp Tổng, cuối cùng cũng ôm được 'anh trai' của cậu về rồi à."
Trong đáy mắt Triều Ngạn Ninh vụt qua một tia sát ý, nụ cười bên môi cũng trở nên sâu hơn, cậu vỗ vai Lại Kiện, khẽ nói:
"Nhờ phúc của sếp Lại, hôm nay tôi không tiễn các anh nữa, sau này chúng ta từ từ ôn chuyện..."
Lại Kiện giật mình, men rượu tỉnh đi phân nửa, hiểu ra mình không nên động đến hai chữ "anh trai" kia. Gã không tin Triều Ngạn Ninh thật sự muốn ôn chuyện gì với mình, nhưng cũng không ngờ đối phương lại chịu để yên ngay lúc này.
Không rõ vì sao, từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy Triều Ngạn Ninh, gã đã thấy sợ. Lại nhớ đến những lời từng có người nói, một khi Triều Ngạn Ninh có cơ hội, cậu nhất định sẽ quay lại, cắn nát, xé nát bọn họ.
Hơn nữa, vừa rồi gã cũng đã biết thân phận của Triều Ngạn Ninh giờ đã hoàn toàn khác xưa. Nếu cậu thật sự muốn ra tay, thì chuyện giẫm chết gã chẳng khác gì đè chết một con kiến.
Trước khi Triều Ngạn Ninh đổi ý, Lại Kiện vội vã kéo theo đám đàn em chuồn mất. Đi được mấy bước còn quay đầu nhìn lại một lần.
Triều Ngạn Ninh và Đường Cát lên xe. Đường Cát vẫn còn tức anh ách, mắng mỏ mãi không thôi, còn không quên quay đầu nhổ hai bãi nước bọt về phía mấy kẻ kia.
Đường Cát ở phía sau chửi một câu trước rồi mới nói: "Một lũ ngu chết tiệt."
Thê Nam quay đầu lại nhìn Đường Cát vẫn đang chửi: "Cậu vừa rồi đánh nhau với bọn họ à?"
"Suýt chút nữa. Bọn nó đông người, định kéo em ra ngoài. Em đập vỡ lọ hoa với mấy cái đĩa trong nhà hàng, bị ông chủ nhà hàng túm lại nên mới không bị chúng lôi ra."
"Tại sao bọn họ lại muốn kéo cậu ra ngoài?" Thê Nam lại hỏi.
"Bọn nó..."
"Đường Cát," Triều Ngạn Ninh ngắt lời hắn, "Tôi đưa cậu về trước."
Đường Cát đang trong cơn tức bị Triều Ngạn Ninh ngắt lời, ánh mắt liếc sang Thê Nam rồi không nói thêm nữa.
Triều Ngạn Ninh lái thêm một đoạn, Đường Cát chỉ vào ngã rẽ phía trước, bảo anh dừng xe ở ven đường. Nhà hắn cách đó một đoạn, hắn tự đi bộ về được.
Hắn sợ nếu ở thêm chút nữa, sẽ buột miệng nói ra những điều không nên nói.
Triều Ngạn Ninh đỗ xe bên đường. Đường Cát mở cửa xuống xe, vẫy tay với hai người họ rồi chạy đi.
"Vẫn chưa đến nhà Đường Cát nhỉ." Thê Nam nhìn Đường Cát chạy dọc theo lề đường, chạy được một lúc vẫn còn thấy bóng dáng hắn.
"Cũng không xa lắm, rẽ vào chỗ kia là đến nhà hắn rồi."
Thê Nam lại quay về chuyện lúc nãy: "Người vừa rồi là ai vậy?"
Triều Ngạn Ninh đạp phanh dừng đèn đỏ ở ngã tư. Cậu quay đầu sang cười toe toét với Thê Nam. Cậu lè lưỡi, đầu lưỡi đẩy vào chỗ vốn dĩ là vị trí răng nanh nhỏ giờ đã là một chiếc răng sứ đều tăm tắp.
"Đám đó chính là những người từng đánh gãy răng nanh nhỏ của em đấy. Anh, anh nói xem có nên đi tìm bác sĩ nha khoa, trồng lại cái răng nanh nhỏ không?"
Thê Nam trước đây thật sự rất thích cái răng nanh nhỏ của cậu. Gương mặt Triều Ngạn Ninh trông có vẻ ngầu, nhưng chiếc răng nanh ấy lại rất dễ thương. Mỗi khi cậu cười, trông hơi ngốc, có chút đáng yêu đầy tính đánh lừa. Vì thế, không cần biết Triều Ngạn Ninh đã làm gì. Chỉ cần cậu cười với anh một cái, chiếc răng nanh nhỏ ấy vừa hiện ra trong mắt là Thê Nam lại không nỡ mắng cậu nặng lời.
Nghe Triều Ngạn Ninh nói xong, Thê Nam cũng đưa đầu lưỡi l**m nhẹ vào đầu răng mình, tự nhiên thấy cả chân răng cũng nhức lên theo.
"Giờ răng vẫn còn tốt, đừng tự làm khổ mình nữa."
"Cái gì cũng nghe anh thật à?" Thê Nam nhìn Triều Ngạn Ninh, nghiêm túc hỏi.
Đèn xanh bật lên, Triều Ngạn Ninh đạp ga chạy qua ngã tư. Cậu không quay đầu nhìn Thê Nam nhưng cũng đáp lại một cách nghiêm túc: "Tất nhiên rồi, cái gì cũng nghe anh."
Thê Nam hỏi thẳng: "Vậy nói thật đi, em có phải đang muốn xử lý cái người lúc nãy không?"
"Ai cơ?" Giọng điệu Triều Ngạn Ninh thản nhiên như không, giống như không biết Thê Nam đang nhắc đến ai.
Thê Nam nhướng mắt nhìn cậu: "Đừng có giả ngu với anh."
Triều Ngạn Ninh mím môi một lúc mới nói: "Em với gã đó đúng là có chút thù oán."
Thê Nam vẫn nhìn cậu: "Tiểu Ninh, đừng để anh phải lo."
Dạo này Triều Ngạn Ninh cứ luẩn quẩn như thế trước mặt anh, nghe Thê Nam nói "đừng để anh phải lo" tim cậu bỗng thấy chua xót.
Từ nhỏ đến lớn, dường như lúc nào cậu cũng làm Thê Nam phải lo lắng.
Cậu đáp: "Em sẽ không để anh phải lo nữa đâu."
–
Triều Ngạn Ninh vừa lái xe vào sân đã thấy một chiếc Cayenne màu xanh lam đậm, chỉ cần nhìn đuôi biển số xe là biết ai tới.
Thê Nam vừa mở cửa xe, chân còn chưa bước xuống, tay đã bị Triều Ngạn Ninh giữ lại.
Anh không hiểu Triều Ngạn Ninh lại lên cơn gì nữa, trừng mắt nhìn cậu một cái: "Làm gì đấy?"
Anh định rút tay về nhưng Triều Ngạn Ninh lại nắm chặt tay anh, cúi đầu ghé sát tai anh nói: "Anh, giúp em một chút, đừng buông tay."
Thê Nam không hiểu, giúp gì mà phải nắm tay? Triều Ngạn Ninh hất cằm về phía chiếc Cayenne kia, ra hiệu là nhà có người tới.
Hai người bước vào cửa đã gặp chị Phương. Chị chào rồi nói với Triều Ngạn Ninh là Thiệu Hoa đến thăm chú Ba và chú Cảnh.
Lúc đổi giày ở cửa, Triều Ngạn Ninh vẫn không buông tay Thê Nam. Thê Nam giằng thế nào cũng không ra. Cứ vừa động đậy là Triều Ngạn Ninh lại ghé tai anh thì thầm "đừng động". Hơi thở nóng hổi của cậu phả vào tai, khiến tai anh cũng bắt đầu ửng đỏ.
Triều Ngạn Ninh đưa anh đến dự tiệc sinh nhật của đạo diễn, trên sân thượng anh nghe thấy có người bàn tán về Triều Ngạn Ninh. Họ nói cậu từng đính hôn với Thiệu Hoa. Anh đã ghi nhớ chuyện đó từ lúc ấy.
Chú Ba và chú Cảnh đang ngồi uống trà cùng nhau. Đối diện họ là một chàng trai trẻ dáng vẻ nho nhã, khí chất xuất chúng, khoảng hai mươi mấy tuổi, tầm tuổi với Triều Ngạn Ninh.
Thấy hai người họ về, cả ba cùng nhìn sang, ánh mắt nhanh chóng dừng lại ở bàn tay đang nắm chặt lấy nhau.
Chú Ba tưởng hai người đã ở bên nhau rồi, nắm tay cũng không có gì lạ: "Về nhanh vậy, đi đâu chơi đấy?"
"Lái xe đi dạo một vòng thôi ạ." Triều Ngạn Ninh vẫn nắm tay Thê Nam, chào Thiệu Hoa: "Thiệu Hoa, anh cũng ở đây à, lâu rồi không gặp."
"Ngạn Ninh, đúng là lâu rồi không gặp."
Thiệu Hoa đứng dậy, ánh mắt rơi vào đôi tay đang nắm chặt của hai người. Dạo này hắn nghe nói bên cạnh Triều Ngạn Ninh có người. Hắn gọi cho cậu mấy lần muốn hẹn ra ngoài ăn cơm, nhưng lần nào Triều Ngạn Ninh cũng từ chối. Thế nên hắn lấy cớ tới thăm chú Ba để đến xem thử.
Hắn ta sợ Triều Ngạn Ninh cố ý tránh mặt nên trước khi đến cũng không báo trước chú Ba và chú Cảnh. Làm vậy tuy có hơi thất lễ, nhưng ít ra hắn cũng đã gặp được người.
Hắn ta theo đuổi Triều Ngạn Ninh bao nhiêu năm, tất nhiên biết Thê Nam là ai. Cuối cùng cũng được tận mắt nhìn thấy người thật, ánh mắt không khỏi dừng lại trên người Thê Nam vài lần.
Thê Nam cao hơn hắn ta lại chẳng mang vẻ đẹp thanh tú, trong mắt mang theo vẻ hoang dã và sức hút mạnh mẽ. Không cần nói gì thêm, chỉ riêng gương mặt kia thôi cũng đã vô cùng cuốn hút, chẳng trách Triều Ngạn bao nhiêu năm rồi vẫn mãi không quên.
"Vị này là?" Thiệu Hoa biết rõ nhưng vẫn giả vờ hỏi.
Triều Ngạn Ninh lắc nhẹ bàn tay đang nắm tay Thê Nam: "Nhìn không ra à? Tất nhiên là người yêu của tôi."
Nghe Triều Ngạn Ninh giới thiệu như thế, Thê Nam vẫn mỉm cười. Móng tay anh khẽ cào vào lòng bàn tay Triều Ngạn Ninh một cái, không quá mạnh, cũng chẳng quá nhẹ, như đang gãi ngứa. Vậy mà lại khiến Triều Ngạn Ninh vui vẻ hẳn lên.
Triều Ngạn Ninh lại giới thiệu tiếp: "Đây là bạn em, Thiệu Hoa, cũng là đối tác làm ăn."
Thê Nam lịch sự đưa tay kia ra: "Chào cậu, tôi là Thê Nam."
Thiệu Hoa tuy không cam lòng nhưng vẫn đưa tay bắt lại: "Thì ra là anh Thê."
"Cậu biết tôi à?"
Thiệu Hoa gật đầu: "Tôi từng nghe đến tên anh rồi, anh trai của Triều Ngạn Ninh."
Triều Ngạn Ninh kéo Thê Nam ngồi xuống bên cạnh chú Ba. Hai người ngồi sát bên nhau, tay vẫn còn nắm chặt, lập tức sửa lại lời hắn ta: "Không phải anh trai, là bạn trai."
Tái Hôn - Cửu Lục
Triều Ngạn Ninh cùng Lại Kiện ra khỏi nhà hàng, bên cạnh Triều Ngạn Ninh là đôi mắt phun lửa của Đường Cát, phía sau Lại Kiện là mấy tên đàn em say bí tỉ.
Thê Nam thấy họ ra, hạ cửa kính xe: "Tiểu Ninh, Đường Cát, giải quyết xong rồi à?"
Thê Nam có thể phân biệt được tâm trạng của Triều Ngạn Ninh như thế nào, nụ cười kia là cười thật hay cười giả.
Tuy Triều Ngạn Ninh khoác vai gã đàn ông bên cạnh, nhưng gã đó tuyệt đối không phải bạn cậu, là kẻ thù thì đúng hơn.
Nghe thấy tiếng, Triều Ngạn Ninh và Lại Kiện đều ngẩng đầu.
Lại Kiện không nhận ra được ngay Triều Ngạn Ninh, nhưng gã lại nhận ra Thê Nam ngay từ cái nhìn đầu tiên. Người ngồi trong xe chính là người trong bức ảnh mà Triều Ngạn Ninh giấu trong ví năm đó.
Khi còn ở sàn đấu ngầm, lúc đầu Triều Ngạn Ninh giấu bức ảnh trong ví rất kĩ, không ai biết cả.
Mãi đến một lần thắng trận, cậu mới lén lấy ảnh ra xem trong phòng. Cậu chăm chú nhìn ảnh đến mức không nghe thấy tiếng bước chân phía sau. Đến khi người kia đứng trước mặt và hỏi trong ảnh là ai, Triều Ngạn Ninh mới giật mình ngẩng đầu. Cậu nhanh chóng cất ảnh vào ví, rồi nói đó là anh trai mình.
"Nhớ anh trai à?"
Triều Ngạn Ninh siết chặt tay vào ghế gỗ, những mảnh dằm đâm vào đầu ngón tay, cậu cũng chẳng thấy đau. Cậu chỉ ngoan cố hỏi lại một lần nữa:
"Nếu tôi đánh đủ 200 trận thì có thể ra ngoài đúng không?"
Trận đó cậu thắng, nhưng đối thủ cũng là một kẻ liều mạng, chẳng từ bất kỳ thủ đoạn nào. Trong sàn đấu ngầm làm gì có quy tắc, càng ra tay độc ác, càng khiến người ta đổ máu, khán giả càng hưng phấn.
Đối thủ hơn cậu ba tuổi, hình thể lẫn sức mạnh đều vượt trội. Hiệp đầu Triều Ngạn Ninh bị đánh tơi bời, hoàn toàn không có đường phản đòn. Phải đến hiệp sau, cậu mới tìm ra điểm yếu và phản công thành công.
Lúc rời sàn đấu, cả khuôn mặt Triều Ngạn Ninh bầm dập xanh tím. Mắt cậu sưng vù chỉ còn lại một khe hở, khóe môi rớm máu, ngay cả nuốt nước miếng cũng chỉ toàn mùi tanh ngọt của máu.
Đêm đó, đa số đều cược đối thủ sẽ thắng. Không ai ngờ con ngựa ô Triều Ngạn Ninh lại lật ngược tình thế, giúp đám người đó thắng lớn. Lại Kiện cười đến híp mắt, vỗ đầu cậu như đang v**t v* một cái máy in tiền: "Đương nhiên là thật rồi. Nói tôi nghe sau khi đánh đủ số trận, cậu muốn làm gì?"
Triều Ngạn Ninh xoay cổ, hất tay đang đặt trên đầu mình ra: "Đi tìm anh tôi."
"Được, chỉ cần cậu đánh đủ hai trăm trận. Cậu sẽ được ra ngoài tìm anh trai."
Mỗi lần nói với Triều Ngạn Ninh, gã đều nói như vậy, miệng thì cười nhưng trên mặt toàn là vẻ chế nhạo. Chế nhạo sự ngu ngốc và ngây thơ của cậu.
Về sau Triều Ngạn Ninh mới hiểu, cho dù cậu có đánh đủ hai trăm trận cũng không thể ra ngoài.
Cậu đã trốn rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng bị Lại Kiện bắt trở lại.
Triều Ngạn Ninh nói người trong tấm ảnh là anh cậu, cậu muốn ra ngoài tìm anh mình.
Lúc đầu Lại Kiện tin thật, cứ tưởng người trong ảnh là anh ruột của cậu, mãi sau này mới nhận ra sự thật.
Anh cái gì? Rõ ràng là người cậu yêu thầm trong lòng.
Thiếu niên càng rướm máu trong tim, thì chấp niệm dành cho người kia lại càng khắc cốt ghi tâm.
Cho nên nếu muốn khống chế Triều Ngạn Ninh, đôi khi chỉ một tấm ảnh đó là đủ.
Lão đại của gã nói, phải cho nó hy vọng, cứ liên tục cho nó hy vọng. Giống như thuần hóa một con chó hoang dữ tợn nhất, không thể cho ăn no, nhưng cũng không thể thiếu đi mùi vị của khúc xương có thể móc được mũi nó.
Lại Kiện uống hơi nhiều, đầu óc tê dại, nghĩ gì nói nấy, giọng điệu khinh khỉnh đầy giễu cợt:
"Được đấy sếp Tổng, cuối cùng cũng ôm được 'anh trai' của cậu về rồi à."
Trong đáy mắt Triều Ngạn Ninh vụt qua một tia sát ý, nụ cười bên môi cũng trở nên sâu hơn, cậu vỗ vai Lại Kiện, khẽ nói:
"Nhờ phúc của sếp Lại, hôm nay tôi không tiễn các anh nữa, sau này chúng ta từ từ ôn chuyện..."
Lại Kiện giật mình, men rượu tỉnh đi phân nửa, hiểu ra mình không nên động đến hai chữ "anh trai" kia. Gã không tin Triều Ngạn Ninh thật sự muốn ôn chuyện gì với mình, nhưng cũng không ngờ đối phương lại chịu để yên ngay lúc này.
Không rõ vì sao, từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy Triều Ngạn Ninh, gã đã thấy sợ. Lại nhớ đến những lời từng có người nói, một khi Triều Ngạn Ninh có cơ hội, cậu nhất định sẽ quay lại, cắn nát, xé nát bọn họ.
Hơn nữa, vừa rồi gã cũng đã biết thân phận của Triều Ngạn Ninh giờ đã hoàn toàn khác xưa. Nếu cậu thật sự muốn ra tay, thì chuyện giẫm chết gã chẳng khác gì đè chết một con kiến.
Trước khi Triều Ngạn Ninh đổi ý, Lại Kiện vội vã kéo theo đám đàn em chuồn mất. Đi được mấy bước còn quay đầu nhìn lại một lần.
Triều Ngạn Ninh và Đường Cát lên xe. Đường Cát vẫn còn tức anh ách, mắng mỏ mãi không thôi, còn không quên quay đầu nhổ hai bãi nước bọt về phía mấy kẻ kia.
Đường Cát ở phía sau chửi một câu trước rồi mới nói: "Một lũ ngu chết tiệt."
Thê Nam quay đầu lại nhìn Đường Cát vẫn đang chửi: "Cậu vừa rồi đánh nhau với bọn họ à?"
"Suýt chút nữa. Bọn nó đông người, định kéo em ra ngoài. Em đập vỡ lọ hoa với mấy cái đĩa trong nhà hàng, bị ông chủ nhà hàng túm lại nên mới không bị chúng lôi ra."
"Tại sao bọn họ lại muốn kéo cậu ra ngoài?" Thê Nam lại hỏi.
"Bọn nó..."
"Đường Cát," Triều Ngạn Ninh ngắt lời hắn, "Tôi đưa cậu về trước."
Đường Cát đang trong cơn tức bị Triều Ngạn Ninh ngắt lời, ánh mắt liếc sang Thê Nam rồi không nói thêm nữa.
Triều Ngạn Ninh lái thêm một đoạn, Đường Cát chỉ vào ngã rẽ phía trước, bảo anh dừng xe ở ven đường. Nhà hắn cách đó một đoạn, hắn tự đi bộ về được.
Hắn sợ nếu ở thêm chút nữa, sẽ buột miệng nói ra những điều không nên nói.
Triều Ngạn Ninh đỗ xe bên đường. Đường Cát mở cửa xuống xe, vẫy tay với hai người họ rồi chạy đi.
"Vẫn chưa đến nhà Đường Cát nhỉ." Thê Nam nhìn Đường Cát chạy dọc theo lề đường, chạy được một lúc vẫn còn thấy bóng dáng hắn.
"Cũng không xa lắm, rẽ vào chỗ kia là đến nhà hắn rồi."
Thê Nam lại quay về chuyện lúc nãy: "Người vừa rồi là ai vậy?"
Triều Ngạn Ninh đạp phanh dừng đèn đỏ ở ngã tư. Cậu quay đầu sang cười toe toét với Thê Nam. Cậu lè lưỡi, đầu lưỡi đẩy vào chỗ vốn dĩ là vị trí răng nanh nhỏ giờ đã là một chiếc răng sứ đều tăm tắp.
"Đám đó chính là những người từng đánh gãy răng nanh nhỏ của em đấy. Anh, anh nói xem có nên đi tìm bác sĩ nha khoa, trồng lại cái răng nanh nhỏ không?"
Thê Nam trước đây thật sự rất thích cái răng nanh nhỏ của cậu. Gương mặt Triều Ngạn Ninh trông có vẻ ngầu, nhưng chiếc răng nanh ấy lại rất dễ thương. Mỗi khi cậu cười, trông hơi ngốc, có chút đáng yêu đầy tính đánh lừa. Vì thế, không cần biết Triều Ngạn Ninh đã làm gì. Chỉ cần cậu cười với anh một cái, chiếc răng nanh nhỏ ấy vừa hiện ra trong mắt là Thê Nam lại không nỡ mắng cậu nặng lời.
Nghe Triều Ngạn Ninh nói xong, Thê Nam cũng đưa đầu lưỡi l**m nhẹ vào đầu răng mình, tự nhiên thấy cả chân răng cũng nhức lên theo.
"Giờ răng vẫn còn tốt, đừng tự làm khổ mình nữa."
"Cái gì cũng nghe anh thật à?" Thê Nam nhìn Triều Ngạn Ninh, nghiêm túc hỏi.
Đèn xanh bật lên, Triều Ngạn Ninh đạp ga chạy qua ngã tư. Cậu không quay đầu nhìn Thê Nam nhưng cũng đáp lại một cách nghiêm túc: "Tất nhiên rồi, cái gì cũng nghe anh."
Thê Nam hỏi thẳng: "Vậy nói thật đi, em có phải đang muốn xử lý cái người lúc nãy không?"
"Ai cơ?" Giọng điệu Triều Ngạn Ninh thản nhiên như không, giống như không biết Thê Nam đang nhắc đến ai.
Thê Nam nhướng mắt nhìn cậu: "Đừng có giả ngu với anh."
Triều Ngạn Ninh mím môi một lúc mới nói: "Em với gã đó đúng là có chút thù oán."
Thê Nam vẫn nhìn cậu: "Tiểu Ninh, đừng để anh phải lo."
Dạo này Triều Ngạn Ninh cứ luẩn quẩn như thế trước mặt anh, nghe Thê Nam nói "đừng để anh phải lo" tim cậu bỗng thấy chua xót.
Từ nhỏ đến lớn, dường như lúc nào cậu cũng làm Thê Nam phải lo lắng.
Cậu đáp: "Em sẽ không để anh phải lo nữa đâu."
–
Triều Ngạn Ninh vừa lái xe vào sân đã thấy một chiếc Cayenne màu xanh lam đậm, chỉ cần nhìn đuôi biển số xe là biết ai tới.
Thê Nam vừa mở cửa xe, chân còn chưa bước xuống, tay đã bị Triều Ngạn Ninh giữ lại.
Anh không hiểu Triều Ngạn Ninh lại lên cơn gì nữa, trừng mắt nhìn cậu một cái: "Làm gì đấy?"
Anh định rút tay về nhưng Triều Ngạn Ninh lại nắm chặt tay anh, cúi đầu ghé sát tai anh nói: "Anh, giúp em một chút, đừng buông tay."
Thê Nam không hiểu, giúp gì mà phải nắm tay? Triều Ngạn Ninh hất cằm về phía chiếc Cayenne kia, ra hiệu là nhà có người tới.
Hai người bước vào cửa đã gặp chị Phương. Chị chào rồi nói với Triều Ngạn Ninh là Thiệu Hoa đến thăm chú Ba và chú Cảnh.
Lúc đổi giày ở cửa, Triều Ngạn Ninh vẫn không buông tay Thê Nam. Thê Nam giằng thế nào cũng không ra. Cứ vừa động đậy là Triều Ngạn Ninh lại ghé tai anh thì thầm "đừng động". Hơi thở nóng hổi của cậu phả vào tai, khiến tai anh cũng bắt đầu ửng đỏ.
Triều Ngạn Ninh đưa anh đến dự tiệc sinh nhật của đạo diễn, trên sân thượng anh nghe thấy có người bàn tán về Triều Ngạn Ninh. Họ nói cậu từng đính hôn với Thiệu Hoa. Anh đã ghi nhớ chuyện đó từ lúc ấy.
Chú Ba và chú Cảnh đang ngồi uống trà cùng nhau. Đối diện họ là một chàng trai trẻ dáng vẻ nho nhã, khí chất xuất chúng, khoảng hai mươi mấy tuổi, tầm tuổi với Triều Ngạn Ninh.
Thấy hai người họ về, cả ba cùng nhìn sang, ánh mắt nhanh chóng dừng lại ở bàn tay đang nắm chặt lấy nhau.
Chú Ba tưởng hai người đã ở bên nhau rồi, nắm tay cũng không có gì lạ: "Về nhanh vậy, đi đâu chơi đấy?"
"Lái xe đi dạo một vòng thôi ạ." Triều Ngạn Ninh vẫn nắm tay Thê Nam, chào Thiệu Hoa: "Thiệu Hoa, anh cũng ở đây à, lâu rồi không gặp."
"Ngạn Ninh, đúng là lâu rồi không gặp."
Thiệu Hoa đứng dậy, ánh mắt rơi vào đôi tay đang nắm chặt của hai người. Dạo này hắn nghe nói bên cạnh Triều Ngạn Ninh có người. Hắn gọi cho cậu mấy lần muốn hẹn ra ngoài ăn cơm, nhưng lần nào Triều Ngạn Ninh cũng từ chối. Thế nên hắn lấy cớ tới thăm chú Ba để đến xem thử.
Hắn ta sợ Triều Ngạn Ninh cố ý tránh mặt nên trước khi đến cũng không báo trước chú Ba và chú Cảnh. Làm vậy tuy có hơi thất lễ, nhưng ít ra hắn cũng đã gặp được người.
Hắn ta theo đuổi Triều Ngạn Ninh bao nhiêu năm, tất nhiên biết Thê Nam là ai. Cuối cùng cũng được tận mắt nhìn thấy người thật, ánh mắt không khỏi dừng lại trên người Thê Nam vài lần.
Thê Nam cao hơn hắn ta lại chẳng mang vẻ đẹp thanh tú, trong mắt mang theo vẻ hoang dã và sức hút mạnh mẽ. Không cần nói gì thêm, chỉ riêng gương mặt kia thôi cũng đã vô cùng cuốn hút, chẳng trách Triều Ngạn bao nhiêu năm rồi vẫn mãi không quên.
"Vị này là?" Thiệu Hoa biết rõ nhưng vẫn giả vờ hỏi.
Triều Ngạn Ninh lắc nhẹ bàn tay đang nắm tay Thê Nam: "Nhìn không ra à? Tất nhiên là người yêu của tôi."
Nghe Triều Ngạn Ninh giới thiệu như thế, Thê Nam vẫn mỉm cười. Móng tay anh khẽ cào vào lòng bàn tay Triều Ngạn Ninh một cái, không quá mạnh, cũng chẳng quá nhẹ, như đang gãi ngứa. Vậy mà lại khiến Triều Ngạn Ninh vui vẻ hẳn lên.
Triều Ngạn Ninh lại giới thiệu tiếp: "Đây là bạn em, Thiệu Hoa, cũng là đối tác làm ăn."
Thê Nam lịch sự đưa tay kia ra: "Chào cậu, tôi là Thê Nam."
Thiệu Hoa tuy không cam lòng nhưng vẫn đưa tay bắt lại: "Thì ra là anh Thê."
"Cậu biết tôi à?"
Thiệu Hoa gật đầu: "Tôi từng nghe đến tên anh rồi, anh trai của Triều Ngạn Ninh."
Triều Ngạn Ninh kéo Thê Nam ngồi xuống bên cạnh chú Ba. Hai người ngồi sát bên nhau, tay vẫn còn nắm chặt, lập tức sửa lại lời hắn ta: "Không phải anh trai, là bạn trai."
Tái Hôn - Cửu Lục
Đánh giá:
Truyện Tái Hôn - Cửu Lục
Story
Chương 25: Không phải anh trai, là bạn trai.
10.0/10 từ 37 lượt.