Tái Hôn - Cửu Lục

Chương 21: Dưới gầm bàn quấn lấy nhau

80@-

Triều Ngạn Ninh dắt Thê Nam rời khỏi hội trường bữa tiệc. Cậu biết tối nay anh chẳng ăn uống gì tử tế,  bảo tài xế chở họ tới khu ẩm thực đêm, chọn một quán mì bò kho đơn giản với mấy cái bàn kê ven đường


Hai người ngồi trên ghế nhựa thấp, mỗi người một bát mì bò kho, ăn xì xụp.


Triều Ngạn Ninh lại mua thêm hai ly chè. Ăn xong mì, mỗi người cầm một ly chè vừa đi vừa ăn.


Hết phố lớn lại đến hẻm nhỏ, góc nào khuất cũng đi qua, trên tay luôn có thứ gì đó để ăn. Những món Thê Nam ăn không hết, Triều Ngạn Ninh đều cầm lấy, ăn tiếp.


"Em không thấy bẩn à?" Thê Nam vẫn chưa quen việc Triều Ngạn Ninh tự nhiên nhận lấy đồ anh ăn dở, không thoải mái lắm nên nhắc một câu.


Triều Ngạn Ninh cắn một miếng viên cá còn lại trong bát của Thê Nam, lại lấy chuyện hồi nhỏ ra chặn họng anh:


"Hồi trước anh còn hay ăn đồ em để lại. Lúc nhỏ em ăn ít, bà ngoại sợ em đói nên luôn múc cho em bát cơm to, em ăn không hết là anh ăn nốt. Sau này đến khi em cao vụt lên, anh ăn không hết thì em lại ăn, không thì lãng phí."


Triều Ngạn Ninh cứ hay lấy mấy chuyện thân mật thuở bé để so với chuyện giờ đây đã mang ý nghĩa hoàn toàn khác. Thê Nam không buồn để ý nữa, cậu muốn ăn thì cứ ăn.


Triều Ngạn Ninh dẫn Thê Nam đi loanh quanh khắp phố, hai người đi bộ, tài xế thì lái xe chầm chậm theo sau không gần cũng chẳng xa.


Thỉnh thoảng chú Ba sẽ nhắn tin hỏi tài xế hai người họ đang làm gì. Tài xế chụp một tấm ảnh từ xa, hai người đang vừa đi vừa nói cười rồi gửi cho chú Ba và chú Cảnh.


Chú Ba và chú Cảnh nhìn ảnh xong, đồng thanh nói: "Xứng đôi."


Họ là người đã chứng kiến Triều Ngạn Ninh bước ra từ quãng thời gian u tối kia, cũng biết rõ sự cố chấp trong lòng cậu sâu đến mức nào. Họ đương nhiên hy vọng Triều Ngạn Ninh có thể đạt được điều mình mong muốn.


Nhưng họ cũng nhận ra, sự dịu dàng, săn sóc mà Thê Nam dành cho Triều Ngạn Ninh, chẳng qua chỉ là tình cảm anh em ruột thịt mà thôi.


Ban ngày, thành phố này rợp bóng những toà nhà chọc trời, những con tàu neo nơi cảng phản chiếu cao thấp với những dãy nhà phía xa. Trong nắng, tất cả hiện lên thật êm ả và hài hòa.


Thế nhưng khi đêm buông xuống, nơi đây lại lộ ra một gương mặt khác, âm trầm và mời gọi. Sự hào nhoáng đi cùng tàn tạ, chỗ này yên tĩnh, chỗ kia lại ồn ào. Mỗi một mảng tối trong đêm đều giấu đi hạt mầm đang ngọ nguậy đợi trỗi dậy. Nếu không cẩn thận cúi đầu ngửi lấy một hơi, là si mê, say đắm, tỉnh táo, hay là sa ngã tất cả đều do chính mình lựa chọn.



Cảm giác đó khiến Thê Nam thấy rất khó chịu, như có nước nghẹn trong phổi, đè nặng lên các phế nang, khiến mỗi hơi thở đều không được trọn vẹn.


Triều Ngạn Ninh lúc này vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào cánh cửa lớn của nhà hàng Tây Ban Nha đối diện. Nơi đó trước kia không phải là nhà hàng, mà là một câu lạc bộ cao cấp. Mà dưới lòng đất của câu lạc bộ ấy, chính là một sàn đấu ngầm dành cho thiếu niên, không thấy ánh mặt trời.


Những người đánh nhau trong sàn đấu đó đều là thiếu niên mười tám tuổi trở xuống. Ngày này qua ngày khác, ban đầu vẫn là những đứa trẻ ngơ ngác, đau đớn, thậm chí còn có phần hiền lành, nhưng dần dần trong mắt lại nhuốm đầy sát khí, thấm đẫm máu tanh. Triều Ngạn Ninh cũng không phải ngoại lệ.


Mùi máu tanh và sự hung hăng trên người cậu, chỉ mới vài năm gần đây mới dần bị mài mòn. Không thể nói là đã biến mất, chỉ là bị ép xuống đáy sâu, bị cậu giấu đi thật sâu.


Nhưng cái đêm mất kiểm soát với Thê Nam ấy, cảm xúc điên cuồng mà cậu từng đè nén suýt nữa đã trào lên, gần như nghiền nát lý trí.


Năm đó khi người phụ trách đầu tiên của sàn đấu quyền bị bắt, gã liều chết chống cự, đả thương hai cảnh sát rồi bị bắn hạ tại chỗ. Người phụ trách thứ hai tên Lại Kiện thì trốn thoát, sau đó tự ra đầu thú và bị kết án mười năm.


Mấy hôm trước, Triều Ngạn Ninh nghe Đường Cát nói Lại Kiện cải tạo tốt trong tù nên được giảm án, tính thời gian thì chắc sắp ra tù rồi.


Không sao cả, cho dù ra ngoài... cũng có thể lại đưa gã vào trong.


"Tiểu Ninh, Tiểu Ninh..."


Thê Nam gọi hai tiếng, Triều Ngạn Ninh mới hoàn hồn. Anh nhìn theo ánh mắt của cậu, xuyên qua dòng người và xe cộ, nhìn về phía nhà hàng Tây Ban Nha đối diện, hỏi:
"Muốn ăn đồ Tây Ban Nha à?"


Triều Ngạn Ninh nhả ra một làn khói, lắc đầu: "Không ăn đâu, không thích vị của nó."


"Vậy mình đi thôi."


Xe đỗ ngay ven đường. Thê Nam cảm nhận được Triều Ngạn Ninh có chút bất ổn trong cảm xúc, anh nói: "Không còn sớm nữa, về ngủ thôi."


Triều Ngạn Ninh đáp một tiếng "Ừ". Vừa hút xong một điếu thuốc, cậu lại muốn hút thêm. Cậu chìa tay xin anh. Thê Nam lập tức đẩy tay cậu ra, không cho.


"Em vừa mới thấy trong túi anh còn nửa bao mà."


Thê Nam rút bao thuốc và bật lửa trong túi ra, ném thẳng vào thùng rác bên cạnh, sau đó chìa hai bàn tay không cho cậu xem:



"Giờ thì hết rồi."



Triều Ngạn Ninh vẫn như mọi khi, bên ngoài cười cười nói nói, trên bàn ăn còn kể mấy câu chuyện cười để mọi người vui vẻ.


Chú Ba và chú Cảnh đều cảm nhận được sự khác thường của cậu, Thê Nam cũng nhận ra điều đó.


Thê Nam chỉ nghĩ là vì chuyện ở ban công hôm đó, hoàn toàn không hề nghĩ đến nhà hàng Tây Ban Nha.


Chuyện ở ban công tối hôm đó cuối cùng vẫn lọt đến tai đạo diễn. Dù sao đó cũng là tiệc sinh nhật của ông ta. Sau khi nghe nói, ông lập tức loại Diệp Văn Thành khỏi vai nam phụ, đổi sang một diễn viên trẻ khác mà ông để ý từ trước, vai diễn này là do người khác ép đưa vào.


Diệp Văn Thành mất vai diễn, quay đầu đi than thở với kim chủ.


Kim chủ của hắn là Tề Hoằng Phú gần đây cũng đang muốn tìm Cố Cảnh để bàn về một dự án công viên giải trí. Ở Cảng Thành, ai mà chẳng biết quan hệ giữa Cố Cảnh và Triều Tam. Nhưng phía Cố Cảnh vẫn chưa từng đồng ý gặp mặt. Còn muốn tiếp cận Triều Tam thì lại càng không có cơ hội, Triều Tam sớm đã lấy lý do dưỡng bệnh để cắt đứt hết các mối xã giao trong giới kinh doanh.


Không còn cách nào khác, Tề Hoằng Phú định đi đường vòng, muốn nhờ Triều Ngạn Ninh để đưa kế hoạch dự án đến tay Cố Cảnh. Nhưng gã còn chưa kịp làm thân với Triều Ngạn Ninh, người của gã đã đi trước một bước đắc tội với cậu, làm hỏng hết mọi chuyện.


Trên giường, nghe tình nhân khóc lóc kể khổ thút thít, Tề Hoằng Phú chẳng hề thương hoa tiếc ngọc, tát mạnh hai cái vào mặt tình nhân ngu ngốc kia. Có mỗi cái mặt mà không có đầu óc, chỉ biết tự tìm đường chết, lập tức đuổi thẳng khỏi giường.


Tề Hoằng Phú không muốn bỏ cuộc. Để chuộc lỗi, gã cố tình sắp xếp một buổi tiệc nhỏ, mời Triều Ngạn Ninh và Thê Nam tham dự.


Trên bàn ăn, Tề Hoằng Phú nói toàn lời hay ý đẹp, nhưng vừa nhắc đến chuyện muốn hợp tác với Cố Cảnh. Triều Ngạn Ninh khéo léo từ chối, nói mình chỉ là con cháu, không chen được vào. Cậu không nói được, mà cũng không nói không, cứ giữ thái độ lửng lơ, khiến người ta phải chờ mong.


Thật ra, dự án hợp tác đó vốn chẳng có gì đặc biệt, việc chú Cảnh rút khỏi công việc chủ yếu là để có thêm thời gian bên chú Ba. Nếu thực sự muốn bàn bạc thật, cũng chẳng cần chú Cảnh phải ra mặt, giờ chỉ cần một câu của Triều Ngạn Ninh là đủ.


Bữa ăn kết thúc mà vẫn chưa có kết quả nên Tề Hoằng Phú bày bàn mạt chược, lôi kéo Triều Ngạn Ninh nói thư giãn một chút, chơi vài ván cho vui.


Trước khi bắt đầu, Triều Ngạn Ninh kéo Thê Nam ra góc hành lang, nói nhỏ:


"Anh cũng thấy rồi đó. Nếu lát nữa em thua, họ Tề kia chắc chắn sẽ nhân cơ hội bắt em mở miệng với chú Cảnh. Cho nên lát nữa em nhất định phải thắng."



Thê Nam vẫn chưa hiểu rõ mấy chuyện mánh khóe trong thương trường, anh nói:


"Nếu không muốn chơi, thì em cứ đi thẳng là được, cần gì phải ép bản thân."


Triều Ngạn Ninh có chút khó xử: "Anh cũng biết, chuyện làm ăn đâu thể chỉ dựa vào cảm xúc cá nhân. Có lúc vẫn phải giữ thể diện. Trước đây nhà họ Tề từng hợp tác với chú Cảnh, em không thể chỉ vì chút nóng nảy của mình mà khiến chú ấy khó xử."


"Vậy giờ tính sao?"


"Lát nữa em sẽ ra hiệu, anh phối hợp đẩy bài cho em."


Thê Nam: "Ra hiệu kiểu gì?"


"Nếu em đá chân anh một cái dưới gầm bàn, thì anh cho em 'Sách'. Đá hai cái thì cho em quân 'Đồng'. Còn đá ba cái thì em cho 'Vạn' nhé!


"...Được."


Thê Nam cũng biết chơi mạt chược một chút. Bà ngoại anh mỗi dịp lễ Tết đều bày bàn trong nhà, tụ họp với mấy bà bạn già đến chơi. Thiếu người thì gọi anh hoặc Phương Ngôn ngồi vào cho đủ.


Để chiều lòng bà ngoại và mấy bà chị em kia, Thê Nam thường cố ý đánh thuận bài cho họ, chuyện "dâng bài" anh làm rất thành thạo.


Chỉ là kỹ thuật đánh bài của anh chỉ đủ để lừa mấy bà cụ, còn để đối phó với mấy tay già đời trong giới làm ăn thì còn non. Nếu Triều Ngạn Ninh có thể ra tín hiệu, thì dễ phối hợp hơn nhiều.


Tại bàn mạt chược, Thê Nam ngồi đối diện Triều Ngạn Ninh, người bên phải anh là Tề Hoằng Phú, bên trái là trợ lý của Tề Hoằng Phú được gọi đến cho đủ người.


Mấy vòng đầu, Triều Ngạn Ninh không ra tín hiệu, không cần Thê Nam dâng bài, đã tự bốc ù hai ván.


Thê Nam vì để tiện cho cậu ra tín hiệu, còn cố tình duỗi chân dưới gầm bàn về phía đối diện.


Từ vòng thứ tư, chân Triều Ngạn Ninh dưới bàn bắt đầu không yên, nhẹ nhàng đá vào bắp chân Thê Nam một cái, giống như gãi ngứa.


Thê Nam hiểu ý, trong đầu nhanh chóng tính bài, đánh ra một con Tam Sách. Tề Hoằng Phú là người dưới tay anh, vừa định ăn đã nghe Triều Ngạn Ninh gọi: "Phỗng."



Ngay sau đó, Triều Ngạn Ninh lại đá nhẹ hai cái vào mắt cá chân của Thê Nam, anh đánh ra một con Lục Đồng. Dưới tay định "phỗng", thì Triều Ngạn Ninh đã đẩy bài, ù luôn.


Ván bài đánh đến nửa chừng, chân của Triều Ngạn Ninh không chỉ dừng lại ở đá nhẹ, mà gần như mũi chân cậu chưa từng rời khỏi bắp chân của Thê Nam. Lúc cần thì cậu cọ một cái, lúc không cần thì cứ dán chặt lấy không buông.


Giữa chừng Thê Nam muốn rút chân về một chút. Bởi vì chân Triều Ngạn Ninh cứ dán lấy bắp chân anh mãi, khiến anh không thể tập trung đánh bài được.


Nhưng anh lùi một phần, chân Triều Ngạn Ninh lại đuổi một phần; anh lùi hai phần, cậu theo hai phần.


Thê Nam hết cách, không rút nữa. Triều Ngạn Ninh thì tâm trạng đang tốt, dưới gầm bàn mũi chân cậu men theo ống quần tây, khẽ cọ nhẹ mặt trong bắp chân Thê Nam vài cái.


Động tác này quá sai, quá đỗi ám muội, khiến lưng Thê Nam cứng đờ, cả người lập tức ngồi ngay ngắn lại. Anh ngẩng đầu nhìn Triều Ngạn Ninh ở đối diện, trong lòng còn tự hỏi không phải bảo là đá một cái, hai cái, ba cái sao? Giờ cứ cọ cọ vào chân anh là có ý gì?


Mà Triều Ngạn Ninh lại chẳng hề nhìn anh lấy một cái, khuôn mặt tỉnh bơ, ánh mắt chuyên chú vào bài, ra vẻ như dưới gầm bàn chẳng hề xảy ra chuyện gì cả.


Thê Nam bị cậu trêu đến rối loạn cả tâm trí, không còn để tâm vào ván bài nữa.


Cuối cùng anh cũng nhìn ra, Tề Hoằng Phú bây giờ đang có việc cần nhờ, tất nhiên sẽ ra sức chiều chuộng nhân vật chính được mời đến hôm nay. Triều Ngạn Ninh muốn thế nào thì theo thế ấy, làm gì cũng được. Có ai thật sự dám thắng cậu đâu?


Một bàn bốn người, đã có đến ba người thả bài cho Triều Ngạn Ninh.


Thê Nam trong lòng bốc hỏa, cái đồ nhóc con chết tiệt kia rõ ràng cố tình. Anh thật sự muốn rút chân lại hẳn.


Triều Ngạn Ninh cảm giác được Thê Nam muốn rút chân về, dứt khoát vòng chân quấn chặt lấy mắt cá anh, đầu ngón chân móc đến mức anh không thể nhúc nhích nổi.


Hai người cứ giằng co dưới gầm bàn, động tác lớn đến mức làm chạm vào hai người còn lại.


Tề Hoằng Phú thì không lên tiếng, nhưng người trợ lý ngồi đối diện lại không tinh ý, còn mở miệng hỏi: "Ai đá tôi vậy?"


"Xin lỗi..." Lời xin lỗi trong miệng Triều Ngạn Ninh chẳng có chút thành ý nào, bởi vì chân cậu vẫn còn đang quấn lấy Thê Nam không buông.


Cậu chỉ vào quân 'Yêu Kê' vừa có người đánh ra, cười tươi đến híp cả mắt: "Vừa rồi ai đánh con Yêu Kê ấy nhỉ? Tôi ù rồi..."


Tái Hôn - Cửu Lục
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tái Hôn - Cửu Lục Truyện Tái Hôn - Cửu Lục Story Chương 21: Dưới gầm bàn quấn lấy nhau
10.0/10 từ 37 lượt.
loading...