Tái Hôn - Cửu Lục
Chương 20: Đừng nhìn, đừng nghe...
101@-
Ngay lúc Thê Nam định từ chối thì Triều Ngạn Ninh đã mở miệng trước anh, nói:
"Anh đừng vội từ chối em, lỡ như tụi mình thành đôi thì sao."
Triều Ngạn Ninh lại khôi phục bộ dạng cà lơ phất phơ như trước, nói như đang đùa giỡn, nhưng Thê Nam biết cậu nghiêm túc.
Thê Nam vẫn cùng Triều Ngạn Ninh bay đến Cảng Thành, Đường Cát vừa về đã vội vã chạy đi ngay, Triều Ngạn Ninh cho hắn nghỉ phép, lần này hắn có thể chuyên tâm theo đuổi cô gái mình thích rồi.
Thời tiết ở Cảng Thành nóng, Thê Nam vừa xuống máy bay đã cởi áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo thun ngắn tay bên trong.
Triều Ngạn Ninh thuận tay nhận lấy áo khoác trong tay Thê Nam, vắt lên tay mình.
Chú Ba và chú Cảnh nghe nói Triều Ngạn Ninh dẫn Thê Nam trở về, đích thân chuẩn bị cơm nước ở nhà, còn cho tài xế trong nhà đến sân bay đón họ.
Về đến nơi, vừa bước xuống xe, anh còn chưa kịp đặt chân vào cửa thì bên trong đã vọng ra tiếng cãi nhau ầm ĩ.
"Uống hết trà thanh nhiệt này đi."
"Không uống, rốt cuộc em bỏ bao nhiêu vị thuốc Bắc vào đây vậy, đắng muốn chết!"
"Giải nhiệt mà, ngày nào cũng bốc hỏa như anh, mau uống đi."
"Không uống!"
Triều Ngạn Ninh nghe thấy tiếng cãi cọ thì bật cười, nói với Thê Nam:
"Bình thường đó anh, nhà em ngày nào cũng thế, chắc là chú Cảnh lại ép chú Ba uống trà thanh nhiệt. Chú Cảnh tìm đâu được một ông thầy thuốc Đông y, bỏ cả đống vị thuốc vào, miệng thì gọi trà thanh nhiệt, chứ thật ra là thuốc Bắc đấy. Chú ấy cũng bắt em uống, em cũng không thích."
Hai người vừa bước vào cửa, cô giúp việc trong nhà thấy họ liền chào hỏi.
Hôm nay là chú Cảnh vào bếp nấu ăn, bày sẵn một bàn đầy đồ ăn.
Triều Ngạn Ninh giới thiệu với Thê Nam: người mặc áo thun trắng ngồi bên bàn ăn là chú Ba, người đang đeo tạp dề bưng đồ ăn từ trong bếp ra là chú Cảnh.
"Chào chú Ba, chú Cảnh ạ," anh lễ phép chào, đồng thời đặt hộp quà mang theo sang một bên, "Cháu là Thê Nam, không biết hai chú thích gì nên chỉ mua vài món đơn giản."
"Được rồi được rồi, mau lại ngồi," chú Cảnh đặt món ăn lên bàn, gọi họ lại ăn cơm, "Nghe Ngạn Ninh nhắc cháu suốt, giờ cuối cùng cũng được gặp người thật rồi."
Chú Ba ban nãy còn lớn tiếng om sòm, thấy Thê Nam mang theo hộp trà thì lập tức đặt bát trà thanh nhiệt trong tay xuống, cầm hộp trà xanh lên mở ngay:
"Chú thích uống trà xanh loại này nhất, trà xanh này tốt lắm, hôm nay chú không uống trà thanh nhiệt nữa. Chị Phương, pha cho tôi bình trà xanh nhé."
Trên đường đi, Thê Nam đã nghe Triều Ngạn Ninh kể, trong nhà còn có hai người lớn nữa, Chú Ba và chú Cảnh đã đăng ký kết hôn hơn hai mươi năm. Hai người tuy thường xuyên cãi cọ om sòm, nhưng tình cảm rất tốt.
Triều Ngạn Ninh cũng có nhà riêng, nhưng cậu lại thích sống ở nhà. Cậu cảm thấy nhà thì náo nhiệt một chút mới tốt.
Chú Cảnh và chú Ba đều gần năm mươi tuổi, nhưng Thê Nam chẳng nhìn ra tuổi tác trên mặt họ chút nào. Hai người rõ ràng là thuộc kiểu tập luyện lâu năm, cực kỳ biết cách chăm sóc bản thân.
Ông nội của Triều Ngạn Ninh có ba người con trai, con cả là ba của Triều Ngạn Ninh. Khi ấy là đứa đầu tiên, ông bà nội vô cùng cẩn thận. Hai người tuy không học hành nhiều nhưng lại rất để tâm đặt tên cho cháu, còn mời thầy giỏi về tính toán, cuối cùng đặt tên là Triều Minh Sinh, mang ý nghĩa "hướng về ánh sáng mà lớn lên".
Người con thứ hai cũng là con trai, lần này hai ông bà không tìm thầy nữa, đặt tên có phần qua loa, đặt là Triều Thiên.
Đến người con út, vẫn là con trai thì họ càng qua loa hơn, trực tiếp đặt tên là Triều Tam.
Thê Nam nghe mà cười suốt dọc đường, ngay cả tài xế phía trước cũng không nhịn được mà bật cười theo.
Chú Cảnh thấy chú Ba cố tình không muốn uống trà thanh nhiệt, gọi chị Phương đang định đi pha trà lại, bưng bát trà thanh nhiệt đến trước mặt ông:
"Uống xong mới được ăn cơm."
Chú Ba miễn cưỡng nhận lấy bát, miệng lẩm bẩm mấy câu, ngửa đầu uống một ngụm. Chú Cảnh xoay người đi vào bếp, trong bếp còn một nồi canh đang chờ bưng ra.
Chú Cảnh vừa quay đi, chú Ba nhanh tay đổ chỗ nước đen ngòm còn lại vào thùng rác, rồi còn rút vài tờ khăn giấy vo tròn nhét vào, đè lên lớp nước trà vừa đổ, định hủy chứng cứ.
Triều Ngạn Ninh ra dấu miệng với chú Ba: "Con sẽ mách với chú Cảnh."
Chú Ba trợn mắt: "Con thử mách xem."
Thê Nam đứng bên cạnh nhìn mà bật cười, chú Ba với chú Cảnh đều là người rất thú vị. Anh cũng nhận ra hai người thật lòng thương Triều Ngạn Ninh như con ruột. Nghĩ đến mấy năm nay chắc cuộc sống của cậu ấy cũng không tệ.
Trong lúc ăn, chú Ba chú Cảnh thay nhau hỏi han Thê Nam đủ điều, hỏi gia đình anh dạo này thế nào, hỏi công việc có bận không. Nghe anh nói đang rảnh, hai người khăng khăng giữ anh ở lại Cảng Thành chơi lâu hơn chút, vừa giới thiệu đủ món ngon, chỗ chơi hay, lại còn đặc biệt để sẵn tài xế đưa đón cho họ
Tối đến, Thê Nam không ngủ được, Triều Ngạn Ninh gõ cửa phòng anh, còn bưng đến một bát nước đen sì sì, là thuốc bắc chú Cảnh sắc, nói uống trước khi ngủ sẽ giúp an thần, ngủ ngon hơn.
Mấy năm nay giấc ngủ của Triều Ngạn Ninh luôn không tốt, có một thời gian thậm chí suốt đêm không ngủ được. Chú Cảnh đã dắt cậu đi khắp nơi tìm bác sĩ, cuối cùng mới tìm được toa thuốc này, ngày nào cũng tự tay sắc cho cậu uống.
Thê Nam ngửi thấy mùi thuốc bắc, có hơi không muốn uống, nhưng nghĩ đến lòng tốt của chú Cảnh thì lại không nỡ từ chối. Anh cầm bát, ngửa đầu uống cạn. Thuốc đắng đến mức anh nhăn cả mặt.
"Đắng quá..." Thê Nam há miệng thở, vị đắng làm lưỡi trong miệng anh không biết phải đặt ở đâu mới dễ chịu.
Triều Ngạn Ninh đã quen với vị này, biết rõ dù nuốt trôi rồi thì vị đắng vẫn cứ bám chặt nơi đầu lưỡi và cổ họng. Thấy anh uống xong, cậu giơ hộp mứt quả ra trước mặt.
"Em trước đây uống xong đều ăn một viên, chua chua ngọt ngọt, rất ngon. Anh ăn một cái đi, đỡ đắng ngay."
Thê Nam đưa tay định lấy, Triều Ngạn Ninh đã đưa thẳng viên mứt đến sát môi anh:
"Há miệng nào."
Thê Nam thấy trong miệng đắng đến mức muốn nôn, chỉ muốn ăn gì đó để át đi mùi vị, lập tức há miệng ra.
Triều Ngạn Ninh nhét viên mứt đang cầm vào miệng anh, đầu ngón tay còn vô tình chạm vào môi anh.
Đợi Thê Nam ăn xong, trên đầu ngón tay Triều Ngạn Ninh vẫn còn dính chút mật của mứt quả, cậu l**m đầu ngón tay, nhìn Thê Nam nói: "Ngon lắm."
Thê Nam nhìn cậu l**m tay, trong miệng vừa chua vừa đắng, trán thì giật giật liên hồi, thật sự không muốn nhìn Triều Ngạn Ninh thêm nữa, đá vào chân cậu, đuổi đi.
"Thuốc này hiệu quả thật, bắt đầu buồn ngủ rồi, em về ngủ đi."
Triều Ngạn Ninh nhìn ra anh không được tự nhiên, khẽ cười, nghiêng đầu ghé sát tai anh nói một câu "Ngủ ngon" rồi mới rời đi.
–
Mấy ngày đầu ở Cảng Thành, Triều Ngạn Ninh đưa Thê Nam dạo quanh gần như mọi ngóc ngách trong thành phố, từ quán ăn ngon, tiệm trà, đến chỗ vui chơi đông người, chỗ nào thú vị đều đưa anh thử một vòng
Mỗi lần Thê Nam nói muốn chụp ảnh, Triều Ngạn Ninh đều bảo đừng vội, vài hôm nữa chụp cũng được, cậu không muốn anh rời đi sớm như vậy.
Chơi được khoảng mười ngày, một hôm Thê Nam tình cờ biết được, ban ngày Triều Ngạn Ninh dẫn anh ra ngoài đi dạo, buổi tối về nhà chỉ ngủ được vài tiếng, vì cậu còn phải xử lý công việc.
Hôm đó Thê Nam lại uống một bát thuốc an thần giúp ngủ ngon, ăn xong viên mứt Triều Ngạn Ninh đưa mà vẫn không ngủ được, bèn ra khỏi phòng định đi dạo một vòng trong sân.
Đèn trong phòng sách còn sáng, cửa cũng mở hé, Triều Ngạn Ninh đang ngồi trong đó xử lý công việc, tay còn kẹp điếu thuốc, gạt tàn bên cạnh đã có mấy đầu lọc, có cái vẫn còn đang bốc khói.
Như cảm nhận được ánh mắt, cậu ngẩng đầu lên. Ánh nhìn mệt mỏi chạm vào anh, hàng lông mày vốn đang nhíu chặt, giãn ra ngay khi thấy là Thê Nam.
"Anh, anh vẫn chưa ngủ à."
"Không ngủ được." Thê Nam bước vào, "Ngày mai đừng đi chơi nữa."
Triều Ngạn Ninh tưởng anh sắp rời đi, vội nói: "Ngày mai mình đi chụp ảnh nhé."
"Chưa chụp vội." Thê Nam rút điếu thuốc trong tay Triều Ngạn Ninh, dập vào gạt tàn, "Anh không vội về, em cứ làm xong việc của mình trước đã. Buổi tối phải nghỉ ngơi cho đàng hoàng, đừng thức khuya quá."
Triều Ngạn Ninh nghe anh nói không vội về thì mừng lắm, tranh thủ nói tiếp: "Vài hôm nữa có một buổi tiệc tối, anh đi cùng em nhé?"
"Được."
Họ tham dự là tiệc sinh nhật của đạo diễn nổi tiếng Hách Hình, khách mời ngoài những gương mặt trong giới kinh doanh còn có rất nhiều minh tinh quen thuộc trên truyền hình.
Hách Hình mời Triều Ngạn Ninh đến, chủ yếu là để bàn về khoản đầu tư cho dự án phim mới.
Trước khi đến Cảng Thành, Thê Nam không chuẩn bị quần áo phù hợp cho những dịp như vậy, nên đồ anh mặc lần này đều là Triều Ngạn Ninh chuẩn bị.
Triều Ngạn Ninh cố ý chuẩn bị hai bộ vest giống hệt nhau cả về kiểu dáng và màu sắc. Hai người vừa xuất hiện tại buổi tiệc, dù không hề có bất cứ cử chỉ thân mật nào, nhưng ánh nhìn trong hội trường đều vô thức hướng về phía họ. Nhiều người thì thầm to nhỏ, bàn tán không ngớt.
Dù không nghe rõ bọn họ nói gì, Thê Nam vẫn cảm nhận được là họ đang nói về anh.
Thê Nam rất hiếm khi bị nhìn chằm chằm trong những buổi tiệc kiểu này, ánh nhìn ấy bao hàm rất nhiều thứ: dò xét, tò mò, ghen tị, giễu cợt, nhưng nhiều nhất là xem kịch hay.
Thê Nam không bận tâm người ta nhìn thế nào, anh uống chút rượu, ăn chút gì đó, thấy có người kéo Triều Ngạn Ninh đi bàn chuyện hợp tác, anh mới ra ban công hóng gió.
Thê Nam đứng ở góc ban công, bức tường bên cạnh đủ để che kín cả người anh. Không phải cố tình nghe lén, nhưng những lời khó nghe vẫn vô tình lọt vào tai Thê Nam.
"Lần đầu tiên thấy Triều Ngạn Ninh dẫn người đến dự tiệc, trước đây cậu ta chỉ mang theo trợ lý."
"Tình nhân chứ còn gì? Hai người mặc đồ y chang nhau. Mà khoan? Không phải cậu ta sắp kết hôn với Thiệu Hoa sao?"
"Có hôn ước rồi mà còn dám công khai dẫn người đến tiệc thế này, không sợ bị chụp ảnh à?"
"Cái hôn sự đó chắc tiêu rồi. Ông Triều sếp cũ của Tân Hòa bị bệnh từ lâu, Triều Ngạn Ninh nhân lúc ông ấy bệnh mà giành quyền, giờ ông Triều khỏe lại, tất nhiên muốn đá cậu ta xuống. Ông Triều chưa đến năm mươi, đang độ tuổi sung sức, sao nỡ giao quyền lúc này chứ."
"Đúng vậy, chưa đến năm mươi tuổi, theo tôi thấy thì Triều Ngạn Ninh quá nôn nóng, chờ thêm vài năm cũng chẳng sao."
"Hơn nữa, nhà họ Thiệu cũng chẳng xem trọng Triều Ngạn Ninh, một con chó điên..."
Từng câu từng chữ, Thê Nam đều không tin lấy một lời. Chỉ riêng chuyện chú Ba đối xử với Triều Ngạn Ninh thế nào, anh đã thấy tận mắt. Ấy vậy mà đến miệng những người này, tất cả lại bị bóp méo.
Những lời còn khó nghe hơn cả "chó điên" vẫn đang tiếp tục, toàn là giọng mỉa mai nhắm vào Triều Ngạn Ninh.
Lúc đầu Thê Nam cũng không định làm gì, nhưng mấy lời đó thật sự không thể nghe nổi nữa. Nếu anh không nghe thấy thì thôi, đằng này nó lại vang lên sát bên tai. Anh bước ra khỏi góc ban công, gương mặt u ám khuất trong bóng tối.
"Lần sau muốn nói xấu sau lưng người khác, nhớ nhìn xung quanh xem có ai không."
Người mắng Triều Ngạn Ninh là hai người thanh niên, họ cứ nghĩ trên ban công không có ai, bị Thê Nam đột ngột xuất hiện làm giật mình.
"Anh... anh nghe lén bọn tôi?"
"Ban công là không gian chung, là mồm các người không biết giữ mà chọn nhầm chỗ."
Một trong hai người là thanh niên trẻ có khuôn mặt khá đẹp trai, Thê Nam nhận ra hắn ta vừa nãy đứng bên cạnh nghe Hách Hình nói chuyện với Triều Ngạn Ninh. Đạo diễn có chỉ vào người này giữa đám đông, nói đã chọn hắn ta vào vai nam phụ trong bộ phim mới. Cũng chính hắn ta là người mắng Triều Ngạn Ninh nhiều nhất.
Nam phụ kia có thể giành được vai diễn đó là vì phía sau có kim chủ chống lưng. Thân phận của kim chủ đó không thua kém gì nhà họ Triều. Hiện tại hắn đang được cưng chiều, còn Thê Nam là gương mặt mới ở Cảng Thành. Trong lòng hắn nghĩ, người đàn ông trước mặt này chẳng khác gì mình, đều là loại dựa hơi người khác, không hiểu đang kiêu căng cái gì.
Hắn nói xấu Triều Ngạn Ninh sau lưng cũng có lý do. Trước khi bám được vào kim chủ béo ục ịch hiện tại, hắn từng muốn leo lên giường Triều Ngạn Ninh, còn lợi dụng quan hệ để lấy được thẻ phòng của cậu.
Khi ấy hắn đã c** s*ch quần áo, vậy mà vẫn bị Triều Ngạn Ninh đá thẳng ra khỏi phòng, đến một tấm vải che thân cũng không cho. Hành lang lúc đó có người nhìn thấy, còn chụp ảnh hắn, cũng nhận ra hắn là ai. Nếu không nhờ công ty sau đó ém được mấy bức ảnh khỏa thân, thì hắn đã không thể sống nổi trong giới giải trí từ lâu.
Cho nên hắn oán hận Triều Ngạn Ninh đến tận xương tuỷ.
Cứ nghĩ tới mấy sở thích quái gở của kim chủ hiện tại, nghĩ tới những vết bầm tím nhức nhối do những món đồ chơi hạ tiện để lại trên da, hắn lại muốn nôn tại chỗ.
Càng kinh tởm với kim chủ đó thì hắn lại càng hận Triều Ngạn Ninh. Hắn không có được, thì phải nói xấu cho hả giận.
"Hứ, anh định làm gì?"
Thê Nam nhớ rất kĩ, chỉ tay vào người thanh niên kia: "Cậu tên là Diệp Văn Thành đúng không?"
Diệp Văn Thành dựa vào việc sau lưng có người chống lưng, không hề tỏ ra sợ hãi.
Thê Nam hừ lạnh một tiếng: "Mồm cậu thối thế, những gì vừa nôn ra, tự nuốt vào lại đi."
Triều Ngạn Ninh trong đại sảnh tìm mãi không thấy Thê Nam, định ra ban công tìm người. Vừa đi đến hành lang đã thấy Thê Nam đút một tay vào túi, mặt đen sì, sải bước đi về phía mình, phía ban công còn vọng lại tiếng ai đó hét lên một tiếng.
"Có chuyện gì vậy, anh?"
Thê Nam không quay đầu lại, bước nhanh về phía trước: "Không biết, chắc trượt chân ngã thôi."
Triều Ngạn Ninh còn quay đầu nhìn, lờ mờ nghe thấy người trên ban công đang mắng người, mà người đó lại đang mắng cậu.
Thê Nam kéo tay Triều Ngạn Ninh bước nhanh về phía trước, không để cậu quay lại.
"Đừng nhìn, đừng nghe..."
Tái Hôn - Cửu Lục
Ngay lúc Thê Nam định từ chối thì Triều Ngạn Ninh đã mở miệng trước anh, nói:
"Anh đừng vội từ chối em, lỡ như tụi mình thành đôi thì sao."
Triều Ngạn Ninh lại khôi phục bộ dạng cà lơ phất phơ như trước, nói như đang đùa giỡn, nhưng Thê Nam biết cậu nghiêm túc.
Thê Nam vẫn cùng Triều Ngạn Ninh bay đến Cảng Thành, Đường Cát vừa về đã vội vã chạy đi ngay, Triều Ngạn Ninh cho hắn nghỉ phép, lần này hắn có thể chuyên tâm theo đuổi cô gái mình thích rồi.
Thời tiết ở Cảng Thành nóng, Thê Nam vừa xuống máy bay đã cởi áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo thun ngắn tay bên trong.
Triều Ngạn Ninh thuận tay nhận lấy áo khoác trong tay Thê Nam, vắt lên tay mình.
Chú Ba và chú Cảnh nghe nói Triều Ngạn Ninh dẫn Thê Nam trở về, đích thân chuẩn bị cơm nước ở nhà, còn cho tài xế trong nhà đến sân bay đón họ.
Về đến nơi, vừa bước xuống xe, anh còn chưa kịp đặt chân vào cửa thì bên trong đã vọng ra tiếng cãi nhau ầm ĩ.
"Uống hết trà thanh nhiệt này đi."
"Không uống, rốt cuộc em bỏ bao nhiêu vị thuốc Bắc vào đây vậy, đắng muốn chết!"
"Giải nhiệt mà, ngày nào cũng bốc hỏa như anh, mau uống đi."
"Không uống!"
Triều Ngạn Ninh nghe thấy tiếng cãi cọ thì bật cười, nói với Thê Nam:
"Bình thường đó anh, nhà em ngày nào cũng thế, chắc là chú Cảnh lại ép chú Ba uống trà thanh nhiệt. Chú Cảnh tìm đâu được một ông thầy thuốc Đông y, bỏ cả đống vị thuốc vào, miệng thì gọi trà thanh nhiệt, chứ thật ra là thuốc Bắc đấy. Chú ấy cũng bắt em uống, em cũng không thích."
Hai người vừa bước vào cửa, cô giúp việc trong nhà thấy họ liền chào hỏi.
Hôm nay là chú Cảnh vào bếp nấu ăn, bày sẵn một bàn đầy đồ ăn.
Triều Ngạn Ninh giới thiệu với Thê Nam: người mặc áo thun trắng ngồi bên bàn ăn là chú Ba, người đang đeo tạp dề bưng đồ ăn từ trong bếp ra là chú Cảnh.
"Chào chú Ba, chú Cảnh ạ," anh lễ phép chào, đồng thời đặt hộp quà mang theo sang một bên, "Cháu là Thê Nam, không biết hai chú thích gì nên chỉ mua vài món đơn giản."
"Được rồi được rồi, mau lại ngồi," chú Cảnh đặt món ăn lên bàn, gọi họ lại ăn cơm, "Nghe Ngạn Ninh nhắc cháu suốt, giờ cuối cùng cũng được gặp người thật rồi."
Chú Ba ban nãy còn lớn tiếng om sòm, thấy Thê Nam mang theo hộp trà thì lập tức đặt bát trà thanh nhiệt trong tay xuống, cầm hộp trà xanh lên mở ngay:
"Chú thích uống trà xanh loại này nhất, trà xanh này tốt lắm, hôm nay chú không uống trà thanh nhiệt nữa. Chị Phương, pha cho tôi bình trà xanh nhé."
Trên đường đi, Thê Nam đã nghe Triều Ngạn Ninh kể, trong nhà còn có hai người lớn nữa, Chú Ba và chú Cảnh đã đăng ký kết hôn hơn hai mươi năm. Hai người tuy thường xuyên cãi cọ om sòm, nhưng tình cảm rất tốt.
Triều Ngạn Ninh cũng có nhà riêng, nhưng cậu lại thích sống ở nhà. Cậu cảm thấy nhà thì náo nhiệt một chút mới tốt.
Chú Cảnh và chú Ba đều gần năm mươi tuổi, nhưng Thê Nam chẳng nhìn ra tuổi tác trên mặt họ chút nào. Hai người rõ ràng là thuộc kiểu tập luyện lâu năm, cực kỳ biết cách chăm sóc bản thân.
Ông nội của Triều Ngạn Ninh có ba người con trai, con cả là ba của Triều Ngạn Ninh. Khi ấy là đứa đầu tiên, ông bà nội vô cùng cẩn thận. Hai người tuy không học hành nhiều nhưng lại rất để tâm đặt tên cho cháu, còn mời thầy giỏi về tính toán, cuối cùng đặt tên là Triều Minh Sinh, mang ý nghĩa "hướng về ánh sáng mà lớn lên".
Người con thứ hai cũng là con trai, lần này hai ông bà không tìm thầy nữa, đặt tên có phần qua loa, đặt là Triều Thiên.
Đến người con út, vẫn là con trai thì họ càng qua loa hơn, trực tiếp đặt tên là Triều Tam.
Thê Nam nghe mà cười suốt dọc đường, ngay cả tài xế phía trước cũng không nhịn được mà bật cười theo.
Chú Cảnh thấy chú Ba cố tình không muốn uống trà thanh nhiệt, gọi chị Phương đang định đi pha trà lại, bưng bát trà thanh nhiệt đến trước mặt ông:
"Uống xong mới được ăn cơm."
Chú Ba miễn cưỡng nhận lấy bát, miệng lẩm bẩm mấy câu, ngửa đầu uống một ngụm. Chú Cảnh xoay người đi vào bếp, trong bếp còn một nồi canh đang chờ bưng ra.
Chú Cảnh vừa quay đi, chú Ba nhanh tay đổ chỗ nước đen ngòm còn lại vào thùng rác, rồi còn rút vài tờ khăn giấy vo tròn nhét vào, đè lên lớp nước trà vừa đổ, định hủy chứng cứ.
Triều Ngạn Ninh ra dấu miệng với chú Ba: "Con sẽ mách với chú Cảnh."
Chú Ba trợn mắt: "Con thử mách xem."
Thê Nam đứng bên cạnh nhìn mà bật cười, chú Ba với chú Cảnh đều là người rất thú vị. Anh cũng nhận ra hai người thật lòng thương Triều Ngạn Ninh như con ruột. Nghĩ đến mấy năm nay chắc cuộc sống của cậu ấy cũng không tệ.
Trong lúc ăn, chú Ba chú Cảnh thay nhau hỏi han Thê Nam đủ điều, hỏi gia đình anh dạo này thế nào, hỏi công việc có bận không. Nghe anh nói đang rảnh, hai người khăng khăng giữ anh ở lại Cảng Thành chơi lâu hơn chút, vừa giới thiệu đủ món ngon, chỗ chơi hay, lại còn đặc biệt để sẵn tài xế đưa đón cho họ
Tối đến, Thê Nam không ngủ được, Triều Ngạn Ninh gõ cửa phòng anh, còn bưng đến một bát nước đen sì sì, là thuốc bắc chú Cảnh sắc, nói uống trước khi ngủ sẽ giúp an thần, ngủ ngon hơn.
Mấy năm nay giấc ngủ của Triều Ngạn Ninh luôn không tốt, có một thời gian thậm chí suốt đêm không ngủ được. Chú Cảnh đã dắt cậu đi khắp nơi tìm bác sĩ, cuối cùng mới tìm được toa thuốc này, ngày nào cũng tự tay sắc cho cậu uống.
Thê Nam ngửi thấy mùi thuốc bắc, có hơi không muốn uống, nhưng nghĩ đến lòng tốt của chú Cảnh thì lại không nỡ từ chối. Anh cầm bát, ngửa đầu uống cạn. Thuốc đắng đến mức anh nhăn cả mặt.
"Đắng quá..." Thê Nam há miệng thở, vị đắng làm lưỡi trong miệng anh không biết phải đặt ở đâu mới dễ chịu.
Triều Ngạn Ninh đã quen với vị này, biết rõ dù nuốt trôi rồi thì vị đắng vẫn cứ bám chặt nơi đầu lưỡi và cổ họng. Thấy anh uống xong, cậu giơ hộp mứt quả ra trước mặt.
"Em trước đây uống xong đều ăn một viên, chua chua ngọt ngọt, rất ngon. Anh ăn một cái đi, đỡ đắng ngay."
Thê Nam đưa tay định lấy, Triều Ngạn Ninh đã đưa thẳng viên mứt đến sát môi anh:
"Há miệng nào."
Thê Nam thấy trong miệng đắng đến mức muốn nôn, chỉ muốn ăn gì đó để át đi mùi vị, lập tức há miệng ra.
Triều Ngạn Ninh nhét viên mứt đang cầm vào miệng anh, đầu ngón tay còn vô tình chạm vào môi anh.
Đợi Thê Nam ăn xong, trên đầu ngón tay Triều Ngạn Ninh vẫn còn dính chút mật của mứt quả, cậu l**m đầu ngón tay, nhìn Thê Nam nói: "Ngon lắm."
Thê Nam nhìn cậu l**m tay, trong miệng vừa chua vừa đắng, trán thì giật giật liên hồi, thật sự không muốn nhìn Triều Ngạn Ninh thêm nữa, đá vào chân cậu, đuổi đi.
"Thuốc này hiệu quả thật, bắt đầu buồn ngủ rồi, em về ngủ đi."
Triều Ngạn Ninh nhìn ra anh không được tự nhiên, khẽ cười, nghiêng đầu ghé sát tai anh nói một câu "Ngủ ngon" rồi mới rời đi.
–
Mấy ngày đầu ở Cảng Thành, Triều Ngạn Ninh đưa Thê Nam dạo quanh gần như mọi ngóc ngách trong thành phố, từ quán ăn ngon, tiệm trà, đến chỗ vui chơi đông người, chỗ nào thú vị đều đưa anh thử một vòng
Mỗi lần Thê Nam nói muốn chụp ảnh, Triều Ngạn Ninh đều bảo đừng vội, vài hôm nữa chụp cũng được, cậu không muốn anh rời đi sớm như vậy.
Chơi được khoảng mười ngày, một hôm Thê Nam tình cờ biết được, ban ngày Triều Ngạn Ninh dẫn anh ra ngoài đi dạo, buổi tối về nhà chỉ ngủ được vài tiếng, vì cậu còn phải xử lý công việc.
Hôm đó Thê Nam lại uống một bát thuốc an thần giúp ngủ ngon, ăn xong viên mứt Triều Ngạn Ninh đưa mà vẫn không ngủ được, bèn ra khỏi phòng định đi dạo một vòng trong sân.
Đèn trong phòng sách còn sáng, cửa cũng mở hé, Triều Ngạn Ninh đang ngồi trong đó xử lý công việc, tay còn kẹp điếu thuốc, gạt tàn bên cạnh đã có mấy đầu lọc, có cái vẫn còn đang bốc khói.
Như cảm nhận được ánh mắt, cậu ngẩng đầu lên. Ánh nhìn mệt mỏi chạm vào anh, hàng lông mày vốn đang nhíu chặt, giãn ra ngay khi thấy là Thê Nam.
"Anh, anh vẫn chưa ngủ à."
"Không ngủ được." Thê Nam bước vào, "Ngày mai đừng đi chơi nữa."
Triều Ngạn Ninh tưởng anh sắp rời đi, vội nói: "Ngày mai mình đi chụp ảnh nhé."
"Chưa chụp vội." Thê Nam rút điếu thuốc trong tay Triều Ngạn Ninh, dập vào gạt tàn, "Anh không vội về, em cứ làm xong việc của mình trước đã. Buổi tối phải nghỉ ngơi cho đàng hoàng, đừng thức khuya quá."
Triều Ngạn Ninh nghe anh nói không vội về thì mừng lắm, tranh thủ nói tiếp: "Vài hôm nữa có một buổi tiệc tối, anh đi cùng em nhé?"
"Được."
Họ tham dự là tiệc sinh nhật của đạo diễn nổi tiếng Hách Hình, khách mời ngoài những gương mặt trong giới kinh doanh còn có rất nhiều minh tinh quen thuộc trên truyền hình.
Hách Hình mời Triều Ngạn Ninh đến, chủ yếu là để bàn về khoản đầu tư cho dự án phim mới.
Trước khi đến Cảng Thành, Thê Nam không chuẩn bị quần áo phù hợp cho những dịp như vậy, nên đồ anh mặc lần này đều là Triều Ngạn Ninh chuẩn bị.
Triều Ngạn Ninh cố ý chuẩn bị hai bộ vest giống hệt nhau cả về kiểu dáng và màu sắc. Hai người vừa xuất hiện tại buổi tiệc, dù không hề có bất cứ cử chỉ thân mật nào, nhưng ánh nhìn trong hội trường đều vô thức hướng về phía họ. Nhiều người thì thầm to nhỏ, bàn tán không ngớt.
Dù không nghe rõ bọn họ nói gì, Thê Nam vẫn cảm nhận được là họ đang nói về anh.
Thê Nam rất hiếm khi bị nhìn chằm chằm trong những buổi tiệc kiểu này, ánh nhìn ấy bao hàm rất nhiều thứ: dò xét, tò mò, ghen tị, giễu cợt, nhưng nhiều nhất là xem kịch hay.
Thê Nam không bận tâm người ta nhìn thế nào, anh uống chút rượu, ăn chút gì đó, thấy có người kéo Triều Ngạn Ninh đi bàn chuyện hợp tác, anh mới ra ban công hóng gió.
Thê Nam đứng ở góc ban công, bức tường bên cạnh đủ để che kín cả người anh. Không phải cố tình nghe lén, nhưng những lời khó nghe vẫn vô tình lọt vào tai Thê Nam.
"Lần đầu tiên thấy Triều Ngạn Ninh dẫn người đến dự tiệc, trước đây cậu ta chỉ mang theo trợ lý."
"Tình nhân chứ còn gì? Hai người mặc đồ y chang nhau. Mà khoan? Không phải cậu ta sắp kết hôn với Thiệu Hoa sao?"
"Có hôn ước rồi mà còn dám công khai dẫn người đến tiệc thế này, không sợ bị chụp ảnh à?"
"Cái hôn sự đó chắc tiêu rồi. Ông Triều sếp cũ của Tân Hòa bị bệnh từ lâu, Triều Ngạn Ninh nhân lúc ông ấy bệnh mà giành quyền, giờ ông Triều khỏe lại, tất nhiên muốn đá cậu ta xuống. Ông Triều chưa đến năm mươi, đang độ tuổi sung sức, sao nỡ giao quyền lúc này chứ."
"Đúng vậy, chưa đến năm mươi tuổi, theo tôi thấy thì Triều Ngạn Ninh quá nôn nóng, chờ thêm vài năm cũng chẳng sao."
"Hơn nữa, nhà họ Thiệu cũng chẳng xem trọng Triều Ngạn Ninh, một con chó điên..."
Từng câu từng chữ, Thê Nam đều không tin lấy một lời. Chỉ riêng chuyện chú Ba đối xử với Triều Ngạn Ninh thế nào, anh đã thấy tận mắt. Ấy vậy mà đến miệng những người này, tất cả lại bị bóp méo.
Những lời còn khó nghe hơn cả "chó điên" vẫn đang tiếp tục, toàn là giọng mỉa mai nhắm vào Triều Ngạn Ninh.
Lúc đầu Thê Nam cũng không định làm gì, nhưng mấy lời đó thật sự không thể nghe nổi nữa. Nếu anh không nghe thấy thì thôi, đằng này nó lại vang lên sát bên tai. Anh bước ra khỏi góc ban công, gương mặt u ám khuất trong bóng tối.
"Lần sau muốn nói xấu sau lưng người khác, nhớ nhìn xung quanh xem có ai không."
Người mắng Triều Ngạn Ninh là hai người thanh niên, họ cứ nghĩ trên ban công không có ai, bị Thê Nam đột ngột xuất hiện làm giật mình.
"Anh... anh nghe lén bọn tôi?"
"Ban công là không gian chung, là mồm các người không biết giữ mà chọn nhầm chỗ."
Một trong hai người là thanh niên trẻ có khuôn mặt khá đẹp trai, Thê Nam nhận ra hắn ta vừa nãy đứng bên cạnh nghe Hách Hình nói chuyện với Triều Ngạn Ninh. Đạo diễn có chỉ vào người này giữa đám đông, nói đã chọn hắn ta vào vai nam phụ trong bộ phim mới. Cũng chính hắn ta là người mắng Triều Ngạn Ninh nhiều nhất.
Nam phụ kia có thể giành được vai diễn đó là vì phía sau có kim chủ chống lưng. Thân phận của kim chủ đó không thua kém gì nhà họ Triều. Hiện tại hắn đang được cưng chiều, còn Thê Nam là gương mặt mới ở Cảng Thành. Trong lòng hắn nghĩ, người đàn ông trước mặt này chẳng khác gì mình, đều là loại dựa hơi người khác, không hiểu đang kiêu căng cái gì.
Hắn nói xấu Triều Ngạn Ninh sau lưng cũng có lý do. Trước khi bám được vào kim chủ béo ục ịch hiện tại, hắn từng muốn leo lên giường Triều Ngạn Ninh, còn lợi dụng quan hệ để lấy được thẻ phòng của cậu.
Khi ấy hắn đã c** s*ch quần áo, vậy mà vẫn bị Triều Ngạn Ninh đá thẳng ra khỏi phòng, đến một tấm vải che thân cũng không cho. Hành lang lúc đó có người nhìn thấy, còn chụp ảnh hắn, cũng nhận ra hắn là ai. Nếu không nhờ công ty sau đó ém được mấy bức ảnh khỏa thân, thì hắn đã không thể sống nổi trong giới giải trí từ lâu.
Cho nên hắn oán hận Triều Ngạn Ninh đến tận xương tuỷ.
Cứ nghĩ tới mấy sở thích quái gở của kim chủ hiện tại, nghĩ tới những vết bầm tím nhức nhối do những món đồ chơi hạ tiện để lại trên da, hắn lại muốn nôn tại chỗ.
Càng kinh tởm với kim chủ đó thì hắn lại càng hận Triều Ngạn Ninh. Hắn không có được, thì phải nói xấu cho hả giận.
"Hứ, anh định làm gì?"
Thê Nam nhớ rất kĩ, chỉ tay vào người thanh niên kia: "Cậu tên là Diệp Văn Thành đúng không?"
Diệp Văn Thành dựa vào việc sau lưng có người chống lưng, không hề tỏ ra sợ hãi.
Thê Nam hừ lạnh một tiếng: "Mồm cậu thối thế, những gì vừa nôn ra, tự nuốt vào lại đi."
Triều Ngạn Ninh trong đại sảnh tìm mãi không thấy Thê Nam, định ra ban công tìm người. Vừa đi đến hành lang đã thấy Thê Nam đút một tay vào túi, mặt đen sì, sải bước đi về phía mình, phía ban công còn vọng lại tiếng ai đó hét lên một tiếng.
"Có chuyện gì vậy, anh?"
Thê Nam không quay đầu lại, bước nhanh về phía trước: "Không biết, chắc trượt chân ngã thôi."
Triều Ngạn Ninh còn quay đầu nhìn, lờ mờ nghe thấy người trên ban công đang mắng người, mà người đó lại đang mắng cậu.
Thê Nam kéo tay Triều Ngạn Ninh bước nhanh về phía trước, không để cậu quay lại.
"Đừng nhìn, đừng nghe..."
Tái Hôn - Cửu Lục
Đánh giá:
Truyện Tái Hôn - Cửu Lục
Story
Chương 20: Đừng nhìn, đừng nghe...
10.0/10 từ 37 lượt.