Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Chương 71: Bắt cóc người
1@-
Có người bảo vì không thể sinh con, uất ức mà chết; cũng có lời đồn là bị cha chồng c**ng b*c, tức giận đến mức tìm đến cái chết. Nếu Tĩnh Thất muốn dùng chiêu “giả chết để thoát thân” thì khả năng sau đúng là lớn hơn.
Cố Trường Bình lập tức gật đầu dứt khoát: “Ngươi đi xác nhận đi, ta sẽ lo phần sắp xếp.”
Tĩnh Bảo sững người.
Nàng không ngờ Cố Trường Bình chẳng hỏi lấy một câu đã đồng ý, mừng rỡ xen lẫn thấp thỏm bất an.
“Giờ sắp đến canh Tý rồi, còn không mau đi!”
Tĩnh Bảo chẳng kịp nghĩ nhiều, bèn vén áo chạy vụt ra ngoài, bước qua bậu cửa thì dừng lại một chút.
Bình tĩnh, Tĩnh Thất. Trận này còn dài.
Không thể nóng vội!
Sau giờ Tý, trong trang vẫn còn náo loạn.
Tĩnh lão gia âm trầm sắc mặt trở về Đông viện, trưởng tử đứng chờ dưới mái hiên: “Phụ thân, bên ngoài thế nào rồi?”
Tĩnh lão gia mệt mỏi xua tay, xốc áo bước về sương phòng phía Tây.
Thân thể Đỗ thị yếu ớt, chịu không nổi cảnh bị dày vò qua lại thế này. Mà giờ ông cũng chẳng còn tâm trạng hứng thú gì, chi bằng đến phòng ả kỹ nữ kia ăn uống vui đùa, giải sầu.
Hai ả kỹ nữ kia là hàng ông mua từ kỹ viện, tạm không nói đến nhan sắc, riêng kỹ nghệ trên giường đã đủ khiến người ta hồn xiêu phách lạc.
Hai nha hoàn sớm đã bày sẵn rượu và thức ăn trong phòng, thấy người bước vào bèn uốn éo lưng eo tiến lên nghênh đón.
Một ả gan to, thò tay vào trong áo nam nhân; một ả khác chu đôi môi đỏ rực áp sát lên.
Hai cha con vừa tắm mưa xong, ướt sũng cả người, bèn dứt khoát c** q**n áo, lên giường vui thú. Đến khi men rượu ngà ngà, trong phòng đã vang lên những tiếng ư hừ hỗn loạn.
Hai ả kỹ nữ kia tất nhiên hết lòng chiều chuộng, bày hết tuyệt kỹ ra ứng phó...
Đúng lúc này, Tĩnh Bảo lén lút chuồn vào sương phòng phía đông, A Nghiễn canh chừng ở ngoài cửa giúp nàng.
Trong phòng, chỉ còn một ngọn đèn leo lét.
Đỗ thị nằm bất động trên giường như người chết, nghe thấy tiếng bước chân thì cứ ngỡ là phu quân của mình.
Tĩnh Bảo thấy nàng không động đậy, cũng chẳng màng kiêng dè chuyện tị hiềm giữa chị em dâu, bèn quỳ rạp xuống bên giường.
Đỗ thị cảm thấy có gì đó không ổn, xoay người lại, lập tức hồn vía bay lên mây.
Tĩnh Bảo vội bịt miệng nàng, hạ giọng nói: “Tẩu đừng sợ, ta chỉ muốn hỏi tẩu một câu: có muốn rời khỏi Tĩnh gia? Rời khỏi hai cha con súc sinh kia không?”
Sắc mặt Đỗ thị lập tức tái nhợt, bên tai kêu ong ong.
Hắn... sao hắn lại biết được?
Tĩnh Bảo nhẹ nhàng lắc nàng một cái: “Ta không có ác ý gì cả, chỉ muốn giúp tẩu một tay.”
Giúp?
Nước mắt Đỗ thị tuôn như suối, nức nở: “Ngươi định giúp kiểu gì?”
Tĩnh Bảo nói: “Không còn thời gian để giải thích, ta chỉ hỏi tẩu một câu, tẩu có bằng lòng rời khỏi đây không?”
Bằng lòng sao?
Ánh mắt Đỗ thị tràn đầy do dự.
Nếu rời khỏi Tĩnh gia, sau này nàng biết sống sao? Sẽ nương nhờ vào đâu? Cha con họ Tĩnh có chịu để nàng yên không? Bên nhà mẹ đẻ biết nói thế nào?
Thấy nàng chần chừ, Tĩnh Bảo nắm chặt tay nàng, bóp thật mạnh: “Có ta ở đây, không chỉ để tẩu được ăn no mặc ấm, ta còn muốn giúp tẩu sống như một con người!”
Trời đã sang canh năm.
Trong trang viện hoàn toàn yên tĩnh.
A Man xách hộp cơm bước vào nhà bếp. Vừa đặt hộp xuống, đã bị tên chột quét chân ngáng ngã. Chưa kịp kêu lên thì cổ họng đã bị hắn kẹp ba ngón tay.
Đôi mắt to tròn của A Man mở căng, hoảng hốt nhìn hắn: “Ngươi chạy không thoát đâu. Thất gia và người của Tế tửu đại nhân đều đang canh giữ trong trang.”
“Câm mồm! Ông mày bắt ngươi làm con tin, sao lại không thoát được?”
A Man run lẩy bẩy, nước mắt lã chã: “Đại gia, ngài giết ta cũng vô ích thôi. Ta chỉ là một đứa nô tỳ, mạng hèn không đáng mấy đồng. Dù Thất gia có vì tình cũ mà dung tha, thì Cố đại nhân cũng nhất định không tha ngài đâu, nhất định sẽ áp giải ngài đến nha môn!”
“Tiên sư cha hắn!”
Tên chột nghiến răng ken két.
“Được được được! Ông đây thấy ai là giết, thấy hai là giết cả đôi, xuống suối vàng có người bầu bạn!”
“Đừng giết ta, đừng giết ta... ta... ta có thể giúp ngài nghĩ cách trốn ra ngoài!”
Ánh mắt chột lóe sáng, siết mạnh tay: “Nói!”
A Man mặt trắng bệch: “Đông viện có đại thiếu phu nhân ta hầu hạ, nếu ngài bắt nàng ấy làm con tin, Cố đại nhân nhất định sẽ để ngài đi.”
“...A Man, sao còn chưa ra vậy?”
“Dạ, đến ngay đây!”
A Man len lén liếc nhìn tên chột, hắn nhếch miệng hung dữ: “Ra ngoài không được hé một lời, bằng không, ta giết sạch cả nhà ngươi!”
“Không nói, không nói đâu! Đại gia tha mạng! Đại gia tha mạng!”
Cánh cửa khép lại két một tiếng.
Đợi bên ngoài không còn động tĩnh, tên chột mới tháo dây dưới chân, đẩy cửa rồi lao ra như con báo săn mồi.
“Không hay rồi! Tên chột bỏ trốn!”
“Có ai không, mau đuổi theo!”
“Bao vây hắn lại! hắn bị thương, chạy không xa đâu!”
Tiên sư chúng bay! Lão tử liều mạng rồi!
Tên chột dồn sức, xông thẳng về Đông viện. Một cước đá tung cửa sương phòng phía Đông, túm lấy người đàn bà trên giường.
Tóc tai Đỗ thị rối bù, run rẩy khóc rấm rứt.
Tên chột liếc thấy cái kéo đặt trên bàn, lập tức chộp lấy, dí vào cổ Đỗ thị, kéo nàng lao ra ngoài.
Vừa ra khỏi phòng, ánh sáng bỗng chói loà, hàng chục bó đuốc rực sáng nửa bầu trời đêm.
Lúc này, cha con họ Tĩnh mới từ trong chạy ra, áo quần còn chưa mặc chỉnh tề, ngực trần lồ lộ.
Vừa nhìn thấy tình cảnh trong sân, cả hai đều chết đứng.
Tên chột lôi người lên phía trước: “Tránh ra! Bằng không ta giết ả!”
Đỗ thị khóc nức nở: “Phu quân, cứu thiếp...”
Tĩnh Vinh Tuyên cuống cuồng xua tay: “Có chuyện gì từ từ nói, đừng tổn thương nàng ấy.”
“Mẹ nó chứ, ông đây bảo ngươi tránh ra!”
Vừa nói, hắn vừa ấn kéo sâu thêm nửa tấc, máu tươi từ cổ Đỗ thị nhỏ xuống từng giọt.
“Ta cần một con ngựa, con nhanh nhất! Mau dắt đến đây!”
Tĩnh Vinh Tuyên không dám quyết định, quay sang nhìn cha mình. Nhị lão gia giận dữ dậm chân: “Đưa ngựa cho hắn!”
“Ngựa tới rồi! Ngựa tới rồi!”
Tên chột kéo Đỗ thị rút lui khỏi sân. Hắn bước một bước, vòng vây lùi một bước.
Sắp đến cạnh ngựa, Tĩnh Vinh Tuyên cuống lên hét lớn: “Người đâu, mau đi mời Thất gia và Tế tửu đại nhân!”
Tên chột nghe vậy bèn đạp một cái, bế thốc Đỗ thị lên ngựa, kẹp chặt hông, giật mạnh dây cương, phóng như bay vào màn đêm.
Đúng lúc này, Tĩnh Bảo và Cố Trường Bình mới vội vã chạy tới.
Cố Trường Bình hỏi rõ tình hình, lập tức hạ lệnh: “Người đâu, đuổi theo!”
A Nghiễn và Cố Dịch liếc nhau, không nói lời nào, đồng loạt phi thân lên ngựa rượt theo.
Tĩnh Bảo chạy tới trước mặt Tĩnh Vinh Tuyên: “Đại đường ca, huynh cũng mau lên ngựa đi chứ! Mau cứu đại tẩu về!”
“Ta…” Tĩnh Vinh Tuyên khựng lại.
“Không được! Tên chột đó là kẻ liều mạng!” Nhị lão gia giơ tay ngăn cản.
Tĩnh Bảo gấp đến độ giậm chân: “Đại đường ca, đó là thê tử kết tóc của huynh đó!”
Tĩnh Vinh Tuyên dậm chân, nhưng không nói tiếng nào.
Tĩnh Bảo quay sang: “Nhị thúc?”
Nhị lão gia nghiến răng: “Người đâu, tập hợp hết nam đinh trong trang, ai cứu được đại thiếu phu nhân, thưởng ngàn lượng bạc!”
Cố Trường Bình lạnh lùng liếc nhìn: “Tĩnh Thất, đi báo quan trước đã!”
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Cố Trường Bình chăm chú nhìn Tĩnh Bảo.
Tĩnh Bảo thoáng né tránh ánh mắt y, nhưng rất nhanh đã trấn tĩnh lại, bình thản đối diện.
“Là đại tẩu của ta. Nhưng hiện tại ta vẫn chưa chắc nàng ấy có bằng lòng hay không. Còn về nguyên do, ta không muốn nói. Chỉ xin tiên sinh đồng ý.”
Đại thiếu phu nhân Tĩnh phủ?
Trong đầu Cố Trường Bình lập tức lóe lên vô số suy nghĩ. Trong ký ức của y, hình như có chuyện liên quan đến người này.
Đúng rồi, quả thật có!
Có người bảo vì không thể sinh con, uất ức mà chết; cũng có lời đồn là bị cha chồng c**ng b*c, tức giận đến mức tìm đến cái chết. Nếu Tĩnh Thất muốn dùng chiêu “giả chết để thoát thân” thì khả năng sau đúng là lớn hơn.
Cố Trường Bình lập tức gật đầu dứt khoát: “Ngươi đi xác nhận đi, ta sẽ lo phần sắp xếp.”
Tĩnh Bảo sững người.
Nàng không ngờ Cố Trường Bình chẳng hỏi lấy một câu đã đồng ý, mừng rỡ xen lẫn thấp thỏm bất an.
“Giờ sắp đến canh Tý rồi, còn không mau đi!”
Tĩnh Bảo chẳng kịp nghĩ nhiều, bèn vén áo chạy vụt ra ngoài, bước qua bậu cửa thì dừng lại một chút.
Bình tĩnh, Tĩnh Thất. Trận này còn dài.
Không thể nóng vội!
Sau giờ Tý, trong trang vẫn còn náo loạn.
Tĩnh lão gia âm trầm sắc mặt trở về Đông viện, trưởng tử đứng chờ dưới mái hiên: “Phụ thân, bên ngoài thế nào rồi?”
Tĩnh lão gia mệt mỏi xua tay, xốc áo bước về sương phòng phía Tây.
Thân thể Đỗ thị yếu ớt, chịu không nổi cảnh bị dày vò qua lại thế này. Mà giờ ông cũng chẳng còn tâm trạng hứng thú gì, chi bằng đến phòng ả kỹ nữ kia ăn uống vui đùa, giải sầu.
Hai ả kỹ nữ kia là hàng ông mua từ kỹ viện, tạm không nói đến nhan sắc, riêng kỹ nghệ trên giường đã đủ khiến người ta hồn xiêu phách lạc.
Hai nha hoàn sớm đã bày sẵn rượu và thức ăn trong phòng, thấy người bước vào bèn uốn éo lưng eo tiến lên nghênh đón.
Một ả gan to, thò tay vào trong áo nam nhân; một ả khác chu đôi môi đỏ rực áp sát lên.
Hai cha con vừa tắm mưa xong, ướt sũng cả người, bèn dứt khoát c** q**n áo, lên giường vui thú. Đến khi men rượu ngà ngà, trong phòng đã vang lên những tiếng ư hừ hỗn loạn.
Hai ả kỹ nữ kia tất nhiên hết lòng chiều chuộng, bày hết tuyệt kỹ ra ứng phó...
Đúng lúc này, Tĩnh Bảo lén lút chuồn vào sương phòng phía đông, A Nghiễn canh chừng ở ngoài cửa giúp nàng.
Trong phòng, chỉ còn một ngọn đèn leo lét.
Đỗ thị nằm bất động trên giường như người chết, nghe thấy tiếng bước chân thì cứ ngỡ là phu quân của mình.
Tĩnh Bảo thấy nàng không động đậy, cũng chẳng màng kiêng dè chuyện tị hiềm giữa chị em dâu, bèn quỳ rạp xuống bên giường.
Đỗ thị cảm thấy có gì đó không ổn, xoay người lại, lập tức hồn vía bay lên mây.
Tĩnh Bảo vội bịt miệng nàng, hạ giọng nói: “Tẩu đừng sợ, ta chỉ muốn hỏi tẩu một câu: có muốn rời khỏi Tĩnh gia? Rời khỏi hai cha con súc sinh kia không?”
Sắc mặt Đỗ thị lập tức tái nhợt, bên tai kêu ong ong.
Hắn... sao hắn lại biết được?
Tĩnh Bảo nhẹ nhàng lắc nàng một cái: “Ta không có ác ý gì cả, chỉ muốn giúp tẩu một tay.”
Giúp?
Nước mắt Đỗ thị tuôn như suối, nức nở: “Ngươi định giúp kiểu gì?”
Tĩnh Bảo nói: “Không còn thời gian để giải thích, ta chỉ hỏi tẩu một câu, tẩu có bằng lòng rời khỏi đây không?”
Bằng lòng sao?
Ánh mắt Đỗ thị tràn đầy do dự.
Nếu rời khỏi Tĩnh gia, sau này nàng biết sống sao? Sẽ nương nhờ vào đâu? Cha con họ Tĩnh có chịu để nàng yên không? Bên nhà mẹ đẻ biết nói thế nào?
Thấy nàng chần chừ, Tĩnh Bảo nắm chặt tay nàng, bóp thật mạnh: “Có ta ở đây, không chỉ để tẩu được ăn no mặc ấm, ta còn muốn giúp tẩu sống như một con người!”
Trời đã sang canh năm.
Trong trang viện hoàn toàn yên tĩnh.
A Man xách hộp cơm bước vào nhà bếp. Vừa đặt hộp xuống, đã bị tên chột quét chân ngáng ngã. Chưa kịp kêu lên thì cổ họng đã bị hắn kẹp ba ngón tay.
Đôi mắt to tròn của A Man mở căng, hoảng hốt nhìn hắn: “Ngươi chạy không thoát đâu. Thất gia và người của Tế tửu đại nhân đều đang canh giữ trong trang.”
“Câm mồm! Ông mày bắt ngươi làm con tin, sao lại không thoát được?”
A Man run lẩy bẩy, nước mắt lã chã: “Đại gia, ngài giết ta cũng vô ích thôi. Ta chỉ là một đứa nô tỳ, mạng hèn không đáng mấy đồng. Dù Thất gia có vì tình cũ mà dung tha, thì Cố đại nhân cũng nhất định không tha ngài đâu, nhất định sẽ áp giải ngài đến nha môn!”
“Tiên sư cha hắn!”
Tên chột nghiến răng ken két.
“Được được được! Ông đây thấy ai là giết, thấy hai là giết cả đôi, xuống suối vàng có người bầu bạn!”
“Đừng giết ta, đừng giết ta... ta... ta có thể giúp ngài nghĩ cách trốn ra ngoài!”
Ánh mắt chột lóe sáng, siết mạnh tay: “Nói!”
A Man mặt trắng bệch: “Đông viện có đại thiếu phu nhân ta hầu hạ, nếu ngài bắt nàng ấy làm con tin, Cố đại nhân nhất định sẽ để ngài đi.”
“...A Man, sao còn chưa ra vậy?”
“Dạ, đến ngay đây!”
A Man len lén liếc nhìn tên chột, hắn nhếch miệng hung dữ: “Ra ngoài không được hé một lời, bằng không, ta giết sạch cả nhà ngươi!”
“Không nói, không nói đâu! Đại gia tha mạng! Đại gia tha mạng!”
Cánh cửa khép lại két một tiếng.
Đợi bên ngoài không còn động tĩnh, tên chột mới tháo dây dưới chân, đẩy cửa rồi lao ra như con báo săn mồi.
“Không hay rồi! Tên chột bỏ trốn!”
“Có ai không, mau đuổi theo!”
“Bao vây hắn lại! hắn bị thương, chạy không xa đâu!”
Tiên sư chúng bay! Lão tử liều mạng rồi!
Tên chột dồn sức, xông thẳng về Đông viện. Một cước đá tung cửa sương phòng phía Đông, túm lấy người đàn bà trên giường.
Tóc tai Đỗ thị rối bù, run rẩy khóc rấm rứt.
Tên chột liếc thấy cái kéo đặt trên bàn, lập tức chộp lấy, dí vào cổ Đỗ thị, kéo nàng lao ra ngoài.
Vừa ra khỏi phòng, ánh sáng bỗng chói loà, hàng chục bó đuốc rực sáng nửa bầu trời đêm.
Lúc này, cha con họ Tĩnh mới từ trong chạy ra, áo quần còn chưa mặc chỉnh tề, ngực trần lồ lộ.
Vừa nhìn thấy tình cảnh trong sân, cả hai đều chết đứng.
Tên chột lôi người lên phía trước: “Tránh ra! Bằng không ta giết ả!”
Đỗ thị khóc nức nở: “Phu quân, cứu thiếp...”
Tĩnh Vinh Tuyên cuống cuồng xua tay: “Có chuyện gì từ từ nói, đừng tổn thương nàng ấy.”
“Mẹ nó chứ, ông đây bảo ngươi tránh ra!”
Vừa nói, hắn vừa ấn kéo sâu thêm nửa tấc, máu tươi từ cổ Đỗ thị nhỏ xuống từng giọt.
“Ta cần một con ngựa, con nhanh nhất! Mau dắt đến đây!”
Tĩnh Vinh Tuyên không dám quyết định, quay sang nhìn cha mình. Nhị lão gia giận dữ dậm chân: “Đưa ngựa cho hắn!”
“Ngựa tới rồi! Ngựa tới rồi!”
Tên chột kéo Đỗ thị rút lui khỏi sân. Hắn bước một bước, vòng vây lùi một bước.
Sắp đến cạnh ngựa, Tĩnh Vinh Tuyên cuống lên hét lớn: “Người đâu, mau đi mời Thất gia và Tế tửu đại nhân!”
Tên chột nghe vậy bèn đạp một cái, bế thốc Đỗ thị lên ngựa, kẹp chặt hông, giật mạnh dây cương, phóng như bay vào màn đêm.
Đúng lúc này, Tĩnh Bảo và Cố Trường Bình mới vội vã chạy tới.
Cố Trường Bình hỏi rõ tình hình, lập tức hạ lệnh: “Người đâu, đuổi theo!”
A Nghiễn và Cố Dịch liếc nhau, không nói lời nào, đồng loạt phi thân lên ngựa rượt theo.
Tĩnh Bảo chạy tới trước mặt Tĩnh Vinh Tuyên: “Đại đường ca, huynh cũng mau lên ngựa đi chứ! Mau cứu đại tẩu về!”
“Ta…” Tĩnh Vinh Tuyên khựng lại.
“Không được! Tên chột đó là kẻ liều mạng!” Nhị lão gia giơ tay ngăn cản.
Tĩnh Bảo gấp đến độ giậm chân: “Đại đường ca, đó là thê tử kết tóc của huynh đó!”
Tĩnh Vinh Tuyên dậm chân, nhưng không nói tiếng nào.
Tĩnh Bảo quay sang: “Nhị thúc?”
Nhị lão gia nghiến răng: “Người đâu, tập hợp hết nam đinh trong trang, ai cứu được đại thiếu phu nhân, thưởng ngàn lượng bạc!”
Cố Trường Bình lạnh lùng liếc nhìn: “Tĩnh Thất, đi báo quan trước đã!”
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Story
Chương 71: Bắt cóc người
10.0/10 từ 22 lượt.