Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 72: Ngày thoát nạn

1@-

 

Trời vừa sáng rõ, tuần phủ Thuận Thiên là Phùng Chương mới dẫn người đến nơi, vừa thấy người bị hại, trong lòng đã chột dạ, lại là hắn sao?

Tĩnh Bảo tiến lên hành lễ, kể lại đầu đuôi sự việc một cách rõ ràng.

Phùng Chương nghe xong bèn hỏi: “Những người đi truy đuổi có ai quay về chưa?"

Tĩnh Bảo lắc đầu: “Vẫn chưa quay về."

Phùng Chương lập tức sai người chia nhau đi truy tìm. Một hai tên đạo tặc không phải chuyện hiếm, nhưng người mất tích lại là một đại thiếu phu nhân nhà quan thì là chuyện lớn.


Đến trưa, những người được phái đi vẫn chưa ai trở lại. Đúng lúc mọi người đang thấp thỏm lo lắng, một tràng tiếng vó ngựa dồn dập từ xa vọng tới.

Thị vệ thân cận của Nhị lão gia nhảy xuống ngựa, quỳ sụp trước mặt ông, run giọng nói: “Lão... lão gia..."

“Người đâu?" Nhị lão gia lập tức túm lấy y.

Thị vệ hơi lùi ra sau, đáp: “Chúng ta truy đuổi suốt năm trăm dặm, mới tìm được xác của tên Tên chột. Nhưng... nhưng đại thiếu phu nhân... không thấy đâu cả..."

“Không thấy?" Tĩnh Vinh Tuyên gầm lên: "Đang yên đang lành sao lại mất tích?!"

“Bẩm đại gia, tại hiện trường chúng ta phát hiện rất nhiều dấu chân ngựa. E rằng... e rằng bị sơn tặc bắt đi rồi..."

“Sơn tặc?" Tĩnh Vinh Tuyên ngồi phịch xuống ghế, mặt mày hoảng loạn.

Tĩnh Bảo "a" lên một tiếng, vành mắt đỏ hoe: “Đám sơn tặc ấy đều là bọn hung tàn vô đạo. Đại tẩu bị chúng bắt đi, sao còn đường sống?"

Mọi người nghe vậy, trong lòng đều trĩu nặng. Nếu quả đúng là bị sơn tặc bắt đi, cho dù còn sống, danh tiết e là cũng chẳng giữ được.

Tĩnh Bảo vén TSm, quỳ sụp trước mặt Phùng Chương: “Đại nhân, Tĩnh Thất cả gan, xin người phái binh diệt phỉ, cứu đại tẩu của ta trở về!"

“Chuyện này..." Phùng Chương thoáng lộ vẻ khó xử.

Việc diệt phỉ không thuộc quyền quản lý của phủ Thuận Thiên, chỉ có khoảng trăm người, trăm thanh đao, sao mà trấn áp nổi sơn phỉ?

Những năm trước, binh bộ đã nhiều lần tổ chức tróc nã bọn chúng, chết còn nhiều hơn phỉ.

“Đại nhân, nếu chậm trễ, e là không còn kịp nữa!" Tĩnh Bảo gằn giọng, sắc mặt đỏ bừng vì giận.

“Tĩnh Thất!" Một giọng nói lạnh lùng cất lên, là Cố Trường Bình bấy lâu vẫn im lặng.

“Việc diệt phỉ là của Binh bộ. Phải trình lên Binh bộ, chờ quan viên nghị định, lên kế hoạch hành động thì mới có thể điều binh."

Tĩnh Bảo bật dậy, nghiến răng nói: “Các người không đi, ta đi! nàng đã gả vào Tĩnh gia, là người của Tĩnh gia. Ta không thể trơ mắt nhìn nàng đi chịu chết!"

Nói rồi, quay người lao ra ngoài.

Phùng Chương lắc đầu than thở: “Cố đại nhân, ngài xem chuyện này..."

“Đúng là đồ ngông cuồng!" Cố Trường Bình đập mạnh bàn, lồng ngực phập phồng: “Mặc kệ hắn, để hắn va đầu vào tường rồi mới chịu quay đầu. Người đâu, theo sau hắn từ xa, đừng để xảy ra chuyện gì."

Phùng Chương thở dài. Trong lòng thầm nghĩ: Vị Thất gia Tĩnh gia này nhỏ người mà lòng dạ thẳng thắn. So với vị đại gia to cao vạm vỡ kia... chỉ là cái bánh bao mềm.

Hừ!

Hai canh giờ sau.
Dưới chân núi, bên con suối.

Tĩnh Bảo lăn từ trên ngựa xuống, cả người đầy bụi đất, mặt mũi lem nhem, chỉ có đôi mắt mở to tròn xoe là vẫn sáng rực như mèo hoa.

Đỗ thị vừa thấy dáng vẻ ấy, vội rút khăn tay ra muốn giúp hắn lau đi.

Tay vừa vươn đến nửa chừng, chợt nhớ ra lễ nghi giữa em chồng chị dâu, bèn khựng lại, rồi thuận tay đặt lên đầu gối, khom người hành lễ.

Tĩnh Bảo đỡ nàng dậy, khẽ thở dài: “Chuyện tạm thời đã được che giấu ổn thỏa, ta đã bảo A Nghiễn lập tức đưa tỷ tới phủ Kim Lăng. Ta sẽ viết thư cho Nhị tỷ, nhờ tỷ ấy giúp tỷ mua một căn nhà bên hồ Huyền Vũ, mua vài người hầu, sống an ổn qua ngày."

“Thất gia..." Đỗ thị lại rơi lệ.

“Đừng sợ, Nhị tỷ sẽ chăm sóc cho tỷ. Về tiền bạc cũng không cần lo, ta sẽ sai người mang đến mỗi tháng. Nếu tỷ thấy ngày tháng quá yên ả, có thể đọc sách, trồng hoa, nuôi cây... chỉ là không được để lộ mặt. Qua vài năm nữa, gió yên sóng lặng, rồi sẽ tính tiếp."

Tĩnh Bảo dặn dò cặn kẽ, Đỗ thị ghi nhớ từng chữ một. Đợi dặn xong, nàng mới khẽ hỏi: “Đại gia... có từng rơi lệ vì ta?"

“Cho dù có rơi lệ, cũng chỉ là nhất thời."

Tĩnh Bảo cười lạnh: “Loại người ấy, tỷ còn nhớ nhung làm gì?"

Ánh mắt Đỗ thị dâng lên nỗi mênh mang u tối không nói thành lời.

Tĩnh Bảo thoáng hoảng hốt: “Tỷ hối hận rồi sao? Nếu hối hận, ta có thể lập tức đưa tỷ quay về."

“Không phải hối hận!" Đỗ thị rơi lệ, ánh mắt nhìn Tĩnh Bảo đầy đau thương: “Chỉ là ta không biết phải sống tiếp thế nào... ta chưa từng sống một mình bao giờ..."

Đỗ thị chưa dứt lời đã thốt lên một tiếng kinh hãi, bàn tay đã bị Tĩnh Bảo nắm lấy.

Hắn nắm tay nàng, đặt lên ngực mình:

“Đại tẩu, thật ra ta và tỷ giống nhau cả thôi. Ta sống giữa đám đàn ông, vào Quốc Tử Giám, đi thi khoa cử, chẳng phải để cầu vinh hoa phú quý, mà chỉ mong sống nên người, để cha mẹ và tỷ tỷ có thể dựa vào ta. Tỷ cũng có thể như vậy, Đỗ Ngọc Mai!"

Đỗ Ngọc Mai sững người như bị sét đánh.

*

Tĩnh Bảo trở về trang viện với vẻ mặt chán nản. Mọi người vừa thấy, lại nhớ đến ba nhóm người Phùng Chương phái đi đều tay không quay về, trong lòng ai nấy đều lạnh buốt.

Đại thiếu phu nhân e là lành ít dữ nhiều rồi.

Lúc này, Phùng Chương đến lấy khẩu cung. Tĩnh Bảo thuật lại rõ ràng, sau đó ký tên điểm chỉ vào văn thư.

“Ngày mai đã là kỳ hạn ba ngày, Tĩnh sinh, ngươi có muốn theo ta quay về Quốc Tử Giám không?" Cố Trường Bình vừa gõ nắp trà vừa hỏi.

Tĩnh Bảo mệt mỏi đáp: “Học trò nguyện ý."

“Gia, huynh ta đâu?" A Man cố ý hỏi.

Tĩnh Bảo xua tay: “Ta sai hắn đi điều tra tung tích sơn phỉ, chưa cứu được đại tẩu về, thề không dừng lại."

Phùng Chương: "..."Sao tên nhóc này vẫn chưa hết hy vọng thế?

Phùng Chương chắp tay với Tĩnh nhị gia: “Tĩnh đại nhân, mấy tên đạo tặc chết rồi, phiền ngài sai người đào hố chôn. Còn bọn còn sống, ta sẽ đưa về nha môn thẩm vấn kỹ càng.

Nhị lão gia mặt đầy thê lương: “Xin Phùng đại nhân viết sớ trình lên Binh bộ. Sơn phỉ hoành hành, là họa lớn với dân Đại Tần ta!"

Phùng Chương: “Nhất định! Nhất định!"

Buổi chiều, cả đoàn người mệt mỏi quay về.

Tới cổng thành, Phùng Chương nói vài lời an ủi cha con họ Tĩnh rồi vội vàng dẫn người về nha môn tra án.

Tĩnh Bảo nhìn sang Cố Trường Bình, cung kính hành lễ với hắn.

Lễ này là để cảm tạ.

Dây trói ở chân tên tên chột là do hắn cố ý buộc lỏng;

Màn phối hợp giữa A Man và A Nghiễn là do hắn sắp đặt;

Người giả làm đạo tặc giữa đường cũng là do hắn sắp xếp.

Cổ họng Cố Trường Bình khẽ động: “Trong nhà có việc, ta cho ngươi nghỉ một ngày. Nếu buổi học sớm hôm sau vẫn không thấy ngươi, vậy thì sau này cũng đừng đến nữa."

“Đa tạ tiên sinh."

Về đến Tĩnh phủ, Triệu thị đã được báo tin, bèn dẫn hai con trai ra tận cửa phủ chờ đón. Vừa nghe tin con dâu bị kẻ xấu bắt đi, lập tức ngất xỉu ngay tại chỗ.

Mọi người rối rít cả lên, kẻ thì xoa ngực, người thì day huyệt nhân trung. Tĩnh Vinh Tuyên đứng bên, dáng vẻ như kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Tĩnh Bảo chẳng buồn liếc mắt, lặng lẽ quay về viện của mình, sai A Man và Nguyên Cát chuẩn bị nước tắm.

Một ngày một đêm này khiến nàng mệt rã rời như trải qua mấy trận chiến.

Nước vừa chuẩn bị xong, nàng c** đ* cúi đầu nhìn, bên trong đùi đã bị ma sát đến nỗi chẳng ra hình dạng gì nữa, vừa chạm vào đã đau buốt tận tim.

Tĩnh Bảo gắng gượng tắm rửa, lại để A Man giúp bôi thuốc ngoài da, đến cả tóc còn chưa kịp hong khô, đã đổ người xuống giường ngủ mê man.

A Man giúp nàng hong tóc, khép cửa phòng rồi đi ra ngoài, bảo vài tiểu nha hoàn trong viện canh ở tiền viện nghe ngóng tin tức.

Nàng thật muốn xem xem, đại thiếu phu nhân không còn nữa, Nhị phòng sẽ dùng cách gì để bịt miệng thiên hạ đây. 

 

Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Story Chương 72: Ngày thoát nạn
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...