Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 70: Hai chú cháu

1@-

 

Bàn bát tiên, một đầu là người chú, một đầu là người cháu.

Người làm cháu chậm rãi uống trà, vẻ mặt bình thản.

Người làm chú thì bồn chồn không yên, ánh mắt lộ rõ vẻ chột dạ.

Tĩnh Bảo đặt chén trà xuống, thản nhiên nói: “Một đại gia tộc, không thể bị tiêu diệt từ bên ngoài, nhất định là tự diệt từ bên trong trước. Nhị thúc dù gì cũng đọc sách Thánh hiền, lý lẽ này hẳn là hiểu chứ?”

Nhị lão gia cười gượng: “Giết được hay không giết được gì đó, ta nghe không hiểu.”


Tĩnh Bảo đổi giọng: “Là thật sự không hiểu, hay giả vờ không hiểu?
Nếu thật sự không hiểu, vậy thì nhị thúc sống đến từng này tuổi, chẳng khác gì sống uổng như chó.”

“Vô lễ!” Nhị lão gia tức giận đập bàn: “Ngươi nói chuyện với trưởng bối kiểu gì vậy? Đừng tưởng dựa vào phủ Tuyên Bình hầu là không biết trời cao đất dày!”

Tĩnh Bảo như chẳng nghe thấy: “Nếu là giả vờ không hiểu, vậy cháu không ngại nói trắng ra cho nhị thúc nghe một lượt. Nếu muốn giết cháu, thì cứ nhắm vào một mình cháu. Cháu ở đây, nếu nhị thúc giết được, đó là bản lĩnh của nhị thúc.”

“Ai... ai nói ta muốn giết ngươi?” Nhị lão gia đỏ mặt tía tai.

“Nếu đã không giết được cháu, thì xin lỗi, phải gánh lấy cơn giận của cháu thôi. Tĩnh Thất gia ta từ nhỏ đã không học được cái quy củ đánh không đánh lại, mắng không mắng lại đó.”

Tĩnh Bảo đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống ông ta: “Nếu nhị thúc không muốn cháu đến phủ Thuận Thiên tố cáo, thì ngoan ngoãn móc bạc ra đền cho những người mất mạng, bị thương vì nhị thúc đi. Người chết, năm trăm lượng; người bị thương, ba trăm lượng. Chuyện này, cháu sẽ nhịn. Bằng không...”

“Bốp!”

Nhị lão gia đập bàn bật dậy: “Bằng không ngươi định làm gì?”

Tĩnh Bảo thản nhiên đứng đó, lắc đầu nói: “Bằng không, dù phải đánh đổi tất cả những gì cháu đang có, cháu cũng sẽ bắt nhị phòng đền mạng cho những người đã chết!”

“Loạn rồi, loạn rồi thật rồi!” Nhị lão gia giận đến phát điên, gào lên: “Người đâu, người đâu! Viết thư đến phủ Lâm An, cứ nói tên súc sinh này..."

“Tên súc sinh này làm sao?” Tĩnh Bảo giật mình, lập tức ngẩng đầu.

Cố Trường Bình bước một chân qua ngưỡng cửa, chậm rãi đi vào, rồi ngồi xuống chiếc ghế thái sư bên cạnh.

“Con không dạy là lỗi của cha; học trò không dạy được là lỗi của tiên sinh. Đại nhân bất mãn với Tĩnh sinh, sao không nói với người làm tiên sinh là ta một tiếng?”

Nhị lão gia thoáng khựng người, vội vàng cười gượng: “Cố đại nhân nói nặng lời rồi, ta chỉ đùa vài câu với đứa nhỏ thôi.”

“Trưởng bối lại đi cãi nhau với vãn bối?”
Cố Trường Bình lạnh lùng cười, lời nói đầy châm chọc: “Nó nghịch ngợm không hiểu chuyện, mà ngài cũng hạ mình đôi co với nó sao?”

Nhị lão gia đỏ mặt tía tai, nửa ngày không nói được lời nào.

Về quan chức thì ông ta ngang ngửa với Cố Trường Bình, đâu thua kém gì.

Nhưng về quan hệ và thế lực, hai người khác biệt một trời một vực. Chưa nói đến họ Cố này, chỉ riêng vị Thủ phụ sau lưng y thôi, có gan ông ta cũng không dám chọc vào.

Ánh mắt Cố Trường Bình chuyển sang: “Tĩnh sinh, quỳ xuống!”

Tĩnh Bảo không nói tiếng nào mà quỳ xuống, không hiểu sao vành mắt lại bất giác ươn ướt.

Người này... đang bảo vệ nàng!

Cố Trường Bình hắng giọng: “Đại nhân không thể vô cớ mắng ngươi là súc sinh, chắc chắn ngươi đã làm chuyện gì nghịch ngợm. Nói!”

Nhị lão gia nào dám để Tĩnh Bảo mở miệng, như thế chẳng phải là để nàng phơi bày hết những việc xấu ông ta làm sao?

Ông ta vội vàng cướp lời: “Cố đại nhân, đứa nhỏ này không hỏi ý ta đã tự tiện hứa cho các người chết mỗi người năm trăm lượng, bị thương ba trăm lượng. Không có gì lớn cả, bạc đó để ta lo. Tĩnh Bảo, giờ ngươi vừa lòng rồi chứ?”

Những lời cuối, ông ta nghiến răng ken két, lộ rõ vẻ đe dọa.

Tĩnh Bảo nghĩ đến chuyện của Đỗ thị vẫn chưa giải quyết, bèn vội vàng cười làm lành: “Nhị thúc chịu bỏ bạc ra, cháu nào dám không hài lòng. Cháu thay mặt các tá điền cảm tạ nhị thúc.”

Nói xong, nàng cúi người hành lễ với Nhị lão gia.

Trong ánh mắt Nhị lão gia lóe lên một tia tàn độc, phất tay áo bỏ đi.

Trong phòng chỉ còn lại hai người.

Tĩnh Bảo vừa định đứng dậy, bỗng nhiên bị một bàn tay mạnh mẽ kéo lấy cánh tay, chưa kịp dùng sức, thân thể đã được đỡ vững.

“Rốt cuộc trò với ông ta vì chuyện gì mà trở mặt vậy?”

Tĩnh Bảo cười khổ: “Nhà nào có rối ren của nhà nấy, tiên sinh đừng hỏi nữa!”

Dù trong nhà đấu đá đến đâu, Tĩnh Bảo cũng không muốn để người ngoài coi thường Tĩnh gia.

Đây không phải bao che, mà là vinh nhục có nhau, mất mặt cùng chịu.

Cố Trường Bình cũng không hỏi nữa, đổi chủ đề: “Tĩnh Thất, ta muốn thương lượng với trò hai chuyện.”

“Tiên sinh cứ nói!”

Tĩnh Bảo vừa nói xong mới nhận ra tay mình vẫn còn trong bàn tay to của tiên sinh, vội đỏ mặt rút ra.

Cố Trường Bình liếc nhìn, giả vờ không thấy.

“Chuyện thứ nhất: ngày mai báo quan. Nếu có ai hỏi vì sao ta tới đây, trò cứ nói là mình tự ý trốn học, ta đến bắt về.”

Tĩnh Bảo há miệng, không nói nổi nửa lời.

“Chuyện thứ hai: tên chột đó nhất định phải chết.”

Tĩnh Bảo mềm nhũn cả chân, loạng choạng một cái, Cố Trường Bình đưa tay đỡ thắt lưng nàng, nhẹ nhàng giữ lại: “Lý do ta không thể nói cho trò biết.”

Tĩnh Bảo cắn mạnh đầu lưỡi, mượn cơn đau để giữ bình tĩnh: “Vậy tiên sinh cũng phải trả lời hai câu hỏi của Tĩnh Thất.”

Cố Trường Bình biết nàng không phải dạng ngoan ngoãn, đáp: “Trò hỏi đi.”

“Tiên sinh nhắm vào tên chột?”

Cố Trường Bình gật đầu.

Tĩnh Bảo cau mày: “Tên chột là nhằm vào học trò?”

Cố Trường Bình lắc đầu.

Không phải nhắm vào nàng, vậy là nhắm vào ai gần đây? Không thể để tên chột sống, tức là muốn giấu chuyện này đi?

Vậy y đang muốn che giấu cho ai?

Vì sao phải giấu?

Tĩnh Bảo bỗng thấy người này giống mình, trên người cũng giấu rất nhiều bí mật.

Không đúng, bí mật của nàng chỉ có một.

Còn y, thì có rất nhiều.

Trong lòng Tĩnh Bảo chợt dâng lên một cảm giác không thể gọi tên. Một người giấu nhiều bí mật như vậy... hẳn là sống rất mệt mỏi.

Cố Trường Bình thấy nàng đứng ngẩn ra, không nói gì, cũng không thúc giục, chỉ lặng lẽ đợi nàng quyết định.

Một lúc sau, Tĩnh Bảo lấy lại tinh thần: “Tiên sinh, Tĩnh Thất mạo muội hỏi một câu: tiên sinh muốn tên chột chết thế nào?”

Yết hầu Cố Trường Bình khẽ động.

Theo lý, chuyện riêng thế này vốn không cần phải nói, chỉ cần dùng uy nghiêm của người làm tiên sinh là đủ dập tắt lòng tò mò của nàng.

Nhưng nghĩ đến việc nàng từng sắp đặt g**t ch*t Thạch Thuấn, Cố Trường Bình lại cảm thấy, nói cho nàng cũng không phải chuyện xấu.

Người này có gan, có trí.

“Ta định sắp đặt để hắn bỏ trốn, rồi trên đường chạy trốn thì bị tập kích, giả làm hiện trường bị sơn tặc g**t ch*t.”

“Vậy, vậy, vậy...”

Tĩnh Bảo bỗng lắp bắp.

Cố Trường Bình nhìn gương mặt trắng bệch, bàng hoàng của nàng, trong lòng hơi áy náy.

Chắc là mình làm nàng sợ rồi.

Nào ngờ, Tĩnh Bảo đột ngột ngẩng đầu, túm lấy tay áo y: “Tiên sinh, nếu tên chột bỏ trốn... có thể bắt theo một người rồi chạy được không?”

Ánh mắt Cố Trường Bình lập tức thay đổi hẳn. 

 

Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Story Chương 70: Hai chú cháu
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...