Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Chương 66: Chuyện Bẩn Thỉu
1@-
Đêm xuống, ngay khi cổng thành đang chuẩn bị đóng lại, một chiếc xe ngựa lao tới, phía sau là năm sáu gã thị vệ mang đao.
Xe rời thành trong làn bụi mù mịt.
Trong xe, Tề Lâm ôm một bộ ấm chén, tóc tai rối loạn, nắp ấm lăn xuống đất, còn chưa kịp cúi xuống nhặt thì đã biến mất khỏi tầm mắt.
Y đau lòng lườm chủ tử nhà mình một cái, đang yên đang lành không chịu ở nhà nghỉ ngơi, đùng cái lại nổi hứng muốn đến cái trang gì đó, chẳng phải tự tìm khổ sao?
Cố Trường Bình khẽ mở mắt liếc y một cái, rồi lại nhắm mắt dưỡng thần.
Hắn vừa ra khỏi Quốc Tử Giám, đang chuẩn bị lên kiệu, ngẩng đầu nhìn trời thì chấn động trong lòng.
Bầu trời phía trên đầu hắn dường như bị ai đó chia làm hai: một bên mây đen vần vũ, một bên ráng chiều rực đỏ.
Sự tương phản quá rõ ràng giữa hai màu sắc khiến người ta nhìn mà lòng không yên.
Kiệu phu lắc lư qua lại, khiến hắn buồn ngủ, mơ mơ màng màng thiếp đi, rồi mộng đến.
Trong mơ là một trận hỏa hoạn, lửa cháy ngút trời, một nữ tử mình đầy máu me vùng vẫy giữa ngọn lửa.
Chớp mắt cảnh trong mơ biến đổi, là quân lính như sóng trào tràn vào thành, tay cầm đao dài nhỏ máu, gặp người giết người, gặp Phật giết Phật.
Hắn giật mình tỉnh lại, mở bừng mắt, theo bản năng hỏi: “Hôm nay là ngày mấy?”
Bên ngoài, Tề Lâm đang đỡ kiệu đáp lại: “Bẩm gia, hôm nay là ngày hai mươi sáu tháng tư.”
Hai mươi sáu tháng tư?
Tim Cố Trường Bình chợt co thắt. Hắn nhớ ra rồi kiếp trước, vào ngày này, trong kinh từng xảy ra một chuyện, không lớn cũng chẳng nhỏ.
Ngoại thành phía bắc có một trang viên nước nóng, đột nhiên xuất hiện một nhóm đạo tặc, giết người phóng hỏa, c**ng b*c phụ nữ. Trong trang ấy có một mỹ nhân tuyệt sắc người Tô Lục, tên là Lý Mẫn Trí.
Nhà họ Lý là dòng dõi quý tộc ở Tô Lục, cha nàng Lý Chung Thành từng du học ở đế đô khi còn trẻ, là tri kỷ vong niên của Thập Nhị lang.
Trước khi về nước, ông ta từng có ý gả con gái cho Thập Nhị lang làm trắc phi. Thập Nhị lang suy đi tính lại, cuối cùng không từ chối.
Sau khi Lý Chung Thành về Tô Lục thì gặp biến loạn trong cung, cả nhà bị xét tội, khi ấy Lý Mẫn Trí đã rời khỏi Tô Lục, may mắn thoát chết.
Thiên chi kiêu nữ, chỉ sau một đêm đã trở thành con gái tội thần. Thập Nhị lang chỉ đành sắp xếp cho nàng ở tại trang nước nóng.
Nào ngờ Lý Mẫn Trí cũng là người mệnh khổ.
Không được nhìn thấy ánh mặt trời đã đành, còn bị thiêu chết trong trận hỏa hoạn ấy. Trước khi chết còn bị c**ng b*c. Tin truyền tới tai Thập Nhị lang, hắn nổi trận lôi đình, lập tức phái ám vệ điều tra.
Ai ngờ điều tra tới lui, cuối cùng lại liên lụy đến Thái tử. Từ đó, mối hận giữa chú và cháu bắt đầu nảy sinh, dẫn đến sau này Thập Nhị lang khởi binh tạo phản.
Cố Trường Bình mở choàng mắt, ánh mắt sắc như dao.
Thái tử tuy không phải người tốt, nhưng vào thời điểm nhạy cảm như thế này, trừ phi đầu óc bị heo cắn, mới dám động tới người của Thập Nhị lang.
Rõ ràng đây là có kẻ cố ý bày ra cái bẫy này.
Cố Trường Bình gõ nhịp lên bàn nhỏ trong xe, chuyến này hắn ra thành, là để âm thầm điều tra thân phận đám đạo tặc kia, tiện thể cứu luôn Lý trắc phi.
“Cố Dịch, đi nhanh thêm chút nữa!”
Nhanh nữa?
Tề Lâm rũ rượi mặt mày, nhanh thêm chút nữa thì người rơi xuống đất là y chứ ai.
Đêm.
Một tiếng sét vang lên giữa trời, ánh chớp rọi sáng đôi mắt đẫm lệ sợ hãi của Đỗ Ngọc Mai.
Nhị lão gia cúi thấp người, một tay thọc vào dưới vạt váy nàng, một tay cởi áo Đỗ thị.
Bên cạnh, Tĩnh Vinh Tuyên đã tr*n tr**ng từ bao giờ, trợn mắt nhìn chằm chằm cảnh xuân sống động ấy.
Chẳng bao lâu sau, thân thể trắng ngần như tuyết của Đỗ thị hiện ra, mịn màng như ngọc, còn mềm mại hơn cả lớp lụa dưới thân.
Ánh mắt Nhị lão gia sáng rỡ.
Hắn chưa bao giờ thiếu đàn bà: nha hoàn trong phòng, con dâu ngoài cửa, kỹ nữ trong lầu xanh, đào kép trong hí viện... đã sớm chơi đến chán chê.
Ngay ngày đầu con dâu về nhà dâng trà, nhìn đôi tay ngọc ngà kia hắn đã nổi lòng tà.
Nhịn tới lúc vào kinh, tìm được thời cơ thuận lợi, đốt một nén xuân hương, cho uống một bát xuân dược... Đợi nàng tỉnh lại thì mọi chuyện đã rồi.
Từ đó, hắn đâm nghiện.
Đỗ thị là tiểu thư danh giá, da thịt như nước, yếu đuối mảnh mai, không phải đàn bà bình thường có thể so được.
Để độc chiếm nàng lâu dài, hắn không chỉ đưa đàn bà cho con trai chơi, còn hứa cho nó cả gia nghiệp. Dưới đủ loại dụ dỗ và đe dọa, thằng con đành cúi đầu.
Thằng nhãi đó vừa khai thông là còn biết chơi hơn cả cha nó.
Chơi hết kiểu rồi, hai cha con bàn với nhau, khỏi phải hôm nay cha, mai con nữa mà cùng lên một lượt, càng thú vị.
Dĩ nhiên Đỗ thị không đời nào chịu.
Ông ta bèn sai con trai dụ nàng đến trang viên, theo đúng bài cũ: một nén xuân hương, một bát xuân dược, hai cha con thay phiên nhau “thưởng thức”. Dù nàng có mọc cánh cũng chẳng thoát được, cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn mà chịu đựng.
Có điều, để tránh bức ép nàng đến đường cùng, trò “song long hí phụng” này cũng không dám chơi thường xuyên, mỗi năm nhiều lắm cũng chỉ ba, năm lần.
Hôm nay, trở lại chốn xưa, cảnh xưa mộng cũ, trong lòng càng dâng vị lạ.
Nhị lão gia nào còn nhịn nổi, nhìn con trai một cái, cười d*m đ*ng rồi đè người xuống...
Đỗ thị không còn đường trốn, không còn nơi nấp, nước mắt lưng tròng nhắm chặt mắt, cầu xin trong tuyệt vọng.
Tĩnh Vinh Tuyên ghé sát dỗ dành: “Cục cưng của ta, đừng khóc nữa, đợi cha xong rồi thì ta sẽ yêu thương nàng.”
Lời vừa dứt, một tiếng sét nữa vang lên nơi chân trời, mưa lớn cũng ập tới ngay sau đó.
Trong cơn mưa như trút, một bóng đen lao vút từ góc tường ra, chạy thẳng về phía Tây viện.
Tĩnh Bảo đang chờ dưới mái hiên, thấy A Nghiễn tới thì vội hỏi: “Thế nào rồi?”
Gương mặt A Nghiễn đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nói ra một câu: “Không bằng cầm thú, đại thiếu phu nhân khóc đến khàn cả giọng.”
“Gia, phải làm sao đây?” A Man tức đến nỗi muốn nổ phổi, nắm tay siết chặt.
“Đừng nóng!”
Ánh mắt Tĩnh Bảo lạnh lẽo, giọng nói cứng rắn: “Chuyện này phải tính toán kỹ lưỡng trước sau rồi mới ra tay.”
A Man dậm chân: “Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn bọn họ làm nhục người khác à?”
Tĩnh Bảo cắn môi: “A Nghiễn!”
“Gia?”
“Nhảy lên nóc nhà gỡ vài viên ngói, rồi gõ cửa phía Đông, bảo là phòng ta bị dột, gọi đại đường ca đến xem giúp.”
Vẫn chưa đủ!
Tĩnh Bảo ngừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Phải nghĩ cách phóng hỏa nữa, phá hỏng chuyện tốt của họ trước đã rồi tính tiếp.”
“Gia, mưa to thế này, làm sao cháy được chứ?”
“Không cháy cũng phải cháy, đốt từ trong ra, cứ làm cho rầm rộ vào.”
“Rõ!”
Tĩnh Bảo quay đầu nhìn màn mưa trắng xóa, ánh mắt đầy sát khí.
Từng ấy chuyện nàng đều đã trải qua, thế mà vẫn bị hai cha con phòng Nhị làm buồn nôn tới vậy.
Hai tên súc sinh đáng chết!
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Trở về bên Tĩnh Bảo, nàng đem mọi chuyện mình thấy kể lại đầu đuôi, Tĩnh Bảo nghe xong thì cười nhạt.
“Chẳng trách đại đường ca mười ngày thì có tới năm ngày chạy lên trang ngoài thành, thì ra cũng giống cha hắn, nuôi đàn bà bên ngoài.”
A Man trợn trắng mắt: “Đàn bà với chả con khỉ, nô tỳ thấy giống con đ**m thì có, lả lơi hết chỗ nói, trong miệng không có lấy một câu tử tế.”
Tĩnh Bảo suy nghĩ một chút rồi nói: “Một lát nữa ngươi ra ngoài truyền lời, nói là ta thấy trong người khó chịu, muốn nghỉ sớm, cơm cứ dọn trong phòng là được, khỏi ra ngoài.”
A Man nhướng mày: “Gia muốn để họ yên tâm?”
Đêm xuống, ngay khi cổng thành đang chuẩn bị đóng lại, một chiếc xe ngựa lao tới, phía sau là năm sáu gã thị vệ mang đao.
Xe rời thành trong làn bụi mù mịt.
Trong xe, Tề Lâm ôm một bộ ấm chén, tóc tai rối loạn, nắp ấm lăn xuống đất, còn chưa kịp cúi xuống nhặt thì đã biến mất khỏi tầm mắt.
Y đau lòng lườm chủ tử nhà mình một cái, đang yên đang lành không chịu ở nhà nghỉ ngơi, đùng cái lại nổi hứng muốn đến cái trang gì đó, chẳng phải tự tìm khổ sao?
Cố Trường Bình khẽ mở mắt liếc y một cái, rồi lại nhắm mắt dưỡng thần.
Hắn vừa ra khỏi Quốc Tử Giám, đang chuẩn bị lên kiệu, ngẩng đầu nhìn trời thì chấn động trong lòng.
Bầu trời phía trên đầu hắn dường như bị ai đó chia làm hai: một bên mây đen vần vũ, một bên ráng chiều rực đỏ.
Sự tương phản quá rõ ràng giữa hai màu sắc khiến người ta nhìn mà lòng không yên.
Kiệu phu lắc lư qua lại, khiến hắn buồn ngủ, mơ mơ màng màng thiếp đi, rồi mộng đến.
Trong mơ là một trận hỏa hoạn, lửa cháy ngút trời, một nữ tử mình đầy máu me vùng vẫy giữa ngọn lửa.
Chớp mắt cảnh trong mơ biến đổi, là quân lính như sóng trào tràn vào thành, tay cầm đao dài nhỏ máu, gặp người giết người, gặp Phật giết Phật.
Hắn giật mình tỉnh lại, mở bừng mắt, theo bản năng hỏi: “Hôm nay là ngày mấy?”
Bên ngoài, Tề Lâm đang đỡ kiệu đáp lại: “Bẩm gia, hôm nay là ngày hai mươi sáu tháng tư.”
Hai mươi sáu tháng tư?
Tim Cố Trường Bình chợt co thắt. Hắn nhớ ra rồi kiếp trước, vào ngày này, trong kinh từng xảy ra một chuyện, không lớn cũng chẳng nhỏ.
Ngoại thành phía bắc có một trang viên nước nóng, đột nhiên xuất hiện một nhóm đạo tặc, giết người phóng hỏa, c**ng b*c phụ nữ. Trong trang ấy có một mỹ nhân tuyệt sắc người Tô Lục, tên là Lý Mẫn Trí.
Nhà họ Lý là dòng dõi quý tộc ở Tô Lục, cha nàng Lý Chung Thành từng du học ở đế đô khi còn trẻ, là tri kỷ vong niên của Thập Nhị lang.
Trước khi về nước, ông ta từng có ý gả con gái cho Thập Nhị lang làm trắc phi. Thập Nhị lang suy đi tính lại, cuối cùng không từ chối.
Sau khi Lý Chung Thành về Tô Lục thì gặp biến loạn trong cung, cả nhà bị xét tội, khi ấy Lý Mẫn Trí đã rời khỏi Tô Lục, may mắn thoát chết.
Thiên chi kiêu nữ, chỉ sau một đêm đã trở thành con gái tội thần. Thập Nhị lang chỉ đành sắp xếp cho nàng ở tại trang nước nóng.
Nào ngờ Lý Mẫn Trí cũng là người mệnh khổ.
Không được nhìn thấy ánh mặt trời đã đành, còn bị thiêu chết trong trận hỏa hoạn ấy. Trước khi chết còn bị c**ng b*c. Tin truyền tới tai Thập Nhị lang, hắn nổi trận lôi đình, lập tức phái ám vệ điều tra.
Ai ngờ điều tra tới lui, cuối cùng lại liên lụy đến Thái tử. Từ đó, mối hận giữa chú và cháu bắt đầu nảy sinh, dẫn đến sau này Thập Nhị lang khởi binh tạo phản.
Cố Trường Bình mở choàng mắt, ánh mắt sắc như dao.
Thái tử tuy không phải người tốt, nhưng vào thời điểm nhạy cảm như thế này, trừ phi đầu óc bị heo cắn, mới dám động tới người của Thập Nhị lang.
Rõ ràng đây là có kẻ cố ý bày ra cái bẫy này.
Cố Trường Bình gõ nhịp lên bàn nhỏ trong xe, chuyến này hắn ra thành, là để âm thầm điều tra thân phận đám đạo tặc kia, tiện thể cứu luôn Lý trắc phi.
“Cố Dịch, đi nhanh thêm chút nữa!”
Nhanh nữa?
Tề Lâm rũ rượi mặt mày, nhanh thêm chút nữa thì người rơi xuống đất là y chứ ai.
Đêm.
Một tiếng sét vang lên giữa trời, ánh chớp rọi sáng đôi mắt đẫm lệ sợ hãi của Đỗ Ngọc Mai.
Nhị lão gia cúi thấp người, một tay thọc vào dưới vạt váy nàng, một tay cởi áo Đỗ thị.
Bên cạnh, Tĩnh Vinh Tuyên đã tr*n tr**ng từ bao giờ, trợn mắt nhìn chằm chằm cảnh xuân sống động ấy.
Chẳng bao lâu sau, thân thể trắng ngần như tuyết của Đỗ thị hiện ra, mịn màng như ngọc, còn mềm mại hơn cả lớp lụa dưới thân.
Ánh mắt Nhị lão gia sáng rỡ.
Hắn chưa bao giờ thiếu đàn bà: nha hoàn trong phòng, con dâu ngoài cửa, kỹ nữ trong lầu xanh, đào kép trong hí viện... đã sớm chơi đến chán chê.
Ngay ngày đầu con dâu về nhà dâng trà, nhìn đôi tay ngọc ngà kia hắn đã nổi lòng tà.
Nhịn tới lúc vào kinh, tìm được thời cơ thuận lợi, đốt một nén xuân hương, cho uống một bát xuân dược... Đợi nàng tỉnh lại thì mọi chuyện đã rồi.
Từ đó, hắn đâm nghiện.
Đỗ thị là tiểu thư danh giá, da thịt như nước, yếu đuối mảnh mai, không phải đàn bà bình thường có thể so được.
Để độc chiếm nàng lâu dài, hắn không chỉ đưa đàn bà cho con trai chơi, còn hứa cho nó cả gia nghiệp. Dưới đủ loại dụ dỗ và đe dọa, thằng con đành cúi đầu.
Thằng nhãi đó vừa khai thông là còn biết chơi hơn cả cha nó.
Chơi hết kiểu rồi, hai cha con bàn với nhau, khỏi phải hôm nay cha, mai con nữa mà cùng lên một lượt, càng thú vị.
Dĩ nhiên Đỗ thị không đời nào chịu.
Ông ta bèn sai con trai dụ nàng đến trang viên, theo đúng bài cũ: một nén xuân hương, một bát xuân dược, hai cha con thay phiên nhau “thưởng thức”. Dù nàng có mọc cánh cũng chẳng thoát được, cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn mà chịu đựng.
Có điều, để tránh bức ép nàng đến đường cùng, trò “song long hí phụng” này cũng không dám chơi thường xuyên, mỗi năm nhiều lắm cũng chỉ ba, năm lần.
Hôm nay, trở lại chốn xưa, cảnh xưa mộng cũ, trong lòng càng dâng vị lạ.
Nhị lão gia nào còn nhịn nổi, nhìn con trai một cái, cười d*m đ*ng rồi đè người xuống...
Đỗ thị không còn đường trốn, không còn nơi nấp, nước mắt lưng tròng nhắm chặt mắt, cầu xin trong tuyệt vọng.
Tĩnh Vinh Tuyên ghé sát dỗ dành: “Cục cưng của ta, đừng khóc nữa, đợi cha xong rồi thì ta sẽ yêu thương nàng.”
Lời vừa dứt, một tiếng sét nữa vang lên nơi chân trời, mưa lớn cũng ập tới ngay sau đó.
Trong cơn mưa như trút, một bóng đen lao vút từ góc tường ra, chạy thẳng về phía Tây viện.
Tĩnh Bảo đang chờ dưới mái hiên, thấy A Nghiễn tới thì vội hỏi: “Thế nào rồi?”
Gương mặt A Nghiễn đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nói ra một câu: “Không bằng cầm thú, đại thiếu phu nhân khóc đến khàn cả giọng.”
“Gia, phải làm sao đây?” A Man tức đến nỗi muốn nổ phổi, nắm tay siết chặt.
“Đừng nóng!”
Ánh mắt Tĩnh Bảo lạnh lẽo, giọng nói cứng rắn: “Chuyện này phải tính toán kỹ lưỡng trước sau rồi mới ra tay.”
A Man dậm chân: “Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn bọn họ làm nhục người khác à?”
Tĩnh Bảo cắn môi: “A Nghiễn!”
“Gia?”
“Nhảy lên nóc nhà gỡ vài viên ngói, rồi gõ cửa phía Đông, bảo là phòng ta bị dột, gọi đại đường ca đến xem giúp.”
Vẫn chưa đủ!
Tĩnh Bảo ngừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Phải nghĩ cách phóng hỏa nữa, phá hỏng chuyện tốt của họ trước đã rồi tính tiếp.”
“Gia, mưa to thế này, làm sao cháy được chứ?”
“Không cháy cũng phải cháy, đốt từ trong ra, cứ làm cho rầm rộ vào.”
“Rõ!”
Tĩnh Bảo quay đầu nhìn màn mưa trắng xóa, ánh mắt đầy sát khí.
Từng ấy chuyện nàng đều đã trải qua, thế mà vẫn bị hai cha con phòng Nhị làm buồn nôn tới vậy.
Hai tên súc sinh đáng chết!
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Story
Chương 66: Chuyện Bẩn Thỉu
10.0/10 từ 22 lượt.