Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Chương 67: Bọn cướp đến
1@-
Lần phá thai đó, nàng đau đến sống dở chết dở, trong lòng nghĩ, thôi thì cùng đứa bé đi luôn, cũng coi như được thanh tịnh. Một chân nàng đã bước vào điện Diêm Vương, vậy mà vẫn bị người ta kéo về.
Đứa bé đó là của lão gia, nàng nhất định phải tự tay giết nó.
Chốn bụi trần khốn khổ này, mình nàng cố sống lay lắt cũng đủ rồi. Nếu sinh con gái, e là cũng không thoát khỏi kiếp bị người ta chà đạp, vậy sống để làm gì?
Nếu sinh con trai, nàng lại càng sợ ánh mắt đen láy trong veo ấy, nhìn nàng chằm chằm, mỗi lần nhìn như chất vấn ta là con của ai?
Còn đau hơn bị móc tim ra nữa!
Nàng thường tự hỏi, tại sao mình vẫn phải sống, lại còn sống không biết liêm sỉ thế này.
Là để ngắm mây trên trời, nước dưới đất? Là để ngắm mưa hạ, tuyết đông?
Không phải.
Chỉ là vì muốn sống mà sống.
Nhưng giờ đây, nàng không muốn sống nữa. Từ khoảnh khắc người kia tựa như tiên nhân hạ phàm đưa đến một gói tổ yến, nàng đã nảy sinh ý niệm tìm cái chết.
Món của y, nàng có xứng ăn sao?
Nàng để s cả sống cũng không xứng!
Nghĩ đến đây, Đỗ Ngọc Mai gượng gạo bò dậy, lấy kéo trong ngăn kéo ra...
Đúng lúc ấy, bên ngoài bỗng vang lên tiếng thét chói tai: “Không hay rồi! Có cướp vào trang!”
Chiếc kéo rơi đánh “keng” Đỗ Ngọc Mai sợ đến run lẩy bẩy.
...
Lúc này, Tĩnh Bảo trằn trọc mãi vẫn không ngủ được một là lo chuyện của Đỗ thị rồi sẽ ra sao, hai là bị cha con Nhị phòng chọc tức đến không dứt.
Đúng lúc ấy, ngoài cửa sổ bỗng vang lên tiếng ồn ào, tiếng chó sủa hòa lẫn tiếng người náo loạn.
Tĩnh Bảo bật dậy, khẽ gọi: “A Man?”
A Man ở cùng phòng còn chưa kịp trả lời thì cửa đã bị đẩy mạnh, A Nghiễn rút kiếm xông vào: “Gia, có cướp vào trang rồi! Mau chạy!”
“Đang yên đang lành, sao lại có cướp?” Tĩnh Bảo kinh hãi.
Nói xong bèn đảo mắt nhìn gương mặt của gia, rồi cúi người chà mấy vốc bùn lên tay, bôi bôi trét trét lên mặt Tĩnh Bảo, lại bôi cả lên mặt A Man.
“Đừng để lộ mặt, lũ súc sinh kia chẳng ra gì đâu.”
Tĩnh Bảo bị nhét cả miệng bùn, phì phì mấy tiếng, hỏi: “Cướp từ đâu tới? Bao nhiêu tên? Cầm theo vũ khí gì? Ai cầm đầu?”
A Nghiễn thấy gia không những không sợ mà còn tỉnh táo lạ thường, vội nói: “Chừng năm, sáu chục tên, tay nào cũng có đao, thân thủ không tệ, cầm đầu là một tên chột mắt, trong tay cầm hai thanh đao tròn bằng sắt, ta thấy không giống hạng lục lâm tầm thường.”
Tĩnh Bảo cố giữ bình tĩnh: “Cha con Nhị phòng đâu?”
A Nghiễn: “Không thấy, chắc trốn rồi.”
Tĩnh Bảo: “Còn đám thị vệ đi theo thì sao?”
A Nghiễn: “Thị vệ theo Nhị lão gia chỉ có ba bốn người, đánh không lại đâu.”
Tĩnh Bảo: “Trong trang này có bao nhiêu dân cày?”
A Nghiễn: “Vài chục hộ, chắc tầm trăm người.”
Tĩnh Bảo: “Dựa vào bản lĩnh của ngươi, giết được mấy tên?”
“Giết mấy tên gì chứ!
Giờ lo chạy thoát thân đi còn hơn!
A Nghiễn liếc nhanh thanh trường kiếm trong tay, cắn răng: “Ta chỉ đủ sức bảo vệ gia và A Man, thêm hai huynh đệ phủ hầu nữa thì chắc ổn.”
A Man từng học vài chiêu phòng thân, ngẩng đầu nói: “Ta tự lo được cho mình, gia, đi thôi!”
Tĩnh Bảo vẫn đứng yên tại chỗ, đầu óc xoay chuyển liên hồi.
Nếu giờ chạy, người của mình có lẽ sẽ không sao, nhưng đại tẩu và đám dân cày thì sao? Vài chục hộ nông dân, nhà nào chẳng có con gái lớn hay đàn bà trẻ? Rơi vào tay bọn cướp thì thảm biết chừng nào!
Nàng quyết đoán nói: “Chưa đi vội, phải xem tình hình thế nào đã.”
“Gia?!”
A Nghiễn hít sâu một hơi, xoay người chắn ngay trước cửa: “Ngài không được ra ngoài!”
Tĩnh Bảo giậm chân: “Mạng ta là mạng, mạng người khác cũng là mạng!”
A Nghiễn không động lòng: “Ta chỉ bảo vệ mạng của gia.”
Sắc mặt Tĩnh Bảo trầm xuống: “Gia của ngươi số phải sống trăm tuổi! Ta hứa với ngươi, nếu thực sự không cứu được, thì ta sẽ dứt khoát rút lui.”
A Nghiễn: “…”
“Tránh ra!” Tĩnh Bảo quát lớn, giọng không chút do dự hay khoan nhượng.
A Nghiễn bị nàng dọa cho choáng váng, đành ngoan ngoãn nhích sang một bên.
Tĩnh Bảo tiện tay nhặt cây vồ gỗ giặt đồ, cầm lên ước lượng rồi mở cửa bước ra.
Ngoài trời, mưa vẫn xối xả.
Giữa làn mưa, đứng thành hai hàng người:
Một hàng là bọn cướp cầm đao, ai nấy khoác áo tơi, mặt che sau nón lá, không nhìn rõ diện mạo.
Một hàng là đám hộ vệ và đàn ông trong trang, có người cầm đao, có người cầm cuốc, gậy, chổi. Cha con Nhị phòng co rúm sau lưng hộ vệ, hộ vệ còn che ô cho họ.
Tên chột mắt cầm đầu bật cười khẽ, vung tay phóng thanh đao sắt trong tay, lưỡi dao lướt sát má trái của Tĩnh Vinh Tuyên, cắm xéo vào khung cửa.
Tĩnh Vinh Tuyên một đấng nam nhi cao bảy thước sợ đến suýt đái ra quần.
Một chiêu đó khiến cả đám hộ vệ lẫn dân đinh chết sững, xong rồi, tiêu rồi, đám này không phải cướp vặt đâu, rõ ràng là hải tặc thảo khấu!
Tên chột cười nhạt: “Xem ra hôm nay chúng ta vận đỏ rồi. Các ngươi gặp chúng ta cũng coi như số xui. Khôn hồn thì dâng hết vàng bạc của cải ra, còn không, thì đao trắng vào máu đỏ ra, ai bảo các ngươi không may gặp phải bọn ta chứ?”
Tĩnh Bảo nghe hắn ba câu nói rõ mục đích, trong lòng tính toán, nếu chỉ là cướp của, vậy còn dễ xử lý.
Nghĩ tới đây thì Nhị lão gia run rẩy bước ra, cố tỏ ra uy nghiêm quát: “Ta là quan lục phẩm trong triều, dưới chân thiên tử, thiên hạ có vương pháp, bọn cướp các ngươi dám làm loạn hay sao? Biết điều thì mau cút khỏi đây cho ta!”
Tĩnh Bảo nghe xong thì thầm rủa một câu tiêu mẹ rồi!
Người cha vô dụng từng dạy nàng:
Ra ngoài làm người, việc đầu tiên là phải biết ôn hòa.
Ngoài ôn hòa, còn phải nói lý, giữ quy củ, thà rụt cổ giả làm cháu cũng hơn lấy thế ra uy, lúc cần thì phải biết bỏ của giữ mạng.
Quả nhiên không sai.
Tên chột chẳng thèm nể nang gì, lạnh lùng rút dao tiến lại gần.
Đúng lúc ấy, một con chó vàng to từ trên tường bất ngờ phóng xuống, nhắm thẳng yết hầu hắn mà cắn.
Tên chột phản ứng cực nhanh, chân trượt nhẹ, đao vung lên, con chó chưa kịp kêu một tiếng đã rụng đầu.
Chân Nhị lão gia mềm nhũn, nửa lời cũng không dám nói thêm.
A Nghiễn nhìn thấy đường đao kia, khẽ thì thầm: “Gia, không phải bọn cướp thường đâu, có bản lĩnh thật đấy, phải cẩn thận.”
Tĩnh Bảo nhìn cha con kia một cái thật sâu, lập tức nói: “Ngươi cũng phải ra tay, mau!”
A Nghiễn hoàn toàn không hiểu dụng ý, nhưng vẫn lập tức làm theo, vận khí tụ đan điền, nhảy vọt lên, kiếm trong tay xông thẳng về phía tên chột mắt.
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Chẳng bao lâu sau, trong bếp bỗng vang lên tiếng lửa cháy tí tách, khói đen cuồn cuộn bốc lên cùng ngọn lửa hừng hực, khiến người trong trang hoảng hốt kêu la, hô hoán nhau chạy đến.
Hai cha con nhà Nhị phòng sợ lộ tẩy, cuống cuồng mặc quần áo, hấp tấp chạy ra ngoài.
Trên giường, Đỗ thị thân thể tả tơi, tứ chi lạnh toát, khe khẽ rên lên một tiếng, rồi rấm rứt khóc, nỗi đau đớn đã vượt quá cực hạn.
Mượn ánh sáng lờ mờ của ngọn nến nơi đầu giường, nàng cúi xuống nhìn thân thể mình từng tấc, càng nhìn càng thấy ghê tởm.
Cả đời này e là nàng chẳng thể nào sạch sẽ trở lại, trừ khi chết đi.
Mà thật ra... cũng không phải chưa từng chết.
Lần phá thai đó, nàng đau đến sống dở chết dở, trong lòng nghĩ, thôi thì cùng đứa bé đi luôn, cũng coi như được thanh tịnh. Một chân nàng đã bước vào điện Diêm Vương, vậy mà vẫn bị người ta kéo về.
Đứa bé đó là của lão gia, nàng nhất định phải tự tay giết nó.
Chốn bụi trần khốn khổ này, mình nàng cố sống lay lắt cũng đủ rồi. Nếu sinh con gái, e là cũng không thoát khỏi kiếp bị người ta chà đạp, vậy sống để làm gì?
Nếu sinh con trai, nàng lại càng sợ ánh mắt đen láy trong veo ấy, nhìn nàng chằm chằm, mỗi lần nhìn như chất vấn ta là con của ai?
Còn đau hơn bị móc tim ra nữa!
Nàng thường tự hỏi, tại sao mình vẫn phải sống, lại còn sống không biết liêm sỉ thế này.
Là để ngắm mây trên trời, nước dưới đất? Là để ngắm mưa hạ, tuyết đông?
Không phải.
Chỉ là vì muốn sống mà sống.
Nhưng giờ đây, nàng không muốn sống nữa. Từ khoảnh khắc người kia tựa như tiên nhân hạ phàm đưa đến một gói tổ yến, nàng đã nảy sinh ý niệm tìm cái chết.
Món của y, nàng có xứng ăn sao?
Nàng để s cả sống cũng không xứng!
Nghĩ đến đây, Đỗ Ngọc Mai gượng gạo bò dậy, lấy kéo trong ngăn kéo ra...
Đúng lúc ấy, bên ngoài bỗng vang lên tiếng thét chói tai: “Không hay rồi! Có cướp vào trang!”
Chiếc kéo rơi đánh “keng” Đỗ Ngọc Mai sợ đến run lẩy bẩy.
...
Lúc này, Tĩnh Bảo trằn trọc mãi vẫn không ngủ được một là lo chuyện của Đỗ thị rồi sẽ ra sao, hai là bị cha con Nhị phòng chọc tức đến không dứt.
Đúng lúc ấy, ngoài cửa sổ bỗng vang lên tiếng ồn ào, tiếng chó sủa hòa lẫn tiếng người náo loạn.
Tĩnh Bảo bật dậy, khẽ gọi: “A Man?”
A Man ở cùng phòng còn chưa kịp trả lời thì cửa đã bị đẩy mạnh, A Nghiễn rút kiếm xông vào: “Gia, có cướp vào trang rồi! Mau chạy!”
“Đang yên đang lành, sao lại có cướp?” Tĩnh Bảo kinh hãi.
Nói xong bèn đảo mắt nhìn gương mặt của gia, rồi cúi người chà mấy vốc bùn lên tay, bôi bôi trét trét lên mặt Tĩnh Bảo, lại bôi cả lên mặt A Man.
“Đừng để lộ mặt, lũ súc sinh kia chẳng ra gì đâu.”
Tĩnh Bảo bị nhét cả miệng bùn, phì phì mấy tiếng, hỏi: “Cướp từ đâu tới? Bao nhiêu tên? Cầm theo vũ khí gì? Ai cầm đầu?”
A Nghiễn thấy gia không những không sợ mà còn tỉnh táo lạ thường, vội nói: “Chừng năm, sáu chục tên, tay nào cũng có đao, thân thủ không tệ, cầm đầu là một tên chột mắt, trong tay cầm hai thanh đao tròn bằng sắt, ta thấy không giống hạng lục lâm tầm thường.”
Tĩnh Bảo cố giữ bình tĩnh: “Cha con Nhị phòng đâu?”
A Nghiễn: “Không thấy, chắc trốn rồi.”
Tĩnh Bảo: “Còn đám thị vệ đi theo thì sao?”
A Nghiễn: “Thị vệ theo Nhị lão gia chỉ có ba bốn người, đánh không lại đâu.”
Tĩnh Bảo: “Trong trang này có bao nhiêu dân cày?”
A Nghiễn: “Vài chục hộ, chắc tầm trăm người.”
Tĩnh Bảo: “Dựa vào bản lĩnh của ngươi, giết được mấy tên?”
“Giết mấy tên gì chứ!
Giờ lo chạy thoát thân đi còn hơn!
A Nghiễn liếc nhanh thanh trường kiếm trong tay, cắn răng: “Ta chỉ đủ sức bảo vệ gia và A Man, thêm hai huynh đệ phủ hầu nữa thì chắc ổn.”
A Man từng học vài chiêu phòng thân, ngẩng đầu nói: “Ta tự lo được cho mình, gia, đi thôi!”
Tĩnh Bảo vẫn đứng yên tại chỗ, đầu óc xoay chuyển liên hồi.
Nếu giờ chạy, người của mình có lẽ sẽ không sao, nhưng đại tẩu và đám dân cày thì sao? Vài chục hộ nông dân, nhà nào chẳng có con gái lớn hay đàn bà trẻ? Rơi vào tay bọn cướp thì thảm biết chừng nào!
Nàng quyết đoán nói: “Chưa đi vội, phải xem tình hình thế nào đã.”
“Gia?!”
Tĩnh Bảo giậm chân: “Mạng ta là mạng, mạng người khác cũng là mạng!”
A Nghiễn không động lòng: “Ta chỉ bảo vệ mạng của gia.”
Sắc mặt Tĩnh Bảo trầm xuống: “Gia của ngươi số phải sống trăm tuổi! Ta hứa với ngươi, nếu thực sự không cứu được, thì ta sẽ dứt khoát rút lui.”
A Nghiễn: “…”
“Tránh ra!” Tĩnh Bảo quát lớn, giọng không chút do dự hay khoan nhượng.
A Nghiễn bị nàng dọa cho choáng váng, đành ngoan ngoãn nhích sang một bên.
Tĩnh Bảo tiện tay nhặt cây vồ gỗ giặt đồ, cầm lên ước lượng rồi mở cửa bước ra.
Ngoài trời, mưa vẫn xối xả.
Giữa làn mưa, đứng thành hai hàng người:
Một hàng là bọn cướp cầm đao, ai nấy khoác áo tơi, mặt che sau nón lá, không nhìn rõ diện mạo.
Một hàng là đám hộ vệ và đàn ông trong trang, có người cầm đao, có người cầm cuốc, gậy, chổi. Cha con Nhị phòng co rúm sau lưng hộ vệ, hộ vệ còn che ô cho họ.
Tên chột mắt cầm đầu bật cười khẽ, vung tay phóng thanh đao sắt trong tay, lưỡi dao lướt sát má trái của Tĩnh Vinh Tuyên, cắm xéo vào khung cửa.
Tĩnh Vinh Tuyên một đấng nam nhi cao bảy thước sợ đến suýt đái ra quần.
Một chiêu đó khiến cả đám hộ vệ lẫn dân đinh chết sững, xong rồi, tiêu rồi, đám này không phải cướp vặt đâu, rõ ràng là hải tặc thảo khấu!
Tên chột cười nhạt: “Xem ra hôm nay chúng ta vận đỏ rồi. Các ngươi gặp chúng ta cũng coi như số xui. Khôn hồn thì dâng hết vàng bạc của cải ra, còn không, thì đao trắng vào máu đỏ ra, ai bảo các ngươi không may gặp phải bọn ta chứ?”
Tĩnh Bảo nghe hắn ba câu nói rõ mục đích, trong lòng tính toán, nếu chỉ là cướp của, vậy còn dễ xử lý.
Nghĩ tới đây thì Nhị lão gia run rẩy bước ra, cố tỏ ra uy nghiêm quát: “Ta là quan lục phẩm trong triều, dưới chân thiên tử, thiên hạ có vương pháp, bọn cướp các ngươi dám làm loạn hay sao? Biết điều thì mau cút khỏi đây cho ta!”
Tĩnh Bảo nghe xong thì thầm rủa một câu tiêu mẹ rồi!
Người cha vô dụng từng dạy nàng:
Ra ngoài làm người, việc đầu tiên là phải biết ôn hòa.
Ngoài ôn hòa, còn phải nói lý, giữ quy củ, thà rụt cổ giả làm cháu cũng hơn lấy thế ra uy, lúc cần thì phải biết bỏ của giữ mạng.
Quả nhiên không sai.
Tên chột chẳng thèm nể nang gì, lạnh lùng rút dao tiến lại gần.
Đúng lúc ấy, một con chó vàng to từ trên tường bất ngờ phóng xuống, nhắm thẳng yết hầu hắn mà cắn.
Tên chột phản ứng cực nhanh, chân trượt nhẹ, đao vung lên, con chó chưa kịp kêu một tiếng đã rụng đầu.
Chân Nhị lão gia mềm nhũn, nửa lời cũng không dám nói thêm.
A Nghiễn nhìn thấy đường đao kia, khẽ thì thầm: “Gia, không phải bọn cướp thường đâu, có bản lĩnh thật đấy, phải cẩn thận.”
Tĩnh Bảo nhìn cha con kia một cái thật sâu, lập tức nói: “Ngươi cũng phải ra tay, mau!”
A Nghiễn hoàn toàn không hiểu dụng ý, nhưng vẫn lập tức làm theo, vận khí tụ đan điền, nhảy vọt lên, kiếm trong tay xông thẳng về phía tên chột mắt.
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Story
Chương 67: Bọn cướp đến
10.0/10 từ 22 lượt.