Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 65: Đến trang viên

1@-

 Đêm ấy, Tĩnh Bảo trằn trọc khó ngủ, trời còn chưa sáng đã tỉnh dậy.

Tỉnh rồi nhưng không gọi A Man vào hầu, nàng tựa người trên giường, suy nghĩ về chuyện của Đỗ Ngọc Mai.

Nói ra thì dễ, nhưng thực hiện lại vô cùng khó khăn. Chẳng lẽ nàng có thể giết cha con nhị phòng sao?

Không một chút manh mối, quả thực đau đầu.

Tĩnh Bảo chau mày, trên trán nổi một hàng gân xanh, bỗng bật người ngồi dậy.

Không quản nữa!

Trước tiên giúp Đỗ gia vượt qua đêm nay đã, còn lại tính sau.

Sau khi quyết định xong, Tĩnh Bảo mới gọi A Man vào hầu hạ.

A Man hai mắt thâm quầng, rõ ràng cũng không ngủ suốt đêm. "Gia, thật sự không ổn thì để nô tỳ bói một quẻ cho đại thiếu phu nhân, xem mệnh của nàng ra sao?"

Tĩnh Bảo đang quýnh lên, gặp đâu bám đấy, bèn gật đầu đồng ý.

A Man mang bàn toán và la bàn bói toán đến, bày biện đâu ra đó, chuẩn bị bắt đầu gieo quẻ thì bỗng hỏi: “Đại thiếu phu nhân sinh ngày giờ nào?"

Tĩnh Bảo suýt nữa tức đến ngất.

Thôi xong!

Con nhóc này chẳng khác gì Tiền Tam, cũng là tiểu bịp bợm!

...

Sáng hôm sau.

Vợ chồng Triệu thị đang dùng bữa sáng trong phòng thì nghe ngoài sân có người hô: "Thất gia đến rồi!"

Hắn đến làm gì? Hai vợ chồng liếc mắt nhìn nhau, vội đặt bát đũa xuống, đổi giọng sang vẻ trưởng bối nghiêm nghị.

Tĩnh Bảo tiến đến hành lễ thăm hỏi, sau đó nói: “Nghe nói đại đường ca đang ở trang viên, dạo gần đây cháu không khỏe, muốn đến trang viên dạo chơi giải sầu."

Triệu thị mỉm cười: “Trùng hợp thật, hôm nay đại tẩu con cũng nói muốn ra trang viên."

Tĩnh Bảo hơi kinh ngạc: “Đại tẩu cũng đi à? Vậy hay quá, cháu sẽ đi cùng tẩu ấy."

"Không được hồ đồ!" Nhị lão gia nghiêm giọng quát: “Con là người đọc sách, đến trang viên làm gì, cứ ngoan ngoãn ở nhà dưỡng bệnh đọc sách cho tốt."

Ông sợ ta phá chuyện tốt của ông thì có!

"Tế tửu đại nhân đã nói, người đọc sách không thể chỉ đọc sách suông, còn phải ra ngoài đi đây đi đó, thấu hiểu nỗi khổ của dân, sau này mới làm quan tốt được."

Tĩnh Bảo mỉm cười: “Nói thật, cháu còn chưa từng thấy trang viên của Tĩnh gia ở kinh thành, đúng lúc đi xem thử."

Lời này có hàm ý khác: Trang viên là của Tĩnh gia, cháu là người kế thừa tương lai. Các người không cho cháu xem, chẳng lẽ bên trong có giở trò gì?

Lửa giận trong lòng Nhị lão gia bùng lên, nhưng vẫn phải cố kìm nén.

Nghĩ lại, trang viên rộng lớn như vậy, đẩy thằng nhóc này ra xa một chút là xong, ông vẫn có thể cùng con trai mình làm loạn. Thậm chí còn chẳng cần kiếm cớ nói dối với Triệu thị.

"Con đã nhất quyết muốn đi, ta cũng không cản. Vừa hay hôm nay nha môn rảnh việc, ta sẽ đi cùng con một chuyến."

Vừa nói xong, sắc mặt Triệu thị lập tức biến đổi.

Tĩnh Bảo cố ý chọc tức: “Nha môn rảnh rỗi cũng không thể phiền đến nhị thúc, đường xa như vậy cơ mà."

Nhị lão gia đập bàn: “Con ở kinh thành một mình, nếu xảy ra chuyện, ta biết ăn nói sao với cha mẹ con?"

"Nhị thúc, đại đường ca cũng ở trang viên mà, có huynh ấy trông nom, cháu có thể xảy ra chuyện gì?"

Nhị lão gia nghẹn lời. Tên súc sinh này nhất quyết muốn phá hoại chuyện của ông sao?

"Ý cháu đã quyết, nhị thúc không cần nói thêm nữa."

Tĩnh Bảo lạnh lùng liếc ông một cái, rồi kìm giọng nói: “Vậy... đành để nhị thúc vất vả rồi!"

...

Tĩnh Bảo trở lại phòng, hành lý đã được A Man thu xếp xong xuôi.

"Đem theo hai hộ vệ đeo đao của phủ Tuyên Bình Hầu, để Nguyên Cát ở lại trông coi nhà."

"Gì cơ ạ?" Nguyên Cát gãi đầu, không hiểu vì sao lại là mình.

Tĩnh Bảo đáp: “A Man suốt ngày ở trong phủ, lần này ta dẫn nàng ra ngoài dạo chơi một chút."

A Man đứng bên cạnh cười giận: “Mới đến vài ngày đã muốn tranh sủng với ta rồi à? Gia mang ai theo, tự có dụng ý, đến lượt ngươi hỏi à?"

Nguyên Cát sợ đến tái mặt, vội quỳ xuống: “Tiểu nhân chỉ muốn hầu hạ gia, tuyệt không có ý tranh sủng."

Tĩnh Bảo đỡ hắn dậy: “Đừng có quỳ suốt ngày như vậy, trông nhà cho tốt, đây mới là căn cứ chính của chúng ta."

Đang nói thì A Nghiễn vào thúc giục, mọi người lập tức xuất phát.

Xe ngựa lắc lư rời Tĩnh phủ, đến trưa thì tới trang viên ở vùng ngoại thành phía Bắc.

Trang viên rộng mênh mông, ở giữa có dãy nhà nông, đại gia Tĩnh Vinh Tuyên nhận được tin thì vội vàng ra đón, cười nói: “Thất đệ sao lại tới đây?"

Tĩnh Bảo chăm chú nhìn người đối diện.

Vì tuổi tác hai người cách biệt quá lớn, lại không sống chung, nên ấn tượng của Tĩnh Bảo với vị đại đường ca này rất nhạt.

Nhưng lần này nhìn kỹ, Tĩnh Bảo âm thầm kinh ngạc. Người này da ngăm, mặt mũi tuấn tú, vóc dáng rắn rỏi, đúng là anh tuấn lạ thường.

"Gần đây sức khỏe không tốt, ta xin nghỉ ở Quốc Tử Giám, đến trang viên dưỡng bệnh. Đại ca không chê ta quấy rầy chứ?"

"Sao lại chê? Đệ đến thật đúng lúc, sáng nay vừa săn được một con hoẵng, có thể đem nướng ăn."

Tĩnh Vinh Tuyên liếc mắt nhìn cha, thấy ông khẽ gật đầu thì mỉm cười: “Đi nào, ta dẫn đệ đi xem phòng ốc. Người đâu, đưa đại thiếu phu nhân về phòng nghỉ."

Tĩnh Bảo đi theo, liếc thấy Đỗ thị được đưa đi theo hướng ngược lại, bèn khẽ ho một tiếng.

A Man lập tức hiểu ý: “Chết rồi, nô tỳ chỉ mang theo thuốc mà quên mất cái ấm sắc thuốc, giờ biết làm sao đây?"

Đỗ thị dừng bước, dịu giọng nói: “Qua viện ta lấy đi, ta có mang theo."

Tĩnh Bảo khen: “Đại tẩu thật chu đáo, ra ngoài cũng không quên chuẩn bị cả ấm thuốc."

Tĩnh Vinh Tuyên cười: “Tẩu ấy quanh năm dùng thuốc, trong trang viên vẫn luôn chuẩn bị sẵn, đệ cứ đến mà lấy."

Sắc mặt Tĩnh Bảo thoáng chốc thay đổi.

Xem ra, hai cha con này thường xuyên đưa người đến đây để giở trò bẩn thỉu.

Đúng là súc sinh!

...

Phòng ở của Đỗ thị nằm tận phía Đông trang viên.

Ba gian nhà riêng biệt, có sân nhỏ riêng, hai bên cổng có hai nha hoàn đứng canh.

A Man liếc nhìn, lập tức cau mày.

Hai cô gái này chừng mười bảy mười tám tuổi, trang điểm lòe loẹt, ăn mặc diêm dúa, vừa nhai hạt dưa, vừa để móng tay dài hơn hai tấc,

Phong thái lẳng lơ, chẳng giống con gái nhà đàng hoàng chút nào.

Thấy Đỗ thị đến, hai người chỉ lười biếng hành lễ lấy lệ, ánh mắt còn vô lễ liếc nhìn khắp người A Man.

A Man lúc này mới nhận ra, đám nha hoàn mà Đỗ thị mang theo, không một ai đi cùng.

Đỗ thị giải thích: “Đại gia đến trang viên là thích được nha hoàn ở đây hầu hạ. Đám người theo ta ngày nào cũng bận bịu, ta cũng muốn cho họ nghỉ ngơi mấy hôm."

A Man nghe vậy, vừa tức vừa thương cảm.

Nghỉ ngơi cái gì, rõ ràng là hai cha con kia vì muốn tránh tai mắt, nên cố ý đuổi hết nha hoàn của Đỗ thị đi.

Bước vào phòng khách, A Man càng thêm kinh ngạc, căn phòng này còn tinh xảo hơn cả Tĩnh phủ, ngay cả bàn ghế tiếp khách trước cửa cũng làm từ gỗ hoàng hoa lê.

Đỗ thị từ phòng trong phía Đông bước ra, trên tay cầm một ấm thuốc: “Không thường dùng nên dính chút bụi, trước khi sắc nhớ rửa sạch trong ngoài."

A Man cười nhận lấy, liên tục cảm ơn.

Lúc ra khỏi phòng, nàng phát hiện hai nha hoàn kia đã biến mất. Dỏng tai nghe ngóng, thì nghe tiếng cười nói từ phòng bên phía Tây: “Hôm qua đại gia bắt ta làm cái tư thế đó, suýt gãy cả eo, ngươi bóp giúp ta chút đi."

"Ta bóp gì cho ngươi, bảo đại gia bóp cho, đảm bảo bóp đến ngươi vừa thoải mái vừa mê mẩn."

A Man đỏ cả mặt.

Thầm nghĩ: Đây mà là nha hoàn hầu hạ sao? Rõ ràng là hồ ly tinh! 

 

Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Story Chương 65: Đến trang viên
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...