Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 484

1@-

 
“Thất gia!”

A Nghiễn bước đến bên Tĩnh Bảo, vừa thấy mụn nước nơi khoé môi nàng bèn nhíu mày.

“Vừa nhận được tin, Hạo vương đã chỉnh đốn quân ngũ đóng trại ở ngoại ô kinh thành, chờ ngày mai hoàng đế ban chỉ sẽ dẫn binh vào kinh.”

Tĩnh Bảo chẳng động mí mắt, nhưng trong lòng đã dậy sóng.

Hạo vương còn chờ chiếu triệu, chứ Cố Trường Bình thì không, hắn sẽ gấp rút về kinh trong đêm nay, hay cùng Hạo vương ngày mai tiến cung?

Sự tình tuyệt đối không đơn giản như phân tích của Cao mỹ nhân: rằng Hạo vương bất đắc dĩ phải giao binh quyền, đồng ý bị tước phong. Rõ ràng chỉ là kế hoãn binh.


Nhưng binh hoãn thế nào?

Nước cờ tiếp theo là gì?

Không biết vì chuyển mùa hay do lo nghĩ quá độ, Tĩnh Bảo cảm thấy hơi thở phả ra từ mũi đều nóng hầm hập, nàng đã nổi nhiệt mấy ngày rồi.

“Gia, có cần ta ra ngoài dò xét một chuyến không?” A Nghiễn thấy Thất gia lo lắng thì cắn răng hỏi.

“Không cần!”

Tĩnh Bảo mỉm cười, khép tay lại nói: “Nếu có chuyện, chắc chắn hắn sẽ gửi tin cho ta; nếu không có, nghĩa là mọi sự vẫn ổn.”

“Vậy gia nghỉ sớm một chút.”

“Ta ngồi thêm lát nữa, ngươi đi nghỉ trước đi.”

“Ta ngồi cùng gia.”

A Nghiễn xoay người rời thư phòng, tìm một chiếc ghế tre ngoài cửa ngồi xuống. Vừa mới ngồi yên, chợt một bóng đen từ trên trời đáp xuống.

“Ai đó?!”

“Ta!”

Là Tiểu Cửu, thị vệ thân cận của Cao mỹ nhân.

Tiểu Cửu bước lại gần, hạ thấp giọng: “Vừa nhận được tin, trong hai mươi hai vệ thì đã có bốn vệ bao vây doanh trại của Hạo vương. Còn nữa, nửa canh giờ trước, Kỷ Cương được triệu vào cung, sau khi quay lại Cẩm Y Vệ bèn ra lệnh toàn quân bố trí ở cổng bắc. Hia nhà ta bảo ta tới báo cho Thất gia biết một tiếng.”

A Nghiễn vội chắp tay: “Đa tạ, ta sẽ lập tức bẩm lại với Thất gia.”

Cửa két một tiếng mở ra, Tĩnh Bảo phức tạp đứng nơi ngưỡng cửa.

Hôm đó nàng giữ Cao Triều lại, hỏi thăm về bố trí trong kinh, nhưng Cao Triều chỉ là trấn phủ ngũ phẩm của Cẩm Y Vệ, những cơ mật như thế hắn còn chưa thể biết.

Bất đắc dĩ, Tĩnh Bảo đành lui một bước, nhờ hắn trong khả năng cho phép, chuyển vài tin tức giúp nàng.

Dù sao thì tin từ Cẩm Y Vệ vẫn nhanh và đáng tin hơn nàng tự dò.

“Ta nghe được rồi, thay ta cảm tạ gia nhà ngươi.”

“Tiểu nhân xin cáo lui.”

Tiểu Cửu nhẹ điểm mũi chân, thân hình đã ở trên tường.

“Thật sự... sắp ra tay rồi sao?”

Câu ấy nghẹn nơi cổ họng Tĩnh Bảo, mỗi chữ thốt ra đều như dao cắt qua cuống họng: “Tiên sinh có cách gì phá được không?”

A Nghiễn không trả lời nổi, chỉ ngơ ngác nhìn Thất gia nhà mình.

“Đi gọi A Man đến đây.”

“Gia gọi muội ấy làm gì?”

Tĩnh Bảo thở ra: “Gọi nàng ấy đến xem giúp ta một quẻ.”

A Nghiễn: “...”

...

Doanh trại sáng trưng ánh đèn.

Trong trướng chính, bầu không khí lạnh lẽo như hầm băng.

Hạo vương và các mưu sĩ tướng lĩnh cùng đi, ai nấy mặt nặng như chì, không ai nói một lời.

Ngày mai tiến cung, mà tối nay đã có bốn vệ bao vây doanh trại, tín hiệu mà hoàng đế phát ra quá rõ ràng, đến mức không thèm đợi Hạo vương vào cung đã muốn ra tay trước.

Lý Quân Tiện xưa nay ít khi nặng lời, nhưng giờ đây sắc mặt hắn âm trầm đến mức như thể nhỏ được nước.

“Vương gia, thật sự không được thì lui một bước đi thôi.”

Người lên tiếng là sử quan trưởng của phủ Hạo vương, Cát Thành, theo Lý Quân Tiện ở Bắc phủ suốt gần mười năm: “Giữ núi xanh mới lo gì thiếu củi, giờ phải giữ mạng là trên hết.”

Lý Quân Tiện lạnh lùng liếc hắn một cái, rồi đảo mắt nhìn quanh: “Còn các ngươi, nghĩ thế nào?”

Mọi người nhìn nhau, kẻ nói nên giao binh quyền lui một bước, kẻ thì bảo nên lập tức rút về phong địa.

Một lúc sau trong trướng chính rộ lên tiếng nghị luận, ồn ào đến mức làm Lý Quân Tiện đau cả đầu.

Đúng lúc này, có thị vệ vén trướng bước vào, ghé tai Lý Quân Tiện thì thầm vài câu, hắn lập tức bỏ lại đám người kia, một mình rời đi.

Mọi người nhìn nhau đầy nghi ngờ, không ai biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.

Cát Thành uống quá nhiều trà, bụng trướng lên phải đi giải, nhân lúc này cũng rời trướng chạy về phía nhà xí.

Vừa chạy được mấy bước, đã thấy một bóng người quen thuộc vén màn bước vào trướng của Cố Trường Bình.

...

“Là Tử Hoài gọi ta đến. Có đối sách gì sao?”

Cố Trường Bình chỉ vào ghế đối diện, ra hiệu Lý Quân Tiện ngồi xuống, rồi châm nước nóng vào chén, mùi trà thơm ngát lan toả.

“Ngày mai chỉ dẫn vợ con vào kinh như thường, năm trăm binh mã lưu lại doanh trại. Vào cung rồi, khi gặp hoàng đế không cần quỳ, cứ lấy lễ thúc chất mà xưng hô.”

Lý Quân Tiện suýt phun hết ngụm trà nóng: “Đó chẳng phải là cái cớ để hắn giết ta sao?”

“Hắn đã muốn giết, có cớ hay không cũng đều giết thôi.”

Cố Trường Bình ngồi thẳng lại, ánh mắt lấp lánh như dao: “Hắn ra nước cờ này, chứng tỏ hắn không thực sự muốn giết huynh.”

“Tại sao?”

Giữa lông mày Cố Trường Bình hiện lên một nếp nhăn mơ hồ: “Quân dưới tay Thập Nhị lang dũng mãnh, trấn thủ biên ải quanh năm, nếu động đến huynh, ai sẽ tiếp quản? Ngoại bang nhân cơ hội xâm nhập thì đó là hoạ lớn, kéo một sợi mà rung cả tấm lưới, hắn không dám liều. Đó là điều thứ nhất.”

“Thứ hai?”

“Cái chết của Ninh vương đã khiến các chư vương chấn động. Nếu huynh vừa vào kinh đã bị bắt, ắt khiến họ nảy sinh cảm giác ‘môi hở răng lạnh’. Nửa giang sơn nằm trong tay chư vương, ép quá chẳng khác nào đẩy họ tạo phản. Hắn không làm những việc kích động như vậy. Đó là điều thứ hai.”

“Còn thứ ba?”

“Thứ ba, Thập Nhị lang là thúc, hắn là chất. Thiên hạ bá tánh đều đang dõi theo. Ngay cả chuyện Ninh vương tự thiêu hắn còn tìm cách che đậy, đủ thấy hắn có sợ.”

Cố Trường Bình như mỉm cười: “Ngày mai để huynh dùng lễ thúc chất mà gặp hắn, là để hắn cảm thấy huynh còn ‘dựa vào điều gì đó’, từ đó sinh ra dè chừng.”

Lý Quân Tiện im lặng nhìn hắn, trong lòng nghiền ngẫm từng chữ.

“Thập Nhị, việc tước phiên là nỗi đau trong lòng hắn.”

Cố Trường Bình rót đầy chén trà cho hắn: “Hắn làm gấp như vậy là để tạo áp lực. Nếu huynh nóng vội, hắn sẽ thắng; chỉ khi nào huynh giữ được bình tĩnh, mới có thể khiến hắn rối loạn thế trận.”

Lý Quân Tiện nâng chén trầm ngâm chốc lát, sau đó dứt khoát uống cạn, gật đầu: “Cứ làm theo lời ngươi.”

“Ta nhắc huynh một câu!” Cố Trường Bình chống khuỷu tay lên bàn, nửa người nghiêng tới, nói bên tai: “Tối nay hãy cùng thuộc hạ uống rượu, gọi Vương phi thị tẩm. Gió mưa ngoài kia, chẳng liên quan gì đến huynh.”

...

Một đêm, kinh thành và doanh trại đều bình yên vô sự.

Trận mưa rào giữa đêm không xua nổi cái nóng hầm hập tháng sáu.

Giờ Dần hôm ấy, trời vừa hửng sáng.

Lý Quân Tiện đã lên ngựa, phía sau là cỗ xe ngựa, bên trong có Vương phi và hai đứa con nhỏ, văn thần tuỳ tùng cưỡi ngựa theo sát.

Cố Trường Bình cưỡi ngựa lững thững đi ở cuối hàng. Hắn chẳng qua chỉ là người được lệnh truyền tin, không ai chú ý đến.

Đi được một đoạn dài, mặt trời dần lên, nhiệt độ đột ngột tăng cao, phía trước đã đến đình Phong Ba.

Tề Lâm không có ở đó, hắn đành lấy tay áo lau mồ hôi, ánh mắt vô thức lướt qua bên trong đình, đầu óc chợt ong một tiếng trống rỗng, tim đập dồn dập, sống lưng lạnh toát.

Người kia mặc một bộ áo quần xanh, không đội mũ, tóc vấn cao, chỉ dùng một chiếc trâm gỗ cố định, lúc này đang cong cong khoé môi nhìn hắn. 

 

Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Story Chương 484
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...