Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 485

1@-

 
Khoảnh khắc trông thấy Cố Trường Bình, mọi đau đớn khắc khoải trong lòng Tĩnh Bảo bỗng chốc tan biến như khói mây.

Gầy đi rồi!
Đen hơn trước!
Còn có chút phong sương!

Không hiểu vì sao, khóe mắt nàng ngân ngấn nước, ánh lệ dưới nắng càng thêm chói mắt, chói đến mức khiến người trên lưng ngựa lảo đảo, suýt không ngồi vững.

Vài ngày trước hắn còn nhắc đến đình Phong Ba trong bức thư đã bị thiêu rụi, hôm nay... Nàng đã đến rồi!

Tính khí xưa nay vốn điềm đạm của Cố Trường Bình giờ đây cũng bị cô nhóc này khuấy động đến vài phần gợn sóng.

Thế nhưng sóng gợn chỉ nổi lên trong lòng.

Trên mặt hắn vẫn giữ vẻ ôn hòa lãnh đạm, ánh mắt lướt qua nàng rồi nhẹ nhàng dời đi, như thể chưa từng trông thấy người này.

Xe ngựa chầm chậm lướt qua trước mặt Tĩnh Bảo, lát sau chìm trong bụi mù mà đi mất.

Tĩnh Bảo thu ánh nhìn lại, quay sang A Nghiễn phía sau nói: “Chúng ta cũng về thôi.”

“Dạ!”

“Về Hàn Lâm Viện!”

A Nghiễn hơi ngẩn ra: “Thưa Thất gia, hôm nay là ngày nghỉ.”

Tĩnh Bảo trầm ngâm một lát: “Dù sao thì tìm việc gì làm vẫn tốt hơn.”

Bằng không, trái tim nàng lại như bị ai vò xé.

Xe ngựa của Hạo vương đã tới dưới cổng thành, nhìn ra xung quanh, cả khu cổng thành dày đặc người trong giáp sắt, bên hông đều đeo đao kiếm.

Lý Quân Tiện xuống ngựa, Tuyên Bình Hầu gia tiến lên đón, hành lễ rồi nói: “Vương gia lao lực vì nước, bệ hạ sai thần tới đây nghênh tiếp.”

Lý Quân Tiện hờ hững đáp lễ, rồi chỉ vào cỗ xe phía sau: “Làm phiền hầu gia đưa Vương phi và hai tiểu thế tử về phủ, bổn vương vào cung tạ ơn thiên tử.”

Tuyên Bình Hầu gia khó xử: “Bệ hạ có lệnh, truyền vương gia, Vương phi và hai vị thế tử cùng vào cung.”

Lý Quân Tiện lập tức biến sắc, ánh mắt quét nhanh một vòng, trong lòng dấy lên kinh ngạc.

Tổng lĩnh cấm quân Quách Trường Thành; Chỉ huy Cẩm Y Vệ Kỷ Cương; tân Binh Bộ Thượng thư Vương Tử Thăng, Thống soái Tả - Hữu Kim Ngô vệ, Hổ Tì vệ, Vũ Lâm vệ... hơn nửa số người nắm binh quyền của Đại Tần triều, đều có mặt cả.

Lý Quân Tiện cảm thấy mồ hôi túa ra sau lưng.

Hai đứa con sau lưng hắn sợ đến mặt trắng bệch, đầu rúc vào lòng Vương phi, không dám ngẩng lên nhìn.

Lúc ấy, Cố Trường Bình bước lên, thi lễ với Lý Quân Tiện: “Thần đang định vào cung phục mệnh với bệ hạ. Vương gia, mời.”

Lời này lọt vào tai người ngoài mang vài phần răn đe; nhưng với Lý Quân Tiện lại là sự trấn an.

Hắn cố tình hừ một tiếng, phất tay áo bỏ đi.

Cố Trường Bình không nói tiếng nào, lặng lẽ theo sau, giữ khoảng cách vài bước, lưng khom nhẹ, đầu cúi thấp, dáng vẻ cung kính.

Trong đội ngũ Cẩm Y Vệ, Cao Triều đang cưỡi ngựa, nhìn dáng đi của Cố Trường Bình mà ngực nghẹn từng hồi.

Từ cổng thành vào đến cửa cung, mất thêm một canh giờ nữa.

Trước cửa cung, Vương Trung trông ngóng đã lâu, thấy Lý Quân Tiện đến bèn tiến lên: “Vương gia vất vả rồi.”

Lý Quân Tiện tháo kiếm bên hông, bước vào cung. Vừa đi được vài trượng thì cánh cửa cung son đỏ khép lại.

Ánh mắt hắn và Cố Trường Bình thoáng chạm nhau, Cố Trường Bình bị ánh nhìn ấy ép phải hơi lảng đi: “Vương gia, xin mời.”

Trong đại điện, văn võ bá quan đã đợi đến độ ngực trước dán lưng sau, thấy Hạo vương bước vào bèn âm thầm lộ sắc vui mừng.

Hắn đi nhanh đến giữa điện, hai tay chỉ chắp quyền, lớn giọng: “Quân Tiện bái kiến Hoàng thượng.”

Vừa dứt lời, cả đại điện lặng ngắt như tờ, đến cây kim rơi xuống cũng nghe rõ.

Một vài kẻ nhát gan đã sợ đến run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng.

Đây là đâu?
Đây là Kim Loan điện.

Trên cao là ai?
Là Hoàng đế, là chân mệnh thiên tử, là cửu ngũ chí tôn.

Ai gặp Hoàng đế mà dám không quỳ? Ai dám?

Tên Hạo vương này cũng to gan quá rồi!
Hắn không phải đang tự tìm đường chết đấy chứ?

Ngay cả Lý Tòng Hậu cũng bị biến cố bất ngờ này làm cho sững sờ.

Những ngày qua hắn rầm rộ điều binh khiển tướng, chẳng phải chỉ để thị uy, ép Hạo vương phải sợ hãi, tự dâng binh quyền, ngoan ngoãn chấp nhận bị tước vương quyền đó sao?

Ai ngờ Hạo vương vừa gặp hắn, lại đến quỳ cũng chẳng buồn quỳ.

Sắc mặt Lý Tòng Hậu lập tức đổi hẳn.

*

“Hoàng hậu nương nương! Hoàng hậu nương nương!”

Một tiểu thái giám hớt hải chạy vào, mồ hôi ướt đẫm mặt mày.

Ánh mắt Vương Hoàng hậu sáng rỡ, vội xua tay ra hiệu cung nữ lui hết.

“Nói đi!”

“Hồi bẩm nương nương, Hạo vương gặp Hoàng thượng không chịu quỳ, lúc này các ngôn quan đang dâng tấu kể tội, xin Hoàng thượng nghiêm trị không dung thứ.”

“Hắn đúng là to gan thật!” Vương Hoàng hậu lạnh lẽo cười: “Vậy Hoàng thượng có thái độ gì?”

“Hồi bẩm nương nương, Hoàng thượng mặt lạnh không nói gì, giờ trong điện kẻ cầu tình cho vương gia, kẻ muốn hắn chết, đang cãi nhau ầm ĩ.”

“Cha ta đâu?”

“Nương nương quên rồi sao, người dặn Thượng thư đại nhân hôm nay cáo bệnh, không dính vào vũng nước đục này.”

“Ôi chao, bản cung lại quên khuấy chuyện đó.”

Vương Hoàng hậu thoáng hối hận, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hạo vương như vậy, rõ là có chuẩn bị, không nên cứng rắn, cần phải vòng vo mà ứng phó.”

Tiểu thái giám gãi đầu, câu này của Hoàng hậu nương nương hắn nghe chẳng hiểu mấy.

Động thì sao chứ?
Chẳng lẽ Hoàng thượng còn sợ Hạo vương?

“Hạo Vương phi giờ đang ở đâu?”

“Hồi bẩm nương nương, cùng hai vị thế tử đang chờ ở điện ngoài.”

Vương Hoàng hậu chậm rãi đứng dậy, đi tới đi lui hơn mười bước, rồi bỗng dừng lại, cất giọng sang sảng: “Giờ cũng đã trưa rồi, người lớn có thể nhịn đói, trẻ con thì không. Người đâu, mời Vương phi và hai vị thế tử đến đây, dặn ngự thiện phòng làm thêm vài món, bản cung muốn chiêu đãi ba mẹ con họ.”

“Dạ!”

Tiểu thái giám vội vã chạy đi, cung nữ tâm phúc ngoài cửa vội vào, lo lắng nói: “Nương nương, Hoàng thượng chưa hạ chỉ cho người thiết yến Vương phi, hơn nữa hiện tại người...”

“Bản cung tính đánh một nước cờ hiểm!”

Vương Hoàng hậu cong môi cười: “Nước cờ này có thể giải vây cho Hoàng thượng, cứu lấy tình thế rối ren giữa quân thần, giúp bản cung vực dậy, cũng có thể làm suy yếu thế lực của Tô quý phi.”

Cung nữ kinh ngạc đến tròn mắt há mồm.

Vương Hoàng hậu ngoảnh đầu nhìn về phía Thủy Tịch điện, khóe môi mang theo ý cười không rõ: “Những ngày qua bản cung không được yên tĩnh, mà chỉ có tĩnh lặng mới giúp suy ngẫm, mới tìm ra đường lui.”

*

Chép xong chữ cuối cùng, Tĩnh Bảo lắc cổ tay mỏi nhừ, gập sách lại, thổi tắt nến, khép cửa rời khỏi viện.

A Nghiễn đã chờ ở cổng viện.

“Trong cung có tin gì chưa?”

“Hồi bẩm Thất gia, cổng cung vẫn còn đóng!”

Tĩnh Bảo ngẩng nhìn bầu trời chạng vạng, thở dài một hơi: “Đã rất lâu rồi.”

“Gia, về phủ đi, cả ngày chưa ăn gì mà!”

“Đến lầu Ngoại Lâu, ta muốn ăn một bát mì chay.”

Lầu Ngoại Lâu đang đông khách, các phòng riêng đều kín, chỉ còn hai chỗ trống ở đại sảnh.

Tĩnh Bảo và A Nghiễn ngồi xuống, nhà bếp vội làm hai bát mì, mỗi bát đều có thêm hai quả trứng ốp la.

Vừa ăn xong miếng cuối, Tĩnh Bảo mãn nguyện ợ một cái, thầm nghĩ thảo nào người kia thích ăn, mùi vị thật sự không tệ.

Đang định đứng dậy rời đi, chợt thấy Tiểu Cửu đi tới: “Thất gia, gia sai tiểu nhân tìm người khắp nơi.”

Tĩnh Bảo mắt sáng rỡ: “Cổng cung mở rồi?”

“Chưa mở, nhưng gia nghe được chút tin.”

“Ngươi nói mau!”

“Tiểu nhân nói không rõ, gia đang chờ trong viện của Thất gia, xin người mau chóng hồi phủ.”

“A Nghiễn, về phủ!”

Xe ngựa lao vun vút, chỉ trong một khắc đã tới Tĩnh phủ.

Cao Triều đang đứng khoanh tay ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn trên cao, nghe tiếng động bèn chậm rãi quay lại.

“Nói mau, trong cung có tin gì!” Tĩnh Bảo chạy đến, hơi thở chưa kịp ổn định.

Cao Triều nhìn lướt qua gương mặt đỏ hồng của nàng, thầm nghĩ, e là chỉ chốc lát nữa gương mặt ấy sẽ trắng bệch như giấy mất thôi! 

 

Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Story Chương 485
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...