Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 483: Dưới bút chẳng nói hết lời

1@-

 
Tin Hạo Vương vào kinh lập tức lan truyền khắp nơi.

Sáng sớm, Lý Tòng Hậu ngồi trên long ỷ, nhìn văn võ bá quan phía dưới, nét mặt lộ vẻ tươi cười.

Hạ triều xong, hắn triệu kiến Lễ bộ Thượng thư Tuyên Bình hầu, và Tân nhiệm Binh bộ Thượng thư Vương Tử Thăng vào ngự thư phòng.

Lễ bộ phụ trách việc nghênh tiếp, Tuyên Bình hầu chỉ ở lại một lúc lập bèn chỉ ra khỏi cung lo việc.

Vương Tử Thăng thì ở lại trong cung dùng bữa với hoàng đế rồi mới rời đi.

Vương Tử Thăng năm nay bốn mươi hai tuổi, từ khi thái tử tiền nhiệm còn sống đã làm việc tại Ty giám. Sau khi thái tử qua đời, Ty giám giải tán, ông lại theo hầu bên Lý Tòng Hậu.

Sau khi Lý Tòng Hậu trở thành hoàng thái tôn, đã một tay đưa ông vào Binh bộ. Sau mười năm chìm nổi quan trường, cuối cùng ông cũng ngồi được vào ghế Thượng thư.

Trong những ngày sau đó, các thống lĩnh của mười hai vệ trực thuộc hoàng đế và hai mươi hai vệ do Binh bộ quản lý liên tục ra vào Binh bộ.

Bố phòng trong kinh thành liên tục điều động, chợt gió nổi mây vần.

Các chư hầu, bá tước, văn võ đại thần thấy tình hình căng thẳng như vậy, ai nấy đều ngoan ngoãn an phận ở nhà, các thanh lâu, quán rượu, tửu lầu cũng thưa người hẳn.

Rõ ràng là giữa mùa hè nóng nực, vậy mà lại toát ra một nét tiêu điều như mùa thu.

Mười ngày sau, mọi chuyện sắp đặt ổn thỏa, toàn triều cùng chờ Hạo Vương nhập kinh.

Lúc này, Lý Quân Tiện đã dẫn năm trăm thân binh đến Thừa Châu, chỉ còn cách kinh thành trăm dặm.

Tri phủ Thừa Châu đích thân nghênh đón Hạo Vương vào thành, còn nhường lại phủ đệ cho hắn nghỉ ngơi, lại mở tiệc khoản đãi.

Tiệc chưa đến nửa tuần, Lý Quân Tiện lấy cớ say rượu, lén liếc mắt ra hiệu cho Cố Trường Bình, rồi lảo đảo rời đi.

Cố Trường Bình vội vã theo sau.

Dưới ánh trăng mờ nhạt, hai người sóng vai bước đi.

Sắc mặt Lý Quân Tiện nghiêm trọng: “Trong kinh e rằng đã bố trí thiên la địa võng, chỉ chờ ta vào rồi đóng nắp bắt rùa trong chum.”

Ngực Cố Trường Bình nghẹn lại, thở dài: “Nước cờ lần này đúng là quá nguy hiểm.”

Vài ngày trước.

Hắn phi ngựa xuyên đêm tiến vào Bắc phủ, Lý Quân Tiện đã đợi ở ngoài trăm dặm. Hai người gặp nhau, trò chuyện suốt đêm, phân tích thế cuộc.

Thế cục chưa đến mức binh đao đối mặt, muốn bảo toàn thực lực, chỉ còn một con đường: vào kinh diện thánh.

Vào kinh thì dễ, nhưng làm sao còn sống mà ra khỏi kinh mới là điều khó.

Cố Trường Bình đưa ra một đề nghị táo bạo: đưa vương phi và hai vị thế tử vào kinh cùng, làm tín vật thể hiện thành ý với hoàng đế, một mặt thể hiện lòng trung, mặt khác cũng có thể kéo dài thời gian.

Lý Quân Tiện nghe xong, rùng mình lạnh sống lưng.

Làm như vậy, chẳng khác nào mang cả tính mạng gia đình đặt lên bàn cờ.

Nhỡ đâu...

Điều đáng sợ nhất trên đời là hai chữ “nhỡ đâu”, nhỡ đâu hoàng đế không nể tình chú cháu, trực tiếp giam hoặc giết hắn...

Thì dù mười vạn đại quân Bắc phủ có mọc cánh, cũng khó cứu được chủ nhân.

Cố Trường Bình cúi mắt mỉm cười: “Chẳng lẽ thập nhị lang còn có cách nào tốt hơn?”

Chưa để Lý Quân Tiện lên tiếng, hắn đã nói tiếp: “Trên đời này không chỉ thập nhị lang muốn sống, vương phi của ngài cũng muốn sống, huynh trưởng của vương phi cũng muốn sống.”

Hạo Vương phi là người được tiên đế đích thân ban hôn, là con gái của An Ninh hầu.

Lão An Ninh hầu đã mất từ lâu, tước vị được con trai là Chu Minh Sơ kế thừa. Chu Minh Sơ là người kiên định ủng hộ phe thái tôn, sau khi tân đế đăng cơ cũng không bạc đãi y, giao cho y chỉ huy Thần Sách Vệ, một trong mười hai vệ thân quân do thiên tử trực lĩnh.

Chu Minh Sơ và Hạo Vương phi là huynh đệ cùng mẹ, tất nhiên hy vọng muội muội và muội phu được bình an.

“Ý của Tử Hoài là...”

“Đưa vương phi và hai thế tử vào kinh, không chỉ để hoàng đế thấy, mà còn để Chu Minh Sơ thấy. Dù y không thân thiết với thập nhị lang, thì vì hai đứa cháu ruột, ít nhiều sẽ có chút mềm lòng. Nếu để y đứng ra điều đình, hành trình lần này dẫu có mười phần nguy hiểm cũng giảm được năm phần.”

Cố Trường Bình nhìn hắn, nói: “Còn năm phần còn lại, thì chỉ trông vào ý trời.”

Bóng đêm đậm đặc, bóng cây in mờ, Lý Quân Tiện bỗng hiểu ý.

Chu Minh Sơ ra mặt điều giải, cùng lắm chỉ kéo dài thời gian. Sau đó hoàng đế sẽ hành động thế nào, lòng vua khó dò, chỉ có thể bước một bước, tính một bước, không ai tiên đoán được.

Hai người ở lì trong phủ ba ngày ba đêm, cùng ăn cùng ngủ, mới định ra kế hoạch vào kinh.

Nhưng càng tới gần thành Tử Cửu, nỗi bất an về tiền đồ mịt mù lại càng lớn.

Đêm nay yên ả, vài ngày sau thì sao?

Cố Trường Bình bật cười ha hả: “Thập nhị lang sợ rồi sao? Nếu sợ, giờ quay đầu vẫn còn kịp!”

Lý Quân Tiện sững người, biết rõ hắn đang khích mình, cũng bật cười theo: “Có Tử Hoài bên cạnh ta, thì sợ gì nữa? Dù phía trước có là núi đao biển lửa, ta cũng không ngán.”

“Thập nhị, ta sẽ không để huynh gặp chuyện đâu.”

Cố Trường Bình nhìn hắn bằng ánh mắt sâu thẳm, nhẹ nhàng hứa: “Dù có phải chết!”

Lý Quân Tiện như có dòng máu nóng dâng trào khắp người.

Y nhìn người đàn ông có khuôn mặt điềm đạm, phong thái ung dung, nhưng ánh mắt thì rực cháy thần quang.

Tất cả sợ hãi trong lòng phút chốc tiêu tan.

“Đi, quay lại uống rượu tiếp!” y nói.

Cố Trường Bình giữ vai Lý Quân Tiện lại: “Đừng uống nữa, mau về phòng với Vương phi đi. Vào kinh rồi còn cần nàng giúp khóc lóc trước mặt An Ninh hầu.”

“Được, vậy ngươi cũng nghỉ sớm.”

“Ta muốn đi dạo thêm chút.”

Cố Trường Bình nói xong, bước vào màn đêm.

Lý Quân Tiện biết hắn vốn thích tản bộ đêm khuya một mình, nên cũng mặc kệ.

Cố Trường Bình đi dạo khoảng một khắc rồi quay về phòng, gọi Tề Lâm đến: “Ngươi không cần theo ta về kinh nữa, lập tức lên đường đến đảo Mỹ Nhân.”

Tề Lâm giật mình: “Là để thăm... Cố... bọn họ sao?”

Cố Trường Bình lắc đầu: “Truyền tin cho Đoạn Cửu Lương. Bảo hắn chọn mười tử sĩ trên đảo, lặng lẽ mai phục bên ngoài kinh thành chờ lệnh ta. Nếu trong kinh có biến, thì bằng mọi giá phải hộ tống Hạo Vương ra khỏi thành.”

Sắc mặt Tề Lâm trắng bệch: “Gia, chẳng lẽ thật sự phải đến mức đó sao?”

Cố Trường Bình thấy dáng vẻ ấy của hắn, bật cười: “Có chuẩn bị, mới không gặp họa.”

Thấy gia còn cười, Tề Lâm mới hơi yên tâm lại: “Tiểu nhân lập tức lên đường.”

“Khoan đã.” Cố Trường Bình gọi lại: “Trước khi lên đảo, nhớ mua hai thứ.”

“Thứ gì ạ?”

“Mứt quả và gà quay.”

Cố Trường Bình ngừng lại chốc lát rồi nói: “Mứt là người thích ăn, còn gà quay là món hắn yêu nhất.”

Tề Lâm động lòng: “Gia yên tâm, hai thứ này chắc chắn sẽ mang tới nơi.”

“Đi đi.”

Cố Trường Bình đứng yên trong viện tiễn Tề Lâm đi, mãi vẫn chưa nhúc nhích.

Việc công đã xong, chuyện riêng lập tức kéo đến.

Người ấy... dạo này thế nào rồi?

Những ngày qua có ngủ ngon giấc không?

Có vì chuyện của hắn mà cả ngày thấp thỏm không yên?

Nghĩ đến đây, hắn quay vào phòng, bắt đầu mài mực.

Mực đã đậm đen, giấy thư đã trải phẳng trên bàn, hắn bắt đầu viết:

A Bảo:

Gặp chữ như gặp người.

Chớp mắt đã hơn một tháng, nàng ở trong kinh, ta nơi Bắc phủ, cách nhau nghìn dặm.

Lúc xuất thành, ta ghé lại đình Phong ba một lúc, nhớ lại lần đầu tiên gặp nàng kiếp này, lòng bỗng vui vẻ không thôi.

Khi ấy nàng hỏi: “Ngươi là ai?”, ta trả lời: “Ta là quỷ dưới âm ti, lạc bước dương gian.” câu này ta không hề dối nàng.

Kiếp trước, ta đã từng quen biết nàng.

Vì thế mỗi khi gọi tên nàng, trong lòng ta như có một con suối chảy qua dịu dàng mà rực cháy.

Viết đến đây, Cố Trường Bình khựng lại, lần đầu tiên phát hiện: tình cảm trong lòng quá sâu nặng, mà dưới ngòi bút lại chẳng thể diễn tả trọn vẹn.

Đã không thể nói hết, thì thôi vậy!

Hắn mỉm cười, đưa bức thư mới viết một nửa vào ngọn lửa nến. 

Ẩn bớt

Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Story Chương 483: Dưới bút chẳng nói hết lời
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...