Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 482: Hạo Vương sắp vào kinh

1@-

 
Chỉ với khoảnh khắc nhìn nhau ấy, Tiền Tam Nhất lập tức thất thế.

Nhưng ánh mắt hắn vẫn không cam lòng, cứng giọng nói: “Muốn giết người diệt khẩu à?”

Thịnh Nhị bỗng bật cười, hất cằm lên: “Đừng dùng ánh mắt đó nhìn ta, giết loại thư sinh tay trói gà không chặt như ngươi, cũng chẳng khác gì giết một con gà.”

Tiền Tam Nhất nghiến răng ken két, thầm nghĩ: Quả nhiên là đồ thổ phỉ!

Thế nhưng, lưỡi dao đang kề cổ, đành phải cúi đầu: “Giết ta rồi, ngươi cũng chẳng khá hơn đâu. Bí mật ngươi là nữ nhân, ta đã viết lên giấy, cất ở một nơi bí mật. Chỉ cần ta gặp chuyện, sẽ có người tìm tới.”

Sắc mặt Thịnh Nhị lập tức thay đổi.


“Dĩ nhiên, chỉ cần ta bình yên vô sự, nơi cất giấu đó sẽ vĩnh viễn không bị phát hiện.”

Tiền Tam Nhất cười cợt: “Con người vì tự bảo vệ mình, phải biết dùng đầu óc một chút, Nhị gia nói có phải không?”

Hai người đối diện nhau trong lặng im.

Không khí mỗi lúc một đặc lại, cuối cùng như đông cứng.

Thịnh Nhị chợt mỉm cười: “Hôm đó người đưa ngươi hai mươi lượng bạc là Phượng Tiên đúng không? Ngươi ngầm chu cấp cho thiếp của cha mình, việc đó có xứng với mẹ ngươi không?”

Tim Tiền Tam Nhất chợt thót lên một nhịp: Nữ nhân này... âm thầm điều tra hắn!

Hắn cố đè cơn giận xuống, cười trả lời: “Kẻ hôm đó dùng dao găm uy h**p Phượng Tiên là ngươi đúng không? Người đàn ông trên tranh kia là ai thế? Người tình của ngươi à?”

“Tiền Tam Nhất!”

Lần đầu tiên trong đời Thịnh Nhị lộ ra vẻ mặt như mèo bị chọc giận, như muốn ăn thịt người: Sao hắn lại biết được?

Tiền Tam Nhất đẩy thanh dao khỏi cổ: “Bí mật của ngươi ta sẽ không nói, bí mật của ta ngươi cũng đừng tò mò. Gọi là gì? Gọi là “ai yên phận người nấy!”

Lần này, Thịnh Nhị nghiêm túc đánh giá lại người đàn ông này.

Nửa thân trên để trần, vai thẳng tắp, không những không yếu đuối như thư sinh, trái lại... dáng người cân đối, khí chất toàn thân khác hẳn với vẻ mặt hèn mọn thường ngày.

Một ý nghĩ từ từ trỗi dậy: Trên người nam nhân này khoác một lớp da giả, mà bên dưới lớp da ấy, có lẽ cả thiên hạ chỉ có vài người nhìn thấu.

Nàng cười như không cười thu dao găm về, nhét vào thắt lưng: “Thật ngại quá, Trạng nguyên lang, liên quan đến tính mạng của ta, ta luôn phải đa nghi một chút.”

Tiền Tam Nhất âm thầm thở phào, gương mặt lại trở về với dáng vẻ bỡn cợt: “Đã là châu chấu cùng dây thừng thì đừng giết hại lẫn nhau. Nhị gia làm ơn quay mặt đi chỗ khác, ta phải đứng dậy rồi. Tất nhiên, nếu Nhị gia muốn xem, ta cũng không ngại. Dù gì thì chúng ta cũng đều là ‘nam nhân’!”

Thịnh Nhị nhướng mày một bên, ánh mắt từ từ hạ xuống, cái nhướng mày kia như thể đang nói: Ngươi dám đứng lên, ta cũng dám nhìn.

Hừ!

Đối với thổ phỉ thì khách sáo làm gì!

Tiền Tam Nhất vốn liều lĩnh, lập tức “vèo” một cái đứng bật dậy khỏi nước, còn tự cho là quyến rũ tạo dáng.

“Nhị gia, ngươi thấy kích thước của ta... Ủa, người đâu rồi?”

Đâu còn bóng dáng Thịnh Nhị, chỉ còn hai cánh cửa sổ đung đưa.

Tiền Tam Nhất vô cùng đắc ý.

Cho nên nói nam và nữ quả thực có sự khác biệt bản chất. Nếu nữ nhân nào cũng như Thịnh Nhị, thì triều Đại Tần này sớm đã đại loạn rồi.

Niềm đắc ý ấy chỉ kéo dài trong chốc lát.

Khi hắn nằm trên giường, nghĩ tới chuyện nữ nhân kia âm thầm điều tra mình, trong lòng khó tránh khỏi bất an. Để đảm bảo an toàn, vẫn nên cho đám ni cô già kia chuyển sang chỗ khác.

Nhưng chuyển đi đâu?

Chỗ nào cũng tốn tiền cả!

...

Bên này, Tiền Tam Nhất đón tiếp vị khách không mời Thịnh Nhị; bên kia, Tĩnh Bảo cũng gặp lại người mà nàng vẫn nhớ nhung trong lòng.

A Nghiễn một hơi ăn liền ba bát cơm trắng, lau miệng rồi nói: “Thất gia, mọi việc đều đã xong. Đây là khế đất, ba ngàn sáu trăm mẫu.”

Tĩnh Bảo nhận lấy: “Cực cho ngươi rồi!”

A Nghiễn: “Vì cần gấp nên giá cao hơn bình thường hai phần. Nhưng tính luôn sản vật trong ruộng, cũng không lỗ mấy. Bây giờ cái thiếu là nhân lực. Tiểu nhân lúc ngang qua phủ Kim Lăng, đã tìm nhị cô gia, nhờ người giúp tìm mấy quản sự đáng tin.”

“Làm tốt lắm!”

Tĩnh Bảo trầm ngâm một lát: “Sau này ngươi vẫn phải thường xuyên chạy về phía Nam. giao việc này cho người khác, ta không yên tâm.”

“Vâng!”

“Đi nghỉ đi.”

A Nghiễn đi đến cửa, rồi quay đầu lại hỏi: “Có tin gì từ tiên sinh chưa?”

Tĩnh Bảo lắc đầu.

“Thất gia đừng lo, trời sẽ không phụ người tốt!”

A Nghiễn để lại một câu rồi rời đi. Tĩnh Bảo biết hắn nói vậy là để an ủi mình, nhưng thế nào gọi là người tốt, thế nào gọi là trời giúp, ai có thể nói cho rõ được?

Đêm đó, Tĩnh Bảo như thường lệ, lúc ngủ lúc tỉnh.

Trời chưa sáng hẳn, nàng đã hoàn toàn tỉnh giấc.

Tỉnh dậy không có việc gì làm, chợt nhớ vẫn chưa hồi âm thư của Từ Thanh Sơn, bèn lặng lẽ mặc áo, nhón chân đi tới thư phòng.

A Man đang ngủ ở gian ngoài, ngáy đến mức mũi phồng lên xẹp xuống.

Dạo này ngày nào nàng ta cũng theo Thất gia chạy khắp nơi, lại còn phải tận tay dạy Nguyên Cát việc quản lý gia sự, quả thật rất vất vả.

Tĩnh Bảo thắp đèn, ngồi xuống bên án, vừa mài mực vừa nghĩ nên viết gì trong thư.

Trời sáng rõ, thư cũng đã viết xong, niêm phong lại rồi bảo A Nghiễn mang sang phủ Từ gia.

Tĩnh Bảo đến viện của Tam tỷ dùng bữa sáng, ăn được một nửa thì thấy A Man hấp tấp chạy vào: “Gia, Cao công tử tới rồi, đang đợi ở hoa sảnh, nói có việc gấp muốn gặp gia!”

Sáng sớm thế này, sao hắn lại tới?

Tay đang cầm đũa của Tĩnh Bảo khựng lại, vội nói: “Tam tỷ, muội không ăn nữa.”

Tĩnh Nhược Tụ nhìn bóng lưng đệ đệ mình, quay đầu thở dài với con gái: “Nhất Ninh à, con có nhận ra không, dạo này cữu cữu con có vẻ tâm sự nặng nề lắm.”

...

Cao Triều đang đợi trong sảnh nhỏ, chưa uống hết nửa chén trà thì Tĩnh Bảo đã tới nơi.

Hai người chạm mắt, Tĩnh Bảo lập tức ra hiệu cho A Man phía sau, A Man lập tức nhanh trí đuổi hết hạ nhân ra ngoài.

“Nói đi, có phải tiên sinh có tin gì rồi không?”

Giữa hai mày của Cao Triều vẫn như thường, nhưng khóe môi hơi nhếch lên: “Vừa rồi Cẩm Y Vệ nhận được tin, nửa tháng sau, Hạo Vương vào kinh.”

Mí mắt bên trái của Tĩnh Bảo đột nhiên giật hai cái không rõ lý do: “Còn tiên sinh?”

“Cùng Hạo Vương hồi kinh.”

Cao Triều hừ một tiếng rồi nói tiếp: “Hạo Vương chỉ mang theo năm trăm quân vệ, đi cùng còn có Hạo Vương phi và hai đứa con trai.”

Tĩnh Bảo nghe mà tim đập thình thịch, tay chống bàn, hít sâu một hơi, gắng giữ bình tĩnh: “Hạo Vương làm vậy là...”

“E rằng muốn giao lại binh quyền cho Hoàng đế.”

Ánh mắt Cao Triều nhìn thẳng Tĩnh Bảo, nếp nhăn giữa hai hàng lông mày bấy lâu nay rốt cuộc cũng giãn ra: “Ta đoán, tiên sinh chắc đã thuyết phục được Hạo Vương.”

“Sao có thể?”

Tĩnh Bảo buột miệng, nói xong mới thấy lỡ lời, vội sửa lại: “Ý ta là, tiên sinh làm sao có bản lĩnh lớn như vậy được.”

Bị nàng nói thế, lòng Cao Triều vừa thả xuống lại lập tức treo lên.

Phải rồi, sao Hạo Vương có thể bị thuyết phục dễ dàng chứ?

Hắn hẳn phải biết, sau khi vào kinh, kết cục của mình sẽ không khá khẩm gì.

“Vậy chỉ còn một khả năng, cái chết của Ninh Vương là tấm gương trước mắt, Hạo Vương muốn tìm đường sống, chỉ còn cách vào kinh.”

Cao Triều bật cười: “Chỉ cần tiên sinh không gặp chuyện gì, sống chết của người khác cũng chẳng liên quan đến ta với ngươi. Tóm lại một câu, ngươi không cần lo lắng nữa, bình an chờ mười lăm ngày sau đón tiên sinh hồi kinh. Ta đi đây!”

“Cao mỹ nhân!”

Tĩnh Bảo nắm lấy tay áo hắn: “Đừng đi vội, ta còn một câu muốn hỏi.”

“Nói đi!”

“Hạo Vương vào kinh rồi, triều đình sẽ sắp xếp thế nào?” 

 

Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Story Chương 482: Hạo Vương sắp vào kinh
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...