Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Chương 460: Thiên thu vạn đại
1@-
“Người đâu, đi gọi Tạ Thái y đến đây cho ta!”
“Nương nương!”
Thẩm cô cô nghe vậy, đành phải lên tiếng: “Hôn sự này là đại gia đi cầu xin Cố Trường Bình, chính Cố Trường Bình đích thân đến làm mối mới cầu được. Nương nương nên nghĩ kỹ chuyện trong đó.”
Tô Uyển Nhi sững sờ.
“Ngươi nói... ca ca là vì ta mới cưới Tạ Lan ư?”
“Việc có đúng thế hay không, nô tỳ cũng không dám khẳng định.”
Giọng Thẩm cô cô chậm lại, từ tốn nói: “Nhưng Tạ Lan vào cửa, người thực sự được lợi là nương nương. Vì con gái, Tạ Thái y chắc chắn sẽ một lòng một dạ trung thành với nương nương. Sau này nương nương không cần đề phòng nữa, cứ sai phái hắn làm việc.”
“Nhà họ Vương thất thế, Vương hoàng hậu cũng đã mất thánh sủng, nhưng bà ta dù sao cũng có thái tử làm chỗ dựa, sớm muộn gì cũng có ngày trở mình. Nương nương muốn đối đầu với bà ta, chuyện quan trọng nhất là... việc mang thai. Mà ở chuyện này, Tạ Thái y lại rất hữu dụng.”
“Sau này nếu sinh được con trai hay con gái, công dụng của Tạ Thái y càng lớn. Trong cung này, hoàng tử công chúa chết yểu nhiều vô số kể. Có hắn ở đây, nương nương cũng đỡ lo được nửa phần.”
“Nhưng mà cô cô, ta...”
“Nương nương!” Thẩm cô cô sợ nàng nói ra điều không nên, vội quỳ sụp xuống: “Chuyện gì cũng có nặng có nhẹ, xin nương nương suy xét cho kỹ.”
Tô Uyển Nhi nhìn ánh mắt lo lắng của Thẩm cô cô, hơi thở hỗn loạn dần bình ổn lại.
Thấy thế, Thẩm cô cô vội nói: “Nương nương không những không nên ngăn cản, mà còn nên ban thưởng cho Tạ phủ. Làm như vậy, không chỉ cho Tạ phủ thể diện, mà ngay cả đại gia cũng sẽ nhớ ơn nương nương.”
Im lặng hồi lâu.
Tô Uyển Nhi cúi đầu nói: “Ngươi nói đúng. Ta không thể vì chút tư tâm mà hủy hoại cục diện khó khăn lắm mới giành được. Ngươi đứng dậy đi. Quà thì nhớ chuẩn bị thật hậu.”
“Nương nương anh minh!”
Tô Uyển Nhi liếc bà một cái, nhấc váy chậm rãi bước vào trong nội các.
Trong nội các lặng như tờ, gió hè ngoài cửa sổ lướt qua, khẽ lay động rèm lụa. Trong sự tĩnh mịch ấy, nàng bật cười một tiếng: “Tạ Lan, bản cung để ngươi sống thêm vài ngày đã.”
Suốt một ngày chép sách, tay của Tĩnh Bảo gần như rụng rời, còn Tiền Tam Nhất bên cạnh thì liên tục thở dài ngao ngán.
“Cái công việc này đúng là vô nghĩa, lãng phí cả đời người.”
Tiền Tam Nhất cầm quyển sách cũ nát trong tay, lạnh lẽo cười: “Chắc chắn là Phùng Lão kia ghen tỵ với vẻ ngoài đẹp trai, tài học hơn người của chúng ta, cho nên...”
“Cho nên sao?” Giọng nói lạnh băng vang lên từ cửa sổ. Tiền Tam Nhất nhìn thấy người tới, vội cười nịnh: “Cho nên mới nói, đây là 'trời giao trọng trách cho người tài, trước phải khiến họ khổ tâm, mỏi gân nhọc xương, thân thể đói khát'. Phùng Lão đang rèn luyện bọn con đó mà!”
Phản ứng này?
Khả năng ứng biến này?
Tĩnh Bảo lén giơ ngón tay cái với Tiền Tam Nhất, đứng dậy cung kính gọi: “Phùng Lão!”
Phùng Lão bước vào với vẻ mặt nghiêm khắc, lật vài trang sách mà hai người đã chép, lạnh lùng cười: “Chẳng phải rèn luyện gì cả, ta chỉ đơn giản là thấy hai đứa chướng mắt!”
Tiền Tam Nhất: “...”
Tĩnh Bảo: “...”
“Bình thường ta chẳng ưa mấy kẻ vừa đẹp trai lại thông minh. Gặp ta là do số các ngươi xui thôi!”
Phùng Lão hừ một tiếng, ngón tay gõ gõ mặt bàn: “Chữ viết xấu như chó cào, ta khuyên các ngươi viết lại đi. Đây là sách để truyền đời đấy, đừng để học trò đời sau đọc xong phải mắng: ‘Má nó, cái quái gì thế này?’”
Tiền Tam Nhất: “...”
Tĩnh Bảo: “...”
Mắng xong hai “tân binh”, lão ung dung chắp tay sau lưng bước đi. Vừa bước qua ngưỡng cửa, đột nhiên như nghĩ ra gì đó, quay đầu nói: “Tiền Trạng nguyên, dáng vẻ của ngươi đúng là phí mất một đêm của cha mẹ ngươi!”
Tiền Tam Nhất nổi trận lôi đình, Tĩnh Bảo thấy tình hình không ổn, vội kéo chặt lấy tay hắn: “Đừng kích động, kích động là ma quỷ!”
“Còn ngươi nữa, Tĩnh Thám hoa!”
Phùng Lão hếch mũi lên trời: “Bộ não của ngươi bị heo húc rồi à? Dám học theo chữ của Cố Trường Bình. Nếu muốn học thì học cho giống vào, học cái kiểu lởm chởm đó chỉ tổ làm mất mặt Cố Trường Bình thôi.”
Mặt Tĩnh Bảo lập tức biến sắc.
Tiền Tam Nhất phản xạ nhanh, giữ chặt lấy Tĩnh Bảo: “Đừng kích động, kích động là ma quỷ!”
Sau khi đánh một đòn chí mạng vào hai học trò, Phùng Lão vui vẻ ngâm nga rời đi.
Tĩnh Bảo vốn là người bướng bỉnh, người khác càng chèn ép, nàng càng muốn ngẩng cao đầu. Huống hồ lần này còn liên lụy tới Cố Trường Bình.
“Ngươi về trước đi, ta chép thêm chút nữa.”
“Hôm nay tiên sinh không tới đón ngươi à?”
“Sao ngươi biết?”
“Nếu tiên sinh đến, chắc chắn ngươi chạy còn nhanh hơn thỏ!”
Tĩnh Bảo: “...”
Chẳng lẽ ta biểu hiện rõ vậy sao?
Trên tay cầm đèn nhỏ, Tĩnh Bảo lấy giấy ra, bắt đầu cẩn thận chép lại. Gần một canh giờ sau, tay nàng run lên dữ dội mới chịu hạ bút.
Nàng dùng thước đè giấy lại, cất sách về giá, vừa định rời mắt đi, thì bất chợt phát hiện ở tầng trên cùng của giá sách, có hai quyển sách cũ bị mốc nặng.
“Phải chép hai quyển này trước mới được!”
Người Tĩnh Bảo nhỏ nhắn, dù nhón chân cũng với không tới, đành phải kéo ghế đến, trèo lên lấy sách.
“Hử? Sao bên kia lại còn một quyển?”
Quyển sách ấy nằm ngang trên mặt tủ sách cao nhất, nếu không đứng trên ghế nhìn xuống, căn bản không thể thấy được.
Nàng vươn tay lấy xuống.
Quyển sách kia để đó đã nhiều năm, bìa phủ đầy bụi, không nhìn rõ chữ viết bên ngoài. Tĩnh Bảo tiện tay lật vài trang bên trong, sắc mặt lập tức trở nên kinh hoàng.
Năm Kiến Văn thứ ba, Ngự sử trung thừa Lưu Cơ từ quan;
Năm Kiến Văn thứ tám, Lưu Cơ lâm bệnh, hoàng đế sai Hồ Ung thăm hỏi, thái y đi cùng bắt mạch kê đơn. Ba ngày sau, Lưu Cơ qua đời.
Năm Kiến Văn thứ mười, Hồ Ung tạo phản, thái y chỉ chứng Hồ Ung sai ông ta hạ độc Lưu Cơ. Hoàng đế giận dữ, tru di cả tộc Hồ Ung.
Năm Kiến Văn hai mươi ba, cựu thừa tướng Chu Thiện Trường khai nhận chi tiết mưu phản cùng Hồ Ung, hoàng đế giết Chu, diệt ba họ.
Đọc đến đây, sắc mặt Tĩnh Bảo không thể dùng từ “kinh hoàng” để hình dung nữa.
Thái y chỉ phục vụ cho hoàng thân quốc thích, Hồ là ngoại thần, sao có thể ra lệnh cho thái y hạ độc? Vậy thì người thực sự hạ độc giết Lưu Cơ... là Văn Đế.
Lưu Cơ là nghĩa huynh kết bái của Văn Đế.
Hồ Ung là khai quốc công thần của Văn Đế, theo Văn Đế chinh chiến hơn mười năm, lập bao chiến công. Nếu muốn tạo phản, đâu cần đợi đến khi nhà họ Lý nắm trọn giang sơn mới khởi sự?
Theo sử sách, Chu Thiện Trường là đại thần được Văn Đế tin tưởng nhất, từng được ban “kim bài miễn tử”.
Vậy mà nhiều năm sau khi Hồ Ung chết, Chu Thiện Trường lại bị kết tội đồng mưu tạo phản, rõ ràng là...
Rõ ràng là muốn giết sạch tất cả văn thần võ tướng có công của Đại Tần, chỉ để giữ giang sơn nhà họ Lý thiên thu vạn đại!
Tĩnh Bảo rúng động trong lòng, lẩm bẩm: “Không biết vụ diệt tộc nhà họ Cố trong năm Kiến Vũ có được ghi trong này không...”
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Thẩm cô cô không trả lời được.
Theo ý của nương nương trước kia, Tạ Lan là gả cho Cố Trường Bình. Nghe nói cô nương kia tính tình yên tĩnh, tính cách lại hợp với Cố Trường Bình.
Bà cẩn thận quan sát sắc mặt nương nương, hạ giọng nói: “Thật ra... cũng là chuyện tốt.”
“Chuyện tốt gì chứ? Gái còn trinh lại đi lấy một người góa vợ như ca ca ta, nàng ta mưu cầu điều gì? Mong vừa vào cửa đã có người gọi nàng ta là mẹ à?”
Tô Uyển Nhi tức đến cực điểm, cầm chén sứ đựng nước ô mai trên bàn nhỏ ném mạnh xuống đất.
Thẩm cô cô khuyên không được, mà không khuyên cũng không xong, đành cúi đầu đứng một bên âm thầm thở dài.
“Người đâu, đi gọi Tạ Thái y đến đây cho ta!”
“Nương nương!”
Thẩm cô cô nghe vậy, đành phải lên tiếng: “Hôn sự này là đại gia đi cầu xin Cố Trường Bình, chính Cố Trường Bình đích thân đến làm mối mới cầu được. Nương nương nên nghĩ kỹ chuyện trong đó.”
Tô Uyển Nhi sững sờ.
“Ngươi nói... ca ca là vì ta mới cưới Tạ Lan ư?”
“Việc có đúng thế hay không, nô tỳ cũng không dám khẳng định.”
Giọng Thẩm cô cô chậm lại, từ tốn nói: “Nhưng Tạ Lan vào cửa, người thực sự được lợi là nương nương. Vì con gái, Tạ Thái y chắc chắn sẽ một lòng một dạ trung thành với nương nương. Sau này nương nương không cần đề phòng nữa, cứ sai phái hắn làm việc.”
“Nhà họ Vương thất thế, Vương hoàng hậu cũng đã mất thánh sủng, nhưng bà ta dù sao cũng có thái tử làm chỗ dựa, sớm muộn gì cũng có ngày trở mình. Nương nương muốn đối đầu với bà ta, chuyện quan trọng nhất là... việc mang thai. Mà ở chuyện này, Tạ Thái y lại rất hữu dụng.”
“Sau này nếu sinh được con trai hay con gái, công dụng của Tạ Thái y càng lớn. Trong cung này, hoàng tử công chúa chết yểu nhiều vô số kể. Có hắn ở đây, nương nương cũng đỡ lo được nửa phần.”
“Nhưng mà cô cô, ta...”
“Nương nương!” Thẩm cô cô sợ nàng nói ra điều không nên, vội quỳ sụp xuống: “Chuyện gì cũng có nặng có nhẹ, xin nương nương suy xét cho kỹ.”
Tô Uyển Nhi nhìn ánh mắt lo lắng của Thẩm cô cô, hơi thở hỗn loạn dần bình ổn lại.
Thấy thế, Thẩm cô cô vội nói: “Nương nương không những không nên ngăn cản, mà còn nên ban thưởng cho Tạ phủ. Làm như vậy, không chỉ cho Tạ phủ thể diện, mà ngay cả đại gia cũng sẽ nhớ ơn nương nương.”
Im lặng hồi lâu.
Tô Uyển Nhi cúi đầu nói: “Ngươi nói đúng. Ta không thể vì chút tư tâm mà hủy hoại cục diện khó khăn lắm mới giành được. Ngươi đứng dậy đi. Quà thì nhớ chuẩn bị thật hậu.”
“Nương nương anh minh!”
Tô Uyển Nhi liếc bà một cái, nhấc váy chậm rãi bước vào trong nội các.
Trong nội các lặng như tờ, gió hè ngoài cửa sổ lướt qua, khẽ lay động rèm lụa. Trong sự tĩnh mịch ấy, nàng bật cười một tiếng: “Tạ Lan, bản cung để ngươi sống thêm vài ngày đã.”
Suốt một ngày chép sách, tay của Tĩnh Bảo gần như rụng rời, còn Tiền Tam Nhất bên cạnh thì liên tục thở dài ngao ngán.
“Cái công việc này đúng là vô nghĩa, lãng phí cả đời người.”
Tiền Tam Nhất cầm quyển sách cũ nát trong tay, lạnh lẽo cười: “Chắc chắn là Phùng Lão kia ghen tỵ với vẻ ngoài đẹp trai, tài học hơn người của chúng ta, cho nên...”
“Cho nên sao?” Giọng nói lạnh băng vang lên từ cửa sổ. Tiền Tam Nhất nhìn thấy người tới, vội cười nịnh: “Cho nên mới nói, đây là 'trời giao trọng trách cho người tài, trước phải khiến họ khổ tâm, mỏi gân nhọc xương, thân thể đói khát'. Phùng Lão đang rèn luyện bọn con đó mà!”
Phản ứng này?
Khả năng ứng biến này?
Tĩnh Bảo lén giơ ngón tay cái với Tiền Tam Nhất, đứng dậy cung kính gọi: “Phùng Lão!”
Phùng Lão bước vào với vẻ mặt nghiêm khắc, lật vài trang sách mà hai người đã chép, lạnh lùng cười: “Chẳng phải rèn luyện gì cả, ta chỉ đơn giản là thấy hai đứa chướng mắt!”
Tiền Tam Nhất: “...”
Tĩnh Bảo: “...”
“Bình thường ta chẳng ưa mấy kẻ vừa đẹp trai lại thông minh. Gặp ta là do số các ngươi xui thôi!”
Phùng Lão hừ một tiếng, ngón tay gõ gõ mặt bàn: “Chữ viết xấu như chó cào, ta khuyên các ngươi viết lại đi. Đây là sách để truyền đời đấy, đừng để học trò đời sau đọc xong phải mắng: ‘Má nó, cái quái gì thế này?’”
Tiền Tam Nhất: “...”
Tĩnh Bảo: “...”
Mắng xong hai “tân binh”, lão ung dung chắp tay sau lưng bước đi. Vừa bước qua ngưỡng cửa, đột nhiên như nghĩ ra gì đó, quay đầu nói: “Tiền Trạng nguyên, dáng vẻ của ngươi đúng là phí mất một đêm của cha mẹ ngươi!”
Tiền Tam Nhất nổi trận lôi đình, Tĩnh Bảo thấy tình hình không ổn, vội kéo chặt lấy tay hắn: “Đừng kích động, kích động là ma quỷ!”
“Còn ngươi nữa, Tĩnh Thám hoa!”
Phùng Lão hếch mũi lên trời: “Bộ não của ngươi bị heo húc rồi à? Dám học theo chữ của Cố Trường Bình. Nếu muốn học thì học cho giống vào, học cái kiểu lởm chởm đó chỉ tổ làm mất mặt Cố Trường Bình thôi.”
Mặt Tĩnh Bảo lập tức biến sắc.
Sau khi đánh một đòn chí mạng vào hai học trò, Phùng Lão vui vẻ ngâm nga rời đi.
Tĩnh Bảo vốn là người bướng bỉnh, người khác càng chèn ép, nàng càng muốn ngẩng cao đầu. Huống hồ lần này còn liên lụy tới Cố Trường Bình.
“Ngươi về trước đi, ta chép thêm chút nữa.”
“Hôm nay tiên sinh không tới đón ngươi à?”
“Sao ngươi biết?”
“Nếu tiên sinh đến, chắc chắn ngươi chạy còn nhanh hơn thỏ!”
Tĩnh Bảo: “...”
Chẳng lẽ ta biểu hiện rõ vậy sao?
Trên tay cầm đèn nhỏ, Tĩnh Bảo lấy giấy ra, bắt đầu cẩn thận chép lại. Gần một canh giờ sau, tay nàng run lên dữ dội mới chịu hạ bút.
Nàng dùng thước đè giấy lại, cất sách về giá, vừa định rời mắt đi, thì bất chợt phát hiện ở tầng trên cùng của giá sách, có hai quyển sách cũ bị mốc nặng.
“Phải chép hai quyển này trước mới được!”
Người Tĩnh Bảo nhỏ nhắn, dù nhón chân cũng với không tới, đành phải kéo ghế đến, trèo lên lấy sách.
“Hử? Sao bên kia lại còn một quyển?”
Quyển sách ấy nằm ngang trên mặt tủ sách cao nhất, nếu không đứng trên ghế nhìn xuống, căn bản không thể thấy được.
Nàng vươn tay lấy xuống.
Quyển sách kia để đó đã nhiều năm, bìa phủ đầy bụi, không nhìn rõ chữ viết bên ngoài. Tĩnh Bảo tiện tay lật vài trang bên trong, sắc mặt lập tức trở nên kinh hoàng.
Năm Kiến Văn thứ ba, Ngự sử trung thừa Lưu Cơ từ quan;
Năm Kiến Văn thứ tám, Lưu Cơ lâm bệnh, hoàng đế sai Hồ Ung thăm hỏi, thái y đi cùng bắt mạch kê đơn. Ba ngày sau, Lưu Cơ qua đời.
Năm Kiến Văn thứ mười, Hồ Ung tạo phản, thái y chỉ chứng Hồ Ung sai ông ta hạ độc Lưu Cơ. Hoàng đế giận dữ, tru di cả tộc Hồ Ung.
Năm Kiến Văn hai mươi ba, cựu thừa tướng Chu Thiện Trường khai nhận chi tiết mưu phản cùng Hồ Ung, hoàng đế giết Chu, diệt ba họ.
Đọc đến đây, sắc mặt Tĩnh Bảo không thể dùng từ “kinh hoàng” để hình dung nữa.
Thái y chỉ phục vụ cho hoàng thân quốc thích, Hồ là ngoại thần, sao có thể ra lệnh cho thái y hạ độc? Vậy thì người thực sự hạ độc giết Lưu Cơ... là Văn Đế.
Lưu Cơ là nghĩa huynh kết bái của Văn Đế.
Hồ Ung là khai quốc công thần của Văn Đế, theo Văn Đế chinh chiến hơn mười năm, lập bao chiến công. Nếu muốn tạo phản, đâu cần đợi đến khi nhà họ Lý nắm trọn giang sơn mới khởi sự?
Theo sử sách, Chu Thiện Trường là đại thần được Văn Đế tin tưởng nhất, từng được ban “kim bài miễn tử”.
Vậy mà nhiều năm sau khi Hồ Ung chết, Chu Thiện Trường lại bị kết tội đồng mưu tạo phản, rõ ràng là...
Rõ ràng là muốn giết sạch tất cả văn thần võ tướng có công của Đại Tần, chỉ để giữ giang sơn nhà họ Lý thiên thu vạn đại!
Tĩnh Bảo rúng động trong lòng, lẩm bẩm: “Không biết vụ diệt tộc nhà họ Cố trong năm Kiến Vũ có được ghi trong này không...”
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Story
Chương 460: Thiên thu vạn đại
10.0/10 từ 22 lượt.