Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 459: Sao lại là nàng?

1@-

 
“Cha!” Tạ Lan mở mắt, cười nhạt: “Nếu là con trai, con sẽ để nó học y, tự gây dựng sự nghiệp, chẳng hơn là suốt ngày thèm thuồng nhà họ Tô sao?”

“Con đó, bây giờ nghĩ thì hay lắm, thật đến ngày đó...”

“Thật đến ngày đó thì con cũng không sợ!”
Tạ Lan bước đến bên cạnh Tạ Vân Phong, nghiêm giọng nói: “Cha, con gái của cha không phải người phụ nữ ngu ngơ trong khuê phòng, phải nhờ vào việc lấy lòng đàn ông mới sống được. Con gái cha có tay có chân, có y thuật trong người, đừng nói là nuôi sống bản thân, dù là nuôi sống cả một nhà lớn cũng không thành vấn đề!”

Những lời ấy Tạ Vân Phong hoàn toàn đồng tình. Nếu đứa con gái này là nam nhi, có lẽ đã sớm được tiến cử vào Thái y viện làm quan rồi.

“Cha, vì sao con lại đề nghị sau khi thành thân vẫn tiếp tục hành y?”


“Không phải vì y quán nhà họ Tạ không có người sao?”

“Không phải!” Tạ Lan nói từng chữ từng câu: “Con chỉ muốn nói cho hắn biết, họ Tô kia, ngươi đừng có đắc ý, đừng tưởng rằng cưới được con rồi là có thể muốn làm gì thì làm. Tạ Lan con có thừa đường lui, biết điều thì nên đối xử tốt với con một chút.”

Tạ Vân Phong: “...”

Chuyện gì đây?

Sao giờ ông lại thấy xót xa thay cho tên họ Tô kia rồi nhỉ?

Tô Bỉnh Văn thực chất đang đợi giữa đường, vừa thấy xe ngựa nhà họ Cố đến, lòng bàn tay vì căng thẳng mà toát mồ hôi.

Người ta thường nói người giỏi chơi cờ thì mưu tính sâu xa, quyết thắng nghìn dặm. Nhưng đối mặt với Tạ Lan, trong lòng hắn lại hoàn toàn không chắc chắn.

Cố Trường Bình vén rèm, ra hiệu hắn lên xe nói chuyện.

Tô Bỉnh Văn còn chưa kịp ngồi vững, đã vội hỏi: “N…nàng có đồng ý không?”

“Nàng...” Cố Trường Bình cố tình kéo dài giọng.

“Ngươi nói nhanh lên đi!”

Tô Bỉnh Văn sốt ruột đến mức tim như muốn nhảy ra ngoài.

Lúc này Cố Trường Bình mới chậm rãi nói: “Nàng nhờ ta nhắn với ngươi một câu: Nếu ngươi thật lòng với nàng, nàng cũng sẽ thật lòng đáp lại ngươi.”

Trong xe im lặng như tờ.

Ngoài xe, bánh xe lăn trên mặt đường lát đá xanh, kẽo kẹt vang lên từng tiếng.

Tô Bỉnh Văn nhìn khung cửa sổ đang rung động, không nhúc nhích, hốc mắt đỏ lên.

Mãi đến khi một bàn tay thon dài vỗ nhẹ lên đầu gối hắn, hắn mới lấy lại tinh thần, khẽ nói: “Tử Hoài, một người như ta... nàng ấy thật sự chẳng hề chê bai chút nào.”

“Là một cô nương tốt.” Cố Trường Bình chân thành tán thưởng.

“Năm đó nàng ấy lâm chung, nắm chặt tay ta, dặn ta đừng quên nàng. Mấy năm đầu, ta không dám quên dù chỉ một ngày. Nhưng về sau, thời gian trôi qua, hình bóng nàng trong lòng ta cũng dần nhạt đi. Ta rất sợ... sợ nàng trách ta, nên cố hết sức để nhớ.”

Tô Bỉnh Văn cười khổ: “Nhưng càng cố nhớ, hình bóng ấy lại càng nhạt. Đến khi gặp được Tạ Lan, nàng vừa xuất hiện, người kia lập tức không còn xuất hiện trong giấc mộng của ta nữa.”

“Có thể thấy đại tẩu cũng không muốn ngươi sống mãi trong đau khổ, nàng ấy cũng mong ngươi tìm được một người vừa ý để sống tiếp.”

Cố Trường Bình vốn không giỏi an ủi người khác, vắt óc suy nghĩ rồi nói thêm một câu: “Đừng nghĩ nhiều nữa, đối xử thật tốt với nàng ấy, đừng phụ tấm chân tình của người ta.”

Tô Bỉnh Văn cúi đầu, “Ừ” một tiếng.

Trong lúc trò chuyện, họ đã rời khỏi cổng bắc, ra khỏi thành thì xe ngựa chạy nhanh hơn, đến chùa trên Tây Sơn vào buổi trưa.

Cố Trường Bình cầm bát tự của hai người, nhờ lão hòa thượng hợp bát tự. Kết quả là trời sinh một đôi, nắm tay đang siết chặt của Tô Bỉnh Văn lúc ấy cũng buông lỏng.

Lão hòa thượng lại dùng ngày tháng năm sinh của hai người chọn ngày tốt, chọn ra ba ngày hoàng đạo, Cố Trường Bình chủ động chọn ngày mười lăm tháng tám, ý nghĩa “hoa đẹp trăng tròn”.

Trên đường về.

Tô Bỉnh Văn hỏi: “Hôn sự định rồi, có nên báo tin vào cung không?”

Trong lòng Cố Trường Bình còn nghĩ chuyện khác, thuận miệng trả lời: “Báo cũng được, dù sao cũng không giấu được.”

Tô Bỉnh Văn thuận miệng hỏi: “Sao lại phải giấu?”

Cố Trường Bình trầm ngâm: “Nàng và đại tẩu có tình cảm rất sâu, sợ nhất thời không chấp nhận được Tạ cô nương, giấu đi chỉ vì không muốn gây chuyện.”

“Đừng giấu. Thứ nhất là không công bằng với Tạ cô nương; thứ hai là ta cũng muốn trong cung ban chút lễ vật, để nàng vui lòng; thứ ba, Uyển Nhi không phải là người vô lý.”

Cố Trường Bình lặng lẽ nhìn hắn, hồi lâu không nói nên lời.

Lúc này, Tô Bỉnh Văn lại nói: “Nếu ngươi có thời gian, hãy gửi thư cho Hạo Vương, nói kinh thành gần đây không yên ổn, bảo hắn, bảo hắn...”

“Bảo hắn cẩn thận nhiều hơn!” Cố Trường Bình tiếp lời: “Thư ta đã gửi rồi, giờ chắc hắn cũng nhận được. Chỉ là chuyện này đâu phải chỉ cẩn thận là đủ.”

Tô Bỉnh Văn mệt mỏi thở dài một tiếng.

Gần đây Hoàng đế hành sự mạnh mẽ, đã đẩy các phiên vương khắp nơi lên vỉ nướng. Nhìn khắp thiên hạ, Hạo Vương là người có nhiều đất phong và binh lực nhất, nên tình cảnh của hắn cũng khó khăn nhất.

“Sứ giả phải đến đất phong của Ninh Vương có tin gì chưa?” hắn hỏi.

Cố Trường Bình lắc đầu: “Chắc vẫn đang trên đường, chuyến này không thể đi nhanh, phải cho Ninh Vương đủ thời gian cân nhắc.”

“Tử Hoài cảm thấy Ninh Vương sẽ quy hàng hay phản loạn?”

“Khó nói lắm!” Cố Trường Bình nhìn thần sắc của Tô Bỉnh Văn, cố làm ra vẻ nhẹ nhàng: “Ngươi vốn là người sống như mây trôi hạc bay, sao giờ lại hỏi đến chuyện triều đình?”

Tô Bỉnh Văn sững người trong giây lát, than: “Dưới tổ sụp thì làm gì còn quả trứng nào còn nguyên? Ta thật sự lo rằng thời thái bình như thế này e là không chống nổi đến rằm tháng tám.”

Lời ấy như sấm nổ giữa trán, sắc mặt Cố Trường Bình lập tức thay đổi, hồi lâu mới nói: “Tử Hoài hỏi một câu, nếu thật sự xảy ra chiến sự, ngươi sẽ giúp ai?”

“...” Tô Bỉnh Văn bị hỏi mà nghẹn lời.

“Một bên là hoàng đế, là phu quân của Tô Uyển Nhi; một bên là huynh đệ từng cùng ngươi sớm hôm kề cận. Đúng vậy, giúp ai đây?”

Cố Trường Bình cười nhạt: “Theo lý mà nói, quân muốn thần chết, thần không thể không chết. Hơn nữa, thiên hạ này đâu chẳng phải là đất vua. Xét về công tư thì ngươi nên đứng về phía đế quân. Vậy mà ngươi lại do dự... Là vì đang tiếc cho Thập Nhị Lang sao?”

Tô Bỉnh Văn bị nói trúng tâm sự, dứt khoát thừa nhận: “Dù thế nào, hắn vẫn là học trò của cha.”

“Cũng là hoàng thúc của người kia.”

“...” Hơi thở của Tô Bỉnh Văn chợt nghẹn lại.

Cố Trường Bình thấy hắn biến sắc, trầm giọng khuyên: “Ngươi nghe ta một lời, so với những chuyện triều chính chẳng thể đoán định, hạnh phúc của ngươi và Tạ cô nương mới là thứ có thể nắm chắc trong tay.”

“Vậy còn ngươi?”

Tô Bỉnh Văn không phủ nhận lời Cố Trường Bình là đúng, nhưng cũng muốn biết lòng hắn nghiêng về ai?

Hay nói cách khác, hắn sẽ giúp ai?

“Thập Nhị Lang!” Cố Trường Bình đáp dứt khoát, cuối cùng còn thêm một câu: “Vẫn luôn là hắn!”

*

Thuỷ Tịch Điện.

Chiều muộn.

Tô Uyển Nhi khoác một lớp áo mỏng, nghiêng người nằm trên giường trúc.

Thời tiết kinh thành gần đây như nổi điên, ngày một nóng hơn. Chưa đến tháng năm mà đã phải chuẩn bị quạt tròn và nước mát.

Thẩm cô cô vội vã bước vào, muốn nói lại thôi.

Tô Uyển Nhi phát hiện ra, giọng nói uể oải: “Chuyện gì khiến cô cô khó xử vậy?”

Thẩm cô cô nhìn quanh, đám hạ nhân hiểu chuyện lập tức lui ra ngoài.

Lúc này bà mới tiến đến gần, hạ giọng nói: “Bẩm nương nương, nhà họ Tô vừa truyền tin, đại gia đã đính hôn với tiểu thư Tạ Lan, con gái của Tạ thái y. Ngày cưới là mười lăm tháng tám năm nay.”

“Sao lại là nàng ta?”

Tô Uyển Nhi bật dậy, sắc mặt lập tức trầm xuống. 

 

Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Story Chương 459: Sao lại là nàng?
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...